-
Chương 1: Hai ác quỷ trong một sinh mệnh
Chương 1: Hai ác quỷ trong một sinh mệnh
Tan học.
Tôi cắp cặp sách nhẹ nhàng đi theo Hạ Thất Lăng. Anh là tín ngưỡng, là ánh sáng mặt trời, là toàn bộ sinh mệnh của tôi.
Mặt trời mỗi ngày đều lên cao, chiếu những ánh sáng ấm áp và rực rỡ xuống mặt đất. Nhưng trong khoảng khắc đứng dưới thứ ánh sáng lung linh ấy, tôi chờ cho anh ta bước vào những khe hở của ánh sáng để mà lãng quên. Một năm ba trăm sáu lăm ngày đều bắt đầu một vòng tuần hoàn lặp lại như vậy.
Mười bảy năm nay, tôi vẫn cô đơn và âm thầm bước theo bi kịch đau thương của thời thơ ấu, chưa từng hoảng loạn, cũng chưa từng chạy trốn.
Bởi vì nhiệm vụ của tôi chính là: âm thầm theo sau Hạ Thất Lăng, không buồn bã cũng chẳng phản kháng.
“An Thanh Đằng, cô đứng lại cho tôi!”, phía sau tôi bỗng vang lên một giọng nói đanh thép.
Thì ra là Y Tùng Lạc. Cũng giống như Hạ Thất Lăng, Y Tùng Lạc cũng là một đại thiếu gia trong trường Yên Đằng chúng tôi. Họ đều là những quý tộc không ai sáng bằng, những hotboy đẹp trai nhất và cũng ương ngạnh nhất trường. Tuy nhiên giữa họ có một sự khác biệt lớn, Y Tùng Lạc trong các cuộc họp biểu dương xưa nay đều ngồi trên bục cao lạnh lùng, khinh thường nhìn tất cả mọi người bên dưới. Trong khi đó, Hạ Thất Lăng lại nghiêng đầu để lộ nụ cười chứa đầy bí hiểm với đám đông, một nụ cười làm biết bao trái tim thổn thức nhưng không ai có thể đoán ra được nụ cười ấy ẩn chứa điều gì.
Duy nhất một điều trong mắt họ, người khác chỉ là con sâu cái kiến, chỉ có bản thân họ là tôn quý mà thôi.
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn anh ta rồi lại lặng lẽ bước theo cái bóng của Hạ Thất Lăng.
“An Thanh Đằng!”, tiếng hét dữ dội như một chiếc roi da quất mạnh vào da thịt tôi. “An Thanh Đằng, cô thật sự không còn nhớ gì sao?”, anh ta chẳng khác gì một con sư tử đang điên cuồng vì tức giận, mở to đôi mắt hằn rõ những tia máu đỏ tươi.”
“Không nhớ”, tôi co rúm người lại, rụt rè đáp.
“Cô muốn chết hả, dám quên cả tôi sao?”, ánh mắt chất chứa đầy sự phẫn nộ dừng lại trên người tôi, chẳng khác nào muốn thiêu đốt da thịt tôi. “An Thanh Đằng, đã nhớ lại chưa?”
“Không nhớ nổi”, tôi ôm lấy cánh tay đầy những vết thương của mình, lặng lẽ lắc đầu.
“An Thanh Đằng, cô là đồ ngốc! Dám quên cả tôi à!”, giọng anh ta như tắc nghẹn lại, tiếng quát dần dần trầm xuống, chơi vơi nhưng vẫn khiến cho người khác phải kinh hãi.
“An Thanh Đằng, em hãy nói là em vẫn nhớ... mau nói đi... anh sẽ đứng yên ở đây cho em lừa gạt...”, anh ta bật khóc như một đứa trẻ, tha thiết nhìn tôi.
Sự ngây thơ, sự dịu dàng của anh ta khiến cho tâm hồn tôi như bị trăm ngàn cái roi da quất vào.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, trong suốt mười bảy năm cuộc đời tôi chưa từng có người con trai nào tên là Y Tùng Lạc xuất hiện, vậy mà tại sao vừa bước vào trường Yên Đằng là anh ta lại bám lấy tôi, ám ảnh không chịu buông tha.
