Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103 2
CHƯƠNG 1032
Lườm Sở Vĩnh Du một cái, Đồng Ý Yên cười mắng.
“Hừ! Vậy tối qua anh còn không mang bao…”
“Được rồi, vợ, anh đi đây, chỉ cần cứu được sư phụ thì anh sẽ mau chóng quay về.”
Ôm Đồng Ý Yên lần nữa, Sở Vĩnh Du ra khỏi cửa, Khổng Lưu anh sẽ không dẫn theo, để lại đây mặc kệ trong nhà có chuyện gì hay bên phía Tạc Thiên Bang, đều có thể giúp được, huống chi thực lực của anh hiện nay đã vượt Khổng Lưu, cũng không cần thiết dẫn theo bên cạnh.
“Vĩnh Du, cháu chuẩn bị xuất phát rồi sao?”
Trên đường, Sở Vĩnh Du nhận được điện thoại của bác cả Nam Cung Vô Phong.
“Vâng, đã trên đường đến Cửu Long Vực rồi.”
“Được, bác đã nói chuyện trước với gia tộc Thác Bạt rồi, các cháu đến Cửu Long Vực hội họp, sau đó cùng nhau đến Cửu Long Vực nội vực, nghe Thác Bạt Dã nói, gia tộc bọn họ có thứ gì đó, có thể an toàn vượt qua Long Mộ, sẽ không gặp phải bất kỳ tổn hại gì hết, tuy bác không biết Long Mộ lại là thứ gì.”
Quả nhiên là Long Mộ, dựa theo suy đoán của Sở Vĩnh Du, Long Mộ chắc là con đường duy nhất thông đến Cửu Long Vực nội vực, bây giờ quả nhiên được chứng thực rồi, dựa theo cách nói của Vưu Quốc Chương, nguy hiểm của Long Mộ thật sự không thể hình dung.
“Bác cả, cháu không đi cùng với gia tộc Thác Bạt, nếu cháu ngay cả Long Mộ cũng không tự mình vượt qua được, vậy cháu cũng không có tư cách gì đi cứu sư phụ của cháu ra.”
“Vĩnh Du, bác ủng hộ cháu, tuy gia tộc Thác Bạt đồng ý sẽ trả lại mấy bài vị của tổ tiên về từ đường của gia tộc Nam Cung, nhưng bác vẫn có hơi không yên tâm, nếu cháu đến đó, rảnh thì giúp bác xác nhận một chút là được.”
Một ngày sau, Sở Vĩnh Du đã đến Cửu Long Vực, ở bến tàu thì nhìn thấy Văn Khả Hân và một người phụ nữ đứng đợi ở đó.
Điều này khiến Sở Vĩnh Du có hơi nghi hoặc, Văn Khả Hân sao lại biết anh hôm nay sẽ đến, hơn nữa người phụ nữ bên cạnh càng khiến anh nghi hoặc nhiều hơn, bởi vì người phụ nữ này là Jessica.
“Anh Sở.”
“Vĩnh Du.”
Đi tới trước mặt, hai người chào hỏi, Sở Vĩnh Du nhíu mày nói.
“Đừng nói với tôi, là ông Tần thông báo cho các cô nha?”
Jessica gật đầu.
“Phải, anh Sở, tôi và anh cùng nhau đến Cửu Long Vực nội vực, ông Tần cũng đồng ý.”
Không do dự gì cả, Sở Vĩnh Du lập tức từ chối.
“Không được! Chuyện đi này vô cùng nguy hiểm, ông Tần không thể làm chủ cho tôi được, không cần nhắc nữa.”
Tuy biết Sở Vĩnh Du là quan tâm theo một phương thức khác, nhưng Jessica vẫn ấm lòng, cười nói.
“Anh Sở, anh vẫn không hiểu bản lĩnh của tôi sao? Có tôi ở bên cạnh anh, rất nhiều chuyện đều có thể tiện hơn rất nhiều, nếu anh cố chấp không dẫn tôi theo, vậy tôi chỉ có thể chết ở trước mặt anh.”
Sở Vĩnh Du nhìn sang Jessica, Jessica không hề sợ hãi.
“Nói cho tôi lý do cô không đi không được.”
Anh tuyệt đối không tin Jessica chỉ cho rằng có thể giúp được anh nên muốn đi.
“Tôi cũng không biết phải nói với anh như nào, anh Sở, thật đấy, chỉ là trong đầu đột nhiên xuất hiện thứ gì đó kiểu như chỉ thị, chính là buộc phải đi cùng với anh, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra, loại tình huống này giống với chuyện trước đó tôi giao mặc hoa cho nước R, với cả mấy chuyện nữa.”
