Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 41
Sáng hôm sau
Mi mắt cô run run, mắt cô mở ra. Cảm giác mang tên " đau” lập tức đánh úp cô. Những hìnhảnh tối qua như mớ hỗn độn trong đầu cô. Nói thật, cô chẳng nhớ gì.
Cạch...cửa phòng tắm mở ra. Phản xạ có điều kiện, cô nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lôi Kình từ phòng tắn đi ra, trên người quấn mỗi một chiếc khắn tắm. Nghe tiếng động bên ngoài, hắn biết cô đã tỉnh. Thật không ngờ cô dám giả vờ ngủ với hắn. Khoé miệng hắn nhếch lên thích thú. Xem cô giả vờ được đến bao giờ. Hắn khoan khoái bước về phía giường.
Tuy nhắm mắt nhưng cô vẫn cảm nhận được một cỗ khí thế bức người tới gần. Làm ơn đi đừng có doạ cô chứ.
Phần đệm bên cạnh lún xuống, hắn đang nằm bên cạnh cô. Rốt cuộc là có nên mở mắt không? Cứ thế này thì cô sẽ chết vì bệnh tim mất.
Nhột nhột ẩm ẩm. Hắn hắn đang hôn cô. Mắt, mũi, miệng, cằm,...không, không được. Cô hét trong lòng
Mắt cô mở to, cô xoay người nhảy ra khỏi giường. Cô trừng mắt, căm tức lườm hắn.
- Anh, cái tên xấu xa này! Không biết làm phiền người khác lúc ngủ là vô cùng thiếu đạo đức sao?
Hắn nheo mắt nhìn cô
- Chẳng phải em đã tỉnh rồi sao? À mà em có vẻ thấy rất nóng thì phải?- hắn chuyển rời tầm mắt xuống cơ thể cô.
Nhìn theo hắn, cô đơ người. Cô không một mảnh vải che thân. Đã thế trên người lại toàn mấy dấu xanh xanh hồng hồng chói mắt.
- Á! Anh...anh...tôi...tôi...chúng ta...- cô hốt hoảng nói không thành lời Không không thể nào! Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy sao cô chẳng nhớ gì hết.
- Đây đâu phải lân đầu chúng ta thân mật. Em làm gì mà nghiêm trọng quá vậy?- hắn nhàn nhạt mở miệng.
Nhìn cái điệu bộ lười biếng của hắn cô rất muốn giết người. Nhưng rất tiếc sức người có hạn. Hít một hơi thật sâu, cô lấy lại bình tĩnh
- Thử hỏi một người bị ăn mà không biết mình bị ăn như thế nào thì có thấy dễ chịu không?- cô cau có
- Em không nhớ chuyện tối qua?- nghi hoặc
Cô gật mạnh đầu. Ngu gì mà nhận. Xấu hổ chết đi được.
- Thật?
- Thật!
Nhanh như cắt hắn đặt cô dưới thân.
- Không nhớ thì để tôi làm lại cho nhớ.
- Khoan!- cô hoảng sợ- anh không đi làm sao?- đánh trống lảng
- Hôm nay là chủ nhật.Em rất không muốn gặp tôi?
Cô giật mình! Sao biết hay vậy?
- Đâu có!- ngu gì mà nhận- anh được nghỉ thì chúng ta đi tập thể dục đi ha?
- Em chắc? Yêu cầu của tôi sẽ khiến em rất vất vả.
- Không sao, tôi không sợ mệt.
Thà bị mệt còn hơn bị ăn.
( ta đâm đầu vào đậu hủ chết đây!!!)
Cô đang đắc ý vì sự thông minh của mình thì hắn đã tách hai chân cô ra.
- Anh làm gì vậy?- cô sợ hãi
- Tập thể dục.
Chưa kịp phản bác, miệng cô đã bị hắn hung hăng chặn lại. Cô khóc không ra nước mắt. Ý nghĩ của cô rất trong sáng nha nhưng sao vào tai tên này lại u tối quá vậy.
Mi mắt cô run run, mắt cô mở ra. Cảm giác mang tên " đau” lập tức đánh úp cô. Những hìnhảnh tối qua như mớ hỗn độn trong đầu cô. Nói thật, cô chẳng nhớ gì.
Cạch...cửa phòng tắm mở ra. Phản xạ có điều kiện, cô nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lôi Kình từ phòng tắn đi ra, trên người quấn mỗi một chiếc khắn tắm. Nghe tiếng động bên ngoài, hắn biết cô đã tỉnh. Thật không ngờ cô dám giả vờ ngủ với hắn. Khoé miệng hắn nhếch lên thích thú. Xem cô giả vờ được đến bao giờ. Hắn khoan khoái bước về phía giường.
Tuy nhắm mắt nhưng cô vẫn cảm nhận được một cỗ khí thế bức người tới gần. Làm ơn đi đừng có doạ cô chứ.
Phần đệm bên cạnh lún xuống, hắn đang nằm bên cạnh cô. Rốt cuộc là có nên mở mắt không? Cứ thế này thì cô sẽ chết vì bệnh tim mất.
Nhột nhột ẩm ẩm. Hắn hắn đang hôn cô. Mắt, mũi, miệng, cằm,...không, không được. Cô hét trong lòng
Mắt cô mở to, cô xoay người nhảy ra khỏi giường. Cô trừng mắt, căm tức lườm hắn.
- Anh, cái tên xấu xa này! Không biết làm phiền người khác lúc ngủ là vô cùng thiếu đạo đức sao?
Hắn nheo mắt nhìn cô
- Chẳng phải em đã tỉnh rồi sao? À mà em có vẻ thấy rất nóng thì phải?- hắn chuyển rời tầm mắt xuống cơ thể cô.
Nhìn theo hắn, cô đơ người. Cô không một mảnh vải che thân. Đã thế trên người lại toàn mấy dấu xanh xanh hồng hồng chói mắt.
- Á! Anh...anh...tôi...tôi...chúng ta...- cô hốt hoảng nói không thành lời Không không thể nào! Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy sao cô chẳng nhớ gì hết.
- Đây đâu phải lân đầu chúng ta thân mật. Em làm gì mà nghiêm trọng quá vậy?- hắn nhàn nhạt mở miệng.
Nhìn cái điệu bộ lười biếng của hắn cô rất muốn giết người. Nhưng rất tiếc sức người có hạn. Hít một hơi thật sâu, cô lấy lại bình tĩnh
- Thử hỏi một người bị ăn mà không biết mình bị ăn như thế nào thì có thấy dễ chịu không?- cô cau có
- Em không nhớ chuyện tối qua?- nghi hoặc
Cô gật mạnh đầu. Ngu gì mà nhận. Xấu hổ chết đi được.
- Thật?
- Thật!
Nhanh như cắt hắn đặt cô dưới thân.
- Không nhớ thì để tôi làm lại cho nhớ.
- Khoan!- cô hoảng sợ- anh không đi làm sao?- đánh trống lảng
- Hôm nay là chủ nhật.Em rất không muốn gặp tôi?
Cô giật mình! Sao biết hay vậy?
- Đâu có!- ngu gì mà nhận- anh được nghỉ thì chúng ta đi tập thể dục đi ha?
- Em chắc? Yêu cầu của tôi sẽ khiến em rất vất vả.
- Không sao, tôi không sợ mệt.
Thà bị mệt còn hơn bị ăn.
( ta đâm đầu vào đậu hủ chết đây!!!)
Cô đang đắc ý vì sự thông minh của mình thì hắn đã tách hai chân cô ra.
- Anh làm gì vậy?- cô sợ hãi
- Tập thể dục.
Chưa kịp phản bác, miệng cô đã bị hắn hung hăng chặn lại. Cô khóc không ra nước mắt. Ý nghĩ của cô rất trong sáng nha nhưng sao vào tai tên này lại u tối quá vậy.