Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Mang theo tâm tình nặng nhọc, trái tim như bị một tảng đá đè mạnh đến nghẹt thở. Ôn Tịnh lang thang trên đường, chân cứ bước đi vô hướng không hiểu sao lại dẫn cô đến trước cổng bệnh viện của nhà.
Có nên nói với anh không?
Sinh mạng nhỏ lần trước là cơ hội duy nhất rồi ư? Nhậm Lăng, anh có thích trẻ con không?
Nếu không thể mang thai được nữa, cô phải làm sao đây...
Trở về căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô, Ôn Tịnh đã phải suy nghĩ rất lâu, về rất nhiều chuyện đã, đang và sắp xảy ra.
Lấy trong album tấm hình siêu âm thai nhi, cô lại không kiềm được nước mắt, lại thấy thất vọng về chính bản thân mình.
Tại sao tất cả những chuyện tồi tệ đều ập lên người cô gái nhỏ này vậy?
Ngồi thiếp trên sô pha từ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy đã hơn một giờ chiều. Bác sĩ đã dặn dò phải ăn uống đầy đủ, nhưng bây giờ cô một chút cũng không thấy đói. Anh là bác sĩ, nếu thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô sẽ nhận ra điều khác thường ngay. Ôn Tịnh chậm chạp xuống bếp nấu đỡ gói mì ăn liền tạm lót dạ.
Song cô trở vào phòng, dặm chút son phấn cho sắc mặt tươi tắn hơn.
Chỉ là hơi lo sợ, cô không đủ can đảm để đối diện với Nhậm Lăng, liệu anh có thất vọng về cô không?
Tiếng chuông ngoài cửa bất chợt vang lên, Ôn Tịnh hít một hơi lấy lại tâm trạng rồi nhanh chóng xuống nhà mở cửa. Nhậm Luân và Doãn Bắc đã đứng sẵn trước cửa, nhìn cô cười tủm tỉm.
“Anh hai còn đang bận làm một số việc sợ không đến kịp nên nhờ tôi đến đưa cô đi.”
“Vâng...”
Ôn Tịnh thơ thẩn gật đầu, Doãn Bắc thấy thế đành lôi cô vào trong, “Sao còn đứng đó, đi chuẩn bị đi, tôi giúp cô chọn quần áo.”
Hai cô gái đứng trước tủ quần áo đắn đo hồi lâu, nhiều đồ thế này, khó chọn thật đấy. Doãn Bắc có vẻ là người sành điệu về mảng này, cô nhìn Ôn Tịnh một lúc rồi quyết định chọn chiếc đầm màu xanh nhạt. Nhẹ nhàng, thuần khiết giống như chủ nhân của nó vậy.
Thay đồ chỉnh chu xong xuôi, hai người ra ngoài đã mất gần một tiếng đồng hồ kể từ khi vào trong.
Nhậm Luân ngồi đợi dưới phòng khách mà suýt ngủ quên mấy lần, tới giờ cậu vẫn không thể hoàn toàn tin vào lời hẹn thời gian của phụ nữ, toàn là lừa dối cả thôi!
Địa điểm là một nhà hàng khá sang trọng, nhưng mà sao lại chẳng thấy một bóng người thế?
“Vào đi, Nhậm Lăng đang ở trong đó đó.”
“Hai người không vào sao?”
“Không đâu, chúng tôi còn có việc nên đi trước đây.”
Chiếc xe sau đó rời đi.
Ôn Tịnh đứng ở ngoài tầm vài phút rồi mới bước vào. Không gian bên trong rất rộng, phong cách nhà hàng được thiết kế rất bắt mắt.
Cô đứng ngây người, chẳng có ai ở đây cả, cũng không biết nên đi hướng nào để tìm anh đây, ngượng ngùng thật đấy.
“Cô Ôn, mời theo tôi ạ.”
“Vâng.”
Ôn Tịnh đi theo cô nhân viên, được dẫn lên tầng thượng của nhà hàng. Cuối cùng cũng thấy anh rồi, anh đang đứng ở đó, đợi cô tới.
Nhậm Lăng đẩy ghế cho cô, hai người ngồi đối diện nhau. Không khí nơi này đúng là rất thoải mái, gió mát chốc lát lại thoảng qua.
Cơ mà lạ lùng thật đấy...
“Nhà hàng lớn thế này sao không có ai hết nhỉ?”
“Anh muốn không gian chỉ có hai chúng ta.”
Trầm ngâm một lúc cô lại thốt lên, “Anh bao nơi này ư?”
“Ừm.”
Ôi thái độ dửng dưng như thế...
Muốn không gian hai người thì có rất nhiều cách mà, như ở nhà chẳng hạn. Có phải anh sợ tiêu tiền không hết không?
“Những món em thích anh gọi cả rồi, chút nữa họ sẽ mang ra.”
Ôn Tịnh gật gật đầu, “Em ngồi cạnh anh được không?”
“Để anh.”
Nhậm Lăng cầm ghế sang cạnh cô, anh cũng có ý định này nhưng chưa kịp thực hiện. Bàn này rộng thật, ngồi cách xa nhau quá đúng là khó chịu.
Phục vụ lần lượt bê hết các món được gọi lên, làm cho cả bàn đầy nhẫy những thức ăn mùi vị khác nhau. Ôn Tịnh nuốt nước bọt sững sờ nhìn bàn ăn, nhiều như thế hai người ăn cả tốt cũng không hết mất. Anh thật sự định nuôi cô thành heo ư?
Nhấm nháp thức ăn hơn một tiếng, hai người nói rất nhiều chuyện, anh đã làm cô cười vô số lần, không gian đầy ắp tiếng cười đầy hạnh phúc, vui vẻ.
Đứng từ trên nhìn xuống, cảnh sắc vào buổi tối phải nói là đẹp mê hồn. Ánh đèn chiếu sáng trên đường cùng với xe cộ nhộn nhịp, trái hoàn toàn với ánh đèn mờ ảo nơi tầng thượng này.
“Tịnh...”
Tiếng gọi của anh trong đêm tối vô cùng ấm áp, cô xoay người lại, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Ở bên anh vẫn luôn có cảm giác thoải mái, bình yên đến lạ thường..
Nhậm Lăng lại trao cho cô một nụ hôn thắm thiết. Mùi vị của thức ăn nãy giờ đã bay biến đâu hết, hiện chỉ còn mùi vị của tình yêu mãi đọng lại.
Không biết hai người đã hôn nhau bao lâu, chỉ là khi mở mắt thì không gian đã thay đổi hoàn toàn khác. Thức ăn trên bàn đã được dọn từ lúc nào, xung quanh thay bằng rất nhiều hoa và nến.
Ôn Tịnh bước lên, hai mắt bất giác ửng đỏ. Chuyện này... Khung cảnh này như một giấc mơ vậy, cô chưa từng nghĩ đến.
“Anh đã nói với em rất nhiều điều, nhưng có một điều là giả, rằng không muốn cưới em.
Yêu em là thật, lúc nói sẽ cưới em cũng là thật. Anh không muốn kéo dài thêm nữa, bây giờ anh đang thực hiện lời hứa, có thể giúp anh không?”
Lời hứa...
***Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ cưới em***!
Có nên nói với anh không?
Sinh mạng nhỏ lần trước là cơ hội duy nhất rồi ư? Nhậm Lăng, anh có thích trẻ con không?
Nếu không thể mang thai được nữa, cô phải làm sao đây...
Trở về căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô, Ôn Tịnh đã phải suy nghĩ rất lâu, về rất nhiều chuyện đã, đang và sắp xảy ra.
Lấy trong album tấm hình siêu âm thai nhi, cô lại không kiềm được nước mắt, lại thấy thất vọng về chính bản thân mình.
Tại sao tất cả những chuyện tồi tệ đều ập lên người cô gái nhỏ này vậy?
Ngồi thiếp trên sô pha từ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy đã hơn một giờ chiều. Bác sĩ đã dặn dò phải ăn uống đầy đủ, nhưng bây giờ cô một chút cũng không thấy đói. Anh là bác sĩ, nếu thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô sẽ nhận ra điều khác thường ngay. Ôn Tịnh chậm chạp xuống bếp nấu đỡ gói mì ăn liền tạm lót dạ.
Song cô trở vào phòng, dặm chút son phấn cho sắc mặt tươi tắn hơn.
Chỉ là hơi lo sợ, cô không đủ can đảm để đối diện với Nhậm Lăng, liệu anh có thất vọng về cô không?
Tiếng chuông ngoài cửa bất chợt vang lên, Ôn Tịnh hít một hơi lấy lại tâm trạng rồi nhanh chóng xuống nhà mở cửa. Nhậm Luân và Doãn Bắc đã đứng sẵn trước cửa, nhìn cô cười tủm tỉm.
“Anh hai còn đang bận làm một số việc sợ không đến kịp nên nhờ tôi đến đưa cô đi.”
“Vâng...”
Ôn Tịnh thơ thẩn gật đầu, Doãn Bắc thấy thế đành lôi cô vào trong, “Sao còn đứng đó, đi chuẩn bị đi, tôi giúp cô chọn quần áo.”
Hai cô gái đứng trước tủ quần áo đắn đo hồi lâu, nhiều đồ thế này, khó chọn thật đấy. Doãn Bắc có vẻ là người sành điệu về mảng này, cô nhìn Ôn Tịnh một lúc rồi quyết định chọn chiếc đầm màu xanh nhạt. Nhẹ nhàng, thuần khiết giống như chủ nhân của nó vậy.
