Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Cũng nhờ lần khảo nghiệm này mà vị Tam tiểu thư Bạch Vân Nhã này địa vị trong Bạch gia được nâng lên rất lớn, nghe nói Bạch gia gia chủ còn ban cho nàng được ở Bách Điệp các! Nói là các chứ thật ra như một toà viện độc lập nhất trong gia tộc! Toà viện này được xây dựng ở phía Đông, nghe nói là do Bạch gia lão thái thái tự thiết kế xây cho thê tử của mình là Vinh Ngọc Điệp, sau này cũng chưa có ai đến ở, ngay cả Bạch phu nhân Mạc Hương Chi cũng vậy!
Ưu ái này quả thật vô cùng lớn, nhưng mà nó cũng chỉ là bề ngoài thôi?
Tuyết Hàn Y - cũng chính là Bạch Vân Nhã hiện tại đang nhàn rỗi ngồi trên chiếc xích đu đong đưa, trên tay còn cầm một quyển sách.
Từng cánh hoa đào hồng phấn rơi lác đác xuống bên người nàng.
Nàng mặc bộ y phục màu hồng nhạt, vải sợi thước tha nhìn thật nhẹ nhàng chỉ điểm thêm vài con bướm nhỏ đầy màu sắc, tóc búi thành song châu trên đầu nhỏ, mái trước lưa thưa vài cọng tóc. Hai chân nhỏ trắng nõn đeo hai chiếc lắc màu hồng xinh xinh có gắn thật nhiều chuông, mỗi lúc chuyển động tạo ra âm thanh thanh thuý nghe rất vui tai. Nàng không mang giày. Cứ để chân trần đong đưa trong không khí!
Trong miệng lúc này còn nhai nhai cái gì đó làm hai má phồng lên, đôi mắt phượng to tròn lúng liếng nhìn khắp nơi như đang tiềm kiếm thứ gì. Dù thế việc nhai trong miệng vẫn không ngừng nghỉ. Mỗi lúc xích đu càng lúc càng đưa cao. Mặc dù mắc vào cây Anh Đào to nhưng dây cũng có thể đứt nha?
Lúc Bạch Vô Thu vào thì thấy khung cảnh thế này. Xích đu cao chót vót lên trên không có xu hướng giảm, thân ảnh bé tí ngồi trên đó cứ đong đưa lên xuống doạ hắn hết hồn!
Vội bay thật nhanh tới dùng linh lực kiềm lại tốc độ "lao như tên bắn" của nó!
Đang đưa bỗng dừng lại, Hàn Y rất không vui mà cau mày, liếc mắt qua nhìn thấy là Đại ca nên mới ngậm một bụng tức vào trong, muốn nghẹn!
" Tiểu Nhã nhi lại không ngoan rồi! Ca nói với muội bao nhiêu lần rồi hả? Đưa cũng phải có chừng mực, lỡ lúc nào nó hất muội văng lên đỉnh cây Anh Đào rồi lúc đó ngồi khóc thét nhé? "
Đổ mồ hôi, dính lên đỉnh cây? Má ơi cây này cũng thật cao nha! Dù nàng có đưa mạnh đến đâu thì chắc không lên được đâu nhỉ? Hôm nào phải thử mới được!
Nếu Bạch Vô Thu nghe được lời của Hàn Y lúc này có phải hay không sẽ tức ngất?
" Hì hì Đại ca răn dạy, Nhã nhi liền nghe theo nha! " Hàn Y cười ngọt ngào hướng tới Bạch Vô Thu nói.
Bạch Vô Thu đen mặt, lần nào cũng thế, hắn không quên lần trước nàng vào phòng luyện đan của Tam cửu làm hỏng một đống dược liệu đâu, trước lúc đó hắn từng dặn dò nàng, chẳng phải cũng thế sao?
" Tốt! Lần sau Tiểu Nhã nhi còn phá, Ca liền đốt cái xích đu này, nghe chưa? "
Đốt được mới là lạ!
" Vâng "
" Muội đang tìm gì? " Hắn cũng không bỏ qua đôi mắt lúng liếng hồi nảy.
" Bạch Linh đâu mất rồi! " Nhắc tới Hàn Y liền bực bội, sáng sớm đã không thấy, hiện giờ càng không thấy đâu!
" Có lẽ Bạch Linh đi dạo chơi quanh đây rồi! Ca liền kêu mấy người tìm kiếm cho muội, chúng ta vào nhà thôi, nay gió lớn dễ sinh bệnh! "
Kiếm mới không thấy đâu! Nàng đã dạo hết khu này ba lần từ sớm tới giờ rồi. Nhưng nàng sẽ không nói. Cái này không phải muốn nói liền nói đâu. Phải biết nơi đây diện tích cực rộng, còn có hàng nghìn cây Anh Đào chen lấn nhau như một mê cung. Ngay cả Bạch gia gia chủ cũng không nắm chắt trong vòng một ngày có thể đi ra hết rừng đào này hay không, đừng nói chi là nàng!
" Lại không mang giày? " Bạch Vô Thu cau mày.
" Mang giày rất vướng! "
" Muội là nữ nhi sao có thể để chân trần cho người khác xem? "
" Ở đây liền không có " người khác " " Ngoài huynh!
"... "
-----------------------
Bách Điệp Các ------
Trong gian phòng rộng lớn được trang trí vô cùng đẹp đẽ.
Một chiếc giường khắc hoa văn đơn giản mà tinh tế được đặt ở phía cuối giữa phòng. Bình phong hình bách hoa khoe sắc trông đầy sức sống, trong phòng treo các bức tranh vẽ thiên nhiên sông núi cùng các lọ hoa tinh xảo. Màn trướng lay động theo ngọn gió hình thành từng gợn sóng lượn lờ trông rất thanh nhã.
Lúc này Tuyết Hàn Y đang nằm lười biếng trên nhuyễn thâp nhỏ được đặt gần cửa sổ, vừa vặn ngắm được góc đẹp của rừng anh đào. Thân ảnh nhỏ nhỏ nằm trên nhuyễn tháp, một tay chống đầu toát lên vẻ hết sức lười biếng nhưng nhìn lâu cũng cảm thấy hơi tức cười, nhỏ nhỏ ngắn ngắn, nàng đã thay bộ y phục trắng mỏng để không bị nóng do mùa hè nên nhìn chẳng khác nào cục bông mềm.
Bạch Vô Thu thì đang ngồi yên ở ghế, vô cùng nhàn nhã như ở nhà mình. Hắn đã đến đây thật nhiều lần nhưng cũng không thể cảm thán nơi này quả thật rất tốt, hơn nhiều ở Hoàng Thu Viện của hắn!
Hoàng Thu Viện có thể nói là nơi địa phương tốt ở Bạch gia, bởi hắn là con trai trưởng nên Bạch Thái Hiên vô cùng yêu thương rồi an bài cho hắn ở đấy. Chỉ là mọi người còn chưa chân chính được vào Bách Điệp Các của Bạch Vân Nhã nên không biết so với nơi này thì Hoàng Thu Viện của hắn còn không xứng làm cái sân! Bách Điệp Các là nơi ở của Bạch lão thái bà cũng là do chính tay Bạch lão thái thái thiết kế cho xây dựng, chưa ai khác được quyền lợi ở nơi này kể cả Bạch gia gia chủ hiện giờ, nhưng lần này Bạch Vân Nhã là Song Hệ Nguyên Linh Sư trăm năm hiếm gặp nên được Bạch gia gia chủ ban cho Bách Điệp Các cũng bởi vì theo di ngôn của Bạch lão thái bà lúc lâm thời đã có nói: Chỉ duy nhất cái gọi là thiên tài mới được chân chính bước vào đây.
Bạch lão thái bà Vinh Ngọc Điệp từng là một thiên tài tu luyện, chẳng những thế còn là Triệu Hồ sư vạn năm khó tìm!
Bà còn là một nữ tu sĩ giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, tình tình ngạo kiều bất phục nhưng không biết Bạch lão thái thái khi trẻ như thế nào lại làm bà thề sống chết đi theo. Dù ở Bạch gia nhưng tính tình quật cường của bà vẫn không thay đổi. Đến lúc đi theo Bạch lão thái thái cưỡi hạc về trời, bà vốn không muốn bất kỳ ai được đặt chân vào nơi này của bà vì đây là món quà tình yêu mà hai người ( vợ chồng Bạch lão) đã giăng kết. Nhưng cũng vì đây là Bạch gia, hàng trăm ngàn đệ tử ngày sau vẫn sẽ ở nơi này, mà bà thì không thể vì sự ích kỉ của mình mà tự quyết định nên đã ra một trong những câu di ngôn như thế!
Và hiện tại câu di ngôn này đã được ứng nghiệm dành cho Bạch Vân Nhã!