Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-827.html
Chương 827: Đi lên trên
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thấy La Chinh không trả lời mình, Yến Vương nuốt một ngụm nước bọt rồi lập tức hỏi thêm một câu: “Thiên Hành huynh, huynh chắc chắn muốn tặng cho nó Hỏa Doãn Nhi chứ?”
La Chinh cười thản nhiên mà đáp rằng: “Đương nhiên.”
“Nhưng giá trị của thứ này gần như không thể ước lượng được...” Yến Vương nhắc nhở lần nữa.
Yến Vương vốn muốn nói Sinh Mệnh Nguyên Thạch hoàn toàn không cách nào so sánh với viên đá trong tay hắn, nhưng lời này hắn không tiện nói thẳng ra.
“Đối với ta, Sinh Mệnh Nguyên Thạch mới là thứ quan trọng nhất, những khoáng thạch khác đều không quan trọng. Tặng cho ngươi!” Vừa nói xong, La Chinh đã2ném khoáng thạch hình vuông sáng lấp lánh qua.
Thấy La Chinh tiện tay ném ra như vậy, không ít võ giả đều hận không thể đưa hai tay ra để đón viên khoáng thạch óng ánh kia vào trong tay. Đương nhiên, La Chinh ném rất chính xác, không có khả năng ném cho ai khác ngoài Hỏa Doãn Nhi.
Tuy trong ánh mắt của đám người Lưu Tú cũng hiện vẻ tham lam, nhưng lại không dám ra tay cướp giật ở nơi này. Dù sao thì quy củ của tứ đại thần quốc cũng nghiêm khắc hơn so với Trung Vực, nếu đứng ra cướp thì sợ là cuối cùng bản thân lại là người gặp phiền toái.
Trong hai mắt9Hỏa Doãn Nhi lóe lên sắc thái kỳ lạ. Nàng nhìn viên khoáng thạch trong tay rồi sau đó mới cười nói: “La Thiên Hành, huynh thực sự không biết đây là cái gì sao?”
La Chinh lắc đầu.
“Phù...” Hỏa Doãn Nhi thở hắt ra một hơi, sau đó vừa cười vừa nói, “Xem ra huynh thật sự không phải người của tứ đại thần quốc chúng ta!”
Hiện giờ Hỏa Doãn Nhi thông qua viên đá nhỏ lấp lánh này để xác nhận La Chinh chính xác không phải là của người tứ đại thần quốc. Nhưng chẳng qua, La Chinh có phải võ giả bản địa của tứ đại thần quốc hay không đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
La Chinh6chỉ cười cười không nói. Nghe giọng điệu của Hỏa Doãn Nhi thì có lẽ hắn đã thực sự đào ra được một món đồ kỳ quái rồi…
“Thứ sáng lấp lánh này là Thiên Huy Chi Nhãn! Ừm... Thứ này quý giá quá, ta không thể nhận được!” Nói rồi, Hỏa Doãn Nhi lại ném trả La Chinh, sau đó nhẹ nhàng cười với Yến Vương, “Yến Vương, ngài giải thích lại cho huynh ấy đi! Thần quốc Hắc Thiết các vị chắc là biết rõ nhất!”
Yến Vương cười nhẹ rồi nói: “Luyện khí sư giỏi nhất trong thần quốc Hắc Thiết chúng ta cũng chỉ có thể luyện chế ra vũ khí có cấp bậc là bán thần khí, dốc0hết tất cả tài nguyên cũng không thể chế tạo ra được thần khí thực sự!”
Thần quốc Hắc Thiết nổi tiếng nhờ luyện khí sư, bọn họ đại diện cho tiêu chuẩn luyện khí cao nhất của tứ đại thần quốc.
Nếu ngay cả thần quốc Hắc Thiết cũng chỉ có thể luyện chế ra bán thần khí thì trong tứ đại thần quốc cũng không có ai đủ khả năng luyện chế ra thần khí.
Mãi cho đến một ngày, một vị cường giả Sinh Tử Cảnh đào ra được một viên đá sáng lấp lánh ở trong bí cảnh Vũ Hoàng!