Thay đồ chỉnh chu xong xuôi, hai người ra ngoài đã mất gần một tiếng đồng hồ kể từ khi vào trong.
Nhậm Luân ngồi đợi dưới phòng khách mà suýt ngủ quên mấy lần, tới giờ cậu vẫn không thể hoàn toàn tin vào lời hẹn thời gian của phụ nữ, toàn là lừa dối cả thôi!
Địa điểm là một nhà hàng khá sang trọng, nhưng mà sao lại chẳng thấy một bóng người thế?
“Vào đi, Nhậm Lăng đang ở trong đó đó.”
“Hai người không vào sao?”
“Không đâu, chúng tôi còn có việc nên đi trước đây.”
Chiếc xe sau đó rời đi.
Ôn Tịnh đứng ở ngoài tầm vài phút rồi mới bước vào. Không gian bên trong rất rộng, phong cách nhà hàng được thiết kế rất bắt mắt.
Cô đứng ngây người, chẳng có ai ở đây cả, cũng không biết nên đi hướng nào để tìm anh đây, ngượng ngùng thật đấy.
“Cô Ôn, mời theo tôi ạ.”
“Vâng.”
Ôn Tịnh đi theo cô nhân viên, được dẫn lên tầng thượng của nhà hàng. Cuối cùng cũng thấy anh rồi, anh đang đứng ở đó, đợi cô tới.
Nhậm Lăng đẩy ghế cho cô, hai người ngồi đối diện nhau. Không khí nơi này đúng là rất thoải mái, gió mát chốc lát lại thoảng qua.
Cơ mà lạ lùng thật đấy...
“Nhà hàng lớn thế này sao không có ai hết nhỉ?”
“Anh muốn không gian chỉ có hai chúng ta.”
Trầm ngâm một lúc cô lại thốt lên, “Anh bao nơi này ư?”
“Ừm.”
Ôi thái độ dửng dưng như thế...
Muốn không gian hai người thì có rất nhiều cách mà, như ở nhà chẳng hạn. Có phải anh sợ tiêu tiền không hết không?
“Những món em thích anh gọi cả rồi, chút nữa họ sẽ mang ra.”
Ôn Tịnh gật gật đầu, “Em ngồi cạnh anh được không?”
“Để anh.”
Nhậm Lăng cầm ghế sang cạnh cô, anh cũng có ý định này nhưng chưa kịp thực hiện. Bàn này rộng thật, ngồi cách xa nhau quá đúng là khó chịu.
Phục vụ lần lượt bê hết các món được gọi lên, làm cho cả bàn đầy nhẫy những thức ăn mùi vị khác nhau. Ôn Tịnh nuốt nước bọt sững sờ nhìn bàn ăn, nhiều như thế hai người ăn cả tốt cũng không hết mất. Anh thật sự định nuôi cô thành heo ư?
Nhấm nháp thức ăn hơn một tiếng, hai người nói rất nhiều chuyện, anh đã làm cô cười vô số lần, không gian đầy ắp tiếng cười đầy hạnh phúc, vui vẻ.
Đứng từ trên nhìn xuống, cảnh sắc vào buổi tối phải nói là đẹp mê hồn. Ánh đèn chiếu sáng trên đường cùng với xe cộ nhộn nhịp, trái hoàn toàn với ánh đèn mờ ảo nơi tầng thượng này.
“Tịnh...”
Tiếng gọi của anh trong đêm tối vô cùng ấm áp, cô xoay người lại, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Ở bên anh vẫn luôn có cảm giác thoải mái, bình yên đến lạ thường..
Nhậm Lăng lại trao cho cô một nụ hôn thắm thiết. Mùi vị của thức ăn nãy giờ đã bay biến đâu hết, hiện chỉ còn mùi vị của tình yêu mãi đọng lại.
Không biết hai người đã hôn nhau bao lâu, chỉ là khi mở mắt thì không gian đã thay đổi hoàn toàn khác. Thức ăn trên bàn đã được dọn từ lúc nào, xung quanh thay bằng rất nhiều hoa và nến.
Ôn Tịnh bước lên, hai mắt bất giác ửng đỏ. Chuyện này... Khung cảnh này như một giấc mơ vậy, cô chưa từng nghĩ đến.
“Anh đã nói với em rất nhiều điều, nhưng có một điều là giả, rằng không muốn cưới em.
Yêu em là thật, lúc nói sẽ cưới em cũng là thật. Anh không muốn kéo dài thêm nữa, bây giờ anh đang thực hiện lời hứa, có thể giúp anh không?”
Lời hứa...
***Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ cưới em***!