Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258 - (XXII). Montpellier (2)
Cô gái hai mắt ướt nhòe khẽ gật đầu đáp: “Bây giờ tôi không biết phải tính sao nữa. Anh đến đây trước tôi, anh có cách giúp tôi không?”
Chàng trai tóc vàng liền cười nói: “Khu nhà sinh viên mà họ cho tôi ở thì gần ở đây và tôi đoán họ cũng chỉ có một tòa nhà cho sinh viên ngoại quốc ở mà thôi nhưng cô bị bọn trộm cắp lấy mất thư mời thì rất khó để họ cho cô vào ở.”
Cô gái người Ấn Độ xinh đẹp liền bối rối hỏi rối rít: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao? Tôi không có tiền, không có thẻ tín dụng thì sao có thể thuê khách sạn để ở?”
Người con gái cứ liên tục dụi mặt vào cánh tay áo của chàng trai khiến vai anh ướt đẫm. Sau một lúc, chàng trai liền nói: “Được rồi, đêm nay cô cứ ở tạm chỗ của tôi. Nhớ là chặn thẻ ngân hàng ngay khi chúng có thể rút được tiền. Rồi ngày mai chúng ta lên trường xin lại đơn xác nhận. Có được không?”
Cô gái nghe xong thấy hợp lý liền gật đầu nhưng lại nghĩ đến chuyện gì đó liền áy ngại hỏi: “Ở lại chỗ của anh sao? Như vậy có tiện không?”
Người con trai nhoẻn miệng cười lộ ra lúm đồng tiền thu hút, nhẹ nhàng nói: “Tôi không có vấn đề gì, còn cô nếu như có cách khác thì có thể không cần ở lại chỗ của tôi.”
Câu hỏi ngu nhất trong mười chín năm làm người của cô gái này chính là lúc đó đã hỏi Daniel như thế này: “Anh... anh có phải là người tốt hay không?”
Daniel nghe xong liền phì cười nói: “Nếu tôi là người xấu nhưng tôi nói tôi là người tốt thì cô có tin không, Laura?”
Trước câu hỏi này Laura không biết nói sao. Cô im lặng nghĩ ngợi, hai tay nắm chặt vạt áo giống như là có sự dằn co lớn lắm.
Daniel từ tốn giải thích: “Dù tôi là người tốt hay xấu thì cô cũng không còn lựa chọn. Ngủ ở nhà tôi hoặc ngồi đây chờ bọn du thử du thực đến xơi tái cô.”
Nói xong người con trai liền đứng dậy quay đi. Laura thấy vậy liền chạy theo anh về nhà.
Căn phòng của Daniel nằm trong khu nhà sinh viên cổ kính mang đậm lối kiến trúc hoa hòe của người Pháp. Những bức tường đã úa màu thời gian cùng những hoa văn chạm khắc cầu kỳ tạo nên vẻ đẹp thâm trầm và đặc trưng của châu Âu. Tòa nhà bốn tầng cũ kỹ không có thang máy nhưng khi vừa bước vào Laura đã thấy bảng thông báo lớn của trường Đại Học Montpellier. Bảng thông báo quy định nội quy đối với sinh viên nước ngoài đến học tập tại trường. Điều này khiến Laura vững tâm hơn khi đến chỗ của Daniel. Bởi dù sao cũng là khu nhà của trường cho nên hắn sẽ không dám tùy ý làm bậy.
Căn phòng của Daniel nằm ở dãy lầu phía đông ở tầng bốn. Vì hắn sống ở tầng cao nhất nên Laura phải hì hục leo lên thang lầu với cái balô nặng trịch. Còn Daniel thì giúp cô xách chiếc vali cỡ lớn nặng gần ba mươi cân khiến anh chốc chốc phải dừng lại thở dốc. Tuy căn phòng của Daniel thuê không lớn lắm nhưng nhìn chung rất khoáng đãng, nhất là chiếc cửa sổ lớn nhìn thấy mặt trời mọc mỗi buổi sớm mai.
Trong cảm nhận của Laura thì Daniel là người khá dễ mến và tốt bụng. Anh không chỉ nhường cho cô phòng ngủ của anh mà còn giúp cô liên hệ với nhà trường. Vì thứ sáu họ không nhận giải quyết hồ sơ cho nên Laura phải ở trọ nhà anh đến thứ hai. Chỉ có ba ngày ba đêm ở cùng nhau thôi mà hai người đã xảy ra chuyện.
...
Những tia nắng của ngày mới ngày một lên cao, bãi biển xanh với làn cát trắng trải dài hiu hiu gió. Trên bãi cát trắng, năm thiếu phu nhân xinh đẹp diện bikini nửa kín nửa hở kèm khăn choàng bắt mắt nằm phơi nắng rất nhàn hạ.
Chả là sau một đêm nghỉ ngơi tại resort mát mẻ thoải mái này, những cái đuôi của các quý bà đều phục hồi năng lượng rất nhanh và lăn ngay vào bể bơi nghịch ngợm. Duy chỉ có đứa con gái bốn tháng tuổi của Hạ Lê là chưa biết tạo phe lập hội cho nên nằm gọn trong nôi ngủ khì, mặc cho ông bố của mình vừa liên tục lắc lư chiếc xe nôi vừa nói chuyện với sếp.
Sếp của bố cũng không khá khẩm hơn. Tuy anh ngồi nói chuyện nhưng mắt lúc nào cũng hướng về hai cậu nhóc siêu quậy hệt nhau như hai giọt nước đang nô đùa. Phía hồ bơi, chú của hai cậu bé và anh bạn thân của chú là Đoàn Nam Phong đang chơi cùng hai con chim cánh cụt mới tập đi lạch bạch nhưng chạy thì rất giỏi.
Pierre từ trong nhà cũng bê ra hai mâm thức ăn nhẹ và nước uống cho cả đám lớn nhỏ. Ai nấy đều vui vẻ cười nói mà quên mất năm quý bà ăn mặc gợi cảm kia đang nằm ở bãi biển kia.
“Hạ Lê, chị lấy lại dáng sau khi sinh em bé nhanh thật đấy. Nhìn thon gọn thật!” - Bảo Hân nhìn ngắm dáng người cong cong của Hạ Lê, trầm trồ khen ngợi.
Bảo Vy lúc này cũng lên tiếng trêu chọc em gái: “Không giống như em, đến giờ vẫn đẫy đà như vậy.”
Bảo Hân liền kháng nghị: “Em sinh hai đứa mà, thời gian giảm cân phải gấp đôi và thân hình cũng phải gấp đôi chứ.”
Chàng trai tóc vàng liền cười nói: “Khu nhà sinh viên mà họ cho tôi ở thì gần ở đây và tôi đoán họ cũng chỉ có một tòa nhà cho sinh viên ngoại quốc ở mà thôi nhưng cô bị bọn trộm cắp lấy mất thư mời thì rất khó để họ cho cô vào ở.”
Cô gái người Ấn Độ xinh đẹp liền bối rối hỏi rối rít: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao? Tôi không có tiền, không có thẻ tín dụng thì sao có thể thuê khách sạn để ở?”
Người con gái cứ liên tục dụi mặt vào cánh tay áo của chàng trai khiến vai anh ướt đẫm. Sau một lúc, chàng trai liền nói: “Được rồi, đêm nay cô cứ ở tạm chỗ của tôi. Nhớ là chặn thẻ ngân hàng ngay khi chúng có thể rút được tiền. Rồi ngày mai chúng ta lên trường xin lại đơn xác nhận. Có được không?”
Cô gái nghe xong thấy hợp lý liền gật đầu nhưng lại nghĩ đến chuyện gì đó liền áy ngại hỏi: “Ở lại chỗ của anh sao? Như vậy có tiện không?”
Người con trai nhoẻn miệng cười lộ ra lúm đồng tiền thu hút, nhẹ nhàng nói: “Tôi không có vấn đề gì, còn cô nếu như có cách khác thì có thể không cần ở lại chỗ của tôi.”
Câu hỏi ngu nhất trong mười chín năm làm người của cô gái này chính là lúc đó đã hỏi Daniel như thế này: “Anh... anh có phải là người tốt hay không?”
Daniel nghe xong liền phì cười nói: “Nếu tôi là người xấu nhưng tôi nói tôi là người tốt thì cô có tin không, Laura?”
Trước câu hỏi này Laura không biết nói sao. Cô im lặng nghĩ ngợi, hai tay nắm chặt vạt áo giống như là có sự dằn co lớn lắm.
