-
bach-luyen-thanh-than-885.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Chương 885: Quyết đấu
Dù sao thì thân thể này cũng có tu vi là Thần Cực Cảnh, là sự tồn tại còn mạnh hơn cả Thần Hải Cảnh nên La Chinh cũng tò mò. Không biết rốt cuộc thân thể Thần Cực Cảnh này mạnh đến mức độ nào?
Ai ngờ Phong Niệm Vân lại tức giận nói: “Nhảm nhí! Tuy cây cung của cung thủ Long mạch này chỉ là Húc Nhật Long - một cây bán thần khí mà thôi, nhưng mũi tên ở phía sau hắn lại là một mũi tên có cấp bậc thần khí hàng thật giá thật đấy! Ta làm sao có thể dùng cơ thể chống đỡ được!”
“Mũi tên cấp bậc thần khí…” Trên mặt La Chinh lộ vẻ kinh ngạc.2Không hổ là thánh địa bát phẩm, chỉ một con rối bảo vệ mà lại có thể dùng mũi tên cấp bậc thần khí. Chẳng trách mũi tên màu đen đó lại sắc bén như vậy.
Ngay lúc này, cảm giác không thoải mái trên người La Chinh đã không ngừng tăng lên, từng đợt khí lạnh bắt đầu toát ra từ sau lưng hắn!
Trên mặt biển màu vàng, cung thủ Long mạch đó đã bắt đầu gắn mũi tên màu đen lên dây cung, nhắm ngay vào La Chinh, rõ ràng là trực tiếp muốn giết chết La Chinh.
Đôi mắt La Chinh khẽ híp lại, hắn đang chuẩn bị lao xuống thì Phong Niệm Vân lại mở miệng nói: “Ngươi định cứ như thế7lao tới? Chỉ dựa vào chân nguyên và thân thể của ta để giết hắn?”
“Không thì có thể làm gì?” La Chinh nói.
Thân thể Thần Cực Cảnh chỉ cần dựa vào chân nguyên và sức mạnh mà cơ thể trực tiếp bộc phát ra là đã đủ để trấn áp Thần Hải Cảnh rồi. Con rối cung thủ Long mạch bên dưới này mặc dù nhạy bén, nhưng dựa vào ưu thế tốc độ của bản thân thì La Chinh cũng không quá sợ hãi.
“Hay là khởi động… Này!” Phong Niệm Vân mới nói được một nửa thì La Chinh đã lao xuống dưới!
“La Chinh tấn công rồi! Hắn lao về phía bức tượng hình người kia rồi!”
“Mong là một quyền có thể tiêu9diệt bức tượng hình người đó. Ông trời phù hộ!”
“Hừ, ông trời phù hộ cái đầu ngươi. Nếu ông trời thực sự phù hộ ngươi thì liệu còn tồn tại cái thứ như Thiên Kiếp hay không?”
“Bức tượng hình người đó cũng đã nhắm vào La Chinh, mong là tên đừng bắn trúng…”
Tất cả các đại năng Thần Hải Cảnh đều xuyên qua tấm khiên, nhìn chằm chằm lên bầu trời. Nhìn thấy bóng dáng “cô gái” đang nhanh nhẹn lao xuống dưới với tốc độ không thể tưởng tượng được!
Tiếng gió vù vù xuyên qua tai La Chinh, đôi đồng tử màu vàng cũng nhìn chằm chằm vào cung thủ Long mạch ở phía dưới. Hắn liền nhìn thấy cánh tay giữ mũi5tên màu đen của cung thủ Long mạch đó khẽ động, rồi một luồng sáng đen trực diện phóng tới!
“Vèo…”
Ngay khi bức tượng hình người vừa thả tay thì cơ thể của La Chinh đột nhiên lóe lên một cái, xoay chuyển trong không trung theo một hình thang kỳ dị.
“Bùm bùm bùm!”
Sau khi ba tiếng nổ liên tiếp truyền tới thì mũi tên đen đó đã phóng về phía La Chinh với một tốc độ kinh khủng!
