Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 250 - (XXI). Bản án (3)
Pierre khẽ vuốt má Iris, nhẹ giọng nói: “Em thật sự là một cô bé lương thiện.”
Sau một lúc trấn an vợ thì Pierre cũng đành chiều lòng cô tìm cách liên hệ với phía cảnh sát để xếp giờ cho Iris vào thăm Christina và bà Amanda. Pierre lái xe đưa Iris đến nơi tạm giam nhưng cô không để Pierre vào cùng mà một mình đơn phương bước vào phòng chờ của khu tạm giam để gặp Christina trước khi cô bị chuyển đến nhà giam chính nơi sẽ giam cầm cô mười năm ròng của tuổi thanh xuân.
Iris nhìn Christina bước ra, trên người cô mặc bộ áo cam của tù nhân, gương mặt xanh xao hốc hác, đầu tóc rối bù nhìn mà xót xa.
Vừa thấy mặt Iris, Christina liền nhếch môi cười hỏi cô: “Cô muốn đến đây xem bộ dạng thất bại của tôi đúng không?”
Iris hít một hơi dài rồi lạnh lùng trả lời: “Tôi không phải kiểu người ăn miếng trả miếng hả hê trên nỗi khổ của người khác. Tôi đến đây là có chuyện muốn hỏi cô. Hãy nói cho tôi biết vì sao cô lại phải hại tôi?”
Christina nghe xong liền nói: “Nghe giọng cô như vậy, có lẽ cô đã hết điên rồi.”
Iris nghe Christina hống hách nói chuyện với mình như vậy thì khó chịu lắm nhưng cô không chấp mà chỉ lườm mắt nhìn Christina chờ câu trả lời.
Christina nhún vai ngắn gọn giải đáp thắc mắc cho Iris biết: “Vì tôi ghét cô.”
Iris nhíu mày hỏi lại: “Christina, từ nhỏ chúng ta đã là bạn của nhau, vì sao cô lại ghét tôi? Rốt cục tôi đã làm gì có lỗi với cô?”
Christina nghe xong nhếch môi cười nhạt thếch hỏi lại: “Chúng ta là bạn sao? Cô thật sự xem tôi là bạn sao? Iris cô hãy nhớ lại đi. Phía trước ánh hào quang kia đã khi nào cô ngoái lại phía sau để nhìn thấy tôi chưa? Tại vì sao mọi thứ tốt đẹp đều tập trung trên người cô? Cô có một người mẹ quyền lực, mỗi bước cô đi đều đã rải hoa hồng. Ở Hollywood này, cô nghĩ sẽ dễ một bước lên trời như vậy sao? Tôi thậm chí bán thân nhiều lần vẫn không đuổi kịp ánh sáng trên đại lộ danh vọng ở Hollywod. Còn cô, dựa vào cái gì mà chỉ qua một bộ phim đã được trao tượng vàng, bộ phim thứ hai lại được đặt tên trên đại lộ danh vọng? Tôi mãi không thể nào hiểu được vì sao mỗi người đều có một người mẹ, tôi không oán trách mình xấu số trên con đường công danh nhưng tại sao cả mẹ của tôi cô cũng cướp đi? Lúc nhỏ nếu như cô và tôi cùng ngả bệnh thì mẹ tôi nhất định sẽ chọn ở bên cạnh mà lo cho cô chứ không phải về nhà với tôi. Tôi chờ bà ấy quan tâm tôi từ khi tôi vài tuổi đến mười mấy tuổi rồi hai mươi mấy tuổi nhưng kết quả vẫn là chưa lần nào bà ấy nhìn thấy tôi. Nhiều khi tôi cứ tự hỏi vì sao người ta luôn dạy cho tôi rằng con người sinh ra đều như nhau mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy tôi và cô giống nhau. Cả một chút công bằng cũng không có. Vì sao lại như vậy? Cô nói xem vì sao lại như vậy?”
Giọng của Christina càng lúc càng lớn, càng lúc càng lộ vẻ căm phẫn. Iris rất muốn giải thích cho cô ấy hiểu nhưng chưa kịp mở lời thì cảnh sát đã xuất hiện giữ tay của cô ấy kéo vào bên trong, để lại Iris một mình ngồi giữa phòng thăm lạnh toát.
