Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Buổi chiều, thời gian giảng bài chỉ có nửa giờ, âm thanh báo hiệu vừa vang lên, trong lớp, người gục xuống ngủ, người viết bài thi.
Lên lớp 11 bài tập rất nhiều, các giáo viên môn khác cũng vậy, hầu như mỗi môn đều giao bài tập, ít nhất từ một đến ba bài thi. Nếu như không tranh thủ giờ nghỉ trưa biến thành giờ học, dồn hết bài tập vào giờ tự học buổi tối, chắc chắn sẽ không thể làm xong.
Văn Tiêu tùy tiện cầm một tờ bài thi, mở nắp bút ra ký tên xuống trước, sau đó đặt bút xuống đứng lên.
Triệu Nhất Dương như mọc mắt sau gáy, nghiêng đầu, “Văn Tiêu, cậu muốn đi đâu?”
“Căng tin.”
“Đi đi đi, chúng ta đi cùng nhau!” Triệu Nhất Dương tích cực hưởng ứng, sờ vào túi áo đồng phục cất tiền bên trong, “Đói chết tôi rồi, buổi trưa nhà ăn chỉ giới hạn một đùi gà cho một người, coi thường chúng ta sẽ ăn nhiều sao? Văn Tiêu, có phải cậu cũng ăn chưa đủ no không?”
Văn Tiêu gật đầu, lúc rời khỏi chỗ ngồi phát hiện bạn cùng bàn của cậu đã không thấy bóng dáng.
Ngồi cùng bàn với Trì Dã hầu như đều không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, giờ học ngủ, tan học ngủ, tựa như mỗi ngày buổi tối đều làm việc thâu đêm suốt sáng bên ngoài, quá mức vất vả, phải tranh thủ từng giây từng phút ban ngày để ngủ bù.
Lớp học cách căng tin khá xa, theo chỉ dẫn, trước tiên phải đi qua tượng Khổng Tử, đi cùng hướng qua đường chính dẫn tới sân bóng rổ trung gian, lại đi vòng qua thư viện mới được.
Triệu Nhất Dương thích cười, lúc cười khóe miệng cong lên sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, nhân duyên rất tốt, từ lúc bắt đầu đi, dọc dường gặp người quen đều chào hỏi. Văn Tiêu kiệm lời, rất tự nhiên khiến cuộc trò chuyện rơi vào cục diện chết, cậu ta lại vẫn kiên nhẫn nói chuyện phiếm cùng Văn Tiêu, “Buổi trưa tôi đến phòng làm việc hỏi đề Toán học, phát hiện lão Hứa đang làm đồ thị đường cong của thành tích lớp chúng ta, ánh mắt ông ấy oán giận nhìn màn hình máy tính, khỏi phải nói cực kỳ nghiêm túc.”
Văn Tiêu: “Ừ, là trách nhiệm của thầy ấy.”
“Đúng, bây giờ còn chưa lên lớp 12, ngay cả một môn lão Hứa cũng dồn hết tâm tư lo lắng về thành tích thi vào đại học của chúng ta, theo đà này, chân tóc chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi đến khi chúng ta tốt nghiệp.” Triệu Nhất Dương lải nhải, “Nhắc mới nhớ, thành tích thi vào đại học của trường chúng ta chưa bao giờ xếp hạng đầu của thành phố, bàn về chất lượng thì Minh Nam cũng không phải số 1, nhưng nếu so về lịch sử lâu đời, trường chúng ta có thể ngạo mạn khắp cả nước!”
Cậu ta làm bộ bấm ngón tay tính toán, trong lời nói không nhịn được có chút kiêu ngạo, “Trường chúng tôi sau khi sửa sang lại kiến trúc, đại khái lịch sử có thể đuổi kịp đến 2000 năm trước! Dĩ nhiên, bây giờ và sau này cũng là trường học của cậu. Nhìn thấy tượng Khổng Tử đằng kia không, đứng yên không nhúc nhích nơi đó đã hơn 300 năm rồi.”