Lúc đầu, các nhóm luyện khí sư cũng không thể dung nhập viên đá kia vào trong vũ khí, cho nên7từng có thời gian viên đá này bị coi là thứ vô dụng. Song, ngay cả đao kiếm cũng không thể hủy được viên đá này, nó cũng không bị lửa hay sét ăn mòn. Đặc tính này cực kỳ quái dị nên vẫn có không ít luyện khí sư có hứng thú với nó.
Về sau, rốt cuộc điều huyền bí bên trong viên đá này cũng bị một vị luyện khí sư tên là Chung Thiên Huy khám phá ra, sau đó thành công trong việc sử dụng nó để luyện chế ra món thần khí đầu tiên của tứ đại thần quốc!
Để tưởng niệm vị luyện khí sư tên Chung Thiên Huy này, người ta đặt tên cho loại đá vuông vức đó là Thiên Huy Chi Nhãn. Về phần vận mệnh nhiều sai trái của vị luyện khí sư này thì tạm thời không nhắc tới nữa.
Sau này, võ giả nào tìm được một viên Thiên Huy Chi Nhãn ở bí cảnh Vũ Hoàng thì trong tứ đại thần quốc đều có thể có thêm một món thần khí hoàn toàn mới! Từ trước tới nay, bí cảnh Vũ Hoàng cũng đã cho ra bảy viên Thiên Huy Chi Nhãn rồi, cho nên trong tứ đại thần quốc hiện nay có bảy món thần khí!
Nói cách khác, giá trị của một viên Thiên Huy Chi Nhãn gần như bằng một món thần khí!
Nói như vậy thì hẳn là cũng tưởng tượng được giá trị của viên đá sáng lấp lánh này rồi? Đây cũng là lý do vì sao ánh mắt mọi người lại đầy đố kỵ như vậy!
Cho dù là Thái tử thần quốc thì cũng không thể được trang bị một món thần khí. Thái tử Lưu Tú của thần quốc Đại Vũ không có, Thái tử Hỏa Thần của thần quốc Thiên Phong cũng không có. Cho dù là Thái tử Chu Ninh của thần quốc Hắc Thiết, thần quốc nổi tiếng về luyện chế binh khí mà cũng không có!
Nếu như Thái tử có thể mang về một viên Thiên Huy Chi Nhãn thì chỉ cần dựa vào địa vị của mình, khả năng bọn họ có được một món thần khí là rất lớn. Cho dù không lấy được thần khí thì cũng sẽ được thưởng hậu hĩnh!
Đáng tiếc...
Đáng tiếc lại bị La Chinh đào được.
Nếu là những Thái tử hoặc Hoàng tử quan trọng một chút thì bọn họ sẽ không dám công khai cướp đoạt, nhưng nếu là thiên tài cấp Thần xuất thân từ võ phủ, đương nhiên bọn họ sẽ chẳng kiêng nể gì!
La Chinh không phải Thái tử, cũng không phải Hoàng tử, nhưng vấn đề là thực lực của người ta rành rành ra đấy, ai dám cướp của hắn thì đúng là sợ mình sống quá lâu rồi.
Nghe xong lời Yến Vương giải thích, La Chinh mới hiểu được một chút. Có điều, trong lòng hắn vẫn bình tĩnh y hệt như lúc trước. Đối với La Chinh mà nói, thần khí cũng chỉ là vật ngoài thân, thăng cấp thực lực của chính mình mới là điều quan trọng nhất với võ giả.
Hỏa Doãn Nhi nhất quyết từ chối, La Chinh cũng không tiện ép người ta phải nhận, thế nên bèn tiện tay nhét cái gọi là Thiên Huy Chi Nhãn đó vào trong nhẫn tu di của mình.
“Ta đi đào mỏ tiếp đây!” La Chinh cười nói với Yến Vương.
Yến Vương liền nói: “Không thành vấn đề, huynh chú ý chỉ hoạt động ở dưới tầng ba mươi là được, không nên lên trên tầng ba mươi.”
“Vì sao?” Trên mặt La Chinh hiện ra vẻ khó hiểu.
“Từ tầng ba mươi trở lên chính là khu vực hoạt động của cường giả Sinh Tử Cảnh, nếu võ giả Hư Kiếp Cảnh mà lên thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.” Yến Vương đáp.
