Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Lúc này không chỉ có Trương Tiểu Oản mà Uông Hàn thị và Uông Quan Kỳ ngồi ở chính vị cũng nhìn Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Trương Tiểu Oản, lại nhìn thoáng qua cha mẹ sau đó mới quay đầu nhàn nhạt nói với Trương Tiểu Oản, “Trong nhà không có nhiều phòng, chờ sáng mai phòng xây xong ngươi dọn tới chính phòng đi.”
Nói xong hắn đứng lên, hơi cong eo hành lễ với vợ chồng Uông thị, “Hài nhi có việc ra ngoài một chuyến.”
Lúc hắn đi ngang qua Trương Tiểu Oản còn nhìn thoáng qua nàng một cái. Bề ngoài Trương Tiểu Oản cung kính nhìn hắn đi ra ngoài nhưng trong lòng nở một nụ cười lạnh. Lúc này nàng cũng hành lễ với vợ chồng Uông thị, “Con dâu cáo lui trước.”
“Từ từ……” Nàng đi được hai bước thì Uông Hàn thị đã giở giọng hà khắc nói với nàng, “Ngân lượng này sao ít vậy?”
Trương Tiểu Oản xoay người lại hành lễ lần nữa nói, “Phu quân đưa tới một trăm lượng, quả thật chỉ còn thừa từng ấy, nếu bà bà không tin thì con dâu nguyện mang ngài đi tới cửa hàng ở trấn trên hỏi chủ các cửa hàng xem tiền bạc này xài như thế nào.”
Nói xong nàng ngước mắt lên nhìn Uông Hàn thị hơi hơi mỉm cười. Uông Hàn thị không nghĩ nàng dám trả lời như thế nên trong tức khắc hít một hơi, không dám tin mà lạnh giọng a một tiếng.
Lúc này Uông Quan Kỳ lại nhíu mày sợ Uông Hàn thị càng quá mức hơn nên xụ mặt với Trương Tiểu Oản nói, “Một khi đã như vậy thì đi xuống đi.”
Trương Tiểu Oản hành lễ lui ra, lúc đến cửa thì Tiểu Lão Hổ đứng đợi bên ngoài đã chạy tới bên người nàng, kéo nàng cúi xuống rồi thì thầm, “Vị cữu công kia tới!”
“Tới sao?” Trong lòng Trương Tiểu Oản cả kinh.
“Ông ta đang gặp hắn ở đằng kia, bọn họ đang nói chuyện……” Tiểu Lão Hổ chỉ chỉ ngoài cửa.
Trương Tiểu Oản lập tức kéo hắn đi tới cạnh cửa, không đợi người hầu kịp cản thì nàng đã nhanh nhẹn trốn qua người hắn, lôi kéo Tiểu Lão Hổ đi ra ngoài cửa. Thấy bóng dáng quen thuộc nhưng già đi không ít của Lưu Nhị Lang, nàng cách vài bước đã vội hành lễ và cao giọng gọi, “Cữu cữu.”
Lưu Nhị Lang đang nói chuyện với Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại nhìn thấy nàng thì đầu tiên là hơi kinh ngạc sau đó ông ta bước nhanh đến cẩn thận đánh giá Tiểu Lão Hổ bên cạnh nàng sau đó thở dài một hơi nói: “Cuối cùng cũng đã trở lại, ngươi đi đâu vậy?”
Trương Tiểu Oản trả lời, “Cháu vào trong núi.”
“Lại là trong núi?” mặt Lưu Nhị Lang lộ vẻ không vui.
“Vâng.”
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu cũng đã đi tới, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén kia nhìn chằm chằm Trương Tiểu Oản một cái sau đó đảo mắt nói với Lưu Nhị Lang, “Mời cữu cữu vào, cha cháu đang đợi trong phòng.”
