• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bản thông báo tử vong (2 Viewers)

  • Quyển 3 - Chương 23: Cuộc hẹn hổ sói

Đúng 9 giờ sáng ngày mùng 6 tháng 11. Trong phòng họp đội cảnh sát hình sự, cuộc họp tác chiến thường lệ của “Tổ chuyên án 4.18”



đang diễn ra. Trước khi thảo luận vấn đề, La Phi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Liễu Tùng: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”



“Gãy một dải xương sườn, băng bó xong thì cũng không có việc gì nữa.”



Liễu Tùng ngồi thẳng lưng, như thể muốn chứng minh lời nói của mình. Hôm qua sau khi cậu bị thương, chỉ nằm lại bệnh viện một đêm là đã chạy ra ngoài. “Hay cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”



Doãn Kiếm ngồi bên khuyên nhủ, “Sức khỏe chính là vốn liếng của cuộc cách mạng, không thể coi nhẹ được.”



“Bây giờ đang là thời điểm then chốt, tôi không thể nghỉ ngơi được. Hơn nữa, chút thương tích cỏn con này, khi chúng tôi huấn luyện đều thường xuyên xảy ra, thực sự không gây trở ngại gì đâu.”



Liễu Tùng vừa nói, vừa cười thân thiện với Doãn Kiếm. Cậu đã biết được thông tin Hàn Hạo bị Doãn Kiếm bắn chết, cho nên thái độ đối với Doãn Kiếm đã gần như thay đổi 180 độ. La Phi lặng lẽ gật đầu, cục diện lúc này vô cùng rối rắm phức tạp, đúng là không phải lúc nghỉ ngơi. Sau đó anh lại hỏi: “Tình hình của Đỗ Minh Cường thế nào rồi?”



“Vừa rồi tôi đã hỏi thăm, nghe nói là anh ta vẫn đang ngủ trong phòng. Tôi đã dặn dò các anh em ở hiện trường, trước khi tôi trở về, không được để cho anh ta ra ngoài.”



La Phi “ừm”



một tiếng, anh biết những người phụ thuộc vào mạng thường có thói quen sinh hoạt tối không ngủ, sáng không dậy. Hôm qua sau khi Liễu Tùng bị thương, điều anh lo lắng nhất chính là Eumenides sẽ nhân cơ hội này để hoàn thành việc giết chết Đỗ Minh Cường. Bây giờ Liễu Tùng đã kịp thời quay lại, sự lo lắng của anh cũng coi như được giảm bớt phần nào. “Được rồi.”



La Phi chuẩn bị nói vào chủ đề chính, “Việc xảy ra ngày hôm qua mọi người đều đã biết rồi, điều này cũng chứng thực được sự suy đoán về tình hình vụ án của tôi đối với vụ hung sát ở tòa nhà Long Vũ...”



179 “Đội trưởng La, anh không cảm thấy là chúng ta biết hơi muộn sao?”



Mộ Kiếm Vân đột nhiên ngắt lời La Phi, và trong giọng nói của cô rõ ràng lộ ra ý tứ bất mãn. La Phi chau mày, hình như không có sự chuẩn bị đối với câu hỏi vặn lại này. Và ánh mắt của những người khác đang có mặt tại phòng họp lúc này cũng đều lần lượt tập trung về phía Mộ Kiếm Vân. “Tôi và Tăng Nhật Hoa đều là thành viên của tổ chuyên án. Nhưng chúng tôi không hề kịp thời biết được thông tin thực sự của việc sắp xếp tác chiến lần này, tôi cảm thấy điều này đã ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu đoàn đội của chúng ta.”



Mộ Kiếm Vân tiếp tục nói, đồng thời cô quay sang nhìn Tăng Nhật Hoa, muốn có được sự ủng hộ của đối phương. Tăng Nhật Hoa hiểu ý ngay, bèn phụ họa theo: “Ừm, ừm... Đây đúng là có một chút bất ổn... Tôi dù sao cũng không xuất hiện tại hiện trường, thì không sao cả. Nhưng cô giáo Mộ nếu như sớm tham dự vào, cô ấy có lẽ đã có thể đoán được Hàn Hạo sẽ ra tay trước, nếu có được sự cảnh giác từ trước, có thể sẽ sắp xếp một số cái bẫy tâm lý tương ứng thì cục diện ban đầu sẽ không bị động như vậy.”



Những câu nói này đúng là cũng có lý. Không nói gì lập tức nổ súng là tác phong vốn có của Hàn Hạo, nếu như để Mộ Kiếm Vân tham gia vào, có lẽ đã có thể phân tích ra được từ trước. Nhưng đối với sự sắp xếp hành động bí mật lần này, La Phi cũng có suy tính riêng của mình, khi anh đang định nói vài lời, Liễu Tùng lại tranh đón lời trước. “Đợt hành động lần này có điểm rất đặc biệt, chính là nhất cử nhất động của chúng ta đều sẽ bị đối phương giám sát. Và bất luận là Eumenides hay là Hàn Hạo đều là những nhân vật lợi hại có kinh nghiệm vô cùng phong phú. Bất kỳ một sơ hở nhỏ bé nào cũng đều có khả năng làm bại lộ cái bẫy mà chúng ta đã tỉ mỉ bố trí nên. Cô giáo Mộ không hề quen thuộc với lối đánh mai phục, cho nên chúng tôi không nói cho cô chi tiết của việc tác chiến. Thực tế đã chứng minh, hiệu quả của việc này cũng không tồi, ngay cả Hàn Hạo cũng bị cắn câu. Còn về việc tôi bị thương, đây cũng là việc thường xuyên xảy ra trong trận chiến đấu, cũng không coi là sự cố bất ngờ.”



Bởi vì Hàn Hạo bị xử tử, đối với Liễu Tùng thì hành động đêm qua đã là một thành công lớn lao, cho nên lời thảo luận của cậu hoàn toàn đứng ở trên lập trường của La Phi - người chỉ huy. Mộ Kiếm Vân thì lại không thể nào tiếp nhận được cách nói này: “Nếu như vậy, các anh có thể đừng để tôi đến hiện trường mà. Để tôi đi theo sau giống như một con ngốc rất thú vị phải không?”



Nghĩ đến biểu hiện sượng sùng hoàn toàn không hề hay biết điều gì của mình đêm hôm qua, cô trợn mắt tỏ vẻ vô cùng tức giận. 180 “Việc này...”



Liễu Tùng thoáng do dự, quay sang nhìn La Phi, hình như không biết nên nói tiếp hay không. “Sao thế?”