Cây đại thụ này được chia làm bốn mươi bảy tầng, từ tầng ba mươi trở lên là tầng mà các cường giả Sinh Tử Cảnh tiến vào, trên tầng bốn mươi thì chỉ đại năng Thần Hải Cảnh mới có thể đi vào. Thế cho nên, tuyệt đại đa số võ giả Hư Kiếp Cảnh đều hoạt động ở dưới tầng ba mươi.
Tuy càng lên cao thì phẩm chất khoáng thạch đào được có thể sẽ càng tốt, nhưng lên đến tầng ba mươi thì mức độ cứng rắn của lá cây kia thực sự khó có thể tưởng tượng được, những võ giả có cấp bậc Hư Kiếp Cảnh căn bản sẽ không đào được!
“Ha ha, tầng ba mươi cũng không dám đi. Ngươi tốt xấu gì cũng là người đã đánh bại quái vật nhỏ, đừng có mà sợ chết thế chứ?” Tiếng cười lạnh lùng của Lưu Tú vang lên, sau đó hắn lập tức vọt về phía kim tự tháp. Trên bả vai hắn có vác một cái cuốc được tạo hình vô cùng khoa trương, hai góc trước sau của cái cuốc đó đều không ngừng bốc lửa, dĩ nhiên đó là một món thánh khí thượng phẩm.
Sau mấy lần nhảy lấy đà, hắn liền leo thẳng lên trên tầng ba mươi của kim tự tháp rồi lập tức chui vào trong đó.
“Đừng nghe hắn khiêu khích, số tầng hiện tại cũng đủ để tìm Sinh Mệnh Nguyên Thạch rồi.” Yến Vương cũng sợ La Chinh bị khích mà thực sự leo lên trên tầng ba mươi.
La Chinh mỉm cười, hắn cũng hiểu nỗi lo lắng của Yến Vương, làm sao hắn có thể bị loại thủ đoạn ấu trĩ này khích tướng cho được? Thời gian không còn nhiều, tìm kiếm Sinh Mệnh Nguyên Thạch vẫn quan trọng hơn...
Vì vậy, La Chinh lại tiến vào trong cánh cửa hẹp ở tầng hai mươi chín của kim tự tháp lần nữa.
Nói chung, vận may của La Chinh cũng coi như không tệ, lần thứ hai tiến vào không có thu hoạch gì, nhưng lần thứ ba đã phát hiện ra một ổ Sinh Mệnh Nguyên Thạch!
Sau đó La Chinh nhanh chóng đập lá cây kia ra, tiếp tục thu những viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch vào trong nhẫn tu di.
Như vậy, La Chinh cũng phát hiện ra, rằng một khi đã không gặp được Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì thôi, nhưng cứ hễ xuất hiện là sẽ có từng ổ từng ổ, ít thì cũng hơn mười viên, nhiều thì có tới mấy chục viên!
Sau đó La Chinh liền không ngừng tiến vào trong cửa hẹp, rồi lại rơi ra ngoài, mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần...
Dần dần, Sinh Mệnh Nguyên Thạch trong nhẫn tu di của La Chinh cũng đã tích lũy được tới hai ba trăm viên. Nhưng con số này vẫn còn khá chênh lệch với mục tiêu của La Chinh. Phiền toái nhất chính là tất cả lá cây ở tầng thứ hai mươi chín đều đã bị hắn xem qua một vòng rồi. Hắn gần như có thể xác định rằng khắp cả tầng hai mươi chín này đã không còn Sinh Mệnh Nguyên Thạch nữa.
Mà ở tầng hai mươi tám, La Chinh cũng đã tìm một vòng, chỉ phát hiện được một ổ Sinh Mệnh Nguyên Thạch mà thôi, còn tầng hai mươi bảy thì căn bản không phát hiện ra viên nào.
Thấy thời gian vẫn cứ trôi qua từng giờ mà mình mới chỉ hoàn thành được một phần tư mục tiêu, La Chinh liền nhìn về phía tầng ba mươi. Cho dù tầng ba mươi này có chút khó khăn như lời Yến Vương nói thì đối với La Chinh cũng chẳng phải việc gì quá khó.
