Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Trên người cô có hai chỗ trống và chỉ có anh mới lấp được nó thôi ư?
Ôn Tịnh có hơi mơ hồ một chút nhưng vẫn quyết định chạy đi tìm Viện trưởng.
Thuật lại toàn bộ sự việc cho bố, cơ mà tính ông khá nóng nảy, không biết tương lai trong vòng vài phút tới sẽ ra sao.
Nào ngờ khi ông nghe xong mặt mày liền biến sắc, không rõ là biểu hiện gì, chỉ thấy khó coi vô cùng.
Ôn Tịnh về nhà trước, tất nhiên không ngoài dự đoán, Nhậm Lăng được viện trưởng đích thân mời gặp.
Mới đầu, ông nhìn anh, anh cũng gượng mắt nhìn lại. Cả hai nhìn nhau tầm năm mười phút gì đó.
Có lẽ đang dò xét lẫn nhau?
“Bác sĩ Nhậm, cậu thích con gái tôi?”
“Không thích.”
Bị chặn cho cứng họng, ông viện trưởng run run chỉ tay vào con người phía trước, giọng nói cũng run không kém. “Thế sao cậu, cậu dám...”
“Chỉ tại cơ thể tôi thích, muốn chiều lòng con trai.”
Trước giờ chưa từng có ai làm cơ thể anh phấn chấn như vậy, mặc khác cũng vì yêu cầu của bệnh nhân nữa. Đa số các bệnh nhân qua tay anh đều là đàn ông cả.
Nhậm Lăng sờ mũi, phản ứng sinh lý của anh có chút lạ nhỉ? Vừa gặp bố Ôn Tịnh là cậu bé đã ỉu xìu...
“Cậu có ý kiến gì không?"
Ý ông là ý kiến về việc gì?
Nhìn đôi mắt đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình, thiết nghĩ không nên hỏi nhiều thì hơn.
Bất giác anh thở dài đáp, “Không có ạ.”
“Vậy được, mai cậu cùng Ôn Tịnh đến cục dân chính làm thủ tục đi, kết hôn trong tháng này.”
“Tại sao tôi phải cưới cô ấy?”
Hỏi ba cái xàm xí là giỏi.
Viện trưởng liếc mắt nhìn anh. Nếu người này đúng thật là con rể của ông thì chắc tức tăng xông với nó mất.
Tính ra mẹ anh với ông từ nhỏ đã là hàng xóm thanh mai trúc mã, lúc đó bà từng nói, nếu bà có con trai, ông có con gái thì sẽ tác hợp chúng nó thành một đôi. Nhưng nhiều năm trước bà ấy mất vì bệnh rồi, nên giờ ông phải tự mình thực hiện lời hứa.
Vẫn là hôn nhân do sắp đặt, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
Nhậm Lăng liếm môi, nín thở tầm ba giây.
“Không cưới.”
Đây rõ ràng là thái độ chê bai cô mà.
Không hấp dẫn,
Không sức hút,
Không quyến rũ,
Chỉ được chút ngốc nghếch, ưa nhìn...
Sắc mặt ông viện trưởng càng trở nên khó coi hơn, nhưng nể tình cô hàng xóm thanh mai trúc mã mà kìm chế lại chút, “Cậu đã nhìn thấy hết của con gái tôi rồi, buộc phải chịu trách nhiệm với nó!”
Trên gương mặt nghiêm túc kia bất chợt nặn ra nụ cười méo mó, “Tôi cũng không phải là thấy của mỗi cô ấy. Tôi cũng từng nhìn thấy của ngài rồi, cũng phải cưới ngài ư, cả những bệnh nhân khác nữa?”
“Cút ra ngoài!”
Lần này thật sự không còn kiên nhẫn nữa rồi, hơi thở dồn dập, ông không nhìn mặt anh nữa mà ra lệnh rời khỏi.
Nhậm Lăng hơi khom người tỏ ý chào rồi đi ra, dáng vẻ cao ngạo như vừa lập công lớn vậy.
Vừa đi được vài bước đã thấy Ôn Tịnh ôm bụng ngồi trước cửa phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt.
“Bị gì?”
“Tôi đau bụng.”
“Vào trong đi.”
Nghe lời, cô ôm bụng khom người chậm chạp đi vào phòng.
Mặc cho anh khám tới khám lui.
Bộ bác sĩ trong bệnh viện này hết rồi hả, đi khám gì cũng gặp anh ta hết.