Một tên, một người giao nhau giữa không trung. Mũi tên sượt qua sát tai La Chinh, do bay quá nhanh nên luồng khí lưu hỗn loạn bị nó kéo theo xoẹt qua mặt hắn, cho dù là thân thể Thần Cực Cảnh thì cũng cảm nhận3được một cảm giác đau nhức ở trên mặt!
“Cẩn thận một chút!” Phong Niệm Vân tức giận nói. Mặc dù bị phong ấn linh hồn nên không thể khống chế thân thể của mình, nhưng dù sao đây vẫn là cơ thể của nàng ta.
“Xin lỗi, mặt ngươi mềm quá.” La Chinh cười nói. Ý thức vừa truyền đi thì cơ thể đã áp sát cung thủ Long mạch kia.
Mà lúc này, La Chinh vừa mới vào quỹ đạo lao xuống thì bắt đầu có vô số mũi tên màu xanh bay tới. Tốc độ của những mũi tên màu xanh này còn kém xa tốc độ của La Chinh…
Mặc dù vị cung thủ Long mạch này là một con rối, nhưng dường như linh trí của bản thân hắn rất mạnh mẽ. Nhìn thấy La Chinh tiếp cận mình với tốc độ không tưởng tượng được thì hắn đột nhiên vội vàng lùi sang một bên.
Lúc này La Chinh mới phát hiện ra, cung thủ Long mạch này vốn dĩ không biết bay, hắn chỉ dựa vào chân nguyên để đứng trên mặt biển mà thôi. Dưới mặt biển này có những cột đá, mà nước biển vừa vặn bao phủ chúng cho nên hắn ta mới có thể đi lại trên mặt biển!
Hắn vội vàng đạp lên từng cột đá để rút lui, nhìn từ xa chẳng khác gì chuồn chuồn đạp nước, như đang đi trên mặt biển vậy.
Nhưng làm sao La Chinh lại bỏ qua cho hắn được?
Điều cung thủ kiêng kỵ nhất là bị người khác đến gần. Nếu La Chinh đã tiếp cận được rồi thì dĩ nhiên sẽ không để hắn kéo dài khoảng cách ra nữa.
“Tách tách…”
Hai người nhanh chóng đạp lên mặt nước, hai chân La Chinh đột nhiên căng cứng, cả người nhanh nhẹn bay qua, chân nguyên trong tay bắt đầu vận chuyển, ngưng tụ thành một lưỡi dao mỏng!
Chỗ chân nguyên này chẳng qua cũng chỉ là hắn gom góp tạm mà thôi. Nhưng chân nguyên của người có tu vi Thần Cực Cảnh không phải là thứ mà Thần Hải Cảnh và Sinh Tử Cảnh có thể so sánh được. Trong chân nguyên này đã hàm chứa quy tắc của thế giới trong cơ thể Phong Niệm Vân. Mặc dù chỉ là lưỡi dao mỏng được quán tưởng ra, nhưng như vậy đã đủ dùng rồi!
Cung thủ Long mạch nhìn thấy không thể thoát khỏi La Chinh thì đột nhiên đứng vững lại trên một cột đá. Một chân hắn dùng sức đạp trên mặt biển, tạo thành những đợt sóng màu vàng bắn lên tung tóe, nhiễu loạn tầm nhìn của La Chinh!
Thừa dịp các đợt sóng màu vàng đang nhiễu loạn tầm nhìn của La Chinh, cung thủ Long mạch lại lần nữa rút tên ra, giương cung. Tất cả các động tác này hoàn thành chỉ trong một cái chớp mắt. Thao tác liền mạch, vô cùng thành thạo. Không ngờ hắn lại muốn bắn chết La Chinh ở khoảng cách gần!
Mà La Chinh chỉ bay cách cung thủ Long mạch này có ba tấc, đợi đến khi bọt nước rơi xuống thì đối diện chính là cung thủ Long mạch. Đôi đồng tử màu vàng của hắn nhìn chằm chằm vào đầu mũi tên màu đen kia, lông mày khẽ nhíu lại.
“Kẹt, kẹt, chết… đi…”
Không ngờ cung thủ Long mạch đó lại mở miệng nói! Hơn nữa còn nói ngôn ngữ của Nhân tộc!
