Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-93
Chương 93: Anh Rất Yêu Em
Chương 93 : Anh rất yêu em
Tám giờ tối muộn, gió lạnh gào thét, chỉ cần là các cửa hàng còn mở cửa trong phạm vi năm ki-lô-mét Lý Khoa đều tìm nhưng vẫn không tìm thấy Lý Cẩu Đản đã rời nhà trốn đi.
Ngồi trong cửa hàng vật nuôi ấm áp, Lý Khoa bưng đồ uống nóng xoa xoa tay, lúc này anh mới cảm thấy máu bị đông cứng trong người vì ở bên ngoài hơn mười giờ tiếp tục chảy.
Ôm mèo Kha để ủ ấm trong chốc lát, Lý Khoa quyết định dẹp đường về nhà.
"Ngao meo meo ngao meo meo?"
An ủi vỗ về mèo Kha, Lý Khoa ra vẻ thoải mái mà nói: "Chúng ta đã ở bên ngoài tìm một ngày rồi, có khi Cẩu Đản đã sớm về nhà, bây giờ đang ở nhà chờ chúng ta đấy."
Mèo Kha dùng hai móng vuốt ôm lấy tay Lý Khoa, dùng đầu dụi vào cánh tay Lý Khoa.
Cảm giác được xúc cảm mềm mại trên cánh tay và sự lo lắng của mèo Kha, thần kinh căng thẳng của Lý Khoa mới thả lỏng một chút, "Đi thôi!"
Sắp sang năm mới, không có nhiều người đi lại trên đường, mèo Kha rũ lỗ tai, chán nản nhỏ giọng nói: "Cẩu Đản bị mù đường, ngay cả cảm giác phương hướng cơ bản nhất cũng không có, trái phải cũng không phân rõ được, lỡ bị kẻ xấu lừa đi thì phải làm sao bây giờ?"
Lý Khoa cũng rất lo lắng, nhưng không khoa trương như mèo Kha, anh lấy điện thoại di động ra và bật âm nhạc, che đi tiếng mèo Kha nói chuyện, trấn an nói: "Anh đã đến Cục Cảnh sát rồi, qua hai mươi bốn giờ có thể lập án tìm người, em đừng lo lắng linh tinh vội."
"Được rồi, có khi anh nói đúng." Mèo Kha mạnh mẽ lấy lại tinh thần, lạc quan nói: "Có thể nó đang ở nhà chờ chúng ta đấy, Cẩu Đản ra ngoài không mang chìa khóa, cho dù về nhà cũng rất có thể đang ngồi xổm ở cửa chờ chúng ta trở về, anh mau trở về nhà đi."
Lý Khoa lấy ra di động không còn nhiều pin, nhanh chóng lướt mắt nhìn mấy cửa hàng mà ban ngày anh đã đi tìm, rồi nói: "Để anh xem bây giờ còn có bao nhiêu quán đang mở cửa, trên đường về nhà thuận tiện tìm xem thế nào."
Trên đường về nhà các cửa hàng ven đường vẫn đang sáng đèn, Lý Khoa và mèo Kha lại tìm thêm một lúc, đến đầu khu nhà thì đã là mười giờ đêm.
Cuối cùng, Lý Khoa cũng không che giấu nổi sự lo lắng cho Lý Cẩu Đản, tất cả đều lộ hết trên mặt, anh nhíu chặt mày, tạo ra một vết nhăn.
Chẳng qua chỉ mới một ngày mà trên mặt anh đã hiện ra vẻ mệt mỏi rất sâu, giày và quần ướt sũng vì tuyết đã hóa thành nước.
Anh đi suốt một ngày, hai chân đau mỏi giống như đeo chì vậy, cả người mệt mỏi, đi đến cổng sau của khu nhà, không tìm thấy con gái Cẩu Đản, cảm giác vô lực đột nhiên dâng lên, sự mệt mỏi đánh úp Lý Khoa.
Mèo Kha ở trong ba lô đựng mèo dường như cảm nhận được trạng thái của Lý Khoa bây giờ thật sự không tốt, vì thế móng vuốt cào về phía Lý Khoa qua ba lô đựng mèo, khiến cánh tay anh bị cào ra hai vệt đỏ nhạt.
Cánh tay sắp cứng ngắc bị cào một cái, cảm giác đau đớn của Lý Khoa có chút chậm chạp.
"Anh đang ngây ngốc gì thế?"
