-
Chương 91
Sau khi vừa khôi phục lại sau cơn kinh hoàng, Hứa Huệ Chanh liền sờ vào túi sau của quần jean. Ban nãy ở bệnh viện, cô đã tiện tay nhét tờ phiếu hẹn kiểm tra vào nơi đó. Túi xách của cô không biết đã bị Phượng Hữu nén đi nơi nào rồi, bây giờ trên dưới toàn thân, chỉ còn lại mấy tờ giấy đó.
Cô mở ra xem.
Thẩm Thung Nhạn liếc nhìn thấy mấy chữ lớn tên bệnh viện, “Cựu Tình Địch tiểu thư bị bệnh gì à? Còn có thể cứu không?”
Hứa Huệ Chanh cười vài tiếng, “… Còn chưa biết.”
“Woah ha ha ha. Có thể sống hết năm nay không?” Thẩm Thung Nhạn cười rất điên cuồng, “Cho nên nói, đừng bao giờ đi làm tiểu tam. Không phải không bị báo ứng, chỉ là chưa đến lúc thôi.”
Nghe câu này, Hứa Huệ Chanh lại không hề tức giận. Cô biết là lúc ở trong vườn hoa, là Thẩm Thung Nhạn đã cứu cô. Hơn nữa, lời Thẩm Thung Nhạn nói trước giờ đều nửa thật nửa giả, lời nào cũng gọi cô là “Tình địch tiểu tam”, nhưng lại chưa từng làm khó dễ cô. Cô trả lời, “Hy vọng không phải là bệnh thật.”
Thẩm Thung Nhạn hiếu kỳ, ánh mắt lại dời đến tờ phiếu kia, khi nhìn thấy trên đó đột nhiên có chữ “buồng trứng”, “A, có phải là bệnh nan y không?”
“Còn chưa kiểm tra…” Hứa Huệ Chanh gấp tờ phiếu lại, nhìn ra cảnh cây cối bên ngoài cửa xe, cô đột nhiên nói, “Tôi muốn sinh một đứa con…”
Thần sắc của Thẩm Thung Nhạn đột nhiên thay đổi, đó là vẻ mặt không giống với vẻ khoa trương từ trước đến nay, nhưng chớp mắt một cái, cô nàng đã lại diễn rồi, “Cựu Hôn Phu tiên sinh sẽ không thích con nít đâu, anh ta là một tên đàn ông cặn bã tàn khốc vô tình.”
“Tôi nghĩ… anh ấy sẽ thích.”
“Hừm hừm.” Thẩm Thung Nhạn hất đầu, “Tôi có lòng tốt mới khuyên nhủ.”
“Là tôi sinh ra, anh ấy sẽ thích.” Đây là suy nghĩ thật lòng của Hứa Huệ Chanh, cũng là tự tin mà Chung Định đã cho cô,
“Đầu năm nay, tiểu tam thành chính thất cứ thích đi xát muối vào vết thương của nguyên phối.” Nếu như không phải đang lái xe, Thẩm Thung Nhạn chắc chắn đã bưng mặt khóc rồi.
Cứ nói chuyện như thế, hai người họ đã nhanh chóng đến cổng tiểu khu.
Thẩm Thung Nhạn vội kêu Hứa Huệ Chanh xuống xe, “Về nhà nhanh đi, tôi muốn lái chiếc xe này đi hóng gió.”
“Nhưng… đây là xe của Chung tiên sinh mà…”
“Hóng gió xong tôi trả lại cho anh ta, tôi làm gì phải hiếm lạ chiếc xe nát này chứ.” Phút chốc, cô nàng nghĩ ra gì đó, liền vươn nửa người ra khỏi xe hỏi Hứa Huệ Chanh, “Cựu Tình Địch tiểu thư, Thái Sửu có phải là rất xấu không?”
Hứa Huệ Chanh phải mất hai giây mới phản ứng được “Thái Sửu” là ai, sau đó gật đầu.
“Tôi cũng cảm thấy là quá xấu.” Thẩm Thung Nhạn hơi nghiêm mặt, giọng nói trầm xuống, “Nhưng tôi nghĩ, nếu như con của tôi sau này không có cha yêu thương, cũng rất thảm.”
Hứa Huệ Chanh sửng người.
“Trời xanh ơi, người đẹp mà lòng cũng tốt như con nên làm thế nào mới tốt đây!” Dừng lại ba giây, cô nàng phục hồi thần thái, “Cựu Tình Địch tiểu thư, tôi đi hóng gió đây. Cô nhanh xuống xe đi.”
