-
Chương 6: Chương 6
Nụ cười của Vu Trinh cứng đờ trên khóe miệng, ngơ ngác một lúc lâu mới buông tay khỏi quần anh.
Lúc Vu Trinh đi ra từ ghế lô chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã thẳng xuống, thật sự cô không nghĩ đến Hứa Nghiên Bách lại không khách khí như vậy.
Mấy năm nay, dựa vào gương mặt có vài phần giống Lâm Thanh Diệu này giúp cô lăn lộn như cá gặp nước trong giới thuộc về Lâm Thanh Diệu, cô cắt kiểu tóc Lâm Thanh Diệu thường cắt, mặc quần áo Lâm Thanh Diệu thích mặc, chỉ cần biểu hiện ra thần thái gần giống Lâm Thanh Diệu là có thể đạt được không ít chỗ tốt.
Điều này khiến cô hình thành một loại tâm lý đương nhiên, cho rằng chỗ Hứa Nghiên Bách cũng giống như vậy, ai biết kết quả lại khiến cô khó chịu như vậy.
Nhưng đổi góc độ nghĩ lại, Hứa Nghiên Bách không ăn bộ dạng này, chứng tỏ căn bản anh ta chẳng có ý nghĩ gì với Lâm Thanh Diệu, cũng đúng, tuy quan hệ giữa Hứa Nghiên Bách và Tưởng Thiên Du rất tốt, nhưng anh ta và Lâm Thanh Diệu cũng chẳng nói với nhau vài câu.
Vu Trinh cũng không đi chào Vương Tỉ, rời khỏi đó.
Trong phòng, Hứa Nghiên Bách lại rót thêm một ly nước rồi chậm rãi uống, loại người tinh anh như Hứa Nghiên Bách sao lại không nhìn ra chút tâm tư đó của Vu Trinh, huống chi anh yêu thầm Lâm Thanh Diệu nhiều năm như vậy, dáng vẻ của Lâm Thanh Diệu sớm đã khắc sâu trong đầu anh, Vẻ mặt của Vu Trinh vừa xuất hiện, anh liền biết cô ta đang cố ý bắt chước cô, Tưởng Thiên Du ăn được bộ này của cô ta, không có nghĩa là anh cũng ăn.
Tiệc tan, Hứa Nghiên Bách không quay về nhà, anh bảo trợ lý lái xe đến phố Hồng Nam, giờ đã là mười một giờ đêm, trung tâm thương mại đã đóng cửa, trên đường thưa thớt người, thỉnh thoảng có một hai người say rượu lảo đảo đi ven đường.
Xe dừng bên ngoài trung tâm thương mại, bên kia đường là một công viên, từ công viên đi bên phải sang chính là nhà của Lâm Thanh Diệu.
Phố Hồng Nam thay đổi rất nhiều so với lúc anh còn đi học, đường sá đã được mở rộng, cây đa trong công viên cũng lớn hơn rất nhiều, đèn đường cũng sáng hơn trước.
Anh nhớ rất nhiều đêm, cũng là vào giờ này, sau tiết tự học buổi tối, anh sẽ đi theo phía sau cô từ con phố này, cũng ở vị trí này, châm một điếu thuốc lẳng lặng hút, nhìn cô đi vào tiểu khu.
Phần lớn thời gian cô đều ở với bạn bè, có đôi khi anh sẽ tiễn cô cùng Tưởng Thiên Du, anh đi không xa không gần phía sau hai người, không nói lời nào nhìn hai người phía trước cười đùa.
Gần đây trong khoảng thời gian này anh thường xuyên tới chỗ này, thỉnh thoảng còn đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, nhưng chưa từng gặp được cô.
Anh lấy bức ảnh kia ra, nửa khuôn mặt của cô gái rất giống Lâm Thanh Diệu.
Cảnh sát Lý nói không sai, trông chừng một chuyện không thể nào xảy là một chuyện rất đau khổ, có lẽ anh nên lựa chọn chấp nhận.
Ngay cả Tưởng Thiên Du yêu cô như vậy không phải cũng đã buông bỏ cô rồi sao?
Tốt xấu gì Tưởng Thiên Du còn lớn lên từ nhỏ với cô, yêu đương với cô lâu như vậy, hai người còn trở thành vợ chồng, còn anh thì sao? Khoảng cách gần nhất giữa anh và Lâm Thanh Diệu chính là trên sân bóng rổ cấp 3, anh nghỉ ngơi giữa trận, vừa lúc cô đến trường của bọn họ cổ vũ cho Tưởng Thiên Du, anh đi tới phía sau cô nhìn bộ dáng cổ vũ cho Tưởng Thiên Du của cô, gió thổi qua, thổi mái tóc cô lướt qua chóp mũi anh.
Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ rằng thời niên thiếu ngây ngô, bộp chộp vô vị ấy anh sẽ yêu một cô gái, còn là một cô gái hoàn toàn không cùng thế giới với anh.
Càng không nghĩ tới, sau khi yêu cô gái ấy mới biết cô ấy và bạn thân mình là người yêu của nhau, bọn họ là thanh mai trúc mã, mến mộ lẫn nhau.
Anh không thể làm bất cứ điều gì khác, chỉ có thể chứng kiến tình yêu của họ như một người ngoài cuộc.
Thanh mai trúc mã, từ đồng phục học sinh đến váy cưới, đều là người ưu tú, cùng nhau phát sáng ở nơi cao nhất, ngay cả anh cũng thừa nhận, bọn họ rất xứng đôi.
Tuy nhiên, hai người yêu nhau như vậy cũng từng chia tay một khoảng thời gian, lúc vừa học năm nhất, Lâm Thanh Diệu ở lại thành phố An, mà Tưởng Thiên Du thi vào thành phố khác, hôm đó đột nhiên Lâm Thanh Diệu đề nghị chia tay, Tưởng Thiên Du thống khổ không chịu nổi, trùng hợp anh cũng ở thành phố An, Tưởng Thiên Du nhờ anh hỏi thăm giúp.
Anh tốn kha khá tâm tư mới nghe được tình huống của Lâm Thanh Diệu, thì ra cô bị bệnh, bạch cầu của cô đột nhiên giảm xuống đáng sợ, khi đó vẫn chưa chuẩn đoán, nhưng tình huống không lạc quan cho lắm, cô cho rằng mình bị ung thư máu, bởi vì trong nhà cô từng có người bị ung thư máu.
Cô không nói với ai, tự mình đi đăng ký kiểm tra, ngay cả người nhà cũng không biết.
Sau khi biết tình hình của mình không lạc quan, cô đã nói lời chia tay với Tưởng Thiên Du.
Sau đó anh tìm được cô, biết chuyện cô mắc bệnh, cô xin anh tạm thời đừng để Tưởng Thiên Du và người nhà cô biết, cô sợ bọn họ lo lắng, anh đồng ý.
Thật ra khi đó anh có tâm tư riêng, chỉ có anh biết cô bị bệnh, chỉ có anh đến bệnh viện làm bạn cùng cô, anh sẽ nấu cơm cho cô, mua hoa quả cho cô, lúc cô truyền dịch anh cũng sẽ ở bên cạnh.
Anh chưa bao giờ theo đuổi một cô gái, anh từ từ tiến lại gần cô một cách vụng về.
Anh thừa nhận đúng là anh muốn thừa dịp chen vào, dù sao cô và Tưởng Thiên Du không phải đã chia tay rồi sao? Anh vốn cũng là một người không có đạo đức, sau khi biết cô và Tưởng Thiên Du ở bên nhau, anh không gắng đoạt lấy, cũng không nói cho bất cứ ai tâm tư của anh, như vậy đã đủ đạo nghĩa lắm rồi.
Nhưng ngày đó, Lâm Thanh Diệu đã xoá bỏ tất cả những suy nghĩ của anh.
Anh nhớ rõ đó là một buổi tối, cô vừa truyền dịch xong nằm nghiêng trên giường, anh gọt táo giúp cô, thật ra anh cũng không biết cách chăm sóc người khác, đó cũng là lần đầu tiên anh kiên nhẫn chăm sóc một cô gái đến như thế, quả táo bị anh gọt trông rất khó coi.
Anh hỏi cô buổi tối muốn ăn gì, cô không trả lời, anh tự mình nói chuyện phiếm với cô, anh cũng không biết nói chuyện phiếm, nói một ít chuyện nhảm nhí, kết quả của cô sắp có, anh biết cô đang lo lắng, rất lo lắng, anh muốn dùng phương thức của mình giúp cô thả lỏng.
Cô vẫn im lặng rất lâu, đột nhiên mở miệng.
“Hứa Nghiên Bách, tớ sẽ không thích cậu.”
Con dao gọt hoa quả đột nhiên cắt trúng tay, trong chớp mắt máu trào ra, anh ngây người trong chốc lát mới phản ứng được lại, nắm chặt vết cắt kia, nắm thật chặt, máu vẫn theo kẽ tay tràn ra ngoài.
Cô là một cô gái thông minh, có lẽ đã nhận ra tâm tư của anh.
Không thể nào hình dung được cảm giác lúc nghe được câu nói ấy, chính là cảm thấy nơi nào đó trong thân thể đau đớn kịch liệt, đau đến mức không còn cảm nhận được vết thương trên tay.
Anh nhớ rõ bản thân lúc ấy, chỉ là không sao cả, cười một cái, nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, là Tưởng Thiên Du nhờ tôi chăm sóc cậu.
”
Cô không nói gì nữa
Cho dù cô có nhìn ra suy nghĩ của anh hay không, nhưng lời này xem như là lời cảnh cáo của cô dành cho anh.
Hứa Nghiên Bách, tớ sẽ không thích cậu.
Vì vậy, cậu không cần phải uổng phí sức lực.
Là ý đó.
Sau khi có kết quả, cô không mắc bệnh ung thư máu, chỉ bị nhiễm virus, cô xuất viện, làm hoà với Tưởng Thiên Du.
Trong thời gian cô bị bệnh, anh ở bệnh viện vụng về chăm sóc cô, nếu như không có đoạn ái muội kia cũng sẽ không được cô nhớ kỹ, trong dòng tình yêu dài của cô và Tưởng Thiên Du, chút ái muội này tính là gì.
Bọn họ yêu nhau như vậy, giống như từ lúc sinh ra đã nhất định phải được ở bên nhau, cô cũng vì Tưởng Thiên Du mà từ chối tất cả ái muội.
Trong thế giới của Lâm Thanh Diệu, Hứa Nghiên Bách anh chỉ được xem như một nhân vật không quan trọng, cô sẽ không liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái, đương nhiên cũng sẽ không nhớ rõ.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua tấm ảnh, cũng không biết đã bao nhiêu lần như vậy, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay liên quan đến cô đều sẽ khiến anh giống như con quay mất khống chế, nhưng cuối cùng đều là mừng hụt, từ mong chờ đến thất vọng, cảnh sát Lý nói không sai, trông chừng một chuyện không thể nào xảy ra là chuyện đau khổ đến mức nào, đã như vậy vì sao còn cố chấp không chịu quay đầu lại.
Bởi vì không cam lòng, bởi vì loại không cam lòng ấy khiến anh điên cuồng muốn liều mạng cả đời.
Đột nhiên một cơn đau đầu ập đến, anh lấy hộp thuốc rút một điếu ra châm lửa, hung hăng hít một hơi giảm bớt chút đau đớn.
Anh dùng ngón tay xoa xoa, nhắm mắt kìm nén cỗ đau đớn kia.
Không biết có phải đã trở thành một căn bệnh hay không, mỗi lần nghĩ đến cô quá nhiều sẽ đau đầu.
Vẫn phải ngàn quay trăm chuyển lần đau mới hoàn toàn bỏ qua.
Đau đến chỗ gay gắt nhất đột nhiên anh bật cười, hệt như loại đau khổ này khiến anh sung sướng hơn nhiều, rõ ràng đau đến vẻ mặt mất tự nhiên lại hết lần này tới lần khác còn cười, vừa biến thái lại điên cuồng hưởng thụ đau khổ cô mang đến cho anh.
“Lâm Thanh Diệu.”
Trong tiếng cười rầu rĩ, anh đọc tên cô, khuếch tán trong bóng đêm đen tối, như có như không.
**
Công việc hiện tại của Trần Nhược Tố là giúp mẹ đi giao hàng, làm chân chạy việc, việc làm ăn trong cửa hàng cũng không tệ lắm, một ngày cô cũng có thể kiếm được hai ba trăm phí chạy việc vặt.
Đi đưa đồ ăn cả một ngày, Trần Lạc Trân nấu mì ruột già cay mà Trần Nhược Tố thích ăn, ruột già hầm rất mềm, ngấm nước canh nồng đậm, làm một ngụm vừa thơm vừa mềm.
- Đúng rồi, con còn nhớ cháu ngoại nhà bà Dương cách vách không? Tên thật là Khang.
Trần Lạc Trân đột nhiên nói một câu.
Trần Nhược Tố suy nghĩ một chút, cô có chút ấn tượng, bà Dương rất tốt, bà ấy có một đứa cháu ngoại đang học đại học ở nơi khác, mỗi năm được nghỉ đều đến thăm bà, nhưng Trần Nhược Tố và mẹ cô cũng mới chuyển đến nơi này một năm, chỉ gặp người tên Khang ấy vài lần.
“Sao mẹ đột nhiên nhắc tới cậu ta?”
“A Khang năm nay vừa tốt nghiệp đại học, bây giờ vào làm cho một doanh nghiệp nhà nước, mẹ và bà Dương có thương lượng một chút, muốn cho hai người gặp mặt nhau.”
Trần Nhược Tố yên lặng buông bát đũa trong tay xuống: “Không phải mẹ muốn sắp xếp cho con đi xem mắt đấy chứ? ”
“Là ý đó.”
“Con mới bao nhiêu tuổi? Con không đi đâu.
”
“Con hai mươi ba rồi,con cho rằng con còn nhỏ sao? Bây giờ mẹ còn khoẻ mạnh còn có thể chăm sóc cho con, ngày nào đó sức khoẻ của mẹ kém đi, ai chăm sóc con? Mẹ biết A Khang ấy, một đứa con trai rất nhu thuận, nói chuyện nhỏ nhẹ, mấu chốt người ta lớn lên còn rất đẹp trai, bây giờ lại vào doanh nghiệp nhà nước công tác ổn định, điều kiện tốt như vậy con còn chọn gì nữa? ”
Cô chọn chỗ nào, cô cũng không phải chưa từng thấy A Khang, vẻ ngoài đẹp không sai, nhưng hiện tại cô chỉ muốn kiếm tiền, những chuyện khác không quan tâm lắm.
“Ngày mai con đừng đi giao hàng, đi gặp mặt A Khang đã.”
Trần Nhược Tố đặt bát lên, cười ha ha nói: “Con ăn xong rồi, con đi tắm đây.
”
Xem mắt gì chứ, dù sao cô cũng không có hứng thú, sáng hôm sau Trần Nhược Tố đi, cũng bị mẹ mắng một trận, đại khái thấy cô cứng quá không chịu tìm đối tượng, Trần Lạc Trân nói vài câu rồi không nhắc lại nữa.
Chiều nay trong cửa hàng có một đơn hàng, khá xa, ở khu vực phố Hồng Nam, Trần Nhược Tố còn nhớ lần đầu tiên nhận được đơn đặt hàng trên phố Hồng Nam, nhìn thấy hai chữ “Hồng Nam” liền cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Bình thường cô không đi xa như vậy, cách chỗ ở của cô gần cả một thành phố An.
Vì loại cảm giác quen thuộc này nên cô nhận đơn, sau đó đến phố Hồng Nam, cô liền cảm thấy càng kỳ quái hơn, cảm thấy hình như mình rất quen thuộc với nơi này, nhưng trong trí nhớ của cô căn bản chưa từng đến nơi này, vì loại cảm giác quen thuộc khó hiểu này, bây giờ lại thấy bên kia đường Hồng Nam trên danh sách, cô hơi cân nhắc chút rồi cũng nhận.
Trần Nhược Tố sau khi giao hàng xong cưỡi xe điện nhỏ đi dạo xung quanh.
Cô muốn tìm hiểu cho rõ loại cảm giác quen thuộc này rốt cuộc là chuyện gì.
Hiện tại cô cưỡi xe điện nhỏ của cô dừng trước một công viên nào đó, cô nhìn lướt qua công viên.
Công viên này hẳn là xây dựng khá lâu rồi, thoạt nhìn có cảm giác cổ xưa, cây cối trong công viên rất lớn, tán cây như nắp đậy, âm u dày đặc làm cho cả công viên trở nên tĩnh mịch, đúng lúc cô dừng lại bên dưới một gốc cây cổ thụ.
Vẫn có cảm giác quen thuộc khó hiểu như cũ, nhưng cô không nhớ là cô đã tới nơi này nha.
Sau khi tan tầm Hứa Nghiên Bách lái xe đến phố Hồng Nam, anh không gọi trợ lý, tự mình lái xe.
Cũng không biết vì sao lại muốn đến chỗ này, tìm lâu như vậy cũng chẳng tìm được, có lẽ người được chụp kia chỉ là có nửa khuôn mặt dưới giống Lâm Thanh Diệu thôi.
Nhưng mà vẫn là không cam lòng, không cam lòng buông bỏ như vậy, ít nhất, tốt xấu gì cũng đã xuất hiện một người giống cô, có lẽ nên thử vận may thêm lần nữa.
Lúc này trên đường đang dừng đèn đỏ, Hứa Nghiên Bách dừng xe lại, ánh mắt đang tùy ý quan sát bên ngoài cửa sổ chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, ánh mắt đang định dời đi đột nhiên dừng lại, dừng lại trên người ấy, người ấy cưỡi một chiếc xe điện dừng trước cửa công viên, trên đầu cô đội mũ bảo hiểm, đang quan sát công viên.
Trong nháy mắt Hứa Nghiên Bách cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, bằng không là vì sao, anh nhìn thấy Lâm Thanh Diệu, một Lâm Thanh Diệu sống động, cô ở đó, ngay tại nơi ánh mắt anh có thể chạm tới..
Lúc Vu Trinh đi ra từ ghế lô chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã thẳng xuống, thật sự cô không nghĩ đến Hứa Nghiên Bách lại không khách khí như vậy.
Mấy năm nay, dựa vào gương mặt có vài phần giống Lâm Thanh Diệu này giúp cô lăn lộn như cá gặp nước trong giới thuộc về Lâm Thanh Diệu, cô cắt kiểu tóc Lâm Thanh Diệu thường cắt, mặc quần áo Lâm Thanh Diệu thích mặc, chỉ cần biểu hiện ra thần thái gần giống Lâm Thanh Diệu là có thể đạt được không ít chỗ tốt.
Điều này khiến cô hình thành một loại tâm lý đương nhiên, cho rằng chỗ Hứa Nghiên Bách cũng giống như vậy, ai biết kết quả lại khiến cô khó chịu như vậy.
Nhưng đổi góc độ nghĩ lại, Hứa Nghiên Bách không ăn bộ dạng này, chứng tỏ căn bản anh ta chẳng có ý nghĩ gì với Lâm Thanh Diệu, cũng đúng, tuy quan hệ giữa Hứa Nghiên Bách và Tưởng Thiên Du rất tốt, nhưng anh ta và Lâm Thanh Diệu cũng chẳng nói với nhau vài câu.
Vu Trinh cũng không đi chào Vương Tỉ, rời khỏi đó.
Trong phòng, Hứa Nghiên Bách lại rót thêm một ly nước rồi chậm rãi uống, loại người tinh anh như Hứa Nghiên Bách sao lại không nhìn ra chút tâm tư đó của Vu Trinh, huống chi anh yêu thầm Lâm Thanh Diệu nhiều năm như vậy, dáng vẻ của Lâm Thanh Diệu sớm đã khắc sâu trong đầu anh, Vẻ mặt của Vu Trinh vừa xuất hiện, anh liền biết cô ta đang cố ý bắt chước cô, Tưởng Thiên Du ăn được bộ này của cô ta, không có nghĩa là anh cũng ăn.
Tiệc tan, Hứa Nghiên Bách không quay về nhà, anh bảo trợ lý lái xe đến phố Hồng Nam, giờ đã là mười một giờ đêm, trung tâm thương mại đã đóng cửa, trên đường thưa thớt người, thỉnh thoảng có một hai người say rượu lảo đảo đi ven đường.
Xe dừng bên ngoài trung tâm thương mại, bên kia đường là một công viên, từ công viên đi bên phải sang chính là nhà của Lâm Thanh Diệu.
Phố Hồng Nam thay đổi rất nhiều so với lúc anh còn đi học, đường sá đã được mở rộng, cây đa trong công viên cũng lớn hơn rất nhiều, đèn đường cũng sáng hơn trước.
Anh nhớ rất nhiều đêm, cũng là vào giờ này, sau tiết tự học buổi tối, anh sẽ đi theo phía sau cô từ con phố này, cũng ở vị trí này, châm một điếu thuốc lẳng lặng hút, nhìn cô đi vào tiểu khu.
Phần lớn thời gian cô đều ở với bạn bè, có đôi khi anh sẽ tiễn cô cùng Tưởng Thiên Du, anh đi không xa không gần phía sau hai người, không nói lời nào nhìn hai người phía trước cười đùa.
Gần đây trong khoảng thời gian này anh thường xuyên tới chỗ này, thỉnh thoảng còn đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, nhưng chưa từng gặp được cô.
Anh lấy bức ảnh kia ra, nửa khuôn mặt của cô gái rất giống Lâm Thanh Diệu.
Cảnh sát Lý nói không sai, trông chừng một chuyện không thể nào xảy là một chuyện rất đau khổ, có lẽ anh nên lựa chọn chấp nhận.
Ngay cả Tưởng Thiên Du yêu cô như vậy không phải cũng đã buông bỏ cô rồi sao?
Tốt xấu gì Tưởng Thiên Du còn lớn lên từ nhỏ với cô, yêu đương với cô lâu như vậy, hai người còn trở thành vợ chồng, còn anh thì sao? Khoảng cách gần nhất giữa anh và Lâm Thanh Diệu chính là trên sân bóng rổ cấp 3, anh nghỉ ngơi giữa trận, vừa lúc cô đến trường của bọn họ cổ vũ cho Tưởng Thiên Du, anh đi tới phía sau cô nhìn bộ dáng cổ vũ cho Tưởng Thiên Du của cô, gió thổi qua, thổi mái tóc cô lướt qua chóp mũi anh.
Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ rằng thời niên thiếu ngây ngô, bộp chộp vô vị ấy anh sẽ yêu một cô gái, còn là một cô gái hoàn toàn không cùng thế giới với anh.
Càng không nghĩ tới, sau khi yêu cô gái ấy mới biết cô ấy và bạn thân mình là người yêu của nhau, bọn họ là thanh mai trúc mã, mến mộ lẫn nhau.
Anh không thể làm bất cứ điều gì khác, chỉ có thể chứng kiến tình yêu của họ như một người ngoài cuộc.
Thanh mai trúc mã, từ đồng phục học sinh đến váy cưới, đều là người ưu tú, cùng nhau phát sáng ở nơi cao nhất, ngay cả anh cũng thừa nhận, bọn họ rất xứng đôi.
Tuy nhiên, hai người yêu nhau như vậy cũng từng chia tay một khoảng thời gian, lúc vừa học năm nhất, Lâm Thanh Diệu ở lại thành phố An, mà Tưởng Thiên Du thi vào thành phố khác, hôm đó đột nhiên Lâm Thanh Diệu đề nghị chia tay, Tưởng Thiên Du thống khổ không chịu nổi, trùng hợp anh cũng ở thành phố An, Tưởng Thiên Du nhờ anh hỏi thăm giúp.
Anh tốn kha khá tâm tư mới nghe được tình huống của Lâm Thanh Diệu, thì ra cô bị bệnh, bạch cầu của cô đột nhiên giảm xuống đáng sợ, khi đó vẫn chưa chuẩn đoán, nhưng tình huống không lạc quan cho lắm, cô cho rằng mình bị ung thư máu, bởi vì trong nhà cô từng có người bị ung thư máu.
Cô không nói với ai, tự mình đi đăng ký kiểm tra, ngay cả người nhà cũng không biết.
Sau khi biết tình hình của mình không lạc quan, cô đã nói lời chia tay với Tưởng Thiên Du.
Sau đó anh tìm được cô, biết chuyện cô mắc bệnh, cô xin anh tạm thời đừng để Tưởng Thiên Du và người nhà cô biết, cô sợ bọn họ lo lắng, anh đồng ý.
Thật ra khi đó anh có tâm tư riêng, chỉ có anh biết cô bị bệnh, chỉ có anh đến bệnh viện làm bạn cùng cô, anh sẽ nấu cơm cho cô, mua hoa quả cho cô, lúc cô truyền dịch anh cũng sẽ ở bên cạnh.
Anh chưa bao giờ theo đuổi một cô gái, anh từ từ tiến lại gần cô một cách vụng về.
Anh thừa nhận đúng là anh muốn thừa dịp chen vào, dù sao cô và Tưởng Thiên Du không phải đã chia tay rồi sao? Anh vốn cũng là một người không có đạo đức, sau khi biết cô và Tưởng Thiên Du ở bên nhau, anh không gắng đoạt lấy, cũng không nói cho bất cứ ai tâm tư của anh, như vậy đã đủ đạo nghĩa lắm rồi.
Nhưng ngày đó, Lâm Thanh Diệu đã xoá bỏ tất cả những suy nghĩ của anh.
Anh nhớ rõ đó là một buổi tối, cô vừa truyền dịch xong nằm nghiêng trên giường, anh gọt táo giúp cô, thật ra anh cũng không biết cách chăm sóc người khác, đó cũng là lần đầu tiên anh kiên nhẫn chăm sóc một cô gái đến như thế, quả táo bị anh gọt trông rất khó coi.
Anh hỏi cô buổi tối muốn ăn gì, cô không trả lời, anh tự mình nói chuyện phiếm với cô, anh cũng không biết nói chuyện phiếm, nói một ít chuyện nhảm nhí, kết quả của cô sắp có, anh biết cô đang lo lắng, rất lo lắng, anh muốn dùng phương thức của mình giúp cô thả lỏng.
Cô vẫn im lặng rất lâu, đột nhiên mở miệng.
“Hứa Nghiên Bách, tớ sẽ không thích cậu.”
Con dao gọt hoa quả đột nhiên cắt trúng tay, trong chớp mắt máu trào ra, anh ngây người trong chốc lát mới phản ứng được lại, nắm chặt vết cắt kia, nắm thật chặt, máu vẫn theo kẽ tay tràn ra ngoài.
Cô là một cô gái thông minh, có lẽ đã nhận ra tâm tư của anh.
Không thể nào hình dung được cảm giác lúc nghe được câu nói ấy, chính là cảm thấy nơi nào đó trong thân thể đau đớn kịch liệt, đau đến mức không còn cảm nhận được vết thương trên tay.
Anh nhớ rõ bản thân lúc ấy, chỉ là không sao cả, cười một cái, nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, là Tưởng Thiên Du nhờ tôi chăm sóc cậu.
”
Cô không nói gì nữa
Cho dù cô có nhìn ra suy nghĩ của anh hay không, nhưng lời này xem như là lời cảnh cáo của cô dành cho anh.
Hứa Nghiên Bách, tớ sẽ không thích cậu.
Vì vậy, cậu không cần phải uổng phí sức lực.
Là ý đó.
Sau khi có kết quả, cô không mắc bệnh ung thư máu, chỉ bị nhiễm virus, cô xuất viện, làm hoà với Tưởng Thiên Du.
Trong thời gian cô bị bệnh, anh ở bệnh viện vụng về chăm sóc cô, nếu như không có đoạn ái muội kia cũng sẽ không được cô nhớ kỹ, trong dòng tình yêu dài của cô và Tưởng Thiên Du, chút ái muội này tính là gì.
Bọn họ yêu nhau như vậy, giống như từ lúc sinh ra đã nhất định phải được ở bên nhau, cô cũng vì Tưởng Thiên Du mà từ chối tất cả ái muội.
Trong thế giới của Lâm Thanh Diệu, Hứa Nghiên Bách anh chỉ được xem như một nhân vật không quan trọng, cô sẽ không liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái, đương nhiên cũng sẽ không nhớ rõ.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua tấm ảnh, cũng không biết đã bao nhiêu lần như vậy, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay liên quan đến cô đều sẽ khiến anh giống như con quay mất khống chế, nhưng cuối cùng đều là mừng hụt, từ mong chờ đến thất vọng, cảnh sát Lý nói không sai, trông chừng một chuyện không thể nào xảy ra là chuyện đau khổ đến mức nào, đã như vậy vì sao còn cố chấp không chịu quay đầu lại.
Bởi vì không cam lòng, bởi vì loại không cam lòng ấy khiến anh điên cuồng muốn liều mạng cả đời.
Đột nhiên một cơn đau đầu ập đến, anh lấy hộp thuốc rút một điếu ra châm lửa, hung hăng hít một hơi giảm bớt chút đau đớn.
Anh dùng ngón tay xoa xoa, nhắm mắt kìm nén cỗ đau đớn kia.
Không biết có phải đã trở thành một căn bệnh hay không, mỗi lần nghĩ đến cô quá nhiều sẽ đau đầu.
Vẫn phải ngàn quay trăm chuyển lần đau mới hoàn toàn bỏ qua.
Đau đến chỗ gay gắt nhất đột nhiên anh bật cười, hệt như loại đau khổ này khiến anh sung sướng hơn nhiều, rõ ràng đau đến vẻ mặt mất tự nhiên lại hết lần này tới lần khác còn cười, vừa biến thái lại điên cuồng hưởng thụ đau khổ cô mang đến cho anh.
“Lâm Thanh Diệu.”
Trong tiếng cười rầu rĩ, anh đọc tên cô, khuếch tán trong bóng đêm đen tối, như có như không.
**
Công việc hiện tại của Trần Nhược Tố là giúp mẹ đi giao hàng, làm chân chạy việc, việc làm ăn trong cửa hàng cũng không tệ lắm, một ngày cô cũng có thể kiếm được hai ba trăm phí chạy việc vặt.
Đi đưa đồ ăn cả một ngày, Trần Lạc Trân nấu mì ruột già cay mà Trần Nhược Tố thích ăn, ruột già hầm rất mềm, ngấm nước canh nồng đậm, làm một ngụm vừa thơm vừa mềm.
- Đúng rồi, con còn nhớ cháu ngoại nhà bà Dương cách vách không? Tên thật là Khang.
Trần Lạc Trân đột nhiên nói một câu.
Trần Nhược Tố suy nghĩ một chút, cô có chút ấn tượng, bà Dương rất tốt, bà ấy có một đứa cháu ngoại đang học đại học ở nơi khác, mỗi năm được nghỉ đều đến thăm bà, nhưng Trần Nhược Tố và mẹ cô cũng mới chuyển đến nơi này một năm, chỉ gặp người tên Khang ấy vài lần.
“Sao mẹ đột nhiên nhắc tới cậu ta?”
“A Khang năm nay vừa tốt nghiệp đại học, bây giờ vào làm cho một doanh nghiệp nhà nước, mẹ và bà Dương có thương lượng một chút, muốn cho hai người gặp mặt nhau.”
Trần Nhược Tố yên lặng buông bát đũa trong tay xuống: “Không phải mẹ muốn sắp xếp cho con đi xem mắt đấy chứ? ”
“Là ý đó.”
“Con mới bao nhiêu tuổi? Con không đi đâu.
”
“Con hai mươi ba rồi,con cho rằng con còn nhỏ sao? Bây giờ mẹ còn khoẻ mạnh còn có thể chăm sóc cho con, ngày nào đó sức khoẻ của mẹ kém đi, ai chăm sóc con? Mẹ biết A Khang ấy, một đứa con trai rất nhu thuận, nói chuyện nhỏ nhẹ, mấu chốt người ta lớn lên còn rất đẹp trai, bây giờ lại vào doanh nghiệp nhà nước công tác ổn định, điều kiện tốt như vậy con còn chọn gì nữa? ”
Cô chọn chỗ nào, cô cũng không phải chưa từng thấy A Khang, vẻ ngoài đẹp không sai, nhưng hiện tại cô chỉ muốn kiếm tiền, những chuyện khác không quan tâm lắm.
“Ngày mai con đừng đi giao hàng, đi gặp mặt A Khang đã.”
Trần Nhược Tố đặt bát lên, cười ha ha nói: “Con ăn xong rồi, con đi tắm đây.
”
Xem mắt gì chứ, dù sao cô cũng không có hứng thú, sáng hôm sau Trần Nhược Tố đi, cũng bị mẹ mắng một trận, đại khái thấy cô cứng quá không chịu tìm đối tượng, Trần Lạc Trân nói vài câu rồi không nhắc lại nữa.
Chiều nay trong cửa hàng có một đơn hàng, khá xa, ở khu vực phố Hồng Nam, Trần Nhược Tố còn nhớ lần đầu tiên nhận được đơn đặt hàng trên phố Hồng Nam, nhìn thấy hai chữ “Hồng Nam” liền cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Bình thường cô không đi xa như vậy, cách chỗ ở của cô gần cả một thành phố An.
Vì loại cảm giác quen thuộc này nên cô nhận đơn, sau đó đến phố Hồng Nam, cô liền cảm thấy càng kỳ quái hơn, cảm thấy hình như mình rất quen thuộc với nơi này, nhưng trong trí nhớ của cô căn bản chưa từng đến nơi này, vì loại cảm giác quen thuộc khó hiểu này, bây giờ lại thấy bên kia đường Hồng Nam trên danh sách, cô hơi cân nhắc chút rồi cũng nhận.
Trần Nhược Tố sau khi giao hàng xong cưỡi xe điện nhỏ đi dạo xung quanh.
Cô muốn tìm hiểu cho rõ loại cảm giác quen thuộc này rốt cuộc là chuyện gì.
Hiện tại cô cưỡi xe điện nhỏ của cô dừng trước một công viên nào đó, cô nhìn lướt qua công viên.
Công viên này hẳn là xây dựng khá lâu rồi, thoạt nhìn có cảm giác cổ xưa, cây cối trong công viên rất lớn, tán cây như nắp đậy, âm u dày đặc làm cho cả công viên trở nên tĩnh mịch, đúng lúc cô dừng lại bên dưới một gốc cây cổ thụ.
Vẫn có cảm giác quen thuộc khó hiểu như cũ, nhưng cô không nhớ là cô đã tới nơi này nha.
Sau khi tan tầm Hứa Nghiên Bách lái xe đến phố Hồng Nam, anh không gọi trợ lý, tự mình lái xe.
Cũng không biết vì sao lại muốn đến chỗ này, tìm lâu như vậy cũng chẳng tìm được, có lẽ người được chụp kia chỉ là có nửa khuôn mặt dưới giống Lâm Thanh Diệu thôi.
Nhưng mà vẫn là không cam lòng, không cam lòng buông bỏ như vậy, ít nhất, tốt xấu gì cũng đã xuất hiện một người giống cô, có lẽ nên thử vận may thêm lần nữa.
Lúc này trên đường đang dừng đèn đỏ, Hứa Nghiên Bách dừng xe lại, ánh mắt đang tùy ý quan sát bên ngoài cửa sổ chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, ánh mắt đang định dời đi đột nhiên dừng lại, dừng lại trên người ấy, người ấy cưỡi một chiếc xe điện dừng trước cửa công viên, trên đầu cô đội mũ bảo hiểm, đang quan sát công viên.
Trong nháy mắt Hứa Nghiên Bách cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, bằng không là vì sao, anh nhìn thấy Lâm Thanh Diệu, một Lâm Thanh Diệu sống động, cô ở đó, ngay tại nơi ánh mắt anh có thể chạm tới..