Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Ban đêm, Quý Nghiên ngồi trước may vi tính, đăng nhập vào một tài khoản nội bộ đã lâu không vào.
Cô vừa mở ra thì xuất hiện vài tin nhắn gửi đến
14:03 ngày 15 tháng 3.
“GB-18 của cô đã sửa xong, tuy là uy lực yếu hơn so với 17 nhưng chỗ ngồi phía sau lại nhiều hơn”.
16:47 ngày 15 tháng 3.
“Cô không ở đó sao?”
09:14 ngày 17 tháng 3.
“Nghiên, không lâu nữa bọn tôi sẽ có một cuộc diễn tập quân sự, cần dùng đến GB-18, nếu đọc được tin nhắn này thì hãy trả lời tôi sớm nhất có thể.”
20:21 ngày 20 tháng 3.
“Cô chết ở đâu rồi hả?”
11:55 ngày 21 tháng 3.
“. . . . . .”
07:01 ngày 23 tháng 3.
“Lúc nào thì cô mới sống lại đây? Cho xin bản thiết kế.”
Cô lướt xem nội dung các tin nhắn một lượt cho đến ngày 23, lướt nhanh như bay. Quý Nghiên xem đến tin nhắn cuối cùng, càng xem càng chột dạ, cô ở Washington xảy ra những chuyện kia, cửa âm phủ cũng đã đi qua hai lần, nào còn nhớ tới chuyện bản thiết kế chứ!
Sau khi trở lại cô cũng không được nhàn rỗi, đầu tiên là Dương Hàm Mặc, sau đó là Mạnh Thiếu Tuyền, việc phiền lòng dồn dập như sóng. Căn bản là không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác, lại nói nếu hôm nay không phải bọn Mạnh Thiếu Tuyền náo loạn một trận, làm cô nhớ lại rất nhiều chuyện của quá khứ thì cô cũng sẽ không đột nhiên nhớ tới đã lâu lắm rồi mình không có lên mạng.
Quý Nghiên gõ chữ: “Gần đây xảy ra một số chuyện, lâu rồi em không có lên vi tính, xin lỗi.”
Kết quả không tới hai mươi giây, bên kia liện soạt soạt gửi tin lại. “(liên tục ba vẻ mặt rơi lệ) cô rốt cuộc xuất hiện a a a a . . . . . Cô có biết tim gan phèo phổi của bọn tôi cũng sắp nát hết rồi không? Còn tưởng cô bị chết vứt xác ở xó không người nào rồi chứ, bọn tôi còn định chuẩn bị lập đội đi đào mồ nữa kìa.”
Quý Nghiên: “. . . . . .”
“Tin nhắn của cô tôi đã đọc rồi, cho cô gia hạn đến tối đa là ba ngày sau.”
Đối phương hình như cũng có chuyện bận rộn nên cô cũng không hề nhiều lời, chỉ trả lời một câu: “OK!”
Quý Nghiên mở ngăn kéo có khóa ở tầng dưới cùng của bàn đọc sách ra, bên trong có phần lớn là bản vẽ, cô lấy hay tờ trong đó ra, cẩn thận so sánh.
Hình trên bản vẽ chính là bản thiết kế của hai loạt vũ khí cùng hệ, trên đầu bên trái mỗi hình là chữ GB-17 và GB-18.
Quý Nghiên đặt hai bản thiết kế sang một bên, lại lần nữa cầm một tờ giất trắng, ánh đèn phủ xuống, dung nhanh thanh thuần có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Hôm sau, quả nhiên Quý Nghiên nhận được điện thoại của Lữ Mỹ, bảo cô đến nhà họ Dương một chuyến.
Cô không hề kinh ngạc, cũng không từ chối nữa, dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời được.
Hôm nay trong nhà họ Dương trừ Dương Hàm Mặc ra thì cả nhà đều ở đây. Lữ Mỹ, Quý Nhu, ngay cả Mạnh Thiếu Tuyền cũng tới, Quý Nghiên vừa nhìn cục diện này, mí mắt liền run rẩy. Cái gì mà “Nói chuyện phiếm?” Rõ ràng là muốn xét xử công khai.
“Đại tiểu thư tới.”
Dì Chu vừa thấy Quý Nghiên, nhất thời lễ phép chào hỏi.
Ở nhà họ Quý và nhà họ Dương, các người hầu đều thống nhất gọi Quý Nghiên, Quý Nhu, Dương Đình Đình là đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tam tiểu thư. Không chỉ vì mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, mà cũng là bởi vì gọi như vậy dễ hơn.
Cho nên bây giờ cũng là vừa gặp liền gọi như vậy.
Quý Nghiên đưa túi cho dì Chu, sau đó tay không đi vào phòng khách. Từ một phút dì Chu kêu một tiếng kia, tầm mắt mọi người liền tụ tập trên người cô, Quý Nghiên chào hỏi từng vị trưởng bối. “Mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi.”
“Ngồi đi.”
Sắc mặt Tạ Tử Kỳ không được khá lắm, Dương Đình Đình ngồi ở bên cạnh bàm trên tay bó thạch cao thật dầy, Quý Nghiên vừa bước đến đã nhìn thấy.
Chương 41 (tiếp): Nhà họ Dương tụ họp.
Chủ yếu là ánh mắt của Dương Đình Đình nhìn chằm chằm cô quá oán hận, mắt cũng không nháy một cái. So với kim châm trên người còn cảm thấy khó chịu hơn, Quý Nghiên muốn không chú ý cũng khó.
“Nghiên Nghiên, mẹ nghe Đình Đình nói con và con bé đã tranh chấp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lữ Mỹ kín đáo hỏi.
Quý Nghiên rũ mắt xuống, lẳng lặng nói: “Không có.”
“Không có? Nếu vậy thì tại sao Đình Đình lại bị thương hả?” Tạ Tử Kỳ vừa nghe câu trả lời của cô liền ngồi không nổi nữa, lên tiếng noi. “Nghiên Nghiên, không phải mẹ nuôi đã nói với con rồi sao, Đình Đình còn nhỏ, cho dù con bé có làm gì không đúng thì con làm chị cũng nên bao che cho em nó một chút. Huống hồ còn là người ngoài ở đó, trước mặt người ngoài thì con càng nên che chở cho người nhà mình mới đúng. Vậy mà con lại đi giúp người ngoài đánh người nhà, đó là cái chuyện ngược đời gì hả?”
Quý Nghiên không lên tiếng, ngón tay nắm lấy vạt áo trước ngực, mặc dù rất muốn phản bác nhưng cô lại đành phải kiềm chế.
Tạ Tử Kỳ- bọn họ không thể so sánh với Quý Nhu và Dương Đình Đình, các bà là trưởng bối, hơn nữa cũng chưa từng làm chuyện gì khiến Quý Nghiên không thể nhịn được. Mặc kệ là vì lý do gì thì Quý Nghiên cũng phải nhìn mặt mũi họ. Cho nên dù lời Tạ Tử Kỳ nói Quý Nghiên không thể tán thành, dù trong lòng cô Bạch Thắng cũng không phải người ngoài gì, nhưng cô vẫn sẽ chấp nhận yên lặng nghe, không lên tiếng là được rồi.
Dương Đình Đình chỉ vào Quý Nghiên nói: “Chị ấy mới sẽ không che chở con, chính chị ấy là người đã làm con thành cái bộ dạng này. Mẹ, mẹ xem tay của con nè.”
Tạ Tử Kỳ cầm tay Dương Đình Đình qua, xem xét tay cô ta, trong mắt không che dấu được vẻ đau lòng.
Lữ Mỹ nói: “Mẹ tin Nghiên Nghiên cũng không phải cố ý. Đình Đình, mẹ nuôi thay mặt chị nói xin lỗi với con, chớ để ở trong lòng, có được không.”
“Ai nói chị ấy không phải cố ý?” Dương Đình Đình từ trong ngực Tạ Tử Kỳ chui ra, bén nhọn nói: “Chị ấy đã sớm nhìn con không vừa mắt rồi, nói không chừng đã sớm mong đến ngày này! Chị ấy chính là mượn cơ hội lần này để trả thù. Mẹ nuôi, chị ấy còn mắng chị Tiểu Nhu nữa đó, mắng rất khó nghe, chị Tiểu Nhi còn tốt bụng không cho con nói cho người khác biết.”
“Đình Đình.” Quý Nhu quát nhỏ.
Lữ Mỹ nhìn Quý Nhu, Quý Nhu vội vàng cười ngọt ngào với bà: “Mẹ, không có chuyện này đâu mẹ.”
Nói xong trong mắt cũng không tự giác tràn ra một tian mất mát. Lữ Mỹ thấy được, không khỏi động lòng thương yêu.
Quý Nghiên không nói gì, chỉ yên lặng ngồi. Sắc mặt gần như có chút không nhịn được, loại diễn kịch làm trò này cô đã thấy nhiều rồi, thật ra cũng đã sớm quen.
Nhưng cuối cùng cũng không biết vì sao, nhìn thấy phản ứng của Lữ Mỹ, cô vẫn là nhịn không được chua xót. Trên mặt dù là hiện vẻ thay Quý Nghiên nói lời xin lỗi, che chở cô, nhưng thật ra thì vẫn là không tin cô. Bởi vì chỉ khi Lữ Mỹ tin tưởng lời Dương Đình Đình nói, mới có thể xin lỗi Đình ĐÌnh thay cô, nhưng cuối cùng thì cô đã làm sai điều gi?
Quý Nhu chỉ là một cái ánh mắt mất mát, Lữ Mỹ liền cho là bản thân ức hiếp cô ta. Bà đau lòng, nhưng vào trong mắt Quý Nghiên thì đó lại là một loại châm chọc không nói thành lời.
Cô đúng là còn chưa đủ để trở thành lòng dạ độc ác mà.
Nếu như có thể không để ý đến tất cả thì thật là tốt biết bao?
“Tay Dương Đình Đình là con làm. Nhưng nó, con chưa từng làm gì hết.” Quý Nghiên vừa nói vừa nhìn Qúy Nhu.
Cô vừa mở ra thì xuất hiện vài tin nhắn gửi đến
14:03 ngày 15 tháng 3.
“GB-18 của cô đã sửa xong, tuy là uy lực yếu hơn so với 17 nhưng chỗ ngồi phía sau lại nhiều hơn”.
16:47 ngày 15 tháng 3.
“Cô không ở đó sao?”
09:14 ngày 17 tháng 3.
“Nghiên, không lâu nữa bọn tôi sẽ có một cuộc diễn tập quân sự, cần dùng đến GB-18, nếu đọc được tin nhắn này thì hãy trả lời tôi sớm nhất có thể.”
20:21 ngày 20 tháng 3.
“Cô chết ở đâu rồi hả?”
11:55 ngày 21 tháng 3.
“. . . . . .”
07:01 ngày 23 tháng 3.
“Lúc nào thì cô mới sống lại đây? Cho xin bản thiết kế.”
Cô lướt xem nội dung các tin nhắn một lượt cho đến ngày 23, lướt nhanh như bay. Quý Nghiên xem đến tin nhắn cuối cùng, càng xem càng chột dạ, cô ở Washington xảy ra những chuyện kia, cửa âm phủ cũng đã đi qua hai lần, nào còn nhớ tới chuyện bản thiết kế chứ!
Sau khi trở lại cô cũng không được nhàn rỗi, đầu tiên là Dương Hàm Mặc, sau đó là Mạnh Thiếu Tuyền, việc phiền lòng dồn dập như sóng. Căn bản là không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác, lại nói nếu hôm nay không phải bọn Mạnh Thiếu Tuyền náo loạn một trận, làm cô nhớ lại rất nhiều chuyện của quá khứ thì cô cũng sẽ không đột nhiên nhớ tới đã lâu lắm rồi mình không có lên mạng.
Quý Nghiên gõ chữ: “Gần đây xảy ra một số chuyện, lâu rồi em không có lên vi tính, xin lỗi.”
Kết quả không tới hai mươi giây, bên kia liện soạt soạt gửi tin lại. “(liên tục ba vẻ mặt rơi lệ) cô rốt cuộc xuất hiện a a a a . . . . . Cô có biết tim gan phèo phổi của bọn tôi cũng sắp nát hết rồi không? Còn tưởng cô bị chết vứt xác ở xó không người nào rồi chứ, bọn tôi còn định chuẩn bị lập đội đi đào mồ nữa kìa.”
Quý Nghiên: “. . . . . .”
“Tin nhắn của cô tôi đã đọc rồi, cho cô gia hạn đến tối đa là ba ngày sau.”
Đối phương hình như cũng có chuyện bận rộn nên cô cũng không hề nhiều lời, chỉ trả lời một câu: “OK!”
Quý Nghiên mở ngăn kéo có khóa ở tầng dưới cùng của bàn đọc sách ra, bên trong có phần lớn là bản vẽ, cô lấy hay tờ trong đó ra, cẩn thận so sánh.
Hình trên bản vẽ chính là bản thiết kế của hai loạt vũ khí cùng hệ, trên đầu bên trái mỗi hình là chữ GB-17 và GB-18.
Quý Nghiên đặt hai bản thiết kế sang một bên, lại lần nữa cầm một tờ giất trắng, ánh đèn phủ xuống, dung nhanh thanh thuần có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Hôm sau, quả nhiên Quý Nghiên nhận được điện thoại của Lữ Mỹ, bảo cô đến nhà họ Dương một chuyến.
Cô không hề kinh ngạc, cũng không từ chối nữa, dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời được.
Hôm nay trong nhà họ Dương trừ Dương Hàm Mặc ra thì cả nhà đều ở đây. Lữ Mỹ, Quý Nhu, ngay cả Mạnh Thiếu Tuyền cũng tới, Quý Nghiên vừa nhìn cục diện này, mí mắt liền run rẩy. Cái gì mà “Nói chuyện phiếm?” Rõ ràng là muốn xét xử công khai.
“Đại tiểu thư tới.”
Dì Chu vừa thấy Quý Nghiên, nhất thời lễ phép chào hỏi.
Ở nhà họ Quý và nhà họ Dương, các người hầu đều thống nhất gọi Quý Nghiên, Quý Nhu, Dương Đình Đình là đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tam tiểu thư. Không chỉ vì mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, mà cũng là bởi vì gọi như vậy dễ hơn.
Cho nên bây giờ cũng là vừa gặp liền gọi như vậy.
Quý Nghiên đưa túi cho dì Chu, sau đó tay không đi vào phòng khách. Từ một phút dì Chu kêu một tiếng kia, tầm mắt mọi người liền tụ tập trên người cô, Quý Nghiên chào hỏi từng vị trưởng bối. “Mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi.”
“Ngồi đi.”
Sắc mặt Tạ Tử Kỳ không được khá lắm, Dương Đình Đình ngồi ở bên cạnh bàm trên tay bó thạch cao thật dầy, Quý Nghiên vừa bước đến đã nhìn thấy.
Chương 41 (tiếp): Nhà họ Dương tụ họp.
Chủ yếu là ánh mắt của Dương Đình Đình nhìn chằm chằm cô quá oán hận, mắt cũng không nháy một cái. So với kim châm trên người còn cảm thấy khó chịu hơn, Quý Nghiên muốn không chú ý cũng khó.
“Nghiên Nghiên, mẹ nghe Đình Đình nói con và con bé đã tranh chấp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lữ Mỹ kín đáo hỏi.
Quý Nghiên rũ mắt xuống, lẳng lặng nói: “Không có.”
“Không có? Nếu vậy thì tại sao Đình Đình lại bị thương hả?” Tạ Tử Kỳ vừa nghe câu trả lời của cô liền ngồi không nổi nữa, lên tiếng noi. “Nghiên Nghiên, không phải mẹ nuôi đã nói với con rồi sao, Đình Đình còn nhỏ, cho dù con bé có làm gì không đúng thì con làm chị cũng nên bao che cho em nó một chút. Huống hồ còn là người ngoài ở đó, trước mặt người ngoài thì con càng nên che chở cho người nhà mình mới đúng. Vậy mà con lại đi giúp người ngoài đánh người nhà, đó là cái chuyện ngược đời gì hả?”
Quý Nghiên không lên tiếng, ngón tay nắm lấy vạt áo trước ngực, mặc dù rất muốn phản bác nhưng cô lại đành phải kiềm chế.
Tạ Tử Kỳ- bọn họ không thể so sánh với Quý Nhu và Dương Đình Đình, các bà là trưởng bối, hơn nữa cũng chưa từng làm chuyện gì khiến Quý Nghiên không thể nhịn được. Mặc kệ là vì lý do gì thì Quý Nghiên cũng phải nhìn mặt mũi họ. Cho nên dù lời Tạ Tử Kỳ nói Quý Nghiên không thể tán thành, dù trong lòng cô Bạch Thắng cũng không phải người ngoài gì, nhưng cô vẫn sẽ chấp nhận yên lặng nghe, không lên tiếng là được rồi.
Dương Đình Đình chỉ vào Quý Nghiên nói: “Chị ấy mới sẽ không che chở con, chính chị ấy là người đã làm con thành cái bộ dạng này. Mẹ, mẹ xem tay của con nè.”
Tạ Tử Kỳ cầm tay Dương Đình Đình qua, xem xét tay cô ta, trong mắt không che dấu được vẻ đau lòng.
Lữ Mỹ nói: “Mẹ tin Nghiên Nghiên cũng không phải cố ý. Đình Đình, mẹ nuôi thay mặt chị nói xin lỗi với con, chớ để ở trong lòng, có được không.”
“Ai nói chị ấy không phải cố ý?” Dương Đình Đình từ trong ngực Tạ Tử Kỳ chui ra, bén nhọn nói: “Chị ấy đã sớm nhìn con không vừa mắt rồi, nói không chừng đã sớm mong đến ngày này! Chị ấy chính là mượn cơ hội lần này để trả thù. Mẹ nuôi, chị ấy còn mắng chị Tiểu Nhu nữa đó, mắng rất khó nghe, chị Tiểu Nhi còn tốt bụng không cho con nói cho người khác biết.”
“Đình Đình.” Quý Nhu quát nhỏ.
Lữ Mỹ nhìn Quý Nhu, Quý Nhu vội vàng cười ngọt ngào với bà: “Mẹ, không có chuyện này đâu mẹ.”
Nói xong trong mắt cũng không tự giác tràn ra một tian mất mát. Lữ Mỹ thấy được, không khỏi động lòng thương yêu.
Quý Nghiên không nói gì, chỉ yên lặng ngồi. Sắc mặt gần như có chút không nhịn được, loại diễn kịch làm trò này cô đã thấy nhiều rồi, thật ra cũng đã sớm quen.
Nhưng cuối cùng cũng không biết vì sao, nhìn thấy phản ứng của Lữ Mỹ, cô vẫn là nhịn không được chua xót. Trên mặt dù là hiện vẻ thay Quý Nghiên nói lời xin lỗi, che chở cô, nhưng thật ra thì vẫn là không tin cô. Bởi vì chỉ khi Lữ Mỹ tin tưởng lời Dương Đình Đình nói, mới có thể xin lỗi Đình ĐÌnh thay cô, nhưng cuối cùng thì cô đã làm sai điều gi?
Quý Nhu chỉ là một cái ánh mắt mất mát, Lữ Mỹ liền cho là bản thân ức hiếp cô ta. Bà đau lòng, nhưng vào trong mắt Quý Nghiên thì đó lại là một loại châm chọc không nói thành lời.
Cô đúng là còn chưa đủ để trở thành lòng dạ độc ác mà.
Nếu như có thể không để ý đến tất cả thì thật là tốt biết bao?
“Tay Dương Đình Đình là con làm. Nhưng nó, con chưa từng làm gì hết.” Quý Nghiên vừa nói vừa nhìn Qúy Nhu.