Lúc trước, La Chinh có thể tìm được Sinh Mệnh Nguyên Thạch, cho nên hắn lười tiến vào tầng ba mươi. Nhưng hiện tại, Sinh Mệnh Nguyên Thạch của tầng hai mươi chín đã bị hắn moi sạch, nên cũng chỉ đành tiếp tục đi lên mà thôi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
La Chinh cười thản nhiên mà đáp rằng: “Đương nhiên.”
“Nhưng giá trị của thứ này gần như không thể ước lượng được...” Yến Vương nhắc nhở lần nữa.
Yến Vương vốn muốn nói Sinh Mệnh Nguyên Thạch hoàn toàn không cách nào so sánh với viên đá trong tay hắn, nhưng lời này hắn không tiện nói thẳng ra.
“Đối với ta, Sinh Mệnh Nguyên Thạch mới là thứ quan trọng nhất, những khoáng thạch khác đều không quan trọng. Tặng cho ngươi!” Vừa nói xong, La Chinh đã2ném khoáng thạch hình vuông sáng lấp lánh qua.
Thấy La Chinh tiện tay ném ra như vậy, không ít võ giả đều hận không thể đưa hai tay ra để đón viên khoáng thạch óng ánh kia vào trong tay. Đương nhiên, La Chinh ném rất chính xác, không có khả năng ném cho ai khác ngoài Hỏa Doãn Nhi.
Tuy trong ánh mắt của đám người Lưu Tú cũng hiện vẻ tham lam, nhưng lại không dám ra tay cướp giật ở nơi này. Dù sao thì quy củ của tứ đại thần quốc cũng nghiêm khắc hơn so với Trung Vực, nếu đứng ra cướp thì sợ là cuối cùng bản thân lại là người gặp phiền toái.
Trong hai mắt9Hỏa Doãn Nhi lóe lên sắc thái kỳ lạ. Nàng nhìn viên khoáng thạch trong tay rồi sau đó mới cười nói: “La Thiên Hành, huynh thực sự không biết đây là cái gì sao?”
La Chinh lắc đầu.
“Phù...” Hỏa Doãn Nhi thở hắt ra một hơi, sau đó vừa cười vừa nói, “Xem ra huynh thật sự không phải người của tứ đại thần quốc chúng ta!”
Hiện giờ Hỏa Doãn Nhi thông qua viên đá nhỏ lấp lánh này để xác nhận La Chinh chính xác không phải là của người tứ đại thần quốc. Nhưng chẳng qua, La Chinh có phải võ giả bản địa của tứ đại thần quốc hay không đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
La Chinh6chỉ cười cười không nói. Nghe giọng điệu của Hỏa Doãn Nhi thì có lẽ hắn đã thực sự đào ra được một món đồ kỳ quái rồi…
“Thứ sáng lấp lánh này là Thiên Huy Chi Nhãn! Ừm... Thứ này quý giá quá, ta không thể nhận được!” Nói rồi, Hỏa Doãn Nhi lại ném trả La Chinh, sau đó nhẹ nhàng cười với Yến Vương, “Yến Vương, ngài giải thích lại cho huynh ấy đi! Thần quốc Hắc Thiết các vị chắc là biết rõ nhất!”
Yến Vương cười nhẹ rồi nói: “Luyện khí sư giỏi nhất trong thần quốc Hắc Thiết chúng ta cũng chỉ có thể luyện chế ra vũ khí có cấp bậc là bán thần khí, dốc0hết tất cả tài nguyên cũng không thể chế tạo ra được thần khí thực sự!”
Thần quốc Hắc Thiết nổi tiếng nhờ luyện khí sư, bọn họ đại diện cho tiêu chuẩn luyện khí cao nhất của tứ đại thần quốc.
Nếu ngay cả thần quốc Hắc Thiết cũng chỉ có thể luyện chế ra bán thần khí thì trong tứ đại thần quốc cũng không có ai đủ khả năng luyện chế ra thần khí.
Mãi cho đến một ngày, một vị cường giả Sinh Tử Cảnh đào ra được một viên đá sáng lấp lánh ở trong bí cảnh Vũ Hoàng!
Lúc đầu, các nhóm luyện khí sư cũng không thể dung nhập viên đá kia vào trong vũ khí, cho nên7từng có thời gian viên đá này bị coi là thứ vô dụng. Song, ngay cả đao kiếm cũng không thể hủy được viên đá này, nó cũng không bị lửa hay sét ăn mòn. Đặc tính này cực kỳ quái dị nên vẫn có không ít luyện khí sư có hứng thú với nó.