Vừa dứt lời, dây cung đột nhiên được buông ra, luồng sáng đen lại lần nữa phóng về phía mặt La Chinh.
Phản ứng của La Chinh cũng không chậm, đầu hắn nhẹ nhàng dịch chuyển, luồng sáng đen lại lần nữa sượt qua bên tai. Đồng thời, trên mặt hắn cũng lộ rõ nụ cười đắc ý, hắn trả lời: “Làm gì dễ chết như thế!”
Điểm đáng sợ của luồng sáng đen này nằm ở ba đoạn tăng tốc trong không trung. Sau ba lần nổ thì sức mạnh mà mũi tên cấp bậc thần khí này bộc phát ra cũng đủ để giết chết một võ giả Thần Cực Cảnh. Nhưng lúc mũi tên đen mới rời khỏi cung thì dù là tốc độ hay sức mạnh đều không đủ để uy hiếp La Chinh.
“Vút!”
Một mũi tên không bắn trúng La Chinh, cung thủ Long mạch trực tiếp vung trường cung trong tay, lấy dây cung làm lưỡi dao và chém về phía cổ La Chinh!
Nhưng La Chinh khẽ giơ tay lên, ngón tay thanh mảnh của Phong Niệm Vân liền nắm chặt dây cung!
“Bụp!”
Mặc dù đã nắm chắc, nhưng trên ngón tay vẫn bắn ra một luồng máu tươi. Ngón tay bị dây cung cứa phải, tạo thành một vết thương.
“Này! Ngươi có thể bình thường một chút được không! Đây là cơ thể của ta!” Phong Niệm Vân lại tức giận. Tên nhóc La Chinh này căn bản không quý trọng cơ thể nàng. Nếu không phải La Chinh là người của Thất gia gia thì nàng tuyệt đối sẽ kéo linh hồn La Chinh vào lại thế giới trong cơ thể, sau đó chà đạp một trận ra trò!
Cơ thể của bản thân La Chinh vốn đao thương bất nhập, hắn lại quen với cách khống chế địch man rợ mà quên mất rằng mặc dù Phong Niệm Vân là võ giả Thần Cực Cảnh, nhưng cơ thể vẫn là bằng xương bằng thịt.
Hắn lại không để ý đến Phong Niệm Vân mà nhanh như chớp kéo rồi lập tức thả dây cung ra!
Khi cung thủ Long mạch này vẫn chưa kịp phản ứng thì dây cung đã bắn ngược trở lại. Cùng với âm thanh đặc biệt do dây cung tạo ra thì mặt biển xung quanh liền xuất hiện những gợn sóng giống như vảy cá. Ngay sau đó, cung thủ Long mạch đơ ngay tại chỗ.
Trên cổ hắn xuất hiện một đường nhỏ, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm La Chinh. Chỉ một lát sau, đầu hắn chậm rãi rơi khỏi cổ.
Vết cắt trên cổ vô cùng nhẵn nhụi, không biết con rối cung thủ Long mạch này được tạo thành từ chất liệu gì mà cảm giác giống như một loại ngọc thạch nào đó, nhưng tính chất lại vô cùng mềm. Đầu hắn đã rơi trên cột đá dưới mặt biển, nên La Chinh định lấy đi cung và tên của hắn!
Một món bán thần khí, cộng thêm mũi tên cấp bậc thần khí, La Chinh sẽ không phung phí của trời mà ném nó vào trong biển lớn.
Nhưng ngay khi La Chinh vừa giơ tay ra thì cơ thể của cung thủ Long mạch đột nhiên lại động đậy. Mặc dù mất đi phần đầu, nhưng động tác của cung thủ Long mạch vẫn nhanh nhẹn khác thường. Hắn đột nhiên rút một mũi tên màu đen từ sau lưng ra, muốn bắn về phía đầu La Chinh!
Nhưng động tác của hắn mới chỉ thực hiện được một nửa thì lại có một tiếng nổ vang lên. Cuối cùng, động tác của con rối không đầu này cũng dừng lại.