Văn Tiêu: “Nhà cũ sau khi sửa, không phải ma quỷ càng dễ lộng hành sao?”
“…” Triệu Nhất Dương chắp hai tay, “Thí chủ, thế nhưng chúng ta là những người phải tự học buổi tối.”
Căng tin trường học không to lắm nhưng khá đầy đủ, muốn tìm nước uống, đồ ăn vặt hay cả gọt bút chì đều có thể tìm được.
Triệu Nhất Dương rất đói, chọn hai cái bánh mỳ, một hộp bánh quy cùng một bịch sữa bò vẫn không đủ, nhét thêm cả một bình nước trái cây trong túi.
Văn Tiêu đứng trước kệ hàng không nhúc nhích, khẽ chạm phải câu slogan trên kệ, “Chà, bánh mỳ kẹp, kẹp cùng thịt xông khói, rất ngon, trường trung học số 1, không bắt tay làm, hỏa tốc cũng không có.”
Văn Tiêu đưa tay cầm một cái, mua một cây bút mực ngòi xanh da trời.
Không nghĩ tới phải xếp hàng lộn xộn như vậy, vừa đi ra khỏi căng tin, ngòi bút chảy mực dính đầy tay.
Văn Tiêu có chút sạch sẽ, “Gần đây có vòi nước không?”
Triệu Nhất Dương đang xử lý cái bánh mỳ, “Có có có, cái bồn rửa tay đằng kia một đống người dùng, mỡ đọng lại dưới máng, đừng nhắc đến nhiều khiến tôi chán ghét, tôi đưa cậu đi rửa tay ở đằng sau căng tin, nơi đó ít người, sạch sẽ.”
Đằng sau căng tin quả thật vắng người, mấy con chim sẻ đang mổ thóc ăn trên đất, nghe tiếng bước chân liền đập cánh bay đi. Bồn rửa tay này có hơi cao, hơi nguy hiểm, nghiêng nghiêng muốn sập theo chiều bức tường, nói không chừng một ngày nào đó, mưa to buổi tối khiến nơi này sập luôn.
Văn Tiêu mở vòi nước đã rỉ sét cả đinh ốc, “xùy xùy” mấy tiếng, một dòng nước trong chảy ra từ vòi. Liếc mắt như thấy gì, Văn Tiêu quay đầu nhìn, đúng lúc đó thấy có người đang đang leo tường rào của trường học.
Thân thủ rất nhanh nhẹn, nhạy bén, chạy đà mấy bước liền nhảy lên, tay không nắm lấy thép rỉ, người đã nhảy lên không trung. Cổ tay dùng sức một chút đã nhảy qua được, người đã ở phía bên kia tường rào.
Văn Tiêu cảm thấy bóng người kia rất quen mắt, nghĩ một lúc liền chạm mặt đối phương ——là bạn ngồi cùng bàn, Trì Dã.
Đang trèo tường.
Trì Dã cũng nhìn thấy Văn Tiêu, cách xa một khoảng, hắn khép ngón giữa cùng ngón trỏ lại, vị trí đứng hướng vào trong, nhìn Văn Tiêu chào một cái rất lưu manh, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhảy khỏi tường rào bỏ đi.
Tầm mắt chuyển sang Triệu Nhất Dương đứng bên cạnh, “Vừa rồi là——–”
Triệu Nhất Dương quay đầu nhìn: “Sao?”
Văn Tiêu: “Cậu không nhìn thấy?”
Triệu Nhất Dương cắn ống hút, nhấn mạnh, “Nhìn thấy cái gì? Tôi cái gì cũng không thấy, mới vừa rồi còn thấy mấy con chim sẻ mổ thóc ăn trên đất đó. Tôi còn đút cho chúng nó hai miếng bánh mỳ.”
Văn Tiêu: “…”
Diễn xuất đạt giải Oscar.
Hiện tại, buổi chiều trường tiểu học tan rất sớm, lúc Trì Dã đến trường tiểu học Ninh Viễn, cổng trường vắng tanh, chỉ còn một ông bảo vệ mặc áo khoác dài đang ngủ gà ngủ gật trong phòng.
