Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Dưới thạch điện Dị vương cung, máu tươi trong hồ cuồn cuộn, tà khí màu đen bao phủ huyết trì.
Vô số linh khí tuôn ra từ giữa trán con cháu tiên yêu mạnh mẽ chảy vào người Hoa Dung đang ngủ say trong huyết trì, thân thể Hoa Dung dần dần lớn lên, thân hình lớn gấp ba lần bình thường, có thể cảm giác được linh lực trong thân thể hắn đang không ngừng tăng lên, trước mắt đã là Thượng quân đỉnh phong.
Ánh mắt Dị nhân vương khó nén kích động, chỉ còn một bước cuối cùng, chỉ cần Dung Nhi nuốt lấy linh phách của bốn người Bắc Thần là có thể một bước thành thần.
Bên ngoài Dị thành, kim sắc long trận đột nhiên bừng sáng quang mang, một long ảnh màu đen chậm rãi thành hình, đuôi rồng cuốn lên tạo cơn lốc gió càn quét khắp nơi, nơi cơn lốc đi qua, vạn vật hóa thành bụi bặm, đám người Kim Diệu đứng mũi chịu sào.
“Không tốt, Tru Thần trận sắp đại thành!”
Kim Diệu cùng nhóm chưởng môn tiên yêu nhanh chóng hóa ra một kết giới cản cơn lốc, nhưng long ảnh kia càng ngày càng cường đại, năng lượng thành hình lần lượt va đập vào kết giới.
“Tuyệt đối không thể để Tru Thần long hồn phá được kết giới! Nếu không ngàn vạn sinh linh hoang dã chắc chắn bị hủy trong sớm chiều!”
“Tiên tọa, long hồn của Mộ Quang bệ hạ há là thứ chúng ta có thể kháng cự!” Chưởng môn Vân Tiêu hô to.
Mộ Quang chính là viễn cổ Long Thần, lại từng là chúa tể tam giới sáu vạn năm, long hồn của ông mạnh gấp mấy lần thần lực bình thường.
“Đã là Tru Thần! Dị thành tất có thần ở, chỉ cần hắn có thể ngăn cản Tru Thần trận thành công thì còn có một con đường sống!”
Kim Diệu trầm giọng hét lớn, long hồn rít gào lao đến, mọi người rùng mình, đồng thời rót toàn bộ linh lực vào kết giới.
Sau lưng mọi người, Trấn Vũ cũng không chút nào bủn xỉn Yêu lực, tựa hồ cũng dốc hết toàn lực.
Chúng tiên tụ ở trung tâm Tru Thần trận không hề phát hiện, ánh mắt cung chủ Lãnh Tuyền cung đờ đẫn, tựa như cái vỏ rỗng.
Tại một chỗ khác của kết giới, trăm mét trên không, Trấn Vũ đứng trên mây, Phục Linh nhìn Kim Diệu dựng thẳng kết giới, khẽ nhíu mày.
“Cung chủ, nếu Kim Diệu phá được Tru Thần trận……”
“Hoảng cái gì, long hồn của Mộ Quang, đừng nói chừng đó tiên nhân, cho dù giờ Kim Diệu đã nhập thần cũng không thể ngăn được long hồn toàn lực xuất kích.” Trấn Vũ ra vẻ trào phúng: “Một khi long hồn chân chính thức tỉnh, Tru Thần trận thành công, Phạn Việt hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Phục Linh im tiếng, mắt hơi hơi rũ xuống, nhìn Dị thành dưới chân, đồng tử co rụt lại.
Trọng Chiêu còn ở trong thành, Tru Thần trận thành, huynh ấy cũng sống không được.
“Trong tam giới, chỉ có Phạn Việt xứng làm đối thủ của bản tôn, hôm nay hắn chết tại đây, bản tôn muốn đích thân đưa hắn đoạn đường cuối.”
Trấn Vũ vung tay lên, thủy kính hiện ra trước mắt hai người, chiếu ra quang cảnh trong thạch điện.
Trong thạch điện, Dị nhân vương giơ thạch kiếm như muốn rót tất cả linh lực vào đó, trong nháy mắt, bộ dáng tráng niên của Dị nhân vương đã hóa tóc bạc, khuôn mặt già nua.
Mà Dị vương kiếm hóa thành bốn thanh, thẳng tắp chỉ vào bốn người trên cột đá.
Bắc Thần Trọng Chiêu khẽ biến sắc, Mộ Cửu phẫn nộ hô to: “Dị nhân vương ngươi dám, Hồ tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Vì dị tộc, bổn vương có thể tru thiên, có thể diệt địa, sợ chi một Hồ tộc cỏn con!”
Dị nhân vương lạnh lùng mở miệng, vung tay lên, bốn thanh kiếm phi hướng giữa trán bốn người.
Không ai thấy Nam Vãn vẫn luôn ngủ say trên cột đá đột nhiên mở bừng mắt, lòng bàn tay bị trói của hắn ngưng ra một đoàn hắc khí, dường như phía sau Dị nhân vương có hàn quang hiện lên, đúng lúc này...
“Dừng tay!” Nơi lối vào thạch điện, một âm thanh gầm vang, chiếc côn từ giữa không trung bay tới, đồng thời ngăn bốn thanh kiếm lại.
Linh quang chợt lóe, Hoa Hồng bảo hộ phía trước bốn người.
Ánh mắt Nam Vãn biến đổi, hắc khí trong tay biến mất, lần thứ hai gục đầu xuống.
Hoa Hồng nhìn Dị nhân vương từ từ già đi: “Sao ông lại biến thành như vậy?”
“Hồng Nhi?!” Thấy Hoa Hồng, Dị nhân vương cũng biến sắc, mặt giận tái đi: “Con cứ phải vì những người này mà đối địch với dị tộc?”
“Hoa Lâm, ông bị lừa rồi! Đây không phải Tạo Thần trận!” Hoa Hồng gầm lên.
“Tạo Thần? Tạo thần gì?”
Biểu cảm của ba người bị trói trên cột đá coi như tế phẩm mỗi người một kiểu, Mộ Cửu kinh hãi hô to: “Thợ rèn, thằng cha điên khùng của ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Mau! Mau phá bỏ tà trận này đi!”
“Đừng quậy nữa, muốn sống thì câm miệng!” Hoa Hồng quát xong, cái miệng ồn ào của Mộ Cửu lập tức ngậm lại.
Dị nhân vương lẳng lặng nhìn chằm chằm Hoa Hồng, khó nén thất vọng: “Nếu con biết ta muốn làm cái gì thì nên biết Dung Nhi thành thần là hy vọng duy nhất của dị tộc. Mất đi cơ hội lần này, dị tộc ta sẽ không thể thấy ánh mặt trời được nữa. Hồng Nhi, tất cả những chuyện năm ấy đều là lỗi của ta, Dung Nhi vô tội, con không nên oán giận nó.”
Hóa ra Hoa Lâm cho rằng nàng ngăn cản Hoa Dung thành thần là vì thù oán cá nhân, Hoa Hồng cực kỳ giận, lười nói nhiều với ông.
“Rốt cuộc là ai kêu ông tru sát tiên yêu, hiến tế Cấm Linh trận?!”
Thần sắc Dị nhân vương biến đổi, nhưng không đáp lại: “Đi! Rời khỏi Dị thành, con đã sớm bị bổn vương trục xuất khỏi dị tộc, tất cả những chuyện hôm nay dị tộc làm, bất luận thành bại cũng không liên quan tới con.”
