-
bach-luyen-thanh-than-886.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Chương 886: Nước biển nơi vực sâu
“Bán thần khí… Đáng tiếc, lại là một cây cung.” La Chinh chưa từng dùng vũ khí dạng cung, nhưng có lúc, loại vũ khí chiến đấu ở khoảng cách xa này cũng có thể đem lại hiệu quả kỳ diệu.
Sau khi đặt trong tay đánh giá một hồi, La Chinh lại lần nữa giơ tay ra lấy hộp mũi tên phía sau con rối.
“Mũi tên cấp bậc thần khí!”
Những mũi tên này không hề có thêm năng lực đặc biệt nào khác, nhưng uy lực khi vừa phóng ra của nó vô cùng khủng bố. Không chỉ có thể dễ dàng giết chết đại năng Thần Hải Cảnh, mà còn có thể xuyên thủng tấm khiên được tạo từ đá Nguyên Từ Thần.
Theo những gì Phong2Niệm Vân nói, cho dù là cơ thể của nàng bị đâm trúng thì có lẽ cũng khó có thể may mắn thoát khỏi!
“Đáng tiếc, số lượng những mũi tên này không nhiều.” La Chinh xem xét túi đựng tên, ước chừng có khoảng tám mũi tên màu đen trong đó.
Mặc dù những mũi tên màu đen này là vũ khí cấp bậc thần khí, nhưng cũng giống như Thiên Lôi Chiến Kích, đều mang tính chất dùng một lần. Dùng xong một cây là mất đi một cây, tám mũi tên này cũng chỉ có thể dùng tám lần.
Nhưng khi La Chinh giơ tay tiếp xúc với túi đựng tên thì ánh mắt đột nhiên sáng lên. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức của7quy tắc không gian.
“Không gian tu di?”
Không gian tu di bình thường đều phải tiến hành nhận chủ, nhưng cung thủ Long mạch này chỉ là một con rối thế nên La Chinh lại nhẹ nhàng xóa bỏ dấu ấn ở bên trên, sau đó đưa ý thức vào trong thăm dò. Ngay sau đó, trên mặt La Chinh lộ rõ vẻ vui mừng.
Không ngờ trong không gian tu di của túi đựng tên này lại có tới vài trăm mũi tên màu đen!
Hơn nữa bên trong không chỉ tồn tại mũi tên màu đen mà còn có hai loại mũi tên có màu khác. Một loại có phần đầu được khảm một đầu quỷ nho nhỏ, toàn thân màu đỏ thẫm. Một loại khác thì có9màu xanh biếc, hình như có hơi thở sinh mệnh mãnh liệt ẩn giấu bên trong, nhưng không rõ hiệu quả của mỗi loại tên này như thế nào.
“Vèo…”
Đúng lúc La Chinh đang kiểm tra thì lại có mấy luồng sáng và mũi tên màu xanh phóng về phía La Chinh.
Bóng dáng La Chinh nhanh nhẹn lóe lên, lại lần nữa trở về chỗ cũ. Nhưng hai mũi tên có chứa độc Long Tỳ này không bắn trúng nên rơi vào trong nước biển màu vàng.
Đây không phải là nơi tìm kiếm bảo vật, nên La Chinh nhanh chóng cất cung và túi đựng tên vào trong nhẫn tu di rồi bay lên cao, sau đó lại bước lên con đường thánh giả.
“Vút vút vút vút…”
Mặc dù5La Chinh đã giết chết con rối cung thủ Long mạch đó, nhưng xung quanh vẫn có vô số những con rồng hết lên lại xuống, không ngừng phóng ra những mũi tên màu xanh!
Đa phần những mũi tên màu xanh này đều cắm lên tấm khiên, còn thân hình La Chinh nhanh chóng xuyên qua nên không hề có một mũi tên nào bắn trúng hắn.
“Mở khiên ra!”
