Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263 - (XXII). Montpellier (7)
Bất ngờ bị con diều lớn táp vào mặt khiến bà hoảng hốt đánh rơi mấy cái ly rồi trượt chân trên cát té nhào. May sau ông Daniel lúc ấy cũng đang cầm mấy chai nước lọc đi phía sau bà. Thấy vậy ông liền ném mấy cái chai xuống đất lật đật chạy đến đỡ bà đứng dậy.
Mọi người có mặt gần đó cũng theo tiếng la thất thanh của bà Laura mà chạy đến nơi hỏi thăm.
Iris sốt sắng ngồi xuống xem xét tình hình của mẹ rồi hỏi: “Mẹ có bị đau chỗ nào không?”
Bà Laura nhăn mặt nói: “Cái lưng của mẹ đau quá!”
Iris liền quan tâm nói ngay: “Để con đưa mẹ về phòng rồi xoa bóp cho mẹ nhé.”
Bà Laura lắc đầu nói: “Không cần đâu, mẹ tự đi được rồi. Con phải ở đây lo tiếp bạn chứ.”
Pierre lúc này cũng vừa kịp chạy đến nơi, trên tay anh cầm theo thùng thuốc rồi nhanh chóng kiểm tra cho mẹ vợ. Người mẹ vợ này của anh tuổi còn khá trẻ nên sức khỏe cũng không có gì đáng ngại. Sau khi kiểm tra sơ bộ thì bà chỉ bị thương ở lưng và chân thì bị một mảnh thủy tinh từ mấy chiếc cốc bị vỡ cắm vào thịt gây chảy máu.
Pierre cẩn thận sơ cứu và băng bó xong cho mẹ vợ thì liền đưa lưng cõng bà về phòng. Đối với người con rể này trước nay bà Laura luôn thấy anh không xứng với “siêu sao” nhà bà nhưng trước tình cảm anh đối với Iris và tấm lòng hiếu kính đối với bà như hôm nay thì bà rất cảm động.
Ba của Iris cũng đi theo Pierre để đưa mẹ của Iris về phòng. Pierre nhẹ nhàng đặt mẹ vợ lên chiếc giường lớn rồi căn dặn đôi chút sau đó anh và Iris rời khỏi phòng để cho bà nghỉ ngơi. Nhưng ông Daniel lúc này không rời phòng của bà mà vẫn cứ đứng nấng ná ở cửa không chịu đi.
Bà Laura nhìn ông không thuận mắt nên lên tiếng đuổi khách: “Ông đứng đó làm gì? Thích xem bộ dạng thảm hại của tôi lắm sao?”
Ông Daniel bị nói khích thì tức lắm, ông quay lại nói xỏ bà: “Nếu một ngày bà không ăn nói cái giọng trịch thượng đó thì bà sẽ không sống nổi sao?”
“Ông dám nguyền rủa tôi hả?” - Bà Laura tức giận mắng lại ông. Tiện tay cầm cái gối phang vào mặt ông.
Ông Daniel nấn ná lại muốn hỏi thăm bà nhưng giờ thì hảo ý cũng tan biến luôn. Ông nhặt cái gối lên tiến tới gần đập vô mặt bà Laura một cái, không quên mắng một câu: “Lúc bà thảm hại nhất là lúc nào có nhớ hay không?”
Bà Laura nhanh miệng đáp lại: “Tôi dù có thảm hại cũng không bằng tên thất bại như ông.”
Ông Daniel nghe thấy giọng điệu khiêu chiến của bà Laura thì liền tức giận sấn tới gần mắng nhiếc: “Tôi dù có thất bại cũng là chồng của bà.”
Bà Laura cười lớn rồi chanh chua đanh đá chửi rủa: “Chồng sao? Ông có xứng không? Chúng ta là vợ chồng sao? Ông nói có biết ngượng miệng không? Thằng chồng không ra gì như ông thì chỉ có thể lấy một con nữ tì. Do tôi trước đây ngu dại có mắt như mù nhìn nhầm loại phản bội như ông?”