Cô ngồi đợi chừng mười lăm phút sau thì bà Amanda bước ra. Hai mắt bà không dám nâng lên nhìn Iris nhưng hai mắt cô đã ứa lệ khi vừa thấy bà. Cô cầm bàn tay già nua của bà ân cần hỏi: “Nanny, người có khỏe không? Có ăn uống được không, tại sao lại ốm như vậy?”
Bà Amanda đưa bàn tay bị gông cùm chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn ngắm thật kỹ rồi nói: “Cô chủ à, mặt của con không sao nữa rồi.”
Iris khẽ gật đầu nói: “Con đã nhớ lại mọi chuyện, đầu con cũng không sao nữa rồi.”
Bà Amanda đưa bàn tay gầy gò lên vuốt đôi má xinh xắn của Iris. Trong mắt bà có biết bao yêu thương cùng hối hận, thở dài nói: “Lúc nghe tin con bị tai nạn, ta không đến thăm con được vì lúc đó ta đã bị mẹ con kiện ra tòa. Khi ta nghe mẹ con nói gương mặt con bị hủy hoại nên không dám bước ra đường thì lòng ta đau lắm. Mẹ con còn nói con không nhớ gì cả nên không thể đối chất trước tòa nhưng bà ấy quyết không tha cho hai mẹ con chúng ta.”
Bà Amanda nói từng lời trong nước mắt. Iris biết tình cảm của bà dành cho cô không phải là giả. Cô mở túi lấy ra cái khăn mouchoir (mùi xoa) bằng lụa đưa cho bà thấm nước mắt. Nanny của cô đưa bàn tay run run nhận lấy chiếc khăn mouchoir thoang thoảng hương thơm của Iris, khẽ lau đi dòng lệ rồi chậm rãi kể tiếp : “Ngày mà con đưa cậu bác sĩ ấy về nhà thì ta đã biết việc ta làm sẽ sớm bị phát hiện. Nhất là khi con quyết lòng chuyển sang sống cùng với cậu ấy thì ta đã nói với Christina nên dừng tay lại nhưng nó vẫn không nghe. Một lòng quyết dồn con vào đường cùng. Iris à, ta biết bản thân ta không có tư cách nói lời xin lỗi với con nhưng nay ta mạo muội ở đây xin con hãy tha lỗi cho hai mẹ con ta.”
Sau một lúc trấn an vợ thì Pierre cũng đành chiều lòng cô tìm cách liên hệ với phía cảnh sát để xếp giờ cho Iris vào thăm Christina và bà Amanda. Pierre lái xe đưa Iris đến nơi tạm giam nhưng cô không để Pierre vào cùng mà một mình đơn phương bước vào phòng chờ của khu tạm giam để gặp Christina trước khi cô bị chuyển đến nhà giam chính nơi sẽ giam cầm cô mười năm ròng của tuổi thanh xuân.
Iris nhìn Christina bước ra, trên người cô mặc bộ áo cam của tù nhân, gương mặt xanh xao hốc hác, đầu tóc rối bù nhìn mà xót xa.
Vừa thấy mặt Iris, Christina liền nhếch môi cười hỏi cô: “Cô muốn đến đây xem bộ dạng thất bại của tôi đúng không?”
Iris hít một hơi dài rồi lạnh lùng trả lời: “Tôi không phải kiểu người ăn miếng trả miếng hả hê trên nỗi khổ của người khác. Tôi đến đây là có chuyện muốn hỏi cô. Hãy nói cho tôi biết vì sao cô lại phải hại tôi?”
Christina nghe xong liền nói: “Nghe giọng cô như vậy, có lẽ cô đã hết điên rồi.”
Iris nghe Christina hống hách nói chuyện với mình như vậy thì khó chịu lắm nhưng cô không chấp mà chỉ lườm mắt nhìn Christina chờ câu trả lời.
Christina nhún vai ngắn gọn giải đáp thắc mắc cho Iris biết: “Vì tôi ghét cô.”
Iris nhíu mày hỏi lại: “Christina, từ nhỏ chúng ta đã là bạn của nhau, vì sao cô lại ghét tôi? Rốt cục tôi đã làm gì có lỗi với cô?”
