Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Quý Nghiên rất không thích loại cảm giác giả mù sa mưa này, nhưng nếu người khác đã muốn tìm cô gây phiền phức thì cô khẳng định cũng sẽ không ngoan ngoãn chịu trận. Quý Nghiên kín đáo cười nói: tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n "Chúng tôi khiêm tốn thôi! Lại nói, chỉ có minh tinh mới cần nhờ vào đó để tăng sự nổi tiếng, chúng tôi cũng không phải là minh tinh, trắng trợn tuyên bố như vậy để làm gì? Tình cảm của mình tự mình biết là được rồi."
Y Mạt Thuần âm thầm nở nụ cười, cô lo lắng Quý Nghiên đồ ngốc ngây ngô này sẽ không biết phản kích. Cũng may, Quý Nghiên thông minh hơn cô nghĩ một chút. . . . . .
Trong lòng Vân Song Chỉ khinh thường cười lạnh một tiếng.
Ứng San nói: "Vân tiểu thư quá đề cao mình rồi, cô cho cô là ai? Nhà chúng tôi muốn làm gì còn phải xin phép cô sao, hay là chờ lúc hai đứa nó kết hôn thì cô muốn tôi gửi thiệp cưới cho cô đầu tiên?"
Y Mạt Thuần nghe chị mình nói như vậy liền lập tức quệt mồm nói: "Hay là không muốn? Nhà chúng tôi đã rất lâu rồi không có làm đám cưới, thật vất vả có chuyện vui lần này, nếu như bị người không liên quan ảnh hưởng không khí, như vậy rất không có lời."
Hai chị em một tung một hứng, phối hợp vô cùng ăn ý.
Vẻ mặt Vân Song Chỉ cực kỳ khó chịu.
Quý Nghiên thầm nghĩ, thế nào liền trực tiếp chuyển từ đính hôn thành sắp kết hôn rồi? Họ quyết định cũng không cần hỏi thử xem ý kiến của người trong cuộc như thế nào sao?
"Đúng vậy, nếu Vân tiểu thư xuất hiện trong hôn lễ thì tôi nghĩ Nghiên Nghiên cũng sẽ không vui. Nghiên Nghiên không vui, đương nhiên tâm trạng của Thắng cũng không tốt, không khỏi tự nhiên đâm ngang một cuộc hôn lễ thật tốt, đến lúc đó cũng không muốn mời Vân tiểu thư tới tham gia. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Chẳng qua nếu như cô muốn xem thì tôi có thể quay phim lại toàn bộ rồi gửi tới cho cô nhanh nhất có thể, hơn nữa bảo đảm hình ảnh rõ nét chất lượng cao." Mặt Ứng San không tỏ vẻ gì nói.
Quý Nghiên không hiền hậu buồn cười, nhưng cô gian nan nhịn lại.
Ưm, sau này bác có thể đừng dùng bộ mặt phớt tỉnh mà nói ra những lời độc miệng như vậy hay không, bởi vì như vậy hiệu ứng gây cười sẽ càng có hiệu quả! Mà cô nén cười cũng sẽ rất khổ sở nha.
Hơn nữa bà ấy còn hỏi Vân Song Chỉ có muốn xem buổi lễ kết hôn của cô và Bạch Thắng hay không, nếu muốn xem thì và sẽ quay phim lại từ đầu tới cuối rồi gửi tới cho cô ta nhanh nhất có thể nữa chứ. Phụt. . . . . . Vân Song Chỉ bị điên mới có thể muốn xem, cô ta còn hận không thể cho nổ tung hiện trường hôn lễ mới đúng. Không phải rõ ràng là Ứng San đang khích tướng cô ta sao. Nếu như Vân Song Chỉ thật sự nhận được đoạn phim Quý Nghiên và Bạch Thắng kết hôn thì chắc chắn cô ta sẽ tức giận đến hộc máu.
Thật ra thì cũng không cần chờ đến lúc đó, bây giờ trong lòng Vân Song Chỉ cũng đã và đang nôn ra máu rồi.
Thật là càng nghĩ càng độc mà. . . . . .
"Bạch phu nhân, nếu như bác nhất định phải khích tướng con mới có thể bớt đi mối hận trong lòng, vậy thì con không còn lời nào để nói. Nhưng bác không thể gạt bỏ chuyện con thật sự yêu anh Thắng, con yêu anh ấy, con muốn ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy thật tốt." Vân Song Chỉ trầm giọng nói.
Đáy mắt là một mảnh hết sức chân thành.
Ứng San không bị lay động chút nào, lạnh lùng nói: "Lời thổ lộ thâm tình này cô nên đi nói với thằng Thắng ấy, nói với tôi làm gì? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Tình cảm của nó từ trước đến giờ đều do nó tự làm chủ, tôi đã bao giờ tham dự đâu?"
Vân Song Chỉ nghe vậy, ánh mắt loé lên. Hơi vui mừng nói: "Nói như vậy, nếu như anh Thắng đồng ý đi với con thì bác sẽ không phản đối có phải hay không?"
Ứng San nhìn sang Y Mạt Thuần, vô tội nói: "Chị có nói như vậy sao?"
Y Mạt Thuần nháy mắt mấy cái. "Chị có nói sao? Tại sao em không có nghe thấy? Chị nói mấy lời này lúc nào vậy, Nghiên Nghiên, con có nghe thấy không?"
Y Mạt Thuần lại chuyển sang Quý Nghiên, Quý Nghiên dĩ nhiên là phối hợp, cô buông tay ra. "Con cũng không nghe thấy gì cả."
