Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Anh ta là đang nói mê sảng. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Nguyễn Niệm Sơ khi nghe thấy Lệ Đằng nói câu đó.
Mấy ngày tiếp xúc, có thể nhìn ra anh ta là một người không thích nói chuyện, cô không cho rằng, nụ cười của mình có thể làm tảng băng trôi mở miệng khen ngợi. Hơn nữa, cô còn chưa bao giờ cười với anh ta.
Vừa nãy cô có cười sao? Không nhớ rõ.
Nguyễn Niệm Sơ một bên lau tay cho Lệ Đằng, một bên suy nghĩ, cô định hỏi Lệ Đằng một chút, nhưng vừa nhấc mắt nhìn thì thấy anh nhíu chặt mày, hô hấp đều đều và đã ngủ.
Theo bản năng động tác của cô càng thêm nhẹ nhàng.
Lau xong, cô lại vò sạch khăn mặt một lần nữa, vắt cho khô, cẩn thận từng li từng tí một lau trán anh, cuối cùng lấy chăn đắp toàn bộ người anh. Tất cả vừa làm xong, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Nguyễn Niệm Sơ quay đầu nhìn, là bà A Tân.
Bà ấy cầm trong tay một cốc nước nóng, cùng một viên thuốc màu trắng, dùng Miên ngữ nói: "Ta nhớ tới trong phòng ta còn có thuốc hạ sốt, tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy nó." Vừa nói vừa đưa cho cô, "Nhanh, cho cậu ấy uống đi."
Nguyễn Niệm Sơ đại khái đoán được ý của bà, nhận lấy thuốc hạ sốt, dùng Miên ngữ nói "cảm ơn", sau đó khua khua tay làm động tác với bà A Tân, ý nói: "Đã muộn lắm rồi. Bà cứ về ngủ trước đi."
Bà ấy có chút do dự, nửa khắc sau mới gật đầu, chỉ vào Lệ Đằng đang hôn mê, lại chỉ hướng phòng mình.
Nguyễn Niệm Sơ cười với bà, "Biết ạ. Có việc gì con sẽ tìm nhờ bà hỗ trợ."
Tiếng bước chân dần xa, Nguyễn Niệm Sơ đóng cửa lại, cầm thuốc hạ sốt gấp gáp đi về phía giường, đẩy người trên giường một cái, thấp giọng gọi: "Tỉnh lại. Tỉnh lại đi."
Lệ Đằng lúc này đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu đau như búa bổ, lông mày nhíu chặt lại, thật lâu sau mới chầm chậm mở mắt ra. Một gương mặt nhỏ sạch sẽ đập vào mắt, làn da rất trắng, các đường nét thanh tú, con mắt to mà đen láy, đôi môi màu hồng nhạt, là dung mạo điển hình của các cô gái phương Nam.
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đầy tơ máu tràn ngập sự không kiên nhẫn cùng lạnh nhạt.
Nguyễn Niệm Sơ nói: "Bà A Tân tìm được thuốc hạ sốt cho anh, anh uống thuốc đã rồi hãy ngủ tiếp."
"..." Lệ Đằng theo tầm mắt nhìn xuống, thấy trong tay cô cầm cốc nước nóng cùng với viên thuốc hạ sốt, im lặng, tay chống lên cố gắng ngồi dậy, cằm như run rẩy. Nguyễn Niệm Sơ mắt thấy miệng vết thương của anh lại muốn rạn nứt, cô nhíu mày, thả cốc nước cùng thuốc xuống, dùng sức đỡ anh dậy.
Lệ Đằng khoé mắt liếc cô một cái, "Đưa thuốc cho tôi."
Nguyễn Niệm Sơ nghe theo. Lệ Đằng nhận lấy, cầm viên thuốc ném vào trong miệng, lại từ trong tay cô lấy cốc nước, ngửa mặt lên, nhô ra yết hầu lên xuống. Vài giây ngắn ngủi, cốc nước nóng đã thấy đáy.
Sau đó anh nhắm mắt nằm lại trên giường, nước theo yết hầu chảy xuống xương quai xanh. Cô nhìn thấy, liền cầm lấy khăn mặt lau cho anh.
Đôi tay nhỏ mềm mại vô tình lướt qua làn da nóng bỏng, như lông chim chọc vào, lành lạnh, lại có chút ngứa. Lông mày Lệ Đằng càng nhíu chặt, nhẫn lại nửa khắc, rốt cuộc không thở không mở miệng lần nữa: "Đừng chạm vào tôi."
"..." Nguyễn Niệm Sơ thoáng sửng sốt, động tác trên tay dừng lại.
Anh nhắm mắt trầm mặc một lúc, lại nói: "Tôi phải nghỉ ngơi. Cô cứ như vậy, tôi không ngủ được."
"À. Thật đúng là không tiện." Vài giây sau cô phản ứng lại, có chút lúng túng thu khăn mặt về, cười gượng gạo, lầm bà lầm bầm nói thầm: "Đây là lần đầu tiên tôi chăm sóc người khác, nên không có kinh nghiệm gì."
Một câu nói này, Nguyễn Niệm Sơ thấy mình đã rất thấp giọng nói, ai ngờ, vẫn bị Lệ Đằng nghe được.
Anh cực kì nhạt xì một tiếng: "Chẳng trách."
Cô nghe thấy hai chữ này nói ra, có mùi vị trào phúng, không khỏi bùng lên ngọn lửa: "Làm sao? So với người chăm sóc anh trước đây kém rất xa?" Người này sợ cũng không biết cái gì gọi là tri ân báo đáp, cảm ân đái đức.
Lệ Đằng nói: "Đúng vậy."
Giờ phút này, Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy cô phải ăn no rảnh mỡ rồi mới chăm sóc anh.
Nguyễn Niệm Sơ trợn mắt trắng, đem khăn mặt một lần nữa đắp lên trán anh, ngữ khí đầy châm biếm: "Là phục vụ của mấy người bạn gái?"
Hơi thở anh nặng nề, dần trở nên nhẹ nhàng, thanh âm thấp không thể nghe thấy: "Mẹ tôi."
"..."
Nguyễn Niệm Sơ ở lại trong phòng chốc lát, xoay người, kéo ghế đặt bên cạnh giường, khom lưng ngồi xuống, một tay chống cằm. Lệ Đằng nhắm hai mắt, lông mi màu đen vừa dài vừa dày. Chắc là thuốc hạ sốt có tác dụng, lông mày anh so với trước như ôn hoà hơn, không có sự lạnh lùng sắc bén như ngày thường.
Vẫn là bị bệnh thì dễ nhìn hơn. Cô nghĩ có chút ý xấu.
Gió bắt đầu thổi bên ngoài cửa sổ, thổi tan những đám mây trên bầu trời, ánh trăng chiếu xuống lượn lờ trên sông, tiếng nước chảy róc rách. Nguyễn Niệm Sơ buồn ngủ, nằm nhoài bên giường, chìm vào giấc ngủ mơ màng trong tiếng nước chảy.
*
Dưới tác dụng của thuốc, Lệ Đằng ngủ thẳng cho đến năm giờ sáng.
Ngoài cửa sổ bầu trời vẫn đen kịt.
Cảm giác mệt mỏi và sụp đổ đã biến mất, anh mở mắt, ngồi dậy chuẩn bị rời giường. Lúc này, giác quan nhạy cảm của anh nhận thấy một mùi hương kì lạ trong không khí. Anh ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ, rất tươi mới, hoà lẫn một chút ngọt ngào như có như không.
Quay đầu nhìn, liền thấy khuôn mặt của Nguyễn Niệm Sơ.
Cô nghiêng mặt, cằm tì lên cánh tay, má trái bị chèn lại, đôi môi hơi mở, chìm vào giấc ngủ say. Anh đảo mắt, mái tóc đen dài của cô nằm rải rác ở trên gối anh, có vài sợi tóc còn bị anh ép ở sau gáy. Trạng thái của hai người bây giờ, có thể nói là cực kì thân mật.
Đôi mắt của Lệ Đằng dừng lại ở khuôn mặt cô.
Không biết là do tác dụng của thuốc hay lí do khác, anh chợt nhớ đến ban đêm hôm ấy, tấm lưng trắng nõn của cô gái được bao phủ bởi làn hơi nước nóng, eo thon nhỏ, còn có phong cảnh hữu tình khi chợt nghiêng người sang...
Máu nóng trong đầu chợt dâng lên cuồn cuộn, anh nhíu mày, gần như bật dậy lao ra khỏi giường. Động tác mạnh làm ảnh hưởng đến vết thương ở bụng, máu rỉ ra, anh cắn răng hừ một tiếng.
Động tĩnh lần này, tự nhiên đánh thức Nguyễn Niệm Sơ.
Cô ngáp một cái, đứng dậy, dụi dụi mắt, đôi mắt vẫn còn lơ mơ, "Anh tỉnh rồi?"
Lệ Đằng không trả lời, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tỉnh táo, không có một chút nào là yếu đuối như tối hôm qua.
Hôm qua Nguyễn Niệm Sơ thức đến quá nửa đêm, còn chưa tỉnh ngủ hẳn, não vẫn bị kẹt, nên cô đưa tay sờ trán của anh. Đối phương rõ ràng cứng đờ người, nhưng cũng không né tránh.
Cô thử nhiệt độ, lại lấy bàn tay kia sờ lên trán mình, gật đầu, giọng điệu rất vui sướng, "Xem ra thuốc của bà A Tân chưa hết hạn. Sốt của anh đã giảm."
Lệ Đằng hất tay cô ra, giọng lạnh nhạt: "Cảm ơn."
"... Không cần khách khí. Anh cũng giúp tôi nhiều lần, đây cũng coi như báo đáp." Cô ý thức được hành động của mình có chút không thích hợp, không thể làm gì khác hơn là cong khoé môi, nở một nụ cười che giấu.
Cuộc đối thoại chỉ trong một vòng, liền rơi vào tẻ ngắt.
Nửa khắc sau, Lệ Đằng đứng dậy xuống giường, ở trên để trần đi tới một bên ngăn tủ, nhấc lên một cái giỏ, anh rút ra một chiếc áo màu đen. Khoé mắt liếc thấy cô đang ngồi ngốc ở bên giường.
Anh quay đầu lại, nheo mắt nhìn cái ghế bên cạnh giường, "Tối hôm qua cô cứ ngồi như vậy mà ngủ?"
Nguyễn Niệm Sơ gật đầu.
Lệ Đằng đem cái áo T màu đen hôm qua nhặt lên, vừa nhìn,thấy mồ hôi và máu đã đông lại một khoảng, đã không thể mặc được, liền vò thành một cục ném vào thùng rác. Nghe không ra ngữ khí gì: "Tôi ngủ ở giường, cô có thể sang chỗ bà A Tân ngủ. Không cần thiết phải làm khổ chính mình."
Nguyễn Niệm Sơ không trả lời. Cô cũng không phải tự làm khổ mình, tối hôm qua anh sốt cao không ngừng, khi cứu người, dù về tình hay về lí, cô hẳn là phải ở lại chăm sóc.
Mặc quần áo xong xuôi, Lệ Đằng xoay người đi ra cửa.
Cô sững sờ: "Anh muốn đi ra ngoài?"
Anh dừng động tác, không nghĩ tới cô sẽ hỏi vậy, "Ừ."
Nguyễn Niệm Sơ quả thực khó mà tin được, nhíu mày nói: "Trên bụng anh có một vết thương như vậy, ít nhất phải dưỡng thương nửa tháng mới có thể đi lại."
Lần này, Lệ Đằng xoay người nhìn về hướng cô, nhếch khoé miệng, đáy mắt như trước lạnh nhạt, "Cô khi nào mà tốt thế?"
"..." Cô nghẹn họng, nhìn đôi môi vẫn tái nhợt của anh ta, cuối cùng không nói gì.
Vài giây sau, anh thu tầm mắt, kéo cửa phòng đi ra ngoài, chỉ để lại bóng lưng và bốn chữ Hán: "Đừng lo chuyện bao đồng."
*
Bà A Tân nhớ đến vết thương của Lệ Đằng, lúc ăn cơm tối đặc biệt hầm cho anh một bát canh gà. Chỉ tiếc, lúc Lệ Đằng trở lại thì canh đã nguội.
Anh cũng không để ý, cơm ăn với canh lạnh, ăn một chút cũng không thừa.
Nguyễn Niệm Sơ ngồi ở trên bệ cửa sổ, đem bó hoa chết héo ném vào thùng rác, thuận miệng nói: "Có thể thấy được bà A Tân là một người tốt."
Lệ Đằng liếc nhìn bó hoa bị ném đi kia, không chút biến sắc, cố gắng không nhìn cô nói: "Là rất tốt."
Nguyễn Niệm Sơ quay đầu nhìn anh, môi hơi cười, "Vậy vì sao bà ấy lại ở cùng với mấy người?"
"Kỳ quái?"
"Rất kỳ quái." Cô không che giấu, cũng không có ác ý, nói một cách thực tế: "Bà A Tân là người tốt, mấy người bọn anh là người xấu."
Lệ Đằng không trả lời. Vài giây sau đứng dậy, ở ngay trước mặt cô, không e dè cởi áo, lấy ra một gói thảo dược bị nghiền nát, trực tiếp đắp lên miệng vết thương ở bụng. Cô mặt đỏ lên, dời ánh mắt sang chỗ khác, nói lắp bắp, "...Lần sau anh muốn cởi quần áo, có thể hay không nói trước cho tôi biết một tiếng, hoặc là quay lưng lại với tôi?"
Thật là một người man rợ.
Lệ Đằng hững hờ, "Trước một mình quen rồi. Xin lỗi."
Câu nói này, nghe như có một nghĩa khác. Nhưng khi anh ta nói thì rất bĩnh tĩnh và lạnh lùng, thực sự không làm cho người ta liên tưởng đến cái gì.
Sau đó cô nghe thấy người bên cạnh hỏi: "Cô cảm thấy thế nào là người tốt, thế nào là người xấu?"
Nguyễn Niệm Sơ hơi suy nghĩ, nói: "Người tốt thì thiện lương, người xấu là lòng dạ độc ác."
Lệ Đằng mỉm cười.
Cô mím môi, "Anh cười cái gì?"
Anh đứng dựa lưng vào tường, nhen lửa châm một điếu thuốc, lấy ra con dao cùng với giấy ráp, một thoáng im lặng, anh hơi hé mắt "Bà A Tân cũng từng giết người."
"..." Nguyễn Niệm Sơ ánh mắt trở nên kinh ngạc.
"Giết người đã làm hại con gái của bà ấy. Cô gái kia sắp lập gia đình nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, ngày thứ ba liền nhảy sông." Ngữ khí Lệ Đằng rất nhạt, trong giây lát, ngước mắt lên nhìn cô, "Đôi khi cái tốt và cái xấu cũng không rõ ràng lắm. Có người làm điều xấu, cũng là thân bất do kỷ."
Nói xong,trong phòng nháy mắt tĩnh lặng.
Cô yên lặng nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Vậy anh có phải không?"
"..." Lệ Đằng động tác mài dao dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tỉnh táo sắc bén, như có thể nhìn thấu lòng người.
Nguyễn Niệm Sơ không tránh né, nhìn thẳng vào mắt của anh.
Nửa khắc sau, anh dời tầm mắt, tiếp tục mài dao trong tay mình, bỗng nhiên cong môi, cười một tiếng không rõ ý, "Xem hộ chiếu của cô, cô vừa mới bước sang tuổi mười chín. Vậy nên cô bé, khi đã thoát được ra ngoài, hãy đem mọi việc quên đi sạch sẽ. Thanh xuân tươi đẹp, đừng lưu lại bóng tối quá sâu."
Thoát ra ngoài? Cô nằm mơ cũng muốn, thực sự được sao? Nguyễn Niệm Sơ ánh mắt ảm đạm hạ xuống, nhún vai, giọng tự giễu: "Chỉ mong lời chúc của anh tốt lành, thực sự sẽ có ngày được đi ra khỏi đây."
Lệ Đằng cụp mắt, ngón tay lướt qua con dao sắc bén.
Nhất thời căn phòng lặng im.
Khi đó, không hiểu sao, Nguyễn Niệm Sơ mơ hồ cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.