Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: - Bạn Gái Cũ Của Ca Ca (2)
Suốt một đêm, Chúc Vô Ương chưa từng trở về.
Lâm Lang cũng không quan tâm, ngủ một mình còn rất thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, bọn tỳ nữ hầu hạ nàng trang điểm chải chuốt, Lâm Lang cũng không chút để ý sửa lại châm ngọc.
“Phu nhân, chủ tử đang chờ ngài đi đến chính đường dùng bữa.” Một người nam nhân mặc y phục quản gia mặt không cảm xúc lên tiếng.
Lâm Lang nhìn hắn nhiều vài cái.
Dung mạo xinh đẹp tú lệ, môi đỏ mảnh khảnh mộng nước.
Ấy, ngực cũng rất to.
Thật là nam nhân?
Lòng Lâm Lang ngứa ngáy.
Thật muốn chạm vào một chút.
Nàng không tự giác nhìn xuống dưới.
Nam nhân bày ra một khuôn mặt cá chết, “Phu nhân có cần tiểu nhân nghiệm minh bản thân mình không?”
Lâm Lang mỉm cười, bình tĩnh mà nói, “Nếu ngươi không ngại.”
Quản gia: “……”
Ta có lẽ gặp phải một vị phu nhân giả.
“Ta họ Cung, phu nhân có thể gọi ta là Tiểu Cung, có việc tùy thời phân phó.” Quản gia mặt than tỏ vẻ ca đây ‘tâm như nước lặng’ sẽ không bao giờ dễ dàng mắc câu, bởi vậy vẫn bày ra một bộ mọi việc đều phân xử theo phép công.
Lâm Lang nhịn cười, đáy mắt như chứa ánh sao trời, “Gọi ‘Tiểu Công’ quá khách khí, hay ta gọi ngươi là ‘Lão Công’ nhé?”
Quản gia trầm mặc một trận.
Hắn không biết tại sao mà nữ nhân này lại cười cổ quái đến thế.
Gọi ‘lão Cung’ kỳ lạ lắm sao?
Có điều, đúng thật là ít ai dám gọi hắn như vậy.
Thân là đại quản gia bên cạnh thành chủ, người đứng thứ hai Vô Song thành, người khác gặp, cũng chỉ biết cung cung kính kính gọi hắn một tiếng “Cung đại nhân”.
Ngoài cửa sổ, một tầng sắc hoa xinh đẹp lay động, người này một tay chống cằm, tua rua từ mặt trang sức nhẹ nhàng phất qua gò má ửng hồng, tựa như nổi lên một rặng mây đỏ nhạt, tươi đẹp, kiều diễm.
Quản gia rũ mắt.
“Phu nhân vui vẻ là được.”
Hắn dẫn người đến chánh đường, thì thấy một vị thiếu nữ phấn y đang lôi kéo huynh trưởng làm nũng, “Ca ca, muội lớn như vậy rồi mà chưa từng đi xem hội chùa, lần này cho phép muội đi được không?”
Ca ca thì đẹp đến thiên nộ nhân oán, còn vị muội muội này thì……
Lâm Lang tấm tắc một tiếng, có chút thất vọng.
Còn tưởng rằng có thể gặp một mỹ nhân nhi xinh đẹp tuyệt thế.
“Không được, thân thể của muội ốm yếu, không chịu nổi mệt nhọc, vạn nhất có người va chạm vào muội thì làm sao bây giờ?” Chúc Vô Ương ôm lấy bả vai muội muội dỗ dành, “Cẩm Sắt, nghe lời, nếu muội muốn thiên đăng (đèn trời), ca ca sai người làm cho muội, rồi thả ở trong sân, mười cái hay một trăm cái đều tùy muội chọn lựa.”
Nhìn thấy cảnh này, quản gia liếc nhìn tân nhiệm thành chủ phu nhân một cái.
Nàng ấy cúi mặt, đôi mắt sáng như trăng non kia toát ra một tia ảm đạm.
Cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đau khổ đi?
Vốn dĩ là đêm tân hôn, trượng phu lại đến phòng của muội muội, bây giờ vất vả lắm mới gặp mặt, thế nhưng là cái dạng này.