Đứng trước cửa lớp 3 năm nhất, Trì Dã lười biếng dựa vào khung cửa, từ góc khuất dùng ngón tay tóm lấy một cái thước kẻ xanh lá gõ lên cửa phòng học, “Bạn học Nha Nha, đang chăm chỉ làm bài tập sao?”
Nghe thấy giọng nói, Nha Nha bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bím tóc đuôi sam nho nhỏ lắc lắc vung vẩy, “Anh hai!” Hô xong, chân mày nhỏ nhíu lại một lần nữa.
Trong phòng học chỉ còn mình Nha Nha, Trì Dã bước vào, nhìn vào cặp sách công chúa Barbie của em gái mình, “Sao vậy, ai bắt nạt em?”
Nha Nha ôm cặp sách, tủi thân nói, “Kẹp tóc nơ con bướm của em mất rồi, lúc học thể dục xong chạy vào đã không thấy đâu.”
“Vì chuyện này mà buồn sao?” Trì Dã nhét tay vào túi quần, nắm tay lại giơ ra, để trước mặt em gái hắn, “Chuẩn bị xong rồi, thấy rõ chưa?”
Nắm tay mở ra, bên trong bàn tay hắn là một chiếc kẹp tóc nhỏ bằng nhựa hình con bướm màu hồng.
Nha Nha trợn tròn mắt, ngạc nhiên mừng rỡ, “Anh hai, anh tìm kẹp tóc của em ở đâu thế?”
Còn dùng từ “tìm” sao? Cô nhóc ngốc nghếch có thể làm rơi đến 18 cái kẹp nhỏ trong một tuần, hắn sớm đã chuẩn bị 100 cái giống nhau như đúc.
“Sức mạnh của anh nhóc là không giới hạn.” Trì Dã đưa tay xách bình nước nhỏ của Nha Nha chê, “Lại là màu hồng?”
“Anh, đây là anh chọn cho em, hình công chúa nhỏ.”
Nha Nha đeo cặp sách, mặc quần áo dày, người chưa lớn nên nhìn tròn vo, khiến Trì Dã có cảm giác hắn đang dắt một quả bóng màu hồng.
Xe mô tô đỗ ở bên ngoài trường học, Trì Dã đội nón bảo hiểm cỡ nhỏ cho em gái, còn mình đeo khẩu trang lên, chân dài nhảy lên xe mô tô.
Nha Nha thành thạo leo lên ngồi, bám chặt quần áo của anh trai, “Anh hai, sáng sớm nay anh đi từ mấy giờ?”
Chân Trì Dã duỗi thẳng lướt trên phố, “5 giờ, sao?”
Nha Nha lè lưỡi, trong lời nói lộ ra sự đắc ý, “Gạt người, lúc em đi vệ sinh đã không thấy anh ở nhà, em xem giờ lúc đó, mới có 3 giờ.”
“Đó là em ngủ mơ, nhìn nhầm rồi. Nói không chừng là em không có thức dậy đi vệ sinh mà là đang nằm mơ.”
Nha Nha bị lắc lư đến không phân biệt được, suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh hiểu ra, “Hóa ra tối qua em không có dậy đi vệ sinh.”
Nhà ăn của trung học Minh Nam không có gì mới, một tuần có năm thực đơn, cứ lặp đi lặp lại một học kỳ, dù là ai cũng không chịu nổi. Ngay sát bên cạnh là phố ăn vặt được hoan nghênh nhất địa phương.
Mặt đường của phố ăn vặt không rộng nhưng lại chen chúc đủ các quầy ăn vặt. Biển hiệu thép không rỉ, không khí ngoài trời thoáng đãng, lại thêm vải bạt màu xanh da trời, kết hợp lại là một tiệm ăn rất thu hút khách hàng.
Ngồi xuống ghế nhựa, Triệu Nhất Dương gọi ba bát cơm rang, lại đề xuất cho Văn Tiêu, “Dưa chua xào của tiệm này là ngon nhất, bảo đảm cậu ăn một lần, 10 năm sau vẫn nhớ đến hương vị này.”