"Không có gì, nói không chừng Cẩu Đản đang ở nhà chờ đấy, nó vừa nhút nhát lại vừa thích khóc, cả người anh toàn nước tuyết thế này sẽ dọa nó khóc mất thì làm sao bây giờ?" Lý Khoa nâng khóe miệng, lại không cười nổi, nhưng vẫn là cố chống đỡ mà nói: "Nói không chừng nó đang ở nhà đấy, em nói đúng không."
Mèo Kha đau lòng, cách ba lô đựng mèo mà dùng đầu dụi vào cánh tay Lý Khoa, giọng nói có vẻ như đang khóc nức nở nói: "Anh khó chịu thì anh cứ nói đi, em cũng thật sự không hiểu em nữa, tại sao lại nghiêm khắc với Cẩu Đản như vậy, nó chỉ là con mèo nhỏ thôi, muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái đó thôi."
"Làm một con mèo, cái gì cũng không thể ăn, uống sữa thôi mà cũng có nguy hiểm chết bất ngờ, vất vả lắm nó mới được làm người một lần, ăn mấy thứ mình thích ăn mà lại không được, béo thì béo, con mèo nhỏ thì phải béo một chút mới đáng yêu, em ép nó như vậy để làm gì, hu hu!"
"Ngao meo meo ngao meo meo ngao meo meo ô!"
Mèo Kha gấp đến độ bật khóc "Hu hu" ra tiếng, tiếng mèo và tiếng người lập tức loạn lên, cùng nhau tuôn ra, meo meo khóc không ngừng.
Lý Khoa mở ba lô đựng mèo, ôm mèo Kha ra, cầm hai chi trước của cô và đối diện với cô.
Mèo Kha khóc đến mức cực kỳ khổ sở, lại không muốn Lý Khoa nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, cô cố sức mà dùng hai móng vuốt ngăn trở mặt mèo, nước mắt từ mắt mèo rơi xuống lách tách, rớt lên tay Lý Khoa.
Nhìn bạn gái trong lốt mèo khóc đến mức ngốc nghếch ngu đần, Lý Khoa đột nhiên bật cười, "Phì…"
Mèo Kha khóc đến mức nấc cụt, tức giận mà trừng mắt nhìn anh, kêu ngao meo meo ngao meo meo liên tục.
Lý Khoa mạnh mẽ bóp nhẹ cái mặt dẹt của mèo Kha, anh ôm chặt mèo Kha vừa khóc đến mức nửa thân đều dính đầy nước mắt vào trong lòng.
Ngẩng đầu chăm chú nhìn bầu trời đêm tối đen tuyết đã ngừng rơi, ánh mắt Lý Khoa trở nên ấm áp dịu dàng, khuôn mặt đông cứng hiện lên một nụ cười tươi ấm áp có thể hòa tan vạn vật.
Anh nhả từng chữ, nghiêm túc nói: "Ôn Kha à, anh đột nhiên phát hiện anh thật sự, thật sự rất yêu em."
Nước mắt của mèo Kha không ngừng chảy tí tách giống như vòi nước bị lời tỏ tình đột ngột của Lý Khoa làm cho sợ mà dừng lại, cô dán đầu vào nơi gần trái tim của Lý Khoa.
Là một con mèo có thính giác nhanh nhạy, trong tai cô tràn ngập tiếng đập "bịch bịch bịch" của trái tim Lý Khoa, trái tim nho nhỏ trong thân mèo của cô dường như bị kéo theo tiết tấu, cũng bắt đầu đập "bịch bịch bịch".
Một trái tim người, một trái tim mèo, linh hồn hai loài người trong đêm khuya ngừng tuyết này đã tới gần nhau.
Mèo Kha đột nhiên bật cười, rúc vào trong lòng Lý Khoa, lau tất cả nước mũi nước mắt vào áo lông của anh, sau đó buồn bực mà nói: "Trạng thái của chúng ta bây giờ, anh có biết nên miêu tả như thế nào không?"
"Miêu tả như thế nào?"
"Quân sinh làm người, ta hóa làm mèo, quân hận ta biến thân, ta hận quân si tình, một tháng ba mươi ngày, không ngày nào không thương quân."
Lý Khoa không nhịn xuống, bật cười "phì" một tiếng.
Khi bạn có một người bạn gái có thể cải biên thơ tình khi muốn nói rằng người ấy yêu bạn.