“Tôi không nhớ nữa!”, mặc cho anh ta điên cuồng chất vấn nhưng câu trả lời của tôi trước nay vẫn là như vậy, chưa bao giờ có sự thay đổi.
“An Thanh Đằng, sao cô đi chậm thế hả?”, Hạ Thất Lăng quay đầu lại gọi tôi. Sau đó, anh ta lại xoa xoa tay vào bức tường trên hành lang và tiếp tục nói chuyện điện thoại với ai đó bằng một giọng rất ấm áp...
“Vâng, tôi đến ngay đây!”, tôi nhấc cặp sách lên, lảo đảo đuổi theo anh ta, bỏ mặc Y
Tùng Lạc chơ vơ ở đó, nước mắt chan hòa.
Gió thổi mạnh khiến cho những vết thương của tôi càng thêm đau buốt. Thế nhưng, Hạ Thất Lăng, người đi trước mặt tôi kia không hề quay lại nhìn tôi dù chỉ một lần.
Đúng vậy, Hạ Thất Lăng trước mặt tôi chính là người mà tôi vẫn luôn mê muội theo gót. Anh ta không hề quan tâm đến sự sống chết của tôi, từ nhỏ đến lớn, đều để mặc tôi tự sinh tự diệt.
Nhưng may mà, tôi đã không phụ lòng mong đợi của thời gian, cuối cùng cũng trưởng thành thành một thiếu nữ hồn nhiên và phóng khoáng.
Hạ Thất Lăng luôn ném tôi vào những khe hở của thời gian để quên lãng. Vậy mà cứ mỗi khi có ai đó đối xử tốt với tôi là anh ta lại nhe nanh múa vuốt chạy đến gây sự với họ.
Anh ta ích kỉ như vậy đấy, thứ mà bản thân mình không thích cũng không chịu cho người khác động vào.
Cái mà anh ta cần chính là một con búp bê, một con búp bê ngoan ngoãn, một con úp bê hiền lành, một con búp bê không tùy tiện nói cười.
Và tôi chính là con búp bê vô hồn đó.
Tôi, An Thanh Đằng chẳng có thứ gì hết, có chăng cũng chỉ là một niềm tin cả đời phục dịch bên anh ta mà thôi. Vì vậy, bao nhiêu năm nay, kẻ có bệnh ưa sạch sẽ là Hạ Thất Lăng đã cho phép một linh hồn âm thầm dật dờ phía sau anh ta.
Mùa thu đã đến gần, vạn vật đang bắt đầu xao động. Từ ngọn cỏ bé nhỏ cho đến những cây cổ thụ cao lớn trong ánh sáng vàng rực rỡ đều dùng sắc thái của mình để tô điểm cho cái mùa thu xao xác ấy.
Lá bắt đầu rụng, báo hiệu sứ mệnh của mùa xuân và mùa hạ đã kết thúc, một hành trình dài không mục đích lại bắt đầu. Những trái cây sai trĩu cành đu đưa trong gió thu nhè nhẹ, vẫy vùng trong ánh mặt trời như muốn sà vào lòng mẹ đất. Điều khó chịu nhất mà mùa thu đem lại cho con người chính là sự khô ráp của làn da. Gió bắc bắt đầu thổi, làn da trên khuôn mặt trở nên nứt nẻ, chỉ còn sót lại vài vùng da mềm mại run rẩy trong gió mưa, hoang mang chờ đợi ngày dài kết thúc.
Mặt của tôi cũng như vậy đấy, chỉ có điều vùng da khô của tôi tập trung ở xung quanh môi. Những mảnh da khô nứt nẻ bám đầy xung quanh miệng tôi, hết năm này qua năm khác đều tái diễn như vậy. Ban đầu, tôi thường dùng bàn tay thô ráp của mình liên tục bóc những lớp da khô xung quanh môi. Thế nhưng bây giờ, tôi cảm thấy việc đó thật vô ích. Một khuôn mặt có non nớt đến mấy cuối cùng cũng không thể miệt mài hướng mãi về phía mặt trời và mỉm cười ngốc nghếch.