Thấy Triệu Nhất Dương còn muốn nói nữa, Văn Tiêu đã biết ý định của cậu ta, nói với ông chủ, “Thêm một phần dưa chua xào.”
Triệu Nhất Dương giơ ngón cái, “Thí chủ, biết chọn món đó!”
Thượng Quan Dục tách đũa dùng một lần, đâm một dao: “Không phải thí chủ biết chọn món, thí chủ là đang chê ngài nói nhiều.”
Bàn trống bên cạnh có người ngồi vào, giọng rất lớn, điệu cười kỳ quặc như tiếng cưa thép mài vào gỗ.
“Dám mắng tôi trong tiết Vật Lý, cậu ta ngồi cùng bàn còn không biết sao, Trì Dã cũng không phải loại tốt lành gì. Lớp bên cạnh có 42 người, sao lớp chúng ta chỉ có 41? Còn không phải do Trì Dã chặt đứt chân người ta, đánh đến gãy cả tay sao? Đúng rồi, dập cả lá lách! Cấp cứu đến bệnh viện chậm hai phút, e là đến cái mạng sợ cũng không cứu được rồi.”
Vừa nói xong, ánh mắt nhìn sang Văn Tiêu bên này.
Một người khác mở miệng tiếp lời, “Nếu như đã qua tuổi thành niên, đây chắc chắn sẽ bị xử lý là cố ý giết người không thành. Nếu không tại sao trong trường không có giáo viên nào dám quản cậu ta, còn không phải lo lắng, sơ ý một chút ngày nào liền bị Trì Dã đánh chết sao?”
Triệu Nhất Dương đập đũa trong tay lên mặt bàn, “Không dám ra mặt nói, chỉ biết sau lưng khua môi múa mép, chẳng lẽ đều là thái giám?”
Thượng Quan Dục thong thả tiếp lời: “Cậu đây là sỉ nhục cả thái giám.”
Giọng người bên kia còn cố nói lớn hơn trước, “Tôi còn nhớ rõ, năm lớp 10, đang giờ tự học buổi tối, Trì Dã lên cơn điên đạp cửa đi vào, đè Chương Minh Phong ra động thủ, hung thần ác sát, vẻ mặt như muốn giết người.” Người nói chuyện còn làm bộ rụt vai, “Thật đáng sợ.”
Lúc tính tiền, người ngồi bàn bên cạnh đứng lên, đi qua bên cạnh Văn Tiêu, mặt không có thiện ý, chậm giọng nói, “Cậu nhìn xem, xương cốt của cậu không thể khỏe bằng Chương Minh Phong. Cẩn thận đấy, nói không chừng một ngày nào đó, nói sai một câu liền bị Trì Dã đánh chết ———”
Văn Tiêu nhìn người đứng bên cạnh một bước, giọng nói lạnh lẽo, “Tôi quen cậu sao?”
Đối phương chưa nói xong liền trực tiếp nghẹn họng.
Đám người kia đi xa, Triệu Nhất Dương mở miệng, “Nói thế nào thì, tôi ngồi trước Trì ca đã một năm rưỡi, dù cậu ấy thường xuyên không đến trường nhưng Trì ca không phải người như vậy. Mặc dù chuyện đánh người này đúng là thật.”
Nửa câu sau yếu đi —— Từ trước đến giờ Triệu Nhất Dương luôn hãnh diện về tài ăn nói của mình, nhưng bây giờ cảm thấy mình càng nói càng không ổn.
Văn Tiêu cao hơn Triệu Nhất Dương nửa cái đầu, cậu rũ mắt hỏi, “Lo tôi sẽ hiểu lầm sao?”
Triệu Nhất Dương mãnh liệt gật đầu, “Mặc dù cũng không phải hiểu lầm, không đúng, đúng, là hiểu lầm đó.”
Đưa 15 đồng cơm rang cho Triệu Nhất Dương, giọng Văn Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ: “Cậu ta là dạng người gì, tôi có mắt sẽ tự mình nhìn thấy.”