Đợi khi Hứa Huệ Chanh xuống xe rồi, Thẩm Thung Nhạn đóng cửa xe lại, đạp chân ga, hùng hổ phóng đi.
Hứa Huệ Chanh nhìn chiếc xe đi xa, thật sự là không cách nào liên tưởng được người đàn ông có vết đao với Thẩm Thung Nhạn là một cặp.
Nhưng mà, chuyện của người khác, thì cũng là của bản thân người ta thôi.
Giống như là cô và Chung Định vậy, trong mắt đa số mọi người, cũng là một tổ hợp không thể nào tưởng tượng nổi.
----
Chung Định và Phượng Hữu, là học sinh của cùng một vị huấn luyện viên.
Kiều Diên do thân thể nhiều bệnh, thường hay vắng học.
Phượng Hữu không thích nhìn thấy đôi anh em sinh đôi này, nên cũng không mấy xuất hiện.
Nhưng thân thủ của Chung Định, đám người cùng thế hệ đều biết rõ, là cực kỳ tàn độc.
Sau khi Kiều Diên về nước, Chung Định cũng dần dần bỏ phí các buổi học, suốt ngày ở ngoài chơi bời lêu lổng, chính thức trở thành hạng ăn chơi trác táng.
Mọi người không còn nhìn thấy hắn ra tay nữa.
Ngày trước Phượng Hữu xem thường Chung Định, không lâu trước đó gã đã biết, Chung Định thật ra là một con sói.
Hơn nữa, bây giờ Chung lão thái gia hình như cũng bắt đầu yêu thích Chung Định, thường xuyên lẩm bẩm, “Nếu như năm đó A Diện có được khí phách của Chung Định…” cái gì đó. Ông ta giống như đang hối hận lúc trước không để ý đến Chung Định vậy.
Phượng Hữu thích quyền lực, thích tiền bạc.
Chung lão thái gia cũng vậy.
Hai ông cháu này, lúc trước xem ra rất hòa hợp, thật ra thì cũng là đối thủ của nhau. Cho nên lúc Phượng Hữu bộc lộ hoàn toàn dã tâm của mình trước mặt Chung lão thái gia, quan hệ của hai người họ liền không còn hòa bình như trước nữa.
Áp lực bên phía Chung lão thái gia thì cũng thôi đi.
Phượng Hữu vốn trông mong có thể mưu lợi nhờ cuộc liên hôn của hai nhà Chung Thẩm, thế nhưng, đã qua mấy tháng rồi, hôn lễ của gã và Thẩm Thung Nhạn cứ bị trì hoãn. Hơn nữa, cô nàng còn liên tiếp hãm hại gã.
Nếu như trước kia, Thẩm Thung Nhạn có chết trước mặt Phượng Hữu thì gã cũng không chớp mắt lấy một cái.
Thế nhưng bây giờ, gã lại có lòng trắc ẩn với cô nàng.
Cơn bực bội cực độ trong lòng Phượng Hữu mong muốn được phát tiết, mà Hứa Huệ Chanh đã trùng hợp như thế, xuất hiện trước mặt gã.
Gã thật sự muốn hủy hoại cô, bởi vì đó là người mà Chung Định quan tâm.
Cũng như thế, cuối cùng vào ngày hôm nay, Phượng Hữu đã được gặp một Chung Định chưa từng nhìn thấy qua.
“Tốt xấu gì mày cũng kêu tao một tiếng “anh”, tao sẽ cho mày được toàn thây, thế nào?” Chung Định đang cười, đôi mắt cong lên rất đẹp trai, tay trái của hắn bị một chiếc áo đen bọc lại, hơi gồ lên.
Được tôn lên bởi hai vết dao, gương mặt của Phượng Hữu càng thêm đáng sợ, “Chuyện đừng có nói trước vậy chứ, anh Chung Định.”
“Nghe nói trò súng ống mày chơi rất giỏi.” Chung Định cởi bỏ hai nút trên áo sơ mi, sau đó tay trái kéo chiếc áo đen ra, đôi con ngươi bị sương giá che phủ, “Hôm nay tao sẽ cho mày được thấy, cái gì gọi là chơi còn giỏi hơn cả mày.”
Khi nãy Phượng Hữu hoàn toàn không dự liệu tới Chung Định sẽ đến nhanh như thế này, cho nên vẫn chưa chuẩn bị gì. Nhìn thấy Chung Định muốn làm thật, gã liền nhanh chóng nhảy phốc một cái, lăn về phía bụi hoa bên cạnh.
Chung Định rất bình tĩnh, chầm chậm lắp thiết bị giảm thanh vào. Lúc bóng người của Phượng Hữu vọt qua, Chung Định lẩy cò súng.
