-
Chương 28
Cổ tay anh ta bị đỏ thẫm, và rỉ máu... có lẽ do bị ghế đập trúng..
"Anh thử cử động xem?"
DJ làm theo lời tôi, lắc lắc cổ tay... và..
"Ahh..!"
"Đau à? Ôi...có khi anh ko chỉ bị chảy máu..nó bong gân luôn rồi -_-"
"...chắc là ko.. mai sẽ khỏi"
"Anh còn bị đau ở đâu nữa?"
"......Về!"
O_o -__- okay, về...
DJ giơ tay chào mọi người trong quán rồi ra đẩy cửa chờ tôi,
Tôi cũng định theo sau, nhưng sực nhớ tới chiếc kèn vẫn còn ở trên bàn..
Lúc nãy do trận đánh nhau nó đã bị rơi đâu đó.
Chiếc kèn... tôi quỳ xuống mò mẫm...
Đâu rồi nhỉ...mất thì uổng quá. Đồ hiếm mà. Và vì nó mà đã xảy ra nhiều chuyện!! ><
"Em làm gì vậy?"
"Chiếc kèn, nó đâu rồi?"
"Em tìm nó à? Hãy đứng dậy đi. Tôi đang giữ đây"
Trời ạh, sao ko nói sớm???
Tôi bực bội đứng lên và đi ra ngoài...
"Cầm lấy."
"Gì vậy? Sao đưa cho em?"
"Nó là của em. Hãy tập thổi cho tốt."
"Ko... em ko thổi được.. anh cứ giữ.."
"Tôi đã bảo em cầm lấy!"
Argh. Tôi sợ, okay. cầm thì cầm. -__-
Chú giữ xe dắt chiếc Suzuki của gã ra,
Tôi vẫn đứng đó cầm chiếc kèn ngắm nghía..nó đẹp thật...
Bỗng, 1 chiếc chìa khóa xe thảy vào thay tôi, nằm đè lên chiếc kèn.
"Huh? Gì nữa?"
"Hãy cầm lái, chở tôi."
"CÁI GÌ???"
"Tôi cũng ko muốn phải ngồi sau để 1 con bé chở đâu. Nhưng tay phải tôi ko ổn, nào, lên xe đi"
-___-
"Em ko biết chạy."
"Hử?? Ko biết?"
"Yah...ko biết."
Đi taxi thôi, hoặc là xe buýt... chỗ này anh quen kia mà, cứ gửi xe lại.
Chúng ta đón xe buýt nhé..^-^
Tôi định mở miệng đề nghị, thì đã bị ngăn lại,
Gã đẩy nhẹ tôi về phía chiếc xe..
"Lên đi, tôi sẽ ngồi sau dạy em"
"KHÔNG!"
"Em có nghe tôi nói ko hả??...."
"Không. Anh có thể ép em làm nhiều việc...trừ việc này...em ko thể!"
"Ko có gì là ko biết hay ko thể. Hãy cho chìa khóa vào ổ đi!"
......
Đừng ép tôi... đừng bắt tôi phải nhớ lại chuyện ấy...
Máu... và đứa bé chưa tượng hình..
Ko...ko...thật khủng khiếp...tôi ghét...ghét...
"Tại sao ko làm được chuyện cỏn con này..."
Tôi ko biết gã đang muốn nói gì..
Tôi bắt đầu nấc...và khóc.
khóc tức tưởi... ngồi xuống và tiếp tục khóc,
nỗi ám ảnh, sợ hãi, xấu hổ, bất lực và chán chường cho 1 ngày tồi tệ..
nước mắt cứ thế mà tuôn ra.
"Tại sao...tại sao lại ép em? tại sao đối với em như thế? tại sao?...hức hức..."
"Ơ..hơ...em..??"
"em ghét chạy xe máy!! EM GHÉT!!"
"Ok...tôi hiểu, đừng khóc... em đang hành hạ tôi với những giọt nước mắt đó!"
"EM KO MUỐN... huhuhu~~"
"Được...được, thôi nào...nín đi trời ơi.. tôi ko ép em, được chưa?? Sao lại khóc như trẻ con thế hả?"
Gã ngồi xuống cạnh tôi và nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt tôi lên,
Cái gương mặt tèm nhem nước mắt và chắc là cả nước mũi nữa TT___TT
Tôi xô anh ta ra và quệt nước mắt... Hic hic... rồi đứng dậy và lê bước đi,
Nước mắt ở đâu ra nhiều thế này...T__T
tôi mở ba lô tìm chiếc khắn... Argh!! C.K đã lấy của tôi!!