Chương 93 : Anh rất yêu em
Tám giờ tối muộn, gió lạnh gào thét, chỉ cần là các cửa hàng còn mở cửa trong phạm vi năm ki-lô-mét Lý Khoa đều tìm nhưng vẫn không tìm thấy Lý Cẩu Đản đã rời nhà trốn đi.
Ngồi trong cửa hàng vật nuôi ấm áp, Lý Khoa bưng đồ uống nóng xoa xoa tay, lúc này anh mới cảm thấy máu bị đông cứng trong người vì ở bên ngoài hơn mười giờ tiếp tục chảy.
Ôm mèo Kha để ủ ấm trong chốc lát, Lý Khoa quyết định dẹp đường về nhà.
"Ngao meo meo ngao meo meo?"
An ủi vỗ về mèo Kha, Lý Khoa ra vẻ thoải mái mà nói: "Chúng ta đã ở bên ngoài tìm một ngày rồi, có khi Cẩu Đản đã sớm về nhà, bây giờ đang ở nhà chờ chúng ta đấy."
Mèo Kha dùng hai móng vuốt ôm lấy tay Lý Khoa, dùng đầu dụi vào cánh tay Lý Khoa.
Cảm giác được xúc cảm mềm mại trên cánh tay và sự lo lắng của mèo Kha, thần kinh căng thẳng của Lý Khoa mới thả lỏng một chút, "Đi thôi!"
Sắp sang năm mới, không có nhiều người đi lại trên đường, mèo Kha rũ lỗ tai, chán nản nhỏ giọng nói: "Cẩu Đản bị mù đường, ngay cả cảm giác phương hướng cơ bản nhất cũng không có, trái phải cũng không phân rõ được, lỡ bị kẻ xấu lừa đi thì phải làm sao bây giờ?"
Lý Khoa cũng rất lo lắng, nhưng không khoa trương như mèo Kha, anh lấy điện thoại di động ra và bật âm nhạc, che đi tiếng mèo Kha nói chuyện, trấn an nói: "Anh đã đến Cục Cảnh sát rồi, qua hai mươi bốn giờ có thể lập án tìm người, em đừng lo lắng linh tinh vội."
"Được rồi, có khi anh nói đúng." Mèo Kha mạnh mẽ lấy lại tinh thần, lạc quan nói: "Có thể nó đang ở nhà chờ chúng ta đấy, Cẩu Đản ra ngoài không mang chìa khóa, cho dù về nhà cũng rất có thể đang ngồi xổm ở cửa chờ chúng ta trở về, anh mau trở về nhà đi."
Lý Khoa lấy ra di động không còn nhiều pin, nhanh chóng lướt mắt nhìn mấy cửa hàng mà ban ngày anh đã đi tìm, rồi nói: "Để anh xem bây giờ còn có bao nhiêu quán đang mở cửa, trên đường về nhà thuận tiện tìm xem thế nào."
Trên đường về nhà các cửa hàng ven đường vẫn đang sáng đèn, Lý Khoa và mèo Kha lại tìm thêm một lúc, đến đầu khu nhà thì đã là mười giờ đêm.
Cuối cùng, Lý Khoa cũng không che giấu nổi sự lo lắng cho Lý Cẩu Đản, tất cả đều lộ hết trên mặt, anh nhíu chặt mày, tạo ra một vết nhăn.
Chẳng qua chỉ mới một ngày mà trên mặt anh đã hiện ra vẻ mệt mỏi rất sâu, giày và quần ướt sũng vì tuyết đã hóa thành nước.
Anh đi suốt một ngày, hai chân đau mỏi giống như đeo chì vậy, cả người mệt mỏi, đi đến cổng sau của khu nhà, không tìm thấy con gái Cẩu Đản, cảm giác vô lực đột nhiên dâng lên, sự mệt mỏi đánh úp Lý Khoa.
Mèo Kha ở trong ba lô đựng mèo dường như cảm nhận được trạng thái của Lý Khoa bây giờ thật sự không tốt, vì thế móng vuốt cào về phía Lý Khoa qua ba lô đựng mèo, khiến cánh tay anh bị cào ra hai vệt đỏ nhạt.
Cánh tay sắp cứng ngắc bị cào một cái, cảm giác đau đớn của Lý Khoa có chút chậm chạp.
"Anh đang ngây ngốc gì thế?"