Mỗi một linh hồn tồn tại trên đời này đều không thể không cân nhắc về thời gian.
Tan học.
Tôi cắp cặp sách nhẹ nhàng đi theo Hạ Thất Lăng. Anh là tín ngưỡng, là ánh sáng mặt trời, là toàn bộ sinh mệnh của tôi.
Mặt trời mỗi ngày đều lên cao, chiếu những ánh sáng ấm áp và rực rỡ xuống mặt đất. Nhưng trong khoảng khắc đứng dưới thứ ánh sáng lung linh ấy, tôi chờ cho anh ta bước vào những khe hở của ánh sáng để mà lãng quên. Một năm ba trăm sáu lăm ngày đều bắt đầu một vòng tuần hoàn lặp lại như vậy.
Mười bảy năm nay, tôi vẫn cô đơn và âm thầm bước theo bi kịch đau thương của thời thơ ấu, chưa từng hoảng loạn, cũng chưa từng chạy trốn.
Bởi vì nhiệm vụ của tôi chính là: âm thầm theo sau Hạ Thất Lăng, không buồn bã cũng chẳng phản kháng.
“An Thanh Đằng, cô đứng lại cho tôi!”, phía sau tôi bỗng vang lên một giọng nói đanh thép.
Thì ra là Y Tùng Lạc. Cũng giống như Hạ Thất Lăng, Y Tùng Lạc cũng là một đại thiếu gia trong trường Yên Đằng chúng tôi. Họ đều là những quý tộc không ai sáng bằng, những hotboy đẹp trai nhất và cũng ương ngạnh nhất trường. Tuy nhiên giữa họ có một sự khác biệt lớn, Y Tùng Lạc trong các cuộc họp biểu dương xưa nay đều ngồi trên bục cao lạnh lùng, khinh thường nhìn tất cả mọi người bên dưới. Trong khi đó, Hạ Thất Lăng lại nghiêng đầu để lộ nụ cười chứa đầy bí hiểm với đám đông, một nụ cười làm biết bao trái tim thổn thức nhưng không ai có thể đoán ra được nụ cười ấy ẩn chứa điều gì.
Duy nhất một điều trong mắt họ, người khác chỉ là con sâu cái kiến, chỉ có bản thân họ là tôn quý mà thôi.
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn anh ta rồi lại lặng lẽ bước theo cái bóng của Hạ Thất Lăng.
“An Thanh Đằng!”, tiếng hét dữ dội như một chiếc roi da quất mạnh vào da thịt tôi. “An Thanh Đằng, cô thật sự không còn nhớ gì sao?”, anh ta chẳng khác gì một con sư tử đang điên cuồng vì tức giận, mở to đôi mắt hằn rõ những tia máu đỏ tươi.”
“Không nhớ”, tôi co rúm người lại, rụt rè đáp.
“Cô muốn chết hả, dám quên cả tôi sao?”, ánh mắt chất chứa đầy sự phẫn nộ dừng lại trên người tôi, chẳng khác nào muốn thiêu đốt da thịt tôi. “An Thanh Đằng, đã nhớ lại chưa?”
“Không nhớ nổi”, tôi ôm lấy cánh tay đầy những vết thương của mình, lặng lẽ lắc đầu.
“An Thanh Đằng, cô là đồ ngốc! Dám quên cả tôi à!”, giọng anh ta như tắc nghẹn lại, tiếng quát dần dần trầm xuống, chơi vơi nhưng vẫn khiến cho người khác phải kinh hãi.
“An Thanh Đằng, em hãy nói là em vẫn nhớ... mau nói đi... anh sẽ đứng yên ở đây cho em lừa gạt...”, anh ta bật khóc như một đứa trẻ, tha thiết nhìn tôi.
Sự ngây thơ, sự dịu dàng của anh ta khiến cho tâm hồn tôi như bị trăm ngàn cái roi da quất vào.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, trong suốt mười bảy năm cuộc đời tôi chưa từng có người con trai nào tên là Y Tùng Lạc xuất hiện, vậy mà tại sao vừa bước vào trường Yên Đằng là anh ta lại bám lấy tôi, ám ảnh không chịu buông tha.
