Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-952
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Chương 952: Gặp lại a phúc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cho nên dưới con mắt của Tô Linh Vận thì chuyện này khá kỳ lạ.
Còn vẻ mặt Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm lại hờ hững như thường. Ở trong Trung Vực, truyền tống trận là vật rất tầm thường, ngay cả một số phú thương người phàm cũng thỉnh thoảng đi truyền tống trận để vận chuyển hàng hóa. Tuy rằng giá thành đắt đỏ, nhưng lại an toàn, nhanh gọn.
La Chinh giả vờ thần bí nhưng ở trong mắt Ninh Vũ Điệp, cho dù trong Đông Vực nho nhỏ này có cái bí mật gì thì e rằng cũng chỉ là là thứ không đáng nhắc tới.
Nhưng có phu quân dẫn đường thì đi nơi nào nàng cũng bằng lòng đi cùng.
Song, ngay sau3khi Ninh Vũ Điệp vừa mới bước vào giữa hai cây trúc kia thì ánh sáng trắng liền lóe lên, đột nhiên nàng bị chuyển đến một nơi xa lạ, vẻ mặt nàng liền trở nên quái dị.
“Hình như truyền tống trận này không có lối đi không gian, a cũng không cảm nhận được sức mạnh của quy tắc không gian. Thế này thì cũng hơi kỳ lạ.” Ninh Vũ Điệp lẩm bẩm nói.
Sau đó, Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận cũng thông qua hai cây trúc nọ mà bước vào trong thế giới này.
Dõi mắt trông sang, phong cảnh trong đó lập tức khiến cả ba cô gái đều chấn động.
“Những cái cây này to lớn như vậy, đây là thế giới người khổng0lồ sao?” Tô Linh Vận nhìn những cây đại thụ cao ngang núi lớn kia, khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Thoạt đầu, liếc mắt nhìn qua thì thấy cảnh vật xung quanh hết sức bình thường, nhưng quan sát kỹ thì dường như tất cả những gì xung quanh đều đã bị phóng to lên vô số lần. Không nói những cây đại thụ to lớn kia, ngay cả một vài cây cỏ dại bên dưới cũng to bằng một ngôi nhà, dường như trong này là một thế giới khổng lồ.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của ba cô gái, La Chinh cũng chỉ mỉm cười. Hồi đó, khi hắn tiến vào bên trong thì thực lực cũng chỉ mới Tiên Thiên Cảnh mà thôi.5Khi đó hắn sợ hết hồn, hơn nữa ở một đầu khác còn có một con hổ trắng lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Lúc đó cũng may có một kết giới ngăn cản nên mới giúp La Chinh tránh được một kiếp nạn.
“Rốt cuộc đây là đâu?” Khê Ấu Cầm cũng tò mò hỏi. Thực ra ở sâu trong nội tâm nàng thì cho dù đây này là nơi nào cũng không quan trọng. Song nhìn thấy hình như La Chinh muốn cho các nàng một niềm vui bất ngờ nên đương nhiên Khê Ấu Cầm phải hỏi một câu phù hợp với tình hình.
Còn Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận thì thật sự vô cùng hiếu kỳ, họ liền nhìn về phía4La Chinh.
La Chinh bèn cười: “Đi theo ta nào!” Sau khi dứt lời, hắn liền đi trước dẫn đường.
Vừa mới bước ra hai bước lại đột nhiên nghe thấy Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận hét lên những tiếng thét chói tai, còn trên người Ninh Vũ Điệp lại bùng nổ một đường chân nguyên, hết sức cảnh giác nhìn đằng sau. Ở sau đường kết giới xuất hiện mười mấy con báo gấm có thân thể to lớn mạnh mẽ!
Giống như con hổ trắng hồi đó La Chinh gặp phải, những con báo này đều cực kỳ to lớn, một cái răng nanh của chúng khi há miệng để lộ ra cũng đã cao cỡ một người!
