Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-837.html
Chương 837: Tăng cường sức mạnh
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Với cường độ cơ thể hiện giờ thì lực vảy rồng sẽ không khiến La Chinh phải chịu sức ép quá lớn.
Ngoài việc vận dụng các loại lực này ra, La Chinh còn nhắm hai mắt lại, bắt đầu kết nối với các ngôi sao.
“Song Tinh…”
Ngay khi La Chinh nhắm mắt, bắt đầu kết nối các ngôi sao thì trên bầu trời của bí cảnh Vũ Hoàng đột nhiên lóe lên ánh sáng của hai ngôi sao đó!
Nguồn lực mạnh mẽ từ các ngôi sao bắt đầu thâm nhập vào trong chân nguyên của La Chinh.
Sau đó La Chinh liền nhảy lên!
Trên phiến lá không hề cảm nhận được tác dụng của luồng lực hút mạnh mẽ đó, cú nhảy này của La Chinh đã đưa cơ thể hắn lên cao khoảng một trượng, sau khi xoay một vòng2trong không trung liền lao về phía phiến lá bên dưới.
Nắm đấm mạnh mẽ liên tiếp đánh vào trên phiến lá.
Quyền này của La Chinh đã bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của cơ thể, uy lực phát ra không thể xem thường, thậm chí còn mạnh hơn quyền từng đả thương Chiến Đế Đại Vũ lần trước không ít, hơn nữa quyền này hắn còn khởi động Sao Chiến Thể!
“Ầm ầm!”
Khi quyền này của La Chinh đánh vào trên phiến lá thì lập tức phát ra âm thanh dữ dội. Âm thanh này giống như tiếng sấm, toàn bộ cây mỏ quặng đều có thể nghe rõ mồn một.
Bên dưới có vài con trùng ăn khoáng thạch thậm chí còn sợ hãi giương cánh bay lên không trung!
Nắm đấm của La Chinh dính chặt trên phiến lá,9từng tia máu không ngừng chảy ra theo phiến lá…
Cho dù La Chinh có cơ thể thánh khí, nhưng mức độ kiên cố của phiến lá dưới chân hắn dường như đã vượt xa thánh khí rồi. La Chinh hung hăng đánh lên như vậy chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, những phiến lá bao quanh khoáng thạch bên trong này không chỉ không hề nứt, mà ngược lại nắm đấm của La Chinh còn bị thương, nứt toác ra.
“Độ cứng của phiến lá ở ba tầng cuối cùng còn cao hơn cả phiến lá màu vàng kim bên dưới. Chẳng trách những đại năng Thần Hải Cảnh kia không thể lấy được khoáng thạch bên trong.” La Chinh không thất vọng quá nhiều, quyền này của hắn chỉ là muốn kiểm chứng mà thôi.
Cuốc đào mỏ…
Nếu có6thể lấy được cái cuốc Hắc Tinh kia thì có lẽ sẽ khai thác được phiến lá ở tầng cao nhất. Nhưng, người của tứ đại thần quốc cũng không cách nào mở được phiến lá màu vàng kim bao quanh cái cuốc đó, La Chinh cũng vậy.
Sau khi nghĩ ngợi một lúc, La Chinh rời khỏi phiến lá tầng bốn mươi lăm.
Lần này hắn rơi xuống, có hai con trùng ăn khoáng thạch ở tầng bốn mươi mốt và bốn mươi ba đã phát hiện ra La Chinh. Chúng muốn truy đuổi La Chinh, nhưng vì khoảng cách của quá xa, mà tốc độ rơi xuống của La Chinh cũng nhanh nên sau khi phát hiện ra rằng dù có truy đuổi cũng không có hy vọng thì chúng liền trở lại phiến lá.
Cùng lúc rơi xuống từ0phiến lá, La Chinh vẫn tiếp tục suy tính trong đầu.