"Vậy là sao, cô xem, chúng tôi đều không nghe thấy. Vậy tại sao cô lại nghe được Ứng San nói sẽ không phản đối cô và tiểu Thắng Thắng ở cùng nhau thế?" Y Mạt Thuần thu lại tươi cười.
Ứng San nhấp một hớp thức uống, trong từng hành động cử chỉ đều tự nhiên biểu lộ ra sự cao quý.
Mặt Vân Song Chỉ liền biến sắc, không đồng ý, vậy lúc nãy bà ấy nói như vậy để làm gì? Đùa giỡn cô sao?
"Vân Song Chỉ, cô nói cô yêu Thắng, đây thật sự là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng được nghe. Cô yêu nó đến mức suýt chút nữa đưa nó đi gặp Diêm Vương, tình yêu của cô thật đúng là vĩ đại! Người bình thường tiêu thụ không nổi." Ứng San lạnh lùng nói.
Trong lòng Vân Song Chỉ đau đớn, lớn tiếng phản bác: "Con không có."
"Có hay không trong lòng cô rõ nhất, không cần tôi lại chỉ ra. Hôm nay tôi không muốn tính nợ cũ với cô, cứ ngoan cố nhắc lại, nhai nhiều cũng vô vị. Cô muốn Thắng quay đầu lại, vậy tôi hỏi cô, cô moi cái tự tin rằng thằng Thắng sẽ ở cùng với cô lần nữa đó ở đâu ra vậy? Cô thật sự coi mình là núi vàng mỏ bạc gì đó sao, con tôi không có cô thì không sống được sao? Vàng còn có phân chia cấp bậc cao thấp, cô thì tính là gì? Đáng để thằng Thắng ở nguyên tại chỗ chờ cô nhiều năm như vậy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cô đi đã rồi muốn trở về liền trở về sao? Cô biết rõ bây giờ nó đã có bạn gái, còn mắt mù bám dính, cô muốn chứng minh cái gì hả? Đây chính là tình yêu mà cô nói sao?" Giọng của Ứng San hơi pha chút giễu cợt, con trai của mình tự mình hiểu biết. Bạch Thắng cũng không phải là người phân vân lưỡng lự, nó nói kết thúc thì chính là thật sự kết thúc. Huống chi giữa nó và Vân Song Chỉ còn vắt ngang nhiều sinh mạng như vậy, coi như vì những anh em vô tội đã chết kia thì Bạch Thắng cũng tuyệt đối không có khả năng ở cùng Vân Song Chỉ lần nữa.
Vốn là nếu như bên cạnh Bạch Thắng không có xuất hiện Quý Nghiên thì Ứng San còn có thể lo lắng nó sẽ không thể quên đi Vân Song Chỉ, nhưng bây giờ đã có quý nghiên, cho nên bà không có chút lo lắng.
Bà nhìn ra được, Bạch Thắng đối với Quý Nghiên là thật lòng.
Sắc mặt Vân Song Chỉ cực kì khó coi, ở trong lòng Quý Nghiên thầm khen ngợi Ứng San, lời này chính là những lời cô muốn nói.
Lòng công chúa của cô gái này cũng quá nặng, cô ta thật sự cho là thế giới xoay chung quanh cô ta sao? Cô ta muốn thế nào thì được thế đó?
Ha ha, muốn cướp Bạch thiếu gia, cũng phải nhìn xem cô có đồng ý hay không.
"Mọi chuyện không phải như vậy . . . . . ." Vân Song Chỉ vội vàng muốn giải thích. "Con không có ý nghĩ như vậy. Con biết con đã làm chút chuyện không thể tha thứ được, con cũng biết rõ con đã làm cho anh Thắng rất thất vọng, nhưng con sẽ sửa sai, con sẽ cố hết sức để đền bù, con yêu anh Thắng, con chỉ là muốn tìm về những thứ con đã từng bỏ lỡ."
Ứng San "Hahaha" một tiếng, hết sức giễu cợt, không có chút nào thả lỏng. "Cô nói muốn tìm về là có thể tìm về sao, thế giới này là của cô sao? Vân Song Chỉ, cô không khỏi quá buồn cười rồi, cô có biết cái gì gọi là yêu không? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cô yêu cũng chỉ là chính cô, cô đi thử hỏi thằng Thắng đi, xem nó đồng ý chọn cô hay là chọn Quý Nghiên. Tôi đàng hoàng nói cho cô biết, dù cho phụ nữ toàn thế giới đều chết sạch thì con tôi cũng sẽ không quay đầu lại nhìn cô một cái đâu."
Ứng San nói chuyện càng ngày càng hung ác, Quý Nghiên cũng có chút bất ngờ, trong ấn tượng, mẹ của Bạch thiếu gia sắc bén thì sắc bén, nhưng chưa từng không tha người như vậy.
Vân Song Chỉ bị bà nói làm cho sắc mặt xanh mét.
Y Mạt Thuần nói: "Cô biết điều chút đi, ngoan ngoãn biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi chính là đền bù tốt nhất. Vân Tiểu Thư, có lúc có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức cũng rất làm cho người ta phiền não. Đừng nói như kiểu tiểu Thắng Thắng không có cô bên cạnh thì không sống nổi như vậy, quá hạ giá tiểu Thắng Thắng rồi! Sự thật chứng minh, Quý Nghiên thích hợp với tiểu Thắng Thắng hơn cô, có tài, có sắc, có tính tình, mấu chốt là có nhân phẩm, hơn nữa con bé lại còn có thể chăm sóc tốt cho tiểu Thắng Thắng. Cô cũng nhìn thấy đó, bây giờ hai đứa nó rất hạnh phúc."