Về sau, rốt cuộc điều huyền bí bên trong viên đá này cũng bị một vị luyện khí sư tên là Chung Thiên Huy khám phá ra, sau đó thành công trong việc sử dụng nó để luyện chế ra món thần khí đầu tiên của tứ đại thần quốc!
Để tưởng niệm vị luyện khí sư tên Chung Thiên Huy này, người ta đặt tên cho loại đá vuông vức đó là Thiên Huy Chi Nhãn. Về phần vận mệnh nhiều sai trái của vị luyện khí sư này thì tạm thời không nhắc tới nữa.
Sau này, võ giả nào tìm được một viên Thiên Huy Chi Nhãn ở bí cảnh Vũ Hoàng thì trong tứ đại thần quốc đều có thể có thêm một món thần khí hoàn toàn mới! Từ trước tới nay, bí cảnh Vũ Hoàng cũng đã cho ra bảy viên Thiên Huy Chi Nhãn rồi, cho nên trong tứ đại thần quốc hiện nay có bảy món thần khí!
Nói cách khác, giá trị của một viên Thiên Huy Chi Nhãn gần như bằng một món thần khí!
Nói như vậy thì hẳn là cũng tưởng tượng được giá trị của viên đá sáng lấp lánh này rồi? Đây cũng là lý do vì sao ánh mắt mọi người lại đầy đố kỵ như vậy!
Cho dù là Thái tử thần quốc thì cũng không thể được trang bị một món thần khí. Thái tử Lưu Tú của thần quốc Đại Vũ không có, Thái tử Hỏa Thần của thần quốc Thiên Phong cũng không có. Cho dù là Thái tử Chu Ninh của thần quốc Hắc Thiết, thần quốc nổi tiếng về luyện chế binh khí mà cũng không có!
Nếu như Thái tử có thể mang về một viên Thiên Huy Chi Nhãn thì chỉ cần dựa vào địa vị của mình, khả năng bọn họ có được một món thần khí là rất lớn. Cho dù không lấy được thần khí thì cũng sẽ được thưởng hậu hĩnh!
Đáng tiếc...
Đáng tiếc lại bị La Chinh đào được.
Nếu là những Thái tử hoặc Hoàng tử quan trọng một chút thì bọn họ sẽ không dám công khai cướp đoạt, nhưng nếu là thiên tài cấp Thần xuất thân từ võ phủ, đương nhiên bọn họ sẽ chẳng kiêng nể gì!
La Chinh không phải Thái tử, cũng không phải Hoàng tử, nhưng vấn đề là thực lực của người ta rành rành ra đấy, ai dám cướp của hắn thì đúng là sợ mình sống quá lâu rồi.
Nghe xong lời Yến Vương giải thích, La Chinh mới hiểu được một chút. Có điều, trong lòng hắn vẫn bình tĩnh y hệt như lúc trước. Đối với La Chinh mà nói, thần khí cũng chỉ là vật ngoài thân, thăng cấp thực lực của chính mình mới là điều quan trọng nhất với võ giả.
Hỏa Doãn Nhi nhất quyết từ chối, La Chinh cũng không tiện ép người ta phải nhận, thế nên bèn tiện tay nhét cái gọi là Thiên Huy Chi Nhãn đó vào trong nhẫn tu di của mình.
“Ta đi đào mỏ tiếp đây!” La Chinh cười nói với Yến Vương.
Yến Vương liền nói: “Không thành vấn đề, huynh chú ý chỉ hoạt động ở dưới tầng ba mươi là được, không nên lên trên tầng ba mươi.”
“Vì sao?” Trên mặt La Chinh hiện ra vẻ khó hiểu.
“Từ tầng ba mươi trở lên chính là khu vực hoạt động của cường giả Sinh Tử Cảnh, nếu võ giả Hư Kiếp Cảnh mà lên thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.” Yến Vương đáp.
Cây đại thụ này được chia làm bốn mươi bảy tầng, từ tầng ba mươi trở lên là tầng mà các cường giả Sinh Tử Cảnh tiến vào, trên tầng bốn mươi thì chỉ đại năng Thần Hải Cảnh mới có thể đi vào. Thế cho nên, tuyệt đại đa số võ giả Hư Kiếp Cảnh đều hoạt động ở dưới tầng ba mươi.