La Chinh lại nhấc chân lên, trên mặt mang theo ý cười. Đầu của cung thủ Long mạch dưới chân đã bị hắn giẫm nát.
Chương 885: Quyết đấu
Ai ngờ Phong Niệm Vân lại tức giận nói: “Nhảm nhí! Tuy cây cung của cung thủ Long mạch này chỉ là Húc Nhật Long - một cây bán thần khí mà thôi, nhưng mũi tên ở phía sau hắn lại là một mũi tên có cấp bậc thần khí hàng thật giá thật đấy! Ta làm sao có thể dùng cơ thể chống đỡ được!”
“Mũi tên cấp bậc thần khí…” Trên mặt La Chinh lộ vẻ kinh ngạc.2Không hổ là thánh địa bát phẩm, chỉ một con rối bảo vệ mà lại có thể dùng mũi tên cấp bậc thần khí. Chẳng trách mũi tên màu đen đó lại sắc bén như vậy.
Ngay lúc này, cảm giác không thoải mái trên người La Chinh đã không ngừng tăng lên, từng đợt khí lạnh bắt đầu toát ra từ sau lưng hắn!
Trên mặt biển màu vàng, cung thủ Long mạch đó đã bắt đầu gắn mũi tên màu đen lên dây cung, nhắm ngay vào La Chinh, rõ ràng là trực tiếp muốn giết chết La Chinh.
Đôi mắt La Chinh khẽ híp lại, hắn đang chuẩn bị lao xuống thì Phong Niệm Vân lại mở miệng nói: “Ngươi định cứ như thế7lao tới? Chỉ dựa vào chân nguyên và thân thể của ta để giết hắn?”
“Không thì có thể làm gì?” La Chinh nói.
Thân thể Thần Cực Cảnh chỉ cần dựa vào chân nguyên và sức mạnh mà cơ thể trực tiếp bộc phát ra là đã đủ để trấn áp Thần Hải Cảnh rồi. Con rối cung thủ Long mạch bên dưới này mặc dù nhạy bén, nhưng dựa vào ưu thế tốc độ của bản thân thì La Chinh cũng không quá sợ hãi.
“Hay là khởi động… Này!” Phong Niệm Vân mới nói được một nửa thì La Chinh đã lao xuống dưới!
“La Chinh tấn công rồi! Hắn lao về phía bức tượng hình người kia rồi!”
“Mong là một quyền có thể tiêu9diệt bức tượng hình người đó. Ông trời phù hộ!”
“Hừ, ông trời phù hộ cái đầu ngươi. Nếu ông trời thực sự phù hộ ngươi thì liệu còn tồn tại cái thứ như Thiên Kiếp hay không?”
“Bức tượng hình người đó cũng đã nhắm vào La Chinh, mong là tên đừng bắn trúng…”
Tất cả các đại năng Thần Hải Cảnh đều xuyên qua tấm khiên, nhìn chằm chằm lên bầu trời. Nhìn thấy bóng dáng “cô gái” đang nhanh nhẹn lao xuống dưới với tốc độ không thể tưởng tượng được!
Tiếng gió vù vù xuyên qua tai La Chinh, đôi đồng tử màu vàng cũng nhìn chằm chằm vào cung thủ Long mạch ở phía dưới. Hắn liền nhìn thấy cánh tay giữ mũi5tên màu đen của cung thủ Long mạch đó khẽ động, rồi một luồng sáng đen trực diện phóng tới!
“Vèo…”
Ngay khi bức tượng hình người vừa thả tay thì cơ thể của La Chinh đột nhiên lóe lên một cái, xoay chuyển trong không trung theo một hình thang kỳ dị.
“Bùm bùm bùm!”
Sau khi ba tiếng nổ liên tiếp truyền tới thì mũi tên đen đó đã phóng về phía La Chinh với một tốc độ kinh khủng!
Một tên, một người giao nhau giữa không trung. Mũi tên sượt qua sát tai La Chinh, do bay quá nhanh nên luồng khí lưu hỗn loạn bị nó kéo theo xoẹt qua mặt hắn, cho dù là thân thể Thần Cực Cảnh thì cũng cảm nhận3được một cảm giác đau nhức ở trên mặt!