“Không chịu đâu, muội muốn đi ra ngoài cơ.”
“Nếu muội còn như thế, ca ca sẽ tức giận.”
“Ô ô, huynh hung dữ với người ta! Cẩm Sắt không để ý tới huynh nữa!”
Nàng ta dậm dậm chân, rồi nhấc làn váy lên chạy mất.
Chúc Vô Ương nhíu mày, “Ngăn tiểu thư lại, đừng để cho muội ấy chạy.”
Nói xong rồi nhấc chân chạy theo.
Trong đại sảnh, bọn hạ nhân an tĩnh cúi đầu, hiển nhiên điều này thường xuyên diễn ra.
“Phu nhân……” Quản gia có chút do dự.
“Ta tạm thời không đói bụng, muốn quay về phòng nghỉ ngơi.”
Nàng cười nhạt với hắn, đang định lui về, đột nhiên loé lên một ý xấu.
Trong nháy mắt, sắc mặt nữ nhân chợt tái đi rồi ngất xỉu.
Quản gia vội vàng tiếp được cơ thể đang ngã xuống của nàng.
Trong ngực là ôn hương nhuyễn ngọc, cánh tay chạm vào da thịt tinh tế, mang theo cảm giác hơi lạnh lẽo của ngọc thạch.
Còn có…… mềm mại?
Khuôn mặt tú lệ vũ mị của quản gia nổi lên một vệt ửng đỏ, trông vô cùng kiều diễm mê người.
Tội lỗi, hình như hắn đã không cẩn thận chạm vào thứ gì không nên chạm rồi.
Cũng may phu nhân đã ngất.
Nhưng mà, tại thời điểm quản gia lấy lại sự ăn năn, thì Lâm Lang lặng lẽ vươn móng vuốt.
Tập kích ngực.
Thì ra thật sự là một tiểu ca ca.
Tuy rằng xinh đẹp đến có chút không thể tưởng tượng.
Nàng vừa lòng giả bộ bất tỉnh nằm trong ngực hắn, ăn đậu hủ.
Khi Chúc Vô Ương vừa định đuổi theo, thình lình nghe thấy vài tiếng kinh hô, không khỏi quay đầu lại.
Thì thấy nàng ấy tựa như một con búp bê sứ dễ vỡ, yếu đuối vô lực ngã vào người quản gia.
Đáy lòng nam nhân căng thẳng.
Hắn do dự nhìn thoáng qua vị thiếu nữ đã chạy đi xa, cuối cùng vẫn chọn bế Lâm Lang lên rồi phân phó cho quản gia, “Mau gọi đại phu.”
Thời gian chưa đến nửa chén trà, đại phu đã đem theo hòm thuốc đi tới, sau một phen chẩn bệnh thì nói mạch đập của phu nhân suy yếu, ước chừng là hôm qua mệt nhọc quá độ, chưa được nghỉ ngơi cho tốt.
Chúc Vô Ương nhìn hàng mi đang run rẩy của nàng, xem ra sắp tỉnh lại.
“Phu quân?”
Đôi mắt của nàng tựa như chứa đựng khói nước mông lung, vô cùng chọc người yêu mến.
“Tối qua nàng làm gì, sao cả đêm lại không ngủ?”
Hắn xụ mặt, cũng không biết là cơn tức đến từ đâu, chỉ là tức nàng không chịu để ý tới sức khoẻ của mình.
Hắn vậy mà có chút sợ hãi.
Loại cảm giác này, làm tim hắn bất giác đập thình thịch.
“Ta, ta muốn chờ phu quân trở về.”
Nàng tựa như đã làm sai chuyện, ngoan ngoãn cúi đầu.
“Nương của ta cũng là mỗi ngày chờ cha ta về như thế.”
“Ông ấy không về, thì nương sẽ không ngủ.”
“Cứ như vậy bên nhau nửa đời.”