“Lại có dã thú sao?” Ánh mắt La Chinh9lóe lên, liền nói: “Yên tâm, những con dã thú này không vào được, chạm vào kết giới kia thì chết chắc!”
Hắn vừa nói lại vừa quan sát những con báo gấm này. Khi đó La Chinh chỉ là võ giả Tiên Thiên Cảnh, tất nhiên không thể nhận ra tu vi của con hổ trắng kia. Nhưng hiện tại La Chinh đã đột phá Sinh Tử Cảnh nên không thể đánh đồng như trước được.
Nhưng lần này sau khi quan sát thì trong lòng hắn lại lập tức kinh hãi, hắn vẫn không thể dò xét tu vi của những con báo gấm này!
Phân chia theo tu vi thì mãnh thú cấp mười tương đương với Sinh Tử Cảnh, mãnh thú cấp mười một tương đương với Thần Hải Cảnh, mãnh thú cấp mười hai chính là tương đương với cường giả Thần Cực Cảnh...
Với năng lực phân biệt của La Chinh bây giờ thì có thể nhận ra tu vi Thần Hải Cảnh, thậm chí là tu vi Thần Cực Cảnh. Việc La Chinh vẫn không nhìn ra thực lực của những con báo gấm trước mắt này chỉ có thể chứng minh một điều, đó là tu vi của những con báo gấm này vượt ngoài sức tưởng tượng của La Chinh.
Xem ra, La Chinh vẫn không thể đoán được phương hướng của vị trí cái Tiên Phủ này và cả thế giới này rồi.
Chẳng trách cho dù Thiên Miểu đạo nhân sở hữu thực lực như vậy cũng không cách nào thật sự nắm tòa Tiên Phủ này trong tay mà chỉ có nhiều hơn mình một tấm lệnh bài chữ Chấn mà thôi.
“Grừ... grừ...”
Những con báo gấm kia phát ra tiếng gào trầm thấp, từ từ tới gần kết giới.
Tô Linh Vận và Khê Ấu Cầm nghe La Chinh nói vậy thì trên mặt không còn căng thẳng lắm nữa. Hai cô gái rất tin tưởng La Chinh, không nghi ngờ gì cả. Hắn nói đứng ở đằng sau kết giới là an toàn thì tất nhiên là an toàn.
Còn trên mặt Ninh Vũ Điệp vẫn hơi tái. Dĩ nhiên nàng cũng tin tưởng lời La Chinh nói, nhưng nàng có tu vi cao hơn nên càng có thể cảm nhận được thực lực của những con thú dữ này. Không ngờ những con báo hình thể to lớn này lại sở hữu tu vi mà ngay cả nàng cũng không thể nhìn thấu, điều này làm sao không khiến cho Ninh Vũ Điệp kinh ngạc cho được?
Vẻ mặt La Chinh vẫn lãnh đạm, nếu những con báo gấm này dám nhào tới thì kết cục cuối cùng sẽ giống như con hổ trắng hơn ba năm trước kia, biến thành một cái xác mà thôi.
Song, mấy con báo gấm này lại vòng tới vòng lui ở bên ngoài kết giới kia. Hình như vô cùng kiêng dè kết giới này, cuối cùng đành bất đắc dĩ rít gào ở bên ngoài kết giới. Chúng không hề muốn tự tìm đường chết.
Thực lực và trí khôn của mãnh thú cũng không có liên quan với nhau. Có một số mãnh thú có tu vi rất thấp, nhưng linh trí lại mạnh mẽ khác thường, thậm chí thông minh hơn loài người. Còn một bộ phận mãnh thú có thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng linh trí vẫn nằm ở giai đoạn sơ khai.
Những con báo gấm này thông minh hơn so với con hổ trắng tự tìm cái chết kia một chút, song xem ra cũng chẳng thông minh cho lắm, bằng không đã chẳng lãng phí thời gian đứng ở phía trước kết giới.
