Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong chiếc đầm trắng tinh khôi, mái tóc ngắn ngang vai buông thả, những làn gió mát rượi thổi qua mái tóc, tôi cảm thấy mình trông cũng thật xinh xắn không thua kém gì ai. Hôm nay, ngày mà tôi đã đợi chờ rất lâu. Hôm nay, tôi sẽ bày tỏ với Hàn Vũ những tâm tư cất giấu trong lòng.
*Ảnh minh họa
Cầm điện thoại lên, tìm kiếm tên cậu ấy trong danh bạ, soạn tin nhắn " Hàn Vũ, 15 phút sau gặp ở trong lớp học " và gửi. Lòng tôi hồi hộp, cảm giác nôn nao khó tả, nhịp tim tăng nhanh không ngừng tưởng như trái tim đang sắp rơi ra khỏi lồng ngực. Tôi hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần.
Hàn Vũ chạy đến cửa lớp, tay vịn vào cửa thở hổn hển chắc là lúc nãy cậu ấy đã chạy rất nhanh đến đây, tôi mỉm cười nhìn cậu ấy. Hàn Vũ bước vào lớp, ngớ người nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi: " Có chuyện gì à? "
Tôi khẽ lắc đầu, ngồi xuống ngay bàn học thân thuộc của tôi và Hàn Vũ từng ngồi suốt một năm học.
" Cậu có nhớ lần đầu tiên tớ và cậu gặp nhau không? " tôi hỏi, Hàn Vũ gật đầu đáp: " nhớ "
Tôi mỉm cười nói tiếp:
" Lần đó, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ luôn tự hỏi tại sao trên đời lại có người hoàn mỹ như vậy chứ? "
" Cậu không phải là thiên thần nhưng lúc nào tớ cũng cảm thấy cậu có một đôi cánh sau lưng "
" Cậu có biết không? Chính cậu là người khiến tớ có động lực để cố gắng từng ngày. Cậu, chính là động lực to lớn nhất đối với tớ "
Tôi đứng dậy, bước về phía Hàn Vũ, đứng trước mặt cậu ấy, dùng tất cả sự chân thành và can đảm để nói:
" Hàn Vũ tớ thích cậu!!! "
Hàn Vũ nắm chặt bàn tay lại với nhau, im lặng không nói. Tôi như nghe thấy âm thanh của những làn gió len qua ô cửa sổ, nghe thấy được hơi thở của Hàn Vũ, và nghe thấy tiếng trái tim tôi đang vỡ vụn thành trăm mảnh. Tôi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế không cho những giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi...
" Xin lỗi, tớ không thích cậu " Hàn Vũ khẽ nói, âm thanh không lớn lắm nhưng với không gian yên tĩnh tưởng chừng như nghe được tiếng gió như thế, tôi lại nghe những lời Hàn Vũ nói rất rõ ràng và cứ như thế câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi rất nhiều lần.
Tôi cúi đầu, liên tục lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn trào rơi trên má thật nhanh để Hàn Vũ kịp không nhìn thấy. Tôi và cậu ấy cứ đứng đối diện nhau, những ánh nắng của buổi chiều tà chiếu qua ô cửa sổ, soi rọi lên bóng hình cao gầy thân quen của cậu ấy, những làn gió khẽ đùa mái tóc ngắn của tôi, mùa hương nắng nhàn nhạt quen thuộc của cậu ấy. Chúng tôi đứng đối diện nhau, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, tuy đứng cạnh nhau nhưng lại có cảm giác rất xa lạ.
Sau khi cố làm cho những giọt nước mắt ngừng tuôn rơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi khó khăn nói: " Hàn Vũ, xin lỗi, xin lỗi vì đã thích cậu " nói đến đây cổ họng tôi đã nghẹn ứ, không nói nên lời, những giọt nước mắt cứ thế thay nhau rơi xuống...
Tôi nghe người ta thường nói " ngày mà mình buồn nhất thì trời sẽ đổ cơn mưa " quả nhiên là không sai, ngày hôm nay, từ lúc trở về từ trường, tôi một mình dạo bước trên con phố, lặng nghe tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, tiếng những cặp tình nhân cùng nhau tan học, tan làm... bầu trời càng càng âm u hẳn là sẽ sắp có mưa lớn, tôi cứ đi mãi trong mưa, không biết phải đi về đâu, càng không muốn trở về nhà. Trời mưa càng lớn, tầm tả, giống như lòng tôi bây giờ vậy. Tôi từng là một đứa không thích những ngày mưa nhưng ngay tại thời điểm này tôi lại thích mưa vô cùng, vô cùng yêu mưa, vì khi đi trong mưa sẽ chẳng ai nhận ra rằng tôi đang khóc...
*Ảnh minh họa
Trong chiếc đầm trắng tinh khôi, mái tóc ngắn ngang vai buông thả, những làn gió mát rượi thổi qua mái tóc, tôi cảm thấy mình trông cũng thật xinh xắn không thua kém gì ai. Hôm nay, ngày mà tôi đã đợi chờ rất lâu. Hôm nay, tôi sẽ bày tỏ với Hàn Vũ những tâm tư cất giấu trong lòng.
*Ảnh minh họa
Cầm điện thoại lên, tìm kiếm tên cậu ấy trong danh bạ, soạn tin nhắn " Hàn Vũ, 15 phút sau gặp ở trong lớp học " và gửi. Lòng tôi hồi hộp, cảm giác nôn nao khó tả, nhịp tim tăng nhanh không ngừng tưởng như trái tim đang sắp rơi ra khỏi lồng ngực. Tôi hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần.
Hàn Vũ chạy đến cửa lớp, tay vịn vào cửa thở hổn hển chắc là lúc nãy cậu ấy đã chạy rất nhanh đến đây, tôi mỉm cười nhìn cậu ấy. Hàn Vũ bước vào lớp, ngớ người nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi: " Có chuyện gì à? "
Tôi khẽ lắc đầu, ngồi xuống ngay bàn học thân thuộc của tôi và Hàn Vũ từng ngồi suốt một năm học.
" Cậu có nhớ lần đầu tiên tớ và cậu gặp nhau không? " tôi hỏi, Hàn Vũ gật đầu đáp: " nhớ "
Tôi mỉm cười nói tiếp:
" Lần đó, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ luôn tự hỏi tại sao trên đời lại có người hoàn mỹ như vậy chứ? "
" Cậu không phải là thiên thần nhưng lúc nào tớ cũng cảm thấy cậu có một đôi cánh sau lưng "
" Cậu có biết không? Chính cậu là người khiến tớ có động lực để cố gắng từng ngày. Cậu, chính là động lực to lớn nhất đối với tớ "
Tôi đứng dậy, bước về phía Hàn Vũ, đứng trước mặt cậu ấy, dùng tất cả sự chân thành và can đảm để nói:
" Hàn Vũ tớ thích cậu!!! "
Hàn Vũ nắm chặt bàn tay lại với nhau, im lặng không nói. Tôi như nghe thấy âm thanh của những làn gió len qua ô cửa sổ, nghe thấy được hơi thở của Hàn Vũ, và nghe thấy tiếng trái tim tôi đang vỡ vụn thành trăm mảnh. Tôi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế không cho những giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi...
" Xin lỗi, tớ không thích cậu " Hàn Vũ khẽ nói, âm thanh không lớn lắm nhưng với không gian yên tĩnh tưởng chừng như nghe được tiếng gió như thế, tôi lại nghe những lời Hàn Vũ nói rất rõ ràng và cứ như thế câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi rất nhiều lần.
Tôi cúi đầu, liên tục lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn trào rơi trên má thật nhanh để Hàn Vũ kịp không nhìn thấy. Tôi và cậu ấy cứ đứng đối diện nhau, những ánh nắng của buổi chiều tà chiếu qua ô cửa sổ, soi rọi lên bóng hình cao gầy thân quen của cậu ấy, những làn gió khẽ đùa mái tóc ngắn của tôi, mùa hương nắng nhàn nhạt quen thuộc của cậu ấy. Chúng tôi đứng đối diện nhau, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, tuy đứng cạnh nhau nhưng lại có cảm giác rất xa lạ.
Sau khi cố làm cho những giọt nước mắt ngừng tuôn rơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi khó khăn nói: " Hàn Vũ, xin lỗi, xin lỗi vì đã thích cậu " nói đến đây cổ họng tôi đã nghẹn ứ, không nói nên lời, những giọt nước mắt cứ thế thay nhau rơi xuống...
Tôi nghe người ta thường nói " ngày mà mình buồn nhất thì trời sẽ đổ cơn mưa " quả nhiên là không sai, ngày hôm nay, từ lúc trở về từ trường, tôi một mình dạo bước trên con phố, lặng nghe tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, tiếng những cặp tình nhân cùng nhau tan học, tan làm... bầu trời càng càng âm u hẳn là sẽ sắp có mưa lớn, tôi cứ đi mãi trong mưa, không biết phải đi về đâu, càng không muốn trở về nhà. Trời mưa càng lớn, tầm tả, giống như lòng tôi bây giờ vậy. Tôi từng là một đứa không thích những ngày mưa nhưng ngay tại thời điểm này tôi lại thích mưa vô cùng, vô cùng yêu mưa, vì khi đi trong mưa sẽ chẳng ai nhận ra rằng tôi đang khóc...
*Ảnh minh họa