“Cho nên……”
Lâm Lang cắn môi, “Ta cũng muốn giống như nương, làm một thê tử tốt, nhưng hình như làm sai rồi.” Nàng ngẩng đầu, vô cùng đáng thương mà nói, “Phu quân chàng đừng tức giận, sau này ta, ta sẽ ngủ sớm chút.”
Vừa nói vừa đảo mắt ra xa, không dám nhìn vào mặt hắn.
Nhìn là biết đây chính là một tiểu cô nương không rành nói dối.
Bây giờ thành chủ đại nhân tựa hồ mới nhận ra rằng, tiểu nương tử của hắn năm nay xuân xanh mười sáu, vừa lúc bằng tuổi với muội muội, còn nhỏ hơn hắn tới tận năm tuổi.
Chúc Vô Ương dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào gương mặt kia, những lời trách cứ vốn định nói ra nháy mắt nuốt về, mềm thật.
“Nương tử ngốc.”
Miệng lưỡi của nam nhân không tự giác nói ra cái xưng hô này.
Sợ là bị bán cũng vui vẻ mà đi đếm tiền cho người khác đi.
“Ta mới không ngốc, cha mẹ đều nói Bảo Nhi vô cùng thông minh. Phu quân còn nói như thế nữa, ta có thể tức giận.” Tiểu cô nương phồng quai hàm lên, vẻ mặt bất mãn kháng nghị.
Hì hì, nàng thích nhất là giả heo ăn thịt hổ.
Phu quân ngươi mới là đồ ngốc đấy.
“Được được được, Bảo Nhi không ngốc, mau uống hết thuốc đi.”
Chúc Vô Ương theo bản năng bày ra tư thế dỗ dành.
Tiểu phu nhân của hắn nhăn lại một khuôn mặt phong hoa, rất là ghét bỏ mà nói, “Ta không có bệnh, mới không cần uống thuốc.”
Nàng nghiêng đầu đi, “Ta thấy sắc mặt của phu quân đại nhân không tốt, hình như là bệnh cũng không nhẹ, chàng mới là người cần uống thuốc nhiều đấy.”
Thôi rồi, lại là một tiểu tổ tông.
Lúc trước giả vờ dịu dàng lịch sự nhã nhặn thông tuệ thấu đáo đều là lừa quỷ chắc rồi!
Chúc Vô Ương không cho nàng từ chối, mở miệng nàng ra mạnh mẽ rót vào.
Nàng bị sặc đến nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ủy khuất lên án “hành vi phạm tội tàn bạo” của hắn.
Bỗng nhiên, cặp con ngươi như lưu ly kia xoay vòng một cái.
Nàng cười đến mức vô cùng cổ quái.
Trong nháy mắt đó Chúc Vô Ương có một loại ý nghĩ mình sắp xui xẻo.
Hắn còn chưa kịp tránh đi, cả người đối phương đã nhào về phía hắn, miệng nhỏ mê người dán lên, một cỗ dược vị tùy ý lan tràn.
Nháy mắt, từ đầu đến chân, cả người của hắn đều đỏ như con tôm bị luộc chín..
“Hỗn, hỗn xược!”
Hắn gian nan cuộn tròn một đầu ngón chân, chỉ cảm thấy cả người mềm như bông.
Có chút, có chút không thở nổi.
Ẩy, hình như không thích hợp?
Lâm Lang cúi đầu, thì thấy nam nhân nhắm hai mắt, gương mặt nóng bỏng thật sự kỳ cục.
Hôn mê bất tỉnh?
Oạy moẹ nhà ta!
Có cần yếu ớt tới vậy không?
Lâm Lang nhanh chóng sai người gọi đại phu quay lại.
Vẻ mặt của đại phu rất là ý vị sâu xa.
Trát vài châm, người tỉnh lại, độ nóng trên mặt chưa tan, đỏ rực rất giống đít khỉ. Lâm Lang vô cùng thương tiếc sờ sờ cái tên ngu xuẩn hôn môi cũng không biết thở này.
Lão sơ ca vạn năm nha, thật là không chịu nổi.
Đại phu cũng là người từng trải, như là phó thác thằng con trai đần nhà mình mà sốt ruột nói với Lâm Lang, “Thành chủ đại nhân chưa phá dưa, không hiểu sự đời, phu nhân người phải đảm đương nhiều hơn một chút mới tốt được.”
