-
bach-luyen-thanh-than-917.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Chương 917: Quỷ chú thuật
La Chinh giải thích ngắn gọn về nguồn gốc của vùng đất nguyền rủa cho mọi người nghe, sắc mặt của Mạc lão đại hơi tối lại, nhưng hắn vẫn lệnh cho Cáp Bằng điều khiển vòng quay bát quái tiếp tục tiến lên.
Cả đám bay nhanh qua bầu trời đại lục Hải Thần, không lâu sau đó liền thấy trên đại lục Hải Thần xuất hiện một đường phân cách rõ ràng. Bên ngoài đường phân cách, tất cả đều có vẻ rất bình thường, nhưng bên trong lại là một mảng đen thui, không có thực vật, cũng không có sinh linh, giống như cả thế giới chỉ có một màu đen...
“Đây chính là vùng đất nguyền rủa phải không?” Mạc lão đại nhìn chằm chằm phía2dưới và nói.
Sau khi La Chinh gật đầu, Thanh Phong mới nói: “Xuống xem một chút trước đã.”
Thân là cường giả Thần Cực Cảnh, bọn họ cũng không phải là kẻ lỗ mãng. Nếu đã biết bên dưới là vùng đất nguyền rủa quỷ dị như thế, họ cũng sẽ không cậy tu vi của bản thân mạnh mẽ mà cứ thế xông vào.
Sau khi Vòng quay bát quái chậm rãi hạ xuống, bảy người cũng nối tiếp nhau nhảy xuống dưới. La Chinh ôm rồng tổ theo, con vật nhỏ trong lòng hắn nhìn vùng đất nguyền rủa, hai mắt đầy vẻ sợ hãi. Dường như nó cũng sợ hãi sức mạnh ở nơi này, sợ La Chinh đưa nó vào trong đó.
“Kéc kéc!”
Nhìn thấy vẻ sợ sệt7của nó, La Chinh liền xoa đầu nó cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đưa ngươi vào trong đó đâu.”
La Chinh cũng hơi ngạc nhiên. Theo lý mà nói, tuy con rồng tổ này có thiên phú vô cùng mạnh mẽ nhưng bởi vì vừa mới được sinh ra nên cũng chỉ có thể coi như là hung thú cấp một mà thôi, sẽ không đến mức phải chịu ảnh hưởng của lời nguyền. Có lẽ sự sợ hãi của nó hoàn toàn xuất phát từ bản năng nhạy cảm của chính bản thân nó.
Nhìn vùng đất nguyền rủa trước mắt, Mạc lão đại nhíu mày hỏi: “Thanh Phong, ngươi thấy thế nào?”
Thanh Phong bước về phía trước hai bước, đến gần rìa của vùng đất nguyền9rủa rồi. Nếu tiến lên phía trước thêm một bước nữa thì hắn sẽ tiến vào trong vùng đất nguyền rủa. Sau khi lại, hắn bất ngờ vươn một tay vào bên trong vùng đất nguyền rủa.
“Cẩn thận, sức mạnh của lời nguyền này rất lớn!” La Chinh nhắc nhở.
Lúc trước La Chinh đã tận mắt chứng kiến hai vị cường giả Chiến Thánh trực tiếp biến thành một vũng máu. Sức mạnh của lời nguyền này dường như không phải là thứ mà sức người có thể chống lại.
Thanh Phong không nghe theo lời khuyên của La Chinh, cố ý đưa tay vào vùng đất nguyền rủa!
Sức mạnh của lời nguyền từ lúc phát động đến khi có hiệu quả cũng cần một khoảng thời gian, Thanh Phong5muốn nghiệm chứng xem rốt cuộc sức mạnh của lời nguyền này mạnh đến mức nào.
Chỉ lát sau, sắc mặt của Thanh Phong đột nhiên biến đổi. Trong nháy mắt hắn rụt tay trở về, cả người nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời gọi “Bội Nhi”.