Ánh mắt của Mộ Kiếm Vân di chuyển giữa La Phi và mọi người, bộ dạng kiên định nhất định phải hỏi cho đến cùng. Đã nói đến nước này, hình như cũng chẳng cần thiết phải che giấu điều gì. La Phi bèn thẳng thắn nói ra suy nghĩ thực sự của mình lúc đó: “Thực tế là tôi đã cố tình sắp xếp như vậy: để cô tham gia vào hiện trường tác chiến trong trạng thái không hề hay biết sự tình. Bởi vì cô có rất ít kinh nghiệm hiện trường, cho nên đối thủ chắc chắn sẽ chọn cô làm mục tiêu chính nhất để quan sát. Như vậy thì áp lực của tôi và Doãn Kiếm sẽ giảm đi rất nhiều. Và khi cô không hề hay biết phương án tác chiến thực sự của chúng ta, từng nhất cử nhất động của cô đều rất tự nhiên, vừa vặn có thể dụ hướng suy nghĩ của đối phương theo như kế hoạch mà chúng tôi đã dàn dựng sẵn.”



“Thì ra tôi chỉ là một công cụ, là công cụ cho hành động của các anh...”



Mộ Kiếm Vân lặng lẽ cắn môi. Đứng từ phương diện kế hoạch hành động, đây là một nước cờ hay, nhưng mình bị bố trí thành một vai diễn như vậy, cô lại ôm nỗi ấm ức trong lòng mà không có chỗ phát ra. La Phi cũng trầm mặc không nói, anh có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương. Một người phụ nữ mạnh mẽ đầy lòng tự tôn, đối với La Phi thì không hề lạ lẫm. Có lẽ anh nên nghĩ cách để đi vòng qua chi tiết này, nhưng anh lại không có thói quen nói dối đối với các đồng nghiệp của mình. Hồi lâu sau, Mộ Kiếm Vân cười đau khổ than thở: “Thật là ham muốn kiểm soát đáng sợ... Anh cần phải nắm vững mọi thứ ở trong tay mình sao? Những người khác đều chỉ có thể trở thành công cụ của anh sao?”



La Phi không nói được gì, anh không thể nào phủ nhận được lời chỉ trích về sự ham muốn kiểm soát. Đúng vậy, anh thích khống chế tất cả, người khác rất khó lay động suy nghĩ của anh. Nhưng anh không cảm thấy điều này có gì không đúng, anh chỉ là muốn sự việc đạt được kết quả tốt nhất mà thôi. Bầu không khí tại hiện trường lúc này chợt hơi sượng sùng. Chính trong lúc này, di động của Doãn Kiếm đột ngột vang lên, Doãn Kiếm nhìn số gọi đến, vừa ấn nút nghe vừa giải thích với La Phi: “Là nhân viên trinh sát ngoại tuyến.”



Ánh mắt của mọi người lập tức dồn về phía cậu, coi như là tìm được cơ hội phù hợp để kết thúc đề tài vừa rồi. Và Doãn Kiếm như thể phối hợp với sự biến hóa của mọi người, sau khi lắng nghe vài câu, ngữ điệu và thần sắc trở nên vô cùng hưng phấn. “Là tình hình gì vậy?”



La Phi dự cảm thấy có được manh mối mới, đối phương vừa mới tắt máy, bèn sốt sắng hỏi luôn. 181 “Vợ của Mông Phương Lượng gọi điện đến báo cảnh sát, nói rằng hôm nay bà nhận được cuộn băng ghi âm, nội dung trong đó có thể chứng minh A Hoa mới chính là chủ mưu trong vụ án mạng tại tòa nhà Long Vũ!”



Doãn Kiếm vừa nói vừa xoa tay, hận một nỗi không thể lập tức lao ra ngoài, bắt A Hoa về quy án. “Ồ?”



La Phi chợt giật mình, sau khi thoáng suy nghĩ giây lát bèn đưa ra một chuỗi chỉ thị, “Nói với người phụ nữ đó, bảo bà ngồi yên trong nhà, không được ra ngoài, đợi người của phía cảnh sát đến lấy chứng cứ. Cậu hãy thông báo cho đồn công an gần nhất điều cảnh sát đến trước, chúng ta lập tức xuất phát!”



“Rõ!”



Doãn Kiếm đáp lại một tiếng dõng dạc, sau đó bèn vội vàng lao ra ngoài, chuẩn bị một chiếc xe ô tô. Trong suy nghĩ của cậu, chính là A Hoa đã ép buộc Hàn Hạo phải chết thê thảm dưới tay mình, cho nên khát vọng bắt được A Hoa của cậu không hề thua kém gì khát vọng bắt được Eumenides. “Liễu Tùng, cậu hãy cứ theo dõi phía Đỗ Minh Cường đi; Tăng Nhật Hoa, cậu phụ trách liên lạc thông tin; cô giáo Mộ...”



Khi La Phi nhìn Mộ Kiếm Vân, lời nói có vẻ hơi ngần ngại, “Cô vẫn cứ cùng hành động với chúng tôi đi.”



Mộ Kiếm Vân bĩu môi, rõ ràng vẫn chưa hết bất mãn đối với việc lúc trước. Nhưng cô vẫn đứng dậy nói: “Vậy thì đi thôi.”



Thế là hai người lần lượt bước ra khỏi phòng họp. Đi ra khỏi tòa lầu, vừa vặn nhìn thấy Doãn Kiếm lái xe cảnh sát đến và dừng lại. Hai người mau chóng lên xe, Doãn Kiếm nhấn ga, xe cảnh sát lao nhanh ra khỏi sân của Sở công an. Khi mới đi chưa được năm phút, di động của Doãn Kiếm lại vang lên. Cậu nhấc máy, “Alo”



một tiếng, rồi đưa luôn di động cho La Phi: “110 của đồn công an ngoại ô phía Đông, đã đến được hiện trường, anh nói chuyện với họ đi.”



La Phi gật đầu: “Cậu chuyên tâm lái xe đi.”



Sau đó anh bèn đặt di động lên tai, nói rõ thân phận của mình: “Chào anh, tôi là La Phi đội trưởng đội cảnh sát hình sự.”



“Đội trưởng La à? Bây giờ các anh đang ở đâu vậy?”



Giọng nói truyền ra từ điện thoại có vẻ hơi khàn. Đội cảnh sát hình sự l10 ở tuyến đầu bởi vì phải giải quyết rất nhiều việc vụn vặt, cho nên dây thanh đới thường xuyên ở trong trạng thái quá lao lực. “Chúng tôi đang trên đường đi, còn khoảng 20 phút nữa thì đến được hiện trường.”



“Các anh có phái người nào đến không?”