“Cữu cữu,” Trương Tiểu Oản không quan tâm lúc này Uông Vĩnh Chiêu có phản ứng gì, nàng dùng tiếng của thôn Ngô Đồng nói với Lưu Nhị Lang, “Cháu có mấy lời muốn nói với ngài có được không?”
Lưu Nhị Lang nhìn nàng rồi lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu, trước khi Uông Vĩnh Chiêu mở miệng ông ta đã cười nói, “Hiền chất đi vào trước đi, ta và cháu gái ta nói vài câu rồi ta sẽ tới.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thế thì cười cười với ông ta rồi ôm quyền hành lễ và rời đi. Lúc này Trương Tiểu Oản mang theo Lưu Nhị Lang đi đến hậu viện, không đợi Lưu Nhị Lang hỏi nhiều nàng đã kể từ đầu tới cuối chuyện rời khỏi Uông gia thế nào, rồi đi vào trong núi là làm sao cho ông ta nghe.
“Là tiểu lang bướng bỉnh nên mới bị đuổi khỏi nhà sao?” Lưu Nhị Lang nghe xong thì sắc mặt xanh mét, “Ngươi không gạt ta chứ?”
“Tiểu Oản không dám!” Trương Tiểu Oản lần đầu tiên nhìn thẳng vào Lưu Nhị Lang, sắc mặt bình tĩnh, “Nếu như có một chữ là giả thì cháu sẽ chết không có chỗ chôn.”
Nàng bình tĩnh nói ra những lời này nhưng Lưu Nhị Lang nghe thấy thì khóe mắt giật giật, hồi lâu sau ông ta mới mở miệng nói, “Ta sẽ tự vì ngươi tìm một cái công đạo!”
Nói xong ông ta nhanh chóng rời đi, Trương Tiểu Oản vốn định gọi ông ta lại nhưng nghĩ nghĩ rồi nàng lại thôi.
Nàng nhìn Lưu Nhị Lang mặc áo lụa, lại nghĩ tới áo vải thô Uông lão gia và lão thái thái mặc trên người thì không biết phong thủy có phải đã chuyển đến chỗ nàng không.
Người cậu làm quan thuận buồm xuôi gió này của nàng không biết có thể vì nàng tranh được chút gì hay không. Nếu như không thể thì nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.
*******
Trương Tiểu Oản vẫn luôn mang theo Tiểu Lão Hổ ngồi ở hậu viện. Nàng ôm Tiểu Lão Hổ trong lòng, ở bên tai hắn nhẹ nhàng ngâm nga thanh tâm chú.
Đây là trước đó nàng cố ý tìm am ni cô, theo sư thái học. Nàng học không tốt, niệm không trôi chảy nhưng vẫn thường ngâm nga vài câu bên tai Tiểu Lão Hổ, hy vọng có thể giúp đỡ hắn tĩnh tâm.
Uông Hoài Thiện vẫn luôn nắm chặt tay lúc này cũng chậm rãi thả lỏng. Hắn an tĩnh ngồi trong lòng nàng nhắm mắt không nhúc nhích. Trương Tiểu Oản ngẫu nhiên liếc hắn một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn vừa dưỡng được qua mùa đông của hắn thì trong lòng thấy rất yên ổn.
Chỉ cần hắn ở đây thì nàng không có gì phải sợ. Nàng chịu đựng nhiều đau khổ như thế, không có gì là không thể vượt qua.
Lúc này Trương Tiểu Oản nghe được phía trước có vài câu ồn ào, vị quản gia tên là Uông Thính kia còn đặt biệt tới hậu viện nhìn mẹ con nàng vài lần. Thấy Trương Tiểu Oản và Uông Hoài Thiện đều ngước mắt lạnh nhìn mình thì nam nhân trung niên kia cũng không dám đi tới.
Chờ đến khi trời sắp đen ông ta mới đi đến, cúi đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Lão gia và phu nhân mời ngài đi qua.”