Một người mang súng.
Một người tay không.
Thắng bại đã rõ.
Nhất là khi sát ý của Chung Định đã sục sôi cuộn trào.
Chẳng bao lâu sau, Phượng Hữu đã bị máu nhuộm lên, phạm vi màu đỏ của máu càng lúc càng rộng, đã làm bẩn hết phân nửa chiếc áo của gã.
Gã rịt lấy vết thương của mình, đột nhiên cười lên.
Chuyện ngày hôm nay, kẻ bắn tin chắc hẳn là Thẩm Thung Nhạn.
Cô đã làm hỏng chuyện của gã không chỉ một lần.
Từ sau khi gã giết chết đứa con của cô.
----
Thẩm Thung Nhạn men theo con đường khi nãy Chung Định đã chạy để quay về.
Sau khi dừng xe, cô im lặng nhìn vũng máu lớn tràn ra từ trong bụi cỏ.
Chung Định đứng ở phía trước, vung vẩy cây súng đùa nghịch. Nhìn thấy cô lần lữa không xuống xe, hắn liếc mắt về phía cô.
Thẩm Thung Nhạn cười. Cô mở cửa xe, nhảy xuống, “Cựu Hôn Phu tiên sinh, chúng ta không thể làm vợ chồng hòa hợp, thật sự là một chuyện quá đáng tiếc.”
“Cô muốn đến nhặt xác cho nó hả?” Hắn cười âm trầm.
“Anh và tôi thật không đủ ăn ý.” Cô lắc lắc ngón tay trỏ, “Tôi là đến để bồi thêm nhát dao cuối cùng.”
“Kỹ thuật dùng dao của Thẩm đại tiểu thư, tôi không rảnh thưởng thức.” Chung Định nhặt chiếc áo đen lên, gói lại. Hắn đi về phía xe. Lúc lướt qua vai cô, đột nhiên hắn tùy tiện nói, “Hy vọng một nhát dao này của cô có thể nhắm thẳng vào chỗ hiểm.”
Cô mím môi cười, “Như anh mong muốn.”
Sau cùng Chung Định liếc nhìn Phượng Hữu một cái, rồi lên xe rời khỏi.
Thẩm Thung Nhạn chầm chậm đi lên trước.
Tấm mắt của Phượng Hữu có hơi mơ hồ, nhưng vẫn luôn nhìn về phía cô nàng.
Cô nàng đi tới trước mặt gã, khoanh gối ngồi xổm xuống, “Hi, Nam Phụ tiên sinh vẫn còn sống chứ?” Giọng nói của cô nàng tỏ ra thật hồn nhiên vô tội.
Gã không trả lời.
“Sao mà anh đần thế.” Cô ấn vào vết thương trên vai trái của Phượng Hữu, nhìn thấy gã đau đến co giật, sắc mặt tái nhợt, cô cười, “Anh hại Cựu Tình Địch tiểu thư, thế là tự đào hố chôn mình rồi. Nếu như muốn giết, mục tiêu phải là Cựu Hôn Phu tiên sinh chứ. Anh ta mà chết rồi thì Cựu Tình Địch tiểu thư cũng chẳng cách nào báo thù. Nhưng nếu Cựu Hôn Phu tiên sinh mà sống, thì lúc nào cũng có thể trả thù xã hội cả.”
Phượng Hữu nghe thấy cô ta vo ve bên tai gã, thần trí của gã đang chống chọi với cơn đau đớn.
“Cho nên nói, tôi ăn cơm trắng nhiều hơn anh 45 ngày, ưu thế của trí thông minh cũng thể hiện ra hết.”
Cô nhìn thấy gã túa mồ hôi lạnh, tay càng chọt vào vết thương của gã, “Nam Phụ tiên sinh, đau không?”
Phượng Hữu cắn chặt răng.
Thẩm Thung Nhạn tiến sát gã, tiếng nói trở nên nhỏ đến không thể nào nghe được, “Lúc đứa bé ra đi, cũng đau như thế đó.”
Ánh mắt của gã trở nên mơ hồ.
“Nam Phụ tiên sinh.” Cô xoa mặt gã, trong mắt lóe lên một tia sáng nhạt, “Anh xuống địa ngục đi.”
----
Phượng Hữu mất tích.
Chung gia triển khai phương thức tìm kiếm trải thảm, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Mọi người không khỏi dồn hết nghi ngờ lên đầu Chung Định.
Lúc Chung phụ tìm đến Chung Định, Chung Định rất vô tội, “Tôi chẳng biết gì cả.”