Với sức mạnh hiện giờ của La Chinh, quả thực không thể mở được phiến lá màu vàng kim kia. Nhưng so với phiến lá tầng bốn mươi lăm thì đã dễ dàng hơn rất nhiều, cũng có nghĩa là cơ hội cuối cùng của La Chinh vẫn nằm ở cái cuốc Hắc Tinh kia. Nếu hắn có thể lấy được thần khí chí tôn này thì chắc chắn hắn cũng có thể mở được phiến lá trên tầng cao nhất.
Một mình hắn không được, vậy thêm vài người thì sao? Nếu mấy người cùng liên hợp lại, đồng thời tập trung tấn công trên phiến lá này…
Nhưng suy nghĩ này đã nhanh chóng bị bác bỏ.
Lúc ở ngoài kim tự tháp, Yến Vương đã nói với La Chinh7rằng mỗi cánh cửa hẹp chỉ một võ giả có thể đi vào. Nếu nhiều võ giả cùng đi vào một cánh cửa thì chỉ có võ giả đầu tiên mới rơi chính xác vào phiến lá, những võ giả còn lại sẽ tự động rơi xuống dưới, căn bản không thể lên đúng phiến lá đó.
La Chinh cũng không bất ngờ với câu trả lời này của Yến Vương cho lắm, thứ hắn có thể nghĩ tới thì làm sao những đại năng Thần Hải Cảnh kia không thể nghĩ tới chứ?
Ví dụ có vài vị đại năng Thần Hải Cảnh thậm chí còn phân bố ở vài phiến lá liền nhau rồi tiến hành tấn công một phiến lá trong đó… Nhưng mấy cách này đều bị quy tắc trong cây mỏ giới hạn rồi. Cái giới hạn này không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại được.
Muốn có được cuốc Hắc Tinh thì cũng chỉ có thể tự dựa vào sức mạnh của bản thân để đập vỡ phiến lá mà thôi!
Đứng ở dưới kim tự tháp, mắt La Chinh thản nhiên nhìn lên đỉnh, trong miệng không ngừng lặp lại hai chữ “sức mạnh…”
Sức mạnh… Cần nhiều sức mạnh hơn nữa…
Ngay lúc này, trên lối đi bên trái kim tự tháp có mười mấy vị võ giả đi vòng trở về, miệng vẫn đang lầm rầm thì thầm.
“Mẹ kiếp! Mấy năm nay đến cả rác của kho vũ khí cũng bị nhặt sạch rồi! Còn thứ gì nữa mà nhặt? Thà rằng ngoan ngoãn quay lại khai thác quặng còn hơn!”
“Ta tìm lâu như vậy mà mới tìm được hai thanh linh khí. Mà mẹ nó lại còn là hạ phẩm!”
“Không biết những con trùng ăn khoáng thạch đó đã đi hay chưa. Nếu đi rồi thì chúng ta tiếp tục vào cây mỏ khai thác!”
Mười mấy vị võ giả đó là mấy thiên tài cấp Thần đi “nhặt rác” lúc trước. Mặc dù số lượng binh đao trong kho vũ khí bên đó không ít, nhưng muốn chọn ra một thứ không bị dính lời nguyền thì vẫn cần vận may nhất định. Hơn nữa, trong mấy năm nay, mỗi năm đều có không ít võ giả đến nhặt rác, số lượng vũ khí không bị dính lời nguyền cũng nhanh chóng giảm đi, tỉ lệ nhặt được thánh khí cũng ngày càng nhỏ.
Binh đao, vũ khí? Lông mày La Chinh khẽ nhăn lại.
Chỉ cần là một món vũ khí không bị hư hỏng thì lượng Thiên Diễn Tinh Hoa bên trong sẽ không bị tan biến, trở về với thiên địa…
Mình có thể luyện hóa lượng lớn vũ khí này!
Nghĩ đến đây, tim La Chinh đột nhiên cũng đập mạnh theo.
Trước kia, La Chinh không hề vội vã thu thập Thiên Diễn Tinh Hoa, vì bản thân hắn khó có thể chịu được sức mạnh quá lớn, khi bùng nổ sức mạnh hàng nghìn tấm vảy rồng thì thể tiên khí của hắn có vẻ không ổn định lắm.
