-
Chương 17
Lần này Chung Định quay lại là muốn đến tìm bật lửa của hắn.
Trước khi về nhà, việc đầu tiên hắn làm chính là tắm rửa. Lúc tắm xong, khoác lên áo choàng tắm ra ngoài tìm thuốc lá, hắn đột nhiên nghĩ ra, bật lửa đã rơi ở phòng rửa tay trong phòng bao mất rồi.
Hắn nhớ ra lúc vành tai chạm tóc mai với cô bạn gái, hắn đã bỏ chiếc bật lửa lên kệ ở bên cạnh.
Vì thế hắn lại quay trở lại hội sở.
Lúc trở lại phòng bao, bọn Kiều Lăng đã không còn ở đó nữa.
Có một bác gái trung niên đang quét dọn vệ sinh.
Chung Định xoay người đi vào phòng rửa tay.
Đống ô uế bên trong đã được dọn dẹp xong xuôi.
Chiếc bật lửa vẫn còn trên cái kệ kia.
Cuối cùng thì hắn cũng yên tâm.
Sau khi dọn dẹp phòng sạch sẽ, cuối cùng bác gái vệ sinh đi vào phòng trà nước, bác tính hút bụi một lượt trong đó là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Lúc bác vừa bật sáng đèn trong phòng trà nước thì bị dọa cho kêu lên một tiếng kinh sợ.
Có một cô gái cuộn tròn mình nằm dưới đất, chẳng hề nhúc nhích.
Bác gái hốt hoảng, vội vàng gọi vọng vào phòng rửa tay, “Chàng trai à, nhanh qua đây nhìn xem.”
Chung Định nghe thấy tiếng thét chói tai của bác, nhưng hắn không tính trả lời. Hắn chuẩn bị rời khỏi.
Bác gái vội vàng đuổi theo, cản hắn lại, “Bên trong có người đang nằm đó, có phải là bạn của cậu không vậy?”
Hắn liếc về phía phòng trà nước một cái, lạnh đạm trả lời, “Không phải.”
Bác gái vừa nghe thấy, vội vàng quay lại phân biệt khuôn mặt người nằm trên đất. Sau khi nhận ra đó là ai, bác lại luống ca luống cuống chạy ra, giải thích, “Đây là cô gái ở chỗ chúng tôi. Thật là tạo nghiệp mà, ba ngày hai bữa thì bị ông chủ đánh, hôm nay có thể là lại bị đòn nữa rồi. Tôi đi tìm người đến giúp đỡ.” Nói xong, bác gái vội vã kéo cửa chạy ra ngoài.
Chung Định dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Hứa Huệ Chanh.
Hơi ấm của phòng bao này đã được tắt khi khách rời khỏi, cô ta mặc một bộ váy ngắn ngực xẻ thấp, nằm trên nền gạch đá cẩm thạch lạnh căm căm.
Hắn từ từ đi đến phía trước cô, thử thăm dò hơi thở của cô.
Chưa chết.
Hắn khom lưng xuống tỉ mỉ nhìn gương mặt của cô.
Cô ta đang nhíu mày, biểu tình tỏ ra rất đau đớn, trên trán còn rịn mồ hôi. Đầu tóc kia vẫn còn ở trạng thái nửa ướt.
Chắc là cô ta uống say rồi.
Đám đàn ông kia cố ý chuốc say cô ta. Trước khi đến đây Kiều Lăng đã nhắc nhở bọn họ, cô ta đang trong ngày đặc biệt, đừng có chơi quá trớn. Nếu không, cô ta càng thê thảm.
Chung Định không phải là một người có lòng đồng tình với người khác. Hắn cứ thế mà nhìn cô nửa sống nửa chết hôn mê ở nơi này, cũng chẳng có chút cảm giác thương hại gì.
Hắn nhớ đến câu “Ba ngày hai bữa bị đánh” của bác gái vệ sinh.
Đóa Sơn Trả bé nhỏ này thật sự rất thú vị. Bình thường chính là một con thỏ trắng bảo sao nghe vậy, giả vờ bình tĩnh, nhưng lại không che dậy được vẻ hoảng hốt. Nhưng cô ta cũng rất bền bĩ, dù có giày vò thế nào cũng không gục ngã.
