Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 37
" Bảo Đế thành"
Như Băng đứng trước cửa của toà lâu đài tráng lệ với vẻ mặt phức tạp. Hít một hơi thật sâu, cô bước vào trong.
Trong nhà, Hà tỷ đang lo lắng đi đi lại lại. Vừa thấy cô, bà vui mừng không thể tả mà chạy tới ôm chặt cô.
- Như Băng, con làm ta lo quá! Bọn chúng có làm gì con không?- bà cuống quýt hỏi cô.
Cô nở nụ cười trấn an
- Con không sao. Con ổn!
- Vậy thì tốt rồi!
Nụ cười trên mặt cô tắt ngủm khi thấy bóng hình quen thuộc từ cầu thang đi xuống. Từ trên cao nhìn xuống, hắn quá cao quý. Hắn giống một vương giả cao cao tại thượng mà cô không bao giờ chạm tới được.
Thấy biểu hiện của cô, Hà tỷ xoay người lại. Bà cười một cách hạnh phúc
- Ông chủ, Như Băng về rồi!
Nhìn dáng vẻ thảm hại của cô, hắn không khỏi cau mày.
- Bà đi làm việc của mình đi.- hắn ra lệnh
Tuy rằng không muốn nhưng bà vẫn phải đi. Trước đó, bà còn vỗ mhẹ bàn tay cô để trấn an.
Đợi khi Hà Tỷ rời đi hắn mới tiến tới nâng cằm cô lên.
- Hắn ta có đã làm gì em?
Cô nhìn thẳng đôi mắt màu xám khói xinh đẹp kia không hề trốn tránh
- Anh muốn biết hắn ta đối sử tệ với tôi hay là đã ngủ với tôi?- cô mỉa mai
Lực đạo của hắn tăng lên khiến cằm cô đau như muốn vỡ ra nhưng nơi khác của cô còn đau hơn. Hắn quá tàn nhẫn!
Hắn im lặng không nói mà chỉ quan sát tất cả biểu tỉnh trên mặt cô. Thấy vậy cô cũng không cho là lạ
- Anh yên tâm, tôi biết rõ thân phận của mình mà. Từ giờ tới lúc hết hợp đồng tôi sẽ không có quan hệ với bất cứ ai khác. Tôi rất có đạo đức của một tình nhân nha!- cô giễu cợt
Đối với hắn cô không là gì. Cô hiểu!!!!
Gạt tay hắn ra, cô lướt qua hắn đi lên lầu.
Cánh tay hắn rơi vào khoảng không. Nơi nào đó ở nực hắn có chút nhói. Nghe cô nói vậy sao hắn thấy lạ? Sự thật vốn là như vậy mà. Hiểu nhưng trong lòng hắn lại xuất hiện một câu hỏi" rốt cuộc hắn đối với cô là như thế nào?". Nghĩ đến đây mặt hắn lạnh đi. Cô chẳng là gì cả. Hắn đối với cô chỉ là hứng thú nhất thời thôi. Rất nhanh sẽ chán. Đúng là như vậy.
----phân cách tuyến----
Phòng nghiên cứu tập đoàn " Đường Nam"
- Lôi tổng người đàn ông ngài manh tới rất khoẻ mạnh. Cậu ta sẽ là một dược nhân tốt.- người đàn ông trung niên tỏ hưng phấn.
Không quan tâm người kia, Lôi Kình quay sang Kim Ảnh bên cạnh
- Đã phế đi hắn?
- Rồi thưa ngài.
Hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi bước đi
Kim Ảnh trong lòng thở ra. Điện hạ nổi giận rất đáng sợ. Ngài không náo loạn đập phá mà cứ ngấm ngầm khó lường. Ngài càng bình tĩnh thì kết quả kẻ đó lại càng thảm nga. Giống như tên họ Nhiếp này không những bị phế cái *** đó mà còn bị biến thành dược nhân phải chịu vô vàn đau đớn, khổ ải. Càng nghĩ hắn càng rùng mình lợi hại. Thủ đoạn điện hạ quá ác đi. Đã trừng phạt sẽ không cho chết mà phải sống không bằng chết. Ác...quá ác nhưng mà rất hả hê.
* phỏng vấn: kí giả Tiểu Ưu, đối tượng Nhiếp Thanh
-Ưu: sau khi hoàn thành vai diễn anh có cảm nhận gì?
- Thanh: vai của tôi hơi ít. Một người tài năng như tôi cần có nhiều đất diễn hơn. Tác giả đúng là không có mắt nhìn.
- Ưu* đen mặt*: Ý anh là tác giả bất công?
- Thanh: Ừm, rất đúng!
- Ưu* cười gian*: như anh muốn!
- Thanh????
Ta cho ngươi thoải mái mà không muốn vậy thì đừng trách ta. Ta cho mi biết tay. Hành chết ngươi. Cho ngươi biết tay.