Mà hiện giờ thân thể La Chinh đã đột phá tiên khí, trở thành thánh khí, sức mạnh đã có thể thăng lên vài cấp!
Dùng lực của một nghìn tấm vảy rồng có lẽ không thể đập vỡ phiến lá màu vàng kim đó, cũng không thể lấy được chiếc cuốc Hắc Tinh bên trong.
Nhưng… năm nghìn tấm vảy rồng thì sao? Một vạn tấm vảy rồng thì thế nào?
Trước đây dù không đủ năng lực thì La Chinh cũng sẽ cố gắng hết sức để thử, mà hiện tại ngay trước mặt lại là một kế hoạch rất có khả năng thực hiện, đương nhiên hắn không thể bỏ qua cơ hội này.
Vấn đề duy nhất chính là không biết đám binh khí bị dính lời nguyền kia có còn ẩn chứa Thiên Diễn Tinh Hoa bên trong hay không? Liệu lời nguyền có vì Thiên Diễn Tinh Hoa mà biến mất hay không?
Nhìn một cái là biết trong lòng La Chinh đã hạ quyết tâm, lúc này hắn nói với Yến Vương: “Yến Vương, ta cũng muốn đi nhặt rác…”
Nguyệt Doanh còn đang trông chừng khối khoáng thạch kia đến phát sầu, bỗng nghe thấy La Chinh nói đi nhặt rác thì trên mặt liền lộ vẻ kỳ quái: “Vì sao phải đi nhặt rác? Cho dù đi nhặt rác có may mắn thì chẳng qua cũng chỉ có thể tìm ra được thánh khí từ trong đám binh khí dính lời nguyền kia mà thôi, còn chẳng bằng đào mỏ quặng.”
Nhưng mà đống khoáng thạch bên cạnh Nguyệt Doanh đã chồng chất như núi, mang về tứ đại thần quốc rồi bán thì đại khái cũng có thể mua được năm sáu thanh thánh khí rồi.
“Nguyệt Doanh nói đúng. Với thực lực của ngươi hoàn toàn không cần phải đi nhặt rác.” Yến Vương cũng không đồng ý, nhưng không hiểu sao Yến Vương cứ có một dự cảm rằng La Chinh không chỉ đơn giản là đi nhặt rác ở kho vũ khí.
“Không sao, ta chỉ tò mò mà thôi, lát nữa ta chắc chắn vẫn trở lại đào mỏ!” La Chinh cười cười trả lời. Nói đến đây, hắn khẽ ngẩng đầu, vừa hay đối mắt với Hỏa Doãn Nhi.
Mặc dù La Chinh vẫn luôn ra ra vào vào trong kim tự tháp, nhưng cảm giác của hắn nhạy cảm tới mức nào? Đương nhiên hắn cảm nhận được ánh mắt của Hỏa Doãn Nhi vẫn luôn tập trung ở chỗ mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Hỏa Doãn Nhi lại nở nụ cười dịu dàng. Nàng thuận theo kim tự tháp mà nhảy thẳng xuống. Vì bị lực huyết tế áp chế nên mọi người đều không thể bay, nhưng Hỏa Doãn Nhi đã thi triển một vòng chân nguyên hộ thể màu đỏ rực như lửa, đi thẳng vài trượng, lao đến trước mặt La Chinh.
“Ta đi qua đó với ngươi xem thế nào!” Hỏa Doãn Nhi cười nói với La Chinh.
Mục đích tiến vào bí cảnh Vũ Hoàng và thánh hải Thiên Vũ của Hỏa Doãn Nhi lần này đương nhiên không phải vì khoáng thạch và bảo vật ở đây mà là để trải nghiệm.
La Chinh khẽ cười gật đầu, đi trước dẫn đường. Sau khi đi qua kim tự tháp thì tới một con đường thẳng tắp. Trên con đường này có không ít thiên tài cấp Thần đang lục tục vòng trở về từ kho vũ khí bên kia. Hai bên đi ngược chiều, cho nên ánh mắt rất nhiều người trong đám bọn họ đều đang thăm dò La Chinh và Hỏa Doãn Nhi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ngoài việc vận dụng các loại lực này ra, La Chinh còn nhắm hai mắt lại, bắt đầu kết nối với các ngôi sao.