182 “Không có người nào nữa cả.”



La Phi nhíu mày vẻ cảnh giác, “Chuyện gì vậy?”



“Người phụ nữ đó nói vừa rồi đã có cảnh sát đến, đồng thời đã cầm cuộn băng ghi âm đó đi rồi.”



Trái tim La Phi như rơi xuống: “Vậy thì chắc chắn là giả mạo! Các anh lập tức triển khai truy đuổi, chúng tôi sẽ cố gắng đến nhanh nhất có thể.”



Doãn Kiếm ngồi cạnh mặc dù đang lái xe, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng. Nghe thấy những lời này của La Phi, cậu biết hiện trường đã xảy ra sự cố, không cần chờ đợi lời dặn dò của đối phương đã nhấn mạnh ga thêm. Chiếc xe vang lên tiếng gầm khe khẽ, tăng tốc lao đi. Hơn mười phút sau, họ cuối cùng cũng đến được địa điểm cho chuyến đi lần này: biệt thự của Mông Phương Lượng nằm ở trong khu vực biệt thự vườn Tịnh An ở ngoại ô thành phố. Nhìn thấy bên ngoài cửa đỗ chiếc xe cảnh sát 110, một người cảnh sát nhân dân thấp béo đang đứng bên cạnh xe ra hiệu bằng tay. Doãn Kiếm bèn đỗ xe ở bên cạnh chiếc xe 110, còn chưa kịp tắt máy La Phi đã nhảy xuống. “Là đội trưởng La phải không?”



Người cảnh sát nhân dân mập liền đi lên chào hỏi, “Tôi là người phụ trách ở đây, tôi họ Ngô.”



La Phi không kịp hàn huyên, hỏi thẳng vào chủ đề: “Hiện giờ tình hình thế nào?”



“Tôi đã xem đoạn video giám sát của chủ nhà. Là hai người, mặc bộ cảnh phục giả mạo. Đến trước chúng tôi chỉ mấy phút, chắc là vẫn còn chưa chạy xa được, bởi vì chúng tôi sau khi nhận ra điều khác lạ, đã liên hệ ngay với người bảo vệ ở cổng, họ không nhìn thấy hai người này rời khỏi đây. Đây là khu vực cao cấp, trên tường bao quanh có lưới bảo vệ, không trèo ra được.”



Đang nói chuyện, từ trong máy bộ đàm người cảnh sát mập cầm trong tay vang lên tiếng gọi: “Anh Ngô, anh Ngô!”



Người cảnh sát mập bèn ghé máy bộ đàm lên miệng, nói ngắn gọn: “Nói đi!”



“Tìm thấy người rồi, ở khu vực giả sơn.”



“Hãy khống chế thật tốt! Chúng tôi lập tức đến ngay!”



Người cảnh sát mập vừa trả lời, vừa bước nhanh về phía bên phải tòa biệt thự. Đừng thấy cơ thể ông 183 ta nặng nề, bước đi không hề chậm chạp chút nào. La Phi và mọi người đương nhiên cũng không cần chờ đợi dặn dò, bước nhanh theo sau ông ta. Người cảnh sát mập rất quen thuộc với địa hình trong khu, vòng trái rẽ phải qua mấy tòa nhà biệt thự, nhanh chóng đến được khu vực giả sơn ở trung tâm của khu. Nhìn thấy mấy người cảnh sát tuần tra l10 trẻ khỏe đang ấn chặt hai cậu thanh niên cắt đầu đinh ở dưới đất. Hai người này trên người mặc bộ đồ cảnh phục giả mạo kém chất lượng, quần áo xộc xệch, trông vô cùng nhếch nhác. “Đúng vậy, chính là hai tên này!”



Người cảnh sát mập thốt lên đầy hưng phấn, sau đó lại hỏi một câu, “Đồ đâu, có tìm thấy không?”



“Không thấy.”



Một người cảnh sát tuần tra trẻ thở dốc trả lời, “Hai tên này cãi chày cãi cối lắm, còn dám nói nhăng nói cuội với chúng tôi.”



“Cãi chày cãi cối?”



Cảnh sát mập ngồi xổm xuống, xách tai một tên đầu đinh lên, “Đừng có giở trò này với tao. Nói cho mày biết, đối phó với loại như mày, tao có nhiều cách lắm. Hãy ngoan ngoãn giao đồ ra đây, để đỡ phải nếm mùi của đồn công an!”



“Ối ối, ông anh trai của em ơi!”



Tên đó nhe răng ra kêu lên, “Em không nói bừa đâu, thứ đó thực sự đã bị người khác lấy đi mất rồi. Em còn cứ tưởng là cảnh sát mặc thường phục các anh kia, tay cứng như gọng kìm!”



Vừa nhìn bộ dạng của hai tên này, cộng thêm kiểu mở miệng ra gọi “ông anh trai”



, La Phi lại tin chắc bọn chúng chính là những tên lâu la thuộc hạ của A Hoa. Những kẻ này nói dối đã trở thành cơm bữa, rất khó có thể phân biệt được thật giả từ giọng nói và thần thái của chúng. Anh nghĩ một lát, ra lệnh: “Hãy dẫn chúng đến phòng giám sát của tiểu khu, bật đoạn video lên, để chúng giải thích về đoạn băng video đó.”



“Được.”



Cảnh sát mập xua xua tay, bảo mấy người cảnh sát túm cổ hai tên đó dậy, đồng thời cười nhạt hét lên, “Nếu chúng mày không giải thích cho rõ được, thì tối nay sẽ cho chúng mày mất đi lớp da!”



Bởi vì đây là khu biệt thự tập trung toàn những người giàu có, cho nên máy giám sát ở trong vườn Tịnh An gần như bao quát được hết từng ngóc ngách ở trong tiểu khu. Hành tung của hai tên cảnh sát giả mạo đó cũng hoàn toàn hiển hiện ra trong video. 9 giờ 35 phút, hai người này chui ra từ một chiếc xe Sportline màu trắng. Chúng mặc bộ đồ cảnh phục và đi về hướng nhà Mông Phương Lượng cách đó mấy chục mét, sau khi lừa được chủ nhà mở cửa, bọn chúng chỉ vào trong 184 phòng khoảng tầm hơn hai phút rồi vội vàng rời khỏi đó. Rõ ràng, lúc này chúng đã lừa lấy được cuốn băng ghi âm. Sau đó chúng bèn đi về khu vực giả sơn ở trong tiểu khu. Theo như lời giải thích của bọn chúng, chúng muốn đến khu giả sơn để thay và bỏ lại bộ đồ cảnh phục, từ đó có thể thuận lợi chuồn ra khỏi tiểu khu. Nhưng trong video lúc này lại xuất hiện một người nam giới lặng lẽ đi đến phía sau chúng. “Là hắn?”



Doãn Kiếm kêu lên kinh ngạc. Hình như sự xuất hiện của người nam giới này còn khiến người ta kinh ngạc hơn cả việc cuốn băng ghi âm bị lừa lấy đi mất. La Phi và Mộ Kiếm Vân cùng nhìn nhau, hai người sắc mặt sa sầm. Mặc dù mũ của áo đã che khuất, không nhìn rõ gương mặt của người nam giới đó, nhưng qua cách ăn mặc và thể hình thì rõ ràng đây chính là Eumenides. Hình ảnh tiếp theo được ghi lại trong video đã chứng thực lời nói của người thanh niên đầu đinh: người nam giới có vẻ như là Eumenides đó sau khi bám theo hai người đến khu vực giả sơn, lập tức ra tay đánh cho hai tên đó ngất lịm, sau đó lục tìm được thứ đồ gì đó trên người họ, rồi ung dung rời khỏi đó. “Cái người này, khi chúng tôi vào tiểu khu còn nhìn thấy anh ta. Anh ta còn đi qua chiếc xe cảnh sát của chúng tôi!”



Cảnh sát mập chỉ vào màn hình nói vẻ ủ dột, “Nếu sớm biết, chúng tôi đã cảnh giác một chút, ngay lúc đó có thể bắt anh ta lại được rồi!”



La Phi lại chỉ lắc đầu, không tiện nói rõ suy nghĩ ở trong lòng: Không nói đến việc hành động của người này vốn không thể nào để cho ông nắm được bất cứ sơ hở gì, cho dù các ông thực sự phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ dựa vào mấy người các ông, sao có thể giữ chân anh ta lại được chứ? Người cảnh sát mập vẫn hăm hở muốn thử sức: “Hay là đuổi theo tên đó xem?”



“Đồ bị hắn ta lấy đi thì không thể nào lấy lại được nữa rồi.”



La Phi nói vẻ bình thản mang theo chút bất lực, “Chúng ta hãy đến tìm chủ nhà, xem bà ấy có còn giữ bản sao hay không?”



Doãn Kiếm lắc đầu, khẽ thở dài. Bởi vì cậu biết, chủ nhà vừa nhận được cuộn băng đã báo ngay cho cảnh sát, trong lúc tâm trạng kích động còn nghĩ được đến việc sao lưu một bản thì thực sự là việc rất khó có khả năng xảy ra. Điều khiến cậu buồn bực nhất là: Tại sao tên đó lại ra tay, xen vào cuộc giao đấu giữa cảnh sát và A Hoa chứ? 20 giờ 37 phút. 185 Trong khu biệt thự Sơn Trang Thiên Tử đều là khu vực nhà riêng sang trọng nhất trong toàn thành phố, phong thủy tuyệt hảo, kiến trúc sang trọng xa hoa, bảo vệ cẩn mật. Nhà của Đặng Hoa chính là nằm trong khu vực trung tâm của khu biệt thự này, chỉ có vị trí này mới có thể thể hiện rõ vị trí tôn quý của “Thị trưởng Đặng”



ở tỉnh thành. Lúc này đây trong phòng khách của tòa biệt thự ba tầng này, bầu không khí ít nhiều mang theo sự hoang vắng tĩnh lặng. Bức ảnh thờ của chủ nhân tòa biệt thự vẫn nằm trên bàn thờ, xung quanh phòng khách bài trí rất nhiều những mảnh lụa đen trắng. Có một người phụ nữ mặc đồ tang đang ngồi trên ghế sofa ở giữa phòng khách, gương mặt cô thanh tú, dáng người thon thả, mặc dù đã qua độ tuổi rực rỡ nhất, nhưng vẫn lộ ra khí chất cao quý hơn người. Một cậu thiếu niên đang dựa người bên cạnh cô, họ đều dùng ánh mắt hơi thẫn thờ nhìn một người đàn ông chừng 30 tuổi đang ngồi trên sofa. Người nam giới đó chính là A Hoa, anh ta ngồi thẳng lưng, phần lưng cũng chỉ ghé nửa vào viền ghế sofa. Dáng vẻ khép nép này khác xa một trời một vực với dáng vẻ uy phong ở bên ngoài của anh ta trong mấy ngày nay. Bất luận anh ta có được quyền thế và địa vị thế nào, khi nào anh ta đến ngôi biệt thự này, anh ta chỉ là một người đầy tớ - hơn mười năm trước, khi lần đầu tiên A Hoa gặp Đặng Hoa, anh ta bèn ghi nhớ thật kỹ câu nói này. Lúc này đây, ngồi đối diện anh ta chính là vợ góa con côi của Đặng Hoa, trong con mắt mọi người, đây có thể chỉ là hai mẹ con cô độc yếu đuối mà thôi, nhưng trong mắt A Hoa, họ chính là chủ nhân của mình. Đối diện với chủ nhân anh ta luôn luôn giữ tư thế thái độ nhún nhường. “Cậu hình như có vẻ hơi mệt, mấy ngày hôm nay không nghỉ ngơi được sao?”



Vợ Đặng Hoa nói với A Hoa ngữ khí bình thản, giống như là đang hỏi thăm người nhà thân thiết. “Đúng là có hơi bận, nhưng cuối cùng cũng đã bận xong cả rồi.”



A Hoa vừa cung kính trả lời, vừa đưa ra mấy văn bản đã được in ra sẵn, dùng hai tay đẩy đến mặt bàn ở trước mặt vợ Đặng Hoa. Người phụ nữ này cầm lấy tập văn bản lật giở một hồi, cô không có thói quen nhìn những thứ điều lệ quy tắc, bèn dùng giọng nói đầy dựa dẫm hỏi: “Đây là cái gì?”



“Giấy tờ chuyển nhượng cổ phần.”



A Hoa giải thích, “Tôi đã thu mua tất cả cổ phần công ty của Lâm tổng và Mông tổng lúc sinh thời, bây giờ tất cả tài sản của tập đoàn Long Vũ đều thuộc về chị(1) và cậu chủ.”



186 Vợ Đặng tổng mỉm cười, tỏ ra vui mừng và thanh thản, nhưng tiếp đến cô liền thoáng chau mày: “Tôi vốn không hiểu biết gì về nghiệp vụ của công ty, Đặng Tiễn thì vẫn còn nhỏ. Tất cả số tài sản này nhất định không được hủy hoại trong tay chúng tôi mới được.”