Chung phụ tức đến thở hồng hộc, lời lẽ quở mắng lộn xộn cả lên.
Chung Định khinh miệt cười phì một tiếng, sau đó chẳng nể nang mặt mũi gì, trực tiếp cúp điện thoại. Lúc này hắn có phần hả hê trên nỗi đau của người khác, Phượng Hữu lại dám đi chọc một kẻ tâm thần, quả thật là tự tạo nghiệt, không thể sống.
Bởi vì Phượng Hữu không rõ tung tích, sự ám ảnh của Chung lão thái gia về Chung Định lại trỗi dậy mãnh liệt. Không chỉ như thế, ngay cả Chung mẫu cũng bất đầu nhìn Chung Định với ánh mắt khác.
Nhưng mà, Chung Định lại không tiếp nhận sự kỳ vọng này. Cái gì mà ông nội, cha, mẹ chứ, những người đó đã sớm xanh mồ trong lòng hắn rồi. Hắn quyết định, đời này sẽ không về lại Chung thị nữa. Ngay cả bên cô cả, hắn cũng bắt đầu từ chối.
Trước đó không lâu Chung Định có hỏi Hứa Huệ Chanh, bản thân có còn phân liệt nữa hay không.
Cô lắc đầu, “Lần cuối cùng em gặp Kiều Diên là hồi trước tết.”
Như vậy tính ra, thì cũng đã gần nửa năm trời rồi.
Chung Định phân tích, có lẽ bản thân hắn chỉ là muốn tạo ra một Kiều Diên thật sự hoàn hảo, cho nên chỉ kéo dài phần dịu dàng của Kiều Diên trong cuốn nhật ký, và vứt bỏ đi một Kiều Diên đích thực.
Bất luận là lý do gì, sự thật chính là, từ sau khi Chung Định có được Tiểu Sơn Trà, thì hắn đã thoát khỏi bóng ma mà em trai hắn tạo ra rồi. Bao gồm cả kiểu tình thân “yêu ai yêu cả đường đi” của cô cả, hắn cũng không tiếp tục thỏa hiệp nữa.
…
Công ty dưới tiếng của Sách Lan Câu, danh tiếng càng ngày càng lan rộng. Có vài công ty về điện tử đã trực tiếp muốn ông chủ lên dự án.
Ông chủ lười để ý đến.
Sau buổi đi ăn chung, quan hệ của Hứa Huệ Chanh cùng đồng nghiệp ngày càng hòa hợp. Tiểu La còn hẹn cô tan ca đi dạo phố.
Hứa Huệ Chanh trưng cầu sự tán thành của Chung Định, sau đó đồng ý.
Nơi đi dạo, là khu vực gần hội sở.
Cô đứng ở đầu đường, xa xa nhìn về nơi đã từng là chốn địa ngục, trong lòng thư thái không ít. Cô đã gặp được vận may lớn nhất đời mình rồi, cho nên những đau thương trước kia, cũng đã phai mờ dần.
…
Ngày 7 tháng 7 dương lịch, là sinh nhật của Hứa Huệ Chanh.
Cũng vào ngày đó, cuối cùng cô cũng biết, vị nam thần khí chất cao ngạo, tướng mạo thuộc hàng tuyển của công ty, là người cô yêu thương.
Buổi sáng, không biết Tiểu La làm sao biết được một tin đồn, chợt rất kích động, uống hết nửa ly nước, sau đó cô nàng bắt tay làm loa, kề bên miệng, “Nghe nói ông chủ sắp đến bộ phận quả lý đó! Cơ hội một đi không trở lại đâu.” Nói xong, cô nàng vội vàng xông vào phòng vệ sinh tút tát lại mặt mũi.
Sau đó, lục tục mấy cô đồng nghiệp đều theo vào.
Hứa Huệ Chanh buồn bực. Chung Định cũng ở trong công ty, làm sao mà chẳng thấy ai hâm mộ hắn vậy. Tuy rằng sự nghiệp của hắn không thăng tiến được như Trần Hành Quy, nhưng với cái gương mặt đó, thế nào thì cũng nên có một hai người thầm mến mới đúng chứ.
Cô có chút oan ức cho hắn.
Hứa Huệ Chanh không hề hùa theo cái “nghi thức” nhiệt liệt chào đón ông chủ kia, cô vẫn ở trong căn phòng làm việc nhỏ dành riêng cho mình, tiếp tục công việc. Cô dự tính một chút nữa khi Trần Hành Quy đến, cô sẽ ra ngoài lễ phép chào hỏi một chút. Dù sao thì cô cũng không muốn tỏ ra quá thân thiết với ông chủ trước mặt đồng nghiệp.
Kết quả, Trần Hành Quy không xuất hiện.
Người đến, giống y chang như được miêu tả: khí chất cao ngạo, tướng mạo thuộc hàng tuyển.
Hứa Huệ Chanh nhìn, mắt cũng không chớp một cái.
Phòng làm việc lớn như vậy, Chung Định chẳng nhìn đến ai, chỉ nhìn về phía cô. Nhìn bộ dáng ngốc ngốc ngẩn ngơ của cô, hắn cười.
Nụ cười này, ý tứ sâu xa.
Khoảnh khắc này, gần như tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Hứa Huệ Chanh. Tiểu La lại càng là ngay cả miệng cũng há thành hình chữ O.
Chung Định cười như thế xong liền đi mất.
“Tiểu Chanh Tử.” Tiểu La kinh ngạc kêu lên, “Ông chủ cười với chị kìa!”
Trong phút chốc, Hứa Huệ Chanh chẳng biết nên phản ứng thế nào. Khi bạn trai của mình trở thành bạch mã hoàng tử của toàn công ty, cảm giác đó, thật ra không được tốt lắm.
Cô rầu rĩ trở về phòng làm việc, rầu rĩ gửi tin nhắn cho Chung Định, “Chung tiên sinh, anh lừa em.”
Chung Định trả lời rất nhanh, “Ai kêu em ngốc chứ.”
Cô nghĩ nghĩ, sao mà mình dễ lừa như thế này chứ, rõ ràng là có rất nhiều manh mối mà: ai dám ngày ngày đều đi trễ, ai dám hôm nào cũng về sớm, hơn nữa Chung Định lại chẳng có tí áp lực gì về vấn đề kinh tế, cứ như là làm việc hay không thì cũng giống nhau vậy.
Thế mà cô vẫn mãi luôn tưởng rằng hắn không làm việc đàng hoàng cơ.
Sau đó Chung Định gọi điện đến chọc cô.
Cô vẫn rầu rĩ.
Hứa Huệ Chanh gần như chưa từng phát cáu với Chung Định. Thường ngày hắn lạnh nhạt cũng tốt, độc miệng cũng thôi, cô đều có thể giữ được nụ cười trên môi. Thế nhưng, cho dù cô có thật sự nổi giận, thì cũng không làm ầm ĩ, chỉ không hé răng lên tiếng mà thôi.
Giống như sự im lặng trong lúc này vậy.
Chung Định là người không biết nói lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của cô, hắn vẫn xuống nước, dỗ vài câu, “Tiểu Sơn Trà, anh sai rồi.”
Giọng nói thuần chất như rượu ngon vậy.
Nghe hắn nói, cơn phiền muộn cũng tan mất. Ở trước mặt hắn, cô không chút khí thế như thế này đây.
Bữa tiệc tối hôm sinh nhật, Hứa Huệ Chanh vốn muốn mời Hứa Thất Trúc đến cùng chung vui, nhưng Chung Định không chịu.
Chung Định bao một gian phòng trong nhà hàng xoay, ở nơi ngắm cảnh cao nhất của thành phố.
Hứa Huệ Chanh cảm thấy việc này quá mức xa xỉ, bày ra thái độ của cô vợ nội tướng nhỏ, “Chung tiên sinh, anh như vậy tiêu tiền lãng phí quá.”
Hắn không chấp nhận, “Một đời cũng chỉ có một lần này, đáng.”
Trong nhà hàng không có hoa hồng đỏ thắm, cũng không phải là bầu không khí lãng mạn.
Chung Định chỉ tặng cho cô một chiếc hộp bé.
Trên hộp kẹp một tấm thiếp nhỏ.
Mở hộp ra, bên trong có đặt một chiếc nhẫn.
Không phải là mặt kim cương to bự. Chỉ đơn giản mộc mạc, ánh sáng rực rỡ phát ra lại làm Hứa Huệ Chanh chói cả mắt, khiến cho cô cảm thấy không thực, “Chung tiên sinh…”
Nghe ba chữ “Chung tiên sinh” này, vô cùng xa cách. Thế nhưng khi phối hợp với ba chữ khác, lại mang đến một cảm giác rất khác biệt, “Chung phu nhân, sinh nhật vui vẻ.”
Khoảnh khắc này, Hứa Huệ Chanh khóc rồi.
Nước mắt cô rớt xuống tấm thiệp nhỏ kia, thấm ướt dòng chữ Chung Định đã viết.
Till death do us part.