-
Chương 9
Bảng hiệu nhà vệ sinh nam nữ ở Sách Lan Câu, một bên là hình xanh lam nền đỏ, còn một bên thì ngược lại.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Huệ Chanh là nhìn thấy tấm biển nền đỏ, thêm vào lại đang vội, cho nên không nhìn rõ sự khác biệt của hình vẽ.
Sau khi cô bước vào, nhìn thấy bố trí bên trong thì hiểu ra là đã vào nhầm rồi, sau đó cô lúng túng định đi ra ngoài. Nhưng mà, cô vừa xoay người, thì đã bị ngăn lại.
Chung Định chậm rãi bước lên trước, ngừng ở chỗ cách cô chưa đến một mét.
Hứa Huệ Chanh dừng ở cửa, không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ hắn sẽ nhận ra cô. Cô lễ phép mở lời, “Tiên sinh, có thể nhường cho qua được không?”
Chung Định cười khẽ một tiếng, gảy gảy điếu thuốc trong tay, “Không được.”
Giọng điệu châm biếm này, làm cho cô nhớ lại sự hoảng hốt khi bị chìm trong nước vào tối hôm nọ. Cô lùi về sau một bước, nghiêng người về phía bên cạnh, “Vậy mời anh vào trước.”
Hắn lại đưa điếu thuốc lên miệng, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh cứ luôn cúi thấp đầu, hắn đi lên dừng lại trước mặt cô, nhìn chằm chặp vào đỉnh đầu của cô.
Đầu của cô lại càng cúi thấp hơn.
Hứng thú trong mắt hắn lại càng sâu, hắn ngậm điếu thuốc cúi người nhìn vào khuôn mặt của cô.
Trong lúc Hứa Huệ Chanh đang thấp thỏm lo lắng thì cô liếc nhìn thấy ánh thuốc lấp lóe kia đã chạm vào mái tóc của mình, trong lòng hoảng sợ, cô hoảng hốt quay đầu đi.
Hắn nhận ra động tác của cô, dùng môi chuyển góc độ của điếu thuốc.
Ngay sau đó, mùi khét lẹt tràn ngập không khí, điếu thuốc kia đã hoàn toàn dúi vào trong tóc của cô.
Cô không thể bình tĩnh được nữa, ra sức đẩy hắn ra, vội vàng chạy đến bên bồn rửa tay, mở vòi nước đem tóc nhúng vào. Tay cô túm một cái, kéo xuống một đoạn tóc bị cháy hư.
Điều may mắn duy nhất chính là, da đầu của cô không bị phỏng.
Chung Định nhẹ nhàng phun điếu thuốc kia ra, tiện tay ném đi, nhìn động tác chà rửa của cô, hắn nói, “Ngẩng đầu lên xem nào.”
Hứa Huệ Chanh cắn răng lại, đầu vai của cô đang run rẩy, phải kiềm chế rất nhiều để đè nén cảm xúc của bản thân xuống. Cô có thể nghe ra, đối với chuyện tóc cô bị cháy, người đàn ông này hoàn toàn chẳng chút áy náy.
Hắn lặp lại lời nói khi nãy một lần, thấy cô chẳng có chút phản ứng nào, bèn trực tiếp tiến lên kìm chặt bả vai của cô, nhón lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.
Tóc của cô ướt chèm bẹp, trên mặt cũng toàn nước, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác, nhưng sự căm phẫn trong ánh mắt của cô, không kịp che giấu, cứ thế mà bùng lên sáng rực.
Chung Định thấy dáng vẻ kia, hơi giễu cợt, “Tóc khô thành rơm rạ thế này, còn xót sao?”
Cô nhìn thấy gương mặt của hắn, hoảng hốt trong khoảnh khắc.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã cảm thấy hắn và Kiều Diên có đôi phần giống nhau. Lúc đó, cô không có ấn tượng sâu sắc với ngũ quan của Kiều Diên lắm, chỉ nhận thấy khí chất khác biệt. Sau này gặp lại Kiều Diên, cô cũng đã quên sạch gương mặt của Chung Định.
Bây giờ nhìn gần lại, cô phát hiện, gương mặt của hai người này, giống nhau như đúc. Chỉ là, cô nghi ngờ cảm giác của bản thân không chính xác, vì cô ghi nhớ gương mặt người khác cực kỳ kém.
Có lẽ chỉ là bản thân nhận nhầm rồi.
Sau cơn giận dữ lúc ban đầu, cô ý thức được bản thân mình đã không tự lượng sức. Cô nắm chặt bàn tay lại, nói với chính mình là phải nhẫn nhịn. Từ từ, vẻ mặt của cô cũng đã bình tĩnh lại.
Chung Định nhìn cô thật kỹ, cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, liền dứt khoát hỏi, “Chúng ta đã gặp qua?”
Xem ra hắn đã quên mất chuyện đêm hôm đó đẩy cô xuống nước rồi. Cô có phần hơi yên tâm, “Chưa từng gặp qua. Tiên sinh, tôi chỉ vào nhầm phòng vệ sinh, có thể cho tôi ra được không?”
Hắn nhìn vào đôi mắt của cô.
Rất rõ ràng, cô sợ hắn.
Vừa nãy hắn chỉ không muốn tếp tục chủ đề về cô vợ chưa cưới, cho nên vừa liếc nhìn thấy bóng người lướt qua liền đi ra ngoài. Nhìn thấy cô bước vào phòng vệ sinh nam, ý muốn được tiêu khiển liền trỗi dậy trong hắn. Còn cô, từ bắt đầu đã tỏ ra rất né tránh, khiến cho hắn càng cảm thấy thú vị.
Hắn nhếch miệng cười, “Chúng ta đã gặp qua.”
Đây là một câu trần thuật.
Nụ cười của Hứa Huệ Chanh cứng ngắt, “Tiên sinh, anh có thể cho tôi ra trước được không?”
“Không thể.” Hắn đưa tay vuốt phần tóc còn lại một nửa của cô, giọng điệu trở nên nhã nhặn, “Vừa nãy tôi không cẩn thận, tôi sẵn sàng bồi thường cho tổn thất của cô.”
Cô đã từng chứng kiến cái ác liệt sau sự “nhiệt tình” của hắn, vội lắc đầu, “Cám ơn tiên sinh. Bây giờ tôi đang vội, tôi có thể…..”
“Tôi nói rồi.” Hắn nhỏ giọng nói thật thân thiết, dừng lại một chút, nhìn cô tựa như rất cưng chiều, tiếp tục nói, “Không thể.”
Hứa Huệ Chanh bị câu nói này, kiềm chế không được mà run rẩy một chốc. Cô không hiểu làm sao mình lại chọc phải tên ông lớn này rồi.
Chung Định xòe bàn tay ra xuyên qua tóc của cô, mắt cười cong lên, “Nói sao thì, cũng là lỗi của tôi, để tôi đền bù cho đàng hoàng nào.”
Hắn càng thân thiện, cô càng kinh hãi. Cô cố đè nén sự sợ hãi trong lòng mình, sợ chọc phải hắn, nên cứ dứt khoát im lặng mà đáp lại.
Hắn dùng đầu ngón tay chọt vào cằm của cô, chạm vào lớp phấn son, rồi đưa tay về vân vê, nói, “Nào, ra ngoài đi dạo, thấy thích cái gì tôi cũng đền cho cô.”
Nếu chỉ nghe giọng nói, thì chắc sẽ tưởng đó chính là sự thật. Đáng tiếc là, đáy mắt của hắn lại loang loáng ý giễu cợt.
Khi đó, tóc của Hứa Huệ Chanh dài ngắn không đều nhau, vừa ướt nhẹp vừa rối bời. Cô đoán gã Chung Định này đại khái chính là muốn thấy cô bị mất mặt, cho nên cũng chẳng chải chuốt gọn lại.
Suy nghĩ của cô là, chỉ cần hắn hài lòng, vui vẻ rồi, thì sẽ buông tha cho cô thôi.
Hứa Huệ Chanh đi theo Chung Định ra khỏi nhà vệ sinh nam, cô tưởng hắn muốn đi ra ngoài sảnh triển lãm kia, ai ngờ ở khúc quanh chỗ hành lang, hắn lại đi ngược lại.
Lòng cô rơi lộp bộp. Cô chưa từng đến qua chỗ này, không rõ trước mặt là khu vực gì. Cô nhìn lối rẽ gần nhất, bước chân dần chậm lại, trong đầu hiện lên suy nghĩ phải chạy trối chết.
Chung Định vẫn giữ nụ cười, tâm tình dường như tương đối tốt. Hắn đi vài bước, quay đầu nhìn cô một cái, buông lời nói nhẹ bẫng, “Tôi tốt bụng nhận lỗi với cô, nếu như phát hiện ra không thấy cô nữa, thì cô phải bồi thường cho tổn thất của tôi đấy.” Hắn bỏ lại câu nói rồi chẳng quay đầu lại nữa.
Hứa Huệ Chanh im lặng không nói gì, không tiếp tục đắp lên nụ cười giả tạo nữa.
Cô nhìn chằm chặp vào bóng lưng của hắn, một cảm giác quen thuộc lại đột ngột dâng lên. Thế nhưng, cảm giác đó chỉ loáng qua trong một giây, sau đó cô cảm thấy buồn cười.
Gã đàn ông kỳ dị này, hoàn toàn không giống tiên sinh ấm áp.
Hoàn toàn.
----
Chung Định dừng lại trước cửa phòng, khẽ nghiêng đầu hướng về phía Hứa Huệ Chanh nhìn một cái, sau đó vặn nắm đấm cửa, kéo cửa ra.
Ở trong phòng, Kiều Lăng nghe thấy tiếng động, nhìn sang, bĩu môi nói, “Mày và Hành Quy còn đi đến khu hút thuốc gì nữa chứ, tốn sức.”
Trần Hành Quy ở bên cạnh cười nhạt. Vừa nãy anh ta thấy Chung Định quấn lấy người phụ nữ đi nhầm phòng vệ sinh khi nãy, nên đã thức thời lui trở về.
Khóe môi của Chung Định cong lên, “Có thu hoạch là được.”
Kiều Lăng nhíu mày, không lên tiếng hỏi.
Chung Định quay đầu liếc nhìn Hứa Huệ Chanh đang chậm rì rì, lẩm bẩm, “Không phải, tao lại nổi hứng làm chuyện xấu rồi.”
Hứa Huệ Chanh cách xa hắn mấy bước, không nghe rõ những gì hắn nói. Cô đến gần bên cạnh hắn, tâm tình càng ngày càng phức tạp. Đương nhiên là cô không ngốc đến mức tin hắn thật sự sẽ tặng cô thứ gì đó để nhận lỗi. Nhưng mà đến đây rồi, không đến lượt cô nói không. Gã đàn ông này muốn chỉnh cô, dễ như trở bàn tay.
Chung Định sải bước đi vào, thoải mái ngồi xuống sofa.
Hứa Huệ Chanh dừng trước cửa phòng một hồi, sau đó mới đi vào trong. Cô bức rức bất an, cúi đầu nắm chặt tay chờ bị xử trí.
Kiều Lăng liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy người đàn bà này lôi thôi lếch thếch, gã liếc mắt nhìn Chung Định, “Đây là thu hoạch của mày?”
“Còn phải hỏi.” Chung Định cười âm hiểm, “Cứ nói là không quen tao, nhưng mà, cái cơ thể kia run rẩy đến mức, cứ như tao là Diêm La không bằng.”
“Sao mà tao nghe được, là một con bé thức thời ấy nhỉ.” Lúc này Kiều Lăng mới tỉ mỉ đánh giá Hứa Huệ Chanh, không đến một chốc gã đã nhận ra. Thần sắc của gã hơi chút kinh ngạc, “Chung Định, mày không nhận ra cô ta à?”
Chung Định nheo nheo mắt, cố gắng lục lọi trong trí nhớ, nhưng cũng không tìm ra được rốt cuộc cô là ai.
“ “Tiểu thư” một phút rưỡi.” Kiều Lăng có lòng tốt nhắc nhở, “Suýt chút là chết ở hồ bơi nhà mày đó.”
Cuối cùng thì Chung Định cũng có ấn tượng. Nhưng đối với gương mặt của người phụ nữ đêm hôm ấy hắn đã hoàn toàn không nhớ nổi nữa. “Thì ra duyên phận của cô ta và chúng ta sâu như vậy.” Ý cười của hắn càng đậm, nghiêng người dựa vào ghế, “Qua đây.”
Hứa Huệ Chanh đờ đẫn, nghe lệnh làm theo.
Kiều Lăng nhìn thấy đầu tóc của cô bù xù, xoi mói nói, “Cái dáng vẻ ấy làm sao mà vào đây được.”
“Vừa vặn rất dễ nhìn mà. Không phải sao?” Chung Định kéo cô ngồi xuống, cực kỳ hòa nhã, thậm chí còn có phần nuông chiều.
Hứa Huệ Chanh cười cười, trong lòng chỉ tràn ngập sự u ám. Hôm nay cô chính là không nên đến đây.
Ánh mắt của Trần Hành Quy cứ chuyển qua lại giữa Chung Định và Hứa Huệ Chanh.
Vừa nãy ở khu hút thuốc, lời vừa nói được một nửa thì Chung Định đã đi khỏi, Trần Hành Quy đi theo Chung Định ra ngoài thì lại vừa lúc nhìn thấy hai người dây dưa trước cửa phòng vệ sinh nam.
Trần Hành Quy hiểu rõ Chung Định.
Chung Định chính là nhàm chán, bởi vì nhàm chán, cho nên muốn tìm cách để tiêu khiển. Người phụ nữ này chẳng qua chỉ là đụng phải lúc nhàm chán của hắn ta. Chỉ thế không hơn.
Chỉ là, Trần Hành Quy không biết Chung Định muốn chơi đùa như thế nào.
Chung Định xoa nhẹ tóc của Hứa Huệ Chanh, dịu dàng mềm mỏng, “Tao không để ý, làm cháy tóc của cô ta rồi, đang tính bồi thường cho đàng hoàng đây.”
Hứa Huệ Chanh không dám lên tiếng, cô sợ vừa mở miệng sẽ chọc phải hắn ta. Lúc hắn thân thiết cầm lấy tay của cô, cô sợ tới suýt chút nữa thì rút tay về.
Kiều Lăng nhìn thấy vẻ mặt của cô. Trên mặt cô có nét cười, nhưng lại lộ ra vẻ cố nén nỗi sợ hãi. Gã nhớ đến sự giãy dụa của cô trong hồ bơi, cùng với tiếng khóc thút thít khi cô sốt cao, có chút không đành lòng. “Chung Định, dầu gì thì cô ta cũng đã để cho mày thắng được một lần, đừng có làm khó nữa.”
Nghe thế, Chung định nhướng mắt lên, con ngươi không chút biểu hiện gì, “Tao đã nói rõ rồi, cô ta thích thứ gì, tao sẽ đền cho cô ta thứ đó.”
“Nhưng mà….” Câu nói của hắn ngừng lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng, “Lúc nãy khi tao đồng ý, còn chưa nhớ ra được, cô ta là gà.”
Gương mặt của hắn lộ ra một nét kỳ dị khó đoán, hắn đối mặt với cô, nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ, “Cô đã thử qua trò bầy-đàn chưa? Hay là….”
Hắn cân nhắc một chút cách dùng từ, cười nói, “Bị luân-phiên?”