Trương Tiểu Oản lôi kéo Tiểu Lão Hổ đi đến nhà trước. Đến nhà chính, vừa vào cửa thì Uông Hàn thị đã phóng con ánh mắt như dao nhỏ mà nhìn Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản nắm chặt tay Tiểu Lão Hổ rồi hành lễ với bọn họ.
Uông Quan Kỳ mở miệng trước nói với Uông Hàn thị, “Bà nói với con dâu đi.”
Uông Hàn thị quay mặt qua một bên, một lúc lâu sau bà ta mới coi như hết tức giận mà mở miệng nói, “Nhà đằng sau sẽ phân ra cho ngươi và đứa nhỏ ở.”
Nói xong bà ta nặng nề mà thở hổn hển một hơi, sau đó đứng lên hành lễ với Uông Quan Kỳ nói, “Lão gia, thiếp thân cảm thấy không khỏe, tạm thời xin được lui xuống.”
Nói xong bà ta mang theo bà tử, không nói một lời mà đi xuống để lại Uông Quan Kỳ thở dài nói với Lưu Nhị Lang, “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không bạc đãi nàng.”
“Cũng là do tính nết nàng không tốt, dạy ra đứa nhỏ không biết lễ phép,” Lưu Nhị Lang cũng thở dài một hơi, “Chỉ mong đại ca nể mặt ta quan tâm tới hai mẹ con nàng. Từ nhỏ Tiểu Oản đã trầm mặc ít lời, không giỏi ăn nói nhưng rốt cuộc vẫn là người hiếu thuận biết lễ. Ngài và tẩu tử dạy dỗ nhiều hơn thì hẳn là nàng cũng sẽ trở thành con dâu hiền dịu.”
Nói tới đây ông ta quay sang mắng hỏi Trương Tiểu Oản, “Có phải hay không? Nói cho công công và tướng công của ngươi xem về sau ngươi có ngoan ngoãn giúp chồng dạy con và hầu hạ mẹ chồng hay không?”
Trương Tiểu Oản không nói chuyện mà chỉ hành lễ với ông ta. Lưu Nhị Lang coi như nàng đã đáp lời thì quay đầu cười nói với Uông Quan Kỳ, “Ngài xem……”
Uông Quan Kỳ nhìn nhìn Trương Tiểu Oản lại nhìn nhìn Uông Hoài Thiện không nói một lời sau đó xoa xoa chòm râu gật đầu. Uông Vĩnh Chiêu thì không nói gì, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn Trương Tiểu Oản. Trong ánh mắt lạnh lẽo đó có chứa lãnh khốc và chán ghét giống hệt ánh mắt của Uông Hàn thị.
Trương Tiểu Oản nhìn mắt hắn thì biết Lưu Nhị Lang thay nàng chống lưng nhưng chẳng qua chỉ đẩy nàng vào hang hổ khác mà thôi.
*******
Sự tình cũng không khác suy đoán của Trương Tiểu Oản bao nhiêu. Lưu Nhị Lang lại lần nữa lén nói chuyện với Trương Tiểu Oản, nói vài câu dặn dò nàng về sau phải ngoan ngoãn hầu hạ cha mẹ chồng, ngàn vạn không được tranh luận và vô lễ với bọn họ.
Trương Tiểu Oản cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nhẹ nhàng hỏi Lưu Nhị Lang một câu, “Cha mẹ chồng không thích cháu, về sau sợ là sẽ lại có biến. Cữu cữu, nếu thế cháu và hắn có thể hòa li không?”
Nàng vừa hỏi lời này thì Lưu Nhị Lang lập tức trừng mắt thật lớn, ông ta nghĩ cũng không nghĩ đã giương bàn tay to như cái quạt hương bồ kia tát lên mặt Trương Tiểu Oản. Dù nàng sức lực lớn nhưng cũng bị tát đến phải lùi vài bước.
Trương Tiểu Oản bị đánh một bạt tai này thì lập tức cắn răng, không rảnh lo cái gì đau hay không đau mà vội giữ chặt lấy tay con trai mình, thậm chí dùng móng tay ngắn ngủn của mình bấm vào tay hắn đến chảy máu.
