Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Bọn họ đến nhà hàng mà Mộc Tây đề cử, vẫn chọn vị trí kín đáo, bởi vì bàn bốn người hình chữ nhật nên Qúy Nghiên ngồi một bên, một bên lại thì chính là Bạch Thắng và Dương Hàm Mặc ngồi đối diện đang ghét bỏ lẫn nhau.
Người ngài nhìn vào thì chính là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ rất mát mắt. nhưng, Qúy Nghiên rối rắm cắn ngón tay, tại so cô nhìn thế nào cũng đều cảm giác tổ hợp này rất quái dị?
Nhớ tới vừa rồi còn là không khí giương cung bạt kiếm, nhưng trong nháy mắt liền thay đổi thành “Hài hòa” như vậy. Được rồi, tuy nói hài hòa là chuyện tốt, nhưng mà không khí hài hòa quỷ dị như vậy ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy thêm khẩn trương á!
Nhưng nói sao cho cùng, cục diện như bây giờ không phải do cô tạo thành sao?
Trong đầu Qúy Nghiên tự động lui trở về nửa giờ trước.
Trong khuôn viên trường đại học Washington, cô bị Dương Hàn Mặc lôi kéo muốn đi, đôi mắt sắc bén của Bạch Thắng đanh lại, đang muốn ngăn cản thì ở trong góc tường yên tĩnh đột nhiên truyền tới một trận tiếng kiêu “ục ục ục” không biết phát ra từ đâu. Dương Hàn Mặc và Bachj Thắng dừng lại một giây, sau đó không hẹn mà cùng đưa ánh mắt tới bụng Qúy Nghiên.
Ùng ục ----
Một tiếng đáp lại thật dài đúng lúc vang lên.
Dương Hàn Mặc: “……”
Khóe mắt Bạch Thắng xếch lên, trong mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên.
Quý Nghiên che mặt cúi xuống thật thấp, hận không thể lập tức đào một cái hố chui vào. Thật là mất mặt!
Mà tầm mắt của hai người kia thì vẫn một mực chiếu trên người cô, Qúy Nghiên nhắm mắt, yếu ớt giải thích: “Em đói rồi.”
Cô lúng túng cười.
Thật ra thì sau đó suy nghĩ một chút, bộ dạng của mình lúc đó thật sự là quá mất mặt.
Dương Hàn Mặc còn được, dù sao cũng là người quen cũ, nhưng tại sao lại nhất định phải có thêm Bạch Thắng nữa chứ?. Qúy Nghiên thật không nói nên lời.
Cô vốn chính là vì ăn mà mới đến đây đó.
Chuyện sau đó bất tri bất giác liền thay đổi thành như bây giờ.
Nhân viên phục vụ lục tục bưng thức ăn của bọn họ lên bàn, tiệm này rất kỳ quái, chỉ có một loại thứ ăn, tên đồ ăn Qúy Nghiên cũng chưa từng nghe qua, còn rất khó đọc, chữ cũng lạ, chỉ là buôn bán thì vô cùng tốt.
Hơn nữa còn là Mộc Tây đề cử,người kia từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, khẩu vị dĩ nhiên là vô cùng kén chọn, bình thường cô ấy nói không bao giờ sai, thật sự là ăn rất ngon.
Quý Nghiên ôm mong đợi tràn đầy, gần như món ăn vừa được đặt lên bàn là nhịn khong được cầm lên ăn thử.
Mới vừa an một miếng, trong cổ họng liền tràn ngập vị cay, vừa nóng vừa kích thích, lại không hề át đi mùi vị của thức ăn, thực sự là ăn rất ngon.
Hơn nữa, cảm giác trong miệng được vị cay và mùi thơm của thức ăn này lấp đầy thực sự là cực kì sướng.
Quý Nghiên thỏa mãn than nhẹ, cảm động đến muốn rớt nước mắt! cô thật là nhớ biết bao mùi vị này. Đang muốn hỏi Bạch Thắng và Dương Hàn Mặc cảm hấy như thế nào thì chợt phát hiện hai người bịn họ bày trên bàn, động cũng không thèm động một chút. Hơn nữa, hai người này đều nhất trí có cùng một động tác là hai tay ôm ngực khác thường, một chút ý muốn niếm thử cũng không có.