“Song Tinh…”
Ngay khi La Chinh nhắm mắt, bắt đầu kết nối các ngôi sao thì trên bầu trời của bí cảnh Vũ Hoàng đột nhiên lóe lên ánh sáng của hai ngôi sao đó!
Nguồn lực mạnh mẽ từ các ngôi sao bắt đầu thâm nhập vào trong chân nguyên của La Chinh.
Sau đó La Chinh liền nhảy lên!
Trên phiến lá không hề cảm nhận được tác dụng của luồng lực hút mạnh mẽ đó, cú nhảy này của La Chinh đã đưa cơ thể hắn lên cao khoảng một trượng, sau khi xoay một vòng2trong không trung liền lao về phía phiến lá bên dưới.
Nắm đấm mạnh mẽ liên tiếp đánh vào trên phiến lá.
Quyền này của La Chinh đã bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của cơ thể, uy lực phát ra không thể xem thường, thậm chí còn mạnh hơn quyền từng đả thương Chiến Đế Đại Vũ lần trước không ít, hơn nữa quyền này hắn còn khởi động Sao Chiến Thể!
“Ầm ầm!”
Khi quyền này của La Chinh đánh vào trên phiến lá thì lập tức phát ra âm thanh dữ dội. Âm thanh này giống như tiếng sấm, toàn bộ cây mỏ quặng đều có thể nghe rõ mồn một.
Bên dưới có vài con trùng ăn khoáng thạch thậm chí còn sợ hãi giương cánh bay lên không trung!
Nắm đấm của La Chinh dính chặt trên phiến lá,9từng tia máu không ngừng chảy ra theo phiến lá…
Cho dù La Chinh có cơ thể thánh khí, nhưng mức độ kiên cố của phiến lá dưới chân hắn dường như đã vượt xa thánh khí rồi. La Chinh hung hăng đánh lên như vậy chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, những phiến lá bao quanh khoáng thạch bên trong này không chỉ không hề nứt, mà ngược lại nắm đấm của La Chinh còn bị thương, nứt toác ra.
“Độ cứng của phiến lá ở ba tầng cuối cùng còn cao hơn cả phiến lá màu vàng kim bên dưới. Chẳng trách những đại năng Thần Hải Cảnh kia không thể lấy được khoáng thạch bên trong.” La Chinh không thất vọng quá nhiều, quyền này của hắn chỉ là muốn kiểm chứng mà thôi.
Cuốc đào mỏ…
Nếu có6thể lấy được cái cuốc Hắc Tinh kia thì có lẽ sẽ khai thác được phiến lá ở tầng cao nhất. Nhưng, người của tứ đại thần quốc cũng không cách nào mở được phiến lá màu vàng kim bao quanh cái cuốc đó, La Chinh cũng vậy.
Sau khi nghĩ ngợi một lúc, La Chinh rời khỏi phiến lá tầng bốn mươi lăm.
Lần này hắn rơi xuống, có hai con trùng ăn khoáng thạch ở tầng bốn mươi mốt và bốn mươi ba đã phát hiện ra La Chinh. Chúng muốn truy đuổi La Chinh, nhưng vì khoảng cách của quá xa, mà tốc độ rơi xuống của La Chinh cũng nhanh nên sau khi phát hiện ra rằng dù có truy đuổi cũng không có hy vọng thì chúng liền trở lại phiến lá.
Cùng lúc rơi xuống từ0phiến lá, La Chinh vẫn tiếp tục suy tính trong đầu.
Với sức mạnh hiện giờ của La Chinh, quả thực không thể mở được phiến lá màu vàng kim kia. Nhưng so với phiến lá tầng bốn mươi lăm thì đã dễ dàng hơn rất nhiều, cũng có nghĩa là cơ hội cuối cùng của La Chinh vẫn nằm ở cái cuốc Hắc Tinh kia. Nếu hắn có thể lấy được thần khí chí tôn này thì chắc chắn hắn cũng có thể mở được phiến lá trên tầng cao nhất.