Nhìn thấy La Chinh không chỉ giết được con rối hình người đó, hơn nữa còn bình yên vô sự trở về, trên mặt các Quốc chủ đều lộ rõ vẻ vô cùng vui mừng! Bọn họ liền ra lệnh mở khiên đón La Chinh vào.
Nhưng La Chinh lại phất tay, thản nhiên nói: “Mọi người tiếp tục tiến3về phía trước, ta bay trên không trung được rồi.”
Lấy thân thể Thần Cực Cảnh để bay, thế nên ngoài mũi tên màu đen của cung thủ Long mạch ra thì mũi tên màu xanh thông thường không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với La Chinh, dĩ nhiên hắn không cần thiết phải chen chúc trong tấm khiên nhỏ bé kia.
Thế nên dưới sự chỉ huy của Chiến Hoàng Thiên Phong, “cái hộp” do tấm khiên tạo thành kia tiếp tục chắn những cơn mưa tên mà tiến về phía trước. Lần này, tốc độ đã tăng lên không ít.
La Chinh cất cao thân mình, bay lượn trong không trung. Duy trì ở độ cao này có thể tránh được những cơn mưa tên của bức tượng rồng kia tập kích. Mà khi bay ở đây, La Chinh cũng nhìn thấy ở phía cuối con đường thánh giả hẹp dài xa lắc xa lơ kia lại có một không gian trống khổng lồ!
Đây là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Khi nước biển chảy đến điểm cuối của con đường thánh giả này thì dừng lưu động, giống như có một luồng sức mạnh vô hình khuếch tán ra, ngăn chặn tất cả nước biển, không có một giọt nước biển nào có thể lọt vào trong. Như vậy đồng nghĩa với việc hình thành một vực sâu!
“Trong vực sâu này chính là bí cảnh Thiên Thần sao?” Nhìn thấy cảnh này, trong lòng La Chinh cũng cảm thán. Không biết Long mạch tộc này đã làm thế nào mà lại có thể khiến nước biển dừng chảy!
La Chinh không hề biết độ sâu của cái vực này. Bởi hắn chỉ duy trì độ cao nghìn trượng, nên từ góc độ của hắn vẫn không thể thấy được phần đáy của vực sâu.
Nhưng hắn không hề vội vàng, chỉ nhàn nhã bay lượn trong không trung, đợi cái hộp ở phía dưới chầm chậm di chuyển, đồng thời đề phòng trên biển xuất hiện những cung thủ Long mạch khác. Nhưng hình như cung thủ Long mạch này chỉ có một, nên về sau không hề xuất hiện thêm. Vì vậy, đoạn sau của con đường thánh giả này trở nên đơn giản hơn nhiều.
Đến nửa đoạn sau của con đường thánh giả, số lượng mũi tên bắt đầu trở nên thưa thớt, mà sau khi đến đoạn đường cuối cùng thì các đại năng Thần Hải Cảnh đã có thể trực tiếp thu lại tấm khiên.
Không có sự uy hiếp của mũi tên, cả đám võ giả chạy như bay trên con đường thánh giả. Chỉ mất một lúc, mọi người đã đến được điểm cuối cùng của con đường thánh giả, còn La Chinh cũng chầm chậm hạ xuống.
Điểm cuối của con đường thánh giả là một cái đài cao có hình quạt, ở giữa còn có một con đường được dựng thẳng đứng trên vực sâu.
Nước biển chảy thẳng tới hai bên của đài cao, chậm rãi chảy xuống với góc chín mươi độ, mọi người đứng trên phần đỉnh do nước biển tạo thành!
“Tiếp theo phải đi thế nào? Nhảy xuống dưới sao?” La Chinh hỏi.
Chiến Hoàng Thiên Phong thản nhiên cười nói: “Đi theo ta là được!”