“Tôi không nhớ nữa!”, mặc cho anh ta điên cuồng chất vấn nhưng câu trả lời của tôi trước nay vẫn là như vậy, chưa bao giờ có sự thay đổi.
“An Thanh Đằng, sao cô đi chậm thế hả?”, Hạ Thất Lăng quay đầu lại gọi tôi. Sau đó, anh ta lại xoa xoa tay vào bức tường trên hành lang và tiếp tục nói chuyện điện thoại với ai đó bằng một giọng rất ấm áp...
“Vâng, tôi đến ngay đây!”, tôi nhấc cặp sách lên, lảo đảo đuổi theo anh ta, bỏ mặc Y
Tùng Lạc chơ vơ ở đó, nước mắt chan hòa.
Gió thổi mạnh khiến cho những vết thương của tôi càng thêm đau buốt. Thế nhưng, Hạ Thất Lăng, người đi trước mặt tôi kia không hề quay lại nhìn tôi dù chỉ một lần.
Đúng vậy, Hạ Thất Lăng trước mặt tôi chính là người mà tôi vẫn luôn mê muội theo gót. Anh ta không hề quan tâm đến sự sống chết của tôi, từ nhỏ đến lớn, đều để mặc tôi tự sinh tự diệt.
Nhưng may mà, tôi đã không phụ lòng mong đợi của thời gian, cuối cùng cũng trưởng thành thành một thiếu nữ hồn nhiên và phóng khoáng.
Hạ Thất Lăng luôn ném tôi vào những khe hở của thời gian để quên lãng. Vậy mà cứ mỗi khi có ai đó đối xử tốt với tôi là anh ta lại nhe nanh múa vuốt chạy đến gây sự với họ.
Anh ta ích kỉ như vậy đấy, thứ mà bản thân mình không thích cũng không chịu cho người khác động vào.
Cái mà anh ta cần chính là một con búp bê, một con búp bê ngoan ngoãn, một con úp bê hiền lành, một con búp bê không tùy tiện nói cười.
Và tôi chính là con búp bê vô hồn đó.
Tôi, An Thanh Đằng chẳng có thứ gì hết, có chăng cũng chỉ là một niềm tin cả đời phục dịch bên anh ta mà thôi. Vì vậy, bao nhiêu năm nay, kẻ có bệnh ưa sạch sẽ là Hạ Thất Lăng đã cho phép một linh hồn âm thầm dật dờ phía sau anh ta.
Mùa thu đã đến gần, vạn vật đang bắt đầu xao động. Từ ngọn cỏ bé nhỏ cho đến những cây cổ thụ cao lớn trong ánh sáng vàng rực rỡ đều dùng sắc thái của mình để tô điểm cho cái mùa thu xao xác ấy.
Lá bắt đầu rụng, báo hiệu sứ mệnh của mùa xuân và mùa hạ đã kết thúc, một hành trình dài không mục đích lại bắt đầu. Những trái cây sai trĩu cành đu đưa trong gió thu nhè nhẹ, vẫy vùng trong ánh mặt trời như muốn sà vào lòng mẹ đất. Điều khó chịu nhất mà mùa thu đem lại cho con người chính là sự khô ráp của làn da. Gió bắc bắt đầu thổi, làn da trên khuôn mặt trở nên nứt nẻ, chỉ còn sót lại vài vùng da mềm mại run rẩy trong gió mưa, hoang mang chờ đợi ngày dài kết thúc.
Mặt của tôi cũng như vậy đấy, chỉ có điều vùng da khô của tôi tập trung ở xung quanh môi. Những mảnh da khô nứt nẻ bám đầy xung quanh miệng tôi, hết năm này qua năm khác đều tái diễn như vậy. Ban đầu, tôi thường dùng bàn tay thô ráp của mình liên tục bóc những lớp da khô xung quanh môi. Thế nhưng bây giờ, tôi cảm thấy việc đó thật vô ích. Một khuôn mặt có non nớt đến mấy cuối cùng cũng không thể miệt mài hướng mãi về phía mặt trời và mỉm cười ngốc nghếch.
Mỗi một linh hồn tồn tại trên đời này đều không thể không cân nhắc về thời gian.