“Việc này thì chị không cần lo lắng. Tôi sẽ thuê những người giám đốc xuất sắc nhất đến xử lý nghiệp vụ công ty. Chị chỉ cần bồi dưỡng cho cậu chủ học hành thật tốt, đợi sau khi cậu ấy học xong thì có thể tiếp quản nghiệp vụ của công ty.”



A Hoa nói đến đây, đôi lông mày của chủ nhân vẫn chưa giãn ra, bèn bổ sung thêm,”



Chị yên tâm đi, tôi sẽ quản lý tốt những người đó. Chỉ cần tôi còn sống, tập đoàn Long Vũ vĩnh viễn thuộc họ Đặng!”



Vợ Đặng Hoa nhìn A Hoa, hình như cũng ngẫm ra được ý tứ kiên định và hung hãn trong lời nói của đối phương. Giây lát sau, cô quay sang vỗ vào vai Đặng Tiễn ngồi cạnh mình, dịu dàng nói: “Con trai, con lên gác học bài trước đi. Mẹ nói chuyện với anh Hoa thêm một lát, lát nữa sẽ lên.”



Đặng Tiễn gật đầu, đứng dậy đi về hướng cầu thang. A Hoa cũng đứng dậy theo, khẽ cúi người nhìn theo đối phương. “Cậu ngồi xuống đi!”



Vợ Đặng Hoa dặn dò A Hoa, “Chúng tôi đều coi cậu như người nhà rồi. Tính cách của tôi và Đặng Hoa không giống nhau, trước mặt tôi, cậu không cần giữ quy tắc như vậy.”



Ngoài miệng, A Hoa thưa một tiếng, nhưng mãi cho đến tận khi bóng lưng Đặng Tiễn khuất hẳn, anh ta mới ngồi trở lại ghế sofa. Vợ Đặng Hoa lại bắt đầu lật giở mấy thứ giấy tờ trong tay, lần này cô xem rất tỉ mỉ, tận năm, sáu phút sau, mới đặt xuống. Sau đó cô quay sang chăm chú nhìn A Hoa một hồi, đột nhiên hỏi: “Cậu hãy nói thật với tôi đi, Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng, rốt cuộc họ đã chết như thế nào?”



Ánh mắt A Hoa khẽ cụp xuống, lặng lẽ nhìn đầu ngón chân mình. Anh ta biết mình không có quyền nói dối trước mặt chủ nhân, anh ta buộc phải tìm kiếm những câu chữ thích hợp. Hồi lâu sau, anh ta ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: “Họ đều muốn đạt được thứ không phải của họ, cho nên họ mới chết.”



Vợ Đặng Hoa khẽ thở dài, nói: “Có lẽ tôi không nên hỏi nhiều... Đặng Hoa trước đây cứ luôn nhắc nhở tôi, những việc người đàn ông giải quyết, phụ nữ không nên quan tâm. Chỉ là có rất nhiều sự việc, đều có nhân có quả, tôi vẫn luôn tin tưởng... Nhưng anh ấy không bao giờ nghe lời tôi...”



Nói đến đây, giọng người phụ nữ hơi nghẹn ngào, cô nhìn tấm di ảnh của Đặng Hoa ở gần đó, nước mắt lưng tròng. “Tính mạng của tôi là do Đặng tổng cho...”



A Hoa hít thở một hơi thật sâu, lạnh lùng nói, “Chỉ cần vì Đặng gia, bất luận có hậu quả như thế nào, tôi cũng đều chấp nhận.”



187 Nhìn nét mặt kiên định đó của đối phương, vợ Đặng Hoa biết rằng mình không thể nào thay đổi được phương thức hành xử của những người đàn ông này. Cô lau nước mắt, chợt nói: “Đưa tay của cậu ra cho tôi.”



A Hoa ngẩn người, không biết đối phương muốn làm gì. Nhưng anh ta vẫn tuân lệnh giơ tay phải ra, giơ đến trước mặt người phụ nữ. Vợ Đặng Hoa tháo ở cổ tay phải của mình ra một tràng hạt, sau đó khẽ lồng vào cổ tay A Hoa. “Hãy ghi nhớ lời của tôi nhé.”



Cuối cùng cô dặn dò một câu. 1 giờ 37 phút sáng ngày mùng 7 tháng 11. A Hoa nằm trên giường ở khách sạn, anh ta nhắm hờ mắt, hơi thở dồn dập và mệt mỏi. Một cô gái lẳng lơ xinh đẹp trần truồng bước tới, cô ta dùng ngón tay khẽ vuốt ve lồng ngực A Hoa, giọng điệu cười cợt: “Anh chàng đẹp trai, anh đang nghĩ gì vậy?”



A Hoa lại chẳng buồn đáp lời, anh ta giơ tay đẩy cô gái đó ra, sau đó túm lấy áo khoác để ở đầu giường, lôi ví tiền ra ném về phía đối phương, lạnh lùng nói: “Tự mình đếm tiền đi, mặc quần áo vào rồi đi đi.”



Cô gái bĩu môi, bộ dạng tỏ ra rất cụt hứng. Cô ta không hiểu tại sao người đàn ông này lại thay đổi nhanh đến như vậy, vừa rồi vẫn còn nồng nhiệt say mê như vậy, thoắt cái đã lạnh lùng như dòng sông băng. May mà lúc anh ta trả tiền cũng không hề dềnh dàng. Cô gái nghĩ vậy, khóe môi nhếch lên nụ cười. Cô ta mở ví tiền, đếm và lấy ra một tệp tờ 100 tệ, sau đó bèn cầm tiền và bắt đầu mặc quần áo. Động tác của cô ta rất mau lẹ, hơn nữa đồ trang phục cần phải mặc thực ra cũng chẳng nhiều, cho nên chưa đầy một phút cô ta đã thu dọn xong tất cả. “Anh chàng đẹp trai, đừng quên em nhé. Lần sau nếu muốn vui đùa thì nhớ gọi điện thoại cho em.”