Daniel từ tốn giải thích: “Dù tôi là người tốt hay xấu thì cô cũng không còn lựa chọn. Ngủ ở nhà tôi hoặc ngồi đây chờ bọn du thử du thực đến xơi tái cô.”
Nói xong người con trai liền đứng dậy quay đi. Laura thấy vậy liền chạy theo anh về nhà.
Căn phòng của Daniel nằm trong khu nhà sinh viên cổ kính mang đậm lối kiến trúc hoa hòe của người Pháp. Những bức tường đã úa màu thời gian cùng những hoa văn chạm khắc cầu kỳ tạo nên vẻ đẹp thâm trầm và đặc trưng của châu Âu. Tòa nhà bốn tầng cũ kỹ không có thang máy nhưng khi vừa bước vào Laura đã thấy bảng thông báo lớn của trường Đại Học Montpellier. Bảng thông báo quy định nội quy đối với sinh viên nước ngoài đến học tập tại trường. Điều này khiến Laura vững tâm hơn khi đến chỗ của Daniel. Bởi dù sao cũng là khu nhà của trường cho nên hắn sẽ không dám tùy ý làm bậy.
Căn phòng của Daniel nằm ở dãy lầu phía đông ở tầng bốn. Vì hắn sống ở tầng cao nhất nên Laura phải hì hục leo lên thang lầu với cái balô nặng trịch. Còn Daniel thì giúp cô xách chiếc vali cỡ lớn nặng gần ba mươi cân khiến anh chốc chốc phải dừng lại thở dốc. Tuy căn phòng của Daniel thuê không lớn lắm nhưng nhìn chung rất khoáng đãng, nhất là chiếc cửa sổ lớn nhìn thấy mặt trời mọc mỗi buổi sớm mai.
Trong cảm nhận của Laura thì Daniel là người khá dễ mến và tốt bụng. Anh không chỉ nhường cho cô phòng ngủ của anh mà còn giúp cô liên hệ với nhà trường. Vì thứ sáu họ không nhận giải quyết hồ sơ cho nên Laura phải ở trọ nhà anh đến thứ hai. Chỉ có ba ngày ba đêm ở cùng nhau thôi mà hai người đã xảy ra chuyện.
...
Những tia nắng của ngày mới ngày một lên cao, bãi biển xanh với làn cát trắng trải dài hiu hiu gió. Trên bãi cát trắng, năm thiếu phu nhân xinh đẹp diện bikini nửa kín nửa hở kèm khăn choàng bắt mắt nằm phơi nắng rất nhàn hạ.
Chả là sau một đêm nghỉ ngơi tại resort mát mẻ thoải mái này, những cái đuôi của các quý bà đều phục hồi năng lượng rất nhanh và lăn ngay vào bể bơi nghịch ngợm. Duy chỉ có đứa con gái bốn tháng tuổi của Hạ Lê là chưa biết tạo phe lập hội cho nên nằm gọn trong nôi ngủ khì, mặc cho ông bố của mình vừa liên tục lắc lư chiếc xe nôi vừa nói chuyện với sếp.
Sếp của bố cũng không khá khẩm hơn. Tuy anh ngồi nói chuyện nhưng mắt lúc nào cũng hướng về hai cậu nhóc siêu quậy hệt nhau như hai giọt nước đang nô đùa. Phía hồ bơi, chú của hai cậu bé và anh bạn thân của chú là Đoàn Nam Phong đang chơi cùng hai con chim cánh cụt mới tập đi lạch bạch nhưng chạy thì rất giỏi.
Pierre từ trong nhà cũng bê ra hai mâm thức ăn nhẹ và nước uống cho cả đám lớn nhỏ. Ai nấy đều vui vẻ cười nói mà quên mất năm quý bà ăn mặc gợi cảm kia đang nằm ở bãi biển kia.
“Hạ Lê, chị lấy lại dáng sau khi sinh em bé nhanh thật đấy. Nhìn thon gọn thật!” - Bảo Hân nhìn ngắm dáng người cong cong của Hạ Lê, trầm trồ khen ngợi.
Bảo Vy lúc này cũng lên tiếng trêu chọc em gái: “Không giống như em, đến giờ vẫn đẫy đà như vậy.”
Bảo Hân liền kháng nghị: “Em sinh hai đứa mà, thời gian giảm cân phải gấp đôi và thân hình cũng phải gấp đôi chứ.”