“Hồ đồ, ông có biết toàn bộ linh phách dị tộc đều bị tà vật kia đoạt hết rồi không, người đó muốn lợi dụng ông xoay chuyển trận thức Cấm Linh trận, hóa thần trận thành sát trận, một khi long hồn thức tỉnh, tất cả mọi người đều sẽ chết!”
“Không thể nào!” Tay cầm kiếm của Dị nhân vương cứng đờ, chậm rãi lắc đầu: “Không ai có thể đoạt toàn bộ linh phách dị tộc chỉ trong một đêm!”
“Ông!” Thấy Dị nhân vương không tin, Hoa Hồng khó thở, đúng lúc này, nguồn cung linh tức cho Hoa Dung trong huyết trì bị đứt, hắn phát ra tiếng than khóc thống khổ, máu tươi chảy ra từ thất khiếu, tà khí ngưng tụ quanh thân phảng phất muốn tản ra.
“Dung Nhi!” Dị nhân vương biến sắc, không chần chờ nữa, nổi giận gầm lên một tiếng: “Vô Chiếu, ngăn nó lại!”
Trong một góc, Vô Chiếu bay lên trời, một kiếm đánh lui thạch côn của Hoa Hồng.
Thừa dịp Hoa Hồng bị Vô Chiếu quấn lấy, Dị nhân vương vung tay lên, bốn thanh thạch kiếm lần nữa bay về phía bốn người Bắc Thần trên cột đá.
“Hoa Lâm!” Hoa Hồng gầm lên giận dữ, không kịp ngăn cản nữa.
Khoảnh khắc kiếm sắp đâm trúng trán bốn người, ngân quang hiện lên, một sợi xích bạc ngang trời quất xuống, đánh bay bốn thanh kiếm lần hai, linh quang chợt lóe, Phạn Việt lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng chăm chú nhìn Dị nhân vương.
Dị nhân vương thấy rõ xích bạc trong tay Phạn Việt, sắc mặt biến đổi buột miệng thốt ra: “Ngươi...ngươi là……!”
“Má nó! Lợi hại thật!”
Mộ Cửu ở một bên trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải tay hắn bị trói, quả thực nhịn không được muốn vỗ tay.
Dị nhân vương chính là Thượng quân đỉnh phong, thế mà Phạn Việt có thể chống đỡ được một kiếm của hắn!
“Dị nhân vương, Hoa Hồng không lừa ngươi, toàn bộ linh phách của dị tộc đều bị đoạt hết rồi!” Trước cửa thạch điện, Bạch Thước hiện thân, vội vàng chạy tới: “Bọn họ đều ở trong thạch điện!”
“Vớ vẩn!” Dị nhân vương nhíu mày.
“Nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc ngươi đã trở lại rồi! Mau mau mau, mau cứu ta!” Mộ Cửu kích động hô to.
“Câm miệng! Đừng có nói nhảm nhiều như vậy!” Bạch Thước quả thực muốn chửi vào mặt con hồ ly ồn ào này, Mộ Cửu liên tiếp bị chửi, vô cùng uất ức ngậm miệng.
“A Thước!” Ánh mắt bình tĩnh của Trọng Chiêu rốt cuộc cũng dao động, tràn ngập sốt ruột.
Bạch Thước chẳng màng trấn an, vội vàng hô với Phạn Việt: “Mộc Mộc, phá vỡ tà khí trong huyết trì!”
Phạn Việt không chút do dự, xích bạc tung bay, chém về phía huyết trì.
“Ngươi dám!” Dị nhân vương khẽ biến sắc, Dị vương kiếm tức khắc thoát khỏi tay ngăn cản.
“Dị nhân vương, chẳng lẽ ông không cảm nhận được Kim Đan của Dung Tiên tiền bối đã vũ hóa hay sao? Ta đã dùng nó cứu con trai của tiểu Thu Qua đại thẩm!”
Bạch Thước đột nhiên hô to, Dị nhân vương khựng lại, chỉ một khắc thất thần như vậy, xích bạc cuối cùng cũng đã chặt đứt được tà khí quanh quẩn trong huyết trì.
Đột nhiên, vô số tiếng kêu thê lương phát ra từ huyết trì, vang vọng cả tòa thạch điện.
Mọi người trong điện cả kinh, tập trung nhìn vào huyết trì, hàng ngàn hàng vạn linh phách dị nhân cuồn cuộn trong huyết trì, huyết trì không ngừng cắn nuốt linh phách, hóa thành từng luồng tà khí màu đen.
Hóa ra tà khí trói mọi người trong thạch điện chính là linh phách con dân dị tộc biến thành.
Hoa Hồng đang đánh nhau cùng Vô Chiếu cũng ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn huyết trì.
“Dị nhân vương, ông cư nhiên dùng toàn bộ dị tộc luyện thần cho con trai ông, ông điên rồi!” Tuy Mộ Cửu lắm mồm, lúc này cũng không đành lòng nhìn thảm cảnh trong huyết trì.
Dị nhân vương đơ người bên huyết trì, mãn nhãn khó có thể tin.
“Không thể nào, tại sao lại như vậy……” Dị nhân vương nhìn Dị vương kiếm trong tay, cả người run lên, vương kiếm rơi trên mặt đất.
“Vương thượng! Hắn lừa người! Đây không phải Tạo Thần trận……” Vô Chiếu vẻ mặt tái nhợt, lẩm bẩm mở miệng.
“Ai? Rốt cuộc là ai kêu các ngươi nghịch chuyển Cấm Linh trận!” Hoa Hồng gầm lên.
“Là……” Vô Chiếu đang muốn mở miệng, đột nhiên, một đạo linh lực màu đen rơi trên ngực Vô Chiếu, Vô Chiếu phun ra một búng máu, ngất xỉu trên mặt đất.
“Vô Chiếu thúc!” Hoa Hồng chạy về phía Vô Chiếu.
Đúng lúc này, đột nhiên dị biến sinh ra, một luồng tà khí màu đen hóa thành chủy thủ, đâm sau lưng Dị nhân vương.
Nam Vãn vẫn luôn rũ đầu trên cột đá nhếch miệng.
Ngu xuẩn, mấy tên con cháu tiên yêu sao có thể trở thành tế phẩm của Tru Thần trận, tế phẩm chân chính là toàn bộ dị tộc và Dị nhân vương tương hợp với từng mắt Cấm Linh trận!
Chỉ cần Tru Thần trận thành, long hồn thức tỉnh, khoảnh khắc lập được kỳ công, hắn tất là người đệ nhất dưới tọa chủ nhân!
Âm thanh chủy thủ đâm xuyên ngực vang lên, khóe miệng Nam Vãn trên cột đá mới cong được một nửa chợt cứng đờ.
Hắn không thể tin tưởng mà nhìn côn sắt đâm thủng trước ngực mình, phun ra một búng máu, cả người bị thạch côn đập xuống, nền ầm ầm trên mặt đất.
“Nam Vãn” huyết nhục mơ hồ ngẩng đầu, lộ ra gương mặt dữ tợn.
“Hóa ra là ngươi.” Bạch Thước buột miệng thốt lên, dù biểu cảm nàng có kinh ngạc nhưng lại không ngoài ý muốn.
Cách đó không xa, không biết từ khi nào Phạn Việt lại xuất hiện phía sau Dị nhân vương, nắm thanh chủy thủ do tà khí biến thành trong tay, nhẹ nhàng vân vê, chủy thủ nháy mắt hóa thành tro bụi.
Bạch Thước tung ra túi Càn Khôn, hô to một tiếng: “Mộc Mộc, Đại Thiết!”
