Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Năm tháng lặng thầm
*Chương có nội dung hình ảnh
Phòng bệnh ban nãy còn rộn ràng tiếng nói bây giờ lại im ắng. Chỉ còn âm thanh nuốt lưỡi cùng tiếng thân thể giao nhau. Bạch Nhiếp Thần đè Từ Noãn bên dưới thân mình, không ngừng mút hết lấy mật ngọt trong miệng cô.
“Thần….vết thương của anh” chạm vào miếng băng quấn cứ khiến cô lo lắng
“Không sao cả. Nếu em sợ báu phải lưng thì nắm tóc anh đi” Nhiếp Thần biết cô lo cái gì. Anh đưa tay cô lên để cô vùi tay vào tóc mình.
Tốc độ ra vào bên dưới bắt đầu một nhanh. Từ Noãn nhịn không được nắm tóc anh có chút chặt. Nhưng cũng không cản nổi anh cứ liên tục mạnh mẽ xâm chiếm.
“Thần….nhẹ…chút”
“Bà xã em nếu còn rên to sẽ khiến mọi người bên ngoài nghe được đó”
Phòng bệnh vip này cách âm rất tốt nhưng anh rất thích nhìn bộ dạng chịu đựng của cô ở trên giường. Thật khiến người ta muốn hung hăn mà “yêu thương”
“Ưm…anh ức hiếp em” qua một lúc dường như không có dấu hiệu sẽ “chậm lại” Từ Noãn mắt có chút rưng rưng không chịu nổi.
“Anh nào dám. Thương em còn không kịp. Bà xã em đừng chảy nước mắt nữa có được không” động tác có chút chậm lại anh hôn lên mắt lau đi đi những giọt nước mắt kia.
“Đã bình tĩnh hơn?”
Từ Noãn gật đầu sụt sịt lau nước mắc. Người ta là đau lòng anh. Anh lại ức hiếp người ta.
“Bà xã em khóc nữa sẽ không trả bài hết được đâu. Ai biểu em dấn thân vào nguy hiểm làm gì” thấy cô bình tĩnh hơn anh liền nổi máu muốn ghẹo
“Còn không phải muốn cho anh bất ngờ sao?”
“Anh không biết. Bây giờ anh tính sổ với em”
Không biết đã qua bao lâu. Cô cảm giác tay chân không còn là của mình nữa rồi
Tuy bệnh nhưng lại quá hung hãn khiến cô đều mềm nhũn cả người. Cả người đều là vết hôn chi chít đỏ chói
Cảm giác như tên này hút hết sinh khí của cô sau mỗi lần “làm” vậy. Từ Noãn nằm trên giường mệt mõi. Còn Nhiếp Thần đã khởi sắc hồng hào hơn, anh sản khoái thu dọn hiện trường “sắc xuân”. Lâu lâu lại nhìn qua cô cười hì hì.
“Nhiếp Thần”
“Ơi. Anh đây”
“Anh tại sao luôn có bao vậy?” Thấy anh đang thu dọn hiện trường cô mới nhớ ra chuyện muốn hỏi.
“Không phải nói em quay về anh tính sổ với em sao?”
Cô muôn ngồi dậy. Nhưng khi dậy tấm chăn rớt xuống lộ ra thân thể trắng noãn mệt mõi chi chi đỏ. Mả hung thủ gây án đang dọn rác kia nhìn ngây ngốc. Từ Noãn có chút muốn chửi thề. Nhưng vẫn kịp nhịn lại.
“Tên cẩu nhà anh. Suốt ngày nói người này người kia là chó. Anh xem anh cắn em như miếng thịt vậy”
“Bà xã nguôi giận. Ai mượn em trời sinh trắng quá làm gì. Lại còn thơm thơm”
“Hừ” Từ Noãn luôn thua chính là miệng mồm của anh. Cãi không lại có chút bực
“Gâu gâu”
Đột nhiên cả phòng chìm vào im ắng sau hai tiếng sủa. Từ Noãn nhìn anh ngơ ngác rồi bật cười.
“Bạch Nhiếp Thần anh vậy mà thật là cẩu sao?”
“Em nói gì thì chính là như vậy” anh đến bên giường cùng chui vào chăn với cô.
“Đặc quyền em cũng cao quá nhỉ?”
“Làm sao bây giờ. Chính là anh muốn em như vậy. Sau này nếu thích em cứ gây chuyện thoải mái anh sẽ lo hậu quả. Không thích ai thì cứ ghét ra mặt. Thích mua sắm gì thì cứ quẹt thẻ, nhà ta không thiếu tiền cho em tiêu”
“A. Đại gia nhà ta có bao nhiêu mà mạnh miệng ghê nhỉ” bàn tay nho nhỏ bóp lấy cái miệng đang luyên thuyên kia. Hình như râu anh có chút dài.
“Bao nhiêu không quan trọng. Quan trọng em vui là được”
“Anh không sợ em quẹt sạch thẻ của anh sao?”
“Em có sức tiêu hết đi đã. Thẻ nào hết lại nói anh cấp em thẻ mới”
“Vậy em cảm ơn đại gia trước nhé”
“Không có gì. Để đại gia hôn cái coi nào”
Nhiếp Thần dùng hàm râu của mình để cọ xát lên mặt cô. Chọc cho Từ Noãn cười khúc khích vì nhột.
Phòng bệnh sau cảnh xuân đỏ hồng lại tràn ngập tiếng cười.
...*...
Thoáng chốc mọi người đều trở lại cuộc sống bình yên. Từ Noãn và Minh Tử cũng trở lại công ty. Và đương nhiên hai người họ nhận rất nhiều đặc quyền của công ty.
Nhiếp Thần tiếp tục vùi đầu vào kế hoạch găng bẫy Rắn Độc. Tên này như bóng ma, thật khó để tra ra bất kì thông tin gì.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tết dương lịch đã qua đi nhưng tuyết vẫn còn rơi. Từ Noãn vẫn hay đến Bạch gia để uống trà cùng ông nội.
Và đương nhiên là không thể thiếu chiếc đuôi tên Bạch Nhiếp Thần. Tuy anh rất không muốn qua. Nhưng tiểu tổ tông muốn đi, anh chỉ có thể cứng ngắt cùng tới.
Bạch Chính Trung thấy cháu mình cùng cháu dâu thường xuyên lui tới. Tâm trạng hay sức khoẻ đều tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay là cuối tuần Từ Noãn định sẽ ra mộ ba mẹ mình. Đêm qua đã bàn với Nhiếp Thần, nên hôm nay anh sẽ lái xe chờ Từ Noãn đi.
Cô đã thức dậy từ rất sớm. Và chỗ bên cạnh đã sớm vắng người. Từ Noãn nghĩ Nhiếp Thần đi tập thể dục nên cô lọ mọ xuống bếp, định nấu bữa sáng cùng nhau ăn rồi mới đi.
Nhưng chân vừa đặt xuống bếp thì đã thấy bóng dáng Nhiếp Thần trong bếp đang nấu món gì đó.
Cảm giác ấm áp chạy dọc khắp cơ thể cô, như bị thôi miên cô đi nhẹ nhàng lại ôm anh từ đằng sau. Áp mặt lên bờ vai vững chãi đó
“Anh dậy sớm thế?”
“Không phải muốn ra thăm mộ ba mẹ sao? Anh chuẩn bị ít đồ ăn nếu đi đường có đói mình dùng”
Nhiếp Thần quay người lại ôm lấy cô. Hai người đứng trong bếp ôm nhau thật lâu. Cảm nhận từng nhịp đập mùi hương của nhau.
“Em chuẩn bị đi. Chúng ta phải đi rất xa đó. Em thay đồ xong thì có ăn rồi” ôm nhau một lúc anh xoa đầu cô bảo
“Cảm ơn anh, Nhiếp Thần”
“Anh không nhận cảm ơn không đâu” nói rồi chìa mặt mình ra chờ đón nhận nụ hôn.
“Em chưa đánh răng”
“Cũng không phải lần đầu chưa đánh răng đã hôn”
“Nhưng…”
Lời chưa nói xong đã bị Nhiếp Thần tấn công trước. Nụ hôn buổi sáng phải mất tới mất phút.
Cho đến khi bên dưới anh rục rịch, anh mới tha cho cô
“Lão lưu manh”
“Còn không phải tại em?”
Nhiếp Thần định bụng hôn tiếp nhưng Từ Noãn đã nhanh chân chạy trước. Cô biết nếu còn hôn không khéo anh sẽ đè cô ra thịt ngay tại bếp này mất.
Thím Mai và Nhật Hạ đưng núp 1 góc khuất không ai thấy, hai người cười tủm tỉm thật lâu. Cô chủ bị cậu chủ giăng lưới bẫy rồi.
Nghĩa trang nơi chôn cất ba mẹ Từ Noãn nằm ở 1 thành phố khác. Nơi đây không có máy bay. Đi xe sẽ rất xa nhưng tàu hoả thì lại nhanh hơn.
Bạch Nhiếp Thần cùng Từ Noãn bắt chuyến tàu gần trưa. Trên tàu cả hai cùng nhau ăn uống vui vẻ và tâm sự rất nhiều chuyện.
Từ khi trở về sau trận bão tuyết, Từ Noãn đã mở lòng hơn với anh.
Đến nơi Nhiếp Thần đã một chiếc xe. Phải đi xe thêm 45’ nữa mới được mộ.
Đậu xe vào bãi. Nhiếp Thần cùng Từ Noãn cầm hoa bánh đi vào.
Trở về sau hai năm nơi đây không thay đổi là bao nhiêu. Bác bảo vệ già cũng vẫn gác ở đây.
Bác bảo vệ tuy già nhưng vẫn còn rất minh mẫn.
Bạch Nhiếp Thần to cao nên khi đứng đã che khuất đi Từ Noãn.
“Nhiếp Thần lại đến đó à?”
Phòng bệnh ban nãy còn rộn ràng tiếng nói bây giờ lại im ắng. Chỉ còn âm thanh nuốt lưỡi cùng tiếng thân thể giao nhau. Bạch Nhiếp Thần đè Từ Noãn bên dưới thân mình, không ngừng mút hết lấy mật ngọt trong miệng cô.
“Thần….vết thương của anh” chạm vào miếng băng quấn cứ khiến cô lo lắng
“Không sao cả. Nếu em sợ báu phải lưng thì nắm tóc anh đi” Nhiếp Thần biết cô lo cái gì. Anh đưa tay cô lên để cô vùi tay vào tóc mình.
Tốc độ ra vào bên dưới bắt đầu một nhanh. Từ Noãn nhịn không được nắm tóc anh có chút chặt. Nhưng cũng không cản nổi anh cứ liên tục mạnh mẽ xâm chiếm.
“Thần….nhẹ…chút”
“Bà xã em nếu còn rên to sẽ khiến mọi người bên ngoài nghe được đó”
Phòng bệnh vip này cách âm rất tốt nhưng anh rất thích nhìn bộ dạng chịu đựng của cô ở trên giường. Thật khiến người ta muốn hung hăn mà “yêu thương”
“Ưm…anh ức hiếp em” qua một lúc dường như không có dấu hiệu sẽ “chậm lại” Từ Noãn mắt có chút rưng rưng không chịu nổi.
“Anh nào dám. Thương em còn không kịp. Bà xã em đừng chảy nước mắt nữa có được không” động tác có chút chậm lại anh hôn lên mắt lau đi đi những giọt nước mắt kia.
“Đã bình tĩnh hơn?”
Từ Noãn gật đầu sụt sịt lau nước mắc. Người ta là đau lòng anh. Anh lại ức hiếp người ta.
“Bà xã em khóc nữa sẽ không trả bài hết được đâu. Ai biểu em dấn thân vào nguy hiểm làm gì” thấy cô bình tĩnh hơn anh liền nổi máu muốn ghẹo
“Còn không phải muốn cho anh bất ngờ sao?”
“Anh không biết. Bây giờ anh tính sổ với em”
Không biết đã qua bao lâu. Cô cảm giác tay chân không còn là của mình nữa rồi
Tuy bệnh nhưng lại quá hung hãn khiến cô đều mềm nhũn cả người. Cả người đều là vết hôn chi chít đỏ chói
Cảm giác như tên này hút hết sinh khí của cô sau mỗi lần “làm” vậy. Từ Noãn nằm trên giường mệt mõi. Còn Nhiếp Thần đã khởi sắc hồng hào hơn, anh sản khoái thu dọn hiện trường “sắc xuân”. Lâu lâu lại nhìn qua cô cười hì hì.
“Nhiếp Thần”
“Ơi. Anh đây”
“Anh tại sao luôn có bao vậy?” Thấy anh đang thu dọn hiện trường cô mới nhớ ra chuyện muốn hỏi.
“Không phải nói em quay về anh tính sổ với em sao?”
Cô muôn ngồi dậy. Nhưng khi dậy tấm chăn rớt xuống lộ ra thân thể trắng noãn mệt mõi chi chi đỏ. Mả hung thủ gây án đang dọn rác kia nhìn ngây ngốc. Từ Noãn có chút muốn chửi thề. Nhưng vẫn kịp nhịn lại.
“Tên cẩu nhà anh. Suốt ngày nói người này người kia là chó. Anh xem anh cắn em như miếng thịt vậy”
“Bà xã nguôi giận. Ai mượn em trời sinh trắng quá làm gì. Lại còn thơm thơm”
“Hừ” Từ Noãn luôn thua chính là miệng mồm của anh. Cãi không lại có chút bực
“Gâu gâu”
Đột nhiên cả phòng chìm vào im ắng sau hai tiếng sủa. Từ Noãn nhìn anh ngơ ngác rồi bật cười.
“Bạch Nhiếp Thần anh vậy mà thật là cẩu sao?”
“Em nói gì thì chính là như vậy” anh đến bên giường cùng chui vào chăn với cô.
“Đặc quyền em cũng cao quá nhỉ?”
“Làm sao bây giờ. Chính là anh muốn em như vậy. Sau này nếu thích em cứ gây chuyện thoải mái anh sẽ lo hậu quả. Không thích ai thì cứ ghét ra mặt. Thích mua sắm gì thì cứ quẹt thẻ, nhà ta không thiếu tiền cho em tiêu”
“A. Đại gia nhà ta có bao nhiêu mà mạnh miệng ghê nhỉ” bàn tay nho nhỏ bóp lấy cái miệng đang luyên thuyên kia. Hình như râu anh có chút dài.
“Bao nhiêu không quan trọng. Quan trọng em vui là được”
“Anh không sợ em quẹt sạch thẻ của anh sao?”
“Em có sức tiêu hết đi đã. Thẻ nào hết lại nói anh cấp em thẻ mới”
“Vậy em cảm ơn đại gia trước nhé”
“Không có gì. Để đại gia hôn cái coi nào”
Nhiếp Thần dùng hàm râu của mình để cọ xát lên mặt cô. Chọc cho Từ Noãn cười khúc khích vì nhột.
Phòng bệnh sau cảnh xuân đỏ hồng lại tràn ngập tiếng cười.
...*...
Thoáng chốc mọi người đều trở lại cuộc sống bình yên. Từ Noãn và Minh Tử cũng trở lại công ty. Và đương nhiên hai người họ nhận rất nhiều đặc quyền của công ty.
Nhiếp Thần tiếp tục vùi đầu vào kế hoạch găng bẫy Rắn Độc. Tên này như bóng ma, thật khó để tra ra bất kì thông tin gì.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tết dương lịch đã qua đi nhưng tuyết vẫn còn rơi. Từ Noãn vẫn hay đến Bạch gia để uống trà cùng ông nội.
Và đương nhiên là không thể thiếu chiếc đuôi tên Bạch Nhiếp Thần. Tuy anh rất không muốn qua. Nhưng tiểu tổ tông muốn đi, anh chỉ có thể cứng ngắt cùng tới.
Bạch Chính Trung thấy cháu mình cùng cháu dâu thường xuyên lui tới. Tâm trạng hay sức khoẻ đều tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay là cuối tuần Từ Noãn định sẽ ra mộ ba mẹ mình. Đêm qua đã bàn với Nhiếp Thần, nên hôm nay anh sẽ lái xe chờ Từ Noãn đi.
Cô đã thức dậy từ rất sớm. Và chỗ bên cạnh đã sớm vắng người. Từ Noãn nghĩ Nhiếp Thần đi tập thể dục nên cô lọ mọ xuống bếp, định nấu bữa sáng cùng nhau ăn rồi mới đi.
Nhưng chân vừa đặt xuống bếp thì đã thấy bóng dáng Nhiếp Thần trong bếp đang nấu món gì đó.
Cảm giác ấm áp chạy dọc khắp cơ thể cô, như bị thôi miên cô đi nhẹ nhàng lại ôm anh từ đằng sau. Áp mặt lên bờ vai vững chãi đó
“Anh dậy sớm thế?”
“Không phải muốn ra thăm mộ ba mẹ sao? Anh chuẩn bị ít đồ ăn nếu đi đường có đói mình dùng”
Nhiếp Thần quay người lại ôm lấy cô. Hai người đứng trong bếp ôm nhau thật lâu. Cảm nhận từng nhịp đập mùi hương của nhau.
“Em chuẩn bị đi. Chúng ta phải đi rất xa đó. Em thay đồ xong thì có ăn rồi” ôm nhau một lúc anh xoa đầu cô bảo
“Cảm ơn anh, Nhiếp Thần”
“Anh không nhận cảm ơn không đâu” nói rồi chìa mặt mình ra chờ đón nhận nụ hôn.
“Em chưa đánh răng”
“Cũng không phải lần đầu chưa đánh răng đã hôn”
“Nhưng…”
Lời chưa nói xong đã bị Nhiếp Thần tấn công trước. Nụ hôn buổi sáng phải mất tới mất phút.
Cho đến khi bên dưới anh rục rịch, anh mới tha cho cô
“Lão lưu manh”
“Còn không phải tại em?”
Nhiếp Thần định bụng hôn tiếp nhưng Từ Noãn đã nhanh chân chạy trước. Cô biết nếu còn hôn không khéo anh sẽ đè cô ra thịt ngay tại bếp này mất.
Thím Mai và Nhật Hạ đưng núp 1 góc khuất không ai thấy, hai người cười tủm tỉm thật lâu. Cô chủ bị cậu chủ giăng lưới bẫy rồi.
Nghĩa trang nơi chôn cất ba mẹ Từ Noãn nằm ở 1 thành phố khác. Nơi đây không có máy bay. Đi xe sẽ rất xa nhưng tàu hoả thì lại nhanh hơn.
Bạch Nhiếp Thần cùng Từ Noãn bắt chuyến tàu gần trưa. Trên tàu cả hai cùng nhau ăn uống vui vẻ và tâm sự rất nhiều chuyện.
Từ khi trở về sau trận bão tuyết, Từ Noãn đã mở lòng hơn với anh.
Đến nơi Nhiếp Thần đã một chiếc xe. Phải đi xe thêm 45’ nữa mới được mộ.
Đậu xe vào bãi. Nhiếp Thần cùng Từ Noãn cầm hoa bánh đi vào.
Trở về sau hai năm nơi đây không thay đổi là bao nhiêu. Bác bảo vệ già cũng vẫn gác ở đây.
Bác bảo vệ tuy già nhưng vẫn còn rất minh mẫn.
Bạch Nhiếp Thần to cao nên khi đứng đã che khuất đi Từ Noãn.
“Nhiếp Thần lại đến đó à?”