Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Lặng im một lúc Uông Vĩnh Chiêu mới mở miệng hỏi, “Ngươi lấy lá gan này từ đâu vậy?”
Từ đâu ra lá gan nói được những lời này ư? Trương Tiểu Oản không lên tiếng mà chỉ nửa cúi đầu.
“Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?” Lần này Uông Vĩnh Chiêu cực kỳ bình tĩnh hỏi.
“Không biết.” Trương Tiểu Oản nghe ra chút không đúng trong giọng hắn, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu lộ ra trầm ổn trong lạnh lẽo, trên người không còn chút buồn rầu nào vừa rồi.
Trong lòng Trương Tiểu Oản chợt lạnh nhưng bề ngoài nàng vẫn không có biểu tình gì mà bình tĩnh nhìn hắn.
“Xem ra trong lòng ngươi không có Uông gia.”
“Trong lòng Uông gia cũng không có ta.”
Cũng như nhau cả thôi.
Nghe vậy Uông Vĩnh Chiêu cười khẽ ra tiếng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, “Cái đồ phụ nhân nhà ngươi quả nhiên bất phàm.”
“Bất phàm đến mức Đại công tử phải đặc biệt tới lừa ta sao?” Trong lòng Trương Tiểu Oản đại khái đã có tính toán, lúc này nàng nặng nề thờ dài dưới đáy lòng. Nàng vẫn quá xem trọng chính mình, tự xưng là tầm mắt cao hơn người khác, nghĩ sâu hơn người khác đồng thời có thể nắm được nhược điểm của người khác……
Biểu hiện của nàng trước mặt Uông Vĩnh Chiêu vẫn cao ngạo bởi vì chỉ cần khác thường chút là yếu đuối, mà Uông Vĩnh Chiêu này sợ là đã sớm hiểu rõ lòng nàng.
“Nếu không như thế thì ai mà đoán được ý tứ trong lòng ngươi chứ?” Uông Vĩnh Chiêu cười khẽ lên tiếng. Mẹ hắn là dạng người gì nếu trước kia hắn còn không rõ thì ở lúc gia đình khốn khó, còn có hành động sau khi hắn được thăng lên làm nhị phẩm đã khiến hắn đại khái hiểu rõ trong lòng. Chẳng qua hắn muốn biết Trương thị vững vàng ngồi trong tòa nhà ở nông thôn này là dựa vào cái gì khiến người mẹ ương ngạnh kia của hắn lại không phái người tới gây phiền toái cho nàng.
“Lấy đồ ra đây,” Uông Vĩnh Chiêu nhắm mắt, nhẹ thở phào, “Như thế ngươi sẽ được an ổn ở nơi này, nếu ta ngã ngựa thì sẽ tự phái người tới đưa một nhà các ngươi thoát khỏi nguy hiểm.”
Trương Tiểu Oản cũng kinh ngạc, không thể tưởng tượng mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu.
“A,” Uông Vĩnh Chiêu nhìn đôi mắt ngây ra của nàng thì đột nhiên lại cười ra tiếng, “Nhưng theo như lời ngươi thì thiên hạ này không có cuộc mua bán nào không làm nổi, nếu Uông gia chúng ta gặp phải chuyện không hay thì ngày sau sợ là còn phải dựa vào đứa nhỏ kia nối dõi tông đường.”
Dứt lời, hắn lại vươn tay, “Lấy đến đây đi.” Ánh mắt hắn nhìn Trương Tiểu Oản lúc này lạnh nhạt không hề có cảm xúc.
Trương Tiểu Oản đánh giá một hồi rồi đứng dậy đi đến một gian phòng khác để đồ lặt vặt. Nàng lấy một cái hộp từ một góc xó xỉnh đem tờ giấy Uông Hàn thị viết lấy ra. Lúc đưa đến tay Uông Vĩnh Chiêu nàng hỏi nhiều một câu, “Hẳn là Đại công tử đã có biện pháp?”
“Muốn biết?” Uông Vĩnh Chiêu mở tờ giấu ra, nhanh chóng nhìn một lượt.