Christina nghe xong nhếch môi cười nhạt thếch hỏi lại: “Chúng ta là bạn sao? Cô thật sự xem tôi là bạn sao? Iris cô hãy nhớ lại đi. Phía trước ánh hào quang kia đã khi nào cô ngoái lại phía sau để nhìn thấy tôi chưa? Tại vì sao mọi thứ tốt đẹp đều tập trung trên người cô? Cô có một người mẹ quyền lực, mỗi bước cô đi đều đã rải hoa hồng. Ở Hollywood này, cô nghĩ sẽ dễ một bước lên trời như vậy sao? Tôi thậm chí bán thân nhiều lần vẫn không đuổi kịp ánh sáng trên đại lộ danh vọng ở Hollywod. Còn cô, dựa vào cái gì mà chỉ qua một bộ phim đã được trao tượng vàng, bộ phim thứ hai lại được đặt tên trên đại lộ danh vọng? Tôi mãi không thể nào hiểu được vì sao mỗi người đều có một người mẹ, tôi không oán trách mình xấu số trên con đường công danh nhưng tại sao cả mẹ của tôi cô cũng cướp đi? Lúc nhỏ nếu như cô và tôi cùng ngả bệnh thì mẹ tôi nhất định sẽ chọn ở bên cạnh mà lo cho cô chứ không phải về nhà với tôi. Tôi chờ bà ấy quan tâm tôi từ khi tôi vài tuổi đến mười mấy tuổi rồi hai mươi mấy tuổi nhưng kết quả vẫn là chưa lần nào bà ấy nhìn thấy tôi. Nhiều khi tôi cứ tự hỏi vì sao người ta luôn dạy cho tôi rằng con người sinh ra đều như nhau mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy tôi và cô giống nhau. Cả một chút công bằng cũng không có. Vì sao lại như vậy? Cô nói xem vì sao lại như vậy?”
Giọng của Christina càng lúc càng lớn, càng lúc càng lộ vẻ căm phẫn. Iris rất muốn giải thích cho cô ấy hiểu nhưng chưa kịp mở lời thì cảnh sát đã xuất hiện giữ tay của cô ấy kéo vào bên trong, để lại Iris một mình ngồi giữa phòng thăm lạnh toát.
Cô ngồi đợi chừng mười lăm phút sau thì bà Amanda bước ra. Hai mắt bà không dám nâng lên nhìn Iris nhưng hai mắt cô đã ứa lệ khi vừa thấy bà. Cô cầm bàn tay già nua của bà ân cần hỏi: “Nanny, người có khỏe không? Có ăn uống được không, tại sao lại ốm như vậy?”
Bà Amanda đưa bàn tay bị gông cùm chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn ngắm thật kỹ rồi nói: “Cô chủ à, mặt của con không sao nữa rồi.”
Iris khẽ gật đầu nói: “Con đã nhớ lại mọi chuyện, đầu con cũng không sao nữa rồi.”
Bà Amanda đưa bàn tay gầy gò lên vuốt đôi má xinh xắn của Iris. Trong mắt bà có biết bao yêu thương cùng hối hận, thở dài nói: “Lúc nghe tin con bị tai nạn, ta không đến thăm con được vì lúc đó ta đã bị mẹ con kiện ra tòa. Khi ta nghe mẹ con nói gương mặt con bị hủy hoại nên không dám bước ra đường thì lòng ta đau lắm. Mẹ con còn nói con không nhớ gì cả nên không thể đối chất trước tòa nhưng bà ấy quyết không tha cho hai mẹ con chúng ta.”
Bà Amanda nói từng lời trong nước mắt. Iris biết tình cảm của bà dành cho cô không phải là giả. Cô mở túi lấy ra cái khăn mouchoir (mùi xoa) bằng lụa đưa cho bà thấm nước mắt. Nanny của cô đưa bàn tay run run nhận lấy chiếc khăn mouchoir thoang thoảng hương thơm của Iris, khẽ lau đi dòng lệ rồi chậm rãi kể tiếp : “Ngày mà con đưa cậu bác sĩ ấy về nhà thì ta đã biết việc ta làm sẽ sớm bị phát hiện. Nhất là khi con quyết lòng chuyển sang sống cùng với cậu ấy thì ta đã nói với Christina nên dừng tay lại nhưng nó vẫn không nghe. Một lòng quyết dồn con vào đường cùng. Iris à, ta biết bản thân ta không có tư cách nói lời xin lỗi với con nhưng nay ta mạo muội ở đây xin con hãy tha lỗi cho hai mẹ con ta.”