Thành chủ đại nhân vẻ mặt ngốc.
Phá, phá dưa là cái quỷ gì?
Do dự một lát, đại phu vẫy vẫy tay với nàng, “Phu nhân, xin qua đây một bước để nói chuyện.”
Lâm Lang nhướng mày cùng đi qua.
Vị tài xế già này thần bí hề hề từ hòm thuốc lấy ra một thứ được bọc bởi vải đen, “Cái này vốn dĩ là chuẩn bị cho thằng con trai đần nhà ta để nó thành thân, có điều lão hủ thấy rằng thành chủ đại nhân càng cần cái bí tịch này gấp hơn, bởi vậy mới tặng cho phu nhân, ngài phải cẩn thận vừa đọc vừa nghiên cứu đấy.”
Lâm Lang tiếp nhận, vuốt ve một chút.
Nụ cười trên mặt càng sâu.
“Lão nhân gia ngươi yên tâm, ta sẽ dịu dàng với chàng ấy.”
Nhất định sẽ thực “dịu dàng” khiến hắn khóc lên.
Lâm Lang dẫn lão nhân rời đi.
Chúc Vô Ương đã ăn mặc chỉnh tề, hắn còn trộm vận công áp mấy vệt đỏ không bình thường trên mặt kia xuống, lại khôi phục thành dáng vẻ lạnh nhạt thanh cao thường ngày, nỗ lực duy trì nhân thiết thành chủ cao lãnh.
“Trong tay nàng đang cầm gì đấy?” Hắn hỏi, nỗ lực khiến bản thân không biểu hiện ra tò mò quá mức.
“Tuyệt thế võ công.” Lâm Lang mặt không đổi sắc.
“Hả?” Ánh mắt nghi ngờ của hắn vô cùng rõ ràng, một tên đại phu không võ chỉ biết làm nghề y, sẽ có được cái bí tịch võ công gì? Nếu ông ta có bí mật lớn như thế, hắn thân là chủ nhân của toà thành, tại sao lại không biết?
“Nếu như võ công này luyện thành, song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.” Lâm Lang nghiêm túc mà nói.
Dáng vẻ y hệt đang nói thật.
Khi Lâm Lang muốn hù người, đều có thể đứng đắn hơn bất kì ai, chết đều có thể bị nói thành sống.
Trong lòng Chúc Vô Ương hơi ngứa ngáy.
“Chẳng biết, ta có thể mượn chút để quan sát hay không?”
Mắc câu.
“Tất nhiên là được rồi, có điều, quyển sách này có chút đặc thù, cần phải ở trong bóng tối mới có thể đọc rõ.”
“Thần bí như vậy sao?” Chúc Vô Ương tin thêm vài phần.
Hắn quan sát bốn phía một hồi, cuối cùng khoá nó trong một chiếc tủ dài bằng gỗ.
Ngăn tủ này là dùng để cất một số sách cũ, vừa dọn dẹp xong vài ngày trước, còn chưa kịp cất sách mới vào, vừa lúc trống không.
Vì thế hắn kéo người trốn vào bên trong.
“Xong rồi, nàng có thể lấy ra.” Nam nhân gấp không chờ nổi mà nói.
Lâm Lang cười xấu xa gỡ miếng vải đen ra.
Một tia nắng mặt trời chui vào tủ gỗ quan khe hở, Chúc Vô Ương dán mặt mình sát vào để xem.
Ừ, một đôi nam nữ loã thể đang ôm sát nhau, có lẽ là tư thế vận công?
Hắn đúng thật là chưa nhìn qua bao giờ, có chút mới mẻ độc đáo.
“Phu quân chàng xem, đây là thanh kiếm “mắt đi mày lại”, lưỡi đao “tình ý miên man”.”
“Phu quân, chàng chảy máu mũi.”
“Phu quân, có cái gì của chàng cộm vào ta.”
“Phu quân? Sao chàng lại ngất nữa rồi!”
Lâm Lang cười khẽ.
