Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241 - (XX) Sắc đẹp (3)
Iris không ngần ngại đưa thuốc vào miệng uống. Bởi cô mấy ngày qua trong bệnh viện đều là uống chúng cho nên cô biết những loại thuốc này. Pierre cười cười cầm cái khăn che chắn trên vai cô cất đi.
Iris nhìn thấy anh quay lưng vào phòng tắm liền ngần ngại hỏi: “Anh đi tắm sao?”
Pierre khẽ gật đầu đáp: “Ừ, anh đi tắm chút đã. Em lên giường đợi anh chút.”
Iris nghe hắn nói như vậy liền thấy toàn thân nổi da gà. Cô biết giữa vợ và chồng thì chuyện này cũng là bình thường nhưng mà cô nào có quen hắn đâu. Tự nhiên bây giờ lại ngủ chung cùng nhau. Cảm giác khó xử này biết phải làm sao đây?
Iris cảm thấy lòng dạ rối bời. Cô đi tới đi lui một chút rồi lại ngồi phịch trước bàn trang điểm. Tấm gương phản chiếu bộ dáng kinh tởm dọa người của cô khiến bản thân cô cũng thấy sợ hãi chính mình. Toàn thân cô, nơi nào cũng chi chít sẹo. Khoan nói đến gương mặt kinh khủng và cái đầu trọc lóc vằn vện sẹo thì chỉ tính riêng thân hình cô thôi cũng đã dọa khiếp người.
Cô đau khổ ôm lấy hai vai mình, sụt sùi tự hỏi: “Mình còn kinh sợ chính mình thì tại sao hắn vẫn không buông tha để mình được ngủ một mình.”
Iris lo suy nghĩ vớ vẩn mà không biết được Pierre đã tắm xong và đứng phía sau cô. Nhìn thấy Iris ngồi trước bàn trang điểm, Pierre tự nhiên cảm thấy an lòng. Cuối cùng thì Iris của anh cũng có thể sống tiếp. Chỉ cần như vậy là đủ.
Anh tiến lại chỗ cô ngồi, khẽ vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy người cô từ phía sau. Anh đặt cằm lên vai cô khẽ nói: “Ngày trước em vẫn hay ngồi ở đây để chờ anh bế em lên giường.”
Iris bất ngờ bị Pierre ôm lấy và nói lời nhạy cảm thì cô khẽ rợn người. Anh lại nhẹ giọng hỏi tiếp: “Có phải em đã nhớ lại được gì hay không?”
Iris không nói gì, gương mặt buồn xo khẽ lắc đầu. Pierre thấy vậy liền động viên cô: “Không sao đâu, từ từ sẽ nhớ ra tất cả. Em không cần vội.”
Iris khẽ cúi đầu ra vẻ nghĩ ngợi gì đó rồi ấp úng hỏi anh: “Thật sự anh không sợ hãi khi đối diện với gương mặt kinh khủng của tôi sao?”
Nghe Iris hỏi xong, Pierre khẽ nhíu mày, hai mặt anh nhìn thẳng vào mắt cô, kiên định đáp: “Anh không có vấn đề gì với ngoại hình của em hết.”
Iris bán tính bán nghi không hỏi nữa liền bước lên giường. Pierre lẽo đẽo đi theo sau cô khiến cô càng hồi hộp căng thẳng. Sau cùng cô quyết định lấy hết can đảm nói với anh rằng: “Tôi nhìn thấy tôi trong gương còn phát khiếp. Tại sao anh có thể không ngại chuyện đó. Vì sao anh không vì sợ hãi mà tránh né tôi để cho tôi ngủ một mình?”
Mặc dù tai nạn đã khiến Iris thay đổi vẻ ngoài khá nhiều về ngoại hình nhưng dáng vẻ và cử chỉ của cô vẫn không hề thay đổi. Pierre nhìn ngắm cô một lúc, xác định rõ ràng bản thân đang nói chuyện với vợ mình thì anh mới thủng thẳng lên tiếng: “Iris à, nếu em cảm thấy việc chia nửa cái giường với anh khiến em ngủ không thoải mái thì anh có thể đổi chiếc giường khác thậm chí chuyển luôn nhà. Nhưng nếu em vì e ngại ngoại hình hiện tại của mình mà tránh né anh thì anh không chấp nhận lý do này.”