Lên lớp 11 bài tập rất nhiều, các giáo viên môn khác cũng vậy, hầu như mỗi môn đều giao bài tập, ít nhất từ một đến ba bài thi. Nếu như không tranh thủ giờ nghỉ trưa biến thành giờ học, dồn hết bài tập vào giờ tự học buổi tối, chắc chắn sẽ không thể làm xong.
Văn Tiêu tùy tiện cầm một tờ bài thi, mở nắp bút ra ký tên xuống trước, sau đó đặt bút xuống đứng lên.
Triệu Nhất Dương như mọc mắt sau gáy, nghiêng đầu, “Văn Tiêu, cậu muốn đi đâu?”
“Căng tin.”
“Đi đi đi, chúng ta đi cùng nhau!” Triệu Nhất Dương tích cực hưởng ứng, sờ vào túi áo đồng phục cất tiền bên trong, “Đói chết tôi rồi, buổi trưa nhà ăn chỉ giới hạn một đùi gà cho một người, coi thường chúng ta sẽ ăn nhiều sao? Văn Tiêu, có phải cậu cũng ăn chưa đủ no không?”
Văn Tiêu gật đầu, lúc rời khỏi chỗ ngồi phát hiện bạn cùng bàn của cậu đã không thấy bóng dáng.
Ngồi cùng bàn với Trì Dã hầu như đều không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, giờ học ngủ, tan học ngủ, tựa như mỗi ngày buổi tối đều làm việc thâu đêm suốt sáng bên ngoài, quá mức vất vả, phải tranh thủ từng giây từng phút ban ngày để ngủ bù.
Lớp học cách căng tin khá xa, theo chỉ dẫn, trước tiên phải đi qua tượng Khổng Tử, đi cùng hướng qua đường chính dẫn tới sân bóng rổ trung gian, lại đi vòng qua thư viện mới được.
Triệu Nhất Dương thích cười, lúc cười khóe miệng cong lên sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, nhân duyên rất tốt, từ lúc bắt đầu đi, dọc dường gặp người quen đều chào hỏi. Văn Tiêu kiệm lời, rất tự nhiên khiến cuộc trò chuyện rơi vào cục diện chết, cậu ta lại vẫn kiên nhẫn nói chuyện phiếm cùng Văn Tiêu, “Buổi trưa tôi đến phòng làm việc hỏi đề Toán học, phát hiện lão Hứa đang làm đồ thị đường cong của thành tích lớp chúng ta, ánh mắt ông ấy oán giận nhìn màn hình máy tính, khỏi phải nói cực kỳ nghiêm túc.”
Văn Tiêu: “Ừ, là trách nhiệm của thầy ấy.”
“Đúng, bây giờ còn chưa lên lớp 12, ngay cả một môn lão Hứa cũng dồn hết tâm tư lo lắng về thành tích thi vào đại học của chúng ta, theo đà này, chân tóc chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi đến khi chúng ta tốt nghiệp.” Triệu Nhất Dương lải nhải, “Nhắc mới nhớ, thành tích thi vào đại học của trường chúng ta chưa bao giờ xếp hạng đầu của thành phố, bàn về chất lượng thì Minh Nam cũng không phải số 1, nhưng nếu so về lịch sử lâu đời, trường chúng ta có thể ngạo mạn khắp cả nước!”
Cậu ta làm bộ bấm ngón tay tính toán, trong lời nói không nhịn được có chút kiêu ngạo, “Trường chúng tôi sau khi sửa sang lại kiến trúc, đại khái lịch sử có thể đuổi kịp đến 2000 năm trước! Dĩ nhiên, bây giờ và sau này cũng là trường học của cậu. Nhìn thấy tượng Khổng Tử đằng kia không, đứng yên không nhúc nhích nơi đó đã hơn 300 năm rồi.”
Văn Tiêu: “Nhà cũ sau khi sửa, không phải ma quỷ càng dễ lộng hành sao?”