Một mình hắn không được, vậy thêm vài người thì sao? Nếu mấy người cùng liên hợp lại, đồng thời tập trung tấn công trên phiến lá này…
Nhưng suy nghĩ này đã nhanh chóng bị bác bỏ.
Lúc ở ngoài kim tự tháp, Yến Vương đã nói với La Chinh7rằng mỗi cánh cửa hẹp chỉ một võ giả có thể đi vào. Nếu nhiều võ giả cùng đi vào một cánh cửa thì chỉ có võ giả đầu tiên mới rơi chính xác vào phiến lá, những võ giả còn lại sẽ tự động rơi xuống dưới, căn bản không thể lên đúng phiến lá đó.
La Chinh cũng không bất ngờ với câu trả lời này của Yến Vương cho lắm, thứ hắn có thể nghĩ tới thì làm sao những đại năng Thần Hải Cảnh kia không thể nghĩ tới chứ?
Ví dụ có vài vị đại năng Thần Hải Cảnh thậm chí còn phân bố ở vài phiến lá liền nhau rồi tiến hành tấn công một phiến lá trong đó… Nhưng mấy cách này đều bị quy tắc trong cây mỏ giới hạn rồi. Cái giới hạn này không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại được.
Muốn có được cuốc Hắc Tinh thì cũng chỉ có thể tự dựa vào sức mạnh của bản thân để đập vỡ phiến lá mà thôi!
Đứng ở dưới kim tự tháp, mắt La Chinh thản nhiên nhìn lên đỉnh, trong miệng không ngừng lặp lại hai chữ “sức mạnh…”
Sức mạnh… Cần nhiều sức mạnh hơn nữa…
Ngay lúc này, trên lối đi bên trái kim tự tháp có mười mấy vị võ giả đi vòng trở về, miệng vẫn đang lầm rầm thì thầm.
“Mẹ kiếp! Mấy năm nay đến cả rác của kho vũ khí cũng bị nhặt sạch rồi! Còn thứ gì nữa mà nhặt? Thà rằng ngoan ngoãn quay lại khai thác quặng còn hơn!”
“Ta tìm lâu như vậy mà mới tìm được hai thanh linh khí. Mà mẹ nó lại còn là hạ phẩm!”
“Không biết những con trùng ăn khoáng thạch đó đã đi hay chưa. Nếu đi rồi thì chúng ta tiếp tục vào cây mỏ khai thác!”
Mười mấy vị võ giả đó là mấy thiên tài cấp Thần đi “nhặt rác” lúc trước. Mặc dù số lượng binh đao trong kho vũ khí bên đó không ít, nhưng muốn chọn ra một thứ không bị dính lời nguyền thì vẫn cần vận may nhất định. Hơn nữa, trong mấy năm nay, mỗi năm đều có không ít võ giả đến nhặt rác, số lượng vũ khí không bị dính lời nguyền cũng nhanh chóng giảm đi, tỉ lệ nhặt được thánh khí cũng ngày càng nhỏ.
Binh đao, vũ khí? Lông mày La Chinh khẽ nhăn lại.
Chỉ cần là một món vũ khí không bị hư hỏng thì lượng Thiên Diễn Tinh Hoa bên trong sẽ không bị tan biến, trở về với thiên địa…
Mình có thể luyện hóa lượng lớn vũ khí này!
Nghĩ đến đây, tim La Chinh đột nhiên cũng đập mạnh theo.
Trước kia, La Chinh không hề vội vã thu thập Thiên Diễn Tinh Hoa, vì bản thân hắn khó có thể chịu được sức mạnh quá lớn, khi bùng nổ sức mạnh hàng nghìn tấm vảy rồng thì thể tiên khí của hắn có vẻ không ổn định lắm.
Mà hiện giờ thân thể La Chinh đã đột phá tiên khí, trở thành thánh khí, sức mạnh đã có thể thăng lên vài cấp!
