-
Phần 1
1.
Trì Dã đã phát hành một bài hát mới. Chỉ cần mất ba phút để đứng đầu danh sách âm nhạc và mười phút chiếm toàn bộ top tìm kiếm thịnh hành trên Weibo.
Tiêu đề "Bạn gái cũ của Trì Dã" được leo lên trang nhất. Các diễn đàn trở nên "bùng nổ".
Đường tỷ, người đại diện của tôi ngồi bên cạnh, cầm điện thoại di động của cô ấy và nói một cách ghen tị: "Lại bùng nổ nữa rồi. Trì Dã này đang được tranh giành lắm đây."
Cô ấy lướt một lượt bình luận, cong môi nói: "Lại là một bài hát mắng bạn gái cũ, thật là rất đáng hận, cậu ta đã viết nhiều bài như vậy chỉ để mắng cô ấy hay sao?."
Tôi nhìn mình trong gương, gương mặt đang được trang điểm, vẻ mặt điềm tĩnh, tôi lắc đầu nói: "Không biết."
"Vì vậy tốt nhất đừng yêu rapper." Đây là câu nói cuối cùng của chị Đường.
Sau khi trang điểm xong và tôi lấy điện thoại ra, tôi nhận ra rằng Lưu Nguyệt cũng nằm trong top thịnh hành. Sau khi lỡ nhấn like bài hát của Trì Dã, cô ta đã hủy nó ngay trong vài giây, nhưng cư dân mạng vẫn tinh mắt nhanh tay chụp ảnh màn hình và ai đó đã tìm được một bức ảnh họ tham dự sự kiện cùng nhau.
"Xem tôi tìm được cái gì! Bạn gái cũ Trì Dã đã mắng ba năm hóa ra là cô ta!"
"Tôi chỉ nói rằng thật vô lý khi họ có một mối quan hệ như vậy!"
"Đợi đã! Hình như tối nay họ sẽ đứng chung sân khấu với nhau? Ngồi ăn dưa coi họ đứng cùng sân khấu!"
“Cùng hóng và tổng hợp drama tối nay nào!"
...
Phải nói khả năng nắm bắt thông tin của cư dân mạng ngày càng tốt, ngay cả Đường tỷ cũng đang hóng: "Liệu họ không nói chuyện với nhau thật sao?"
Tuy nhiên, cô ấy sẽ sớm mất tâm trạng để ăn dưa.
Bởi vì tôi đụng độ với Lưu Nguyệt. Nếu bạn và một ai đó trong buổi tiệc có chung một bộ lễ phục, chắc chắn sẽ bị nói cho không ngóc đầu lên được.
Tôi nghĩ bằng ngón chân cũng đoán ra được, công ty của Lưu Nguyệt nhất định sẽ mua 800 bản thảo sỉ nhục tôi, sau đó tìm 8000 bản thảo để mắng tôi.
Chậc, khó chịu lắm.
Người phụ trách đội tạo mẫu mắt đỏ hoe và liên tục xin lỗi tôi, nói: "Tuyết tỷ, chúng tôi không ngờ Lưu lão sư lại đột ngột thay đổi sang bộ lễ phục này. Tôi thề là cô ấy chắc chắn không đặt bộ lễ phục này trước đó."
Cô ấy sắp khóc, tôi nhìn cách đó không xa, Lưu Nguyệt ném cho tôi một ánh mắt khiêu khích, lắc đầu nói: “Không phải lỗi của cô, là do chúng tôi không cẩn thận.”
02
Tôi đoán Lưu Nguyệt đến đây để trả thù tôi vì đã tước đoạt mục tiêu số một của cô ta. Mà cũng không thể trách ai được, bởi ai cũng nói với tôi rằng kỹ năng diễn xuất của tôi tốt hơn cô ta.
Tổng biên tập biết rất rõ Lưu Nguyệt cố ý không đi về phía trước, mà là tại chỗ chờ tôi.