Quý Nghiên nghe thấy tên của mình, theo phản xạ có điều kiện ngước mắt, căng thẳng cười cười, vẻ mặt thẹn thùng nói:"Dì quá khen rồi, không dám nhận không dám nhận."
Y Mạt Thuần nhíu mày, có chút bất ngờ là Quý Nghiên sẽ trả lời cô, nhưng trong lòng thì mừng rỡ, con bé này quá quyết đoán rồi ! Lúc cần ra tay thì một chút cũng không được mơ hồ, nên như vậy.
Ngược Vân Song Chỉ, là việc mà cô thích nhất.
Nhìn cô ta bị ngược, tâm trạng của Y Mạt Thuần liền thật tốt.
Ngược ngược mạnh hơn nữa nào!
Vân Song Chỉ mím môi, ánh mắt có chứa mấy phần không tốt xẹt qua Quý Nghiên, hơi không cam lòng nói: "Quý tiểu thư quả thật rất ưu tú, nhưng con nghĩ con cũng không thua kém cô ấy."
"Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô có muốn biết sự khác biệt lớn nhất giữa hai người là ở đâu không?" Ứng San nhàn nhạt nói, lấy điện thoại di động ra, tìm mở một đoạn video rồi đặt ở trước mắt Vân Song Chỉ. "Mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ đi."
Quý Nghiên cũng tò mò nhướng cổ lên một chút, đợi cô thấy được hình trên màn ảnh thì nhất thời khiếp sợ há miệng.
Y Mạt Thuần hả hê tiến tới bên tai cô nói: "Dì chụp đó, thế nào, kỹ thuật không tệ đúng không? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Lại nói, một đoạn video đã giúp con kiếm được một bà mẹ chồng, có phải con nên cảm ơn dì thật nồng nhiệt hay không? Mời dì ăn một bữa cơm đi."
Không sai, chính là đoạn video lúc Quý Nghiên bị bắt cóc ở Washington.
Quý Nghiên thế nào cũng không nghĩ tới, họ thế nhưng chụp hình lại.
Lại nói nhà bọn họ hình như đều rất thích chuyện chụp hình trộm như vậy!
Vân Song Chỉ khẽ cau mày, video đã chiếu hết, nhưng cô cũng không hiểu Ứng San cho cô xem một đoạn video không hề liên quan này là vì cái gì?
Bà ấy muốn nói gì với cô?
"Cô gái này hết thuốc chữa rồi." Y Mạt Thuần lắc đầu thở dài nói.
Quý Nghiên chống cằm, suy nghĩ sâu xa.
"Thì ra hòn đá nhỏ đó là dì ném." Cô nhàn nhạt nói: "Hại con ngất thật lâu."
"Thôi đi, nếu không phải là dì đây cứu con... Thì bây giờ con còn có mạng mà ngồi ở đây sao? Thật không có lương tâm." Y Mạt Thuần đá cô một cái.
Quý Nghiên cười nói: "Ngoan, chỉ bằng vào số tuổi đáng làm mẹ con của dì thì cũng không nên giả bộ nai tơ nữa, giả bộ nai tơ rất đáng xấu hổ nha!"
Y Mạt Thuần: ". . . . . ."
Họ ở bên này đấu võ mồm đến không còn biết trời đâu đất đâu, thì bên kia Ứng San lạnh lùng nói: "Cô còn chưa hiểu sao? Con dâu mà tôi muốn, chưa bao giờ cần nhiều ưu tú, cũng không cần quá lợi hại, thứ duy nhất tôi quan tâm, chính là cô ta có yêu con trai tôi hay không, có thể một lòng một dạ đối với nó hay không. Khi Nghiên Nghiên và thằng Thắng mới vừa quen biết không bao lâu, thậm chí chưa nói tới là bạn thì con bé đã có thể vì thằng Thắng mà đánh đổi tánh mạng của mình. Đây chính là sự khác biệt giữa bản chất của cô và con bé, cô mãi mãi sẽ không thể thoải mái làm được như vậy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cho nên chỉ bằng một điểm này thì cô còn kém con bé một mảng lớn. Chỉ có người như vậy, tôi mới tin tưởng là nó có thể thật sự mang đến hạnh phúc cho con trai tôi. Còn cô tuy luôn miệng nói yêu nó, nhưng yêu là dùng hành động để chứng minh, mà không phải chỉ nói một chút ngoài miệng."
"Không. . . . . ." Vân Song Chỉ hơi lộ ra kích động nói: "Bác là không hiểu rõ về con mới có thể nói như vậy. Bác không hiểu con nên mới có thể cảm thấy con không yêu anh Thắng, nhưng thật sự không phải vậy, không phải, con nhìn rõ tim của mình quá muộn. Nếu như anh ấy cần, con cũng có thể vì anh ấy mà đánh đổi mạng sống."
Quý Nghiên có chút không thể hiểu nổi nữa rồi, lúc đầu khi cô ấy rời đi, không phải còn kiên định nói người mình yêu là Ngôn Quyết sao?
Thậm chí không tiếc dùng đến cái này tổn thương Tiểu Bạch. Nhớ tới cái này, Quý Nghiên liền tức giận, rõ ràng cô ta có thể không cần nói những lời này, nhưng lại nhất định bỉ ổi mà nói ra, khiến cho Bạch Thắng đau lòng càng thêm đau lòng.