Quý Nghiên ngh ngờ: “Hai anh không ăn à?”
Dương Hàn Mặc cau mày, một bộ nét mặt hết sức ghét bỏ nhìn cái bát ở trước mặt, các loại gia vị hỗn tạp ở chung một chỗ, nước canh không ra nước canh, sợi mì không ra sợi mì, còn chưa kể chỉ nhìn bề ngoài thôi người ta cũng không dám ăn. Hoài nghi nói: “Em xác định thứ này có thể ăn sao?”
Bạch Thắng không nói gì nhìn chằm chằm bát thức ăn kia, mặc dù vẻ mặt không có khó coi như Dương Hàn Mặc, nhưng hiển nhiên là cũng có nghi ngờ giống như vậy.
Tuy anh không kén ăn, chợ đêm gì đó cũng không phải là chưa từng ăn, nhưng mà cách bài trí thức ăn này … thật sự là, quá khảo nghiệm hạn cuối của con người ta rồi. không thể không nói, có thể làm ra loại đồ cực phẩm như vậy, vị này đầu bếp cũng có thể là một nhân tài có một không hai!
Quý Nghiên ăn cái gì luôn không quá khó khăn, nên đương nhiên sẽ không chú ý tới những thú này, lại nghĩ đến hoàn cảnh sinh hoạt của hai người bọn họ, khong khỏi đề nghĩ: “Thử một chút đi, mùi vị cũng không tệ lắm. nếu thực sự không chịu nổi cách bài trí này thì các anh không cần nhìn vào bát, lúc ăn cứ nghiên đầu nhìn đối phương ăn là được rồi.”
Quý Nghiên bình tĩnh mà xem xét, Bạch Thắng và Dương Hàn Mặc không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng ở trong lòng bác bỏ đề nghị này.
Nói giỡn, vốn đã không vừa mắt lại còn phải nhìn nhau mà ăn. Nghĩ đến hình ảnh kia, Dương Hàn Mặc liền buồn nôn, ánh mắ lạnh lẽo lại tặng cho Bạch Thắng thêm hai tia sét.
ở trước mặt Qúy Nghiên cảm xúc của anh cũng khá phong phú nhưng thỉnh thoảng vẫn còn tương đối đơ ra (không thể hiện cảm xúc gì).
Còn đổi lại với người khác thì chính là vẻ mặt kỳ quái vạn năm không đổi, âm âm trầm trầm.
Bạch Thắng bình tĩnh liếc Dương Hàn Mặc một cái, không chút để ý nói: “Yên tâm, bộ dạng anh quá già, tôi không có hứng thú.”
“Phụt” Qúy Nghiên nhịn không được, phun . thật may là trong miệng cô không có ngậm đồ ăn.
Cô yên lặng xem xét Dương Hàn Mặc, thầm nghĩ: “Mặc dù quả thật Dương Hàn Mặc thích làm vẻ mặt như người ta thiếu nợ anh ấy mấy triệu, nhìn qua cũng thành thục hơn so với tuổi thật, nhưng anh có cần phải nói thẳng như vậy hay không? Dầu gì người ta cũng là một đại soái ca nha!”
Dương Hàn Mặc buồn bực suy nghĩ, lạnh lùng nói: “Cái này gọi là mị lực của đàn ông, một tên tiểu bạch kiểm như anh thì biết cái gi?”
Choáng nha, bộ dạng ngươi mới già, cả nhà ngươi đều già, toàn bộ chung xư nhà ngươi mới là già trước tuổi!
Bạch Thắng nhìn anh, cười một tiếng: “Nếu như anh coi việc chỉ vừa gặp lại nhau sau một năm mà thấy anh giống như đã già đi 5 tuổi là một loại mị lực của đàn ông thì tôi không có ý kiến.”
Dương Hàn Mặc “……….”
Vì vậy, cứ thế lại thêm một hồi ánh mắt hoa hoa lệ lệ chém giết.
Quý Nghiên yên lặng tiếp tục ăn cơm, ai nói phụ nữ chiến tranh mới đáng sợ? miệng lưỡi của đàn ông rõ ràng cũng có thể sắc bén, cũng có thể đấu tranh kịch liệt như thế này, thật không hiểu vì sao hai người này chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên mà lại không hợp nhau như vậy?
Chẳng lẽ con người thật là có duyên phận từ kiếp trước sao? Giống như cô và Qúy Nhu còn có Dương Đình Đình, cũng là kẻ thù không có lý do.
Quý Nghiên “>_
Người ngài nhìn vào thì chính là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ rất mát mắt. nhưng, Qúy Nghiên rối rắm cắn ngón tay, tại so cô nhìn thế nào cũng đều cảm giác tổ hợp này rất quái dị?
Nhớ tới vừa rồi còn là không khí giương cung bạt kiếm, nhưng trong nháy mắt liền thay đổi thành “Hài hòa” như vậy. Được rồi, tuy nói hài hòa là chuyện tốt, nhưng mà không khí hài hòa quỷ dị như vậy ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy thêm khẩn trương á!
Nhưng nói sao cho cùng, cục diện như bây giờ không phải do cô tạo thành sao?
Trong đầu Qúy Nghiên tự động lui trở về nửa giờ trước.
Trong khuôn viên trường đại học Washington, cô bị Dương Hàn Mặc lôi kéo muốn đi, đôi mắt sắc bén của Bạch Thắng đanh lại, đang muốn ngăn cản thì ở trong góc tường yên tĩnh đột nhiên truyền tới một trận tiếng kiêu “ục ục ục” không biết phát ra từ đâu. Dương Hàn Mặc và Bachj Thắng dừng lại một giây, sau đó không hẹn mà cùng đưa ánh mắt tới bụng Qúy Nghiên.
Ùng ục ----
Một tiếng đáp lại thật dài đúng lúc vang lên.
Dương Hàn Mặc: “……”
Khóe mắt Bạch Thắng xếch lên, trong mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên.
Quý Nghiên che mặt cúi xuống thật thấp, hận không thể lập tức đào một cái hố chui vào. Thật là mất mặt!
Mà tầm mắt của hai người kia thì vẫn một mực chiếu trên người cô, Qúy Nghiên nhắm mắt, yếu ớt giải thích: “Em đói rồi.”
Cô lúng túng cười.
Thật ra thì sau đó suy nghĩ một chút, bộ dạng của mình lúc đó thật sự là quá mất mặt.
Dương Hàn Mặc còn được, dù sao cũng là người quen cũ, nhưng tại sao lại nhất định phải có thêm Bạch Thắng nữa chứ?. Qúy Nghiên thật không nói nên lời.
Cô vốn chính là vì ăn mà mới đến đây đó.
Chuyện sau đó bất tri bất giác liền thay đổi thành như bây giờ.
Nhân viên phục vụ lục tục bưng thức ăn của bọn họ lên bàn, tiệm này rất kỳ quái, chỉ có một loại thứ ăn, tên đồ ăn Qúy Nghiên cũng chưa từng nghe qua, còn rất khó đọc, chữ cũng lạ, chỉ là buôn bán thì vô cùng tốt.
Hơn nữa còn là Mộc Tây đề cử,người kia từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, khẩu vị dĩ nhiên là vô cùng kén chọn, bình thường cô ấy nói không bao giờ sai, thật sự là ăn rất ngon.
Quý Nghiên ôm mong đợi tràn đầy, gần như món ăn vừa được đặt lên bàn là nhịn khong được cầm lên ăn thử.
Mới vừa an một miếng, trong cổ họng liền tràn ngập vị cay, vừa nóng vừa kích thích, lại không hề át đi mùi vị của thức ăn, thực sự là ăn rất ngon.
Hơn nữa, cảm giác trong miệng được vị cay và mùi thơm của thức ăn này lấp đầy thực sự là cực kì sướng.
Quý Nghiên thỏa mãn than nhẹ, cảm động đến muốn rớt nước mắt! cô thật là nhớ biết bao mùi vị này. Đang muốn hỏi Bạch Thắng và Dương Hàn Mặc cảm hấy như thế nào thì chợt phát hiện hai người bịn họ bày trên bàn, động cũng không thèm động một chút. Hơn nữa, hai người này đều nhất trí có cùng một động tác là hai tay ôm ngực khác thường, một chút ý muốn niếm thử cũng không có.
Quý Nghiên ngh ngờ: “Hai anh không ăn à?”
Dương Hàn Mặc cau mày, một bộ nét mặt hết sức ghét bỏ nhìn cái bát ở trước mặt, các loại gia vị hỗn tạp ở chung một chỗ, nước canh không ra nước canh, sợi mì không ra sợi mì, còn chưa kể chỉ nhìn bề ngoài thôi người ta cũng không dám ăn. Hoài nghi nói: “Em xác định thứ này có thể ăn sao?”
Bạch Thắng không nói gì nhìn chằm chằm bát thức ăn kia, mặc dù vẻ mặt không có khó coi như Dương Hàn Mặc, nhưng hiển nhiên là cũng có nghi ngờ giống như vậy.
Tuy anh không kén ăn, chợ đêm gì đó cũng không phải là chưa từng ăn, nhưng mà cách bài trí thức ăn này … thật sự là, quá khảo nghiệm hạn cuối của con người ta rồi. không thể không nói, có thể làm ra loại đồ cực phẩm như vậy, vị này đầu bếp cũng có thể là một nhân tài có một không hai!
Quý Nghiên ăn cái gì luôn không quá khó khăn, nên đương nhiên sẽ không chú ý tới những thú này, lại nghĩ đến hoàn cảnh sinh hoạt của hai người bọn họ, khong khỏi đề nghĩ: “Thử một chút đi, mùi vị cũng không tệ lắm. nếu thực sự không chịu nổi cách bài trí này thì các anh không cần nhìn vào bát, lúc ăn cứ nghiên đầu nhìn đối phương ăn là được rồi.”
Quý Nghiên bình tĩnh mà xem xét, Bạch Thắng và Dương Hàn Mặc không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng ở trong lòng bác bỏ đề nghị này.
Nói giỡn, vốn đã không vừa mắt lại còn phải nhìn nhau mà ăn. Nghĩ đến hình ảnh kia, Dương Hàn Mặc liền buồn nôn, ánh mắ lạnh lẽo lại tặng cho Bạch Thắng thêm hai tia sét.
ở trước mặt Qúy Nghiên cảm xúc của anh cũng khá phong phú nhưng thỉnh thoảng vẫn còn tương đối đơ ra (không thể hiện cảm xúc gì).
Còn đổi lại với người khác thì chính là vẻ mặt kỳ quái vạn năm không đổi, âm âm trầm trầm.
Bạch Thắng bình tĩnh liếc Dương Hàn Mặc một cái, không chút để ý nói: “Yên tâm, bộ dạng anh quá già, tôi không có hứng thú.”
“Phụt” Qúy Nghiên nhịn không được, phun . thật may là trong miệng cô không có ngậm đồ ăn.
Cô yên lặng xem xét Dương Hàn Mặc, thầm nghĩ: “Mặc dù quả thật Dương Hàn Mặc thích làm vẻ mặt như người ta thiếu nợ anh ấy mấy triệu, nhìn qua cũng thành thục hơn so với tuổi thật, nhưng anh có cần phải nói thẳng như vậy hay không? Dầu gì người ta cũng là một đại soái ca nha!”
Dương Hàn Mặc buồn bực suy nghĩ, lạnh lùng nói: “Cái này gọi là mị lực của đàn ông, một tên tiểu bạch kiểm như anh thì biết cái gi?”
Choáng nha, bộ dạng ngươi mới già, cả nhà ngươi đều già, toàn bộ chung xư nhà ngươi mới là già trước tuổi!
Bạch Thắng nhìn anh, cười một tiếng: “Nếu như anh coi việc chỉ vừa gặp lại nhau sau một năm mà thấy anh giống như đã già đi 5 tuổi là một loại mị lực của đàn ông thì tôi không có ý kiến.”
Dương Hàn Mặc “……….”
Vì vậy, cứ thế lại thêm một hồi ánh mắt hoa hoa lệ lệ chém giết.
Quý Nghiên yên lặng tiếp tục ăn cơm, ai nói phụ nữ chiến tranh mới đáng sợ? miệng lưỡi của đàn ông rõ ràng cũng có thể sắc bén, cũng có thể đấu tranh kịch liệt như thế này, thật không hiểu vì sao hai người này chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên mà lại không hợp nhau như vậy?
Chẳng lẽ con người thật là có duyên phận từ kiếp trước sao? Giống như cô và Qúy Nhu còn có Dương Đình Đình, cũng là kẻ thù không có lý do.
Quý Nghiên “>_