Mười mấy năm nay, từ ngày ông Daniel phạm phải lỗi lầm qua lại với người giúp việc trong nhà thì hầu như không lần nào ông có thể bình tĩnh nói chuyện được với bà vợ cao cao tại thượng này của mình. Bà Laura đã cắt đứt hết mọi cơ hội mở miệng của ông. Tám năm sau ngày ly hôn, ông mặt dày đến tìm bà vay tiền vì tình hình không còn xoay sở nổi. Lúc đó bà cũng cho ông ăn một bài sỉ nhục y như tám năm trước đó. Rồi đến bây giờ sau chục năm bà vẫn dùng cái giọng khiêu khích để đánh vào tự tôn đàn ông của ông. Ông Daniel nghe riết cũng phát thuộc lòng cho nên không thèm đôi co với bà Laura nữa mà quay sang chiến thuật “liều chết công thành”.
“Chồng cũ thì cũng là chồng của bà. Laura, bà có hiểu không? Dù bà muốn cũng không thể phủ nhận chuyện đó.” - Giọng ông Daniel bắt đầu thay đổi. Bàn tay đưa ra bắt lấy chiếc cằm thon nhọn của bà, khẽ miết nhẹ.
Bà Laura liền hất tay ông ra, lớn tiếng mắng: “Daniel, hôm nay ông ăn gan trời hả? Dám chạm vào tôi?”
Ông Daniel nhếch môi cười, đáp trả: “Số lần tôi chạm vào bà không đếm xuể. Bà tính toán cái gì? Hai mươi năm qua không làm nên bây giờ tôi thật muốn tìm lại lối xưa đó.”
“Đê tiện, bỉ ổi, ông cút đi cho tôi.” - Bà Laura hung hăng mắng chửi khi nghe những lời bóng gió của ông Daniel. Bà cũng không quên cầm gối và chăn ném vào ông tới tấp.
Ông Daniel lần này quyết chơi lớn, muốn đùa với sư tử cho nên làm liều trả hận và coi đây là cơ hội của mình để dạy cho người phụ nữ chua ngoa này một bài học.
Ông hất hết chăn màn qua một bên, cầm cái gối ném lại phía bà Laura. Lúc bà Laura đưa tay đỡ cái gối thì ông đã nhanh chóng tiến lại chỗ bà ngồi. Chiếc gối vừa bị hất đi gương mặt ông đã gần sát bà.
Hơi thở nóng của ông xộc vào mũi bà Laura khiến giật mình, thuận tay tát thật mạnh vào mặt ông. Với phương châm “chịu đấm ăn xôi”, ông để yên cho bà tát liên tục vài chục cái vào mặt mình đến sưng cả hai má lên nhưng ông vẫn cắn răng nhịn không ca thán lời nào.
Đến khi bà Laura dừng tay thì ông liền bắt lấy hai cánh tay của bà cố định ở đầu giường và gắt giọng liên tục hỏi:
“Bà đánh xong rồi có thoải mái hơn không?”
“Có phải vì tôi là thằng thất bại trong mắt bà cho nên dù lúc đó tôi có quỳ xuống van xin thì bà vẫn không tha thứ cho tôi có phải không?”
“Có phải lúc đó bà chỉ là tìm cớ để tống thằng chồng vô dụng như tôi đi cho nhẹ nợ có phải không?”
\-\-\-\-
Hi các tình yêu của Hạc Giấy,
Hạc Giấy đang cố gắng đăng thật đều để đáp ứng độ hóng của các bạn đây. Bắt đầu từ tháng sau App sẽ có chế độ tích phiếu bầu chọn cho tác giả. Tác giả nào có nhiều phiếu sẽ được thưởng theo quy định của bảng xếp hạng. Điều này giống như là một cách thể hiện sự ủng hộ của các bạn đối với bộ truyện mà mình yêu thích vậy đó.
Hạc Giấy hy vọng sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ của các bạn để mình tiếp tục đi tiếp trên con đường cam go nhiều ruồi mà ít mật này nhé. Hihi...:-D
Thân ái!
Mọi người có mặt gần đó cũng theo tiếng la thất thanh của bà Laura mà chạy đến nơi hỏi thăm.
Iris sốt sắng ngồi xuống xem xét tình hình của mẹ rồi hỏi: “Mẹ có bị đau chỗ nào không?”
Bà Laura nhăn mặt nói: “Cái lưng của mẹ đau quá!”
Iris liền quan tâm nói ngay: “Để con đưa mẹ về phòng rồi xoa bóp cho mẹ nhé.”
Bà Laura lắc đầu nói: “Không cần đâu, mẹ tự đi được rồi. Con phải ở đây lo tiếp bạn chứ.”
Pierre lúc này cũng vừa kịp chạy đến nơi, trên tay anh cầm theo thùng thuốc rồi nhanh chóng kiểm tra cho mẹ vợ. Người mẹ vợ này của anh tuổi còn khá trẻ nên sức khỏe cũng không có gì đáng ngại. Sau khi kiểm tra sơ bộ thì bà chỉ bị thương ở lưng và chân thì bị một mảnh thủy tinh từ mấy chiếc cốc bị vỡ cắm vào thịt gây chảy máu.
Pierre cẩn thận sơ cứu và băng bó xong cho mẹ vợ thì liền đưa lưng cõng bà về phòng. Đối với người con rể này trước nay bà Laura luôn thấy anh không xứng với “siêu sao” nhà bà nhưng trước tình cảm anh đối với Iris và tấm lòng hiếu kính đối với bà như hôm nay thì bà rất cảm động.
Ba của Iris cũng đi theo Pierre để đưa mẹ của Iris về phòng. Pierre nhẹ nhàng đặt mẹ vợ lên chiếc giường lớn rồi căn dặn đôi chút sau đó anh và Iris rời khỏi phòng để cho bà nghỉ ngơi. Nhưng ông Daniel lúc này không rời phòng của bà mà vẫn cứ đứng nấng ná ở cửa không chịu đi.
Bà Laura nhìn ông không thuận mắt nên lên tiếng đuổi khách: “Ông đứng đó làm gì? Thích xem bộ dạng thảm hại của tôi lắm sao?”
Ông Daniel bị nói khích thì tức lắm, ông quay lại nói xỏ bà: “Nếu một ngày bà không ăn nói cái giọng trịch thượng đó thì bà sẽ không sống nổi sao?”
“Ông dám nguyền rủa tôi hả?” - Bà Laura tức giận mắng lại ông. Tiện tay cầm cái gối phang vào mặt ông.
Ông Daniel nấn ná lại muốn hỏi thăm bà nhưng giờ thì hảo ý cũng tan biến luôn. Ông nhặt cái gối lên tiến tới gần đập vô mặt bà Laura một cái, không quên mắng một câu: “Lúc bà thảm hại nhất là lúc nào có nhớ hay không?”
Bà Laura nhanh miệng đáp lại: “Tôi dù có thảm hại cũng không bằng tên thất bại như ông.”
Ông Daniel nghe thấy giọng điệu khiêu chiến của bà Laura thì liền tức giận sấn tới gần mắng nhiếc: “Tôi dù có thất bại cũng là chồng của bà.”
Bà Laura cười lớn rồi chanh chua đanh đá chửi rủa: “Chồng sao? Ông có xứng không? Chúng ta là vợ chồng sao? Ông nói có biết ngượng miệng không? Thằng chồng không ra gì như ông thì chỉ có thể lấy một con nữ tì. Do tôi trước đây ngu dại có mắt như mù nhìn nhầm loại phản bội như ông?”
Mười mấy năm nay, từ ngày ông Daniel phạm phải lỗi lầm qua lại với người giúp việc trong nhà thì hầu như không lần nào ông có thể bình tĩnh nói chuyện được với bà vợ cao cao tại thượng này của mình. Bà Laura đã cắt đứt hết mọi cơ hội mở miệng của ông. Tám năm sau ngày ly hôn, ông mặt dày đến tìm bà vay tiền vì tình hình không còn xoay sở nổi. Lúc đó bà cũng cho ông ăn một bài sỉ nhục y như tám năm trước đó. Rồi đến bây giờ sau chục năm bà vẫn dùng cái giọng khiêu khích để đánh vào tự tôn đàn ông của ông. Ông Daniel nghe riết cũng phát thuộc lòng cho nên không thèm đôi co với bà Laura nữa mà quay sang chiến thuật “liều chết công thành”.
“Chồng cũ thì cũng là chồng của bà. Laura, bà có hiểu không? Dù bà muốn cũng không thể phủ nhận chuyện đó.” - Giọng ông Daniel bắt đầu thay đổi. Bàn tay đưa ra bắt lấy chiếc cằm thon nhọn của bà, khẽ miết nhẹ.
Bà Laura liền hất tay ông ra, lớn tiếng mắng: “Daniel, hôm nay ông ăn gan trời hả? Dám chạm vào tôi?”
Ông Daniel nhếch môi cười, đáp trả: “Số lần tôi chạm vào bà không đếm xuể. Bà tính toán cái gì? Hai mươi năm qua không làm nên bây giờ tôi thật muốn tìm lại lối xưa đó.”
“Đê tiện, bỉ ổi, ông cút đi cho tôi.” - Bà Laura hung hăng mắng chửi khi nghe những lời bóng gió của ông Daniel. Bà cũng không quên cầm gối và chăn ném vào ông tới tấp.
Ông Daniel lần này quyết chơi lớn, muốn đùa với sư tử cho nên làm liều trả hận và coi đây là cơ hội của mình để dạy cho người phụ nữ chua ngoa này một bài học.
Ông hất hết chăn màn qua một bên, cầm cái gối ném lại phía bà Laura. Lúc bà Laura đưa tay đỡ cái gối thì ông đã nhanh chóng tiến lại chỗ bà ngồi. Chiếc gối vừa bị hất đi gương mặt ông đã gần sát bà.
Hơi thở nóng của ông xộc vào mũi bà Laura khiến giật mình, thuận tay tát thật mạnh vào mặt ông. Với phương châm “chịu đấm ăn xôi”, ông để yên cho bà tát liên tục vài chục cái vào mặt mình đến sưng cả hai má lên nhưng ông vẫn cắn răng nhịn không ca thán lời nào.
Đến khi bà Laura dừng tay thì ông liền bắt lấy hai cánh tay của bà cố định ở đầu giường và gắt giọng liên tục hỏi:
“Bà đánh xong rồi có thoải mái hơn không?”
“Có phải vì tôi là thằng thất bại trong mắt bà cho nên dù lúc đó tôi có quỳ xuống van xin thì bà vẫn không tha thứ cho tôi có phải không?”
“Có phải lúc đó bà chỉ là tìm cớ để tống thằng chồng vô dụng như tôi đi cho nhẹ nợ có phải không?”
\-\-\-\-
Hi các tình yêu của Hạc Giấy,
Hạc Giấy đang cố gắng đăng thật đều để đáp ứng độ hóng của các bạn đây. Bắt đầu từ tháng sau App sẽ có chế độ tích phiếu bầu chọn cho tác giả. Tác giả nào có nhiều phiếu sẽ được thưởng theo quy định của bảng xếp hạng. Điều này giống như là một cách thể hiện sự ủng hộ của các bạn đối với bộ truyện mà mình yêu thích vậy đó.
Hạc Giấy hy vọng sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ của các bạn để mình tiếp tục đi tiếp trên con đường cam go nhiều ruồi mà ít mật này nhé. Hihi...:-D
Thân ái!