Bây giờ trở lại một mực nói yêu Bạch Thắng thì có ích gì?
Cũng chỉ là lời ngoài miệng mà thôi.
"Từ nhỏ con không cha không mẹ, là Ngôn Quyết nhặt con về nuôi lớn. Anh ấy không chỉ lo cho con ăn mặc, còn để cho con đi học, dạy con mọi thứ, tất cả của con đều là do anh ấy cho. Khi còn bé, ở trong mắt con, anh ấy chính là thế giới của con. Gần như cái gì anh ấy cũng biết, chuyện gì cũng đều hoàn mỹ, hơn nữa đối với con luôn rất dịu dàng, trên mặt lúc nào cũng luôn là nụ cười tươi, con sùng bái anh ấy, ái mộ anh ấy, khi đó mơ ước lớn nhất của con, chính là tương lai được mặc áo cưới trắng, trở thành cô dâu của anh ấy.
Cho nên con rất cố gắng học tập, cái gì cũng muốn làm tốt nhất, tranh thủ làm cho mình xứng với anh ấy, có thể làm cho anh ấy nhìn thấy con... tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Con vẫn luôn mong đợi mình có thể lớn lên nhanh một chút, như vậy con liền có thể đứng ở bên cạnh anh ấy, đi cùng với anh ấy.
Anh ấy là đại thiếu gia của tổ chức Y, từ nhỏ đã trải qua các loại huấn luyện, luôn rất bận rất bận, rất ít khi nào con được nhìn thấy anh ấy, cho đến năm ấy con mười tám tuổi, con rất vui mừng, rốt cuộc con cũng trưởng thành.
Con vốn là muốn bày tỏ cõi lòng của con với anh ấy, thế nhưng anh ấy lại nói với con rằng sẽ đưa con đến Trung Quốc một chuyến, đến gần một người tên là Bạch Thắng, chuyện này đối với anh ấy mà nói là rất quan trọng. Con không muốn đi, bởi vì con không muốn rời khỏi anh ấy, nhưng nghe anh ấy nói đây là chuyện rất quan trọng với anh ấy, nên con lại dao động, chỉ cần có thể giúp được anh ấy thì cái gì con cũng đồng ý.
Vì vậy con tới Trung Quốc, dưới sự sắp đặt của anh ấy, con thuận lợi đến gần bên cạnh anh Thắng, cùng anh ấy vào Cục Quốc An, thật ra thì con cũng không muốn lừa anh ấy, những ngày tháng kia, quả thật con cũng rất giãy giụa, nhiều lần nhìn thấy anh ấy, con đều rất đau lòng, thiếu chút nữa liền nói cho anh ấy biết sự thật, nhưng con lại cố nhịn.
Con tự nói với mình rằng con yêu Ngôn Quyết, vì Ngôn Quyết, cái gì con cũng có thể làm, nhưng con không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy. Con cũng rất đau lòng cho anh Thắng, rất muốn an ủi anh ấy thật tốt, vậy mà Ngôn Quyết nói với con, đúng lúc tất cả đã kết thúc, rằng anh ấy muốn đưa con về nhà.
Con không thể không lại làm lòng dạ mình độc ác đi, sau khi trở về, con cũng có lặng lẽ hỏi thăm tin tức của anh Thắng, nhưng nhà họ Ngôn rất nghiêm khắc, cái gì con cũng không nghe được. Nhưng chuyện con không nghĩ tới nhất chính là sau khi trở về, Ngôn Quyết liền không hề để ý đến con, anh ấy có rất nhiều phụ nữ, trước kia con cũng biết, nhưng con lại nghĩ thầm rằng con không giống như vậy, một ngày nào đó anh ấy sẽ thấy được con, sau đó quay đầu lại.
Nhưng con đợi được chỉ là lần lượt thất vọng, anh ấy để mặc cho những người phụ nữ kia của anh ấy khi dễ con, cũng không thèm hỏi han, lúc này con mới ý thức được, thì ra Ngôn Quyết chưa từng yêu con, anh ấy chỉ là đang lợi dụng con, lợi dụng con để đạt được mục đích của anh ấy, một khi đạt được mục đích, con liền không đáng một đồng.
Lúc đó con rất tuyệt vọng, thầm nghĩ tại sao anh ấy có thể đối xử với con như vậy? Sau đó những ký ức trước đây hiện lên trong đầu, con cho là nếu như không có anh ấy, con nhất định sẽ không sống nổi, con sẽ tình nguyện đi tìm chết. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng không có, khi thật sự đến ngày này rồi thì trừ lúc đầu con không cam lòng, đau lòng, tuyệt vọng ra thì không còn gì khác nữa.
Ngược lại trong đầu càng ngày càng hiện ra rất nhiều hình ảnh của anh Thắng, nhớ lại nụ cười của anh ấy, còn có những kí ức mà chúng con đã từng trải qua trước kia, sau đó liền không thể kiềm chế được mà nhớ anh ấy, nghĩ tới chúng con đã từng ở bên nhau.
Con cho rằng Ngôn Quyết chính là bầu trời của con, thế nhưng khi mảng trời này sập xuống thì thế giới của con lại không có chìm vào bóng tối, nó vẫn còn có ánh sáng, lúc này con mới biết, lúc đầu con đã phóng đại tình cảm sùng bái và ái mộ này lên quá lớn, quá mức cố chấp.
Trong khi vào lúc vô tình, lòng của con đã sớm nghiêng về một người đàn ông khác, là tại con không phát hiện ra, cho nên đã bỏ lỡ anh Thắng, nhưng chờ khi nhận ra được thì tất cả đều đã quá muộn." Vân Song Chỉ nói.
Giống như đang kể một câu chuyện cũ, một câu chuyện rất dài rất dài, nhưng chuyện cũ này, lại không làm người nghe xúc động.
Y Mạt Thuần âm thầm nở nụ cười, cô lo lắng Quý Nghiên đồ ngốc ngây ngô này sẽ không biết phản kích. Cũng may, Quý Nghiên thông minh hơn cô nghĩ một chút. . . . . .
Trong lòng Vân Song Chỉ khinh thường cười lạnh một tiếng.
Ứng San nói: "Vân tiểu thư quá đề cao mình rồi, cô cho cô là ai? Nhà chúng tôi muốn làm gì còn phải xin phép cô sao, hay là chờ lúc hai đứa nó kết hôn thì cô muốn tôi gửi thiệp cưới cho cô đầu tiên?"
Y Mạt Thuần nghe chị mình nói như vậy liền lập tức quệt mồm nói: "Hay là không muốn? Nhà chúng tôi đã rất lâu rồi không có làm đám cưới, thật vất vả có chuyện vui lần này, nếu như bị người không liên quan ảnh hưởng không khí, như vậy rất không có lời."
Hai chị em một tung một hứng, phối hợp vô cùng ăn ý.
Vẻ mặt Vân Song Chỉ cực kỳ khó chịu.
Quý Nghiên thầm nghĩ, thế nào liền trực tiếp chuyển từ đính hôn thành sắp kết hôn rồi? Họ quyết định cũng không cần hỏi thử xem ý kiến của người trong cuộc như thế nào sao?
"Đúng vậy, nếu Vân tiểu thư xuất hiện trong hôn lễ thì tôi nghĩ Nghiên Nghiên cũng sẽ không vui. Nghiên Nghiên không vui, đương nhiên tâm trạng của Thắng cũng không tốt, không khỏi tự nhiên đâm ngang một cuộc hôn lễ thật tốt, đến lúc đó cũng không muốn mời Vân tiểu thư tới tham gia. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Chẳng qua nếu như cô muốn xem thì tôi có thể quay phim lại toàn bộ rồi gửi tới cho cô nhanh nhất có thể, hơn nữa bảo đảm hình ảnh rõ nét chất lượng cao." Mặt Ứng San không tỏ vẻ gì nói.
Quý Nghiên không hiền hậu buồn cười, nhưng cô gian nan nhịn lại.
Ưm, sau này bác có thể đừng dùng bộ mặt phớt tỉnh mà nói ra những lời độc miệng như vậy hay không, bởi vì như vậy hiệu ứng gây cười sẽ càng có hiệu quả! Mà cô nén cười cũng sẽ rất khổ sở nha.
Hơn nữa bà ấy còn hỏi Vân Song Chỉ có muốn xem buổi lễ kết hôn của cô và Bạch Thắng hay không, nếu muốn xem thì và sẽ quay phim lại từ đầu tới cuối rồi gửi tới cho cô ta nhanh nhất có thể nữa chứ. Phụt. . . . . . Vân Song Chỉ bị điên mới có thể muốn xem, cô ta còn hận không thể cho nổ tung hiện trường hôn lễ mới đúng. Không phải rõ ràng là Ứng San đang khích tướng cô ta sao. Nếu như Vân Song Chỉ thật sự nhận được đoạn phim Quý Nghiên và Bạch Thắng kết hôn thì chắc chắn cô ta sẽ tức giận đến hộc máu.
Thật ra thì cũng không cần chờ đến lúc đó, bây giờ trong lòng Vân Song Chỉ cũng đã và đang nôn ra máu rồi.
Thật là càng nghĩ càng độc mà. . . . . .
"Bạch phu nhân, nếu như bác nhất định phải khích tướng con mới có thể bớt đi mối hận trong lòng, vậy thì con không còn lời nào để nói. Nhưng bác không thể gạt bỏ chuyện con thật sự yêu anh Thắng, con yêu anh ấy, con muốn ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy thật tốt." Vân Song Chỉ trầm giọng nói.
Đáy mắt là một mảnh hết sức chân thành.
Ứng San không bị lay động chút nào, lạnh lùng nói: "Lời thổ lộ thâm tình này cô nên đi nói với thằng Thắng ấy, nói với tôi làm gì? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Tình cảm của nó từ trước đến giờ đều do nó tự làm chủ, tôi đã bao giờ tham dự đâu?"
Vân Song Chỉ nghe vậy, ánh mắt loé lên. Hơi vui mừng nói: "Nói như vậy, nếu như anh Thắng đồng ý đi với con thì bác sẽ không phản đối có phải hay không?"
Ứng San nhìn sang Y Mạt Thuần, vô tội nói: "Chị có nói như vậy sao?"
Y Mạt Thuần nháy mắt mấy cái. "Chị có nói sao? Tại sao em không có nghe thấy? Chị nói mấy lời này lúc nào vậy, Nghiên Nghiên, con có nghe thấy không?"
Y Mạt Thuần lại chuyển sang Quý Nghiên, Quý Nghiên dĩ nhiên là phối hợp, cô buông tay ra. "Con cũng không nghe thấy gì cả."
"Vậy là sao, cô xem, chúng tôi đều không nghe thấy. Vậy tại sao cô lại nghe được Ứng San nói sẽ không phản đối cô và tiểu Thắng Thắng ở cùng nhau thế?" Y Mạt Thuần thu lại tươi cười.
Ứng San nhấp một hớp thức uống, trong từng hành động cử chỉ đều tự nhiên biểu lộ ra sự cao quý.
Mặt Vân Song Chỉ liền biến sắc, không đồng ý, vậy lúc nãy bà ấy nói như vậy để làm gì? Đùa giỡn cô sao?
"Vân Song Chỉ, cô nói cô yêu Thắng, đây thật sự là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng được nghe. Cô yêu nó đến mức suýt chút nữa đưa nó đi gặp Diêm Vương, tình yêu của cô thật đúng là vĩ đại! Người bình thường tiêu thụ không nổi." Ứng San lạnh lùng nói.
Trong lòng Vân Song Chỉ đau đớn, lớn tiếng phản bác: "Con không có."
"Có hay không trong lòng cô rõ nhất, không cần tôi lại chỉ ra. Hôm nay tôi không muốn tính nợ cũ với cô, cứ ngoan cố nhắc lại, nhai nhiều cũng vô vị. Cô muốn Thắng quay đầu lại, vậy tôi hỏi cô, cô moi cái tự tin rằng thằng Thắng sẽ ở cùng với cô lần nữa đó ở đâu ra vậy? Cô thật sự coi mình là núi vàng mỏ bạc gì đó sao, con tôi không có cô thì không sống được sao? Vàng còn có phân chia cấp bậc cao thấp, cô thì tính là gì? Đáng để thằng Thắng ở nguyên tại chỗ chờ cô nhiều năm như vậy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cô đi đã rồi muốn trở về liền trở về sao? Cô biết rõ bây giờ nó đã có bạn gái, còn mắt mù bám dính, cô muốn chứng minh cái gì hả? Đây chính là tình yêu mà cô nói sao?" Giọng của Ứng San hơi pha chút giễu cợt, con trai của mình tự mình hiểu biết. Bạch Thắng cũng không phải là người phân vân lưỡng lự, nó nói kết thúc thì chính là thật sự kết thúc. Huống chi giữa nó và Vân Song Chỉ còn vắt ngang nhiều sinh mạng như vậy, coi như vì những anh em vô tội đã chết kia thì Bạch Thắng cũng tuyệt đối không có khả năng ở cùng Vân Song Chỉ lần nữa.
Vốn là nếu như bên cạnh Bạch Thắng không có xuất hiện Quý Nghiên thì Ứng San còn có thể lo lắng nó sẽ không thể quên đi Vân Song Chỉ, nhưng bây giờ đã có quý nghiên, cho nên bà không có chút lo lắng.
Bà nhìn ra được, Bạch Thắng đối với Quý Nghiên là thật lòng.
Sắc mặt Vân Song Chỉ cực kì khó coi, ở trong lòng Quý Nghiên thầm khen ngợi Ứng San, lời này chính là những lời cô muốn nói.
Lòng công chúa của cô gái này cũng quá nặng, cô ta thật sự cho là thế giới xoay chung quanh cô ta sao? Cô ta muốn thế nào thì được thế đó?
Ha ha, muốn cướp Bạch thiếu gia, cũng phải nhìn xem cô có đồng ý hay không.
"Mọi chuyện không phải như vậy . . . . . ." Vân Song Chỉ vội vàng muốn giải thích. "Con không có ý nghĩ như vậy. Con biết con đã làm chút chuyện không thể tha thứ được, con cũng biết rõ con đã làm cho anh Thắng rất thất vọng, nhưng con sẽ sửa sai, con sẽ cố hết sức để đền bù, con yêu anh Thắng, con chỉ là muốn tìm về những thứ con đã từng bỏ lỡ."
Ứng San "Hahaha" một tiếng, hết sức giễu cợt, không có chút nào thả lỏng. "Cô nói muốn tìm về là có thể tìm về sao, thế giới này là của cô sao? Vân Song Chỉ, cô không khỏi quá buồn cười rồi, cô có biết cái gì gọi là yêu không? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cô yêu cũng chỉ là chính cô, cô đi thử hỏi thằng Thắng đi, xem nó đồng ý chọn cô hay là chọn Quý Nghiên. Tôi đàng hoàng nói cho cô biết, dù cho phụ nữ toàn thế giới đều chết sạch thì con tôi cũng sẽ không quay đầu lại nhìn cô một cái đâu."
Ứng San nói chuyện càng ngày càng hung ác, Quý Nghiên cũng có chút bất ngờ, trong ấn tượng, mẹ của Bạch thiếu gia sắc bén thì sắc bén, nhưng chưa từng không tha người như vậy.
Vân Song Chỉ bị bà nói làm cho sắc mặt xanh mét.
Y Mạt Thuần nói: "Cô biết điều chút đi, ngoan ngoãn biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi chính là đền bù tốt nhất. Vân Tiểu Thư, có lúc có tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức cũng rất làm cho người ta phiền não. Đừng nói như kiểu tiểu Thắng Thắng không có cô bên cạnh thì không sống nổi như vậy, quá hạ giá tiểu Thắng Thắng rồi! Sự thật chứng minh, Quý Nghiên thích hợp với tiểu Thắng Thắng hơn cô, có tài, có sắc, có tính tình, mấu chốt là có nhân phẩm, hơn nữa con bé lại còn có thể chăm sóc tốt cho tiểu Thắng Thắng. Cô cũng nhìn thấy đó, bây giờ hai đứa nó rất hạnh phúc."
Quý Nghiên nghe thấy tên của mình, theo phản xạ có điều kiện ngước mắt, căng thẳng cười cười, vẻ mặt thẹn thùng nói:"Dì quá khen rồi, không dám nhận không dám nhận."
Y Mạt Thuần nhíu mày, có chút bất ngờ là Quý Nghiên sẽ trả lời cô, nhưng trong lòng thì mừng rỡ, con bé này quá quyết đoán rồi ! Lúc cần ra tay thì một chút cũng không được mơ hồ, nên như vậy.
Ngược Vân Song Chỉ, là việc mà cô thích nhất.
Nhìn cô ta bị ngược, tâm trạng của Y Mạt Thuần liền thật tốt.
Ngược ngược mạnh hơn nữa nào!
Vân Song Chỉ mím môi, ánh mắt có chứa mấy phần không tốt xẹt qua Quý Nghiên, hơi không cam lòng nói: "Quý tiểu thư quả thật rất ưu tú, nhưng con nghĩ con cũng không thua kém cô ấy."
"Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô có muốn biết sự khác biệt lớn nhất giữa hai người là ở đâu không?" Ứng San nhàn nhạt nói, lấy điện thoại di động ra, tìm mở một đoạn video rồi đặt ở trước mắt Vân Song Chỉ. "Mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ đi."
Quý Nghiên cũng tò mò nhướng cổ lên một chút, đợi cô thấy được hình trên màn ảnh thì nhất thời khiếp sợ há miệng.
Y Mạt Thuần hả hê tiến tới bên tai cô nói: "Dì chụp đó, thế nào, kỹ thuật không tệ đúng không? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Lại nói, một đoạn video đã giúp con kiếm được một bà mẹ chồng, có phải con nên cảm ơn dì thật nồng nhiệt hay không? Mời dì ăn một bữa cơm đi."
Không sai, chính là đoạn video lúc Quý Nghiên bị bắt cóc ở Washington.
Quý Nghiên thế nào cũng không nghĩ tới, họ thế nhưng chụp hình lại.
Lại nói nhà bọn họ hình như đều rất thích chuyện chụp hình trộm như vậy!
Vân Song Chỉ khẽ cau mày, video đã chiếu hết, nhưng cô cũng không hiểu Ứng San cho cô xem một đoạn video không hề liên quan này là vì cái gì?
Bà ấy muốn nói gì với cô?
"Cô gái này hết thuốc chữa rồi." Y Mạt Thuần lắc đầu thở dài nói.
Quý Nghiên chống cằm, suy nghĩ sâu xa.
"Thì ra hòn đá nhỏ đó là dì ném." Cô nhàn nhạt nói: "Hại con ngất thật lâu."
"Thôi đi, nếu không phải là dì đây cứu con... Thì bây giờ con còn có mạng mà ngồi ở đây sao? Thật không có lương tâm." Y Mạt Thuần đá cô một cái.
Quý Nghiên cười nói: "Ngoan, chỉ bằng vào số tuổi đáng làm mẹ con của dì thì cũng không nên giả bộ nai tơ nữa, giả bộ nai tơ rất đáng xấu hổ nha!"
Y Mạt Thuần: ". . . . . ."
Họ ở bên này đấu võ mồm đến không còn biết trời đâu đất đâu, thì bên kia Ứng San lạnh lùng nói: "Cô còn chưa hiểu sao? Con dâu mà tôi muốn, chưa bao giờ cần nhiều ưu tú, cũng không cần quá lợi hại, thứ duy nhất tôi quan tâm, chính là cô ta có yêu con trai tôi hay không, có thể một lòng một dạ đối với nó hay không. Khi Nghiên Nghiên và thằng Thắng mới vừa quen biết không bao lâu, thậm chí chưa nói tới là bạn thì con bé đã có thể vì thằng Thắng mà đánh đổi tánh mạng của mình. Đây chính là sự khác biệt giữa bản chất của cô và con bé, cô mãi mãi sẽ không thể thoải mái làm được như vậy. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cho nên chỉ bằng một điểm này thì cô còn kém con bé một mảng lớn. Chỉ có người như vậy, tôi mới tin tưởng là nó có thể thật sự mang đến hạnh phúc cho con trai tôi. Còn cô tuy luôn miệng nói yêu nó, nhưng yêu là dùng hành động để chứng minh, mà không phải chỉ nói một chút ngoài miệng."
"Không. . . . . ." Vân Song Chỉ hơi lộ ra kích động nói: "Bác là không hiểu rõ về con mới có thể nói như vậy. Bác không hiểu con nên mới có thể cảm thấy con không yêu anh Thắng, nhưng thật sự không phải vậy, không phải, con nhìn rõ tim của mình quá muộn. Nếu như anh ấy cần, con cũng có thể vì anh ấy mà đánh đổi mạng sống."
Quý Nghiên có chút không thể hiểu nổi nữa rồi, lúc đầu khi cô ấy rời đi, không phải còn kiên định nói người mình yêu là Ngôn Quyết sao?
Thậm chí không tiếc dùng đến cái này tổn thương Tiểu Bạch. Nhớ tới cái này, Quý Nghiên liền tức giận, rõ ràng cô ta có thể không cần nói những lời này, nhưng lại nhất định bỉ ổi mà nói ra, khiến cho Bạch Thắng đau lòng càng thêm đau lòng.
Bây giờ trở lại một mực nói yêu Bạch Thắng thì có ích gì?
Cũng chỉ là lời ngoài miệng mà thôi.
"Từ nhỏ con không cha không mẹ, là Ngôn Quyết nhặt con về nuôi lớn. Anh ấy không chỉ lo cho con ăn mặc, còn để cho con đi học, dạy con mọi thứ, tất cả của con đều là do anh ấy cho. Khi còn bé, ở trong mắt con, anh ấy chính là thế giới của con. Gần như cái gì anh ấy cũng biết, chuyện gì cũng đều hoàn mỹ, hơn nữa đối với con luôn rất dịu dàng, trên mặt lúc nào cũng luôn là nụ cười tươi, con sùng bái anh ấy, ái mộ anh ấy, khi đó mơ ước lớn nhất của con, chính là tương lai được mặc áo cưới trắng, trở thành cô dâu của anh ấy.
Cho nên con rất cố gắng học tập, cái gì cũng muốn làm tốt nhất, tranh thủ làm cho mình xứng với anh ấy, có thể làm cho anh ấy nhìn thấy con... tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Con vẫn luôn mong đợi mình có thể lớn lên nhanh một chút, như vậy con liền có thể đứng ở bên cạnh anh ấy, đi cùng với anh ấy.
Anh ấy là đại thiếu gia của tổ chức Y, từ nhỏ đã trải qua các loại huấn luyện, luôn rất bận rất bận, rất ít khi nào con được nhìn thấy anh ấy, cho đến năm ấy con mười tám tuổi, con rất vui mừng, rốt cuộc con cũng trưởng thành.
Con vốn là muốn bày tỏ cõi lòng của con với anh ấy, thế nhưng anh ấy lại nói với con rằng sẽ đưa con đến Trung Quốc một chuyến, đến gần một người tên là Bạch Thắng, chuyện này đối với anh ấy mà nói là rất quan trọng. Con không muốn đi, bởi vì con không muốn rời khỏi anh ấy, nhưng nghe anh ấy nói đây là chuyện rất quan trọng với anh ấy, nên con lại dao động, chỉ cần có thể giúp được anh ấy thì cái gì con cũng đồng ý.
Vì vậy con tới Trung Quốc, dưới sự sắp đặt của anh ấy, con thuận lợi đến gần bên cạnh anh Thắng, cùng anh ấy vào Cục Quốc An, thật ra thì con cũng không muốn lừa anh ấy, những ngày tháng kia, quả thật con cũng rất giãy giụa, nhiều lần nhìn thấy anh ấy, con đều rất đau lòng, thiếu chút nữa liền nói cho anh ấy biết sự thật, nhưng con lại cố nhịn.
Con tự nói với mình rằng con yêu Ngôn Quyết, vì Ngôn Quyết, cái gì con cũng có thể làm, nhưng con không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy. Con cũng rất đau lòng cho anh Thắng, rất muốn an ủi anh ấy thật tốt, vậy mà Ngôn Quyết nói với con, đúng lúc tất cả đã kết thúc, rằng anh ấy muốn đưa con về nhà.
Con không thể không lại làm lòng dạ mình độc ác đi, sau khi trở về, con cũng có lặng lẽ hỏi thăm tin tức của anh Thắng, nhưng nhà họ Ngôn rất nghiêm khắc, cái gì con cũng không nghe được. Nhưng chuyện con không nghĩ tới nhất chính là sau khi trở về, Ngôn Quyết liền không hề để ý đến con, anh ấy có rất nhiều phụ nữ, trước kia con cũng biết, nhưng con lại nghĩ thầm rằng con không giống như vậy, một ngày nào đó anh ấy sẽ thấy được con, sau đó quay đầu lại.
Nhưng con đợi được chỉ là lần lượt thất vọng, anh ấy để mặc cho những người phụ nữ kia của anh ấy khi dễ con, cũng không thèm hỏi han, lúc này con mới ý thức được, thì ra Ngôn Quyết chưa từng yêu con, anh ấy chỉ là đang lợi dụng con, lợi dụng con để đạt được mục đích của anh ấy, một khi đạt được mục đích, con liền không đáng một đồng.
Lúc đó con rất tuyệt vọng, thầm nghĩ tại sao anh ấy có thể đối xử với con như vậy? Sau đó những ký ức trước đây hiện lên trong đầu, con cho là nếu như không có anh ấy, con nhất định sẽ không sống nổi, con sẽ tình nguyện đi tìm chết. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng không có, khi thật sự đến ngày này rồi thì trừ lúc đầu con không cam lòng, đau lòng, tuyệt vọng ra thì không còn gì khác nữa.
Ngược lại trong đầu càng ngày càng hiện ra rất nhiều hình ảnh của anh Thắng, nhớ lại nụ cười của anh ấy, còn có những kí ức mà chúng con đã từng trải qua trước kia, sau đó liền không thể kiềm chế được mà nhớ anh ấy, nghĩ tới chúng con đã từng ở bên nhau.
Con cho rằng Ngôn Quyết chính là bầu trời của con, thế nhưng khi mảng trời này sập xuống thì thế giới của con lại không có chìm vào bóng tối, nó vẫn còn có ánh sáng, lúc này con mới biết, lúc đầu con đã phóng đại tình cảm sùng bái và ái mộ này lên quá lớn, quá mức cố chấp.
Trong khi vào lúc vô tình, lòng của con đã sớm nghiêng về một người đàn ông khác, là tại con không phát hiện ra, cho nên đã bỏ lỡ anh Thắng, nhưng chờ khi nhận ra được thì tất cả đều đã quá muộn." Vân Song Chỉ nói.
Giống như đang kể một câu chuyện cũ, một câu chuyện rất dài rất dài, nhưng chuyện cũ này, lại không làm người nghe xúc động.