-
Chương 18
............
"Tui đã đưa tấm ảnh cho anh trai bà"
"Uh..thanks, tui biết rồi"
"Huh? Sao biết?"
"Ảnh gọi cho tui..."
"Thế.. ảnh có nói gì về tui ko?"
"Ko... mà nói gì về bà?"
Chẳng lẽ, tôi ko có ấn tượng gì với anh cả?
Hic... chắc là thế,
Hôm ấy tôi chỉ mặc quần Kaki và T-shirt như khi đi học..
"Ah, ảnh có nói..."
"NÓI GÌ???"
"Trời, bà làm gì la lên vậy?"
"Sorry, nhưng, nói gì?"
"...ảnh nói bà có vẻ nhút nhát. Ack, bà mà nhút nhát là tui chết liền"
Nhút nhát à? Có ko nhỉ?
Tôi ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ mặc kệ câu sau của nhỏ Mai..
Đúng rồi, hôm ấy tôi đã lúng túng như gà mắc tóc khi nhìn thấy anh lần đầu tiên.
Phải rồi...
"Sao bà bảo ko quen hắn?"
Tiếng của Diệu lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man,
Dù hơi giật mình nhưng tôi cũng cố giữ bình tĩnh để quay sang nhìn nó.
Chắc nó đã chịu hết nổi...
Sau 3 ngày im không hỏi tôi.
"Ah... bodyguard.. à ko, bà nói, Chí Kiệt hả?"
"Bà nghĩ tui nói ai?"
"Lúc bà hỏi, tui chỉ gặp hắn có 1 lần, làm sao gọi là quen?"
"Vậy bây giờ?"
"Có nói chuyện vài lần..vì hắn... ở gần nhà tui."
"Chỉ có vậy?"
"Chứ... có gì nữa?"
"Bà có thích hắn?"
"Điên à! KHÔNGG!"
"Sure??"
"Sure!!!"
Nhỏ Diệu có vẻ hài lòng với câu trả lời mạnh mẽ của tôi,
Nó cười toe và gật gù đi về chỗ ngồi, tay vuốt tóc và lẩm nhẩm gì đó.
Sure? Dĩ nhiên. Tôi ko thích hắn. tôi làm sao thích hắn được?
Tôi chỉ yêu có Hoàng tử, chỉ có anh thôi.
Mà, ba ngày rồi, tôi không hề thấy anh..
"Anh bà... hình như mấy bữa nay ko đi làm."
"Vậy hả? tui ko biết."
"Uhm..."
Nhỏ này, nó ko giúp được gì cho tôi cả.
Thế mà, tôi đã nghĩ sẽ trông cậy vào nó và cảm ơn đời đã cho tôi có 1 người bạn như nó. ^-^
"Bà để ý anh tui hả?"
Ackk! Câu hỏi bất ngờ của Mai làm tôi suýt lên cơn đau tim,
miệng tôi mở ra nhưng ko có chữ nào được thốt lên.
"Ey!! Bà để ý anh tui!!! Bà thích ảnh rồi phải ko?! Mặt bà đang đỏ gấc kìa! Yeah! Anh tui đẹp trai quá mà! Bà hã...umm.."
tôi phải chồm qua để bịt miệng nó lại,
nó thậm chí ko biết rằng chúng tôi đang ở trong lớp! >_<
Hai đứa ngồi bàn sau nhìn tôi với cặp mắt như mắt cá trê.
"Shii.. bà la lối gì thế hả?"
"bà.. thừa nhận đi!"
"yeah -__- you"re right..."
"AHHA...ah. Sorry, tui sẽ nói nhỏ, bà yên tâm, tui là best friend mà..."
Cái vẻ thì thầm xì xào của nó làm tôi hơi buồn cười,
Nó có vẻ rất khoái chí... còn tôi thì xấu hổ muốn chết.
Nhưng... cũng hay, tôi đã có 1 đồng minh,
Bây giờ thì đúng là tôi nên cảm ơn đời. ^o^
Mai viết cho tôi 1 mảnh giấy,
bảo tôi chiều nay vào đưa cho anh ^^
Ko cần biết nó đã viết gì...chắc là nhắn nhủ gì đó.
chỉ biết 1 điều, mảnh giấy này là cơ hội của tôi!!