Trương Tiểu Oản không nói gì.
“Nói cho ngươi cũng được,” Uông Vĩnh Chiêu ngước mắt nhìn nàng, “Thân thể bà ấy không tốt nên ta sẽ đưa bà ấy tới chỗ thần y ở ngoại thành chữa trị, chắc dăm ba năm cũng không về được.”
“Vì sao Đại công tử lại tới đây?” Trương Tiểu Oản hỏi lại.
“Như lời ngươi nói, trong kinh sắp có chuyện lớn.” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay, châm tờ giấy trên ngọn đèn dầu, đợi nó cháy lên hắn nhìn ánh lửa bùng cháy bình tĩnh nói, “Mà Uông gia chúng ta vẫn phải cẩn thận chặt chẽ mới tốt. Ngươi không trở về kinh thành cũng đúng, ai biết tiếp theo Uông gia sẽ như thế nào.”
Trương Tiểu Oản nhíu mày, ngồi ở mép giường không nói.
“Ngươi là con dâu của Uông gia, theo như lời ngươi thì ngươi có danh hiếu thuận, ta không hưu ngươi được. Ngày sau nếu có họa mà ta trốn không được thì sẽ tự phái người đưa ngươi và đứa nhỏ ra khỏi kinh. Nhưng nếu không có họa diệt môn thì ngươi cũng phải cùng Uông gia một đường. Có một số việc trong lòng ngươi phải tự tính đi.”
Nói xong, Uông Vĩnh Chiêu không lên tiếng nữa mà chậm chạp đợi Trương Tiểu Oản trả lời. Trương Tiểu Oản cân nhắc một lúc lâu mới mở miệng nói, “Mời Đại công tử nói.”
“Tịnh di nương kia là do Thượng Quan gia đưa cho ta, ngày hôm trước nàng ta đẻ non.”
“Đại công tử nén bi thương.”
Uông Vĩnh Chiêu nhẹ lắc lắc, nhàn nhạt nói, “Chẳng có gì phải bi thương, nàng ta không đẻ non.”
Trương Tiểu Oản ngước mắt nhìn hắn. Khuôn mặt Uông Vĩnh Chiêu trầm tĩnh, không giống bộ dáng tức giận ban ngày. Biểu tình của hắn lúc này bình tĩnh, lòng dạ sâu đến mức đáy lòng Trương Tiểu Oản không ngừng lạnh lẽo.
“Ý Đại công tử là?”
“Nàng ta không có thai.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói, “Ta đưa được gia mẫu ra khỏi kinh nhưng không thể tống nàng ta ra cửa. Chỉ có thể nhốt nàng ta ở nội trạch, hiện tại hậu trạch cũng phải để nàng ta quản gia. Nhưng nếu có một ngày tình thế đối với ta bất lợi thì ta cần ngươi phải trấn trạch. Lúc đó ngươi không được phép thoái thác, cũng phải làm theo lời ta dặn.”
“Biết, nhưng đại công tử cũng phải hiểu, ta chỉ nhất thời nghe theo ngài để ngài lợi dụng nhưng ta không thể theo một đời. Ta và ngài đại khái cũng cũng chỉ có chút lui tới này thôi.” Trương Tiểu Oản nhẹ hếch cằm.
“A, ta cũng không muốn ngươi quản hậu trạch của Uông gia một đời đâu. Nói đến cũng thật là hoang đường, ta thế nhưng cũng tùy ý để ngươi nhẹ nhàng tránh ở nông thôn này……” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì kỳ quái mà cười.
“Những việc nên vì Uông gia làm thì ta đều đã làm.” Trương Tiểu Oản cũng nhàn nhạt nói. Những gì nàng làm xác thật đều vì Uông gia. Một nữ nhân như nàng được bao nhiêu ơn huệ của Uông gia thì đều đã trả lại. Nàng cũng không có ý nghĩ thân là con dâu Uông gia thì phải làm quỷ Uông gia nên tự nhiên cũng chỉ có thể làm tới đó. Nàng rất bủn xỉn, nhưng cũng không yêu cầu quá nhiều.