“Cẩn thận một chút!” Phong Niệm Vân tức giận nói. Mặc dù bị phong ấn linh hồn nên không thể khống chế thân thể của mình, nhưng dù sao đây vẫn là cơ thể của nàng ta.
“Xin lỗi, mặt ngươi mềm quá.” La Chinh cười nói. Ý thức vừa truyền đi thì cơ thể đã áp sát cung thủ Long mạch kia.
Mà lúc này, La Chinh vừa mới vào quỹ đạo lao xuống thì bắt đầu có vô số mũi tên màu xanh bay tới. Tốc độ của những mũi tên màu xanh này còn kém xa tốc độ của La Chinh…
Mặc dù vị cung thủ Long mạch này là một con rối, nhưng dường như linh trí của bản thân hắn rất mạnh mẽ. Nhìn thấy La Chinh tiếp cận mình với tốc độ không tưởng tượng được thì hắn đột nhiên vội vàng lùi sang một bên.
Lúc này La Chinh mới phát hiện ra, cung thủ Long mạch này vốn dĩ không biết bay, hắn chỉ dựa vào chân nguyên để đứng trên mặt biển mà thôi. Dưới mặt biển này có những cột đá, mà nước biển vừa vặn bao phủ chúng cho nên hắn ta mới có thể đi lại trên mặt biển!
Hắn vội vàng đạp lên từng cột đá để rút lui, nhìn từ xa chẳng khác gì chuồn chuồn đạp nước, như đang đi trên mặt biển vậy.
Nhưng làm sao La Chinh lại bỏ qua cho hắn được?
Điều cung thủ kiêng kỵ nhất là bị người khác đến gần. Nếu La Chinh đã tiếp cận được rồi thì dĩ nhiên sẽ không để hắn kéo dài khoảng cách ra nữa.
“Tách tách…”
Hai người nhanh chóng đạp lên mặt nước, hai chân La Chinh đột nhiên căng cứng, cả người nhanh nhẹn bay qua, chân nguyên trong tay bắt đầu vận chuyển, ngưng tụ thành một lưỡi dao mỏng!
Chỗ chân nguyên này chẳng qua cũng chỉ là hắn gom góp tạm mà thôi. Nhưng chân nguyên của người có tu vi Thần Cực Cảnh không phải là thứ mà Thần Hải Cảnh và Sinh Tử Cảnh có thể so sánh được. Trong chân nguyên này đã hàm chứa quy tắc của thế giới trong cơ thể Phong Niệm Vân. Mặc dù chỉ là lưỡi dao mỏng được quán tưởng ra, nhưng như vậy đã đủ dùng rồi!
Cung thủ Long mạch nhìn thấy không thể thoát khỏi La Chinh thì đột nhiên đứng vững lại trên một cột đá. Một chân hắn dùng sức đạp trên mặt biển, tạo thành những đợt sóng màu vàng bắn lên tung tóe, nhiễu loạn tầm nhìn của La Chinh!
Thừa dịp các đợt sóng màu vàng đang nhiễu loạn tầm nhìn của La Chinh, cung thủ Long mạch lại lần nữa rút tên ra, giương cung. Tất cả các động tác này hoàn thành chỉ trong một cái chớp mắt. Thao tác liền mạch, vô cùng thành thạo. Không ngờ hắn lại muốn bắn chết La Chinh ở khoảng cách gần!
Mà La Chinh chỉ bay cách cung thủ Long mạch này có ba tấc, đợi đến khi bọt nước rơi xuống thì đối diện chính là cung thủ Long mạch. Đôi đồng tử màu vàng của hắn nhìn chằm chằm vào đầu mũi tên màu đen kia, lông mày khẽ nhíu lại.
“Kẹt, kẹt, chết… đi…”
Không ngờ cung thủ Long mạch đó lại mở miệng nói! Hơn nữa còn nói ngôn ngữ của Nhân tộc!
Vừa dứt lời, dây cung đột nhiên được buông ra, luồng sáng đen lại lần nữa phóng về phía mặt La Chinh.