............
"Tui đã đưa tấm ảnh cho anh trai bà"
"Uh..thanks, tui biết rồi"
"Huh? Sao biết?"
"Ảnh gọi cho tui..."
"Thế.. ảnh có nói gì về tui ko?"
"Ko... mà nói gì về bà?"
Chẳng lẽ, tôi ko có ấn tượng gì với anh cả?
Hic... chắc là thế,
Hôm ấy tôi chỉ mặc quần Kaki và T-shirt như khi đi học..
"Ah, ảnh có nói..."
"NÓI GÌ???"
"Trời, bà làm gì la lên vậy?"
"Sorry, nhưng, nói gì?"
"...ảnh nói bà có vẻ nhút nhát. Ack, bà mà nhút nhát là tui chết liền"
Nhút nhát à? Có ko nhỉ?
Tôi ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ mặc kệ câu sau của nhỏ Mai..
Đúng rồi, hôm ấy tôi đã lúng túng như gà mắc tóc khi nhìn thấy anh lần đầu tiên.
Phải rồi...
"Sao bà bảo ko quen hắn?"
Tiếng của Diệu lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man,
Dù hơi giật mình nhưng tôi cũng cố giữ bình tĩnh để quay sang nhìn nó.
Chắc nó đã chịu hết nổi...
Sau 3 ngày im không hỏi tôi.
"Ah... bodyguard.. à ko, bà nói, Chí Kiệt hả?"
"Bà nghĩ tui nói ai?"
"Lúc bà hỏi, tui chỉ gặp hắn có 1 lần, làm sao gọi là quen?"
"Vậy bây giờ?"
"Có nói chuyện vài lần..vì hắn... ở gần nhà tui."
"Chỉ có vậy?"
"Chứ... có gì nữa?"
"Bà có thích hắn?"
"Điên à! KHÔNGG!"
"Sure??"
"Sure!!!"
Nhỏ Diệu có vẻ hài lòng với câu trả lời mạnh mẽ của tôi,
Nó cười toe và gật gù đi về chỗ ngồi, tay vuốt tóc và lẩm nhẩm gì đó.
Sure? Dĩ nhiên. Tôi ko thích hắn. tôi làm sao thích hắn được?
Tôi chỉ yêu có Hoàng tử, chỉ có anh thôi.
Mà, ba ngày rồi, tôi không hề thấy anh..
"Anh bà... hình như mấy bữa nay ko đi làm."
"Vậy hả? tui ko biết."
"Uhm..."
Nhỏ này, nó ko giúp được gì cho tôi cả.
Thế mà, tôi đã nghĩ sẽ trông cậy vào nó và cảm ơn đời đã cho tôi có 1 người bạn như nó. ^-^
"Bà để ý anh tui hả?"
Ackk! Câu hỏi bất ngờ của Mai làm tôi suýt lên cơn đau tim,
miệng tôi mở ra nhưng ko có chữ nào được thốt lên.
"Ey!! Bà để ý anh tui!!! Bà thích ảnh rồi phải ko?! Mặt bà đang đỏ gấc kìa! Yeah! Anh tui đẹp trai quá mà! Bà hã...umm.."
tôi phải chồm qua để bịt miệng nó lại,
nó thậm chí ko biết rằng chúng tôi đang ở trong lớp! >_<
Hai đứa ngồi bàn sau nhìn tôi với cặp mắt như mắt cá trê.
"Shii.. bà la lối gì thế hả?"
"bà.. thừa nhận đi!"
"yeah -__- you"re right..."
"AHHA...ah. Sorry, tui sẽ nói nhỏ, bà yên tâm, tui là best friend mà..."
Cái vẻ thì thầm xì xào của nó làm tôi hơi buồn cười,
Nó có vẻ rất khoái chí... còn tôi thì xấu hổ muốn chết.
Nhưng... cũng hay, tôi đã có 1 đồng minh,
Bây giờ thì đúng là tôi nên cảm ơn đời. ^o^
Mai viết cho tôi 1 mảnh giấy,
bảo tôi chiều nay vào đưa cho anh ^^
Ko cần biết nó đã viết gì...chắc là nhắn nhủ gì đó.
chỉ biết 1 điều, mảnh giấy này là cơ hội của tôi!!
............