Khi tôi đi ngang qua, cô ta mỉm cười và nói với tôi bằng một giọng mà giới truyền thông không thể nghe thấy, "Đoán xem tối nay ai sẽ bị mắng?"
“Cô đã từng nghe câu nói này chưa?” Tôi vẫy tay với giới truyền thông và nói với cô ta: “Trùng lễ phục không đáng sợ, quan trọng là ai xấu mới đáng xấu hổ”.
Nói xong, tôi nhìn cô ta từ trên xuống dưới đầy ẩn ý và hỏi: “Cô thấy thế nào?”
Cô ta im bặt, mặt khó coi như giẫm phải c.ớ.t.
Có lẽ trong lòng cô ta cũng biết rằng Bỉ muội và những người có mặt ở đây đều là đàn em.
Nói cách khác, lý do tại sao tôi có nhiều vết đen như vậy chính là vì khuôn mặt này.
Tôi đảm nhận quá nhiều vai nữ hai, họ không thể tách nhân vật này ra khỏi đoàn phim nên đã ném đá tôi trên Weibo, nói tôi tính tình không tốt, thường ngẫu hứng chọn một vài người xem may mắn để chửi lại, ác ý ngày càng lớn, số người ghét tôi ngày càng nhiều.
Điều đó không quan trọng, đỏ đen đều là đỏ, miễn là có tiền là được.
Tôi và Lưu Nguyệt nắm tay nhau đi lên bậc thang, cô ta nhìn bóng lưng của người đang ký tặng trước mặt mình, ánh mắt dịu đi, nói: “Chung Tuyết, cô cũng đừng cố gắng quá sức nữa, tôi chắc chắn là người chiến thắng trong tối nay."
“Ồ?” Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta và nhìn người đàn ông trước mặt. Anh đã quay người lại, bộ âu phục màu trắng với chiếc cà vạt buộc hờ hững quanh cổ, tung bay theo gió, để lộ yết hầu gợi cảm của anh.
Ánh mắt của anh cùng tôi va chạm trong không trung, nụ cười trên mặt tôi không hề thay đổi, nhưng nụ cười của Lưu Nguyệt lại trở nên đông cứng, tựa hồ cùng anh có chuyện khó nói.
Tôi nhìn vào đôi mắt vô cảm của anh, sau đó nhìn xuống bàn tay gầy gò ấy, khi ánh đèn bật sáng, ngón trỏ phản chiếu một thứ ánh sáng chói lọi.
Tôi ngoảnh mặt đi, hỏi Lưu Nguyệt: “Đây chính là con át chủ bài của cô à?”
Lưu Nguyệt liếc tôi một cái, đồng tình nói: “Đúng vậy, ai nói bạn trai cũ của cô không được hấp dẫn?”
Ừm? Hấp dẫn.
03
Trì Dã đã không đợi chúng tôi.
Lưu Nguyệt để tôi đi trước, cô ta đi theo sau, cố ý giẫm lên váy tôi khiến tôi ngã về phía trước, nhắm mắt lại, thầm nghĩ lần này nhất định sẽ mất mặt.
Bỗng tôi rơi vào vòng tay ấm áp.
Một mùi gỗ thơm mát bay vào chóp mũi tôi, tôi nhớ trước đây anh ấy ghét nhất mùi nước hoa.
Mỗi lần tôi xịt nước hoa xong, anh ấy đều xua đi mùi hương trong không khí, cau mày nói: "Mùi hương thật khó ngửi, mùi gỗ mục." Bỗng nhiên anh ấy ôm lấy eo tôi, cắn mạnh vào cổ tôi, nhìn vào vết cắn để lại trên người tôi, anh ấy cười ôm lấy tôi: “Không công bằng, anh cũng muốn để lại mùi hương của riêng mình”.
"Anh có phải là chó không?" Tôi đã nói như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ đẩy anh ấy ra.
Hơi ấm trong tay tôi dần dần biến mất, tôi mở mắt ra và nhìn thấy quai hàm căng cứng của Trì Dã. Trên mặt anh không có nụ cười, ánh mắt lãnh đạm, ngay cả một nụ cười khách sáo cũng không có, thật là lạnh lùng, sau khi tôi đứng thẳng dậy, anh quay người đi về phía trước mà không đợi tôi, dường như là cứu viện vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi quay lại và thấy khuôn mặt của Lưu Nguyệt tái nhợt và hoảng sợ. Cô ta thực sự trông giống như một cô gái si tình trong lòng phẫn uất khi bị người yêu cũ bỏ rơi một cách nặng nề. Nếu cô ta thường xuyên đóng thể loại này có lẽ cô ta cũng có thể có kỹ năng diễn xuất giống như lúc này.
Đạo diễn không cần thay tôi. Cả ba chúng tôi bước lên sân khấu. Khi ký tên, Lưu Nguyệt đã cố tình ký tên của cô ta bên cạnh tên của Trì Dã và máy ảnh đã phóng to để chụp cận cảnh tên của họ cạnh nhau. Tôi đoán Weibo hiện tại nên đã bùng nổ. Cô ta đã trở thành hot search tối nay.
Cuối cùng là, chúng tôi cùng leo lên hotsearch, không ai là không thấy cả.
Đó không phải là những gì khán giả muốn xem bây giờ hay sao?
Cô ta thực sự biết dẫn dắt dư luận. Người dẫn chương trình cũng phát hiện ra chi tiết này. Anh ấy vừa ăn dưa vừa tiếp tục dẫn chương trình, để cải thiện chủ đề. Sau vài câu nói tạo bầu không khí vui vẻ, anh ấy hỏi chúng tôi rằng chúng tôi đã từng yêu rapper nào chưa.
Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn Trì Dã, quầng mắt trong nháy mắt đỏ lên, giây tiếp theo nước mắt dường như sẽ rơi, nàng nghẹn ngào nói: "Tôi đã từng trải qua."
“Anh ấy là người như thế nào?"
Lạc vào trong ký ức, Lưu Nguyệt trên mặt lộ ra nụ cười khổ, nhìn Trì Dã nói: "Anh ấy là một người không thích nói nhiều, nhưng đối với tôi rất tốt, anh từng nói sẽ viết cho tôi một bài hát, và sau đó..."
Cô ta dừng một chút, lộ ra một nụ cười thê lương, giọng nói nghẹn ngào: "Anh ấy thật sự đã làm, nhưng giữa chúng tôi, vĩnh viễn không thể quay đầu."
Khán giả trong hội trường la hét, viết một bài hát ư. Điều này gần như nói rõ rằng cô ta là bạn gái cũ của Trì Dã. Người dẫn chương trình cũng sửng sốt, cái này có thể nói rõ như vậy sao? Hắn muốn đào sâu thêm một chút nhưng Lưu Nguyệt lại không chịu nói nữa, chỉ là e ngại nhìn Trì Dã.
"Còn Tuyết Tuyết, bạn đã từng hẹn hò với rapper chưa?"
Nhân tiện anh ấy hỏi tôi, đây là một phép lịch sự. Tôi nhìn hai người bên cạnh, một người mặt không biểu cảm, người còn lại trông rất đáng thương.
Thật sự rất khó xử. Tôi khẽ mỉm cười, vốn dĩ tôi không muốn nói, nếu Lưu Nguyệt không cố tình gây xích mích với tôi. Tôi nhất định sẽ không trả lời câu hỏi mà tôi chỉ coi đó như một câu hỏi đùa giúp chúng tôi có thể thay đổi chủ đề.
Nhưng nếu địch xâm lược ta, ta phải nhổ cỏ tận gốc. Hơn nữa, tôi đã chịu đựng cô ta trong một thời gian dài.
"Chúng tôi quen nhau ba ngày, hắn viết ba ngàn bài hát mắng tôi, thật là dính răng." Tôi nói
Giọng điệu của tôi không buồn bã như Lưu Nguyệt, có chút giễu cợt, thậm chí còn có chút khiêu khích, dù sao người liên quan cũng đứng bên cạnh tôi, đáng bị mắng.
Người dẫn chương trình sửng sốt, anh ta không ngờ tôi lại có quan hệ với một rapper, nhưng tôi đoán anh ta nhất định cảm thấy tôi đang nói đùa, nếu không ánh mắt anh ta sẽ không có chút khinh thường, nhưng vẫn mấp máy môi và đáp lại một cách lịch sự.
Trì Dã cầm lấy micrô trong tay, ánh mắt trầm tĩnh nhìn qua, bình tĩnh nói: "Không phải ba ngày, mà là hai ngày, 23 giờ 58 phút."
Sau một giây im lặng. Nơi này hoàn toàn như phát nổ.
04
Lưu Nguyệt suýt chút nữa muốn rời khỏi sân khấu, tôi đoán chân cô ta đã nhũn ra rồi.
Điều đó cũng dễ hiểu. Sau khi cọ nhiệt lâu như vậy, cô ta còn tưởng rằng đó là một con át chủ bài, không ngờ lại đưa đến cho tôi một con át chủ bài, điều khiến người ta chú ý nhất là chỗ ngồi của chúng tôi vẫn luôn ở cạnh nhau.
Cô ấy gần như ngồi phịch xuống ghế, nhìn bóng lưng của Trì Dã ở hàng đầu tiên và căm phẩm nhìn tôi: "Chung Tuyết, cô hài lòng chưa?"
Tôi vuốt thẳng gấu váy lúc nãy cô ta giẫm lên, phủi đi lớp bụi không tồn tại. Tuy không để lại dấu chân, nhưng tôi vẫn thấy bẩn.
“Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?” Tôi nhìn cô ta và nói.
Lưu Nguyệt quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi, hai mắt đỏ ngầu, nói: “Cô là bạn gái cũ của Trì Dã, sao không nói luôn đi, coi tôi là trò đùa thú vị lắm sao?”
Hừm, rất thú vị.
Tôi không dám nói điều đó bởi lẽ luôn có máy quay lúc nào cũng chĩa vào chúng tôi, nếu tung lên mạng có một số người có thể đọc được khẩu hình môi.
Tôi giả vờ vô tội và nói: "Cô thậm chí còn không hỏi tôi."
"Cô!"
“Đừng tức giận.” Tôi cười, vỗ nhẹ vào tay cô ta, ghé sát tai an ủi, nói rõ ràng chậm rãi từng chữ một, từ góc độ không ai có thể nhìn thấy.
"Ai bảo bạn trai cũ của cô không phải là đỉnh lưu?"
Lỗ tai Lưu Nguyệt ù đi, nghiêng đầu trừng mắt nhìn tôi, lại không dám đẩy tôi ra.
Tôi nắm lấy tay cô ta, trên ngón áp út bàn tay trái cô ta đeo một chiếc nhẫn bạc không nhãn hiệu và không phù hợp với trang phục tối nay.
Tôi đoán cô ta cố tình tìm một chiếc nhẫn bạc để đeo vào hôm nay, chỉ để giống chiếc nhẫn trên tay phải của Trì Dã.
Anh ấy luôn đeo một chiếc nhẫn bạc với mặt nhẫn trơn quanh năm, nó không phải nhãn hiệu nổi tiếng nào. Anh ấy chưa bao giờ tháo nó ra.
“Lưu Nguyệt, cô biết không?” Tôi cầm ngón áp út của cô ta, nghịch chiếc nhẫn bạc, tháo ra nửa chừng rồi lại đeo vào cho cô ấy.
Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy của những đầu ngón tay của Lưu Nguyệt. Tôi đoán bây giờ trong trái tim cô ấy, tôi giống như một ác quỷ. Tôi mỉm cười với cô ấy, bình tĩnh và nhẹ nhàng giải thích sự thật mà cô ấy chắc chắn không muốn nghe.
"Chiếc nhẫn trên tay Trì Dã là do tôi tặng."
Đó là lý do tại sao anh ấy mới không tình nguyện khi phải cởi nó ra. Đúng là kẻ ngốc.