Thoáng chốc trăm lá bùa bay ra từ trong túi, Phạn Việt và Hoa Hồng chém ra vô số đạo linh khí, thổi phù chú về phía con cháu tiên yêu hôn mê trong điện.
Những lá bùa ấy dính lên người, linh khí giữa trán bọn họ bị chặn lại, không còn chảy vào huyết trì nữa, linh phách dị nhân cũng không còn than khóc, Hoa Dung treo trên không huyết trì như diều đứt dây rơi xuống.
Dị nhân vương phi thân lên đỡ Hoa Dung rơi trên mặt đất.
Bạch Thước lập tức móc ra một viên thuốc nhét vào miệng Hoa Dung, trong nháy mắt, bộ dáng quái vật của Hoa Dung khôi phục hình người, tà khí trong cơ thể không còn nữa, tựa như phàm nhân.
“Dung Nhi!”
“Vương thượng, không cần lo lắng, thứ ta cho Dung điện hạ ăn chính là Thanh Tâm hoàn, tà khí trong thân thể hắn cùng lắm chỉ là ngụy trang, hắn trúng yêu độc mới biến thành như vậy, tế phẩm chân chính của Tru Thần trận là ngươi.”
Dị nhân vương sửng sốt, lạnh lùng nhìn về phía khối thân thể máu thịt lẫn lộn trên mặt đất kia.
Bên ngoài Dị thành, long ảnh sắp ngưng tụ thành hình trong đại trận đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên, gió bên ngoài kết giới suy yếu hẳn.
Mọi người ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện thế mà long ảnh màu đen đang chậm rãi tiêu tán.
Mọi người vui vẻ, chưởng môn Vân Tiêu nhịn không được hỏi.
“Tiên tọa, sao lại thế này?”
“Có người ngăn cản long hồn thức tỉnh!”
Trong thạch điện, Hoa Hồng chém ra một đạo linh lực, tà khí trên cột đá bị trảm nát, ba người Bắc Thần rơi trên mặt đất, Mộ Cửu dùng sức nhảy nhót hai cái, vẻ mặt hớn hở vì sống sót sau tai nạn.
“Chá Tang sư huynh?” Trọng Chiêu đứng không vững, được Bạch Thước đỡ lấy, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn mặt người dưới đất mà khiếp sợ.
Tà vật hóa thành “Nam Vãn” trà trộn vào Dị thành không ngờ lại là đệ tử Phiêu Diểu Chá Tang.
“Sư huynh?” Mộ Cửu trừng mắt: “Hắn là đệ tử Phiêu Diểu? Lão tử đã biết Tiên tộc không có thứ gì tốt mà!”
Thần sắc Trọng Chiêu lạnh lùng: “Chá Tang cấu kết tà ám, đã bị chưởng môn sư thúc đánh nát linh đài trục xuất sư môn.” Hắn nhìn về phía Chá Tang: “Chá Tang, sao ngươi lại chạy khỏi Hàn Băng động được?”
“A Chiêu, có thể nháo ra nhiễu loạn lớn như vậy, chỉ một Hàn Băng động nho nhỏ sao nhốt được hắn.” Giọng Bạch Thước lạnh nhạt vang lên.
Hoa Hồng đi tới, giẫm lên lưng Chá Tang, chỉ nghe âm thanh xương cốt răng rắc vỡ vụn từng tấc vang lên, Chá Tang kêu rên một tiếng, nháy mắt thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Mộ Cửu nhảy ra thật xa, tránh Hoa Hồng giống như sát thần.
Oimeoi, Dị nhân vương nữ này cũng quá hung tàn rồi.
“Ngươi đoán không sai, hắn quả nhiên chính là con cờ giấu ở Dị thành.” Hoa Hồng nhìn về phía Bạch Thước, đáy mắt lần đầu tiên mang theo chút bội phục thật lòng.
Nửa nén hương trước, lúc Hoa Hồng tiến vào thông đạo thạch điện, Phạn Việt dẫn theo Bạch Thước đuổi tới.
“Đợi đã!” Bạch Thước ngăn Hoa Hồng lại.
Mặt Hoa Hồng tràn đầy sát khí: “Ngươi tới làm gì, không phải kêu các ngươi ở lại trên tường thành sao!”
“Người đó có thể lừa gạt Dị nhân vương đến nay, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới, một khi Dị nhân vương phát hiện linh phách dị tộc bị đoạt, lâm trận phản chiến, còn ai có thể giúp hắn mở ra Tru Thần trận?”
Lý trí Hoa Hồng hơi quay về: “Ý ngươi là……”
“Ta không biết tà vật sau màn này rốt cuộc là cái thứ gì, nhưng trong thạch điện nhất định có người của hắn, hình như ta biết con cờ hắn giấu là ai!”
“Là ai?”
Bạch Thước thì thào nói ra một cái tên, Hoa Hồng sửng sốt.
“Còn nữa, ta từng đọc được trong điển tịch Phiêu Diểu, muốn nghịch chuyển từng trận thức thần, trước hết cần huỷ hoại mắt trận, ta hoài nghi kẻ trợ Hoa Dung thành thần chính là tên đã ngụy trang dối lừa Dị nhân vương, năm đó chẳng phải tỷ từng vào Cấm Linh trận sao, rốt cuộc mắt trận ở đâu, chỉ cần chúng ta có thể giữ được mắt trận, tất nhiên có thể ngăn cản Cấm Linh trận biến thành Tru Thần trận.”
Hoa Hồng chợt biến sắc, nhìn về phía Bạch Thước: “Mỗi một thế hệ Dị nhân vương, chính là từng mắt thần trận.”
Trong thạch điện, Bạch Thước nhìn về phía Chá Tang, nhướng mày: “Dị nhân vương là Thượng quân đỉnh phong, trong tam giới có mấy ai có thể gϊếŧ chết ông ấy? Ngươi nhất định không thể. Cho nên cơ hội duy nhất của ngươi chính là lấy Dị vương thế tử làm mồi câu, chỉ có lúc Dị nhân vương trợ thế tử thành thần mới là thời điểm ông suy yếu nhất.”
Mộ Cửu ở một bên nghe xong sửng sốt, rốt cuộc cũng hồi hồn, trừng mắt: “Ý ngươi là náo loạn nửa ngày, chúng ta chỉ là mồi câu? Dị nhân vương mới là tế phẩm của cái trận rách nát này?”
“Nói đúng hơn là, ngoại trừ Dị nhân vương, còn có dị tộc. Gϊếŧ Dị nhân vương chỉ có thể hủy diệt từng mắt trận, đánh thức long hồn, còn những linh phách dị nhân bị nhiễm tà khí này mới là nguồn thần lực của long hồn.”
Dị nhân nhỏ yếu, mà khi linh phách cả tộc ngưng tụ bên nhau có thể đạt đến bán thần.
Đây là bán thần chi lực mà Kim Diệu trăn trở không giải được.
Trên không bên ngoài Dị thành, Trấn Vũ nhìn Chá Tang thoi thóp trong thủy kính, nhẹ giọng hừ: “Phế vật.”
Ánh mắt hắn rơi trên người Bạch Thước, cong khóe miệng.
“Không thể ngờ được Tiên tộc lại có nha đầu thông minh như vậy, có thể nhìn thấu mưu đồ của bản tôn, nàng ta có ích cho bổn cung hơn so với tên Trọng Chiêu kia.”
Phục Linh thấy Tru Thần trận cuối cùng cũng bị phá hư, tánh mạng Trọng Chiêu được bảo toàn, đáy lòng vui vẻ, trên mặt lại lộ ra vẻ tức giận: “Cung chủ, tên Chá Tang này quả nhiên bất kham không thể trọng dụng, phá hỏng đại kế của cung chủ.”