“Ngao ô!” Uông Hoài Thiện phát ra một tiếng khóc như dã thú. Hắn cúi đầy, nước mắt như bọt nước rơi ào ào xuống đất.
Trương Tiểu Oản nghe được tiếng vang thì mặt không biểu tình cúi đầu nhìn nước mắt rơi xuống đất kia. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, duỗi tay lau máu tràn ra ngoài miệng, sau đó nhắm mắt tích góp một chút sức lực mới mở mắt ra nhìn cái kẻ đang ngây ra nhìn hai mẹ con bọn họ giống như không tin mình vừa đình người nói, “Ngài nhất định muốn hai mẫu tử chúng ta ở lại cái nhà này chịu tội sao?”
“Nếu ngươi kính cẩn nghe lời thì làm sao phải chịu tội?” Lưu Nhị Lang nghe vậy thì lập tức giận mắng, trên mặt là biểu tình hận sắt không thành thép, “Ngươi cho rằng làm chính thê là dễ làm sao? Cái đồ ánh mắt thiển cận, ngươi có biết Vĩnh Chiêu để lại thân phận vợ cả cho ngươi như vậy ngày sau xoay người là ngươi sẽ có thân phận cáo mệnh phu nhân. Đó quả thật chính là một bước lên trời, ta vì mẫu tử các ngươi mà bồi tội để bọn họ lại đón nhận các ngươi. Ngươi co rằng ta vì ai? Có con dâu nhà ai dễ làm? Có chút thiệt thòi mà ngươi cũng không chịu nổi hả? Ngươi còn tưởng mình là lá ngọc cành vàng chắc?”
Nói đến đây ông ta phẫn nộ đi tới cửa sau đó lại lộn trở về, oán hận mà nói với nàng, “Ngươi khôn hồn thì nghe lời ta, nếu ta còn nghe nói ngươi và con trai ngươi không tôn trọng trưởng bối thì ta…… Ta……” Ông ta giơ tay lên giống như lại muốn đánh.
Lúc này Tiểu Lão Hổ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kia giống như rắn độc nhìn về phía ông ta khiến Lưu Nhị Lang giật mình, bàn tay giơ lên cũng quên không động đậy.
“Cái thứ không biết tốt xấu, ta chỉ có thể giúp các ngươi tới đây, về sau các ngươi tự mình làm cho tốt đi!” Cuối cùng Lưu Nhị Lang thấy đứa nhỏ kia trừng mắt nhìn mình thì không dám đánh nữa mà chỉ vung tay áo hùng hổ rời đi.
Trương Tiểu Oản nắm chặt lấy tay Tiểu Lão Hổ, từ kẽ ngón tay của hai mẹ con có máu chảy xuống.
*******
“Uông nương tử, Uông nương tử……” Lưu Nhị Lang đi rồi, trong hậu viện yên tĩnh đột nhiên truyền đến vài tiếng gọi nho nhỏ.
Trương Tiểu Oản cứng đờ mà quay đầu thì thấy ở sau cánh cửa, trong bóng đêm mà đèn dầu không chiếu đến được có một bóng người mơ hồ đang lén lút trốn phía sau tường.
Bóng người kia thấy nàng nhìn lại thì vẫy vẫy tay với nàng. Trương Tiểu Oản híp híp mắt, chờ nàng đoán được người kia là ai thì lập tức mang theo Tiểu Lão Hổ đi qua.
Tiểu Lão Hổ đi qua thấy là Hồ Cửu Đao thì răng hắn lập rức run đến va vào nhau. Hắn rút tay khỏi tay mẹ hắn sau đó giống như bắt được tấm gỗ cứu mạng mà túm lấy Hồ Cửu Đao, run rẩy nói, “Đao thúc, ông ta đánh mẫu thân, bọn họ bắt nạt mẫu thân, thúc mau giúp ta, mau giúp ta……”
Uông Vĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Trương Tiểu Oản, lại nhìn thoáng qua cha mẹ sau đó mới quay đầu nhàn nhạt nói với Trương Tiểu Oản, “Trong nhà không có nhiều phòng, chờ sáng mai phòng xây xong ngươi dọn tới chính phòng đi.”