Tuy càng lên cao thì phẩm chất khoáng thạch đào được có thể sẽ càng tốt, nhưng lên đến tầng ba mươi thì mức độ cứng rắn của lá cây kia thực sự khó có thể tưởng tượng được, những võ giả có cấp bậc Hư Kiếp Cảnh căn bản sẽ không đào được!
“Ha ha, tầng ba mươi cũng không dám đi. Ngươi tốt xấu gì cũng là người đã đánh bại quái vật nhỏ, đừng có mà sợ chết thế chứ?” Tiếng cười lạnh lùng của Lưu Tú vang lên, sau đó hắn lập tức vọt về phía kim tự tháp. Trên bả vai hắn có vác một cái cuốc được tạo hình vô cùng khoa trương, hai góc trước sau của cái cuốc đó đều không ngừng bốc lửa, dĩ nhiên đó là một món thánh khí thượng phẩm.
Sau mấy lần nhảy lấy đà, hắn liền leo thẳng lên trên tầng ba mươi của kim tự tháp rồi lập tức chui vào trong đó.
“Đừng nghe hắn khiêu khích, số tầng hiện tại cũng đủ để tìm Sinh Mệnh Nguyên Thạch rồi.” Yến Vương cũng sợ La Chinh bị khích mà thực sự leo lên trên tầng ba mươi.
La Chinh mỉm cười, hắn cũng hiểu nỗi lo lắng của Yến Vương, làm sao hắn có thể bị loại thủ đoạn ấu trĩ này khích tướng cho được? Thời gian không còn nhiều, tìm kiếm Sinh Mệnh Nguyên Thạch vẫn quan trọng hơn...
Vì vậy, La Chinh lại tiến vào trong cánh cửa hẹp ở tầng hai mươi chín của kim tự tháp lần nữa.
Nói chung, vận may của La Chinh cũng coi như không tệ, lần thứ hai tiến vào không có thu hoạch gì, nhưng lần thứ ba đã phát hiện ra một ổ Sinh Mệnh Nguyên Thạch!
Sau đó La Chinh nhanh chóng đập lá cây kia ra, tiếp tục thu những viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch vào trong nhẫn tu di.
Như vậy, La Chinh cũng phát hiện ra, rằng một khi đã không gặp được Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì thôi, nhưng cứ hễ xuất hiện là sẽ có từng ổ từng ổ, ít thì cũng hơn mười viên, nhiều thì có tới mấy chục viên!
Sau đó La Chinh liền không ngừng tiến vào trong cửa hẹp, rồi lại rơi ra ngoài, mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần...
Dần dần, Sinh Mệnh Nguyên Thạch trong nhẫn tu di của La Chinh cũng đã tích lũy được tới hai ba trăm viên. Nhưng con số này vẫn còn khá chênh lệch với mục tiêu của La Chinh. Phiền toái nhất chính là tất cả lá cây ở tầng thứ hai mươi chín đều đã bị hắn xem qua một vòng rồi. Hắn gần như có thể xác định rằng khắp cả tầng hai mươi chín này đã không còn Sinh Mệnh Nguyên Thạch nữa.
Mà ở tầng hai mươi tám, La Chinh cũng đã tìm một vòng, chỉ phát hiện được một ổ Sinh Mệnh Nguyên Thạch mà thôi, còn tầng hai mươi bảy thì căn bản không phát hiện ra viên nào.
Thấy thời gian vẫn cứ trôi qua từng giờ mà mình mới chỉ hoàn thành được một phần tư mục tiêu, La Chinh liền nhìn về phía tầng ba mươi. Cho dù tầng ba mươi này có chút khó khăn như lời Yến Vương nói thì đối với La Chinh cũng chẳng phải việc gì quá khó.
Lúc trước, La Chinh có thể tìm được Sinh Mệnh Nguyên Thạch, cho nên hắn lười tiến vào tầng ba mươi. Nhưng hiện tại, Sinh Mệnh Nguyên Thạch của tầng hai mươi chín đã bị hắn moi sạch, nên cũng chỉ đành tiếp tục đi lên mà thôi!