Cùng Uông gia nàng cũng chỉ có thế thôi. Sau một trận náo loạn đêm nay càng khiến nàng coi Uông gia và nam nhân này như hồng thủy mãnh thú.
Nàng vì tồn tại, vì cả nhà già trẻ đã đủ mệt mỏi nên cũng sẽ không tùy ý để mặc Uông gia muốn làm gì thì làm. Bề ngoài nàng kính cẩn nghe theo, khom lưng uốn gối với triều đại này nhưng trong xương tủy của nàng vẫn là một người hiện đại thức thời, không hà khắc bản thân và thích chiếm lợi.
Nàng sẽ không vì những thứ không đáng, không cam tâm tình nguyện mà trả giá quá nhiều.
Khuôn mặt Trương Tiểu Oản bình tĩnh, Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nhìn một cái thì cũng không nhiều lời mà mang một cái tay nải đưa cho Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản cầm lấy thì bị trọng lượng trong tay làm cho hoảng sợ. Vừa mở ra thì thấy đó là một bao vàng bạc châu báu.
“Ngươi tìm chỗ nào đó cất giấu, ngày sau đều có tác dụng.”
“Đại công tử có phải quá tín nhiệm ta rồi không?” Trương Tiểu Oản có chút chế nhạo nói.
“Ngươi muốn giữ được một nhà, lại muốn đứa nhỏ có tương lai thênh thang thì dã tâm quả là không nhỏ. Nói vậy năng lực của ngươi hẳn là cũng không nhỏ.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong lời này thì đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Hắn nhìn nhìn bầu trời, đêm nay không có trăng sao, tấm màn trời đen ảm đạm không chút ánh sáng. Hắn quay đầu nói với phụ nhân kia, “Ta biết ngươi không muốn vào kinh nhưng cuối năm nay nếu Uông gia chưa xảy ra chuyện, ngươi cũng về đại trạch chủ trì đại cục một hồi đi.”
Dứt lời, hắn cuối cùng cũng đi, để lại Trương Tiểu Oản nhìn chằm chằm đống của cải kia, không biết phải giấu ở đâu.
*******
Cứ năm ba ngày Uông Vĩnh Chiêu lại tìm Uông Hoài Thiện tới rừng rậm học kiếm. Uông Hoài Thiện có chút khó hiểu, hỏi mẹ hắn xong lại được mẹ hắn nói về thỏa thuận giữa hai bên thì lúc này hắn mới yên tâm cùng Uông Vĩnh Chiêu tập kiếm.
Tháng 10, lương thực thu hoạch xong thì Trương Tiểu Oản quyết tâm mang theo hai đứa em trai bí mật đem hạt kê mới phơi xong giấu đến nơi khác.
Mà càng khiến Trương Tiểu Oản âm thầm lo lắng chính là Quế Đào có thai. Người một nhà vui mừng không thôi, chỉ có Trương Tiểu Oản là lúc nào cũng có xúc động muốn mang bọn họ chạy. Một khi người ta có uy hiếp, đặc biệt là nhiều uy hiếp thế này thì cũng sẽ nhịn không được nhát gan sợ phiền phức. Nàng hiện giờ chính là như thế, chỉ sợ mây đen trong kinh thành bao phủ tới trên người mình. Nàng có già trẻ phải lo, so với trong quá khứ không có bất kỳ cái gì thì đúng là càng thêm sợ hãi.
Nếu chạy thoát đến nơi khác thì khả năng Tiểu Lão Hổ sẽ không thể trở nên nổi bật, bọn họ cũng có lẽ sẽ phải nhấp nhô gập ghềnh mới có thể tìm được chỗ cắm rễ. Nhưng dù khó khăn vô cùng thì cũng tốt hơn mất mạng, cùng Uông gia chết chìm một chỗ.