“Một con tốt thí như hắn có tư cách gì phá hư kế hoạch của bản tôn.” Trấn Vũ thờ ơ thoáng nhìn Phục Linh: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng bản tôn chỉ dựa vào một tên phế vật như vậy đi gϊếŧ Phạn Việt?”
Phục Linh biến sắc, vội vàng quay đầu nhìn bên trong thủy kính.
Trấn Vũ làm như không nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Phục Linh, đáy mắt lộ ra ý vị thâm trường quỷ quyệt.
Hủy cả tộc chỉ vì mở tà trận này?
Bạch Thước nói xong, đáy lòng mọi người trong điện đều nhịn không được phát lạnh, Mộ Cửu nuốt một ngụm nước miếng, chỉ vào Chá Tang trên mặt đất nát đến không ra hình người.
“Chỉ một tên vô dụng lại có thể làm ra chuyện lớn như vậy sao?”
Chá Tang vẫn luôn trầm mặc đột nhiên âm u nhìn về phía Bạch Thước: “Từ khi nào ngươi biết ta không phải Nam Vãn chân chính?
Tru Thần trận bị hủy, Bạch Thước cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn về phía Bắc Thần: “Cái này còn phải cảm tạ Bắc Thần Thượng quân.”
“Bắc Thần?” Mộ Cửu lẩm bẩm: “Không thể nào, gia hỏa này vốn dĩ chính là Tiên tộc, ngay cả ta cũng chưa nhìn ra tà khí trên người hắn, ta không tin mắt Bắc Thần còn độc hơn ta. Hơn nữa, ngày thường tánh nết Nam Vãn như vậy! Không có sơ hở a!”
Côn Luân kiếm tu nhìn Chá Tang trên mặt đất, đột nhiên nghĩ tới cái gì, chậm rãi mở miệng: “Hóa Gian thạch?”
“Không sai, chính là Hóa Gian thạch.” Bạch Thước gật đầu: “Hóa Gian thạch là luyện khí duy nhất trong tam giới có thể đánh vỡ thời gian và không gian, luận trân quý cũng không thua gì Ngô đồng tâm hoả. Bảo vật cứu mạng quan trọng như vậy chỉ có thể sử dụng một lần, nhất định là chí bảo Vân Tiêu. Thân là thủ đồ Vân Tiêu sao có thể vì một bán tiên đoán mệnh không danh không tiếng chậm trễ một ngày ở Nam Hải thành, cứ thế hao phí Hóa Gian thạch?”
Bạch Thước nhìn thoáng qua tiểu đồ đệ bên cạnh: “Trừ phi, ngươi tới Nam Hải thành là vì dùng Hóa Gian thạch đổi lấy thứ càng quan trọng hơn.”
“Nếu từ lúc bắt đầu ngươi đã hoài nghi ta? Vì sao còn muốn cùng ta tới Dị thành?”
Chá Tang rống giận, mọi người đồng thời nhìn về phía Bạch Thước.
Đừng nói Chá Tang, bọn họ cũng tò mò.
Nào có người biết rõ là hố, còn lệch hướng nhảy vào trong?
Bạch Thước thật đúng là vô tội, xòe ra tay: “A Chiêu vào Dị thành tham gia Ngô đồng võ yến, không đi theo ngươi sao ta giúp huynh ấy được?”
Bạch Thước nói như lẽ đương nhiên, Chá Tang thiếu chút nữa hộc máu.
Hắn cho rằng mình là bọ ngựa bắt ve, lại không ngờ từ lúc bắt đầu bán tiên rách nát này làm hoàng tước đứng sau!
“A Thước……” Biểu tình Trọng Chiêu cảm động, ánh mắt thiếu niên phía sau lại buồn bã, rũ mi.
“Ngươi!”
“Ta cái gì ta. Cùng lắm ngay từ đầu ta chỉ biết ngươi có ý đồ khác, nếu sớm đoán được ngươi muốn làm gì, nói cái gì ta cũng sẽ không dẫn……” Bạch Thước nghẹn lại, đáy mắt có tự trách.
“Ngươi biết ta muốn làm gì?” Trên mặt đất, Chá Tang vốn đang rũ mắt đột nhiên mở miệng, đôi mắt giấu trong máu đen kia biến thành màu đen quỷ dị, nhìn Bạch Thước mang theo vẻ tò mò và tìm tòi nghiên cứu.
Phạn Việt tựa hồ cảm ứng được cái gì, nhíu mày nhìn Chá Tang.
“Biết.” Bạch Thước không phát hiện Chá Tang bất thường: “Đây là Tru Thần trận, cho dù là Dị nhân vương cũng chỉ là Thượng quân đỉnh phong, đã muốn tru thần, tất nhiên ta đoán được người chân chính ngươi muốn gϊếŧ là ai.”
Gương mặt luôn bất cần đời của Bạch Thước mang theo một trận lạnh lẽo:“Cho đến khi ta biết tòa thành này có Tru Thần trận sắp thức tỉnh, ta mới biết được vì sao ngươi lại đến Nam Hải thành, lại vì sao vì một bán tiên nho nhỏ cam nguyện dùng Hóa Gian thạch, bởi vì trong bàn cờ, nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi chính là đem người mà chủ tử sau lưng ngươi…… muốn gϊếŧ dẫn vào tòa thành này!”
Bạch Thước nói xong, mọi người đồng thời nhìn về phía Bạch Thước.
Mộ Cửu tựa như bị sét đánh, quay qua Bạch Thước buột miệng thốt lên: “Không phải chứ, người hắn muốn gϊếŧ là ngươi, ngươi là thần? Con mẹ nó, mắt ta mù rồi sao?”
Thạch điện an tĩnh một trận, Bạch Thước cạn lời, rốt cuộc là ai nói Hồ tộc thiếu chủ thông minh tuyệt thế? Lời đồn quả nhiên không thể tin.
Mộ Cửu gào xong mới phát hiện mọi người nhìn không phải Bạch Thước, mà là thiếu niên phía sau nàng.
Mộ Cửu chớp chớp mắt, miệng há to: “Đoán mệnh, người ngươi nói……chẳng lẽ là đồ đệ của ngươi?”
“Bản tôn đã lâu chưa gặp người thông minh như thế, khó trách đường đường là Hạo Nguyệt điện chủ, bán thần Yêu giới lại đi theo một tên bán tiên.”
Tiếng cười trầm thấp đột nhiên truyền đến từ phía sau, mọi người đột nhiên quay đầu lại, không biết khi nào, Chá Tang đã vỡ linh đài tứ chi đứt đoạn bay giữa không trung, hắn thâm sâu nhìn chằm chằm Bạch Thước, đồng tử đen nhánh.
“Ngươi thông minh như vậy ngược lại làm bản tôn có chút luyến tiếc gϊếŧ ngươi.” Khóe miệng “Chá Tang” cong lên, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị với Bạch Thước.
“Chi bằng ngươi đoán thử xem, bản tôn muốn gϊếŧ Hạo Nguyệt điện chủ, con cờ chân chính rốt cuộc là ai?”
“Chá Tang” nói xong đột nhiên rụng đầu, lăn trên mặt đất, hai mắt trừng to, chết không nhắm mắt.
Bạch Thước biến sắc, đúng lúc này, dị biến đột nhiên sinh ra, Hoa Hồng như diều đứt dây bị đánh một chưởng, mà thanh côn sắt bất ly thân của nàng bị người ta cầm trong tay, sống sờ sờ cắm vào ngực Dị nhân vương.
______________________________________________________________________________________
Chương 62
Hạo Nguyệt điện chủ, tỉnh lại!
Vô số linh khí tuôn ra từ giữa trán con cháu tiên yêu mạnh mẽ chảy vào người Hoa Dung đang ngủ say trong huyết trì, thân thể Hoa Dung dần dần lớn lên, thân hình lớn gấp ba lần bình thường, có thể cảm giác được linh lực trong thân thể hắn đang không ngừng tăng lên, trước mắt đã là Thượng quân đỉnh phong.
Ánh mắt Dị nhân vương khó nén kích động, chỉ còn một bước cuối cùng, chỉ cần Dung Nhi nuốt lấy linh phách của bốn người Bắc Thần là có thể một bước thành thần.
Bên ngoài Dị thành, kim sắc long trận đột nhiên bừng sáng quang mang, một long ảnh màu đen chậm rãi thành hình, đuôi rồng cuốn lên tạo cơn lốc gió càn quét khắp nơi, nơi cơn lốc đi qua, vạn vật hóa thành bụi bặm, đám người Kim Diệu đứng mũi chịu sào.
“Không tốt, Tru Thần trận sắp đại thành!”
Kim Diệu cùng nhóm chưởng môn tiên yêu nhanh chóng hóa ra một kết giới cản cơn lốc, nhưng long ảnh kia càng ngày càng cường đại, năng lượng thành hình lần lượt va đập vào kết giới.
“Tuyệt đối không thể để Tru Thần long hồn phá được kết giới! Nếu không ngàn vạn sinh linh hoang dã chắc chắn bị hủy trong sớm chiều!”
“Tiên tọa, long hồn của Mộ Quang bệ hạ há là thứ chúng ta có thể kháng cự!” Chưởng môn Vân Tiêu hô to.
Mộ Quang chính là viễn cổ Long Thần, lại từng là chúa tể tam giới sáu vạn năm, long hồn của ông mạnh gấp mấy lần thần lực bình thường.
“Đã là Tru Thần! Dị thành tất có thần ở, chỉ cần hắn có thể ngăn cản Tru Thần trận thành công thì còn có một con đường sống!”
Kim Diệu trầm giọng hét lớn, long hồn rít gào lao đến, mọi người rùng mình, đồng thời rót toàn bộ linh lực vào kết giới.
Sau lưng mọi người, Trấn Vũ cũng không chút nào bủn xỉn Yêu lực, tựa hồ cũng dốc hết toàn lực.
Chúng tiên tụ ở trung tâm Tru Thần trận không hề phát hiện, ánh mắt cung chủ Lãnh Tuyền cung đờ đẫn, tựa như cái vỏ rỗng.
Tại một chỗ khác của kết giới, trăm mét trên không, Trấn Vũ đứng trên mây, Phục Linh nhìn Kim Diệu dựng thẳng kết giới, khẽ nhíu mày.
“Cung chủ, nếu Kim Diệu phá được Tru Thần trận……”
“Hoảng cái gì, long hồn của Mộ Quang, đừng nói chừng đó tiên nhân, cho dù giờ Kim Diệu đã nhập thần cũng không thể ngăn được long hồn toàn lực xuất kích.” Trấn Vũ ra vẻ trào phúng: “Một khi long hồn chân chính thức tỉnh, Tru Thần trận thành công, Phạn Việt hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Phục Linh im tiếng, mắt hơi hơi rũ xuống, nhìn Dị thành dưới chân, đồng tử co rụt lại.
Trọng Chiêu còn ở trong thành, Tru Thần trận thành, huynh ấy cũng sống không được.
“Trong tam giới, chỉ có Phạn Việt xứng làm đối thủ của bản tôn, hôm nay hắn chết tại đây, bản tôn muốn đích thân đưa hắn đoạn đường cuối.”
Trấn Vũ vung tay lên, thủy kính hiện ra trước mắt hai người, chiếu ra quang cảnh trong thạch điện.
Trong thạch điện, Dị nhân vương giơ thạch kiếm như muốn rót tất cả linh lực vào đó, trong nháy mắt, bộ dáng tráng niên của Dị nhân vương đã hóa tóc bạc, khuôn mặt già nua.
Mà Dị vương kiếm hóa thành bốn thanh, thẳng tắp chỉ vào bốn người trên cột đá.
Bắc Thần Trọng Chiêu khẽ biến sắc, Mộ Cửu phẫn nộ hô to: “Dị nhân vương ngươi dám, Hồ tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Vì dị tộc, bổn vương có thể tru thiên, có thể diệt địa, sợ chi một Hồ tộc cỏn con!”
Dị nhân vương lạnh lùng mở miệng, vung tay lên, bốn thanh kiếm phi hướng giữa trán bốn người.
Không ai thấy Nam Vãn vẫn luôn ngủ say trên cột đá đột nhiên mở bừng mắt, lòng bàn tay bị trói của hắn ngưng ra một đoàn hắc khí, dường như phía sau Dị nhân vương có hàn quang hiện lên, đúng lúc này...
“Dừng tay!” Nơi lối vào thạch điện, một âm thanh gầm vang, chiếc côn từ giữa không trung bay tới, đồng thời ngăn bốn thanh kiếm lại.
Linh quang chợt lóe, Hoa Hồng bảo hộ phía trước bốn người.
Ánh mắt Nam Vãn biến đổi, hắc khí trong tay biến mất, lần thứ hai gục đầu xuống.
Hoa Hồng nhìn Dị nhân vương từ từ già đi: “Sao ông lại biến thành như vậy?”
“Hồng Nhi?!” Thấy Hoa Hồng, Dị nhân vương cũng biến sắc, mặt giận tái đi: “Con cứ phải vì những người này mà đối địch với dị tộc?”
“Hoa Lâm, ông bị lừa rồi! Đây không phải Tạo Thần trận!” Hoa Hồng gầm lên.
“Tạo Thần? Tạo thần gì?”
Biểu cảm của ba người bị trói trên cột đá coi như tế phẩm mỗi người một kiểu, Mộ Cửu kinh hãi hô to: “Thợ rèn, thằng cha điên khùng của ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Mau! Mau phá bỏ tà trận này đi!”
“Đừng quậy nữa, muốn sống thì câm miệng!” Hoa Hồng quát xong, cái miệng ồn ào của Mộ Cửu lập tức ngậm lại.
Dị nhân vương lẳng lặng nhìn chằm chằm Hoa Hồng, khó nén thất vọng: “Nếu con biết ta muốn làm cái gì thì nên biết Dung Nhi thành thần là hy vọng duy nhất của dị tộc. Mất đi cơ hội lần này, dị tộc ta sẽ không thể thấy ánh mặt trời được nữa. Hồng Nhi, tất cả những chuyện năm ấy đều là lỗi của ta, Dung Nhi vô tội, con không nên oán giận nó.”
Hóa ra Hoa Lâm cho rằng nàng ngăn cản Hoa Dung thành thần là vì thù oán cá nhân, Hoa Hồng cực kỳ giận, lười nói nhiều với ông.
“Rốt cuộc là ai kêu ông tru sát tiên yêu, hiến tế Cấm Linh trận?!”
Thần sắc Dị nhân vương biến đổi, nhưng không đáp lại: “Đi! Rời khỏi Dị thành, con đã sớm bị bổn vương trục xuất khỏi dị tộc, tất cả những chuyện hôm nay dị tộc làm, bất luận thành bại cũng không liên quan tới con.”
“Hồ đồ, ông có biết toàn bộ linh phách dị tộc đều bị tà vật kia đoạt hết rồi không, người đó muốn lợi dụng ông xoay chuyển trận thức Cấm Linh trận, hóa thần trận thành sát trận, một khi long hồn thức tỉnh, tất cả mọi người đều sẽ chết!”
“Không thể nào!” Tay cầm kiếm của Dị nhân vương cứng đờ, chậm rãi lắc đầu: “Không ai có thể đoạt toàn bộ linh phách dị tộc chỉ trong một đêm!”
“Ông!” Thấy Dị nhân vương không tin, Hoa Hồng khó thở, đúng lúc này, nguồn cung linh tức cho Hoa Dung trong huyết trì bị đứt, hắn phát ra tiếng than khóc thống khổ, máu tươi chảy ra từ thất khiếu, tà khí ngưng tụ quanh thân phảng phất muốn tản ra.
“Dung Nhi!” Dị nhân vương biến sắc, không chần chờ nữa, nổi giận gầm lên một tiếng: “Vô Chiếu, ngăn nó lại!”
Trong một góc, Vô Chiếu bay lên trời, một kiếm đánh lui thạch côn của Hoa Hồng.
Thừa dịp Hoa Hồng bị Vô Chiếu quấn lấy, Dị nhân vương vung tay lên, bốn thanh thạch kiếm lần nữa bay về phía bốn người Bắc Thần trên cột đá.
“Hoa Lâm!” Hoa Hồng gầm lên giận dữ, không kịp ngăn cản nữa.
Khoảnh khắc kiếm sắp đâm trúng trán bốn người, ngân quang hiện lên, một sợi xích bạc ngang trời quất xuống, đánh bay bốn thanh kiếm lần hai, linh quang chợt lóe, Phạn Việt lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng chăm chú nhìn Dị nhân vương.
Dị nhân vương thấy rõ xích bạc trong tay Phạn Việt, sắc mặt biến đổi buột miệng thốt ra: “Ngươi...ngươi là……!”
“Má nó! Lợi hại thật!”
Mộ Cửu ở một bên trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải tay hắn bị trói, quả thực nhịn không được muốn vỗ tay.
Dị nhân vương chính là Thượng quân đỉnh phong, thế mà Phạn Việt có thể chống đỡ được một kiếm của hắn!
“Dị nhân vương, Hoa Hồng không lừa ngươi, toàn bộ linh phách của dị tộc đều bị đoạt hết rồi!” Trước cửa thạch điện, Bạch Thước hiện thân, vội vàng chạy tới: “Bọn họ đều ở trong thạch điện!”
“Vớ vẩn!” Dị nhân vương nhíu mày.
“Nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc ngươi đã trở lại rồi! Mau mau mau, mau cứu ta!” Mộ Cửu kích động hô to.
“Câm miệng! Đừng có nói nhảm nhiều như vậy!” Bạch Thước quả thực muốn chửi vào mặt con hồ ly ồn ào này, Mộ Cửu liên tiếp bị chửi, vô cùng uất ức ngậm miệng.
“A Thước!” Ánh mắt bình tĩnh của Trọng Chiêu rốt cuộc cũng dao động, tràn ngập sốt ruột.
Bạch Thước chẳng màng trấn an, vội vàng hô với Phạn Việt: “Mộc Mộc, phá vỡ tà khí trong huyết trì!”
Phạn Việt không chút do dự, xích bạc tung bay, chém về phía huyết trì.
“Ngươi dám!” Dị nhân vương khẽ biến sắc, Dị vương kiếm tức khắc thoát khỏi tay ngăn cản.
“Dị nhân vương, chẳng lẽ ông không cảm nhận được Kim Đan của Dung Tiên tiền bối đã vũ hóa hay sao? Ta đã dùng nó cứu con trai của tiểu Thu Qua đại thẩm!”
Bạch Thước đột nhiên hô to, Dị nhân vương khựng lại, chỉ một khắc thất thần như vậy, xích bạc cuối cùng cũng đã chặt đứt được tà khí quanh quẩn trong huyết trì.
Đột nhiên, vô số tiếng kêu thê lương phát ra từ huyết trì, vang vọng cả tòa thạch điện.
Mọi người trong điện cả kinh, tập trung nhìn vào huyết trì, hàng ngàn hàng vạn linh phách dị nhân cuồn cuộn trong huyết trì, huyết trì không ngừng cắn nuốt linh phách, hóa thành từng luồng tà khí màu đen.
Hóa ra tà khí trói mọi người trong thạch điện chính là linh phách con dân dị tộc biến thành.
Hoa Hồng đang đánh nhau cùng Vô Chiếu cũng ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn huyết trì.
“Dị nhân vương, ông cư nhiên dùng toàn bộ dị tộc luyện thần cho con trai ông, ông điên rồi!” Tuy Mộ Cửu lắm mồm, lúc này cũng không đành lòng nhìn thảm cảnh trong huyết trì.
Dị nhân vương đơ người bên huyết trì, mãn nhãn khó có thể tin.
“Không thể nào, tại sao lại như vậy……” Dị nhân vương nhìn Dị vương kiếm trong tay, cả người run lên, vương kiếm rơi trên mặt đất.
“Vương thượng! Hắn lừa người! Đây không phải Tạo Thần trận……” Vô Chiếu vẻ mặt tái nhợt, lẩm bẩm mở miệng.
“Ai? Rốt cuộc là ai kêu các ngươi nghịch chuyển Cấm Linh trận!” Hoa Hồng gầm lên.
“Là……” Vô Chiếu đang muốn mở miệng, đột nhiên, một đạo linh lực màu đen rơi trên ngực Vô Chiếu, Vô Chiếu phun ra một búng máu, ngất xỉu trên mặt đất.
“Vô Chiếu thúc!” Hoa Hồng chạy về phía Vô Chiếu.
Đúng lúc này, đột nhiên dị biến sinh ra, một luồng tà khí màu đen hóa thành chủy thủ, đâm sau lưng Dị nhân vương.
Nam Vãn vẫn luôn rũ đầu trên cột đá nhếch miệng.
Ngu xuẩn, mấy tên con cháu tiên yêu sao có thể trở thành tế phẩm của Tru Thần trận, tế phẩm chân chính là toàn bộ dị tộc và Dị nhân vương tương hợp với từng mắt Cấm Linh trận!
Chỉ cần Tru Thần trận thành, long hồn thức tỉnh, khoảnh khắc lập được kỳ công, hắn tất là người đệ nhất dưới tọa chủ nhân!
Âm thanh chủy thủ đâm xuyên ngực vang lên, khóe miệng Nam Vãn trên cột đá mới cong được một nửa chợt cứng đờ.
Hắn không thể tin tưởng mà nhìn côn sắt đâm thủng trước ngực mình, phun ra một búng máu, cả người bị thạch côn đập xuống, nền ầm ầm trên mặt đất.
“Nam Vãn” huyết nhục mơ hồ ngẩng đầu, lộ ra gương mặt dữ tợn.
“Hóa ra là ngươi.” Bạch Thước buột miệng thốt lên, dù biểu cảm nàng có kinh ngạc nhưng lại không ngoài ý muốn.
Cách đó không xa, không biết từ khi nào Phạn Việt lại xuất hiện phía sau Dị nhân vương, nắm thanh chủy thủ do tà khí biến thành trong tay, nhẹ nhàng vân vê, chủy thủ nháy mắt hóa thành tro bụi.
Bạch Thước tung ra túi Càn Khôn, hô to một tiếng: “Mộc Mộc, Đại Thiết!”
Thoáng chốc trăm lá bùa bay ra từ trong túi, Phạn Việt và Hoa Hồng chém ra vô số đạo linh khí, thổi phù chú về phía con cháu tiên yêu hôn mê trong điện.
Những lá bùa ấy dính lên người, linh khí giữa trán bọn họ bị chặn lại, không còn chảy vào huyết trì nữa, linh phách dị nhân cũng không còn than khóc, Hoa Dung treo trên không huyết trì như diều đứt dây rơi xuống.
Dị nhân vương phi thân lên đỡ Hoa Dung rơi trên mặt đất.
Bạch Thước lập tức móc ra một viên thuốc nhét vào miệng Hoa Dung, trong nháy mắt, bộ dáng quái vật của Hoa Dung khôi phục hình người, tà khí trong cơ thể không còn nữa, tựa như phàm nhân.
“Dung Nhi!”
“Vương thượng, không cần lo lắng, thứ ta cho Dung điện hạ ăn chính là Thanh Tâm hoàn, tà khí trong thân thể hắn cùng lắm chỉ là ngụy trang, hắn trúng yêu độc mới biến thành như vậy, tế phẩm chân chính của Tru Thần trận là ngươi.”
Dị nhân vương sửng sốt, lạnh lùng nhìn về phía khối thân thể máu thịt lẫn lộn trên mặt đất kia.
Bên ngoài Dị thành, long ảnh sắp ngưng tụ thành hình trong đại trận đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên, gió bên ngoài kết giới suy yếu hẳn.
Mọi người ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện thế mà long ảnh màu đen đang chậm rãi tiêu tán.
Mọi người vui vẻ, chưởng môn Vân Tiêu nhịn không được hỏi.
“Tiên tọa, sao lại thế này?”
“Có người ngăn cản long hồn thức tỉnh!”
Trong thạch điện, Hoa Hồng chém ra một đạo linh lực, tà khí trên cột đá bị trảm nát, ba người Bắc Thần rơi trên mặt đất, Mộ Cửu dùng sức nhảy nhót hai cái, vẻ mặt hớn hở vì sống sót sau tai nạn.
“Chá Tang sư huynh?” Trọng Chiêu đứng không vững, được Bạch Thước đỡ lấy, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn mặt người dưới đất mà khiếp sợ.
Tà vật hóa thành “Nam Vãn” trà trộn vào Dị thành không ngờ lại là đệ tử Phiêu Diểu Chá Tang.
“Sư huynh?” Mộ Cửu trừng mắt: “Hắn là đệ tử Phiêu Diểu? Lão tử đã biết Tiên tộc không có thứ gì tốt mà!”
Thần sắc Trọng Chiêu lạnh lùng: “Chá Tang cấu kết tà ám, đã bị chưởng môn sư thúc đánh nát linh đài trục xuất sư môn.” Hắn nhìn về phía Chá Tang: “Chá Tang, sao ngươi lại chạy khỏi Hàn Băng động được?”
“A Chiêu, có thể nháo ra nhiễu loạn lớn như vậy, chỉ một Hàn Băng động nho nhỏ sao nhốt được hắn.” Giọng Bạch Thước lạnh nhạt vang lên.
Hoa Hồng đi tới, giẫm lên lưng Chá Tang, chỉ nghe âm thanh xương cốt răng rắc vỡ vụn từng tấc vang lên, Chá Tang kêu rên một tiếng, nháy mắt thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Mộ Cửu nhảy ra thật xa, tránh Hoa Hồng giống như sát thần.
Oimeoi, Dị nhân vương nữ này cũng quá hung tàn rồi.
“Ngươi đoán không sai, hắn quả nhiên chính là con cờ giấu ở Dị thành.” Hoa Hồng nhìn về phía Bạch Thước, đáy mắt lần đầu tiên mang theo chút bội phục thật lòng.
Nửa nén hương trước, lúc Hoa Hồng tiến vào thông đạo thạch điện, Phạn Việt dẫn theo Bạch Thước đuổi tới.
“Đợi đã!” Bạch Thước ngăn Hoa Hồng lại.
Mặt Hoa Hồng tràn đầy sát khí: “Ngươi tới làm gì, không phải kêu các ngươi ở lại trên tường thành sao!”
“Người đó có thể lừa gạt Dị nhân vương đến nay, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới, một khi Dị nhân vương phát hiện linh phách dị tộc bị đoạt, lâm trận phản chiến, còn ai có thể giúp hắn mở ra Tru Thần trận?”
Lý trí Hoa Hồng hơi quay về: “Ý ngươi là……”
“Ta không biết tà vật sau màn này rốt cuộc là cái thứ gì, nhưng trong thạch điện nhất định có người của hắn, hình như ta biết con cờ hắn giấu là ai!”
“Là ai?”
Bạch Thước thì thào nói ra một cái tên, Hoa Hồng sửng sốt.
“Còn nữa, ta từng đọc được trong điển tịch Phiêu Diểu, muốn nghịch chuyển từng trận thức thần, trước hết cần huỷ hoại mắt trận, ta hoài nghi kẻ trợ Hoa Dung thành thần chính là tên đã ngụy trang dối lừa Dị nhân vương, năm đó chẳng phải tỷ từng vào Cấm Linh trận sao, rốt cuộc mắt trận ở đâu, chỉ cần chúng ta có thể giữ được mắt trận, tất nhiên có thể ngăn cản Cấm Linh trận biến thành Tru Thần trận.”
Hoa Hồng chợt biến sắc, nhìn về phía Bạch Thước: “Mỗi một thế hệ Dị nhân vương, chính là từng mắt thần trận.”
Trong thạch điện, Bạch Thước nhìn về phía Chá Tang, nhướng mày: “Dị nhân vương là Thượng quân đỉnh phong, trong tam giới có mấy ai có thể gϊếŧ chết ông ấy? Ngươi nhất định không thể. Cho nên cơ hội duy nhất của ngươi chính là lấy Dị vương thế tử làm mồi câu, chỉ có lúc Dị nhân vương trợ thế tử thành thần mới là thời điểm ông suy yếu nhất.”
Mộ Cửu ở một bên nghe xong sửng sốt, rốt cuộc cũng hồi hồn, trừng mắt: “Ý ngươi là náo loạn nửa ngày, chúng ta chỉ là mồi câu? Dị nhân vương mới là tế phẩm của cái trận rách nát này?”
“Nói đúng hơn là, ngoại trừ Dị nhân vương, còn có dị tộc. Gϊếŧ Dị nhân vương chỉ có thể hủy diệt từng mắt trận, đánh thức long hồn, còn những linh phách dị nhân bị nhiễm tà khí này mới là nguồn thần lực của long hồn.”
Dị nhân nhỏ yếu, mà khi linh phách cả tộc ngưng tụ bên nhau có thể đạt đến bán thần.
Đây là bán thần chi lực mà Kim Diệu trăn trở không giải được.
Trên không bên ngoài Dị thành, Trấn Vũ nhìn Chá Tang thoi thóp trong thủy kính, nhẹ giọng hừ: “Phế vật.”
Ánh mắt hắn rơi trên người Bạch Thước, cong khóe miệng.
“Không thể ngờ được Tiên tộc lại có nha đầu thông minh như vậy, có thể nhìn thấu mưu đồ của bản tôn, nàng ta có ích cho bổn cung hơn so với tên Trọng Chiêu kia.”
Phục Linh thấy Tru Thần trận cuối cùng cũng bị phá hư, tánh mạng Trọng Chiêu được bảo toàn, đáy lòng vui vẻ, trên mặt lại lộ ra vẻ tức giận: “Cung chủ, tên Chá Tang này quả nhiên bất kham không thể trọng dụng, phá hỏng đại kế của cung chủ.”
“Một con tốt thí như hắn có tư cách gì phá hư kế hoạch của bản tôn.” Trấn Vũ thờ ơ thoáng nhìn Phục Linh: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng bản tôn chỉ dựa vào một tên phế vật như vậy đi gϊếŧ Phạn Việt?”
Phục Linh biến sắc, vội vàng quay đầu nhìn bên trong thủy kính.
Trấn Vũ làm như không nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Phục Linh, đáy mắt lộ ra ý vị thâm trường quỷ quyệt.
Hủy cả tộc chỉ vì mở tà trận này?
Bạch Thước nói xong, đáy lòng mọi người trong điện đều nhịn không được phát lạnh, Mộ Cửu nuốt một ngụm nước miếng, chỉ vào Chá Tang trên mặt đất nát đến không ra hình người.
“Chỉ một tên vô dụng lại có thể làm ra chuyện lớn như vậy sao?”
Chá Tang vẫn luôn trầm mặc đột nhiên âm u nhìn về phía Bạch Thước: “Từ khi nào ngươi biết ta không phải Nam Vãn chân chính?
Tru Thần trận bị hủy, Bạch Thước cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn về phía Bắc Thần: “Cái này còn phải cảm tạ Bắc Thần Thượng quân.”
“Bắc Thần?” Mộ Cửu lẩm bẩm: “Không thể nào, gia hỏa này vốn dĩ chính là Tiên tộc, ngay cả ta cũng chưa nhìn ra tà khí trên người hắn, ta không tin mắt Bắc Thần còn độc hơn ta. Hơn nữa, ngày thường tánh nết Nam Vãn như vậy! Không có sơ hở a!”
Côn Luân kiếm tu nhìn Chá Tang trên mặt đất, đột nhiên nghĩ tới cái gì, chậm rãi mở miệng: “Hóa Gian thạch?”
“Không sai, chính là Hóa Gian thạch.” Bạch Thước gật đầu: “Hóa Gian thạch là luyện khí duy nhất trong tam giới có thể đánh vỡ thời gian và không gian, luận trân quý cũng không thua gì Ngô đồng tâm hoả. Bảo vật cứu mạng quan trọng như vậy chỉ có thể sử dụng một lần, nhất định là chí bảo Vân Tiêu. Thân là thủ đồ Vân Tiêu sao có thể vì một bán tiên đoán mệnh không danh không tiếng chậm trễ một ngày ở Nam Hải thành, cứ thế hao phí Hóa Gian thạch?”
Bạch Thước nhìn thoáng qua tiểu đồ đệ bên cạnh: “Trừ phi, ngươi tới Nam Hải thành là vì dùng Hóa Gian thạch đổi lấy thứ càng quan trọng hơn.”
“Nếu từ lúc bắt đầu ngươi đã hoài nghi ta? Vì sao còn muốn cùng ta tới Dị thành?”
Chá Tang rống giận, mọi người đồng thời nhìn về phía Bạch Thước.
Đừng nói Chá Tang, bọn họ cũng tò mò.
Nào có người biết rõ là hố, còn lệch hướng nhảy vào trong?
Bạch Thước thật đúng là vô tội, xòe ra tay: “A Chiêu vào Dị thành tham gia Ngô đồng võ yến, không đi theo ngươi sao ta giúp huynh ấy được?”
Bạch Thước nói như lẽ đương nhiên, Chá Tang thiếu chút nữa hộc máu.
Hắn cho rằng mình là bọ ngựa bắt ve, lại không ngờ từ lúc bắt đầu bán tiên rách nát này làm hoàng tước đứng sau!
“A Thước……” Biểu tình Trọng Chiêu cảm động, ánh mắt thiếu niên phía sau lại buồn bã, rũ mi.
“Ngươi!”
“Ta cái gì ta. Cùng lắm ngay từ đầu ta chỉ biết ngươi có ý đồ khác, nếu sớm đoán được ngươi muốn làm gì, nói cái gì ta cũng sẽ không dẫn……” Bạch Thước nghẹn lại, đáy mắt có tự trách.
“Ngươi biết ta muốn làm gì?” Trên mặt đất, Chá Tang vốn đang rũ mắt đột nhiên mở miệng, đôi mắt giấu trong máu đen kia biến thành màu đen quỷ dị, nhìn Bạch Thước mang theo vẻ tò mò và tìm tòi nghiên cứu.
Phạn Việt tựa hồ cảm ứng được cái gì, nhíu mày nhìn Chá Tang.
“Biết.” Bạch Thước không phát hiện Chá Tang bất thường: “Đây là Tru Thần trận, cho dù là Dị nhân vương cũng chỉ là Thượng quân đỉnh phong, đã muốn tru thần, tất nhiên ta đoán được người chân chính ngươi muốn gϊếŧ là ai.”
Gương mặt luôn bất cần đời của Bạch Thước mang theo một trận lạnh lẽo:“Cho đến khi ta biết tòa thành này có Tru Thần trận sắp thức tỉnh, ta mới biết được vì sao ngươi lại đến Nam Hải thành, lại vì sao vì một bán tiên nho nhỏ cam nguyện dùng Hóa Gian thạch, bởi vì trong bàn cờ, nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi chính là đem người mà chủ tử sau lưng ngươi…… muốn gϊếŧ dẫn vào tòa thành này!”
Bạch Thước nói xong, mọi người đồng thời nhìn về phía Bạch Thước.
Mộ Cửu tựa như bị sét đánh, quay qua Bạch Thước buột miệng thốt lên: “Không phải chứ, người hắn muốn gϊếŧ là ngươi, ngươi là thần? Con mẹ nó, mắt ta mù rồi sao?”
Thạch điện an tĩnh một trận, Bạch Thước cạn lời, rốt cuộc là ai nói Hồ tộc thiếu chủ thông minh tuyệt thế? Lời đồn quả nhiên không thể tin.
Mộ Cửu gào xong mới phát hiện mọi người nhìn không phải Bạch Thước, mà là thiếu niên phía sau nàng.
Mộ Cửu chớp chớp mắt, miệng há to: “Đoán mệnh, người ngươi nói……chẳng lẽ là đồ đệ của ngươi?”
“Bản tôn đã lâu chưa gặp người thông minh như thế, khó trách đường đường là Hạo Nguyệt điện chủ, bán thần Yêu giới lại đi theo một tên bán tiên.”
Tiếng cười trầm thấp đột nhiên truyền đến từ phía sau, mọi người đột nhiên quay đầu lại, không biết khi nào, Chá Tang đã vỡ linh đài tứ chi đứt đoạn bay giữa không trung, hắn thâm sâu nhìn chằm chằm Bạch Thước, đồng tử đen nhánh.
“Ngươi thông minh như vậy ngược lại làm bản tôn có chút luyến tiếc gϊếŧ ngươi.” Khóe miệng “Chá Tang” cong lên, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị với Bạch Thước.
“Chi bằng ngươi đoán thử xem, bản tôn muốn gϊếŧ Hạo Nguyệt điện chủ, con cờ chân chính rốt cuộc là ai?”
“Chá Tang” nói xong đột nhiên rụng đầu, lăn trên mặt đất, hai mắt trừng to, chết không nhắm mắt.
Bạch Thước biến sắc, đúng lúc này, dị biến đột nhiên sinh ra, Hoa Hồng như diều đứt dây bị đánh một chưởng, mà thanh côn sắt bất ly thân của nàng bị người ta cầm trong tay, sống sờ sờ cắm vào ngực Dị nhân vương.
______________________________________________________________________________________
Chương 62
Hạo Nguyệt điện chủ, tỉnh lại!