Nói xong hắn đứng lên, hơi cong eo hành lễ với vợ chồng Uông thị, “Hài nhi có việc ra ngoài một chuyến.”
Lúc hắn đi ngang qua Trương Tiểu Oản còn nhìn thoáng qua nàng một cái. Bề ngoài Trương Tiểu Oản cung kính nhìn hắn đi ra ngoài nhưng trong lòng nở một nụ cười lạnh. Lúc này nàng cũng hành lễ với vợ chồng Uông thị, “Con dâu cáo lui trước.”
“Từ từ……” Nàng đi được hai bước thì Uông Hàn thị đã giở giọng hà khắc nói với nàng, “Ngân lượng này sao ít vậy?”
Trương Tiểu Oản xoay người lại hành lễ lần nữa nói, “Phu quân đưa tới một trăm lượng, quả thật chỉ còn thừa từng ấy, nếu bà bà không tin thì con dâu nguyện mang ngài đi tới cửa hàng ở trấn trên hỏi chủ các cửa hàng xem tiền bạc này xài như thế nào.”
Nói xong nàng ngước mắt lên nhìn Uông Hàn thị hơi hơi mỉm cười. Uông Hàn thị không nghĩ nàng dám trả lời như thế nên trong tức khắc hít một hơi, không dám tin mà lạnh giọng a một tiếng.
Lúc này Uông Quan Kỳ lại nhíu mày sợ Uông Hàn thị càng quá mức hơn nên xụ mặt với Trương Tiểu Oản nói, “Một khi đã như vậy thì đi xuống đi.”
Trương Tiểu Oản hành lễ lui ra, lúc đến cửa thì Tiểu Lão Hổ đứng đợi bên ngoài đã chạy tới bên người nàng, kéo nàng cúi xuống rồi thì thầm, “Vị cữu công kia tới!”
“Tới sao?” Trong lòng Trương Tiểu Oản cả kinh.
“Ông ta đang gặp hắn ở đằng kia, bọn họ đang nói chuyện……” Tiểu Lão Hổ chỉ chỉ ngoài cửa.
Trương Tiểu Oản lập tức kéo hắn đi tới cạnh cửa, không đợi người hầu kịp cản thì nàng đã nhanh nhẹn trốn qua người hắn, lôi kéo Tiểu Lão Hổ đi ra ngoài cửa. Thấy bóng dáng quen thuộc nhưng già đi không ít của Lưu Nhị Lang, nàng cách vài bước đã vội hành lễ và cao giọng gọi, “Cữu cữu.”
Lưu Nhị Lang đang nói chuyện với Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại nhìn thấy nàng thì đầu tiên là hơi kinh ngạc sau đó ông ta bước nhanh đến cẩn thận đánh giá Tiểu Lão Hổ bên cạnh nàng sau đó thở dài một hơi nói: “Cuối cùng cũng đã trở lại, ngươi đi đâu vậy?”
Trương Tiểu Oản trả lời, “Cháu vào trong núi.”
“Lại là trong núi?” mặt Lưu Nhị Lang lộ vẻ không vui.
“Vâng.”
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu cũng đã đi tới, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén kia nhìn chằm chằm Trương Tiểu Oản một cái sau đó đảo mắt nói với Lưu Nhị Lang, “Mời cữu cữu vào, cha cháu đang đợi trong phòng.”
“Cữu cữu,” Trương Tiểu Oản không quan tâm lúc này Uông Vĩnh Chiêu có phản ứng gì, nàng dùng tiếng của thôn Ngô Đồng nói với Lưu Nhị Lang, “Cháu có mấy lời muốn nói với ngài có được không?”
Lưu Nhị Lang nhìn nàng rồi lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu, trước khi Uông Vĩnh Chiêu mở miệng ông ta đã cười nói, “Hiền chất đi vào trước đi, ta và cháu gái ta nói vài câu rồi ta sẽ tới.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thế thì cười cười với ông ta rồi ôm quyền hành lễ và rời đi. Lúc này Trương Tiểu Oản mang theo Lưu Nhị Lang đi đến hậu viện, không đợi Lưu Nhị Lang hỏi nhiều nàng đã kể từ đầu tới cuối chuyện rời khỏi Uông gia thế nào, rồi đi vào trong núi là làm sao cho ông ta nghe.
“Là tiểu lang bướng bỉnh nên mới bị đuổi khỏi nhà sao?” Lưu Nhị Lang nghe xong thì sắc mặt xanh mét, “Ngươi không gạt ta chứ?”
“Tiểu Oản không dám!” Trương Tiểu Oản lần đầu tiên nhìn thẳng vào Lưu Nhị Lang, sắc mặt bình tĩnh, “Nếu như có một chữ là giả thì cháu sẽ chết không có chỗ chôn.”
Nàng bình tĩnh nói ra những lời này nhưng Lưu Nhị Lang nghe thấy thì khóe mắt giật giật, hồi lâu sau ông ta mới mở miệng nói, “Ta sẽ tự vì ngươi tìm một cái công đạo!”
Nói xong ông ta nhanh chóng rời đi, Trương Tiểu Oản vốn định gọi ông ta lại nhưng nghĩ nghĩ rồi nàng lại thôi.
Nàng nhìn Lưu Nhị Lang mặc áo lụa, lại nghĩ tới áo vải thô Uông lão gia và lão thái thái mặc trên người thì không biết phong thủy có phải đã chuyển đến chỗ nàng không.
Người cậu làm quan thuận buồm xuôi gió này của nàng không biết có thể vì nàng tranh được chút gì hay không. Nếu như không thể thì nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.
*******
Trương Tiểu Oản vẫn luôn mang theo Tiểu Lão Hổ ngồi ở hậu viện. Nàng ôm Tiểu Lão Hổ trong lòng, ở bên tai hắn nhẹ nhàng ngâm nga thanh tâm chú.
Đây là trước đó nàng cố ý tìm am ni cô, theo sư thái học. Nàng học không tốt, niệm không trôi chảy nhưng vẫn thường ngâm nga vài câu bên tai Tiểu Lão Hổ, hy vọng có thể giúp đỡ hắn tĩnh tâm.
Uông Hoài Thiện vẫn luôn nắm chặt tay lúc này cũng chậm rãi thả lỏng. Hắn an tĩnh ngồi trong lòng nàng nhắm mắt không nhúc nhích. Trương Tiểu Oản ngẫu nhiên liếc hắn một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn vừa dưỡng được qua mùa đông của hắn thì trong lòng thấy rất yên ổn.
Chỉ cần hắn ở đây thì nàng không có gì phải sợ. Nàng chịu đựng nhiều đau khổ như thế, không có gì là không thể vượt qua.
Lúc này Trương Tiểu Oản nghe được phía trước có vài câu ồn ào, vị quản gia tên là Uông Thính kia còn đặt biệt tới hậu viện nhìn mẹ con nàng vài lần. Thấy Trương Tiểu Oản và Uông Hoài Thiện đều ngước mắt lạnh nhìn mình thì nam nhân trung niên kia cũng không dám đi tới.
Chờ đến khi trời sắp đen ông ta mới đi đến, cúi đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Lão gia và phu nhân mời ngài đi qua.”
Trương Tiểu Oản lôi kéo Tiểu Lão Hổ đi đến nhà trước. Đến nhà chính, vừa vào cửa thì Uông Hàn thị đã phóng con ánh mắt như dao nhỏ mà nhìn Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản nắm chặt tay Tiểu Lão Hổ rồi hành lễ với bọn họ.