Đúng là phu quân ngốc của ta.
Lâm Lang cũng không quan tâm, ngủ một mình còn rất thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, bọn tỳ nữ hầu hạ nàng trang điểm chải chuốt, Lâm Lang cũng không chút để ý sửa lại châm ngọc.
“Phu nhân, chủ tử đang chờ ngài đi đến chính đường dùng bữa.” Một người nam nhân mặc y phục quản gia mặt không cảm xúc lên tiếng.
Lâm Lang nhìn hắn nhiều vài cái.
Dung mạo xinh đẹp tú lệ, môi đỏ mảnh khảnh mộng nước.
Ấy, ngực cũng rất to.
Thật là nam nhân?
Lòng Lâm Lang ngứa ngáy.
Thật muốn chạm vào một chút.
Nàng không tự giác nhìn xuống dưới.
Nam nhân bày ra một khuôn mặt cá chết, “Phu nhân có cần tiểu nhân nghiệm minh bản thân mình không?”
Lâm Lang mỉm cười, bình tĩnh mà nói, “Nếu ngươi không ngại.”
Quản gia: “……”
Ta có lẽ gặp phải một vị phu nhân giả.
“Ta họ Cung, phu nhân có thể gọi ta là Tiểu Cung, có việc tùy thời phân phó.” Quản gia mặt than tỏ vẻ ca đây ‘tâm như nước lặng’ sẽ không bao giờ dễ dàng mắc câu, bởi vậy vẫn bày ra một bộ mọi việc đều phân xử theo phép công.
Lâm Lang nhịn cười, đáy mắt như chứa ánh sao trời, “Gọi ‘Tiểu Công’ quá khách khí, hay ta gọi ngươi là ‘Lão Công’ nhé?”
Quản gia trầm mặc một trận.
Hắn không biết tại sao mà nữ nhân này lại cười cổ quái đến thế.
Gọi ‘lão Cung’ kỳ lạ lắm sao?
Có điều, đúng thật là ít ai dám gọi hắn như vậy.
Thân là đại quản gia bên cạnh thành chủ, người đứng thứ hai Vô Song thành, người khác gặp, cũng chỉ biết cung cung kính kính gọi hắn một tiếng “Cung đại nhân”.
Ngoài cửa sổ, một tầng sắc hoa xinh đẹp lay động, người này một tay chống cằm, tua rua từ mặt trang sức nhẹ nhàng phất qua gò má ửng hồng, tựa như nổi lên một rặng mây đỏ nhạt, tươi đẹp, kiều diễm.
Quản gia rũ mắt.
“Phu nhân vui vẻ là được.”
Hắn dẫn người đến chánh đường, thì thấy một vị thiếu nữ phấn y đang lôi kéo huynh trưởng làm nũng, “Ca ca, muội lớn như vậy rồi mà chưa từng đi xem hội chùa, lần này cho phép muội đi được không?”
Ca ca thì đẹp đến thiên nộ nhân oán, còn vị muội muội này thì……
Lâm Lang tấm tắc một tiếng, có chút thất vọng.
Còn tưởng rằng có thể gặp một mỹ nhân nhi xinh đẹp tuyệt thế.
“Không được, thân thể của muội ốm yếu, không chịu nổi mệt nhọc, vạn nhất có người va chạm vào muội thì làm sao bây giờ?” Chúc Vô Ương ôm lấy bả vai muội muội dỗ dành, “Cẩm Sắt, nghe lời, nếu muội muốn thiên đăng (đèn trời), ca ca sai người làm cho muội, rồi thả ở trong sân, mười cái hay một trăm cái đều tùy muội chọn lựa.”
Nhìn thấy cảnh này, quản gia liếc nhìn tân nhiệm thành chủ phu nhân một cái.
Nàng ấy cúi mặt, đôi mắt sáng như trăng non kia toát ra một tia ảm đạm.
Cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đau khổ đi?
Vốn dĩ là đêm tân hôn, trượng phu lại đến phòng của muội muội, bây giờ vất vả lắm mới gặp mặt, thế nhưng là cái dạng này.
“Không chịu đâu, muội muốn đi ra ngoài cơ.”
“Nếu muội còn như thế, ca ca sẽ tức giận.”
“Ô ô, huynh hung dữ với người ta! Cẩm Sắt không để ý tới huynh nữa!”
Nàng ta dậm dậm chân, rồi nhấc làn váy lên chạy mất.
Chúc Vô Ương nhíu mày, “Ngăn tiểu thư lại, đừng để cho muội ấy chạy.”
Nói xong rồi nhấc chân chạy theo.
Trong đại sảnh, bọn hạ nhân an tĩnh cúi đầu, hiển nhiên điều này thường xuyên diễn ra.
“Phu nhân……” Quản gia có chút do dự.
“Ta tạm thời không đói bụng, muốn quay về phòng nghỉ ngơi.”
Nàng cười nhạt với hắn, đang định lui về, đột nhiên loé lên một ý xấu.
Trong nháy mắt, sắc mặt nữ nhân chợt tái đi rồi ngất xỉu.
Quản gia vội vàng tiếp được cơ thể đang ngã xuống của nàng.
Trong ngực là ôn hương nhuyễn ngọc, cánh tay chạm vào da thịt tinh tế, mang theo cảm giác hơi lạnh lẽo của ngọc thạch.
Còn có…… mềm mại?
Khuôn mặt tú lệ vũ mị của quản gia nổi lên một vệt ửng đỏ, trông vô cùng kiều diễm mê người.
Tội lỗi, hình như hắn đã không cẩn thận chạm vào thứ gì không nên chạm rồi.
Cũng may phu nhân đã ngất.
Nhưng mà, tại thời điểm quản gia lấy lại sự ăn năn, thì Lâm Lang lặng lẽ vươn móng vuốt.
Tập kích ngực.
Thì ra thật sự là một tiểu ca ca.
Tuy rằng xinh đẹp đến có chút không thể tưởng tượng.
Nàng vừa lòng giả bộ bất tỉnh nằm trong ngực hắn, ăn đậu hủ.
Khi Chúc Vô Ương vừa định đuổi theo, thình lình nghe thấy vài tiếng kinh hô, không khỏi quay đầu lại.
Thì thấy nàng ấy tựa như một con búp bê sứ dễ vỡ, yếu đuối vô lực ngã vào người quản gia.
Đáy lòng nam nhân căng thẳng.
Hắn do dự nhìn thoáng qua vị thiếu nữ đã chạy đi xa, cuối cùng vẫn chọn bế Lâm Lang lên rồi phân phó cho quản gia, “Mau gọi đại phu.”
Thời gian chưa đến nửa chén trà, đại phu đã đem theo hòm thuốc đi tới, sau một phen chẩn bệnh thì nói mạch đập của phu nhân suy yếu, ước chừng là hôm qua mệt nhọc quá độ, chưa được nghỉ ngơi cho tốt.
Chúc Vô Ương nhìn hàng mi đang run rẩy của nàng, xem ra sắp tỉnh lại.
“Phu quân?”
Đôi mắt của nàng tựa như chứa đựng khói nước mông lung, vô cùng chọc người yêu mến.
“Tối qua nàng làm gì, sao cả đêm lại không ngủ?”
Hắn xụ mặt, cũng không biết là cơn tức đến từ đâu, chỉ là tức nàng không chịu để ý tới sức khoẻ của mình.
Hắn vậy mà có chút sợ hãi.
Loại cảm giác này, làm tim hắn bất giác đập thình thịch.
“Ta, ta muốn chờ phu quân trở về.”
Nàng tựa như đã làm sai chuyện, ngoan ngoãn cúi đầu.
“Nương của ta cũng là mỗi ngày chờ cha ta về như thế.”
“Ông ấy không về, thì nương sẽ không ngủ.”
“Cứ như vậy bên nhau nửa đời.”
“Cho nên……”
Lâm Lang cắn môi, “Ta cũng muốn giống như nương, làm một thê tử tốt, nhưng hình như làm sai rồi.” Nàng ngẩng đầu, vô cùng đáng thương mà nói, “Phu quân chàng đừng tức giận, sau này ta, ta sẽ ngủ sớm chút.”
Vừa nói vừa đảo mắt ra xa, không dám nhìn vào mặt hắn.
Nhìn là biết đây chính là một tiểu cô nương không rành nói dối.
Bây giờ thành chủ đại nhân tựa hồ mới nhận ra rằng, tiểu nương tử của hắn năm nay xuân xanh mười sáu, vừa lúc bằng tuổi với muội muội, còn nhỏ hơn hắn tới tận năm tuổi.
Chúc Vô Ương dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào gương mặt kia, những lời trách cứ vốn định nói ra nháy mắt nuốt về, mềm thật.
“Nương tử ngốc.”
Miệng lưỡi của nam nhân không tự giác nói ra cái xưng hô này.
Sợ là bị bán cũng vui vẻ mà đi đếm tiền cho người khác đi.
“Ta mới không ngốc, cha mẹ đều nói Bảo Nhi vô cùng thông minh. Phu quân còn nói như thế nữa, ta có thể tức giận.” Tiểu cô nương phồng quai hàm lên, vẻ mặt bất mãn kháng nghị.
Hì hì, nàng thích nhất là giả heo ăn thịt hổ.
Phu quân ngươi mới là đồ ngốc đấy.
“Được được được, Bảo Nhi không ngốc, mau uống hết thuốc đi.”
Chúc Vô Ương theo bản năng bày ra tư thế dỗ dành.
Tiểu phu nhân của hắn nhăn lại một khuôn mặt phong hoa, rất là ghét bỏ mà nói, “Ta không có bệnh, mới không cần uống thuốc.”
Nàng nghiêng đầu đi, “Ta thấy sắc mặt của phu quân đại nhân không tốt, hình như là bệnh cũng không nhẹ, chàng mới là người cần uống thuốc nhiều đấy.”
Thôi rồi, lại là một tiểu tổ tông.
Lúc trước giả vờ dịu dàng lịch sự nhã nhặn thông tuệ thấu đáo đều là lừa quỷ chắc rồi!
Chúc Vô Ương không cho nàng từ chối, mở miệng nàng ra mạnh mẽ rót vào.
Nàng bị sặc đến nước mắt lưng tròng, vẻ mặt ủy khuất lên án “hành vi phạm tội tàn bạo” của hắn.
Bỗng nhiên, cặp con ngươi như lưu ly kia xoay vòng một cái.
Nàng cười đến mức vô cùng cổ quái.
Trong nháy mắt đó Chúc Vô Ương có một loại ý nghĩ mình sắp xui xẻo.
Hắn còn chưa kịp tránh đi, cả người đối phương đã nhào về phía hắn, miệng nhỏ mê người dán lên, một cỗ dược vị tùy ý lan tràn.
Nháy mắt, từ đầu đến chân, cả người của hắn đều đỏ như con tôm bị luộc chín..
“Hỗn, hỗn xược!”
Hắn gian nan cuộn tròn một đầu ngón chân, chỉ cảm thấy cả người mềm như bông.
Có chút, có chút không thở nổi.
Ẩy, hình như không thích hợp?
Lâm Lang cúi đầu, thì thấy nam nhân nhắm hai mắt, gương mặt nóng bỏng thật sự kỳ cục.
Hôn mê bất tỉnh?
Oạy moẹ nhà ta!
Có cần yếu ớt tới vậy không?
Lâm Lang nhanh chóng sai người gọi đại phu quay lại.
Vẻ mặt của đại phu rất là ý vị sâu xa.
Trát vài châm, người tỉnh lại, độ nóng trên mặt chưa tan, đỏ rực rất giống đít khỉ. Lâm Lang vô cùng thương tiếc sờ sờ cái tên ngu xuẩn hôn môi cũng không biết thở này.
Lão sơ ca vạn năm nha, thật là không chịu nổi.
Đại phu cũng là người từng trải, như là phó thác thằng con trai đần nhà mình mà sốt ruột nói với Lâm Lang, “Thành chủ đại nhân chưa phá dưa, không hiểu sự đời, phu nhân người phải đảm đương nhiều hơn một chút mới tốt được.”
Thành chủ đại nhân vẻ mặt ngốc.
Phá, phá dưa là cái quỷ gì?
Do dự một lát, đại phu vẫy vẫy tay với nàng, “Phu nhân, xin qua đây một bước để nói chuyện.”
Lâm Lang nhướng mày cùng đi qua.
Vị tài xế già này thần bí hề hề từ hòm thuốc lấy ra một thứ được bọc bởi vải đen, “Cái này vốn dĩ là chuẩn bị cho thằng con trai đần nhà ta để nó thành thân, có điều lão hủ thấy rằng thành chủ đại nhân càng cần cái bí tịch này gấp hơn, bởi vậy mới tặng cho phu nhân, ngài phải cẩn thận vừa đọc vừa nghiên cứu đấy.”
Lâm Lang tiếp nhận, vuốt ve một chút.
Nụ cười trên mặt càng sâu.
“Lão nhân gia ngươi yên tâm, ta sẽ dịu dàng với chàng ấy.”
Nhất định sẽ thực “dịu dàng” khiến hắn khóc lên.
Lâm Lang dẫn lão nhân rời đi.
Chúc Vô Ương đã ăn mặc chỉnh tề, hắn còn trộm vận công áp mấy vệt đỏ không bình thường trên mặt kia xuống, lại khôi phục thành dáng vẻ lạnh nhạt thanh cao thường ngày, nỗ lực duy trì nhân thiết thành chủ cao lãnh.
“Trong tay nàng đang cầm gì đấy?” Hắn hỏi, nỗ lực khiến bản thân không biểu hiện ra tò mò quá mức.
“Tuyệt thế võ công.” Lâm Lang mặt không đổi sắc.
“Hả?” Ánh mắt nghi ngờ của hắn vô cùng rõ ràng, một tên đại phu không võ chỉ biết làm nghề y, sẽ có được cái bí tịch võ công gì? Nếu ông ta có bí mật lớn như thế, hắn thân là chủ nhân của toà thành, tại sao lại không biết?
“Nếu như võ công này luyện thành, song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.” Lâm Lang nghiêm túc mà nói.
Dáng vẻ y hệt đang nói thật.
Khi Lâm Lang muốn hù người, đều có thể đứng đắn hơn bất kì ai, chết đều có thể bị nói thành sống.
Trong lòng Chúc Vô Ương hơi ngứa ngáy.
“Chẳng biết, ta có thể mượn chút để quan sát hay không?”
Mắc câu.
“Tất nhiên là được rồi, có điều, quyển sách này có chút đặc thù, cần phải ở trong bóng tối mới có thể đọc rõ.”
“Thần bí như vậy sao?” Chúc Vô Ương tin thêm vài phần.
Hắn quan sát bốn phía một hồi, cuối cùng khoá nó trong một chiếc tủ dài bằng gỗ.
Ngăn tủ này là dùng để cất một số sách cũ, vừa dọn dẹp xong vài ngày trước, còn chưa kịp cất sách mới vào, vừa lúc trống không.
Vì thế hắn kéo người trốn vào bên trong.
“Xong rồi, nàng có thể lấy ra.” Nam nhân gấp không chờ nổi mà nói.
Lâm Lang cười xấu xa gỡ miếng vải đen ra.
Một tia nắng mặt trời chui vào tủ gỗ quan khe hở, Chúc Vô Ương dán mặt mình sát vào để xem.
Ừ, một đôi nam nữ loã thể đang ôm sát nhau, có lẽ là tư thế vận công?
Hắn đúng thật là chưa nhìn qua bao giờ, có chút mới mẻ độc đáo.
“Phu quân chàng xem, đây là thanh kiếm “mắt đi mày lại”, lưỡi đao “tình ý miên man”.”
“Phu quân, chàng chảy máu mũi.”
“Phu quân, có cái gì của chàng cộm vào ta.”
“Phu quân? Sao chàng lại ngất nữa rồi!”
Lâm Lang cười khẽ.
Đúng là phu quân ngốc của ta.