Chờ đến tháng 11, Uông gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện, mà Trương Tiểu Oản lại yên tâm hơn. Nghe nói Hi Thái Tử chết ở cửa cung, mà lúc ấy Uông Vĩnh Chiêu là một trong những quan viên đi bên cạnh hắn. Hoàng Thượng tức giận ra lệnh đánh quan viên từ tam phẩm trở lên 100 trượng, nếu chết thì chôn còn không chết thì biếm làm thứ dân. Quan viên dưới tam phẩm thì trực tiếp bị lôi ra Ngọ Môn chém đầu.
Chức Tổng Binh của Uông Vĩnh Chiêu quả là có ích, vừa lúc là nhị phẩm nên hắn chỉ bị đánh trượng, cuối cùng không chết mà bị nâng về nhà.
Uông Vĩnh Chiêu không chết, Trương Tiểu Oản thật là vui sướng không thôi. Người của Uông gia bị lệnh cưỡng chế đuổi ra khỏi gia trạch cũng không khiến nàng lo lắng. Nàng đã sớm âm thầm hỏi thăm, có một thôn lớn cách Hồ gia thôn một đoạn, ở đó có một tòa nhà lớn để không, đủ cho lớn nhỏ Uông gia tới đó ở. Hơn nữa nơi đó có chút xa xôi, cách chỗ nàng không gần.
Nàng cầm tiền Uông Vĩnh Chiêu đưa cho để mua tòa nhà. Ngày đó nàng vẻ vang xuất hiện trước mặt Uông gia, dẫn dắt bọn họ đi tới chỗ kia. Sau đó nàng không thèm liếc mắt nhìn di nương kia một cái đã gọi quản gia tới dặn dò rồi quỳ lạy Uông Quan Kỳ sau đó vỗ mông ngồi lên xe bò của Tiểu Bảo về nhà mình.
Bên ngoài đều chỉ biết đương gia nương tử là nàng sống ở nông thôn đã phải bán lương thực một năm của nhà mình lại mượn bạc anh em mới mua được tòa nhà kia cho Uông gia. Bên ngoài truyền quá mức oanh liệt khiến Uông Vĩnh Chiêu nằm trên giường dưỡng thương tức giận đến bật cười. Giang Tiểu Sơn hầu hạ hắn nhìn thấy thì cảm thấy chủ tử nhà mình đang mừng rỡ.
Lúc này những nhà Trương Tiểu Oản làm mối cho ba anh em nhà họ Uông cũng coi như không tồi. Chỉ có một nhà cùng Uông gia lui thân, còn hai hộ kia tính ra cũng là dòng dõi thư hương, dù không lớn nhưng khí tiết vẫn có. Bọn họ cho người đưa lời nói ngày thành thân vẫn ấn theo nhà hắn chọn lựa, sính lễ cũng có thể ấn theo tình hình của Uông gia mà đưa. Người tới truyền lời vẫn ân cần săn sóc, không mang theo chút khinh thường nào.
Uông Vĩnh Chiêu gặp hai nhà kia xong thì ngồi kiệu đến thôn Phiến Diệp Tử. Trong lời hắn không phải không có châm chọc, nói người làm đại tẩu như Trương Tiểu Oản phải bán ruộng bán đất lấy sính lễ cho chú em chồng thôi.
Trương Tiểu Oản cũng chẳng phải người da mặt mỏng. Sau khi nghe xong nàng chỉ cười đưa bạc hắn đưa lúc trước trả lại. Thứ của hắn nàng đều trả hết, còn một phần khác nàng cầm đi đặt mua sính lễ cùng bà mối. Lễ này nâng ra từ nhà nàng đưa đến nhà thông gia của Uông Vĩnh An và Uông Vĩnh Trọng, ngày thành hôn cũng được định xuống.
Điều này lại lần nữa chứng thực danh tiếng hiếu thuận của nàng. Nhưng lúc này Trương Tiểu Oản vẫn hơi khách khí với Uông Vĩnh Chiêu vì dù sao tiền này cũng là hắn đưa cho nàng. Rốt cuộc nàng cũng không dám làm quá mức. Nàng còn phải chờ cái gì mà Tam Vương gia kia thượng vị để Uông Vĩnh Chiêu có thể thuận nước mà lên. Trong lòng nàng cũng có khát vọng con mình có thể mang theo bản lĩnh của hắn, một bước lên trời.
Từ đâu ra lá gan nói được những lời này ư? Trương Tiểu Oản không lên tiếng mà chỉ nửa cúi đầu.
“Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý sao?” Lần này Uông Vĩnh Chiêu cực kỳ bình tĩnh hỏi.
“Không biết.” Trương Tiểu Oản nghe ra chút không đúng trong giọng hắn, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu lộ ra trầm ổn trong lạnh lẽo, trên người không còn chút buồn rầu nào vừa rồi.
Trong lòng Trương Tiểu Oản chợt lạnh nhưng bề ngoài nàng vẫn không có biểu tình gì mà bình tĩnh nhìn hắn.
“Xem ra trong lòng ngươi không có Uông gia.”
“Trong lòng Uông gia cũng không có ta.”
Cũng như nhau cả thôi.
Nghe vậy Uông Vĩnh Chiêu cười khẽ ra tiếng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, “Cái đồ phụ nhân nhà ngươi quả nhiên bất phàm.”
“Bất phàm đến mức Đại công tử phải đặc biệt tới lừa ta sao?” Trong lòng Trương Tiểu Oản đại khái đã có tính toán, lúc này nàng nặng nề thờ dài dưới đáy lòng. Nàng vẫn quá xem trọng chính mình, tự xưng là tầm mắt cao hơn người khác, nghĩ sâu hơn người khác đồng thời có thể nắm được nhược điểm của người khác……
Biểu hiện của nàng trước mặt Uông Vĩnh Chiêu vẫn cao ngạo bởi vì chỉ cần khác thường chút là yếu đuối, mà Uông Vĩnh Chiêu này sợ là đã sớm hiểu rõ lòng nàng.
“Nếu không như thế thì ai mà đoán được ý tứ trong lòng ngươi chứ?” Uông Vĩnh Chiêu cười khẽ lên tiếng. Mẹ hắn là dạng người gì nếu trước kia hắn còn không rõ thì ở lúc gia đình khốn khó, còn có hành động sau khi hắn được thăng lên làm nhị phẩm đã khiến hắn đại khái hiểu rõ trong lòng. Chẳng qua hắn muốn biết Trương thị vững vàng ngồi trong tòa nhà ở nông thôn này là dựa vào cái gì khiến người mẹ ương ngạnh kia của hắn lại không phái người tới gây phiền toái cho nàng.
“Lấy đồ ra đây,” Uông Vĩnh Chiêu nhắm mắt, nhẹ thở phào, “Như thế ngươi sẽ được an ổn ở nơi này, nếu ta ngã ngựa thì sẽ tự phái người tới đưa một nhà các ngươi thoát khỏi nguy hiểm.”
Trương Tiểu Oản cũng kinh ngạc, không thể tưởng tượng mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu.
“A,” Uông Vĩnh Chiêu nhìn đôi mắt ngây ra của nàng thì đột nhiên lại cười ra tiếng, “Nhưng theo như lời ngươi thì thiên hạ này không có cuộc mua bán nào không làm nổi, nếu Uông gia chúng ta gặp phải chuyện không hay thì ngày sau sợ là còn phải dựa vào đứa nhỏ kia nối dõi tông đường.”
Dứt lời, hắn lại vươn tay, “Lấy đến đây đi.” Ánh mắt hắn nhìn Trương Tiểu Oản lúc này lạnh nhạt không hề có cảm xúc.
Trương Tiểu Oản đánh giá một hồi rồi đứng dậy đi đến một gian phòng khác để đồ lặt vặt. Nàng lấy một cái hộp từ một góc xó xỉnh đem tờ giấy Uông Hàn thị viết lấy ra. Lúc đưa đến tay Uông Vĩnh Chiêu nàng hỏi nhiều một câu, “Hẳn là Đại công tử đã có biện pháp?”
“Muốn biết?” Uông Vĩnh Chiêu mở tờ giấu ra, nhanh chóng nhìn một lượt.
Trương Tiểu Oản không nói gì.
“Nói cho ngươi cũng được,” Uông Vĩnh Chiêu ngước mắt nhìn nàng, “Thân thể bà ấy không tốt nên ta sẽ đưa bà ấy tới chỗ thần y ở ngoại thành chữa trị, chắc dăm ba năm cũng không về được.”
“Vì sao Đại công tử lại tới đây?” Trương Tiểu Oản hỏi lại.
“Như lời ngươi nói, trong kinh sắp có chuyện lớn.” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay, châm tờ giấy trên ngọn đèn dầu, đợi nó cháy lên hắn nhìn ánh lửa bùng cháy bình tĩnh nói, “Mà Uông gia chúng ta vẫn phải cẩn thận chặt chẽ mới tốt. Ngươi không trở về kinh thành cũng đúng, ai biết tiếp theo Uông gia sẽ như thế nào.”
Trương Tiểu Oản nhíu mày, ngồi ở mép giường không nói.
“Ngươi là con dâu của Uông gia, theo như lời ngươi thì ngươi có danh hiếu thuận, ta không hưu ngươi được. Ngày sau nếu có họa mà ta trốn không được thì sẽ tự phái người đưa ngươi và đứa nhỏ ra khỏi kinh. Nhưng nếu không có họa diệt môn thì ngươi cũng phải cùng Uông gia một đường. Có một số việc trong lòng ngươi phải tự tính đi.”
Nói xong, Uông Vĩnh Chiêu không lên tiếng nữa mà chậm chạp đợi Trương Tiểu Oản trả lời. Trương Tiểu Oản cân nhắc một lúc lâu mới mở miệng nói, “Mời Đại công tử nói.”
“Tịnh di nương kia là do Thượng Quan gia đưa cho ta, ngày hôm trước nàng ta đẻ non.”
“Đại công tử nén bi thương.”
Uông Vĩnh Chiêu nhẹ lắc lắc, nhàn nhạt nói, “Chẳng có gì phải bi thương, nàng ta không đẻ non.”
Trương Tiểu Oản ngước mắt nhìn hắn. Khuôn mặt Uông Vĩnh Chiêu trầm tĩnh, không giống bộ dáng tức giận ban ngày. Biểu tình của hắn lúc này bình tĩnh, lòng dạ sâu đến mức đáy lòng Trương Tiểu Oản không ngừng lạnh lẽo.
“Ý Đại công tử là?”
“Nàng ta không có thai.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói, “Ta đưa được gia mẫu ra khỏi kinh nhưng không thể tống nàng ta ra cửa. Chỉ có thể nhốt nàng ta ở nội trạch, hiện tại hậu trạch cũng phải để nàng ta quản gia. Nhưng nếu có một ngày tình thế đối với ta bất lợi thì ta cần ngươi phải trấn trạch. Lúc đó ngươi không được phép thoái thác, cũng phải làm theo lời ta dặn.”
“Biết, nhưng đại công tử cũng phải hiểu, ta chỉ nhất thời nghe theo ngài để ngài lợi dụng nhưng ta không thể theo một đời. Ta và ngài đại khái cũng cũng chỉ có chút lui tới này thôi.” Trương Tiểu Oản nhẹ hếch cằm.
“A, ta cũng không muốn ngươi quản hậu trạch của Uông gia một đời đâu. Nói đến cũng thật là hoang đường, ta thế nhưng cũng tùy ý để ngươi nhẹ nhàng tránh ở nông thôn này……” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì kỳ quái mà cười.
“Những việc nên vì Uông gia làm thì ta đều đã làm.” Trương Tiểu Oản cũng nhàn nhạt nói. Những gì nàng làm xác thật đều vì Uông gia. Một nữ nhân như nàng được bao nhiêu ơn huệ của Uông gia thì đều đã trả lại. Nàng cũng không có ý nghĩ thân là con dâu Uông gia thì phải làm quỷ Uông gia nên tự nhiên cũng chỉ có thể làm tới đó. Nàng rất bủn xỉn, nhưng cũng không yêu cầu quá nhiều.