Không ngờ vừa nói xong, hắn liền đến phía rìa của đài cao. Phía dưới đài cao này là vực sâu hàng vạn trượng, mà vì đã chiếm lĩnh thi thể nên Chiến Hoàng Thiên Phong không thể dùng chân nguyên để bay lượn được. Nếu đã bước đi thì chắc chắn sẽ rơi vào vực sâu, nhưng hắn vẫn vô cùng tự tin bước đi.
Ngay khi Chiến Hoàng Thiên Phong vừa bước ra thì một cảnh tượng quỷ dị đã xuất hiện.
Hắn không hề rơi thẳng xuống mà lại đứng trên một con đường thẳng đứng.
Nhìn theo góc độ của La Chinh thì cứ như giữa hai chân của Chiến Hoàng Thiên Phong có một lực hút khiến hắn đứng ngang ở phía dưới mình, hai chân hút chặt vào mặt đường vậy.
Những đại năng Thần Hải Cảnh khác cũng thi nhau bước đi, tất cả mọi người đều đã đổi góc độ, đứng trên con đường thẳng đứng ở phía dưới…
Nhìn thấy cảnh này, La Chinh cũng bước lên theo. Khi La Chinh đi về phía vực sâu thì đột nhiên cảm nhận được lực hút xung quanh xảy ra biến đổi to lớn. Giống như những người khác, hắn không hề rơi xuống phía dưới của vực sâu mà lại đứng trên con đường thẳng đứng này một cách rất tự nhiên.
Ở góc độ hiện giờ, La Chinh cảm thấy dường như hắn đang đứng trên một cái cửa động hình tròn khổng lồ, mà ngoài con đường dưới chân hắn ra thì phần đầu, bên trái và cả bên phải trong cái động hình tròn này đều là nước biển màu vàng đang chầm chậm chuyển động.
“Không ngờ biện pháp này của Long mạch tộc lại thay đổi lực hút của thế giới, đã thế còn xây dựng thánh địa trung tâm ở nơi như vậy!” La Chinh không nhịn được mà cảm thán một câu. Chẳng trách nước biển kia chảy đến đây thì lại chảy xuống phía dưới. Sau khi lực hút của nơi này được thay đổi thì dòng chảy đương nhiên cũng sẽ thay đổi.
Chu Hoàng nghe thấy La Chinh cảm thán như vậy liền khẽ cười, sau đó nói: “Trong bí cảnh Thiên Thần này còn có rất nhiều điều thần kỳ, có điều cũng không ít nơi vô cùng nguy hiểm, trước hết vẫn phải cẩn thận. Đặc biệt là sau khi vào thánh địa Thiên Thần thì tất cả đều phải nghe theo chỉ huy, không được tùy ý hành động.”
La Chinh gật đầu, ánh mắt nhìn về nơi xa xa. Con đường dưới chân lại lần nữa trải dài ra, sau đó liền xuất hiện một thành phố khổng lồ tọa lạc ngay trước mắt mọi người.”
Đó chính là thánh địa Thiên Thần sao…?
Đây là thánh địa bát phẩm của Long mạch tộc, gọi là thánh địa Thiên Thần. Chẳng qua, sau khi Long mạch tộc diệt vong thì thánh địa này tự nhiên trở thành một bí cảnh để mọi người thăm dò.
Trước mắt không hề có gì nguy hiểm, phần lớn đại năng Thần Hải Cảnh và cả đám người La Chinh đi như bay dọc theo con đường dưới chân về phía thánh địa Thiên Thần!
Con đường này dài khoảng năm sáu mươi dặm, nếu đi nhanh thì chỉ mất không tới một nén nhang là mọi người đã đến trước thánh địa này rồi. Điểm cuối của con đường có một cánh cửa lớn hình vòm, cái cổng vòm cũng do một bức tượng hình rồng tạo ra.
Đi qua cánh cửa này thì coi như bước vào bí cảnh Thiên Thần rồi, nhưng đôi mắt của bức tượng rồng trên cánh cửa này lại phóng ra ánh sáng màu đỏ, nhìn chằm chằm vào mọi người. Xem ra, cánh cửa này không dễ dàng bước qua như vậy.