“…” Triệu Nhất Dương chắp hai tay, “Thí chủ, thế nhưng chúng ta là những người phải tự học buổi tối.”
Căng tin trường học không to lắm nhưng khá đầy đủ, muốn tìm nước uống, đồ ăn vặt hay cả gọt bút chì đều có thể tìm được.
Triệu Nhất Dương rất đói, chọn hai cái bánh mỳ, một hộp bánh quy cùng một bịch sữa bò vẫn không đủ, nhét thêm cả một bình nước trái cây trong túi.
Văn Tiêu đứng trước kệ hàng không nhúc nhích, khẽ chạm phải câu slogan trên kệ, “Chà, bánh mỳ kẹp, kẹp cùng thịt xông khói, rất ngon, trường trung học số 1, không bắt tay làm, hỏa tốc cũng không có.”
Văn Tiêu đưa tay cầm một cái, mua một cây bút mực ngòi xanh da trời.
Không nghĩ tới phải xếp hàng lộn xộn như vậy, vừa đi ra khỏi căng tin, ngòi bút chảy mực dính đầy tay.
Văn Tiêu có chút sạch sẽ, “Gần đây có vòi nước không?”
Triệu Nhất Dương đang xử lý cái bánh mỳ, “Có có có, cái bồn rửa tay đằng kia một đống người dùng, mỡ đọng lại dưới máng, đừng nhắc đến nhiều khiến tôi chán ghét, tôi đưa cậu đi rửa tay ở đằng sau căng tin, nơi đó ít người, sạch sẽ.”
Đằng sau căng tin quả thật vắng người, mấy con chim sẻ đang mổ thóc ăn trên đất, nghe tiếng bước chân liền đập cánh bay đi. Bồn rửa tay này có hơi cao, hơi nguy hiểm, nghiêng nghiêng muốn sập theo chiều bức tường, nói không chừng một ngày nào đó, mưa to buổi tối khiến nơi này sập luôn.
Văn Tiêu mở vòi nước đã rỉ sét cả đinh ốc, “xùy xùy” mấy tiếng, một dòng nước trong chảy ra từ vòi. Liếc mắt như thấy gì, Văn Tiêu quay đầu nhìn, đúng lúc đó thấy có người đang đang leo tường rào của trường học.
Thân thủ rất nhanh nhẹn, nhạy bén, chạy đà mấy bước liền nhảy lên, tay không nắm lấy thép rỉ, người đã nhảy lên không trung. Cổ tay dùng sức một chút đã nhảy qua được, người đã ở phía bên kia tường rào.
Văn Tiêu cảm thấy bóng người kia rất quen mắt, nghĩ một lúc liền chạm mặt đối phương ——là bạn ngồi cùng bàn, Trì Dã.
Đang trèo tường.
Trì Dã cũng nhìn thấy Văn Tiêu, cách xa một khoảng, hắn khép ngón giữa cùng ngón trỏ lại, vị trí đứng hướng vào trong, nhìn Văn Tiêu chào một cái rất lưu manh, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhảy khỏi tường rào bỏ đi.
Tầm mắt chuyển sang Triệu Nhất Dương đứng bên cạnh, “Vừa rồi là——–”
Triệu Nhất Dương quay đầu nhìn: “Sao?”
Văn Tiêu: “Cậu không nhìn thấy?”
Triệu Nhất Dương cắn ống hút, nhấn mạnh, “Nhìn thấy cái gì? Tôi cái gì cũng không thấy, mới vừa rồi còn thấy mấy con chim sẻ mổ thóc ăn trên đất đó. Tôi còn đút cho chúng nó hai miếng bánh mỳ.”
Văn Tiêu: “…”
Diễn xuất đạt giải Oscar.
Hiện tại, buổi chiều trường tiểu học tan rất sớm, lúc Trì Dã đến trường tiểu học Ninh Viễn, cổng trường vắng tanh, chỉ còn một ông bảo vệ mặc áo khoác dài đang ngủ gà ngủ gật trong phòng.
Đứng trước cửa lớp 3 năm nhất, Trì Dã lười biếng dựa vào khung cửa, từ góc khuất dùng ngón tay tóm lấy một cái thước kẻ xanh lá gõ lên cửa phòng học, “Bạn học Nha Nha, đang chăm chỉ làm bài tập sao?”
Nghe thấy giọng nói, Nha Nha bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bím tóc đuôi sam nho nhỏ lắc lắc vung vẩy, “Anh hai!” Hô xong, chân mày nhỏ nhíu lại một lần nữa.
Trong phòng học chỉ còn mình Nha Nha, Trì Dã bước vào, nhìn vào cặp sách công chúa Barbie của em gái mình, “Sao vậy, ai bắt nạt em?”
Nha Nha ôm cặp sách, tủi thân nói, “Kẹp tóc nơ con bướm của em mất rồi, lúc học thể dục xong chạy vào đã không thấy đâu.”
“Vì chuyện này mà buồn sao?” Trì Dã nhét tay vào túi quần, nắm tay lại giơ ra, để trước mặt em gái hắn, “Chuẩn bị xong rồi, thấy rõ chưa?”
Nắm tay mở ra, bên trong bàn tay hắn là một chiếc kẹp tóc nhỏ bằng nhựa hình con bướm màu hồng.
Nha Nha trợn tròn mắt, ngạc nhiên mừng rỡ, “Anh hai, anh tìm kẹp tóc của em ở đâu thế?”
Còn dùng từ “tìm” sao? Cô nhóc ngốc nghếch có thể làm rơi đến 18 cái kẹp nhỏ trong một tuần, hắn sớm đã chuẩn bị 100 cái giống nhau như đúc.
“Sức mạnh của anh nhóc là không giới hạn.” Trì Dã đưa tay xách bình nước nhỏ của Nha Nha chê, “Lại là màu hồng?”
“Anh, đây là anh chọn cho em, hình công chúa nhỏ.”
Nha Nha đeo cặp sách, mặc quần áo dày, người chưa lớn nên nhìn tròn vo, khiến Trì Dã có cảm giác hắn đang dắt một quả bóng màu hồng.
Xe mô tô đỗ ở bên ngoài trường học, Trì Dã đội nón bảo hiểm cỡ nhỏ cho em gái, còn mình đeo khẩu trang lên, chân dài nhảy lên xe mô tô.
Nha Nha thành thạo leo lên ngồi, bám chặt quần áo của anh trai, “Anh hai, sáng sớm nay anh đi từ mấy giờ?”
Chân Trì Dã duỗi thẳng lướt trên phố, “5 giờ, sao?”
Nha Nha lè lưỡi, trong lời nói lộ ra sự đắc ý, “Gạt người, lúc em đi vệ sinh đã không thấy anh ở nhà, em xem giờ lúc đó, mới có 3 giờ.”
“Đó là em ngủ mơ, nhìn nhầm rồi. Nói không chừng là em không có thức dậy đi vệ sinh mà là đang nằm mơ.”
Nha Nha bị lắc lư đến không phân biệt được, suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh hiểu ra, “Hóa ra tối qua em không có dậy đi vệ sinh.”
Nhà ăn của trung học Minh Nam không có gì mới, một tuần có năm thực đơn, cứ lặp đi lặp lại một học kỳ, dù là ai cũng không chịu nổi. Ngay sát bên cạnh là phố ăn vặt được hoan nghênh nhất địa phương.
Mặt đường của phố ăn vặt không rộng nhưng lại chen chúc đủ các quầy ăn vặt. Biển hiệu thép không rỉ, không khí ngoài trời thoáng đãng, lại thêm vải bạt màu xanh da trời, kết hợp lại là một tiệm ăn rất thu hút khách hàng.
Ngồi xuống ghế nhựa, Triệu Nhất Dương gọi ba bát cơm rang, lại đề xuất cho Văn Tiêu, “Dưa chua xào của tiệm này là ngon nhất, bảo đảm cậu ăn một lần, 10 năm sau vẫn nhớ đến hương vị này.”