Cùng Uông gia nàng cũng chỉ có thế thôi. Sau một trận náo loạn đêm nay càng khiến nàng coi Uông gia và nam nhân này như hồng thủy mãnh thú.
Nàng vì tồn tại, vì cả nhà già trẻ đã đủ mệt mỏi nên cũng sẽ không tùy ý để mặc Uông gia muốn làm gì thì làm. Bề ngoài nàng kính cẩn nghe theo, khom lưng uốn gối với triều đại này nhưng trong xương tủy của nàng vẫn là một người hiện đại thức thời, không hà khắc bản thân và thích chiếm lợi.
Nàng sẽ không vì những thứ không đáng, không cam tâm tình nguyện mà trả giá quá nhiều.
Khuôn mặt Trương Tiểu Oản bình tĩnh, Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nhìn một cái thì cũng không nhiều lời mà mang một cái tay nải đưa cho Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản cầm lấy thì bị trọng lượng trong tay làm cho hoảng sợ. Vừa mở ra thì thấy đó là một bao vàng bạc châu báu.
“Ngươi tìm chỗ nào đó cất giấu, ngày sau đều có tác dụng.”
“Đại công tử có phải quá tín nhiệm ta rồi không?” Trương Tiểu Oản có chút chế nhạo nói.
“Ngươi muốn giữ được một nhà, lại muốn đứa nhỏ có tương lai thênh thang thì dã tâm quả là không nhỏ. Nói vậy năng lực của ngươi hẳn là cũng không nhỏ.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong lời này thì đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Hắn nhìn nhìn bầu trời, đêm nay không có trăng sao, tấm màn trời đen ảm đạm không chút ánh sáng. Hắn quay đầu nói với phụ nhân kia, “Ta biết ngươi không muốn vào kinh nhưng cuối năm nay nếu Uông gia chưa xảy ra chuyện, ngươi cũng về đại trạch chủ trì đại cục một hồi đi.”
Dứt lời, hắn cuối cùng cũng đi, để lại Trương Tiểu Oản nhìn chằm chằm đống của cải kia, không biết phải giấu ở đâu.
*******
Cứ năm ba ngày Uông Vĩnh Chiêu lại tìm Uông Hoài Thiện tới rừng rậm học kiếm. Uông Hoài Thiện có chút khó hiểu, hỏi mẹ hắn xong lại được mẹ hắn nói về thỏa thuận giữa hai bên thì lúc này hắn mới yên tâm cùng Uông Vĩnh Chiêu tập kiếm.
Tháng 10, lương thực thu hoạch xong thì Trương Tiểu Oản quyết tâm mang theo hai đứa em trai bí mật đem hạt kê mới phơi xong giấu đến nơi khác.
Mà càng khiến Trương Tiểu Oản âm thầm lo lắng chính là Quế Đào có thai. Người một nhà vui mừng không thôi, chỉ có Trương Tiểu Oản là lúc nào cũng có xúc động muốn mang bọn họ chạy. Một khi người ta có uy hiếp, đặc biệt là nhiều uy hiếp thế này thì cũng sẽ nhịn không được nhát gan sợ phiền phức. Nàng hiện giờ chính là như thế, chỉ sợ mây đen trong kinh thành bao phủ tới trên người mình. Nàng có già trẻ phải lo, so với trong quá khứ không có bất kỳ cái gì thì đúng là càng thêm sợ hãi.
Nếu chạy thoát đến nơi khác thì khả năng Tiểu Lão Hổ sẽ không thể trở nên nổi bật, bọn họ cũng có lẽ sẽ phải nhấp nhô gập ghềnh mới có thể tìm được chỗ cắm rễ. Nhưng dù khó khăn vô cùng thì cũng tốt hơn mất mạng, cùng Uông gia chết chìm một chỗ.
Chờ đến tháng 11, Uông gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện, mà Trương Tiểu Oản lại yên tâm hơn. Nghe nói Hi Thái Tử chết ở cửa cung, mà lúc ấy Uông Vĩnh Chiêu là một trong những quan viên đi bên cạnh hắn. Hoàng Thượng tức giận ra lệnh đánh quan viên từ tam phẩm trở lên 100 trượng, nếu chết thì chôn còn không chết thì biếm làm thứ dân. Quan viên dưới tam phẩm thì trực tiếp bị lôi ra Ngọ Môn chém đầu.