Uông Quan Kỳ mở miệng trước nói với Uông Hàn thị, “Bà nói với con dâu đi.”
Uông Hàn thị quay mặt qua một bên, một lúc lâu sau bà ta mới coi như hết tức giận mà mở miệng nói, “Nhà đằng sau sẽ phân ra cho ngươi và đứa nhỏ ở.”
Nói xong bà ta nặng nề mà thở hổn hển một hơi, sau đó đứng lên hành lễ với Uông Quan Kỳ nói, “Lão gia, thiếp thân cảm thấy không khỏe, tạm thời xin được lui xuống.”
Nói xong bà ta mang theo bà tử, không nói một lời mà đi xuống để lại Uông Quan Kỳ thở dài nói với Lưu Nhị Lang, “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không bạc đãi nàng.”
“Cũng là do tính nết nàng không tốt, dạy ra đứa nhỏ không biết lễ phép,” Lưu Nhị Lang cũng thở dài một hơi, “Chỉ mong đại ca nể mặt ta quan tâm tới hai mẹ con nàng. Từ nhỏ Tiểu Oản đã trầm mặc ít lời, không giỏi ăn nói nhưng rốt cuộc vẫn là người hiếu thuận biết lễ. Ngài và tẩu tử dạy dỗ nhiều hơn thì hẳn là nàng cũng sẽ trở thành con dâu hiền dịu.”
Nói tới đây ông ta quay sang mắng hỏi Trương Tiểu Oản, “Có phải hay không? Nói cho công công và tướng công của ngươi xem về sau ngươi có ngoan ngoãn giúp chồng dạy con và hầu hạ mẹ chồng hay không?”
Trương Tiểu Oản không nói chuyện mà chỉ hành lễ với ông ta. Lưu Nhị Lang coi như nàng đã đáp lời thì quay đầu cười nói với Uông Quan Kỳ, “Ngài xem……”
Uông Quan Kỳ nhìn nhìn Trương Tiểu Oản lại nhìn nhìn Uông Hoài Thiện không nói một lời sau đó xoa xoa chòm râu gật đầu. Uông Vĩnh Chiêu thì không nói gì, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn Trương Tiểu Oản. Trong ánh mắt lạnh lẽo đó có chứa lãnh khốc và chán ghét giống hệt ánh mắt của Uông Hàn thị.
Trương Tiểu Oản nhìn mắt hắn thì biết Lưu Nhị Lang thay nàng chống lưng nhưng chẳng qua chỉ đẩy nàng vào hang hổ khác mà thôi.
*******
Sự tình cũng không khác suy đoán của Trương Tiểu Oản bao nhiêu. Lưu Nhị Lang lại lần nữa lén nói chuyện với Trương Tiểu Oản, nói vài câu dặn dò nàng về sau phải ngoan ngoãn hầu hạ cha mẹ chồng, ngàn vạn không được tranh luận và vô lễ với bọn họ.
Trương Tiểu Oản cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nhẹ nhàng hỏi Lưu Nhị Lang một câu, “Cha mẹ chồng không thích cháu, về sau sợ là sẽ lại có biến. Cữu cữu, nếu thế cháu và hắn có thể hòa li không?”
Nàng vừa hỏi lời này thì Lưu Nhị Lang lập tức trừng mắt thật lớn, ông ta nghĩ cũng không nghĩ đã giương bàn tay to như cái quạt hương bồ kia tát lên mặt Trương Tiểu Oản. Dù nàng sức lực lớn nhưng cũng bị tát đến phải lùi vài bước.
Trương Tiểu Oản bị đánh một bạt tai này thì lập tức cắn răng, không rảnh lo cái gì đau hay không đau mà vội giữ chặt lấy tay con trai mình, thậm chí dùng móng tay ngắn ngủn của mình bấm vào tay hắn đến chảy máu.
