Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 955
CHƯƠNG 955
“Chú Nam Cung, tôi là Thác Bạt Diệu Huy, Thác Bạt Dã là ông nội của tôi, ông ấy đã mời hôm nay chú đến gia tộc nghị sự, tôi nói không sai chứ.”
Lạnh lùng nhìn thoáng qua, Nam Cung Vô Phong hừ lạnh.
“Ngậm miệng lại, ông Thác Bạt Dã không có cháu trai như cậu, đúng là cho ông ấy đủ thể diện, cậu còn thiếu tiền à? Thế mà lại dùng phương thức này để vơ vét của cải, cậu có biết phương thức vơ vét của cải của cậu đã tạo thành tử vong cho bao nhiêu người không?”
Sửng sốt một hồi, lời mà Thác Bạt Diệu Huy nói ra làm mọi người phải trầm mặc.
“Hiểu lầm thôi, sở dĩ tôi muốn thông qua phương thức này để có thể nhanh chóng có tiền, đây đều là do ông nội tôi căn dặn, không tin thì chú đi gặp ông ấy là biết liền.”
Thật lâu sau, Sở Vĩnh Du nhìn Chiêm Tinh Hà rồi nói.
“Tinh Hà, cậu trở về với chú Hà đi, tôi sẽ cho người đón cậu với mẹ cậu đến tỉnh thành nhanh thôi.”
Chiêm Tinh Hà đã từ từ dịu lại từ trong cảm xúc vừa mới giết người, thân thể không ngừng run rẩy, kích động nói.
“Sư… ngài đã đồng ý thu tôi làm đồ đệ?”
Sở Vĩnh Du cười gật đầu.
“Đương nhiên, nhưng mà chờ sau khi bái sư rồi hẵng gọi tôi là sư phụ?”
Bộp!
Chiêm Tinh Hà bậc cao tại chỗ, vui vẻ giống như là một đứa nhỏ, Nam Cung Vô Phong cũng cười nói.
“Vĩnh Du, chúc mừng đã nhận được đồ đệ tốt.”
Hà Đồ ở bên cạnh cũng không dám lạnh nhạt.
“Chúc mừng cậu Sở.”
Khoát khoát tay, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Làm phiền chú Hà đưa Tinh Hà về giùm.”
Nhìn xe đi khỏi, Sở Vĩnh Du buông lỏng Thác Bạt Diệu Huy ra.
“Dẫn đường đi, đến nhà họ Thác Bạt.”
“Được được, các người đi theo tôi.”
Lúc này, Thác Bạt Diệu Huy đang cười lạnh ở trong lòng, chờ đến nhà thì không phải là thiên hạ của các người. Sở Vĩnh Du, một quyền lúc nãy tao chắc chắn sẽ trả lại cho mày.
Sau khi ba người nhấc chân vượt qua một đỉnh núi, con đường nhỏ lộ ra trước mắt, nhìn ra xa là có thể phát hiện ở chính giữa vài ngọn núi xuất hiện một tòa kiến trúc có phong cách đình viện cổ xưa dài vô tận, chiếm diện tích hơn mười nghìn mét vuông.
Mà trên đường nhỏ có ba người đứng thẳng ở đó, Thác Bạt Diệu Huy vội vàng mở miệng nói.
“Bác cả.”
Người đứng chính giữa cao lớn dũng mãnh, khí vũ hiên ngang, nhìn thấy Thác Bạt Diệu Huy, lông mày hơi nhíu lại một chút.
“Diệu Huy, sao cháu lại ở đây?”
Nói xong lại chắp tay với Nam Cung Vô Phong.
“Xin chào gia chủ Nam Cung, tại hạ là Thác Bạt Mộc Khôn, phụng mệnh của ba đến đây đón ngài.”
Nam Cung Vô Phong mỉm cười.
“Làm phiền rồi, người này là Sở Vĩnh Du cháu trai của tôi, dẫn cậu ấy đến đây để mở mang tầm mắt.”
Cùng lúc đó, Thác Bạt Diệu Huy nhỏ giọng thì thầm ở bên tai Thác Bạt Mộc Khôn, sắc mặt người kia kinh ngạc, lạnh lùng nói.
“Bác biết rồi, trở về rồi nói sao.”
Lập tức nhìn về phía hai người bọn họ.
“Mời hai người.”
“Chú Nam Cung, tôi là Thác Bạt Diệu Huy, Thác Bạt Dã là ông nội của tôi, ông ấy đã mời hôm nay chú đến gia tộc nghị sự, tôi nói không sai chứ.”
Lạnh lùng nhìn thoáng qua, Nam Cung Vô Phong hừ lạnh.
“Ngậm miệng lại, ông Thác Bạt Dã không có cháu trai như cậu, đúng là cho ông ấy đủ thể diện, cậu còn thiếu tiền à? Thế mà lại dùng phương thức này để vơ vét của cải, cậu có biết phương thức vơ vét của cải của cậu đã tạo thành tử vong cho bao nhiêu người không?”
Sửng sốt một hồi, lời mà Thác Bạt Diệu Huy nói ra làm mọi người phải trầm mặc.
“Hiểu lầm thôi, sở dĩ tôi muốn thông qua phương thức này để có thể nhanh chóng có tiền, đây đều là do ông nội tôi căn dặn, không tin thì chú đi gặp ông ấy là biết liền.”
Thật lâu sau, Sở Vĩnh Du nhìn Chiêm Tinh Hà rồi nói.
“Tinh Hà, cậu trở về với chú Hà đi, tôi sẽ cho người đón cậu với mẹ cậu đến tỉnh thành nhanh thôi.”
Chiêm Tinh Hà đã từ từ dịu lại từ trong cảm xúc vừa mới giết người, thân thể không ngừng run rẩy, kích động nói.
“Sư… ngài đã đồng ý thu tôi làm đồ đệ?”
Sở Vĩnh Du cười gật đầu.
“Đương nhiên, nhưng mà chờ sau khi bái sư rồi hẵng gọi tôi là sư phụ?”
Bộp!
Chiêm Tinh Hà bậc cao tại chỗ, vui vẻ giống như là một đứa nhỏ, Nam Cung Vô Phong cũng cười nói.
“Vĩnh Du, chúc mừng đã nhận được đồ đệ tốt.”
Hà Đồ ở bên cạnh cũng không dám lạnh nhạt.
“Chúc mừng cậu Sở.”
Khoát khoát tay, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Làm phiền chú Hà đưa Tinh Hà về giùm.”
Nhìn xe đi khỏi, Sở Vĩnh Du buông lỏng Thác Bạt Diệu Huy ra.
“Dẫn đường đi, đến nhà họ Thác Bạt.”
“Được được, các người đi theo tôi.”
Lúc này, Thác Bạt Diệu Huy đang cười lạnh ở trong lòng, chờ đến nhà thì không phải là thiên hạ của các người. Sở Vĩnh Du, một quyền lúc nãy tao chắc chắn sẽ trả lại cho mày.
Sau khi ba người nhấc chân vượt qua một đỉnh núi, con đường nhỏ lộ ra trước mắt, nhìn ra xa là có thể phát hiện ở chính giữa vài ngọn núi xuất hiện một tòa kiến trúc có phong cách đình viện cổ xưa dài vô tận, chiếm diện tích hơn mười nghìn mét vuông.
Mà trên đường nhỏ có ba người đứng thẳng ở đó, Thác Bạt Diệu Huy vội vàng mở miệng nói.
“Bác cả.”
Người đứng chính giữa cao lớn dũng mãnh, khí vũ hiên ngang, nhìn thấy Thác Bạt Diệu Huy, lông mày hơi nhíu lại một chút.
“Diệu Huy, sao cháu lại ở đây?”
Nói xong lại chắp tay với Nam Cung Vô Phong.
“Xin chào gia chủ Nam Cung, tại hạ là Thác Bạt Mộc Khôn, phụng mệnh của ba đến đây đón ngài.”
Nam Cung Vô Phong mỉm cười.
“Làm phiền rồi, người này là Sở Vĩnh Du cháu trai của tôi, dẫn cậu ấy đến đây để mở mang tầm mắt.”
Cùng lúc đó, Thác Bạt Diệu Huy nhỏ giọng thì thầm ở bên tai Thác Bạt Mộc Khôn, sắc mặt người kia kinh ngạc, lạnh lùng nói.
“Bác biết rồi, trở về rồi nói sao.”
Lập tức nhìn về phía hai người bọn họ.
“Mời hai người.”