Phản ứng của La Chinh cũng không chậm, đầu hắn nhẹ nhàng dịch chuyển, luồng sáng đen lại lần nữa sượt qua bên tai. Đồng thời, trên mặt hắn cũng lộ rõ nụ cười đắc ý, hắn trả lời: “Làm gì dễ chết như thế!”
Điểm đáng sợ của luồng sáng đen này nằm ở ba đoạn tăng tốc trong không trung. Sau ba lần nổ thì sức mạnh mà mũi tên cấp bậc thần khí này bộc phát ra cũng đủ để giết chết một võ giả Thần Cực Cảnh. Nhưng lúc mũi tên đen mới rời khỏi cung thì dù là tốc độ hay sức mạnh đều không đủ để uy hiếp La Chinh.
“Vút!”
Một mũi tên không bắn trúng La Chinh, cung thủ Long mạch trực tiếp vung trường cung trong tay, lấy dây cung làm lưỡi dao và chém về phía cổ La Chinh!
Nhưng La Chinh khẽ giơ tay lên, ngón tay thanh mảnh của Phong Niệm Vân liền nắm chặt dây cung!
“Bụp!”
Mặc dù đã nắm chắc, nhưng trên ngón tay vẫn bắn ra một luồng máu tươi. Ngón tay bị dây cung cứa phải, tạo thành một vết thương.
“Này! Ngươi có thể bình thường một chút được không! Đây là cơ thể của ta!” Phong Niệm Vân lại tức giận. Tên nhóc La Chinh này căn bản không quý trọng cơ thể nàng. Nếu không phải La Chinh là người của Thất gia gia thì nàng tuyệt đối sẽ kéo linh hồn La Chinh vào lại thế giới trong cơ thể, sau đó chà đạp một trận ra trò!
Cơ thể của bản thân La Chinh vốn đao thương bất nhập, hắn lại quen với cách khống chế địch man rợ mà quên mất rằng mặc dù Phong Niệm Vân là võ giả Thần Cực Cảnh, nhưng cơ thể vẫn là bằng xương bằng thịt.
Hắn lại không để ý đến Phong Niệm Vân mà nhanh như chớp kéo rồi lập tức thả dây cung ra!
Khi cung thủ Long mạch này vẫn chưa kịp phản ứng thì dây cung đã bắn ngược trở lại. Cùng với âm thanh đặc biệt do dây cung tạo ra thì mặt biển xung quanh liền xuất hiện những gợn sóng giống như vảy cá. Ngay sau đó, cung thủ Long mạch đơ ngay tại chỗ.
Trên cổ hắn xuất hiện một đường nhỏ, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm La Chinh. Chỉ một lát sau, đầu hắn chậm rãi rơi khỏi cổ.
Vết cắt trên cổ vô cùng nhẵn nhụi, không biết con rối cung thủ Long mạch này được tạo thành từ chất liệu gì mà cảm giác giống như một loại ngọc thạch nào đó, nhưng tính chất lại vô cùng mềm. Đầu hắn đã rơi trên cột đá dưới mặt biển, nên La Chinh định lấy đi cung và tên của hắn!
Một món bán thần khí, cộng thêm mũi tên cấp bậc thần khí, La Chinh sẽ không phung phí của trời mà ném nó vào trong biển lớn.
Nhưng ngay khi La Chinh vừa giơ tay ra thì cơ thể của cung thủ Long mạch đột nhiên lại động đậy. Mặc dù mất đi phần đầu, nhưng động tác của cung thủ Long mạch vẫn nhanh nhẹn khác thường. Hắn đột nhiên rút một mũi tên màu đen từ sau lưng ra, muốn bắn về phía đầu La Chinh!
Nhưng động tác của hắn mới chỉ thực hiện được một nửa thì lại có một tiếng nổ vang lên. Cuối cùng, động tác của con rối không đầu này cũng dừng lại.
La Chinh lại nhấc chân lên, trên mặt mang theo ý cười. Đầu của cung thủ Long mạch dưới chân đã bị hắn giẫm nát.