“Ngao ô!” Uông Hoài Thiện phát ra một tiếng khóc như dã thú. Hắn cúi đầy, nước mắt như bọt nước rơi ào ào xuống đất.
Trương Tiểu Oản nghe được tiếng vang thì mặt không biểu tình cúi đầu nhìn nước mắt rơi xuống đất kia. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, duỗi tay lau máu tràn ra ngoài miệng, sau đó nhắm mắt tích góp một chút sức lực mới mở mắt ra nhìn cái kẻ đang ngây ra nhìn hai mẹ con bọn họ giống như không tin mình vừa đình người nói, “Ngài nhất định muốn hai mẫu tử chúng ta ở lại cái nhà này chịu tội sao?”
“Nếu ngươi kính cẩn nghe lời thì làm sao phải chịu tội?” Lưu Nhị Lang nghe vậy thì lập tức giận mắng, trên mặt là biểu tình hận sắt không thành thép, “Ngươi cho rằng làm chính thê là dễ làm sao? Cái đồ ánh mắt thiển cận, ngươi có biết Vĩnh Chiêu để lại thân phận vợ cả cho ngươi như vậy ngày sau xoay người là ngươi sẽ có thân phận cáo mệnh phu nhân. Đó quả thật chính là một bước lên trời, ta vì mẫu tử các ngươi mà bồi tội để bọn họ lại đón nhận các ngươi. Ngươi co rằng ta vì ai? Có con dâu nhà ai dễ làm? Có chút thiệt thòi mà ngươi cũng không chịu nổi hả? Ngươi còn tưởng mình là lá ngọc cành vàng chắc?”
Nói đến đây ông ta phẫn nộ đi tới cửa sau đó lại lộn trở về, oán hận mà nói với nàng, “Ngươi khôn hồn thì nghe lời ta, nếu ta còn nghe nói ngươi và con trai ngươi không tôn trọng trưởng bối thì ta…… Ta……” Ông ta giơ tay lên giống như lại muốn đánh.
Lúc này Tiểu Lão Hổ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kia giống như rắn độc nhìn về phía ông ta khiến Lưu Nhị Lang giật mình, bàn tay giơ lên cũng quên không động đậy.
“Cái thứ không biết tốt xấu, ta chỉ có thể giúp các ngươi tới đây, về sau các ngươi tự mình làm cho tốt đi!” Cuối cùng Lưu Nhị Lang thấy đứa nhỏ kia trừng mắt nhìn mình thì không dám đánh nữa mà chỉ vung tay áo hùng hổ rời đi.
Trương Tiểu Oản nắm chặt lấy tay Tiểu Lão Hổ, từ kẽ ngón tay của hai mẹ con có máu chảy xuống.
*******
“Uông nương tử, Uông nương tử……” Lưu Nhị Lang đi rồi, trong hậu viện yên tĩnh đột nhiên truyền đến vài tiếng gọi nho nhỏ.
Trương Tiểu Oản cứng đờ mà quay đầu thì thấy ở sau cánh cửa, trong bóng đêm mà đèn dầu không chiếu đến được có một bóng người mơ hồ đang lén lút trốn phía sau tường.
Bóng người kia thấy nàng nhìn lại thì vẫy vẫy tay với nàng. Trương Tiểu Oản híp híp mắt, chờ nàng đoán được người kia là ai thì lập tức mang theo Tiểu Lão Hổ đi qua.
Tiểu Lão Hổ đi qua thấy là Hồ Cửu Đao thì răng hắn lập rức run đến va vào nhau. Hắn rút tay khỏi tay mẹ hắn sau đó giống như bắt được tấm gỗ cứu mạng mà túm lấy Hồ Cửu Đao, run rẩy nói, “Đao thúc, ông ta đánh mẫu thân, bọn họ bắt nạt mẫu thân, thúc mau giúp ta, mau giúp ta……”