Người phụ nữ đặt một tấm card ở đầu giường, uốn éo rời khỏi đó. A Hoa thò tay xuống dưới gối lần mò giây lát, tìm thấy chuỗi tràng hạt mà lúc trước đã được tháo ra. Nếu như khi làm việc đó mà vẫn còn đeo tràng hạt, anh ta cảm thấy đó là một sự khinh mạn đối với nữ chủ nhân của mình. Mấy giờ đồng hồ trước, khi nữ chủ nhân đeo chuỗi tràng hạt này vào tay anh ta, anh ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm ý sâu sắc của đối phương. Nhưng anh ta chỉ có thể đáp lại bằng câu nói đắng chát ở trong lòng: con người ở chốn giang hồ, nhiều việc không được theo ý mình. 188 Trước đây rất lâu, anh ta cũng từng lấy làm lạ: tại sao lại có nhiều người muốn giết Đặng tổng đến như vậy. Sau này anh ta dần dần hiểu ra: cái thế giới mà họ đang sinh tồn chính là như vậy, hoặc là anh giết người khác, hoặc là anh bị người khác giết. Đây chính là quy tắc của họ. Khi Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng lần đầu tiên lộ ra dã tâm muốn thôn tính tập đoàn Long Vũ, A Hoa bèn biết rằng không thể nào hóa giải được mối quan hệ của hai người này. Nếu như không cướp thời cơ giẫm bẹp đối phương ở dưới chân, vậy thì mình đương nhiên sẽ bị đối phương dồn xuống địa ngục. Với vai trò là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Đặng Hoa lúc sinh thời, sự lựa chọn của A Hoa hoàn toàn có thể hiểu được. Ngoài mặt anh ta không lộ ra tâm ý gì để có thể làm vững lòng đối thủ, nhưng anh ta lại bắt đầu âm thầm vạch nên đợt tấn công chí mạng. Anh ta biết mình không được có chút lơ là sơ hở nào, bởi vì địa vị của anh ta không thể nào đem so sánh được với hai vị phó tổng đó, một khi ra tay mà không trúng, thì sẽ không có cơ hội để gây dựng lại! Điều khiến anh ta cũng không thể ngờ được là, Mông Phương Lượng cũng có sự tính toán ngầm của mình. Ông ta chủ động tìm đến A Hoa, nói ra sự phản cảm đối với hành vi vượt quyền của Lâm Hằng Cán, đồng thời ông ta còn cố ý ngầm tiết lộ tâm ý, muốn liên kết với A Hoa cùng “xử lý Lâm Hằng Cán”



. A Hoa đương nhiên hiểu, thái độ này của Mông Phương Lượng quyết không phải xuất phát từ lòng trung thành đối với gia tộc Đặng thị. Ông ta chỉ là không cam tâm hỗ trợ cho Lâm Hằng Cán cướp quyền mà thôi. Hai người Lâm, Mông đều là huynh đệ sinh tử có nhau của A Hoa trong thời gian đầu gây dựng giang sơn, thế nhưng địa vị của Mông Phương Lượng có một dạo còn trên cả Lâm Hằng Cán. Chỉ là sau đó Mông Phương Lượng bị bắt vào tù, sau khi tái xuất giang hồ thì mọi việc đã thay đổi. Trong lúc Đặng Hoa còn sống thì ông ta cũng không dám có ý đồ gì khác, thế nên tạm thời bèn ẩn mình lại, chỉ nhận một chức vụ nhàn hạ trong tập đoàn, có vẻ như có ý muốn lui về ở ẩn. Bây giờ Đặng Hoa đột nhiên qua đời, quyền lực to lớn của tập đoàn Long Vũ bị để trống. Dã tâm của Mông Phương Lượng cũng bắt đầu xao động. Những năm qua Lâm Hằng Cán càng lúc càng không coi ông ta ra gì, trong lòng ông ta sớm đã oán hận chất chồng, chỉ là thế lực có hạn, khó có thể phát huy năng lực. Và sau cuộc họp cấp cao của tập đoàn ngày hôm đó, Mông Phương Lượng nhạy bén nắm bắt được sự bất mãn của A Hoa đối với Lâm Hằng Cán. Ông ta cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi. Mượn danh nghĩa trừ mối họa cho Đặng gia, liên kết với A Hoa để tiêu diệt Lâm Hằng Cán, sau đó mình bèn có thể ngồi lên được chiếc ghế ở vị trí cao nhất 189 của tập đoàn Long Vũ một cách danh chính ngôn thuận. Đây là sự tính toán một chiều ở trong lòng Mông Phương Lượng. A Hoa đón nhận ám thị ngầm của Mông Phương Lượng, hai người bắt đầu bí mật lập nên kế hoạch tiêu diệt Lâm Hằng Cán. Mông Phương Lượng đắc ý cho rằng mình là kỳ thủ đã khống chế được toàn bộ cục diện, nhưng trên thực tế, ông ta lại chỉ là một quân cờ A Hoa nhón nhặt giữa hai ngón tay mà thôi. Lúc này đây sự xuất hiện của một quân cờ khác đem lại sự thuận lợi lớn hơn nữa cho hành động của A Hoa. Buổi tối hôm đó, A Hoa đã gặp Hàn Hạo vào bước đường cùng ở trên địa bàn của mình. Thế là, kế hoạch mượn dao giết người bắt đầu được hình thành trong đầu anh ta. A Hoa cung cấp cho Hàn Hạo nơi lánh nạn. Hàn Hạo thì giúp A Hoa vạch nên kế hoạch mượn danh nghĩa của Eumenides để giết chết hai người Lâm, Mông. Đồng thời họ cũng muốn thông qua cách thức này để chọc giận Eumenides, để dụ kẻ thù chung này ra. Sau khi kế hoạch đã được chuẩn bị xong xuôi, A Hoa tìm gặp Mông Phương Lượng, nói cho đối phương: Anh ta đã ngụy tạo được “”



của Eumenides, lấy lý do này để nhốt hai người Lâm, Mông vào trong cùng văn phòng. Đến lúc đó Mông Phương Lượng có thể nhờ vào sự hỗ trợ của đoạn video, đóng giả thành Eumenides giết chết Lâm Hằng Cán. Mông Phương Lượng rất hào hứng đối với kế hoạch này, nhưng vẫn có một vài chi tiết cụ thể khiến ông ta không được yên tâm. “Tôi đã già rồi, muốn giết chết một người một cách gọn gàng mau lẹ không hề đơn giản.”



“Tôi sẽ sắp xếp cho các ông trước khi nằm ngủ uống thuốc an thần. Như vậy thì lúc ông ra tay, Lâm Hằng Cán đã ngủ say như chết. Hơn nữa, sau khi việc xảy ra thì ông cũng không cần phải trả lời bất cứ câu hỏi nào của cảnh sát, bởi vì lúc đó ông cũng “ngủ say rồi”



.”



“ của Eumenides là gửi cho hai người chúng tôi, cuối cùng lại chỉ có một mình Lâm Hằng Cán bị chết, về điều này thì cần phải giải thích thế nào đây?”