"Không có gì, nói không chừng Cẩu Đản đang ở nhà chờ đấy, nó vừa nhút nhát lại vừa thích khóc, cả người anh toàn nước tuyết thế này sẽ dọa nó khóc mất thì làm sao bây giờ?" Lý Khoa nâng khóe miệng, lại không cười nổi, nhưng vẫn là cố chống đỡ mà nói: "Nói không chừng nó đang ở nhà đấy, em nói đúng không."
Mèo Kha đau lòng, cách ba lô đựng mèo mà dùng đầu dụi vào cánh tay Lý Khoa, giọng nói có vẻ như đang khóc nức nở nói: "Anh khó chịu thì anh cứ nói đi, em cũng thật sự không hiểu em nữa, tại sao lại nghiêm khắc với Cẩu Đản như vậy, nó chỉ là con mèo nhỏ thôi, muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái đó thôi."
"Làm một con mèo, cái gì cũng không thể ăn, uống sữa thôi mà cũng có nguy hiểm chết bất ngờ, vất vả lắm nó mới được làm người một lần, ăn mấy thứ mình thích ăn mà lại không được, béo thì béo, con mèo nhỏ thì phải béo một chút mới đáng yêu, em ép nó như vậy để làm gì, hu hu!"
"Ngao meo meo ngao meo meo ngao meo meo ô!"
Mèo Kha gấp đến độ bật khóc "Hu hu" ra tiếng, tiếng mèo và tiếng người lập tức loạn lên, cùng nhau tuôn ra, meo meo khóc không ngừng.
Lý Khoa mở ba lô đựng mèo, ôm mèo Kha ra, cầm hai chi trước của cô và đối diện với cô.
Mèo Kha khóc đến mức cực kỳ khổ sở, lại không muốn Lý Khoa nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, cô cố sức mà dùng hai móng vuốt ngăn trở mặt mèo, nước mắt từ mắt mèo rơi xuống lách tách, rớt lên tay Lý Khoa.
Nhìn bạn gái trong lốt mèo khóc đến mức ngốc nghếch ngu đần, Lý Khoa đột nhiên bật cười, "Phì…"
Mèo Kha khóc đến mức nấc cụt, tức giận mà trừng mắt nhìn anh, kêu ngao meo meo ngao meo meo liên tục.
Lý Khoa mạnh mẽ bóp nhẹ cái mặt dẹt của mèo Kha, anh ôm chặt mèo Kha vừa khóc đến mức nửa thân đều dính đầy nước mắt vào trong lòng.
Ngẩng đầu chăm chú nhìn bầu trời đêm tối đen tuyết đã ngừng rơi, ánh mắt Lý Khoa trở nên ấm áp dịu dàng, khuôn mặt đông cứng hiện lên một nụ cười tươi ấm áp có thể hòa tan vạn vật.
Anh nhả từng chữ, nghiêm túc nói: "Ôn Kha à, anh đột nhiên phát hiện anh thật sự, thật sự rất yêu em."
Nước mắt của mèo Kha không ngừng chảy tí tách giống như vòi nước bị lời tỏ tình đột ngột của Lý Khoa làm cho sợ mà dừng lại, cô dán đầu vào nơi gần trái tim của Lý Khoa.
Là một con mèo có thính giác nhanh nhạy, trong tai cô tràn ngập tiếng đập "bịch bịch bịch" của trái tim Lý Khoa, trái tim nho nhỏ trong thân mèo của cô dường như bị kéo theo tiết tấu, cũng bắt đầu đập "bịch bịch bịch".
Một trái tim người, một trái tim mèo, linh hồn hai loài người trong đêm khuya ngừng tuyết này đã tới gần nhau.
Mèo Kha đột nhiên bật cười, rúc vào trong lòng Lý Khoa, lau tất cả nước mũi nước mắt vào áo lông của anh, sau đó buồn bực mà nói: "Trạng thái của chúng ta bây giờ, anh có biết nên miêu tả như thế nào không?"
"Miêu tả như thế nào?"
"Quân sinh làm người, ta hóa làm mèo, quân hận ta biến thân, ta hận quân si tình, một tháng ba mươi ngày, không ngày nào không thương quân."
Lý Khoa không nhịn xuống, bật cười "phì" một tiếng.
Khi bạn có một người bạn gái có thể cải biên thơ tình khi muốn nói rằng người ấy yêu bạn.