Cổ Bội Nhi liền bước ra một bước, đóa hoa trên mắt phải nhanh chóng xoay tròn, đồng thời từ bên trong nhụy hoa kia phát ra một luồng ánh sáng màu hồng!
Được ánh sáng này chiếu rọi, rốt cuộc cũng có một vài thứ lộ ra!
La Chinh tập trung nhìn sang, không ngờ lại là một đám tiểu quỷ có gương mặt xấu xí!
Đám tiểu quỷ này chỉ có kích thước khoảng đầu ngón tay. Mặc dù nhỏ, nhưng nhìn vào3lại khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Chúng có tới mấy trăm con, lít nha lít nhít, chồng chất lên nhau, chen chúc hướng về phía tay phải của Thanh Phong, không ngừng cắn xé!
“Vù vù vù...”
Vào lúc này, Thanh Phong đã mở ra chân nguyên hộ thể, đồng thời tạo ra một kết giới nhỏ, bảo vệ tay phải của mình. Nhưng chân nguyên hộ thể và kết giới của hắn hoàn toàn vô dụng với những tiểu quỷ này. Máu thịt trên tay của Thanh Phong bị cắn xé, hóa thành từng giọt từng giọt nước mủ chậm rãi chảy xuống, trông vô cùng thê thảm!
Sau một nhịp thở, những tiểu quỷ kia đã cắn xé sạch sẽ tay phải của Thanh Phong. Chúng định bò dọc lên theo cánh tay của hắn.
Có điều, đù sao hắn cũng là người tài cao gan lớn, hắn trầm tĩnh liếc nhìn Vũ Trạch bên cạnh, đao Hắc Minh trong tay Vũ Trạch đột nhiên vung lên.
“Xẹt!”
Trong nháy mắt, cánh tay phải vốn chỉ còn trơ lại xương liền đứt lìa và rơi xuống mặt đất.
Những tiểu quỷ kia không cách nào lan dọc theo máu thịt của Thanh Phong để đi lên nên quay đầu, tiếp tục gặm nuốt xương tay của hắn!
“Mẹ kiếp, cái thứ quái quỷ gì vậy!” Vũ Trạch nhìn đám tiểu quỷ lít nha lít nhít kia thì cũng cảm thấy tê dại cả da đầu. Thực lực của đám tiểu quỷ này không mạnh, nhưng chúng không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ chân nguyên phòng ngự nào, thậm chỉ cả kết giới của Thanh Phong mà chúng cũng có thể xuyên qua. Điều này thật sự quá khủng khiếp.
Ánh mắt Thanh Phong hờ hững, nhẹ nhàng vung cánh tay phải lên. Một dòng máu màu vàng óng chảy ra từ miệng vết cắt của cánh tay. Dòng máu này không ngừng chảy xuống, tụ lại thành hình một cánh tay. Cuối cùng, sau khi ánh sáng màu vàng tan hết đi, khung xương và kinh mạch bắt đầu hình thành, sau đó nhanh chóng hình thành làn da. Một lúc sau, một cánh tay giống y hệt cánh tay trước đó đã được sinh ra!
Thấy cảnh này, La Chinh tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ. Thanh Phong kiêu ngạo như vậy, mà hắn quả thực cũng có bản lĩnh cao cường. Mặc dù ở Hạ Giới, cụt tay, cụt chân cũng có thể tái tạo lại được, nhưng sau khi tái tạo, có lẽ thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí còn trở thành điểm yếu của bản thân.
Có điều, xem biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra của Thanh Phong thì chắc hẳn hắn có thể khiến cho bản thân hoàn toàn khôi phục, không lưu lại bất kỳ sơ hở nào...
“Crốp crốp crốp...”
Dưới ánh sáng màu hồng được tỏa ra từ đóa hoa trên mắt phải của Cổ Bội Nhi, đám tiểu quỷ kia không còn chỗ che thân nữa, đồng thời mọi người vẫn có thể nghe được tiếng cắn xé khiến người ta không rét mà run của nó.
Mạc lão đại chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn những tiểu quỷ này, hỏi: “Thứ này, không phải là...”
“Chính là quỷ chú thuật. Có điều, ở Hạ Giới mà lại thả ra quỷ chú thuật trong một phạm vi lớn như thế thì thật sự là vô cùng hiếm thấy!” Cổ Bội Nhi thản nhiên nói.
Ở phương diện khác, Mạc lão đại và Thanh Phong có hiểu biết rất rộng, thế nhưng ở phương diện nguyền rủa linh hồn này thì Cổ Bội Nhi mới là người am hiểu nhất.
“Crốp crốp crốp...”
Bên dưới không ngừng vang lên tiếng cắn xé, xương tay của Thanh Phong cũng nhanh chóng biến mất, đám tiểu quỷ kia cũng lập tức giải tán. Chúng bay về giữa vùng đất nguyền rủa, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Mạc lão đại nhìn vùng đất nguyền rủa này, hướng về phía La Chinh, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói chỉ có võ giả dưới Sinh Tử Cảnh mới có thể tiến vào vùng đất nguyền rủa này sao?”
La Chinh gật đầu, nhân tiện nói thêm: “Ở trong đại lục này, võ giả Hư Kiếp Cảnh được gọi là Chiến Tôn. Võ giả của đại lục Hải Thần chỉ cần tu luyện tới Chiến Tôn cấp cao, cũng chính là Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ thì nhất định phải rời khỏi vùng đất nguyền rủa, nếu không sẽ bị nguyền rủa mà chết.”
Đối với Chiến Thánh và đại năng Hải Thần Cảnh mà nói, vùng đất nguyền rủa này chính là một cấm địa.
Cố Bội Nhi thản nhiên nói: “Vùng đất nguyền rủa này có thiết lập đối tượng sẽ bị ảnh hưởng, việc này cũng không khó.”
“Vậy làm thế nào đây? Chúng ta phải làm sao mới có thể đi tới tháp Linh Lung?” Gã đàn ông cao to hỏi.
Thanh Phong nhìn chằm chằm vùng đất nguyền rủa, sau đó lại nói: “Ta thật sự không tin trong toàn bộ vùng đất nguyền rủa này đều đầy rẫy quỷ chú thuật!”
Cổ Bội Nhi khẽ mỉm cười: “Chẳng phải nhìn thử sẽ biết sao?”
Nàng vừa dứt lời, đóa hoa trên mắt phải nhẹ nhàng xoay tròn, phát ra một luồng ánh sáng màu hồng có phạm vi lớn hơn trước gấp trăm lần. Dưới ánh sáng này, vẻ đám người La Chinh Mạc lão đại và cả Thanh Phong đều lập tức kinh hãi.
Bên trong vùng đất nguyền rủa, đám tiểu quỷ kia cứ lúc nha lúc nhúc, vô cùng vô tận. Có lẽ bởi số lượng tiểu quỷ quá nhiều nên chúng điên cuồng tràn lên, đè ép lẫn nhau.
Hoặc là do không gian quá mức chật chội nên dường như chúng còn đang cắn xé lẫn nhau, nuốt chửng đối phương. Thế nhưng sau khi cắn nuốt nhau thì lại sinh ra tiểu quỷ mới...
“Khụ khụ khụ...” Thấy cảnh này, Vũ Trạch dựng đứng cả tóc gáy, hắn vội vàng nói: “Mau, tiểu sư tỷ, mau tắt ánh sáng đó đi!”
Không riêng gì Vũ Trạch, ngoại trừ Mạc lão đại và Cổ Bội Nhi ra thì vẻ mặt của những người khác đều sợ hãi.
Mày La Chinh nhíu lại, nhưng hắn là người duy nhất trong những người này đã từng tiến vào vùng đất nguyền rủa. Hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, nhìn qua thì vùng đất nguyền rủa trống trải như thế mà lại có nhiều tiểu quỷ đến vậy. Cảm giác ghê tởm cứ từng đợt từng đợt dâng lên từ sâu trong lòng hắn.
Chương 917: Quỷ chú thuật
Cả đám bay nhanh qua bầu trời đại lục Hải Thần, không lâu sau đó liền thấy trên đại lục Hải Thần xuất hiện một đường phân cách rõ ràng. Bên ngoài đường phân cách, tất cả đều có vẻ rất bình thường, nhưng bên trong lại là một mảng đen thui, không có thực vật, cũng không có sinh linh, giống như cả thế giới chỉ có một màu đen...
“Đây chính là vùng đất nguyền rủa phải không?” Mạc lão đại nhìn chằm chằm phía2dưới và nói.
Sau khi La Chinh gật đầu, Thanh Phong mới nói: “Xuống xem một chút trước đã.”
Thân là cường giả Thần Cực Cảnh, bọn họ cũng không phải là kẻ lỗ mãng. Nếu đã biết bên dưới là vùng đất nguyền rủa quỷ dị như thế, họ cũng sẽ không cậy tu vi của bản thân mạnh mẽ mà cứ thế xông vào.
Sau khi Vòng quay bát quái chậm rãi hạ xuống, bảy người cũng nối tiếp nhau nhảy xuống dưới. La Chinh ôm rồng tổ theo, con vật nhỏ trong lòng hắn nhìn vùng đất nguyền rủa, hai mắt đầy vẻ sợ hãi. Dường như nó cũng sợ hãi sức mạnh ở nơi này, sợ La Chinh đưa nó vào trong đó.
“Kéc kéc!”
Nhìn thấy vẻ sợ sệt7của nó, La Chinh liền xoa đầu nó cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đưa ngươi vào trong đó đâu.”
La Chinh cũng hơi ngạc nhiên. Theo lý mà nói, tuy con rồng tổ này có thiên phú vô cùng mạnh mẽ nhưng bởi vì vừa mới được sinh ra nên cũng chỉ có thể coi như là hung thú cấp một mà thôi, sẽ không đến mức phải chịu ảnh hưởng của lời nguyền. Có lẽ sự sợ hãi của nó hoàn toàn xuất phát từ bản năng nhạy cảm của chính bản thân nó.
Nhìn vùng đất nguyền rủa trước mắt, Mạc lão đại nhíu mày hỏi: “Thanh Phong, ngươi thấy thế nào?”
Thanh Phong bước về phía trước hai bước, đến gần rìa của vùng đất nguyền9rủa rồi. Nếu tiến lên phía trước thêm một bước nữa thì hắn sẽ tiến vào trong vùng đất nguyền rủa. Sau khi lại, hắn bất ngờ vươn một tay vào bên trong vùng đất nguyền rủa.
“Cẩn thận, sức mạnh của lời nguyền này rất lớn!” La Chinh nhắc nhở.
Lúc trước La Chinh đã tận mắt chứng kiến hai vị cường giả Chiến Thánh trực tiếp biến thành một vũng máu. Sức mạnh của lời nguyền này dường như không phải là thứ mà sức người có thể chống lại.
Thanh Phong không nghe theo lời khuyên của La Chinh, cố ý đưa tay vào vùng đất nguyền rủa!
Sức mạnh của lời nguyền từ lúc phát động đến khi có hiệu quả cũng cần một khoảng thời gian, Thanh Phong5muốn nghiệm chứng xem rốt cuộc sức mạnh của lời nguyền này mạnh đến mức nào.
Chỉ lát sau, sắc mặt của Thanh Phong đột nhiên biến đổi. Trong nháy mắt hắn rụt tay trở về, cả người nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời gọi “Bội Nhi”.
Cổ Bội Nhi liền bước ra một bước, đóa hoa trên mắt phải nhanh chóng xoay tròn, đồng thời từ bên trong nhụy hoa kia phát ra một luồng ánh sáng màu hồng!
Được ánh sáng này chiếu rọi, rốt cuộc cũng có một vài thứ lộ ra!
La Chinh tập trung nhìn sang, không ngờ lại là một đám tiểu quỷ có gương mặt xấu xí!
Đám tiểu quỷ này chỉ có kích thước khoảng đầu ngón tay. Mặc dù nhỏ, nhưng nhìn vào3lại khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Chúng có tới mấy trăm con, lít nha lít nhít, chồng chất lên nhau, chen chúc hướng về phía tay phải của Thanh Phong, không ngừng cắn xé!
“Vù vù vù...”
Vào lúc này, Thanh Phong đã mở ra chân nguyên hộ thể, đồng thời tạo ra một kết giới nhỏ, bảo vệ tay phải của mình. Nhưng chân nguyên hộ thể và kết giới của hắn hoàn toàn vô dụng với những tiểu quỷ này. Máu thịt trên tay của Thanh Phong bị cắn xé, hóa thành từng giọt từng giọt nước mủ chậm rãi chảy xuống, trông vô cùng thê thảm!
Sau một nhịp thở, những tiểu quỷ kia đã cắn xé sạch sẽ tay phải của Thanh Phong. Chúng định bò dọc lên theo cánh tay của hắn.
Có điều, đù sao hắn cũng là người tài cao gan lớn, hắn trầm tĩnh liếc nhìn Vũ Trạch bên cạnh, đao Hắc Minh trong tay Vũ Trạch đột nhiên vung lên.
“Xẹt!”
Trong nháy mắt, cánh tay phải vốn chỉ còn trơ lại xương liền đứt lìa và rơi xuống mặt đất.
Những tiểu quỷ kia không cách nào lan dọc theo máu thịt của Thanh Phong để đi lên nên quay đầu, tiếp tục gặm nuốt xương tay của hắn!
“Mẹ kiếp, cái thứ quái quỷ gì vậy!” Vũ Trạch nhìn đám tiểu quỷ lít nha lít nhít kia thì cũng cảm thấy tê dại cả da đầu. Thực lực của đám tiểu quỷ này không mạnh, nhưng chúng không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ chân nguyên phòng ngự nào, thậm chỉ cả kết giới của Thanh Phong mà chúng cũng có thể xuyên qua. Điều này thật sự quá khủng khiếp.
Ánh mắt Thanh Phong hờ hững, nhẹ nhàng vung cánh tay phải lên. Một dòng máu màu vàng óng chảy ra từ miệng vết cắt của cánh tay. Dòng máu này không ngừng chảy xuống, tụ lại thành hình một cánh tay. Cuối cùng, sau khi ánh sáng màu vàng tan hết đi, khung xương và kinh mạch bắt đầu hình thành, sau đó nhanh chóng hình thành làn da. Một lúc sau, một cánh tay giống y hệt cánh tay trước đó đã được sinh ra!
Thấy cảnh này, La Chinh tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ. Thanh Phong kiêu ngạo như vậy, mà hắn quả thực cũng có bản lĩnh cao cường. Mặc dù ở Hạ Giới, cụt tay, cụt chân cũng có thể tái tạo lại được, nhưng sau khi tái tạo, có lẽ thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí còn trở thành điểm yếu của bản thân.
Có điều, xem biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra của Thanh Phong thì chắc hẳn hắn có thể khiến cho bản thân hoàn toàn khôi phục, không lưu lại bất kỳ sơ hở nào...
“Crốp crốp crốp...”
Dưới ánh sáng màu hồng được tỏa ra từ đóa hoa trên mắt phải của Cổ Bội Nhi, đám tiểu quỷ kia không còn chỗ che thân nữa, đồng thời mọi người vẫn có thể nghe được tiếng cắn xé khiến người ta không rét mà run của nó.
Mạc lão đại chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn những tiểu quỷ này, hỏi: “Thứ này, không phải là...”
“Chính là quỷ chú thuật. Có điều, ở Hạ Giới mà lại thả ra quỷ chú thuật trong một phạm vi lớn như thế thì thật sự là vô cùng hiếm thấy!” Cổ Bội Nhi thản nhiên nói.
Ở phương diện khác, Mạc lão đại và Thanh Phong có hiểu biết rất rộng, thế nhưng ở phương diện nguyền rủa linh hồn này thì Cổ Bội Nhi mới là người am hiểu nhất.
“Crốp crốp crốp...”
Bên dưới không ngừng vang lên tiếng cắn xé, xương tay của Thanh Phong cũng nhanh chóng biến mất, đám tiểu quỷ kia cũng lập tức giải tán. Chúng bay về giữa vùng đất nguyền rủa, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Mạc lão đại nhìn vùng đất nguyền rủa này, hướng về phía La Chinh, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói chỉ có võ giả dưới Sinh Tử Cảnh mới có thể tiến vào vùng đất nguyền rủa này sao?”
La Chinh gật đầu, nhân tiện nói thêm: “Ở trong đại lục này, võ giả Hư Kiếp Cảnh được gọi là Chiến Tôn. Võ giả của đại lục Hải Thần chỉ cần tu luyện tới Chiến Tôn cấp cao, cũng chính là Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ thì nhất định phải rời khỏi vùng đất nguyền rủa, nếu không sẽ bị nguyền rủa mà chết.”
Đối với Chiến Thánh và đại năng Hải Thần Cảnh mà nói, vùng đất nguyền rủa này chính là một cấm địa.
Cố Bội Nhi thản nhiên nói: “Vùng đất nguyền rủa này có thiết lập đối tượng sẽ bị ảnh hưởng, việc này cũng không khó.”
“Vậy làm thế nào đây? Chúng ta phải làm sao mới có thể đi tới tháp Linh Lung?” Gã đàn ông cao to hỏi.
Thanh Phong nhìn chằm chằm vùng đất nguyền rủa, sau đó lại nói: “Ta thật sự không tin trong toàn bộ vùng đất nguyền rủa này đều đầy rẫy quỷ chú thuật!”
Cổ Bội Nhi khẽ mỉm cười: “Chẳng phải nhìn thử sẽ biết sao?”
Nàng vừa dứt lời, đóa hoa trên mắt phải nhẹ nhàng xoay tròn, phát ra một luồng ánh sáng màu hồng có phạm vi lớn hơn trước gấp trăm lần. Dưới ánh sáng này, vẻ đám người La Chinh Mạc lão đại và cả Thanh Phong đều lập tức kinh hãi.
Bên trong vùng đất nguyền rủa, đám tiểu quỷ kia cứ lúc nha lúc nhúc, vô cùng vô tận. Có lẽ bởi số lượng tiểu quỷ quá nhiều nên chúng điên cuồng tràn lên, đè ép lẫn nhau.
Hoặc là do không gian quá mức chật chội nên dường như chúng còn đang cắn xé lẫn nhau, nuốt chửng đối phương. Thế nhưng sau khi cắn nuốt nhau thì lại sinh ra tiểu quỷ mới...
“Khụ khụ khụ...” Thấy cảnh này, Vũ Trạch dựng đứng cả tóc gáy, hắn vội vàng nói: “Mau, tiểu sư tỷ, mau tắt ánh sáng đó đi!”
Không riêng gì Vũ Trạch, ngoại trừ Mạc lão đại và Cổ Bội Nhi ra thì vẻ mặt của những người khác đều sợ hãi.
Mày La Chinh nhíu lại, nhưng hắn là người duy nhất trong những người này đã từng tiến vào vùng đất nguyền rủa. Hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, nhìn qua thì vùng đất nguyền rủa trống trải như thế mà lại có nhiều tiểu quỷ đến vậy. Cảm giác ghê tởm cứ từng đợt từng đợt dâng lên từ sâu trong lòng hắn.