Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Edit: Hoa Tuyết
Ánh mặt trời ngày thu len lỏi vào từng ngõ ngách thành phố, một chiếc xe màu đen lái từ xa tới,
cuốn theo một trận gió, thổi bay những chiếc lá vàng rơi.
Đám lá vàng tung bay rồi chậm rãi rơi trở
lại mặt đất, không ngờ một bàn chân vô tình giẫm lên nói.
Một dáng người cao ngạo lạnh lùng, đôi chân thon dài, mỗi bước chân anh đi qua đều để lại sự lạnh
lẽo.
Ven đường, mấy chú chim se sẻ đang nhảy nhót kiếm ăn cũng cảm nhận được nguy hiểm nên lập tức
vỗ cánh bay về phía trời xanh.
Mấy đứa bé đang nhặt lá chơi đùa, sau khi nhìn về phía anh cũng rất
ăn ý xoay người bỏ chạy.
Có cánh thì bay đi, có chân thì chạy mất, chỉ tội nghiệp Từ Nhất đáng thương không biết bay cũng
không biết chạy, bị Lục Bá An bế, khóc suốt đường đi, đã từ bỏ chuyện giãy giụa mà mệt mỏi ngủ say.
Trợ lý Hàn đi theo sau Lục Bá An, không biết tại sao lại vô cùng khẩn trương, phía sau gáy hơi lành
lạnh.
Đến khi đi vào bệnh viện mới bừng hiểu ra, cậu ta nhớ Từ Vọng là một cô gái rất được, vui
tươi phóng khoáng, luôn lịch sự lễ phép với mình, đôi khi đi đón cô, cô còn mua cà phê cho mình.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*, cậu ta không khỏi đổ mồ hôi thay Từ Vọng.
(* Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.) Anh sẽ không đến nhanh như
vậy chứ? Linh hồn Từ Vọng vật vờ, cứ như sắp bỏ cô đi.
Cô vừa tỉnh lại, cả người không có chút sức lực nào, sau đầu cũng còn đau âm ĩ, thật sự không bò
dậy chạy trốn nổi.
Ánh mắt cô chứa đầy khát vọng sống, mong mỏi hỏi y tá Trần: “Chị y tá à, bây giờ
tôi có thể xuất viện được không?”
“Cô ngồi dậy còn không nổi sao có thể xuất viện được?” Y tá Trần không chú ý cuộc đối thoại trong
điện thoại vừa rồi, cũng không phát hiện biểu cảm khác thường của cô.
Cô ấy điều chỉnh tốc độ
truyền dịch cho Từ Vọng, rồi lấy sổ ghi chép số liệu, sau đó bỏ tay vào túi, thong thả bước đến
trước mặt cô: “Lát nữa sẽ có mấy bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho cô.
Cô hôn mê đã lâu, nên không
phải tỉnh lại là đã khỏe, đầu óc không phải như những chỗ khác, phải để bác sĩ kiểm tra cẩn thận
mới được.”
Từ Vọng chớp chớp mắt, không hiểu vì sao thế giới đột nhiên mất hết màu sắc.
Chỉ thấy miệng y tá
Trần mấp máy, từng chữ từng chữ chui vào đầu cô, nhưng lại không thể xếp thành một câu hoàn chỉnh.
Cô cố gắng xâu chuỗi những chữ đó lại với nhau, nhưng đầu óc không thể vận hành được, đánh mất khả
năng tư duy.
Y tá Trần thấy ánh mắt cô đờ đẫn, sau khi khi nghe thấy lời mình cũng không có bất cứ phản ứng nào,
trong lòng cô ấy không khỏi lo lắng, đừng nói cô gái này bị đánh khờ luôn rồi nhé? Cô ấy định đi
gọi bác sĩ mau đến kiểm tra cho Từ Vọng, vừa quay người lại thì cửa phòng mở ra.
Từ Vọng nơm nớp lo sợ, quay đầu nhìn ra, sau đó thế giới tức khắc tối đen.
“Y tá Trần, cô ở đây à?
Bệnh nhân đã tỉnh chưa? Người nhà của cô ấy đến rồi này.”
Từ Vọng nghĩ, nếu trời cao cho cô một cơ hội nữa, thì cô có còn làm chuyện não úng nước nữa không?
Có lẽ đáp án là không.
Bởi vì quá căng thẳng và sợ hãi có thể dẫn đến hốt hoảng, nôn khan, run rẩy, thậm chí ngất xỉu, đây
đều là tác động tâm lý dẫn đến phản ứng sinh lý của cơ thể.
Còn Từ Vọng thì bị đóng băng tư duy, sự
cố trí não cũng làm một kiểu phản ứng, ở mức độ nào đó nó thuộc về trường hợp bất khả kháng.
Mỗi
lần như thế cô luôn muốn lấy dao bổ đầu mình ra xem bên trong chứa thứ gì mà đến lúc này rồi còn có
thể tự an ủi mình.
Lục Bá An đi lướt qua cô y tá, cơn lạnh từ tim cô lan ra toàn thân.
Cô quên cả thở, hai tai ù ù,
trái tim nguội lạnh như đã chết.
Bầu không khí ngưng đọng khiến hai cô y tá cũng bị khí thế của anh
làm hoảng sợ, cảm thấy sau gáy thật lạnh.
Từ Vọng muốn tránh mà không thể tránh được, cứ như thế nhìn thẳng vào mắt Lục Bá An.
Người ngoài nhìn thì chỉ thấy mới mấy giây, nhưng Từ Vọng lại có cảm giác mình vừa chạy mấy vòng
quanh địa ngục.
Giây phút đó, không biết đầu bị thứ gì chi phối, mà cô lại mờ mịt nhìn Lục Bá An, rồi hỏi cô y tá:
“Bọn họ là ai vậy?”
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ
chiếu vào mang theo vài hạt bụi li ti.
Lát sau cô y tá dẫn đường mới phá vỡ sự yên tĩnh: “Đây là con cô và cha của con cô mà.”
Trên giường bệnh, mặt Từ Vọng dần dần đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vô cùng thẹn
thùng rũ mắt xuống, nói: “Cô đừng trêu chọc tôi, làm sao tôi có thể có một người chồng đẹp trai và
đứa con đáng yêu như vậy chứ.”
“Hả?” Vẻ mặt của cô y tá dẫn đường đầy vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ nhầm rồi sao?
Cô ấy không khỏi quay đầu nhìn về phía vị băng sơn mỹ nam chưa nói câu nào từ khi vào phòng, lịch
sự hỏi: “Anh à, bệnh nhân này không biết anh, có phải anh nhầm người rồi không?”
Sắc mặt của Lục Bá An đen đến mức dọa người, nhấc chân đi về phía trước một bước.
Đột nhiên, Từ Vọng rên rỉ đau đớn, hai tay ôm lấy đầu mình, khó chịu kêu lên: “Đầu tôi đau quá aa.”.
Ánh mặt trời ngày thu len lỏi vào từng ngõ ngách thành phố, một chiếc xe màu đen lái từ xa tới,
cuốn theo một trận gió, thổi bay những chiếc lá vàng rơi.
Đám lá vàng tung bay rồi chậm rãi rơi trở
lại mặt đất, không ngờ một bàn chân vô tình giẫm lên nói.
Một dáng người cao ngạo lạnh lùng, đôi chân thon dài, mỗi bước chân anh đi qua đều để lại sự lạnh
lẽo.
Ven đường, mấy chú chim se sẻ đang nhảy nhót kiếm ăn cũng cảm nhận được nguy hiểm nên lập tức
vỗ cánh bay về phía trời xanh.
Mấy đứa bé đang nhặt lá chơi đùa, sau khi nhìn về phía anh cũng rất
ăn ý xoay người bỏ chạy.
Có cánh thì bay đi, có chân thì chạy mất, chỉ tội nghiệp Từ Nhất đáng thương không biết bay cũng
không biết chạy, bị Lục Bá An bế, khóc suốt đường đi, đã từ bỏ chuyện giãy giụa mà mệt mỏi ngủ say.
Trợ lý Hàn đi theo sau Lục Bá An, không biết tại sao lại vô cùng khẩn trương, phía sau gáy hơi lành
lạnh.
Đến khi đi vào bệnh viện mới bừng hiểu ra, cậu ta nhớ Từ Vọng là một cô gái rất được, vui
tươi phóng khoáng, luôn lịch sự lễ phép với mình, đôi khi đi đón cô, cô còn mua cà phê cho mình.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*, cậu ta không khỏi đổ mồ hôi thay Từ Vọng.
(* Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.) Anh sẽ không đến nhanh như
vậy chứ? Linh hồn Từ Vọng vật vờ, cứ như sắp bỏ cô đi.
Cô vừa tỉnh lại, cả người không có chút sức lực nào, sau đầu cũng còn đau âm ĩ, thật sự không bò
dậy chạy trốn nổi.
Ánh mắt cô chứa đầy khát vọng sống, mong mỏi hỏi y tá Trần: “Chị y tá à, bây giờ
tôi có thể xuất viện được không?”
“Cô ngồi dậy còn không nổi sao có thể xuất viện được?” Y tá Trần không chú ý cuộc đối thoại trong
điện thoại vừa rồi, cũng không phát hiện biểu cảm khác thường của cô.
Cô ấy điều chỉnh tốc độ
truyền dịch cho Từ Vọng, rồi lấy sổ ghi chép số liệu, sau đó bỏ tay vào túi, thong thả bước đến
trước mặt cô: “Lát nữa sẽ có mấy bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho cô.
Cô hôn mê đã lâu, nên không
phải tỉnh lại là đã khỏe, đầu óc không phải như những chỗ khác, phải để bác sĩ kiểm tra cẩn thận
mới được.”
Từ Vọng chớp chớp mắt, không hiểu vì sao thế giới đột nhiên mất hết màu sắc.
Chỉ thấy miệng y tá
Trần mấp máy, từng chữ từng chữ chui vào đầu cô, nhưng lại không thể xếp thành một câu hoàn chỉnh.
Cô cố gắng xâu chuỗi những chữ đó lại với nhau, nhưng đầu óc không thể vận hành được, đánh mất khả
năng tư duy.
Y tá Trần thấy ánh mắt cô đờ đẫn, sau khi khi nghe thấy lời mình cũng không có bất cứ phản ứng nào,
trong lòng cô ấy không khỏi lo lắng, đừng nói cô gái này bị đánh khờ luôn rồi nhé? Cô ấy định đi
gọi bác sĩ mau đến kiểm tra cho Từ Vọng, vừa quay người lại thì cửa phòng mở ra.
Từ Vọng nơm nớp lo sợ, quay đầu nhìn ra, sau đó thế giới tức khắc tối đen.
“Y tá Trần, cô ở đây à?
Bệnh nhân đã tỉnh chưa? Người nhà của cô ấy đến rồi này.”
Từ Vọng nghĩ, nếu trời cao cho cô một cơ hội nữa, thì cô có còn làm chuyện não úng nước nữa không?
Có lẽ đáp án là không.
Bởi vì quá căng thẳng và sợ hãi có thể dẫn đến hốt hoảng, nôn khan, run rẩy, thậm chí ngất xỉu, đây
đều là tác động tâm lý dẫn đến phản ứng sinh lý của cơ thể.
Còn Từ Vọng thì bị đóng băng tư duy, sự
cố trí não cũng làm một kiểu phản ứng, ở mức độ nào đó nó thuộc về trường hợp bất khả kháng.
Mỗi
lần như thế cô luôn muốn lấy dao bổ đầu mình ra xem bên trong chứa thứ gì mà đến lúc này rồi còn có
thể tự an ủi mình.
Lục Bá An đi lướt qua cô y tá, cơn lạnh từ tim cô lan ra toàn thân.
Cô quên cả thở, hai tai ù ù,
trái tim nguội lạnh như đã chết.
Bầu không khí ngưng đọng khiến hai cô y tá cũng bị khí thế của anh
làm hoảng sợ, cảm thấy sau gáy thật lạnh.
Từ Vọng muốn tránh mà không thể tránh được, cứ như thế nhìn thẳng vào mắt Lục Bá An.
Người ngoài nhìn thì chỉ thấy mới mấy giây, nhưng Từ Vọng lại có cảm giác mình vừa chạy mấy vòng
quanh địa ngục.
Giây phút đó, không biết đầu bị thứ gì chi phối, mà cô lại mờ mịt nhìn Lục Bá An, rồi hỏi cô y tá:
“Bọn họ là ai vậy?”
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ
chiếu vào mang theo vài hạt bụi li ti.
Lát sau cô y tá dẫn đường mới phá vỡ sự yên tĩnh: “Đây là con cô và cha của con cô mà.”
Trên giường bệnh, mặt Từ Vọng dần dần đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vô cùng thẹn
thùng rũ mắt xuống, nói: “Cô đừng trêu chọc tôi, làm sao tôi có thể có một người chồng đẹp trai và
đứa con đáng yêu như vậy chứ.”
“Hả?” Vẻ mặt của cô y tá dẫn đường đầy vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ nhầm rồi sao?
Cô ấy không khỏi quay đầu nhìn về phía vị băng sơn mỹ nam chưa nói câu nào từ khi vào phòng, lịch
sự hỏi: “Anh à, bệnh nhân này không biết anh, có phải anh nhầm người rồi không?”
Sắc mặt của Lục Bá An đen đến mức dọa người, nhấc chân đi về phía trước một bước.
Đột nhiên, Từ Vọng rên rỉ đau đớn, hai tay ôm lấy đầu mình, khó chịu kêu lên: “Đầu tôi đau quá aa.”.