Chức Tổng Binh của Uông Vĩnh Chiêu quả là có ích, vừa lúc là nhị phẩm nên hắn chỉ bị đánh trượng, cuối cùng không chết mà bị nâng về nhà.
Uông Vĩnh Chiêu không chết, Trương Tiểu Oản thật là vui sướng không thôi. Người của Uông gia bị lệnh cưỡng chế đuổi ra khỏi gia trạch cũng không khiến nàng lo lắng. Nàng đã sớm âm thầm hỏi thăm, có một thôn lớn cách Hồ gia thôn một đoạn, ở đó có một tòa nhà lớn để không, đủ cho lớn nhỏ Uông gia tới đó ở. Hơn nữa nơi đó có chút xa xôi, cách chỗ nàng không gần.
Nàng cầm tiền Uông Vĩnh Chiêu đưa cho để mua tòa nhà. Ngày đó nàng vẻ vang xuất hiện trước mặt Uông gia, dẫn dắt bọn họ đi tới chỗ kia. Sau đó nàng không thèm liếc mắt nhìn di nương kia một cái đã gọi quản gia tới dặn dò rồi quỳ lạy Uông Quan Kỳ sau đó vỗ mông ngồi lên xe bò của Tiểu Bảo về nhà mình.
Bên ngoài đều chỉ biết đương gia nương tử là nàng sống ở nông thôn đã phải bán lương thực một năm của nhà mình lại mượn bạc anh em mới mua được tòa nhà kia cho Uông gia. Bên ngoài truyền quá mức oanh liệt khiến Uông Vĩnh Chiêu nằm trên giường dưỡng thương tức giận đến bật cười. Giang Tiểu Sơn hầu hạ hắn nhìn thấy thì cảm thấy chủ tử nhà mình đang mừng rỡ.
Lúc này những nhà Trương Tiểu Oản làm mối cho ba anh em nhà họ Uông cũng coi như không tồi. Chỉ có một nhà cùng Uông gia lui thân, còn hai hộ kia tính ra cũng là dòng dõi thư hương, dù không lớn nhưng khí tiết vẫn có. Bọn họ cho người đưa lời nói ngày thành thân vẫn ấn theo nhà hắn chọn lựa, sính lễ cũng có thể ấn theo tình hình của Uông gia mà đưa. Người tới truyền lời vẫn ân cần săn sóc, không mang theo chút khinh thường nào.
Uông Vĩnh Chiêu gặp hai nhà kia xong thì ngồi kiệu đến thôn Phiến Diệp Tử. Trong lời hắn không phải không có châm chọc, nói người làm đại tẩu như Trương Tiểu Oản phải bán ruộng bán đất lấy sính lễ cho chú em chồng thôi.
Trương Tiểu Oản cũng chẳng phải người da mặt mỏng. Sau khi nghe xong nàng chỉ cười đưa bạc hắn đưa lúc trước trả lại. Thứ của hắn nàng đều trả hết, còn một phần khác nàng cầm đi đặt mua sính lễ cùng bà mối. Lễ này nâng ra từ nhà nàng đưa đến nhà thông gia của Uông Vĩnh An và Uông Vĩnh Trọng, ngày thành hôn cũng được định xuống.
Điều này lại lần nữa chứng thực danh tiếng hiếu thuận của nàng. Nhưng lúc này Trương Tiểu Oản vẫn hơi khách khí với Uông Vĩnh Chiêu vì dù sao tiền này cũng là hắn đưa cho nàng. Rốt cuộc nàng cũng không dám làm quá mức. Nàng còn phải chờ cái gì mà Tam Vương gia kia thượng vị để Uông Vĩnh Chiêu có thể thuận nước mà lên. Trong lòng nàng cũng có khát vọng con mình có thể mang theo bản lĩnh của hắn, một bước lên trời.