“Đau bụng tới tháng.”
Nghe xong cô có hơi ngạc nhiên chút vì là nguyên nhân không hề nghĩ tới. Bình thường thì sẽ đau bụng sau khi có, chứ chưa bao giờ đau trước khi có cả.
Gương mặt lại đỏ ửng, một phần vì xấu hổ, phần còn lại cũng là xấu hổ!
“Đau đến vậy?”
Ôn Tịnh bất lực gật gật đầu.
“Muốn hết không?”
Sau câu hỏi đó lại nhận được thêm cái gật đầu nữa.
Đau bụng khi đến tháng ai mà chẳng muốn hết chứ, cô định uống thuốc giảm đau nhưng bố không cho, nói rằng như vậy rất dễ bị mất trí nhớ, không tốt cho sức khỏe.
Nhậm Lăng đưa tay xoa nhẹ thái dương, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Không hiểu sao, mặc dù biết cô đã bước qua độ tuổi vị thành niên và đã trưởng thành, nhưng dù anh nhìn theo góc độ nào cũng nhìn cô thành một cô bé ngốc nhỉ.
“Đợi đến khi cô đến thời kỳ mãn kinh, khi đó sẽ không còn đau nữa.”
Nghe nói như thế, Ôn Tịnh cảm giác như bị ai đó tát cái bốp vào mặt vậy. Có phải anh ta đang nghĩ rằng điều này cô không biết không?
Nói cũng như không nói, thừa thãi!
Cô nhìn sơ qua anh một cái rồi đứng dậy. Về nhà dùng phương pháp truyền thống, dùng túi chườm, nước nóng có khi còn tốt hơn.
“Cô có bạn trai chưa?”
Ôn Tịnh bất mãn dừng bước.
Đại ca à, anh phải hỏi vấn đề này bao nhiêu lần nữa đây? Không phải câu hỏi tiếp theo lại là: “Đã quan hệ tình dục bao giờ chưa?” chứ?
“Chưa có.”
“Mau chóng tìm đi.”
Anh là đang tự vả đấy sao?
Rõ ràng người nào đó từng nói là không thích làm việc với những người đang yêu đương mà?
Đàn ông đúng thật là khó hiểu!
Ôn Tịnh có hơi mơ hồ một chút nhưng vẫn quyết định chạy đi tìm Viện trưởng.
Thuật lại toàn bộ sự việc cho bố, cơ mà tính ông khá nóng nảy, không biết tương lai trong vòng vài phút tới sẽ ra sao.
Nào ngờ khi ông nghe xong mặt mày liền biến sắc, không rõ là biểu hiện gì, chỉ thấy khó coi vô cùng.
Ôn Tịnh về nhà trước, tất nhiên không ngoài dự đoán, Nhậm Lăng được viện trưởng đích thân mời gặp.
Mới đầu, ông nhìn anh, anh cũng gượng mắt nhìn lại. Cả hai nhìn nhau tầm năm mười phút gì đó.
Có lẽ đang dò xét lẫn nhau?
“Bác sĩ Nhậm, cậu thích con gái tôi?”
“Không thích.”
Bị chặn cho cứng họng, ông viện trưởng run run chỉ tay vào con người phía trước, giọng nói cũng run không kém. “Thế sao cậu, cậu dám...”
“Chỉ tại cơ thể tôi thích, muốn chiều lòng con trai.”
Trước giờ chưa từng có ai làm cơ thể anh phấn chấn như vậy, mặc khác cũng vì yêu cầu của bệnh nhân nữa. Đa số các bệnh nhân qua tay anh đều là đàn ông cả.
Nhậm Lăng sờ mũi, phản ứng sinh lý của anh có chút lạ nhỉ? Vừa gặp bố Ôn Tịnh là cậu bé đã ỉu xìu...
“Cậu có ý kiến gì không?"
Ý ông là ý kiến về việc gì?
Nhìn đôi mắt đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình, thiết nghĩ không nên hỏi nhiều thì hơn.
Bất giác anh thở dài đáp, “Không có ạ.”
“Vậy được, mai cậu cùng Ôn Tịnh đến cục dân chính làm thủ tục đi, kết hôn trong tháng này.”
“Tại sao tôi phải cưới cô ấy?”
Hỏi ba cái xàm xí là giỏi.
Viện trưởng liếc mắt nhìn anh. Nếu người này đúng thật là con rể của ông thì chắc tức tăng xông với nó mất.
Tính ra mẹ anh với ông từ nhỏ đã là hàng xóm thanh mai trúc mã, lúc đó bà từng nói, nếu bà có con trai, ông có con gái thì sẽ tác hợp chúng nó thành một đôi. Nhưng nhiều năm trước bà ấy mất vì bệnh rồi, nên giờ ông phải tự mình thực hiện lời hứa.
Vẫn là hôn nhân do sắp đặt, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
Nhậm Lăng liếm môi, nín thở tầm ba giây.
“Không cưới.”
Đây rõ ràng là thái độ chê bai cô mà.
Không hấp dẫn,
Không sức hút,
Không quyến rũ,
Chỉ được chút ngốc nghếch, ưa nhìn...
Sắc mặt ông viện trưởng càng trở nên khó coi hơn, nhưng nể tình cô hàng xóm thanh mai trúc mã mà kìm chế lại chút, “Cậu đã nhìn thấy hết của con gái tôi rồi, buộc phải chịu trách nhiệm với nó!”
Trên gương mặt nghiêm túc kia bất chợt nặn ra nụ cười méo mó, “Tôi cũng không phải là thấy của mỗi cô ấy. Tôi cũng từng nhìn thấy của ngài rồi, cũng phải cưới ngài ư, cả những bệnh nhân khác nữa?”
“Cút ra ngoài!”
Lần này thật sự không còn kiên nhẫn nữa rồi, hơi thở dồn dập, ông không nhìn mặt anh nữa mà ra lệnh rời khỏi.
Nhậm Lăng hơi khom người tỏ ý chào rồi đi ra, dáng vẻ cao ngạo như vừa lập công lớn vậy.
Vừa đi được vài bước đã thấy Ôn Tịnh ôm bụng ngồi trước cửa phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt.
“Bị gì?”
“Tôi đau bụng.”
“Vào trong đi.”
Nghe lời, cô ôm bụng khom người chậm chạp đi vào phòng.
Mặc cho anh khám tới khám lui.
Bộ bác sĩ trong bệnh viện này hết rồi hả, đi khám gì cũng gặp anh ta hết.
“Đau bụng tới tháng.”
Nghe xong cô có hơi ngạc nhiên chút vì là nguyên nhân không hề nghĩ tới. Bình thường thì sẽ đau bụng sau khi có, chứ chưa bao giờ đau trước khi có cả.
Gương mặt lại đỏ ửng, một phần vì xấu hổ, phần còn lại cũng là xấu hổ!
“Đau đến vậy?”
Ôn Tịnh bất lực gật gật đầu.
“Muốn hết không?”
Sau câu hỏi đó lại nhận được thêm cái gật đầu nữa.
Đau bụng khi đến tháng ai mà chẳng muốn hết chứ, cô định uống thuốc giảm đau nhưng bố không cho, nói rằng như vậy rất dễ bị mất trí nhớ, không tốt cho sức khỏe.
Nhậm Lăng đưa tay xoa nhẹ thái dương, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Không hiểu sao, mặc dù biết cô đã bước qua độ tuổi vị thành niên và đã trưởng thành, nhưng dù anh nhìn theo góc độ nào cũng nhìn cô thành một cô bé ngốc nhỉ.
“Đợi đến khi cô đến thời kỳ mãn kinh, khi đó sẽ không còn đau nữa.”
Nghe nói như thế, Ôn Tịnh cảm giác như bị ai đó tát cái bốp vào mặt vậy. Có phải anh ta đang nghĩ rằng điều này cô không biết không?
Nói cũng như không nói, thừa thãi!
Cô nhìn sơ qua anh một cái rồi đứng dậy. Về nhà dùng phương pháp truyền thống, dùng túi chườm, nước nóng có khi còn tốt hơn.
“Cô có bạn trai chưa?”
Ôn Tịnh bất mãn dừng bước.
Đại ca à, anh phải hỏi vấn đề này bao nhiêu lần nữa đây? Không phải câu hỏi tiếp theo lại là: “Đã quan hệ tình dục bao giờ chưa?” chứ?
“Chưa có.”
“Mau chóng tìm đi.”
Anh là đang tự vả đấy sao?
Rõ ràng người nào đó từng nói là không thích làm việc với những người đang yêu đương mà?
Đàn ông đúng thật là khó hiểu!