“Đi thôi!” La Chinh đi tới kéo tay của Ninh Vũ Điệp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Khê Ấu Cầm liền cười rồi chạy tới: “Ta cũng muốn!” Nàng bèn chủ động đi tới nắm tay của La Chinh.
Còn Tô Linh Vận chỉ cười trừ, lặng lẽ đi theo sau.
Cứ thế tiến về phía trước một lúc, một tòa Tiên Phủ liền xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cửa chính của Tiên Phủ kia cao tầm nghìn trượng, ngay cả người khổng lồ to bằng núi lớn cũng có thể đi qua một cách thuận lợi.
“Tòa Tiên Phủ này thật to lớn!” Ninh Vũ Điệp ngạc nhiên thốt lên.
“Người sống trong Tiên Phủ này phải cao lớn nhường nào...” Khê Ấu Cầm cảm thán một câu.
La Chinh mỉm cười, dẫn mọi người nhảy qua cánh cửa mà vào. Đi lại dọc theo quảng trường rộng rãi chưa được bao lâu, mọi người chợt phát hiện mặt đất bắt đầu chấn động.
“Ầm ầm ầm...”
Ngay sau đó có hai con rối khổng lồ vọt ra từ bên trong!
Nhìn thấy con rối khổng lồ như vậy, ba cô gái cũng khẽ hô một tiếng.
“Phu quân...”
“La Chinh...”
Song, chỉ trong nháy mắt La Chinh đã lấy một tấm lệnh bài từ trong túi áo ra, chính là lệnh bài chữ Tốn mà hắn nhận từ A Phúc kia. A Phúc từng nói, lệnh bài chữ Tốn này có thể quản lý bên ngoài Tiên Phủ, để hắn thuận lợi tiến vào bên trong.
Trên danh nghĩa, quả thật La Chinh là chủ nhân của tòa Tiên Phủ này, nhưng vì chỉ có đúng một tấm lệnh bài nên trên thực tế hắn lại không có quyền hạn gì...
Trong nháy mắt khi La Chinh lấy lệnh bài ra, động tác của hai con rối khổng lồ lập tức chậm lại. Tuy rằng vẫn bước đi, nhưng có thể nhìn ra được bọn chúng cũng không có ý tấn công.
“Rầm rầm...”
Không ngờ hai con rối khổng lồ lại đi tới trước mặt La Chinh mà quỳ một gối xuống.
La Chinh hơi gật đầu, lúc này mới bảo với ba người Ninh Vũ Điệp tiếp tục bước vào bên trong.
Thực ra với thực lực bây giờ của La Chinh thì căn bản những con rối này không thể làm hại hắn, nhưng hắn có lệnh bài Tiên Phủ nên tất nhiên không cần phí công với bọn chúng.
Vào bên trong, trước mắt liền hiện ra một hồ nước rộng lớn, trong hồ nước lại có vô số cá cẩm đang bơi lội.
La Chinh cầm lệnh bài, đưa ba cô gái đi thẳng một mạch, trực tiếp đi qua cái đình nghỉ mát to lớn kia, ngay sau đó để cho những pho tượng trong đình nghỉ mát kia tùy ý hoạt động, xếp hàng theo quy tắc nhất định rồi đi qua đình nghỉ mát.
Ngay sau đó lập tức có một tiếng nói truyền tới: “La Chinh, đã lâu không gặp, ta chờ ngươi bốn năm rồi.”
Một người trung niên mặc một bộ áo bào gấm đứng cách đó không xa, chính là A Phúc đã xa nhau mấy năm.
A Phúc này là một con rối, song bên trong lại là một linh hồn thứ thiệt!
La Chinh mỉm cười, nói với A Phúc: “Đã lâu không gặp.”
“Thời gian bốn năm, ngươi từ một Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ mà đã bước chân vào Sinh Tử Cảnh, tốc độ tăng tu vi xem như không tệ.” A Phúc gật đầu, “Nhưng vẫn chưa đủ.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Chương 952: Gặp lại a phúc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Còn vẻ mặt Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm lại hờ hững như thường. Ở trong Trung Vực, truyền tống trận là vật rất tầm thường, ngay cả một số phú thương người phàm cũng thỉnh thoảng đi truyền tống trận để vận chuyển hàng hóa. Tuy rằng giá thành đắt đỏ, nhưng lại an toàn, nhanh gọn.
La Chinh giả vờ thần bí nhưng ở trong mắt Ninh Vũ Điệp, cho dù trong Đông Vực nho nhỏ này có cái bí mật gì thì e rằng cũng chỉ là là thứ không đáng nhắc tới.
Nhưng có phu quân dẫn đường thì đi nơi nào nàng cũng bằng lòng đi cùng.
Song, ngay sau3khi Ninh Vũ Điệp vừa mới bước vào giữa hai cây trúc kia thì ánh sáng trắng liền lóe lên, đột nhiên nàng bị chuyển đến một nơi xa lạ, vẻ mặt nàng liền trở nên quái dị.
“Hình như truyền tống trận này không có lối đi không gian, a cũng không cảm nhận được sức mạnh của quy tắc không gian. Thế này thì cũng hơi kỳ lạ.” Ninh Vũ Điệp lẩm bẩm nói.
Sau đó, Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận cũng thông qua hai cây trúc nọ mà bước vào trong thế giới này.
Dõi mắt trông sang, phong cảnh trong đó lập tức khiến cả ba cô gái đều chấn động.
“Những cái cây này to lớn như vậy, đây là thế giới người khổng0lồ sao?” Tô Linh Vận nhìn những cây đại thụ cao ngang núi lớn kia, khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Thoạt đầu, liếc mắt nhìn qua thì thấy cảnh vật xung quanh hết sức bình thường, nhưng quan sát kỹ thì dường như tất cả những gì xung quanh đều đã bị phóng to lên vô số lần. Không nói những cây đại thụ to lớn kia, ngay cả một vài cây cỏ dại bên dưới cũng to bằng một ngôi nhà, dường như trong này là một thế giới khổng lồ.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của ba cô gái, La Chinh cũng chỉ mỉm cười. Hồi đó, khi hắn tiến vào bên trong thì thực lực cũng chỉ mới Tiên Thiên Cảnh mà thôi.5Khi đó hắn sợ hết hồn, hơn nữa ở một đầu khác còn có một con hổ trắng lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Lúc đó cũng may có một kết giới ngăn cản nên mới giúp La Chinh tránh được một kiếp nạn.
“Rốt cuộc đây là đâu?” Khê Ấu Cầm cũng tò mò hỏi. Thực ra ở sâu trong nội tâm nàng thì cho dù đây này là nơi nào cũng không quan trọng. Song nhìn thấy hình như La Chinh muốn cho các nàng một niềm vui bất ngờ nên đương nhiên Khê Ấu Cầm phải hỏi một câu phù hợp với tình hình.
Còn Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận thì thật sự vô cùng hiếu kỳ, họ liền nhìn về phía4La Chinh.
La Chinh bèn cười: “Đi theo ta nào!” Sau khi dứt lời, hắn liền đi trước dẫn đường.
Vừa mới bước ra hai bước lại đột nhiên nghe thấy Khê Ấu Cầm và Tô Linh Vận hét lên những tiếng thét chói tai, còn trên người Ninh Vũ Điệp lại bùng nổ một đường chân nguyên, hết sức cảnh giác nhìn đằng sau. Ở sau đường kết giới xuất hiện mười mấy con báo gấm có thân thể to lớn mạnh mẽ!
Giống như con hổ trắng hồi đó La Chinh gặp phải, những con báo này đều cực kỳ to lớn, một cái răng nanh của chúng khi há miệng để lộ ra cũng đã cao cỡ một người!
“Lại có dã thú sao?” Ánh mắt La Chinh9lóe lên, liền nói: “Yên tâm, những con dã thú này không vào được, chạm vào kết giới kia thì chết chắc!”
Hắn vừa nói lại vừa quan sát những con báo gấm này. Khi đó La Chinh chỉ là võ giả Tiên Thiên Cảnh, tất nhiên không thể nhận ra tu vi của con hổ trắng kia. Nhưng hiện tại La Chinh đã đột phá Sinh Tử Cảnh nên không thể đánh đồng như trước được.
Nhưng lần này sau khi quan sát thì trong lòng hắn lại lập tức kinh hãi, hắn vẫn không thể dò xét tu vi của những con báo gấm này!
Phân chia theo tu vi thì mãnh thú cấp mười tương đương với Sinh Tử Cảnh, mãnh thú cấp mười một tương đương với Thần Hải Cảnh, mãnh thú cấp mười hai chính là tương đương với cường giả Thần Cực Cảnh...
Với năng lực phân biệt của La Chinh bây giờ thì có thể nhận ra tu vi Thần Hải Cảnh, thậm chí là tu vi Thần Cực Cảnh. Việc La Chinh vẫn không nhìn ra thực lực của những con báo gấm trước mắt này chỉ có thể chứng minh một điều, đó là tu vi của những con báo gấm này vượt ngoài sức tưởng tượng của La Chinh.
Xem ra, La Chinh vẫn không thể đoán được phương hướng của vị trí cái Tiên Phủ này và cả thế giới này rồi.
Chẳng trách cho dù Thiên Miểu đạo nhân sở hữu thực lực như vậy cũng không cách nào thật sự nắm tòa Tiên Phủ này trong tay mà chỉ có nhiều hơn mình một tấm lệnh bài chữ Chấn mà thôi.
“Grừ... grừ...”
Những con báo gấm kia phát ra tiếng gào trầm thấp, từ từ tới gần kết giới.
Tô Linh Vận và Khê Ấu Cầm nghe La Chinh nói vậy thì trên mặt không còn căng thẳng lắm nữa. Hai cô gái rất tin tưởng La Chinh, không nghi ngờ gì cả. Hắn nói đứng ở đằng sau kết giới là an toàn thì tất nhiên là an toàn.
Còn trên mặt Ninh Vũ Điệp vẫn hơi tái. Dĩ nhiên nàng cũng tin tưởng lời La Chinh nói, nhưng nàng có tu vi cao hơn nên càng có thể cảm nhận được thực lực của những con thú dữ này. Không ngờ những con báo hình thể to lớn này lại sở hữu tu vi mà ngay cả nàng cũng không thể nhìn thấu, điều này làm sao không khiến cho Ninh Vũ Điệp kinh ngạc cho được?
Vẻ mặt La Chinh vẫn lãnh đạm, nếu những con báo gấm này dám nhào tới thì kết cục cuối cùng sẽ giống như con hổ trắng hơn ba năm trước kia, biến thành một cái xác mà thôi.
Song, mấy con báo gấm này lại vòng tới vòng lui ở bên ngoài kết giới kia. Hình như vô cùng kiêng dè kết giới này, cuối cùng đành bất đắc dĩ rít gào ở bên ngoài kết giới. Chúng không hề muốn tự tìm đường chết.
Thực lực và trí khôn của mãnh thú cũng không có liên quan với nhau. Có một số mãnh thú có tu vi rất thấp, nhưng linh trí lại mạnh mẽ khác thường, thậm chí thông minh hơn loài người. Còn một bộ phận mãnh thú có thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng linh trí vẫn nằm ở giai đoạn sơ khai.
Những con báo gấm này thông minh hơn so với con hổ trắng tự tìm cái chết kia một chút, song xem ra cũng chẳng thông minh cho lắm, bằng không đã chẳng lãng phí thời gian đứng ở phía trước kết giới.
“Đi thôi!” La Chinh đi tới kéo tay của Ninh Vũ Điệp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Khê Ấu Cầm liền cười rồi chạy tới: “Ta cũng muốn!” Nàng bèn chủ động đi tới nắm tay của La Chinh.
Còn Tô Linh Vận chỉ cười trừ, lặng lẽ đi theo sau.
Cứ thế tiến về phía trước một lúc, một tòa Tiên Phủ liền xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cửa chính của Tiên Phủ kia cao tầm nghìn trượng, ngay cả người khổng lồ to bằng núi lớn cũng có thể đi qua một cách thuận lợi.
“Tòa Tiên Phủ này thật to lớn!” Ninh Vũ Điệp ngạc nhiên thốt lên.
“Người sống trong Tiên Phủ này phải cao lớn nhường nào...” Khê Ấu Cầm cảm thán một câu.
La Chinh mỉm cười, dẫn mọi người nhảy qua cánh cửa mà vào. Đi lại dọc theo quảng trường rộng rãi chưa được bao lâu, mọi người chợt phát hiện mặt đất bắt đầu chấn động.
“Ầm ầm ầm...”
Ngay sau đó có hai con rối khổng lồ vọt ra từ bên trong!
Nhìn thấy con rối khổng lồ như vậy, ba cô gái cũng khẽ hô một tiếng.
“Phu quân...”
“La Chinh...”
Song, chỉ trong nháy mắt La Chinh đã lấy một tấm lệnh bài từ trong túi áo ra, chính là lệnh bài chữ Tốn mà hắn nhận từ A Phúc kia. A Phúc từng nói, lệnh bài chữ Tốn này có thể quản lý bên ngoài Tiên Phủ, để hắn thuận lợi tiến vào bên trong.
Trên danh nghĩa, quả thật La Chinh là chủ nhân của tòa Tiên Phủ này, nhưng vì chỉ có đúng một tấm lệnh bài nên trên thực tế hắn lại không có quyền hạn gì...
Trong nháy mắt khi La Chinh lấy lệnh bài ra, động tác của hai con rối khổng lồ lập tức chậm lại. Tuy rằng vẫn bước đi, nhưng có thể nhìn ra được bọn chúng cũng không có ý tấn công.
“Rầm rầm...”
Không ngờ hai con rối khổng lồ lại đi tới trước mặt La Chinh mà quỳ một gối xuống.
La Chinh hơi gật đầu, lúc này mới bảo với ba người Ninh Vũ Điệp tiếp tục bước vào bên trong.
Thực ra với thực lực bây giờ của La Chinh thì căn bản những con rối này không thể làm hại hắn, nhưng hắn có lệnh bài Tiên Phủ nên tất nhiên không cần phí công với bọn chúng.
Vào bên trong, trước mắt liền hiện ra một hồ nước rộng lớn, trong hồ nước lại có vô số cá cẩm đang bơi lội.
La Chinh cầm lệnh bài, đưa ba cô gái đi thẳng một mạch, trực tiếp đi qua cái đình nghỉ mát to lớn kia, ngay sau đó để cho những pho tượng trong đình nghỉ mát kia tùy ý hoạt động, xếp hàng theo quy tắc nhất định rồi đi qua đình nghỉ mát.
Ngay sau đó lập tức có một tiếng nói truyền tới: “La Chinh, đã lâu không gặp, ta chờ ngươi bốn năm rồi.”
Một người trung niên mặc một bộ áo bào gấm đứng cách đó không xa, chính là A Phúc đã xa nhau mấy năm.
A Phúc này là một con rối, song bên trong lại là một linh hồn thứ thiệt!
La Chinh mỉm cười, nói với A Phúc: “Đã lâu không gặp.”
“Thời gian bốn năm, ngươi từ một Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ mà đã bước chân vào Sinh Tử Cảnh, tốc độ tăng tu vi xem như không tệ.” A Phúc gật đầu, “Nhưng vẫn chưa đủ.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn