Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Trước mộ Vô Danh, trầm mặc bao phủ.
Chuyện cũ ngàn năm trước bị xé toạc ra máu chảy đầm đìa, rốt cuộc là ai sai?
Côn Luân sai? Tiên Yêu thù hận vạn năm, triệu hồi đồ đệ duy nhất quay về bảo hộ Tiên giới, phong ấn ký ức của hắn, vứt bỏ luân thường đạo lý, nhưng lúc đó lão chưởng môn và trưởng lão Côn Luân cũng không phải vì bảo hộ Tiên giới an bình hay sao?
Dung Tiên sai? Thân là Tiên tộc, lại yêu đương với Yêu tộc, không thể bỏ xuống ân nghĩa sư môn, cũng không bỏ xuống được tình cảm đối với vợ con, cuối cùng ngộ sát con gái ruột, bức chết thê tử.
“Ai sai? Ai đã sai? Linh Lung, ta sai rồi, hay là Thiên Đạo sai rồi!” Trước mộ, thân ảnh gầy gò khom lưng, nghẹn ngào chất vấn.
Mây đen che trăng sáng, linh khí hỗn loạn tản ra quanh thân Dung Tiên. Trên núi Vô Danh, bách điểu kinh hãi, âm thanh rít gào tựa như than khóc phát ra từ sâu trong yết hầu ông, mọi người chỉ cảm nhận được một luồng hàn khí quỷ dị từ trên người Dung Tiên đánh tới, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bóng lưng trước mộ xoay người lại.
“Máu...Linh Lung, trên người Tâm Nhi và nàng đều toàn là máu.” Dung Tiên vươn tay, nhìn về phía mọi người, ánh mắt điên cuồng: “Sư phụ, trưởng lão, các người xem, tay của ta đều là máu của họ, ta đã tự tay gϊếŧ họ, chỉ vì cái mà các người gọi là Tiên đạo, vì Côn Luân của các người!”
“Ta khinh, ông ta phát điên gì với chúng ta vậy chứ, lão chưởng môn Côn Luân đã chết ngàn tám trăm năm rồi!” Mộ Cửu nhìn tứ phía, rùng mình một cái.
“Không xong rồi, ký ức Linh Lung tộc trưởng chết thảm đã đánh thức sát ý dưới đáy lòng Dung Tiên chưởng môn, thần trí ông giờ đang bị vây hãm trong chiến trường ngàn năm trước. Hiện tại trong mắt ông chúng ta chính là lão chưởng môn và trưởng lão Côn Luân năm đó!” Đáy lòng Bạch Thước chìm xuống.
“Cái gì?!” Mộ Cửu kêu kêu quát quát, vẻ mặt khó chịu rống với Bắc Thần: “Kiếm tu chết tiệt, Côn Luân các ngươi …… A!”
Mộ Cửu còn chưa rống xong, Dung Tiên đã vung tay lên, thiết kiếm trắng muốt cắm trên mặt đất chợt bay lên bổ vào mọi người, kiếm khí mạnh mẽ không khác gì trên trời giáng xuống, Phạn Việt không chút do dự ôm Bạch Thước nhảy lên, Trọng Chiêu lại muộn một bước, bị kiếm khí quét qua, kêu lên một tiếng liên tiếp lui mấy bước.
Đúng lúc này, Bắc Thần nhảy lên trước, khởi động kiếm khí Côn Luân hóa thành kết giới nhỏ che chắn cho mọi người.
“Chưởng môn! Không thể!” Bắc Thần nỗ lực duy trì kết giới, ý đồ đánh thức Dung Tiên: “Người tỉnh lại đi, lão chưởng môn đã sớm vũ hóa rồi!”
“Kêu có tác dụng gì! Ổng điên rồi! Điên rồi ngươi không thấy à!” Mộ Cửu vừa trốn tránh kiếm khí, vừa cạn lời hô to.
“Họ đều đã chết, vì sao các ngươi còn sống!!!” Dung Tiên điên cuồng nhìn về phía mọi người, trong mắt tràn đầy sát ý.
Hắn chậm rãi đi tới chỗ mọi người, mỗi bước đi, thiết kiếm liền đánh xuống một phân, còn chưa tới trước mặt mọi người thì kết giới của Bắc Thần đã lung lay sắp đổ, nứt ra nhiều khe hở.
Kiếm khí cường đại vọt vào kết giới, đánh về phía mọi người, phàm chỉ dính lên một chút, quần áo nháy mắt dập nát.
“Bắc Thần chết tiệt, kiếm tu Côn Luân các ngươi đều là kẻ điên! Yêu tộc như lão tử dựa vào cái gì vì Tiên tộc các ngươi làm chuyện ngu xuẩn mà phải chôn cùng!” Mộ Cửu nhảy nhót lung tung trốn tránh kiếm khí sau lưng Bắc Thần, tức giận hét om sòm.
Kiếm quang quét qua, kết giới của Bắc Thần ngăn cản không được nữa, theo tiếng mà vỡ, mọi người đều phun máu tươi, bị đánh ngã trên mặt đất, đôi mắt Dung Tiên tràn ngập sát khí, lần thứ hai giơ thiết kiếm lên, kiếm khí Thượng tiên đỉnh phong cường đại che trời lấp đất chém về phía mọi người——
“A Thước!” Trọng Chiêu giãy giụa bò lên, lập tức nhào về hướng Bạch Thước hộ nàng.
“Mộc Mộc cẩn thận!” Bạch Thước đột nhiên nhắm mắt lại, trong lòng trống rỗng, theo bản năng ôm lấy Phạn Việt bên cạnh, dùng thân mình chắn kiếm khí.
Ánh mắt Trọng Chiêu cứng đờ, đôi tay vươn ra dừng giữa không trung.
Cũng trong nháy mắt, Phạn Việt không chút do dự đổi vị trí với Bạch Thước, đưa lưng về phía kiếm khí ——
Khoảnh khắc kiếm khí trảm lên mọi người, một đạo hồng quang hiện lên, vang vọng ầm ầm, muôn vàn kiếm khí vỡ thành bột phấn.
Dung Tiên té thật mạnh trên đất, thiết kiếm Côn Luân rơi xuống.
Mọi người cửu tử nhất sinh, giữ được nguyên vẹn tính mạng, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía trước —— chỉ thấy y phục rộng lớn rực rỡ, lại là Hoa Đại Thiết hoa hòe lộng lẫy son phấn đầy mặt cầm một cây côn sắt, đặt trên đỉnh đầu kiếm tu Côn Luân.
Mộ Cửu và Bạch Thước chớp mắt, những người còn lại không hé răng chút nào.
Chỉ có Phạn Việt, toàn bộ tinh thần đều dồn lên người Bạch Thước.
Phạn Việt nắm chặt tay Bạch Thước, cũng không biết đang giận cái gì, mím môi.
Bạch Thước căn bản không rảnh chú ý biểu cảm của tiểu đồ đệ, đột nhiên nàng nhớ tới cái gì, vội vàng nhìn về phía Trọng Chiêu.
Lúc này Trọng Chiêu sớm đã thu tay, hắn thờ ơ nhìn hai người phía trước một đứng một nằm, tựa hồ đã quên mất Bạch Thước. Chỉ có chính hắn mới biết, đầu ngón tay hắn giấu trong tay áo cắm vào lòng bàn tay, thấm ra máu lạnh băng.
Bạch Thước thấy hắn không có gì, nhẹ nhàng thở ra, hồn nhiên không biết nhân tâm thổn thức, vô tâm vô phế thu mắt, nàng nhìn chằm chằm thợ rèn chắc nịch như ngọn núi nhỏ cách đó không xa, liếm liếm miệng, nuốt nước miếng một cái.
Đây chính là kiếm tu ngàn năm Côn Luân, Thượng quân đỉnh phong đó, ông ấy dồn lực mạnh như vậy mà lại bị đánh tan chỉ bằng một cây côn sắt?
Gặp quỷ rồi, thợ rèn khỏe như vậy, suốt ngày bắt nàng ăn trộm gà, là nhàn không có chuyện gì sao???
“Ta khinh! Đỉnh đó! Huynh đệ, xưng hô thế nào? Kết bằng hữu đi, tiểu gia Tĩnh U Mộ Cửu……” Đôi mắt Mộ Cửu phát sáng, nhảy lên chụp vai Hoa Đại Thiết.
Đột nhiên, Hoa Đại Thiết dùng côn đẩy Mộ Cửu ra, Mộ Cửu ngã như chó gặm phân, vừa định mắng, lại sợ hãi cả kinh, chỉ thấy bỗng dưng Dung Tiên vực dậy, rũ đầu, thiết kiếm Côn Luân bay vào tay ông lần hai, vừa rồi chỗ Mộ Cửu nhảy chính là vị trí bên cạnh Dung Tiên lúc nãy.
Mộ Cửu sờ trái tim nhỏ loạn nhịp, nhanh chóng tránh sau lưng Hoa Đại Thiết.
“Tiền bối, chuyện ngàn năm trước, đã là quá khứ, không liên quan gì tới bọn ta.” Hoa Đại Thiết lười biếng sờ sờ côn sắt, ngáp một cái: “Tiền bối có hận, nên đến địa phủ tìm kiếm tu Côn Luân năm đó.”
Cách đó không xa, đột nhiên Dung Tiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm chỉ còn sát ý, ông lạnh lùng nhìn mọi người, lần thứ hai giơ thiết kiếm Côn Luân lên.
Một đạo kiếm ý vô song nhằm về phía chân trời, mây đen cuồn cuộn bao phủ trên không lưng chừng núi, lôi điện dừng trên thiết kiếm, kiếm khí cao gấp mười, mạnh hơn lúc nãy mấy lần.
Ánh mắt Hoa Đại Thiết biến đổi, côn sắt trong tay chỉ thẳng Dung Tiên, hồng quang chiếu thẳng, thu lại thần sắc ung dung.
“Má ơi, Tiên tộc làm ăn cái gì không biết?! Không phải Dị thành bị Kim Diệu phong linh sao, vì sao ổng không bị ảnh hưởng!” Mộ Cửu bị lôi vân khủng bố dọa mất mật, hùng hùng hổ hổ giơ tiểu Tịch Diệt luân, nhưng cho dù hắn xuất ra bao nhiêu chiêu, tiểu Tịch Diệt luân cũng chỉ có thể toát ra Yêu quang cực yếu.
Đột nhiên Bạch Thước nghe vậy hiểu ra, nhìn về phía Dung Tiên.
Thì ra là thế!
Khó trách rõ ràng Nam Vãn đã đâm trúng Dung Tiên, nhưng ông lại không mất một sợi tóc, mọi người đều bị cấm linh ở Dị thành, nhưng ông ấy vẫn có được linh khí mạnh mẽ như vậy.
Thứ Dị thành cấm chính là linh khí Tiên Yêu, chỉ có một loại người sẽ không bị cấm linh, đó chính là dị tộc.
Nhưng Dung Tiên sinh ra đã là tiên, ông ấy không phải dị tộc, vậy chỉ còn một khả năng, ông ấy phi tiên phi yêu, hay là nói, ông ấy vốn không phải Dung Tiên!
Sức người có hạn, ông ấy tồn tại như vậy, nếu không tự mình từ bỏ, không ai có thể đánh bại ông ấy!
“Linh Lung tiền bối xuất thân từ Hồ tộc!”
Khoảnh khắc thiết kiếm Côn Luân mang lôi điện lần thứ hai chém vào mọi người, Bạch Thước đột nhiên đẩy tay Phạn Việt ra, vọt tới phía trước Hoa Đại Thiết hô lớn với Dung Tiên.
“A Thước!”
“Bạch Thước!”
Trọng Chiêu và Phạn Việt đồng thời biến sắc, liền định xông lên trước, đột nhiên Bạch Thước lại phất tay: “Đừng lại đây!”
Hai người đồng thời ngừng lại, bởi vì thiết kiếm Côn Luân...ngưng rồi.
Dung Tiên giương mắt, trong lúc lâm vào cuồng loạn lại phản ứng, hắn gắt gao nhìn Bạch Thước.
Bạch Thước lại nhìn ba ngôi mộ vô danh sau lưng Dung Tiên: “Ta vốn tưởng rằng, ba ngôi mộ có một cái rỗng, tiền bối giữ mộ ngàn năm cho vợ con. Nhưng đột nhiên ta lại nghĩ đến…… Phong ấn của Dung Tiên tiền bối là do lão chưởng môn Côn Luân tạo ra, nếu máu người thân có thể đánh thức tiền bối, đánh vỡ phong ấn, vậy ắt Dung Tiên tiền bối cũng là người chí tình chí nghĩa, sư môn có ân cũng có thù, ông báo ân không được, thù cũng không xong, người như vậy sao có thể sống tạm ở hậu thế? Nếu ta đoán không sai, ngàn năm trước ông ấy cũng đã theo Linh Lung tiền bối mà đi? Ông không phải Dung Tiên tiền bối.”
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, Mộ Cửu xoa xoa cái mũi: “Nha đầu ngươi nói khùng điên gì vậy, lão không phải Dung Tiên sao có thể dùng thiết kiếm Côn Luân?”
“Hắn có thể!” Ánh mắt Bạch Thước sáng quắc nhìn về phía Dung Tiên: “Nếu Dung Tiên tiền bối lựa chọn cách chết thảm thiết nhất, thì hắn có thể!”
“Cách...cách chết gì……?”
“Người xưa từng nói: mổ sống Kim Đan mà chết, tất thần hồn bất an, vĩnh đọa địa ngục!” Bạch Thước chậm rãi cất lời.
Mộ Vô Danh chợt an tĩnh, mọi người đồng thời nhìn lão già tóc bạc.
Tiên Yêu trong tam giới, thà chết vì hủy Kim Đan cũng sẽ không nguyện ý để người ta đoạt Kim Đan, Kim Đan bất diệt, thần hồn vĩnh viễn không được an giấc ngàn thu.
“Hắn đã là Thượng quân đỉnh phong, ngoại trừ thần, ai có thể vô thanh vô tức mổ lấy Kim Đan của ông ấy?”
Nhưng thần sẽ không làm chuyện như vậy.
“Chính là hắn.” Bạch Thước vừa thốt ra, mọi người bất động, khó tin.
“Dị thành cấm linh, Tiên Yêu đều không phải là ngoại lệ, ngươi không bị Khóa Linh trận chế ngự, là bởi vì ngươi không phải Tiên Yêu, nhưng thiết kiếm Côn Luân nhận chủ, người trên đời này có thể sử dụng nó, ngoại trừ Dung Tiên tiền bối, chỉ có Kim Đan của ông.”
“Ý ngươi là……nó...nó là……?!” Mộ Cửu tràn ngập khiếp sợ.
“Tiền bối, người là oán khí do Dung Tiên tiền bối sinh ra, hay có thể nói, người chính là viên Kim Đan bị Dung Tiên tiền bối sống sờ sờ mổ ra, đúng không?”
Kim Đan vốn không có nhân tính trí tuệ, nhưng viên Kim Đan này lúc mổ ra chịu tất cả bi thống oán giận của Dung Tiên, Kim Đan nhiễm trần, sinh thần trí, trở thành “Dung Tiên”, cũng thành người giữ mộ chịu đựng nỗi thống khổ ngàn năm của ông.
“Dung Tiên” nhìn Bạch Thước, không phủ nhận, ánh mắt dần dần khôi phục sự tỉnh táo, nhưng sát ý vẫn chưa tan, lạnh băng như cũ.
“Ổng căn bản không phải người, sao chúng ta đánh lại ổng?” Mộ Cửu cạn lời.
“Tiền bối, nghìn năm qua, kiếm tu Côn Luân không xuất thế, chỉ đơn truyền một mạch, Bắc Thần Thượng quân thấy người nên không đánh trả, là vì nỗi hổ thẹn của Côn Luân.”
Bạch Thước chậm rãi mở miệng, nghe nàng nói, dường như Bắc Thần ngộ ra cái gì, tiến lên quỳ xuống, nâng bội kiếm đến trước mặt “Dung Tiên”, nặng nề cất lời.
“Côn Luân hổ thẹn, tội lỗi ngàn năm, thỉnh chưởng môn an giấc ngàn thu.”
“Tuy ngàn năm trước Hồ tộc đại thương, nhưng qua ngàn năm tu dưỡng, nhân tài đã xuất hiện lớp lớp, phồn thịnh lớn mạnh, nếu Linh Lung tiền bối dưới suối vàng có biết, cũng cảm thấy an ủi.” Bạch Thước nhìn về phía Mộ Cửu, trong mắt có ẩn ý.
Thấy mọi người nhìn mình, Mộ Cửu mím môi, nhưng lại bất động.
Hắn đã hiểu Bạch Thước muốn làm cái gì, “Dung Tiên” này là oán khí do người nọ biến thành, cũng là chấp niệm và tâm ma của người nọ, cho dù linh pháp mạnh cỡ nào cũng đều không thể khiến nó chân chính biến mất, ngoại trừ…sám hối và tha thứ.
Nhưng hắn dựa vào cái gì phải tha thứ cho ông ta?! Mạng của hơn trăm tiền bối Hồ tộc hắn không phải mạng sao?
Mắt lão đục ngầu của “Dung Tiên” nhìn Mộ Cửu, phảng phất đang chờ mong cái gì.
Mộ Cửu vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn nắm chặt tiểu Tịch Diệt luân, không nói một lời.
“Mổ sống Kim Đan, ngàn năm linh hồn bất an, tiểu điện hạ……” Bạch Thước khẽ thở dài, còn chưa nói xong, cả người Mộ Cửu đã run lên, hắn thu hồi tiểu Tịch Diệt luân, chậm rãi đi đến trước mặt “Dung Tiên”.
“Đủ rồi, hết thảy ngươi làm...đủ rồi, đi thôi.”
Theo tiếng thở dài của Mộ Cửu, đôi mắt “Dung Tiên” chảy ra hai giọt huyết lệ, thiết kiếm Côn Luân trong tay ông phát ra tiếng rung leng keng, hóa thành bột phấn.
Sự điên cuồng trong mắt “Dung Tiên” biến mất, hắn quay đầu nhìn thoáng qua ba ngôi mộ không người, khóe miệng nở nụ cười thoải mái, theo thiết kiếm Côn Luân tan đi trước mắt mọi người.
Lôi điện tan đi, hết thảy quy về yên lặng, một viên Kim Đan tỏa ra bạch quang nhàn nhạt lơ lửng giữa không trung.
Mộ Vô Danh khôi phục yên lặng.
Bạch Thước duỗi tay, tiếp lấy Kim Đan.
______________________________________________________________________________________
Chương 53
Tòa thành này là nơi chôn thây bản tôn chuẩn bị cho Hạo Nguyệt điện chủ.
Thứ Tư gặp lại.
Chuyện cũ ngàn năm trước bị xé toạc ra máu chảy đầm đìa, rốt cuộc là ai sai?
Côn Luân sai? Tiên Yêu thù hận vạn năm, triệu hồi đồ đệ duy nhất quay về bảo hộ Tiên giới, phong ấn ký ức của hắn, vứt bỏ luân thường đạo lý, nhưng lúc đó lão chưởng môn và trưởng lão Côn Luân cũng không phải vì bảo hộ Tiên giới an bình hay sao?
Dung Tiên sai? Thân là Tiên tộc, lại yêu đương với Yêu tộc, không thể bỏ xuống ân nghĩa sư môn, cũng không bỏ xuống được tình cảm đối với vợ con, cuối cùng ngộ sát con gái ruột, bức chết thê tử.
“Ai sai? Ai đã sai? Linh Lung, ta sai rồi, hay là Thiên Đạo sai rồi!” Trước mộ, thân ảnh gầy gò khom lưng, nghẹn ngào chất vấn.
Mây đen che trăng sáng, linh khí hỗn loạn tản ra quanh thân Dung Tiên. Trên núi Vô Danh, bách điểu kinh hãi, âm thanh rít gào tựa như than khóc phát ra từ sâu trong yết hầu ông, mọi người chỉ cảm nhận được một luồng hàn khí quỷ dị từ trên người Dung Tiên đánh tới, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bóng lưng trước mộ xoay người lại.
“Máu...Linh Lung, trên người Tâm Nhi và nàng đều toàn là máu.” Dung Tiên vươn tay, nhìn về phía mọi người, ánh mắt điên cuồng: “Sư phụ, trưởng lão, các người xem, tay của ta đều là máu của họ, ta đã tự tay gϊếŧ họ, chỉ vì cái mà các người gọi là Tiên đạo, vì Côn Luân của các người!”
“Ta khinh, ông ta phát điên gì với chúng ta vậy chứ, lão chưởng môn Côn Luân đã chết ngàn tám trăm năm rồi!” Mộ Cửu nhìn tứ phía, rùng mình một cái.
“Không xong rồi, ký ức Linh Lung tộc trưởng chết thảm đã đánh thức sát ý dưới đáy lòng Dung Tiên chưởng môn, thần trí ông giờ đang bị vây hãm trong chiến trường ngàn năm trước. Hiện tại trong mắt ông chúng ta chính là lão chưởng môn và trưởng lão Côn Luân năm đó!” Đáy lòng Bạch Thước chìm xuống.
“Cái gì?!” Mộ Cửu kêu kêu quát quát, vẻ mặt khó chịu rống với Bắc Thần: “Kiếm tu chết tiệt, Côn Luân các ngươi …… A!”
Mộ Cửu còn chưa rống xong, Dung Tiên đã vung tay lên, thiết kiếm trắng muốt cắm trên mặt đất chợt bay lên bổ vào mọi người, kiếm khí mạnh mẽ không khác gì trên trời giáng xuống, Phạn Việt không chút do dự ôm Bạch Thước nhảy lên, Trọng Chiêu lại muộn một bước, bị kiếm khí quét qua, kêu lên một tiếng liên tiếp lui mấy bước.
Đúng lúc này, Bắc Thần nhảy lên trước, khởi động kiếm khí Côn Luân hóa thành kết giới nhỏ che chắn cho mọi người.
“Chưởng môn! Không thể!” Bắc Thần nỗ lực duy trì kết giới, ý đồ đánh thức Dung Tiên: “Người tỉnh lại đi, lão chưởng môn đã sớm vũ hóa rồi!”
“Kêu có tác dụng gì! Ổng điên rồi! Điên rồi ngươi không thấy à!” Mộ Cửu vừa trốn tránh kiếm khí, vừa cạn lời hô to.
“Họ đều đã chết, vì sao các ngươi còn sống!!!” Dung Tiên điên cuồng nhìn về phía mọi người, trong mắt tràn đầy sát ý.
Hắn chậm rãi đi tới chỗ mọi người, mỗi bước đi, thiết kiếm liền đánh xuống một phân, còn chưa tới trước mặt mọi người thì kết giới của Bắc Thần đã lung lay sắp đổ, nứt ra nhiều khe hở.
Kiếm khí cường đại vọt vào kết giới, đánh về phía mọi người, phàm chỉ dính lên một chút, quần áo nháy mắt dập nát.
“Bắc Thần chết tiệt, kiếm tu Côn Luân các ngươi đều là kẻ điên! Yêu tộc như lão tử dựa vào cái gì vì Tiên tộc các ngươi làm chuyện ngu xuẩn mà phải chôn cùng!” Mộ Cửu nhảy nhót lung tung trốn tránh kiếm khí sau lưng Bắc Thần, tức giận hét om sòm.
Kiếm quang quét qua, kết giới của Bắc Thần ngăn cản không được nữa, theo tiếng mà vỡ, mọi người đều phun máu tươi, bị đánh ngã trên mặt đất, đôi mắt Dung Tiên tràn ngập sát khí, lần thứ hai giơ thiết kiếm lên, kiếm khí Thượng tiên đỉnh phong cường đại che trời lấp đất chém về phía mọi người——
“A Thước!” Trọng Chiêu giãy giụa bò lên, lập tức nhào về hướng Bạch Thước hộ nàng.
“Mộc Mộc cẩn thận!” Bạch Thước đột nhiên nhắm mắt lại, trong lòng trống rỗng, theo bản năng ôm lấy Phạn Việt bên cạnh, dùng thân mình chắn kiếm khí.
Ánh mắt Trọng Chiêu cứng đờ, đôi tay vươn ra dừng giữa không trung.
Cũng trong nháy mắt, Phạn Việt không chút do dự đổi vị trí với Bạch Thước, đưa lưng về phía kiếm khí ——
Khoảnh khắc kiếm khí trảm lên mọi người, một đạo hồng quang hiện lên, vang vọng ầm ầm, muôn vàn kiếm khí vỡ thành bột phấn.
Dung Tiên té thật mạnh trên đất, thiết kiếm Côn Luân rơi xuống.
Mọi người cửu tử nhất sinh, giữ được nguyên vẹn tính mạng, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía trước —— chỉ thấy y phục rộng lớn rực rỡ, lại là Hoa Đại Thiết hoa hòe lộng lẫy son phấn đầy mặt cầm một cây côn sắt, đặt trên đỉnh đầu kiếm tu Côn Luân.
Mộ Cửu và Bạch Thước chớp mắt, những người còn lại không hé răng chút nào.
Chỉ có Phạn Việt, toàn bộ tinh thần đều dồn lên người Bạch Thước.
Phạn Việt nắm chặt tay Bạch Thước, cũng không biết đang giận cái gì, mím môi.
Bạch Thước căn bản không rảnh chú ý biểu cảm của tiểu đồ đệ, đột nhiên nàng nhớ tới cái gì, vội vàng nhìn về phía Trọng Chiêu.
Lúc này Trọng Chiêu sớm đã thu tay, hắn thờ ơ nhìn hai người phía trước một đứng một nằm, tựa hồ đã quên mất Bạch Thước. Chỉ có chính hắn mới biết, đầu ngón tay hắn giấu trong tay áo cắm vào lòng bàn tay, thấm ra máu lạnh băng.
Bạch Thước thấy hắn không có gì, nhẹ nhàng thở ra, hồn nhiên không biết nhân tâm thổn thức, vô tâm vô phế thu mắt, nàng nhìn chằm chằm thợ rèn chắc nịch như ngọn núi nhỏ cách đó không xa, liếm liếm miệng, nuốt nước miếng một cái.
Đây chính là kiếm tu ngàn năm Côn Luân, Thượng quân đỉnh phong đó, ông ấy dồn lực mạnh như vậy mà lại bị đánh tan chỉ bằng một cây côn sắt?
Gặp quỷ rồi, thợ rèn khỏe như vậy, suốt ngày bắt nàng ăn trộm gà, là nhàn không có chuyện gì sao???
“Ta khinh! Đỉnh đó! Huynh đệ, xưng hô thế nào? Kết bằng hữu đi, tiểu gia Tĩnh U Mộ Cửu……” Đôi mắt Mộ Cửu phát sáng, nhảy lên chụp vai Hoa Đại Thiết.
Đột nhiên, Hoa Đại Thiết dùng côn đẩy Mộ Cửu ra, Mộ Cửu ngã như chó gặm phân, vừa định mắng, lại sợ hãi cả kinh, chỉ thấy bỗng dưng Dung Tiên vực dậy, rũ đầu, thiết kiếm Côn Luân bay vào tay ông lần hai, vừa rồi chỗ Mộ Cửu nhảy chính là vị trí bên cạnh Dung Tiên lúc nãy.
Mộ Cửu sờ trái tim nhỏ loạn nhịp, nhanh chóng tránh sau lưng Hoa Đại Thiết.
“Tiền bối, chuyện ngàn năm trước, đã là quá khứ, không liên quan gì tới bọn ta.” Hoa Đại Thiết lười biếng sờ sờ côn sắt, ngáp một cái: “Tiền bối có hận, nên đến địa phủ tìm kiếm tu Côn Luân năm đó.”
Cách đó không xa, đột nhiên Dung Tiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm chỉ còn sát ý, ông lạnh lùng nhìn mọi người, lần thứ hai giơ thiết kiếm Côn Luân lên.
Một đạo kiếm ý vô song nhằm về phía chân trời, mây đen cuồn cuộn bao phủ trên không lưng chừng núi, lôi điện dừng trên thiết kiếm, kiếm khí cao gấp mười, mạnh hơn lúc nãy mấy lần.
Ánh mắt Hoa Đại Thiết biến đổi, côn sắt trong tay chỉ thẳng Dung Tiên, hồng quang chiếu thẳng, thu lại thần sắc ung dung.
“Má ơi, Tiên tộc làm ăn cái gì không biết?! Không phải Dị thành bị Kim Diệu phong linh sao, vì sao ổng không bị ảnh hưởng!” Mộ Cửu bị lôi vân khủng bố dọa mất mật, hùng hùng hổ hổ giơ tiểu Tịch Diệt luân, nhưng cho dù hắn xuất ra bao nhiêu chiêu, tiểu Tịch Diệt luân cũng chỉ có thể toát ra Yêu quang cực yếu.
Đột nhiên Bạch Thước nghe vậy hiểu ra, nhìn về phía Dung Tiên.
Thì ra là thế!
Khó trách rõ ràng Nam Vãn đã đâm trúng Dung Tiên, nhưng ông lại không mất một sợi tóc, mọi người đều bị cấm linh ở Dị thành, nhưng ông ấy vẫn có được linh khí mạnh mẽ như vậy.
Thứ Dị thành cấm chính là linh khí Tiên Yêu, chỉ có một loại người sẽ không bị cấm linh, đó chính là dị tộc.
Nhưng Dung Tiên sinh ra đã là tiên, ông ấy không phải dị tộc, vậy chỉ còn một khả năng, ông ấy phi tiên phi yêu, hay là nói, ông ấy vốn không phải Dung Tiên!
Sức người có hạn, ông ấy tồn tại như vậy, nếu không tự mình từ bỏ, không ai có thể đánh bại ông ấy!
“Linh Lung tiền bối xuất thân từ Hồ tộc!”
Khoảnh khắc thiết kiếm Côn Luân mang lôi điện lần thứ hai chém vào mọi người, Bạch Thước đột nhiên đẩy tay Phạn Việt ra, vọt tới phía trước Hoa Đại Thiết hô lớn với Dung Tiên.
“A Thước!”
“Bạch Thước!”
Trọng Chiêu và Phạn Việt đồng thời biến sắc, liền định xông lên trước, đột nhiên Bạch Thước lại phất tay: “Đừng lại đây!”
Hai người đồng thời ngừng lại, bởi vì thiết kiếm Côn Luân...ngưng rồi.
Dung Tiên giương mắt, trong lúc lâm vào cuồng loạn lại phản ứng, hắn gắt gao nhìn Bạch Thước.
Bạch Thước lại nhìn ba ngôi mộ vô danh sau lưng Dung Tiên: “Ta vốn tưởng rằng, ba ngôi mộ có một cái rỗng, tiền bối giữ mộ ngàn năm cho vợ con. Nhưng đột nhiên ta lại nghĩ đến…… Phong ấn của Dung Tiên tiền bối là do lão chưởng môn Côn Luân tạo ra, nếu máu người thân có thể đánh thức tiền bối, đánh vỡ phong ấn, vậy ắt Dung Tiên tiền bối cũng là người chí tình chí nghĩa, sư môn có ân cũng có thù, ông báo ân không được, thù cũng không xong, người như vậy sao có thể sống tạm ở hậu thế? Nếu ta đoán không sai, ngàn năm trước ông ấy cũng đã theo Linh Lung tiền bối mà đi? Ông không phải Dung Tiên tiền bối.”
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, Mộ Cửu xoa xoa cái mũi: “Nha đầu ngươi nói khùng điên gì vậy, lão không phải Dung Tiên sao có thể dùng thiết kiếm Côn Luân?”
“Hắn có thể!” Ánh mắt Bạch Thước sáng quắc nhìn về phía Dung Tiên: “Nếu Dung Tiên tiền bối lựa chọn cách chết thảm thiết nhất, thì hắn có thể!”
“Cách...cách chết gì……?”
“Người xưa từng nói: mổ sống Kim Đan mà chết, tất thần hồn bất an, vĩnh đọa địa ngục!” Bạch Thước chậm rãi cất lời.
Mộ Vô Danh chợt an tĩnh, mọi người đồng thời nhìn lão già tóc bạc.
Tiên Yêu trong tam giới, thà chết vì hủy Kim Đan cũng sẽ không nguyện ý để người ta đoạt Kim Đan, Kim Đan bất diệt, thần hồn vĩnh viễn không được an giấc ngàn thu.
“Hắn đã là Thượng quân đỉnh phong, ngoại trừ thần, ai có thể vô thanh vô tức mổ lấy Kim Đan của ông ấy?”
Nhưng thần sẽ không làm chuyện như vậy.
“Chính là hắn.” Bạch Thước vừa thốt ra, mọi người bất động, khó tin.
“Dị thành cấm linh, Tiên Yêu đều không phải là ngoại lệ, ngươi không bị Khóa Linh trận chế ngự, là bởi vì ngươi không phải Tiên Yêu, nhưng thiết kiếm Côn Luân nhận chủ, người trên đời này có thể sử dụng nó, ngoại trừ Dung Tiên tiền bối, chỉ có Kim Đan của ông.”
“Ý ngươi là……nó...nó là……?!” Mộ Cửu tràn ngập khiếp sợ.
“Tiền bối, người là oán khí do Dung Tiên tiền bối sinh ra, hay có thể nói, người chính là viên Kim Đan bị Dung Tiên tiền bối sống sờ sờ mổ ra, đúng không?”
Kim Đan vốn không có nhân tính trí tuệ, nhưng viên Kim Đan này lúc mổ ra chịu tất cả bi thống oán giận của Dung Tiên, Kim Đan nhiễm trần, sinh thần trí, trở thành “Dung Tiên”, cũng thành người giữ mộ chịu đựng nỗi thống khổ ngàn năm của ông.
“Dung Tiên” nhìn Bạch Thước, không phủ nhận, ánh mắt dần dần khôi phục sự tỉnh táo, nhưng sát ý vẫn chưa tan, lạnh băng như cũ.
“Ổng căn bản không phải người, sao chúng ta đánh lại ổng?” Mộ Cửu cạn lời.
“Tiền bối, nghìn năm qua, kiếm tu Côn Luân không xuất thế, chỉ đơn truyền một mạch, Bắc Thần Thượng quân thấy người nên không đánh trả, là vì nỗi hổ thẹn của Côn Luân.”
Bạch Thước chậm rãi mở miệng, nghe nàng nói, dường như Bắc Thần ngộ ra cái gì, tiến lên quỳ xuống, nâng bội kiếm đến trước mặt “Dung Tiên”, nặng nề cất lời.
“Côn Luân hổ thẹn, tội lỗi ngàn năm, thỉnh chưởng môn an giấc ngàn thu.”
“Tuy ngàn năm trước Hồ tộc đại thương, nhưng qua ngàn năm tu dưỡng, nhân tài đã xuất hiện lớp lớp, phồn thịnh lớn mạnh, nếu Linh Lung tiền bối dưới suối vàng có biết, cũng cảm thấy an ủi.” Bạch Thước nhìn về phía Mộ Cửu, trong mắt có ẩn ý.
Thấy mọi người nhìn mình, Mộ Cửu mím môi, nhưng lại bất động.
Hắn đã hiểu Bạch Thước muốn làm cái gì, “Dung Tiên” này là oán khí do người nọ biến thành, cũng là chấp niệm và tâm ma của người nọ, cho dù linh pháp mạnh cỡ nào cũng đều không thể khiến nó chân chính biến mất, ngoại trừ…sám hối và tha thứ.
Nhưng hắn dựa vào cái gì phải tha thứ cho ông ta?! Mạng của hơn trăm tiền bối Hồ tộc hắn không phải mạng sao?
Mắt lão đục ngầu của “Dung Tiên” nhìn Mộ Cửu, phảng phất đang chờ mong cái gì.
Mộ Cửu vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn nắm chặt tiểu Tịch Diệt luân, không nói một lời.
“Mổ sống Kim Đan, ngàn năm linh hồn bất an, tiểu điện hạ……” Bạch Thước khẽ thở dài, còn chưa nói xong, cả người Mộ Cửu đã run lên, hắn thu hồi tiểu Tịch Diệt luân, chậm rãi đi đến trước mặt “Dung Tiên”.
“Đủ rồi, hết thảy ngươi làm...đủ rồi, đi thôi.”
Theo tiếng thở dài của Mộ Cửu, đôi mắt “Dung Tiên” chảy ra hai giọt huyết lệ, thiết kiếm Côn Luân trong tay ông phát ra tiếng rung leng keng, hóa thành bột phấn.
Sự điên cuồng trong mắt “Dung Tiên” biến mất, hắn quay đầu nhìn thoáng qua ba ngôi mộ không người, khóe miệng nở nụ cười thoải mái, theo thiết kiếm Côn Luân tan đi trước mắt mọi người.
Lôi điện tan đi, hết thảy quy về yên lặng, một viên Kim Đan tỏa ra bạch quang nhàn nhạt lơ lửng giữa không trung.
Mộ Vô Danh khôi phục yên lặng.
Bạch Thước duỗi tay, tiếp lấy Kim Đan.
______________________________________________________________________________________
Chương 53
Tòa thành này là nơi chôn thây bản tôn chuẩn bị cho Hạo Nguyệt điện chủ.
Thứ Tư gặp lại.