Chung Định đụng trán Hứa Huệ Chanh một cái, hơi bị nóng.
Đóa Sơn Trà thú vị thế này, nếu cứ chết ở đây như vậy, thế thì lại có chút đáng tiếc.
Lần đầu tiên, hắn đưa tay ra ôm lấy cô.
Thân thể của cô ta cực kỳ lạnh lẽo.
Có thể là do hơi ấm của cơ thể hắn, cô chủ động dựa vào trong ngực của hắn, khóe miệng cử động một chút, hình như đang nói gì đó.
Hắn cúi đầu sát xuống mặt của cô, mới nghe ra được mấy từ rất nhỏ.
Kiều tiên sinh?
Hắn nhìn cái xoáy trên đỉnh đầu cô, cười lên, nhè nhẹ hỏi cô, “Kiều tiên sinh nào vậy?”
Không biết là cô có nghe hiểu lời hắn nói hay không, níu lấy quần áo của hắn, tiếng nói mảnh đến nghe không rõ, “Kiều tiên sinh…”
“Kiều em gái cô.” Đây là câu trả lời của Chung Định.
Có thể người cô ta gọi là Kiều Lăng, cũng có thể là một Kiều gì đó.
Nhưng mà, cô ta cũng xứng?
Hắn liếc nhìn chiếc váy xẻ ngực thấp của cô, rồi lại bỏ cô xuống. Hắn cởi áo khoác của mình ra, đắp lên cho cô, sau đó tự bản thân hắn cũng cười lên, búng một cái lên má cô, “Tiểu Sơn Trà, tối nay tâm tình của anh không tệ.”
Không tệ, miễn cưỡng có thể quay lại làm người tốt.
----
Chung Định ôm lấy Hứa Huệ Chanh ra khỏi phòng bao, vừa hay đụng phải bác gái vệ sinh đưa nhân viên phục vụ đến.
Đi cùng còn có Má Mì.
Đổi lại là bình thường, loại chuyện này, Má Mì sẽ không xuất hiện. Chỉ là giá trị của Hứa Huệ Chanh bây giờ đã không giống trước kia nữa, Má Mì đã nhận lời khá nhiều người khách, sau mấy ngày này sẽ cho Hứa Huệ Chanh đi tiếp đãi bọn họ. Nếu như Hứa Huệ Chanh đột nhiên xảy ra chuyện gì, Má Mì thật khó mà ăn nói.
Má Mì hơi có chút hối hận khi để Hứa Huệ Chanh đi tiếp đãi Kiều Lăng. Biết rõ rằng đám cậu ấm đó có sở thích khác thường, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.
Lúc Má Mì nhìn thấy Chung Định, bà kinh hãi một chốc, sau đó thì cung cung kính kính, “Chung tiên sinh, Sơn Trà làm phiền đến ngài rồi.”
“Đúng là cực kỳ phiến toái.” Chung Định châm biếm nói, “Vị “tiểu thư” này thật biết cách giày vò.”
Má Mì nghe thế lại càng cúi rạp mình không ngừng, “Thật sự xin lỗi quá, Chung tiên sinh, Sơn Trà thất lễ chỗ nào, tôi xin nhận lỗi với ngài. Chúng tôi sẽ cho con bé kiểm điểm lại cho tốt, cải thiện cách phục vụ.” Má Mì ra hiệu cho nhân viên phục vụ đi lên đón lấy Hứa Huệ Chanh.
Chung Định lui về sau một bước, ôm lấy người trong lòng càng thêm chặt, “Tối nay tôi vẫn còn rảnh rỗi để dây dưa với cô ta.”
Má Mì thầm kêu hỏng rồi. Nghe giọng điệu của cái vị ông nội này, có vẻ như Hứa Huệ Chanh đã đắc tội với hắn ta, còn hắn thì không chuẩn bị thả người. Má Mì cười làm lành nói, “Chung tiên sinh, thân thể của Sơn Trà không khỏe, cũng có thể là không biết phải trái, ngài đừng để trong lòng.”
Nhân viên phục vụ cứng đờ tay, mất tự nhiên lui xuống.