Sao hắn ko trả tôi chứ? ><
"Em đi đâu kia?"
DJ giữ lấy khuỷu tay tôi bằng cánh tay đang băng bó của anh ta,
tôi giật mạnh tay mình và...
"Ahh~~!!"
Anh ta lại ôm lấy cánh tay mình nhăn như khỉ ăn ớt... opss. Sorry, tôi quên...
Nhưng dù vậy, tôi vẫn tiếp tục đi... Ko biết gần đây có xe búyt ko nhỉ...
ko có khăn, tôi đành lấy tay áo để lau nước mắt..
"Tôi......x..xin lỗi mà."
?? Xin lỗi?? Huh? tôi có nghe nhầm?
DJ chìa chiếc khăn ra trước mặt tôi khi tôi chợt đứng lại..
sau câu nói có vẻ rất gian khổ mới thốt lên được của gã.
Ko phải quyển từ điển bị xé mất khúc "Xin lỗi" rồi àh? -__-
Còn thiếu chữ -Cảm ơn- hehehe...
"Ko cần. em đi tìm xe búyt đây."
"Mặt em ghê lắm, lau đi!"
Ghê lắm àh? Hic hic... tôi biết, có lần khóc xong, tôi nhìn vào gương,
trông tôi chẳng khác nào con ếch thật..
Tôi cầm chiếc khăn màu nâu sẫm có viền đen lên để lau mặt,
xong trả lại cho DJ.
..................
Tôi đi bộ đến gần 1km mới tìm được trạm xe búyt,
DJ vẫn đi bên cạnh tôi, và cũng lên xe..
Gã cuối cùng cũng phải đi xe búyt thôi,
chứ làm sao chạy xe về với cánh tay như thế -__-
::Trên xe búyt::
"Em...sợ chạy xe máy đến vậy?"
"yeah.."
"Tôi có thể biết...chuyện gì đã xảy ra ko?"
"Ko.."
"Vậy thôi."
DJ ko hỏi nữa, và ngồi dựa lưng vào ghế,
tay trái ôm cổ tay đau, nhắm mắt lại...còn tôi thì nhìn ra ngòai đường qua cửa sổ.
Hôm ấy, cũng trên xe búyt, C.K đã ngồi cạnh tôi..
và bây giờ là DJ..
"Anh thử cử động xem?"
DJ làm theo lời tôi, lắc lắc cổ tay... và..
"Ahh..!"
"Đau à? Ôi...có khi anh ko chỉ bị chảy máu..nó bong gân luôn rồi -_-"
"...chắc là ko.. mai sẽ khỏi"
"Anh còn bị đau ở đâu nữa?"
"......Về!"
O_o -__- okay, về...
DJ giơ tay chào mọi người trong quán rồi ra đẩy cửa chờ tôi,
Tôi cũng định theo sau, nhưng sực nhớ tới chiếc kèn vẫn còn ở trên bàn..
Lúc nãy do trận đánh nhau nó đã bị rơi đâu đó.
Chiếc kèn... tôi quỳ xuống mò mẫm...
Đâu rồi nhỉ...mất thì uổng quá. Đồ hiếm mà. Và vì nó mà đã xảy ra nhiều chuyện!! ><
"Em làm gì vậy?"
"Chiếc kèn, nó đâu rồi?"
"Em tìm nó à? Hãy đứng dậy đi. Tôi đang giữ đây"
Trời ạh, sao ko nói sớm???
Tôi bực bội đứng lên và đi ra ngoài...
"Cầm lấy."
"Gì vậy? Sao đưa cho em?"
"Nó là của em. Hãy tập thổi cho tốt."
"Ko... em ko thổi được.. anh cứ giữ.."
"Tôi đã bảo em cầm lấy!"
Argh. Tôi sợ, okay. cầm thì cầm. -__-
Chú giữ xe dắt chiếc Suzuki của gã ra,
Tôi vẫn đứng đó cầm chiếc kèn ngắm nghía..nó đẹp thật...
Bỗng, 1 chiếc chìa khóa xe thảy vào thay tôi, nằm đè lên chiếc kèn.
"Huh? Gì nữa?"
"Hãy cầm lái, chở tôi."
"CÁI GÌ???"
"Tôi cũng ko muốn phải ngồi sau để 1 con bé chở đâu. Nhưng tay phải tôi ko ổn, nào, lên xe đi"
-___-
"Em ko biết chạy."
"Hử?? Ko biết?"
"Yah...ko biết."