Chương 886: Nước biển nơi vực sâu
Sau khi đặt trong tay đánh giá một hồi, La Chinh lại lần nữa giơ tay ra lấy hộp mũi tên phía sau con rối.
“Mũi tên cấp bậc thần khí!”
Những mũi tên này không hề có thêm năng lực đặc biệt nào khác, nhưng uy lực khi vừa phóng ra của nó vô cùng khủng bố. Không chỉ có thể dễ dàng giết chết đại năng Thần Hải Cảnh, mà còn có thể xuyên thủng tấm khiên được tạo từ đá Nguyên Từ Thần.
Theo những gì Phong2Niệm Vân nói, cho dù là cơ thể của nàng bị đâm trúng thì có lẽ cũng khó có thể may mắn thoát khỏi!
“Đáng tiếc, số lượng những mũi tên này không nhiều.” La Chinh xem xét túi đựng tên, ước chừng có khoảng tám mũi tên màu đen trong đó.
Mặc dù những mũi tên màu đen này là vũ khí cấp bậc thần khí, nhưng cũng giống như Thiên Lôi Chiến Kích, đều mang tính chất dùng một lần. Dùng xong một cây là mất đi một cây, tám mũi tên này cũng chỉ có thể dùng tám lần.
Nhưng khi La Chinh giơ tay tiếp xúc với túi đựng tên thì ánh mắt đột nhiên sáng lên. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức của7quy tắc không gian.
“Không gian tu di?”
Không gian tu di bình thường đều phải tiến hành nhận chủ, nhưng cung thủ Long mạch này chỉ là một con rối thế nên La Chinh lại nhẹ nhàng xóa bỏ dấu ấn ở bên trên, sau đó đưa ý thức vào trong thăm dò. Ngay sau đó, trên mặt La Chinh lộ rõ vẻ vui mừng.
Không ngờ trong không gian tu di của túi đựng tên này lại có tới vài trăm mũi tên màu đen!
Hơn nữa bên trong không chỉ tồn tại mũi tên màu đen mà còn có hai loại mũi tên có màu khác. Một loại có phần đầu được khảm một đầu quỷ nho nhỏ, toàn thân màu đỏ thẫm. Một loại khác thì có9màu xanh biếc, hình như có hơi thở sinh mệnh mãnh liệt ẩn giấu bên trong, nhưng không rõ hiệu quả của mỗi loại tên này như thế nào.
“Vèo…”
Đúng lúc La Chinh đang kiểm tra thì lại có mấy luồng sáng và mũi tên màu xanh phóng về phía La Chinh.
Bóng dáng La Chinh nhanh nhẹn lóe lên, lại lần nữa trở về chỗ cũ. Nhưng hai mũi tên có chứa độc Long Tỳ này không bắn trúng nên rơi vào trong nước biển màu vàng.
Đây không phải là nơi tìm kiếm bảo vật, nên La Chinh nhanh chóng cất cung và túi đựng tên vào trong nhẫn tu di rồi bay lên cao, sau đó lại bước lên con đường thánh giả.
“Vút vút vút vút…”
Mặc dù5La Chinh đã giết chết con rối cung thủ Long mạch đó, nhưng xung quanh vẫn có vô số những con rồng hết lên lại xuống, không ngừng phóng ra những mũi tên màu xanh!
Đa phần những mũi tên màu xanh này đều cắm lên tấm khiên, còn thân hình La Chinh nhanh chóng xuyên qua nên không hề có một mũi tên nào bắn trúng hắn.
“Mở khiên ra!”
Nhìn thấy La Chinh không chỉ giết được con rối hình người đó, hơn nữa còn bình yên vô sự trở về, trên mặt các Quốc chủ đều lộ rõ vẻ vô cùng vui mừng! Bọn họ liền ra lệnh mở khiên đón La Chinh vào.
Nhưng La Chinh lại phất tay, thản nhiên nói: “Mọi người tiếp tục tiến3về phía trước, ta bay trên không trung được rồi.”
Lấy thân thể Thần Cực Cảnh để bay, thế nên ngoài mũi tên màu đen của cung thủ Long mạch ra thì mũi tên màu xanh thông thường không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với La Chinh, dĩ nhiên hắn không cần thiết phải chen chúc trong tấm khiên nhỏ bé kia.
Thế nên dưới sự chỉ huy của Chiến Hoàng Thiên Phong, “cái hộp” do tấm khiên tạo thành kia tiếp tục chắn những cơn mưa tên mà tiến về phía trước. Lần này, tốc độ đã tăng lên không ít.
La Chinh cất cao thân mình, bay lượn trong không trung. Duy trì ở độ cao này có thể tránh được những cơn mưa tên của bức tượng rồng kia tập kích. Mà khi bay ở đây, La Chinh cũng nhìn thấy ở phía cuối con đường thánh giả hẹp dài xa lắc xa lơ kia lại có một không gian trống khổng lồ!
Đây là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Khi nước biển chảy đến điểm cuối của con đường thánh giả này thì dừng lưu động, giống như có một luồng sức mạnh vô hình khuếch tán ra, ngăn chặn tất cả nước biển, không có một giọt nước biển nào có thể lọt vào trong. Như vậy đồng nghĩa với việc hình thành một vực sâu!
“Trong vực sâu này chính là bí cảnh Thiên Thần sao?” Nhìn thấy cảnh này, trong lòng La Chinh cũng cảm thán. Không biết Long mạch tộc này đã làm thế nào mà lại có thể khiến nước biển dừng chảy!
La Chinh không hề biết độ sâu của cái vực này. Bởi hắn chỉ duy trì độ cao nghìn trượng, nên từ góc độ của hắn vẫn không thể thấy được phần đáy của vực sâu.
Nhưng hắn không hề vội vàng, chỉ nhàn nhã bay lượn trong không trung, đợi cái hộp ở phía dưới chầm chậm di chuyển, đồng thời đề phòng trên biển xuất hiện những cung thủ Long mạch khác. Nhưng hình như cung thủ Long mạch này chỉ có một, nên về sau không hề xuất hiện thêm. Vì vậy, đoạn sau của con đường thánh giả này trở nên đơn giản hơn nhiều.
Đến nửa đoạn sau của con đường thánh giả, số lượng mũi tên bắt đầu trở nên thưa thớt, mà sau khi đến đoạn đường cuối cùng thì các đại năng Thần Hải Cảnh đã có thể trực tiếp thu lại tấm khiên.
Không có sự uy hiếp của mũi tên, cả đám võ giả chạy như bay trên con đường thánh giả. Chỉ mất một lúc, mọi người đã đến được điểm cuối cùng của con đường thánh giả, còn La Chinh cũng chầm chậm hạ xuống.
Điểm cuối của con đường thánh giả là một cái đài cao có hình quạt, ở giữa còn có một con đường được dựng thẳng đứng trên vực sâu.
Nước biển chảy thẳng tới hai bên của đài cao, chậm rãi chảy xuống với góc chín mươi độ, mọi người đứng trên phần đỉnh do nước biển tạo thành!
“Tiếp theo phải đi thế nào? Nhảy xuống dưới sao?” La Chinh hỏi.
Chiến Hoàng Thiên Phong thản nhiên cười nói: “Đi theo ta là được!”
Không ngờ vừa nói xong, hắn liền đến phía rìa của đài cao. Phía dưới đài cao này là vực sâu hàng vạn trượng, mà vì đã chiếm lĩnh thi thể nên Chiến Hoàng Thiên Phong không thể dùng chân nguyên để bay lượn được. Nếu đã bước đi thì chắc chắn sẽ rơi vào vực sâu, nhưng hắn vẫn vô cùng tự tin bước đi.