“Nói, tiếp tục nói. Bà nói cả tiếng đồng hồ thì tôi cũng đợi được.” Chung Định có chút không kiên nhẫn được nữa, giọng điệu càng cợt nhã, “Chỉ là, không biết vị công nhân này của bà có chịu đựng nổi được không đây?”
Vẻ mặt của Má Mì cứng đờ, sau đó lại nịnh nọt, “Chung tiên sinh, chi bằng tôi để cô nương khác đến hầu hạ ngài nhé? Sơ sót của Sơn Trà, đợi khi con bé khỏi bệnh rồi, tôi sẽ để cho con bé đến đền cho ngài một trăm lần cái không phải. Hóa đơn tối nay của ngài, toàn bộ miễn phí.”
“Hóa đơn?” Chung Định hừ một tiếng, “Tôi hiếm à?”
“Đâu có đâu có, cái miệng hèn của tôi, thật đáng đánh.” Má Mì tự vả hai cái tát, sau đó cười khô khan.
Nếu như không phải cố kỵ những người khách đặt hẹn trước, bà ta cũng chẳng tự mình chuốc lấy cực khổ, ở đây dây dưa với Chung Định.
Thân phận hiện tại của Hứa Huệ Chanh rất bất tiện, cô không phải là “tiểu thư” cố định trong hội sở, hơn nữa cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tháng. Theo nguyên tắc, cô có một mức độ tự do nào đó. Nhưng bởi vì cô bỗng nhiên nổi tiếng, Má Mì đã nhìn thấy cơ hội làm ăn trong đó, cho nên Má Mì có ý để cho Hứa Huệ Chanh chuyển thành “tiểu thư” phục vụ cố định của hội sở.
Điều tiên quyết là, Hứa Huệ Chanh phải còn sống.
Theo tình hình hiện tại, Má Mì cảm thấy cái vị Chung tiên sinh này phải hành hạ Hứa Huệ Chanh cho sảng khoái. Đối với chuyện này, Má Mì rất thương xót.
Chung Định cười nhẹ, “Bà cứ từ từ đánh, không hầu.”
Má Mì sắp chịu không nổi tư thế cúi thấp người nữa rồi, “Chung tiên sinh… Sơn Trà nó….”
“Phụ nữ nhà lành tôi còn dám cướp, huống hồ là một “tiểu thư”?” Ý cười của Chung Định tràn đầy, nhưng lại lộ ra sự ác liệt đến tận xương, “Bà có muốn xem thử không?”
Má Mì nghẹn họng rồi. Ngay cả Vũ ca cũng không dám đắc tội Chung Định, huống chi là bà ta…
Thì thôi, chỉ là một “tiểu thư” mà thôi. Bà ta có thể nâng Hứa Huệ Chanh lên, thế thì cũng có thể nâng cô gái khác lên.
Má Mì tránh đường, khom lưng cung tiễn Chung Định.
Chung Định ôm lấy Hứa Huệ Chanh, một mạch ra khỏi hội sở.
Cũng may, tối nay hắn có chiếc xe bốn chỗ, có thể trực tiếp ném cô ta vào phía sau. Nếu không thì, hắn còn phải kêu tài xế tới đón cô ta về.
Sau khi Chung Định khởi động động cơ xe, hắn nhìn nhìn kính chiếu hậu trong xe. Nhìn thấy Hứa Huệ Chanh run lên vì lạnh, miệng hắn nhếch lên một tia cười, điều chỉnh nhiệt độ của máy sưởi lên cao thêm.
Hắn nhặt được một con thỏ con sợ lạnh.
----
Hứa Huệ Chanh cứ luôn hỗn hỗn độn độn. Có lúc cô cảm thấy mình tỉnh lại rồi, nhưng chẳng mấy chốc, dường như vẫn còn trong mơ.
Có tiếng nói nói chuyện ở bên tai cô, cô không nói rõ được là ai.
Sau đó cô rơi vào những cảnh tượng đan xen, khiến cô cực kỳ hoảng sợ.
Chung Định nhìn cô gái trên giường đau đớn vật lộn, hắn nhướng mày lên, xoay người hỏi người thầy thuốc gia đình bên cạnh, “Cô ta thế này là bệnh gì?”
“Hơi bị sốt nhẹ.” Điền Tú Vân đẩy đẩy mắt kính, gương mặt vẫn nghiêm túc trầm tĩnh như cũ, “Thời kỳ hành kinh say rượu, trao đổi chất chậm chạp. Nhẹ thì kinh nguyệt hỗn loạn, nặng thì tổn thương tử cung.”
Trong lúc cô nói chuyện. Chung Định cứ luôn nhìn chằm chằm biểu hiện của cô, cuối cùng hắn không mặn không nhạt bình luận, “Bác sĩ Điền, nếu như lúc nói chuyện vẻ mặt của cô có thể sinh động thêm một chút, chắc là có thể sớm ngày phá xử rồi.”
(Xử nữ: trinh nữ, phá xử:….=_=)
Điền Tú Vân vẫn không chút bị đả động, “Chung thiếu gia, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
Khóe miệng Chung Định xếch lên nụ cười, hắn ghé sát vào cô, cúi đầu xuống, giống như là muốn hôn môi cô vậy. Nhưng khi còn cách môi cô vài cm thì hắn dừng lại, “Nếu như muốn thử nếm mùi vị sung sướng mất hồn, tôi vô cùng vui sướng vì cô mà dâng hiến.”
Mắt của cô chẳng hề chớp lấy một cái, “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài.”
“Vậy thật đáng tiếc.” Chung Định đứng thẳng người dậy, thái độ trở nên lạnh lùng, “Tôi phải chăm sóc cho Tiểu Sơn Trà rồi. Bác sĩ Điền, xin mời.”
Điền Tú Vân im lặng lui ra khỏi phòng.
Lúc đóng giúp cửa lại, ánh mắt của cô dừng trên bóng lưng của hắn hai giây, sau đó thì rời khỏi.
Chung Định lại dời ánh mắt về phía Hứa Huệ Chanh.
Hình như cô ta vẫn còn không vui vẻ, vẫn đang lôi kéo chăn mền, có nước mắt từ từ chảy dọc xuống, trong miệng đang lẩm nhẩm gì đó.
Hắn kề sát vào mặt cô, nghe được chính là “Mẹ ơi.”
Hắn nhớ đến lúc cô ở ngoài cửa phòng vệ sinh cũng khóc lóc kêu cái từ này. Chung Định không mang ý tốt, “Tiểu Sơn Trà, mẹ cưng không cần cưng nữa à?”
Cô nhỏ giọng nức nở, nước mắt chảy ra càng dữ.
“Xem dáng vẻ tôi không cẩn thận nói trúng chuyện đau lòng của cưng rồi.” Mắt hắn ta cong lên, “Tiểu Sơn Trà, khỏi nhanh lên nhé. Như thế chúng ta mới có thể chơi đùa được.”
----
Lúc Hứa Huệ Chanh tỉnh dậy, đã là buổi sáng của ngày thứ hai.
Cô nhất thời mờ mịt, có loại cảm giác bản thân vẫn còn ở trong cơn mơ. Đợi sau khi thần trí quay về, cô đỡ lấy đầu, từ từ ngồi dậy.
Đó là một căn phòng xa lạ, phong cách rất cứng rắn. Nhưng chắc là phòng dành cho khách, bởi vì không có hơi thở của cuộc sống.
Cô không biết đây là nơi của ai, ký ức cuối cùng của cô dừng lại ở phòng trà nước.
Hứa Huệ Chanh bước xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, “Có ai không?”
Bên ngoài im ắng.
Cô đi đến phòng khách, vẫn là trống không, “Xin hỏi có người không?”
Phòng ăn bên cạnh có một cầu thang trong phòng, thông lên lầu hai.
Lúc này cô có chút sợ hãi, suýt chút nữa đã muốn lui về căn phòng khi nãy.
“Xin hỏi có ai không?”
Hứa Huệ Chanh nhìn xung quanh một chút, sau khi nghe thấy trên lầu có chút tiếng động, cô chăm chú nhìn chằm chằm về phía cầu thang.
Khi bóng người đó men theo bậc thang, bước từng bước đi xuống, sắc mặt của cô càng ngày càng trắng bệch.
“Tiểu Sơn Trà, chào buổi sáng.”
Cô thà rằng đây là một giấc mộng.
Một cơn ác mộng.