Lườm Sở Vĩnh Du một cái, Đồng Ý Yên cười mắng.
“Hừ! Vậy tối qua anh còn không mang bao…”
“Được rồi, vợ, anh đi đây, chỉ cần cứu được sư phụ thì anh sẽ mau chóng quay về.”
Ôm Đồng Ý Yên lần nữa, Sở Vĩnh Du ra khỏi cửa, Khổng Lưu anh sẽ không dẫn theo, để lại đây mặc kệ trong nhà có chuyện gì hay bên phía Tạc Thiên Bang, đều có thể giúp được, huống chi thực lực của anh hiện nay đã vượt Khổng Lưu, cũng không cần thiết dẫn theo bên cạnh.
“Vĩnh Du, cháu chuẩn bị xuất phát rồi sao?”
Trên đường, Sở Vĩnh Du nhận được điện thoại của bác cả Nam Cung Vô Phong.
“Vâng, đã trên đường đến Cửu Long Vực rồi.”
“Được, bác đã nói chuyện trước với gia tộc Thác Bạt rồi, các cháu đến Cửu Long Vực hội họp, sau đó cùng nhau đến Cửu Long Vực nội vực, nghe Thác Bạt Dã nói, gia tộc bọn họ có thứ gì đó, có thể an toàn vượt qua Long Mộ, sẽ không gặp phải bất kỳ tổn hại gì hết, tuy bác không biết Long Mộ lại là thứ gì.”
Quả nhiên là Long Mộ, dựa theo suy đoán của Sở Vĩnh Du, Long Mộ chắc là con đường duy nhất thông đến Cửu Long Vực nội vực, bây giờ quả nhiên được chứng thực rồi, dựa theo cách nói của Vưu Quốc Chương, nguy hiểm của Long Mộ thật sự không thể hình dung.
“Bác cả, cháu không đi cùng với gia tộc Thác Bạt, nếu cháu ngay cả Long Mộ cũng không tự mình vượt qua được, vậy cháu cũng không có tư cách gì đi cứu sư phụ của cháu ra.”
“Vĩnh Du, bác ủng hộ cháu, tuy gia tộc Thác Bạt đồng ý sẽ trả lại mấy bài vị của tổ tiên về từ đường của gia tộc Nam Cung, nhưng bác vẫn có hơi không yên tâm, nếu cháu đến đó, rảnh thì giúp bác xác nhận một chút là được.”
Một ngày sau, Sở Vĩnh Du đã đến Cửu Long Vực, ở bến tàu thì nhìn thấy Văn Khả Hân và một người phụ nữ đứng đợi ở đó.
Điều này khiến Sở Vĩnh Du có hơi nghi hoặc, Văn Khả Hân sao lại biết anh hôm nay sẽ đến, hơn nữa người phụ nữ bên cạnh càng khiến anh nghi hoặc nhiều hơn, bởi vì người phụ nữ này là Jessica.
“Anh Sở.”
“Vĩnh Du.”
Đi tới trước mặt, hai người chào hỏi, Sở Vĩnh Du nhíu mày nói.
“Đừng nói với tôi, là ông Tần thông báo cho các cô nha?”
Jessica gật đầu.
“Phải, anh Sở, tôi và anh cùng nhau đến Cửu Long Vực nội vực, ông Tần cũng đồng ý.”
Không do dự gì cả, Sở Vĩnh Du lập tức từ chối.
“Không được! Chuyện đi này vô cùng nguy hiểm, ông Tần không thể làm chủ cho tôi được, không cần nhắc nữa.”
Tuy biết Sở Vĩnh Du là quan tâm theo một phương thức khác, nhưng Jessica vẫn ấm lòng, cười nói.
“Anh Sở, anh vẫn không hiểu bản lĩnh của tôi sao? Có tôi ở bên cạnh anh, rất nhiều chuyện đều có thể tiện hơn rất nhiều, nếu anh cố chấp không dẫn tôi theo, vậy tôi chỉ có thể chết ở trước mặt anh.”
Sở Vĩnh Du nhìn sang Jessica, Jessica không hề sợ hãi.
“Nói cho tôi lý do cô không đi không được.”
Anh tuyệt đối không tin Jessica chỉ cho rằng có thể giúp được anh nên muốn đi.
“Tôi cũng không biết phải nói với anh như nào, anh Sở, thật đấy, chỉ là trong đầu đột nhiên xuất hiện thứ gì đó kiểu như chỉ thị, chính là buộc phải đi cùng với anh, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra, loại tình huống này giống với chuyện trước đó tôi giao mặc hoa cho nước R, với cả mấy chuyện nữa.”