Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Chúng ta ly hôn
*Chương có nội dung hình ảnh
Quách Từ Noãn vừa trở về nhà “tân hôn” sau 2 năm đi vắng
“Bạch Nhiếp Thần. Tôi có chuyện muốn nói”
Thấy anh nằm nghiên vẹo ở phòng khách. Cô liền không khách sáo vào thẳng vấn đề.
“Chà. Cô vợ “đảm đang” của tôi về rồi sao? Vừa vào nhà đã gọi vội như vậy có phải là muốn lên giường rồi không?”
Bạch Nghiếp Thần quần áo xộc xệch tóc tai rũ rượi ngã nghiên đi lại phía cô.
“Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói” cô đẩy tay anh muốn ôm mình ra lại đằng ghế ngồi
“Tiểu Noãn em đừng nghiêm túc như vậy làm tôi sợ đó. Có gì chúng ta từ từ lên giường nói” Bạch Nhiếp Thần bị đẩy có chút hụt hẫng nhưng vẫn cụp đuổi theo sau cô ngồi xuống ghế
“Có chuyện gì mà em gấp như vậy? Uống miếng nước rồi hẳn nói cho trôi chảy
Thím Mai, làm giúp bà xã tôi ly nước cam” anh cất tiếng gọi cho quản gia của nhà mình.
“Vâng cậu chủ bà chủ đợi tôi một lát” nhanh nhẹn đáp
“Không cần đâu. Nói xong tôi phải đi rồi”
“Có chuyện gì gấp như vậy? Em vừa về lại muốn đi”
“Nhiếp Thần. Chúng ta ly hôn đi” lời vừa dứt thím Mai đang bưng ly nước làm rơi xuống sàn âm thanh trở nên chói tai.
“Xin lỗi ông bà chủ tôi dọn ngay”
“Ly hôn? Em nói lại tôi xem nào?” Anh còn đưa tay lên ngoáy ngoáy tai mình xác nhận có nghe nhầm hay không.
“Không sai. Là LY HÔN. Chúng ta ly hôn đi”
“Tại sao chứ?”
“Hôn nhân như vậy không hạnh phúc. Anh nói xem chúng ta không có tình cảm vậy thì ly hôn có phải giải thoát cho nhau”
“Tôi không đồng ý”
“Tại sao? Tôi và anh đều là bị ép buộc mà. Chúng ta vốn không có tình cảm vì vậy hôn nhân chỉ là rào cản. Ly hôn anh có thể tự do trêu hoa ghẹo bướm hơn. Muốn lấy ai thì lấy”
“Em nghĩ thì hay rồi. Nhưng mà em đã làm tròn trách nhiệm của một người vợ chưa mà đòi tôi ly hôn”
“Vợ? Ngày đầu tiên chúng ta kết hôn anh đã bỏ đi đâu? Đưa vợ anh về cái nhà này rồi lặn mất tăm hơi cả tháng?”
Bị cô chửi có chút chột dạ. Đúng là lỗi của anh thật nhưng còn cô. Một lần đi là tận 2 năm.
“Vậy còn em? Đi một lần là tận 2 năm bỏ mặc chồng mình ở nhà lủi thủi. Em không thấy tội nghiệp tôi sao?” Nhiếp Thần anh chính là có lý do chính đáng nhưng không thể nói.
“Tôi không cần biết. Bây giờ tôi muốn Ly hôn anh hiểu không”
“Lý do không tình cảm tôi không chấp nhận. Em đổi lý do đi”
Quách Từ Noãn cũng thật cạn lời với anh. Nhưng cô phải tìm cách để anh ghét bỏ mình rồi ly dị mình.
“Tôi chính mà chán ghét anh. Ghét bỏ anh, trông anh như thằng nghiện tôi e rằng anh sẽ không đáp ứng nổi nhu cầu của tôi. Chính vì vậy ly hôn”
Từ Noãn nói xong còn tự thầm khen bản thân mình hay. Đàn ông rất sĩ diện nếu chê yếu có phải sẽ rất tức giận. Khi đó anh nổi giận lên có thể đánh cô điều này khiến cô càng có bằng chứng ra toà.
“À. Ra là em chê chồng mình yếu?”
“Đúng vậy. Suốt ngày ăn nhậu chơi bời, hút thuốc. Tôi còn sợ thằng nhỏ của anh không lên nổi”
Thím Mai đứng sau căn thẳng nghe hai người đối đáp. Phải làm sao phu nhân muốn đi rồi. Cậu chủ không dỗ thì phu nhân sẽ đi mất.
Đột Nhiên Nhiếp Thần đi tới trước mặt Từ Noãn nở một nụ cười hồn nhiên.
Mà Từ Noãn cũng không thể phũ nhận Nhiếp Thần đã qua 30 nhưng nhan sắc cứ phải gọi là yêu nghiệt. Nhưng làm sao bây giờ tên này suốt ngày ăn chơi lêu lổng không chịu đi làm. Với cái nhan sắc liệu sau này anh ta phá sản xong rồi sẽ đi bán sắc hay không?
“Phu nhân em chưa thử sao biết chồng mình yếu. Nào chúng ta đi động phòng”
Nhiếp Thần bế xốc cô lên vai mình một cách nhẹ nhàng rồi tiến về phía phòng mình.
Thím Mai ở bên còn cỗ vũ cậu chủ mình thật là dũng mãnh.
Quách Từ Noãn cũng thật hạn hán lời với những cái người trong nhà này.
“Thả tôi xuống” Từ Noãn muốn vùng vẫy nhưng làm sao mà tên này khoẻ đến như vậy?
“Hoàn thành nghĩ vụ vợ chồng của em đi đã tôi sẽ xem xét việc ly hôn cho em”
Bế vào phòng còn đóng cửa một cái rầm khiến bao nhiêu người giúp việc trong nhà đều phải mất hồn.
“Mau đi làm đi” thìm Mai thấy những cô giúp việc trẻ khác cứ hóng hớt liền nhắc nhở
“Phu nhân có phải là không bình thường đi một mạch hai năm về liền đòi ly hôn. Uổng công cậu chủ chờ cô ấy” những người giúp việc bàn tán
“Hay là cô ta có nhân tình bên ngoài. Cái nghề đó rất dễ ngoại tình nha”
“Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ như cô”
“Còn không mau đi làm việc. Các người ăn no rồi rửng mỡ à?” Thím Mai tức giận hét lên.
Quách Từ Noãn vừa trở về nhà “tân hôn” sau 2 năm đi vắng
“Bạch Nhiếp Thần. Tôi có chuyện muốn nói”
Thấy anh nằm nghiên vẹo ở phòng khách. Cô liền không khách sáo vào thẳng vấn đề.
“Chà. Cô vợ “đảm đang” của tôi về rồi sao? Vừa vào nhà đã gọi vội như vậy có phải là muốn lên giường rồi không?”
Bạch Nghiếp Thần quần áo xộc xệch tóc tai rũ rượi ngã nghiên đi lại phía cô.
“Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói” cô đẩy tay anh muốn ôm mình ra lại đằng ghế ngồi
“Tiểu Noãn em đừng nghiêm túc như vậy làm tôi sợ đó. Có gì chúng ta từ từ lên giường nói” Bạch Nhiếp Thần bị đẩy có chút hụt hẫng nhưng vẫn cụp đuổi theo sau cô ngồi xuống ghế
“Có chuyện gì mà em gấp như vậy? Uống miếng nước rồi hẳn nói cho trôi chảy
Thím Mai, làm giúp bà xã tôi ly nước cam” anh cất tiếng gọi cho quản gia của nhà mình.
“Vâng cậu chủ bà chủ đợi tôi một lát” nhanh nhẹn đáp
“Không cần đâu. Nói xong tôi phải đi rồi”
“Có chuyện gì gấp như vậy? Em vừa về lại muốn đi”
“Nhiếp Thần. Chúng ta ly hôn đi” lời vừa dứt thím Mai đang bưng ly nước làm rơi xuống sàn âm thanh trở nên chói tai.
“Xin lỗi ông bà chủ tôi dọn ngay”
“Ly hôn? Em nói lại tôi xem nào?” Anh còn đưa tay lên ngoáy ngoáy tai mình xác nhận có nghe nhầm hay không.
“Không sai. Là LY HÔN. Chúng ta ly hôn đi”
“Tại sao chứ?”
“Hôn nhân như vậy không hạnh phúc. Anh nói xem chúng ta không có tình cảm vậy thì ly hôn có phải giải thoát cho nhau”
“Tôi không đồng ý”
“Tại sao? Tôi và anh đều là bị ép buộc mà. Chúng ta vốn không có tình cảm vì vậy hôn nhân chỉ là rào cản. Ly hôn anh có thể tự do trêu hoa ghẹo bướm hơn. Muốn lấy ai thì lấy”
“Em nghĩ thì hay rồi. Nhưng mà em đã làm tròn trách nhiệm của một người vợ chưa mà đòi tôi ly hôn”
“Vợ? Ngày đầu tiên chúng ta kết hôn anh đã bỏ đi đâu? Đưa vợ anh về cái nhà này rồi lặn mất tăm hơi cả tháng?”
Bị cô chửi có chút chột dạ. Đúng là lỗi của anh thật nhưng còn cô. Một lần đi là tận 2 năm.
“Vậy còn em? Đi một lần là tận 2 năm bỏ mặc chồng mình ở nhà lủi thủi. Em không thấy tội nghiệp tôi sao?” Nhiếp Thần anh chính là có lý do chính đáng nhưng không thể nói.
“Tôi không cần biết. Bây giờ tôi muốn Ly hôn anh hiểu không”
“Lý do không tình cảm tôi không chấp nhận. Em đổi lý do đi”
Quách Từ Noãn cũng thật cạn lời với anh. Nhưng cô phải tìm cách để anh ghét bỏ mình rồi ly dị mình.
“Tôi chính mà chán ghét anh. Ghét bỏ anh, trông anh như thằng nghiện tôi e rằng anh sẽ không đáp ứng nổi nhu cầu của tôi. Chính vì vậy ly hôn”
Từ Noãn nói xong còn tự thầm khen bản thân mình hay. Đàn ông rất sĩ diện nếu chê yếu có phải sẽ rất tức giận. Khi đó anh nổi giận lên có thể đánh cô điều này khiến cô càng có bằng chứng ra toà.
“À. Ra là em chê chồng mình yếu?”
“Đúng vậy. Suốt ngày ăn nhậu chơi bời, hút thuốc. Tôi còn sợ thằng nhỏ của anh không lên nổi”
Thím Mai đứng sau căn thẳng nghe hai người đối đáp. Phải làm sao phu nhân muốn đi rồi. Cậu chủ không dỗ thì phu nhân sẽ đi mất.
Đột Nhiên Nhiếp Thần đi tới trước mặt Từ Noãn nở một nụ cười hồn nhiên.
Mà Từ Noãn cũng không thể phũ nhận Nhiếp Thần đã qua 30 nhưng nhan sắc cứ phải gọi là yêu nghiệt. Nhưng làm sao bây giờ tên này suốt ngày ăn chơi lêu lổng không chịu đi làm. Với cái nhan sắc liệu sau này anh ta phá sản xong rồi sẽ đi bán sắc hay không?
“Phu nhân em chưa thử sao biết chồng mình yếu. Nào chúng ta đi động phòng”
Nhiếp Thần bế xốc cô lên vai mình một cách nhẹ nhàng rồi tiến về phía phòng mình.
Thím Mai ở bên còn cỗ vũ cậu chủ mình thật là dũng mãnh.
Quách Từ Noãn cũng thật hạn hán lời với những cái người trong nhà này.
“Thả tôi xuống” Từ Noãn muốn vùng vẫy nhưng làm sao mà tên này khoẻ đến như vậy?
“Hoàn thành nghĩ vụ vợ chồng của em đi đã tôi sẽ xem xét việc ly hôn cho em”
Bế vào phòng còn đóng cửa một cái rầm khiến bao nhiêu người giúp việc trong nhà đều phải mất hồn.
“Mau đi làm đi” thìm Mai thấy những cô giúp việc trẻ khác cứ hóng hớt liền nhắc nhở
“Phu nhân có phải là không bình thường đi một mạch hai năm về liền đòi ly hôn. Uổng công cậu chủ chờ cô ấy” những người giúp việc bàn tán
“Hay là cô ta có nhân tình bên ngoài. Cái nghề đó rất dễ ngoại tình nha”
“Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ như cô”
“Còn không mau đi làm việc. Các người ăn no rồi rửng mỡ à?” Thím Mai tức giận hét lên.