Iris nghe xong câu trả lời của Pierre thì ngạc nhiên hỏi lại: “Vì sao anh nói vậy ?”
Pierre nhún vai điềm nhiên đáp: “Nếu anh vì sợ hãi mà tránh né em thì có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã không quen biết nhau.”
Iris lại tò mò hỏi tiếp: “Ban đầu chúng ta quen nhau như thế nào?”
Pierre mỉm cười hạnh phúc khi nhớ về thời gian đó. Anh kéo cô ngồi xuống giường, thong thả kể: “Khi đó, em rất nghịch ngợm. Em thường hóa trang thành bộ dạng máu me đầy mình để giả vờ gây ra các vụ tai nạn để dọa người khác. Nhưng xui xẻo cho em vì hôm đó em gặp phải anh. Vì anh là bác sĩ nên anh biết được máu trên mặt em không phải là máu thật mặt dù cũng có mùi tanh tanh tương tự.”
Iris nghe xong cảm thấy rất hứng thú, cô liền hỏi tiếp: “Rồi sau đó thì thế nào?”
Pierre quay sang nhìn nụ cười tươi tắn của cô. Từ lúc cô tỉnh dậy đến nay, anh mới được nhìn thấy lại nụ cười này. Cứ ngỡ đã rất xa rồi.
“Sau đó, em mở mắt ra và la toáng lên là anh không được cướp mất nụ hôn đầu tiên của em.” - Pierre kể đến đây thì thấy Iris đã ôm bụng cười.
Xem ra câu chuyện này đã có ấn tượng sâu trong ký ức của cô. Pierre thừa thắng xông lên, nhẹ giọng thỏ thẻ bên tai cô: “Sau đó em cứ bám theo anh, không chỉ trao nụ hôn đầu tiên cho anh mà ngay lần đầu của em cũng trao cho anh.”
Iris nghe đến đây thì liền đỏ mặt. Cô bẽn lẽn cúi đầu nghĩ ngợi: “Người đàn ông này đang cố bẻ vấn đề sang chuyện gì không biết nữa. Nếu không từng làm chuyện đó thì sao có đứa con lớn như vậy chứ. Lại còn khéo léo nói cho cô biết rằng lần đầu của cô cũng là cho hắn. Đúng là cao tay mà.”
Iris nhìn thấy anh quay lưng vào phòng tắm liền ngần ngại hỏi: “Anh đi tắm sao?”
Pierre khẽ gật đầu đáp: “Ừ, anh đi tắm chút đã. Em lên giường đợi anh chút.”
Iris nghe hắn nói như vậy liền thấy toàn thân nổi da gà. Cô biết giữa vợ và chồng thì chuyện này cũng là bình thường nhưng mà cô nào có quen hắn đâu. Tự nhiên bây giờ lại ngủ chung cùng nhau. Cảm giác khó xử này biết phải làm sao đây?
Iris cảm thấy lòng dạ rối bời. Cô đi tới đi lui một chút rồi lại ngồi phịch trước bàn trang điểm. Tấm gương phản chiếu bộ dáng kinh tởm dọa người của cô khiến bản thân cô cũng thấy sợ hãi chính mình. Toàn thân cô, nơi nào cũng chi chít sẹo. Khoan nói đến gương mặt kinh khủng và cái đầu trọc lóc vằn vện sẹo thì chỉ tính riêng thân hình cô thôi cũng đã dọa khiếp người.
Cô đau khổ ôm lấy hai vai mình, sụt sùi tự hỏi: “Mình còn kinh sợ chính mình thì tại sao hắn vẫn không buông tha để mình được ngủ một mình.”
Iris lo suy nghĩ vớ vẩn mà không biết được Pierre đã tắm xong và đứng phía sau cô. Nhìn thấy Iris ngồi trước bàn trang điểm, Pierre tự nhiên cảm thấy an lòng. Cuối cùng thì Iris của anh cũng có thể sống tiếp. Chỉ cần như vậy là đủ.
Anh tiến lại chỗ cô ngồi, khẽ vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy người cô từ phía sau. Anh đặt cằm lên vai cô khẽ nói: “Ngày trước em vẫn hay ngồi ở đây để chờ anh bế em lên giường.”
Iris bất ngờ bị Pierre ôm lấy và nói lời nhạy cảm thì cô khẽ rợn người. Anh lại nhẹ giọng hỏi tiếp: “Có phải em đã nhớ lại được gì hay không?”
Iris không nói gì, gương mặt buồn xo khẽ lắc đầu. Pierre thấy vậy liền động viên cô: “Không sao đâu, từ từ sẽ nhớ ra tất cả. Em không cần vội.”
Iris khẽ cúi đầu ra vẻ nghĩ ngợi gì đó rồi ấp úng hỏi anh: “Thật sự anh không sợ hãi khi đối diện với gương mặt kinh khủng của tôi sao?”
Nghe Iris hỏi xong, Pierre khẽ nhíu mày, hai mặt anh nhìn thẳng vào mắt cô, kiên định đáp: “Anh không có vấn đề gì với ngoại hình của em hết.”
Iris bán tính bán nghi không hỏi nữa liền bước lên giường. Pierre lẽo đẽo đi theo sau cô khiến cô càng hồi hộp căng thẳng. Sau cùng cô quyết định lấy hết can đảm nói với anh rằng: “Tôi nhìn thấy tôi trong gương còn phát khiếp. Tại sao anh có thể không ngại chuyện đó. Vì sao anh không vì sợ hãi mà tránh né tôi để cho tôi ngủ một mình?”
Mặc dù tai nạn đã khiến Iris thay đổi vẻ ngoài khá nhiều về ngoại hình nhưng dáng vẻ và cử chỉ của cô vẫn không hề thay đổi. Pierre nhìn ngắm cô một lúc, xác định rõ ràng bản thân đang nói chuyện với vợ mình thì anh mới thủng thẳng lên tiếng: “Iris à, nếu em cảm thấy việc chia nửa cái giường với anh khiến em ngủ không thoải mái thì anh có thể đổi chiếc giường khác thậm chí chuyển luôn nhà. Nhưng nếu em vì e ngại ngoại hình hiện tại của mình mà tránh né anh thì anh không chấp nhận lý do này.”
Iris nghe xong câu trả lời của Pierre thì ngạc nhiên hỏi lại: “Vì sao anh nói vậy ?”
Pierre nhún vai điềm nhiên đáp: “Nếu anh vì sợ hãi mà tránh né em thì có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã không quen biết nhau.”
Iris lại tò mò hỏi tiếp: “Ban đầu chúng ta quen nhau như thế nào?”
Pierre mỉm cười hạnh phúc khi nhớ về thời gian đó. Anh kéo cô ngồi xuống giường, thong thả kể: “Khi đó, em rất nghịch ngợm. Em thường hóa trang thành bộ dạng máu me đầy mình để giả vờ gây ra các vụ tai nạn để dọa người khác. Nhưng xui xẻo cho em vì hôm đó em gặp phải anh. Vì anh là bác sĩ nên anh biết được máu trên mặt em không phải là máu thật mặt dù cũng có mùi tanh tanh tương tự.”
Iris nghe xong cảm thấy rất hứng thú, cô liền hỏi tiếp: “Rồi sau đó thì thế nào?”
Pierre quay sang nhìn nụ cười tươi tắn của cô. Từ lúc cô tỉnh dậy đến nay, anh mới được nhìn thấy lại nụ cười này. Cứ ngỡ đã rất xa rồi.
“Sau đó, em mở mắt ra và la toáng lên là anh không được cướp mất nụ hôn đầu tiên của em.” - Pierre kể đến đây thì thấy Iris đã ôm bụng cười.
Xem ra câu chuyện này đã có ấn tượng sâu trong ký ức của cô. Pierre thừa thắng xông lên, nhẹ giọng thỏ thẻ bên tai cô: “Sau đó em cứ bám theo anh, không chỉ trao nụ hôn đầu tiên cho anh mà ngay lần đầu của em cũng trao cho anh.”
Iris nghe đến đây thì liền đỏ mặt. Cô bẽn lẽn cúi đầu nghĩ ngợi: “Người đàn ông này đang cố bẻ vấn đề sang chuyện gì không biết nữa. Nếu không từng làm chuyện đó thì sao có đứa con lớn như vậy chứ. Lại còn khéo léo nói cho cô biết rằng lần đầu của cô cũng là cho hắn. Đúng là cao tay mà.”