Đi taxi thôi, hoặc là xe buýt... chỗ này anh quen kia mà, cứ gửi xe lại.
Chúng ta đón xe buýt nhé..^-^
Tôi định mở miệng đề nghị, thì đã bị ngăn lại,
Gã đẩy nhẹ tôi về phía chiếc xe..
"Lên đi, tôi sẽ ngồi sau dạy em"
"KHÔNG!"
"Em có nghe tôi nói ko hả??...."
"Không. Anh có thể ép em làm nhiều việc...trừ việc này...em ko thể!"
"Ko có gì là ko biết hay ko thể. Hãy cho chìa khóa vào ổ đi!"
......
Đừng ép tôi... đừng bắt tôi phải nhớ lại chuyện ấy...
Máu... và đứa bé chưa tượng hình..
Ko...ko...thật khủng khiếp...tôi ghét...ghét...
"Tại sao ko làm được chuyện cỏn con này..."
Tôi ko biết gã đang muốn nói gì..
Tôi bắt đầu nấc...và khóc.
khóc tức tưởi... ngồi xuống và tiếp tục khóc,
nỗi ám ảnh, sợ hãi, xấu hổ, bất lực và chán chường cho 1 ngày tồi tệ..
nước mắt cứ thế mà tuôn ra.
"Tại sao...tại sao lại ép em? tại sao đối với em như thế? tại sao?...hức hức..."
"Ơ..hơ...em..??"
"em ghét chạy xe máy!! EM GHÉT!!"
"Ok...tôi hiểu, đừng khóc... em đang hành hạ tôi với những giọt nước mắt đó!"
"EM KO MUỐN... huhuhu~~"
"Được...được, thôi nào...nín đi trời ơi.. tôi ko ép em, được chưa?? Sao lại khóc như trẻ con thế hả?"
Gã ngồi xuống cạnh tôi và nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt tôi lên,
Cái gương mặt tèm nhem nước mắt và chắc là cả nước mũi nữa TT___TT
Tôi xô anh ta ra và quệt nước mắt... Hic hic... rồi đứng dậy và lê bước đi,
Nước mắt ở đâu ra nhiều thế này...T__T
tôi mở ba lô tìm chiếc khắn... Argh!! C.K đã lấy của tôi!!
Sao hắn ko trả tôi chứ? ><
"Em đi đâu kia?"
DJ giữ lấy khuỷu tay tôi bằng cánh tay đang băng bó của anh ta,
tôi giật mạnh tay mình và...
"Ahh~~!!"
Anh ta lại ôm lấy cánh tay mình nhăn như khỉ ăn ớt... opss. Sorry, tôi quên...
Nhưng dù vậy, tôi vẫn tiếp tục đi... Ko biết gần đây có xe búyt ko nhỉ...
ko có khăn, tôi đành lấy tay áo để lau nước mắt..
"Tôi......x..xin lỗi mà."
?? Xin lỗi?? Huh? tôi có nghe nhầm?
DJ chìa chiếc khăn ra trước mặt tôi khi tôi chợt đứng lại..
sau câu nói có vẻ rất gian khổ mới thốt lên được của gã.
Ko phải quyển từ điển bị xé mất khúc "Xin lỗi" rồi àh? -__-
Còn thiếu chữ -Cảm ơn- hehehe...
"Ko cần. em đi tìm xe búyt đây."
"Mặt em ghê lắm, lau đi!"
Ghê lắm àh? Hic hic... tôi biết, có lần khóc xong, tôi nhìn vào gương,
trông tôi chẳng khác nào con ếch thật..
Tôi cầm chiếc khăn màu nâu sẫm có viền đen lên để lau mặt,
xong trả lại cho DJ.
..................
Tôi đi bộ đến gần 1km mới tìm được trạm xe búyt,
DJ vẫn đi bên cạnh tôi, và cũng lên xe..
Gã cuối cùng cũng phải đi xe búyt thôi,
chứ làm sao chạy xe về với cánh tay như thế -__-
::Trên xe búyt::
"Em...sợ chạy xe máy đến vậy?"
"yeah.."
"Tôi có thể biết...chuyện gì đã xảy ra ko?"
"Ko.."
"Vậy thôi."
DJ ko hỏi nữa, và ngồi dựa lưng vào ghế,
tay trái ôm cổ tay đau, nhắm mắt lại...còn tôi thì nhìn ra ngòai đường qua cửa sổ.
Hôm ấy, cũng trên xe búyt, C.K đã ngồi cạnh tôi..
và bây giờ là DJ..