Thấy Triệu Nhất Dương còn muốn nói nữa, Văn Tiêu đã biết ý định của cậu ta, nói với ông chủ, “Thêm một phần dưa chua xào.”
Triệu Nhất Dương giơ ngón cái, “Thí chủ, biết chọn món đó!”
Thượng Quan Dục tách đũa dùng một lần, đâm một dao: “Không phải thí chủ biết chọn món, thí chủ là đang chê ngài nói nhiều.”
Bàn trống bên cạnh có người ngồi vào, giọng rất lớn, điệu cười kỳ quặc như tiếng cưa thép mài vào gỗ.
“Dám mắng tôi trong tiết Vật Lý, cậu ta ngồi cùng bàn còn không biết sao, Trì Dã cũng không phải loại tốt lành gì. Lớp bên cạnh có 42 người, sao lớp chúng ta chỉ có 41? Còn không phải do Trì Dã chặt đứt chân người ta, đánh đến gãy cả tay sao? Đúng rồi, dập cả lá lách! Cấp cứu đến bệnh viện chậm hai phút, e là đến cái mạng sợ cũng không cứu được rồi.”
Vừa nói xong, ánh mắt nhìn sang Văn Tiêu bên này.
Một người khác mở miệng tiếp lời, “Nếu như đã qua tuổi thành niên, đây chắc chắn sẽ bị xử lý là cố ý giết người không thành. Nếu không tại sao trong trường không có giáo viên nào dám quản cậu ta, còn không phải lo lắng, sơ ý một chút ngày nào liền bị Trì Dã đánh chết sao?”
Triệu Nhất Dương đập đũa trong tay lên mặt bàn, “Không dám ra mặt nói, chỉ biết sau lưng khua môi múa mép, chẳng lẽ đều là thái giám?”
Thượng Quan Dục thong thả tiếp lời: “Cậu đây là sỉ nhục cả thái giám.”
Giọng người bên kia còn cố nói lớn hơn trước, “Tôi còn nhớ rõ, năm lớp 10, đang giờ tự học buổi tối, Trì Dã lên cơn điên đạp cửa đi vào, đè Chương Minh Phong ra động thủ, hung thần ác sát, vẻ mặt như muốn giết người.” Người nói chuyện còn làm bộ rụt vai, “Thật đáng sợ.”
Lúc tính tiền, người ngồi bàn bên cạnh đứng lên, đi qua bên cạnh Văn Tiêu, mặt không có thiện ý, chậm giọng nói, “Cậu nhìn xem, xương cốt của cậu không thể khỏe bằng Chương Minh Phong. Cẩn thận đấy, nói không chừng một ngày nào đó, nói sai một câu liền bị Trì Dã đánh chết ———”
Văn Tiêu nhìn người đứng bên cạnh một bước, giọng nói lạnh lẽo, “Tôi quen cậu sao?”
Đối phương chưa nói xong liền trực tiếp nghẹn họng.
Đám người kia đi xa, Triệu Nhất Dương mở miệng, “Nói thế nào thì, tôi ngồi trước Trì ca đã một năm rưỡi, dù cậu ấy thường xuyên không đến trường nhưng Trì ca không phải người như vậy. Mặc dù chuyện đánh người này đúng là thật.”
Nửa câu sau yếu đi —— Từ trước đến giờ Triệu Nhất Dương luôn hãnh diện về tài ăn nói của mình, nhưng bây giờ cảm thấy mình càng nói càng không ổn.
Văn Tiêu cao hơn Triệu Nhất Dương nửa cái đầu, cậu rũ mắt hỏi, “Lo tôi sẽ hiểu lầm sao?”
Triệu Nhất Dương mãnh liệt gật đầu, “Mặc dù cũng không phải hiểu lầm, không đúng, đúng, là hiểu lầm đó.”
Đưa 15 đồng cơm rang cho Triệu Nhất Dương, giọng Văn Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ: “Cậu ta là dạng người gì, tôi có mắt sẽ tự mình nhìn thấy.”