Dùng lực của một nghìn tấm vảy rồng có lẽ không thể đập vỡ phiến lá màu vàng kim đó, cũng không thể lấy được chiếc cuốc Hắc Tinh bên trong.
Nhưng… năm nghìn tấm vảy rồng thì sao? Một vạn tấm vảy rồng thì thế nào?
Trước đây dù không đủ năng lực thì La Chinh cũng sẽ cố gắng hết sức để thử, mà hiện tại ngay trước mặt lại là một kế hoạch rất có khả năng thực hiện, đương nhiên hắn không thể bỏ qua cơ hội này.
Vấn đề duy nhất chính là không biết đám binh khí bị dính lời nguyền kia có còn ẩn chứa Thiên Diễn Tinh Hoa bên trong hay không? Liệu lời nguyền có vì Thiên Diễn Tinh Hoa mà biến mất hay không?
Nhìn một cái là biết trong lòng La Chinh đã hạ quyết tâm, lúc này hắn nói với Yến Vương: “Yến Vương, ta cũng muốn đi nhặt rác…”
Nguyệt Doanh còn đang trông chừng khối khoáng thạch kia đến phát sầu, bỗng nghe thấy La Chinh nói đi nhặt rác thì trên mặt liền lộ vẻ kỳ quái: “Vì sao phải đi nhặt rác? Cho dù đi nhặt rác có may mắn thì chẳng qua cũng chỉ có thể tìm ra được thánh khí từ trong đám binh khí dính lời nguyền kia mà thôi, còn chẳng bằng đào mỏ quặng.”
Nhưng mà đống khoáng thạch bên cạnh Nguyệt Doanh đã chồng chất như núi, mang về tứ đại thần quốc rồi bán thì đại khái cũng có thể mua được năm sáu thanh thánh khí rồi.
“Nguyệt Doanh nói đúng. Với thực lực của ngươi hoàn toàn không cần phải đi nhặt rác.” Yến Vương cũng không đồng ý, nhưng không hiểu sao Yến Vương cứ có một dự cảm rằng La Chinh không chỉ đơn giản là đi nhặt rác ở kho vũ khí.
“Không sao, ta chỉ tò mò mà thôi, lát nữa ta chắc chắn vẫn trở lại đào mỏ!” La Chinh cười cười trả lời. Nói đến đây, hắn khẽ ngẩng đầu, vừa hay đối mắt với Hỏa Doãn Nhi.
Mặc dù La Chinh vẫn luôn ra ra vào vào trong kim tự tháp, nhưng cảm giác của hắn nhạy cảm tới mức nào? Đương nhiên hắn cảm nhận được ánh mắt của Hỏa Doãn Nhi vẫn luôn tập trung ở chỗ mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Hỏa Doãn Nhi lại nở nụ cười dịu dàng. Nàng thuận theo kim tự tháp mà nhảy thẳng xuống. Vì bị lực huyết tế áp chế nên mọi người đều không thể bay, nhưng Hỏa Doãn Nhi đã thi triển một vòng chân nguyên hộ thể màu đỏ rực như lửa, đi thẳng vài trượng, lao đến trước mặt La Chinh.
“Ta đi qua đó với ngươi xem thế nào!” Hỏa Doãn Nhi cười nói với La Chinh.
Mục đích tiến vào bí cảnh Vũ Hoàng và thánh hải Thiên Vũ của Hỏa Doãn Nhi lần này đương nhiên không phải vì khoáng thạch và bảo vật ở đây mà là để trải nghiệm.
La Chinh khẽ cười gật đầu, đi trước dẫn đường. Sau khi đi qua kim tự tháp thì tới một con đường thẳng tắp. Trên con đường này có không ít thiên tài cấp Thần đang lục tục vòng trở về từ kho vũ khí bên kia. Hai bên đi ngược chiều, cho nên ánh mắt rất nhiều người trong đám bọn họ đều đang thăm dò La Chinh và Hỏa Doãn Nhi.