“Ông đã từng ngồi tù, bây giờ làm một người tốt đã cải tà quy chính. Cho nên Eumenides không nên viết tên ông vào bản thông báo. Trong lúc ông ngủ say, hãy đặt những tài liệu có thể thể hiện rõ sự trong sạch của ông ở đầu giường. Eumenides nhìn thấy những tài liệu này, cho nên đến lúc đó anh ta đã từ bỏ suy nghĩ xử lý ông. Lời giải thích này chẳng phải cũng rất hợp tình hợp lý sao?”



190 Nghe câu trả lời này của A Hoa, điều nghi ngại cuối cùng của Mông Phương Lượng cũng bị dập tắt. Ông ta hoàn toàn làm theo kế hoạch của A Hoa, thực hiện việc mưu sát đối với Lâm Hằng Cán. Sau khi đạt được mục đích, ông ta bèn vứt áo máu và những miếng xốp từ ô cửa sổ xuống, sau đó quay trở lại giường của mình, tiếp tục “ngủ say”



. Nhưng đến bước này, âm mưu của A Hoa mới chỉ hoàn thành một nửa. Anh ta đã biết Mông Phương Lượng còn là tên hổ báo độc ác hung dữ hơn cả Lâm Hằng Cán, anh ta sao có thể chấp nhận để cho đối phương ngủ say trên chõng nhà Đặng gia chứ? Thế là A Hoa đã đưa Hàn Hạo vào cuộc. Sau khi cửa văn phòng được mở ra, anh Long và thuộc hạ đã lao thẳng đến chỗ Lâm Hằng Cán giống như dự đoán, còn Hàn Hạo thì lại nhanh chóng lần được đến bên giường của Mông Phương Lượng. Đã từng làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự, thủ pháp giết người của Hàn Hạo vô cùng mau lẹ, Mông Phương Lượng ở trong trạng thái tỉnh táo vẫn không kịp phát ra bất cứ âm thanh nào liền bị anh ta cứa đứt yết hầu, vết thương đó hướng vào trong tường, thậm chí một giọt máu tươi cũng chẳng dính được đến người anh ta. Trong một đêm, hai lão tổng của tập đoàn Long Vũ đồng thời xuống hoàng tuyền. Trong tập đoàn Long Vũ không còn ai có đủ khả năng để uy hiếp đến sự an nguy của hai mẹ con Đặng Tiễn nữa. Sau đó ở sân vận động Kiến Hà, mặc dù Eumenides không trúng kế xuất hiện, nhưng A Hoa đã thành công mượn tay cảnh sát tiêu diệt Hàn Hạo. Anh ta vốn cứ tưởng rằng đã đặt được một dấu chấm hoàn mỹ kết thúc kế hoạch này của mình, thật không ngờ hôm qua lại xuất hiện một con sóng lớn. Lúc trước A Hoa cũng lo lắng tên Mông Phương Lượng gian giảo xảo quyệt sẽ có chiêu đề phòng về sau. Cho nên anh ta đã lắp máy nghe lén ở trong biệt thự của Mông Phương Lượng, để giám sát động thái của Mông gia. Anh ta thậm chí còn sai hẳn hai tên tiểu đệ loanh quanh ở tiểu khu nhà Mông gia để sẵn sàng nghe mệnh lệnh bất cứ lúc nào. Như vậy thì chỉ có chút động thái nào, chúng đều có thể hóa giải nguy cơ trước khi cảnh sát đến. Nguy cơ đúng là đã xuất hiện thật. Sáng hôm qua, vợ Mông Phương Lượng đã nhận được một thư chuyển phát nhanh hẹn giờ, trong phong bì chuyển phát nhanh để một cuộn băng. Nội dung ở trong cuốn băng thật không ngờ lại chính là lời đối thoại của A Hoa và Mông Phương Lượng trong khi bàn tính kế hoạch bí mật. A Hoa biết đây đương nhiên là việc làm của Hàn Hạo. Có thể tưởng tượng, Hàn Hạo lén ghi lại chứng cứ này, nếu như trong hành động ở sân vận động anh ta bị A Hoa ngầm hãm hại mà mất mạng, vậy thì ngày hôm sau, chứng cứ này 191 sẽ được gửi đến nhà Mông Phương Lượng. Và người nhà của Mông Phương Lượng sẽ báo cảnh sát, sau này những người anh em thuộc hạ của A Hoa sẽ không thể nào tính sổ món nợ này lên đầu vợ con Hàn Hạo. Hai tên đệ tử A Hoa bố trí ở vườn Tịnh An đã phát huy tác dụng. Chúng đóng giả thành cảnh sát, lừa lấy được cuộn băng ghi âm đem đi trước khi cảnh sát 110 kịp đến. Nhưng thật không ngờ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng, một người nam giới bí mật đột nhiên xuất hiện, ngang nhiên cướp đi cuộn băng ghi âm. A Hoa thấp thoáng đoán được người đó là ai, nhưng anh ta cũng không thể nào hiểu được dụng ý của đối phương. Nhưng bất luận thế nào, chỉ cần cuộn băng ghi âm đó vẫn lưu lạc bên ngoài, thì từng ngày của mình đều giống như nằm ngủ giữa túi thuốc nổ. Anh ta thực sự không thích thứ cảm giác này, cho dù điên cuồng phát tiết ở trên cơ thể người phụ nữ cũng không thể nào loại bỏ được tâm trạng buồn bực này của anh ta. Ai mà biết được túi thuốc nổ đó lúc nào thì sẽ bị dẫn nổ đây? A Hoa nhắm mắt trầm tư suy ngẫm. Cuối cùng anh ta thở dài từ bỏ, bởi vì đó thực sự là một kẻ khiến người ta không tài nào nắm bắt nổi. A Hoa đeo chuỗi tràng hạt ở cổ tay, sau đó đứng dậy bước vào nhà vệ sinh. Anh ta muốn tắm một cái, gột sạch đi máu tanh và sự mỏi mệt trên cơ thể mình. A Hoa tắm những mười lăm phút. Tắm xong cảm thấy gân cốt trong người mình đều co dãn thoải mái hơn. Sau đó anh ta bước ra khỏi nhà vệ sinh, muốn pha tách trà nóng ở trong phòng khách. Anh ta vừa mới bước ra khỏi phòng ngủ, những khối cơ vừa được thả lỏng ra đột nhiên căng cứng. Bởi vì anh ta nhìn thấy một bóng đen ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa trong phòng khách. Bóng đen đó nhìn thấy anh ta bước ra, còn chủ động ung dung nói: “Trà đã pha xong rồi, đến đây ngồi uống một tách đi.”



“Anh là ai?!”



A Hoa cảnh giác co người lại phía sau. Bóng đen đó mỉm cười nói: “Chẳng phải anh vẫn luôn muốn tìm thấy tôi sao?”