Ngay khi Chiến Hoàng Thiên Phong vừa bước ra thì một cảnh tượng quỷ dị đã xuất hiện.
Hắn không hề rơi thẳng xuống mà lại đứng trên một con đường thẳng đứng.
Nhìn theo góc độ của La Chinh thì cứ như giữa hai chân của Chiến Hoàng Thiên Phong có một lực hút khiến hắn đứng ngang ở phía dưới mình, hai chân hút chặt vào mặt đường vậy.
Những đại năng Thần Hải Cảnh khác cũng thi nhau bước đi, tất cả mọi người đều đã đổi góc độ, đứng trên con đường thẳng đứng ở phía dưới…
Nhìn thấy cảnh này, La Chinh cũng bước lên theo. Khi La Chinh đi về phía vực sâu thì đột nhiên cảm nhận được lực hút xung quanh xảy ra biến đổi to lớn. Giống như những người khác, hắn không hề rơi xuống phía dưới của vực sâu mà lại đứng trên con đường thẳng đứng này một cách rất tự nhiên.
Ở góc độ hiện giờ, La Chinh cảm thấy dường như hắn đang đứng trên một cái cửa động hình tròn khổng lồ, mà ngoài con đường dưới chân hắn ra thì phần đầu, bên trái và cả bên phải trong cái động hình tròn này đều là nước biển màu vàng đang chầm chậm chuyển động.
“Không ngờ biện pháp này của Long mạch tộc lại thay đổi lực hút của thế giới, đã thế còn xây dựng thánh địa trung tâm ở nơi như vậy!” La Chinh không nhịn được mà cảm thán một câu. Chẳng trách nước biển kia chảy đến đây thì lại chảy xuống phía dưới. Sau khi lực hút của nơi này được thay đổi thì dòng chảy đương nhiên cũng sẽ thay đổi.
Chu Hoàng nghe thấy La Chinh cảm thán như vậy liền khẽ cười, sau đó nói: “Trong bí cảnh Thiên Thần này còn có rất nhiều điều thần kỳ, có điều cũng không ít nơi vô cùng nguy hiểm, trước hết vẫn phải cẩn thận. Đặc biệt là sau khi vào thánh địa Thiên Thần thì tất cả đều phải nghe theo chỉ huy, không được tùy ý hành động.”
La Chinh gật đầu, ánh mắt nhìn về nơi xa xa. Con đường dưới chân lại lần nữa trải dài ra, sau đó liền xuất hiện một thành phố khổng lồ tọa lạc ngay trước mắt mọi người.”
Đó chính là thánh địa Thiên Thần sao…?
Đây là thánh địa bát phẩm của Long mạch tộc, gọi là thánh địa Thiên Thần. Chẳng qua, sau khi Long mạch tộc diệt vong thì thánh địa này tự nhiên trở thành một bí cảnh để mọi người thăm dò.
Trước mắt không hề có gì nguy hiểm, phần lớn đại năng Thần Hải Cảnh và cả đám người La Chinh đi như bay dọc theo con đường dưới chân về phía thánh địa Thiên Thần!
Con đường này dài khoảng năm sáu mươi dặm, nếu đi nhanh thì chỉ mất không tới một nén nhang là mọi người đã đến trước thánh địa này rồi. Điểm cuối của con đường có một cánh cửa lớn hình vòm, cái cổng vòm cũng do một bức tượng hình rồng tạo ra.
Đi qua cánh cửa này thì coi như bước vào bí cảnh Thiên Thần rồi, nhưng đôi mắt của bức tượng rồng trên cánh cửa này lại phóng ra ánh sáng màu đỏ, nhìn chằm chằm vào mọi người. Xem ra, cánh cửa này không dễ dàng bước qua như vậy.