M.n xin ủng hộ. Ta không hề ác nha. Chỉ thoả mãn ai kia thôi. Hehe...(^_^)
Như Băng đứng trước cửa của toà lâu đài tráng lệ với vẻ mặt phức tạp. Hít một hơi thật sâu, cô bước vào trong.
Trong nhà, Hà tỷ đang lo lắng đi đi lại lại. Vừa thấy cô, bà vui mừng không thể tả mà chạy tới ôm chặt cô.
- Như Băng, con làm ta lo quá! Bọn chúng có làm gì con không?- bà cuống quýt hỏi cô.
Cô nở nụ cười trấn an
- Con không sao. Con ổn!
- Vậy thì tốt rồi!
Nụ cười trên mặt cô tắt ngủm khi thấy bóng hình quen thuộc từ cầu thang đi xuống. Từ trên cao nhìn xuống, hắn quá cao quý. Hắn giống một vương giả cao cao tại thượng mà cô không bao giờ chạm tới được.
Thấy biểu hiện của cô, Hà tỷ xoay người lại. Bà cười một cách hạnh phúc
- Ông chủ, Như Băng về rồi!
Nhìn dáng vẻ thảm hại của cô, hắn không khỏi cau mày.
- Bà đi làm việc của mình đi.- hắn ra lệnh
Tuy rằng không muốn nhưng bà vẫn phải đi. Trước đó, bà còn vỗ mhẹ bàn tay cô để trấn an.
Đợi khi Hà Tỷ rời đi hắn mới tiến tới nâng cằm cô lên.
- Hắn ta có đã làm gì em?
Cô nhìn thẳng đôi mắt màu xám khói xinh đẹp kia không hề trốn tránh
- Anh muốn biết hắn ta đối sử tệ với tôi hay là đã ngủ với tôi?- cô mỉa mai
Lực đạo của hắn tăng lên khiến cằm cô đau như muốn vỡ ra nhưng nơi khác của cô còn đau hơn. Hắn quá tàn nhẫn!
Hắn im lặng không nói mà chỉ quan sát tất cả biểu tỉnh trên mặt cô. Thấy vậy cô cũng không cho là lạ
- Anh yên tâm, tôi biết rõ thân phận của mình mà. Từ giờ tới lúc hết hợp đồng tôi sẽ không có quan hệ với bất cứ ai khác. Tôi rất có đạo đức của một tình nhân nha!- cô giễu cợt
Đối với hắn cô không là gì. Cô hiểu!!!!
Gạt tay hắn ra, cô lướt qua hắn đi lên lầu.
Cánh tay hắn rơi vào khoảng không. Nơi nào đó ở nực hắn có chút nhói. Nghe cô nói vậy sao hắn thấy lạ? Sự thật vốn là như vậy mà. Hiểu nhưng trong lòng hắn lại xuất hiện một câu hỏi" rốt cuộc hắn đối với cô là như thế nào?". Nghĩ đến đây mặt hắn lạnh đi. Cô chẳng là gì cả. Hắn đối với cô chỉ là hứng thú nhất thời thôi. Rất nhanh sẽ chán. Đúng là như vậy.
----phân cách tuyến----
Phòng nghiên cứu tập đoàn " Đường Nam"
- Lôi tổng người đàn ông ngài manh tới rất khoẻ mạnh. Cậu ta sẽ là một dược nhân tốt.- người đàn ông trung niên tỏ hưng phấn.
Không quan tâm người kia, Lôi Kình quay sang Kim Ảnh bên cạnh
- Đã phế đi hắn?
- Rồi thưa ngài.
Hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi bước đi
Kim Ảnh trong lòng thở ra. Điện hạ nổi giận rất đáng sợ. Ngài không náo loạn đập phá mà cứ ngấm ngầm khó lường. Ngài càng bình tĩnh thì kết quả kẻ đó lại càng thảm nga. Giống như tên họ Nhiếp này không những bị phế cái *** đó mà còn bị biến thành dược nhân phải chịu vô vàn đau đớn, khổ ải. Càng nghĩ hắn càng rùng mình lợi hại. Thủ đoạn điện hạ quá ác đi. Đã trừng phạt sẽ không cho chết mà phải sống không bằng chết. Ác...quá ác nhưng mà rất hả hê.
* phỏng vấn: kí giả Tiểu Ưu, đối tượng Nhiếp Thanh
-Ưu: sau khi hoàn thành vai diễn anh có cảm nhận gì?
- Thanh: vai của tôi hơi ít. Một người tài năng như tôi cần có nhiều đất diễn hơn. Tác giả đúng là không có mắt nhìn.
- Ưu* đen mặt*: Ý anh là tác giả bất công?
- Thanh: Ừm, rất đúng!
- Ưu* cười gian*: như anh muốn!
- Thanh????
Ta cho ngươi thoải mái mà không muốn vậy thì đừng trách ta. Ta cho mi biết tay. Hành chết ngươi. Cho ngươi biết tay.
M.n xin ủng hộ. Ta không hề ác nha. Chỉ thoả mãn ai kia thôi. Hehe...(^_^)