“Là mày ư?!”



A Hoa nhìn người nam giới cao lớn đó, anh ta chợt hiểu ngay ra chuyện gì, mắt gần như tóe lửa, đồng thời hai tay anh ta cũng từ từ nắm chặt, bày ra tư thế liều mạng chiến đấu. “Anh không cần phải căng thẳng.”



Người nam giới tự cầm tách trà lên uống một ngụm, “Nếu như tôi muốn ra tay với anh, tôi vốn không ngồi ở đây.”



192 Đúng vậy, anh ta đã có thể tiến vào, vậy thì cơ hội để ra tay với mình thực sự quá nhiều. Bây giờ anh ta đang ngồi yên vị thoải mái như vậy, rõ ràng là có dụng ý khác. Nghĩ đến đây, A Hoa cũng thả lỏng hơn. Anh ta bước về phía đối phương, ngồi đối diện với bóng đen đó. A Hoa nhớ đèn trong phòng khách vốn sáng tỏ, nhưng giờ thì lại là một màn đen kịt. Và vị khách không mời mà đến này lại kéo sụp viền mũ xuống thấp, rõ ràng không muốn mình nhìn rõ gương mặt của anh ta. Sau giây lát trầm mặc, A Hoa lạnh lùng hỏi: “Mày muốn làm gì?”



Người nam giới đặt tách trà trong tay xuống, nói: “Làm một cuộc trao đổi.”



“Trao đổi?”



A Hoa nghiến răng nói, “Giữa chúng ta chỉ có sinh tử, không có trao đổi.”



Người nam giới cười nhạt: “Sinh tử là việc của sinh tử, trao đổi là việc của trao đổi. Anh Hoa đã lăn lộn bao năm rồi, chắc cũng phân biệt rõ được nhỉ.”



A Hoa “hừ”



một tiếng, nhưng không hề phản bác lời nói của đối phương. Thế là người nam giới đó bèn rút từ trong túi áo ra một thứ đồ đặt đến trước mặt A Hoa: “Đây là đồ cá cược của tôi.”



Đồng tử của A Hoa đột nhiên thu lại. Thứ ở trên bàn là một cuộn băng ghi âm, trong hoàn cảnh này, anh ta đương nhiên biết rõ nội dung trong cuốn băng là gì. Cuộn băng ghi âm này chính là tử huyệt của A Hoa, cũng chính là chứng cứ xác thực liên quan tới vụ án mạng “Tòa nhà Long Vũ”



mà cảnh sát đang khổ công truy tìm. A Hoa cuối cùng cũng biết vì sao người nam giới này lại chẳng lo ngại gì, bởi vì hắn ta thực sự có một món đồ đặt cược có sức nặng rất lớn. “Vậy thì giá của mày thế nào?”



A Hoa cố gắng kiềm chế, lên tiếng hỏi. Thái độ của người nam giới trở nên nghiêm túc: “Giúp tôi chăm sóc một người.”



Trong lúc nói, hắn mở lòng bàn tay ra, lộ ra một bức ảnh. Trong bức ảnh là một cô gái yếu đuối và xinh đẹp, trông có vẻ hơi quen. Sau khi A Hoa thoáng hồi tưởng lại, liền nhớ ra mình đã từng gặp cô gái này trong lúc điều tra về cái chết của A Thắng. “Tại sao lại muốn tao chăm sóc cô ta?”



Anh ta nheo mắt lại hỏi. “Bởi vì anh vốn là một vệ sỹ.”



Người nam giới mỉm cười nói vẻ khen ngợi, “Hơn nữa tôi tin rằng, trên thế giới này, không có người vệ sỹ thứ hai nào làm tròn trách nhiệm hơn anh.”



Mặc dù căm hận đến tận xương tủy đối với người đàn ông này, nhưng có thể nhận được lời khen ngợi của đối phương vẫn là một việc rất đáng tự hào. Trên 193 mặt A Hoa xuất hiện ý cười, nhưng anh ta vẫn thắc mắc: “Chính mày không thể chăm sóc được cô ta sao?”



“Tôi đã không thể nắm chắc được số phận của mình nữa rồi.”



Người nam giới trầm mặc giây lát, sau đó nói bằng giọng mơ màng, “Tôi không thể không làm kinh động đến một người vô cùng đáng sợ, tôi không biết hậu quả của việc làm này sẽ thế nào. Nhưng tôi bắt buộc phải làm. Cho nên tôi cần phải bố trí ổn thỏa một số việc.”



A Hoa chậm rãi gật đầu, xem ra là đồng tình với cách nói của người đàn ông. Sau đó anh ta giơ tay ra, nhận lấy tấm ảnh. “Mày muốn tao chăm sóc cô ta như thế nào?”



“Mắt của cô ấy bị mù, tôi hy vọng anh có thể bố trí cho cô ấy đi Mỹ để làm một cuộc phẫu thuật. Yêu cầu này đối với anh không khó phải không?”



“Món đồ đặt cược của mày xứng đáng với cái yêu cầu này.”



A Hoa cũng cầm cuộn băng ghi âm để trên bàn lên đồng thời lại hỏi thêm một câu: “Cuộn băng này còn có bản sao không?”



Người nam giới cười “hi hi”



một tiếng: “Chúng ta đang làm một cuộc giao dịch, lấy sự tin tưởng làm gốc.”



A Hoa gật đầu, nói: “Đồng ý.”



Người đàn ông mỉm cười nói: “Cảm ơn.”



A Hoa đột nhiên sa sầm nét mặt: “Bây giờ chúng ta không ai nợ ai.”



“Tôi hiểu.”



Người nam giới cũng thu nụ cười lại, trịnh trọng nói, “Lần sau khi chúng ta gặp mặt, giữa chúng ta chỉ có sinh tử.”



“Rất tốt.”



A Hoa cũng nâng tách trà lên, anh ta khẽ nhấp một ngụm, đột nhiên lại hỏi, “Con người đáng sợ mà mày nói đến là ai?”



“Sao thế?”



Người nam giới nhướng mày hỏi ngược lại. “Mày nợ tao một mạng...”



A Hoa lạnh lùng đáp lời, “Cho nên tao không hy vọng mày chết quá sớm.”



Người nam giới chậm rãi liếm môi, hình như muốn nói ra cái tên đó cũng cần sự dũng khí rất lớn. Hồi lâu sau, hắn cuối cùng cũng thốt ra hai chữ đó. “Đinh Khoa.”



Chú thích: (1) Nguyên gốc dùng chữ “nín”



: thể hiện sự tôn kính, chuyển sang tiếng Việt mất đi một phần ý nghĩa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom