Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-813.html
Chương 813: Câu hỏi khó có thể trả lời
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lần xuất chiến này của La Chinh dù gì cũng là đại diện cho Yến Vương, đại diện cho thần quốc Hắc Thiết ra trận.
Trận chiến giữa hắn và quái vật nhỏ đã kết thúc, có lẽ sẽ không còn ai dám lên thách đấu nữa.
Đến một đòn tấn công toàn lực của đại năng Thần Hải Cảnh mà La Chinh còn có thể hóa giải thì trong Hư Kiếp Cảnh làm gì có thiên tài nào dám thử? Lúc này mà ra mặt thì chỉ có thể tự chuốc lấy nhục mà thôi.
Huống hồ trận so đấu này chẳng qua chỉ là một trận kiểm duyệt, cũng không liên quan đến lợi ích.
Lúc này, Yến Vương đột nhiên cười nói: “Phụ hoàng, nếu La Chinh đã giành được thắng2lợi, vậy thì người định thưởng gì cho hắn?”
“Ha ha, ban thưởng sao? Cái này dễ thôi, dễ thôi.” Chu Hoàng nhìn La Chinh rồi hỏi: “Chẳng phải ngươi cần Sinh Mệnh Nguyên Thạch sao? Trong thần quốc Hắc Thiết ta vẫn còn một ít, những Sinh Mệnh Nguyên Thạch này….”
Nghe thấy lời của Chu Hoàng, La Chinh lại từ chối: “Quốc chủ, ta không cần Sinh Mệnh Nguyên Thạch.”
Mặc dù hắn không biết thần quốc Hắc Thiết có bao nhiêu Sinh Mệnh Nguyên Thạch, nhưng đại khái hắn cũng biết, thông thường Sinh Mệnh Nguyên Thạch đều nhanh chóng bị dùng hết nên sẽ không cất giữ được quá nhiều. Mười mấy, hai mươi viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì e là cũng chẳng cứu được mạng của Ninh9Vũ Điệp.
Sinh Mệnh Nguyên Thạch này nên để hắn tự đến thánh hải Thiên Vũ khai thác thì hơn.
Hiện giờ người La Chinh lo lắng nhất là Huân! Nàng đã rơi vào trạng thái ngủ say, tầng linh hồn kia của nàng giống như ngọn nến trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt!
Hiện giờ hắn cần nhất chính là một đoạn Dưỡng Hồn Mộc!
“Ồ?” trên mặt Chu Hoàng lộ vẻ kinh ngạc. Lúc trước hắn đã biết, dường như La Chinh cần Sinh Mệnh Nguyên Thạch gấp, vậy mà hiện giờ lại từ chối là vì sao? “Nếu ngươi đã không cần Sinh Mệnh Nguyên Thạch, vậy thì ngươi cần gì?”
La Chinh chắp chắp tay nói: “Quốc chủ, ta muốn một đoạn Dưỡng Hồn Mộc!”
“Dưỡng6Hồn Mộc?” Lông mày Chu Hoàng khẽ dựng lên, vẻ kỳ lạ trên mặt càng thêm mãnh liệt. Dưỡng Hồn Mộc chỉ là một vật chứa linh hồn mà thôi, bình thường cũng không có tác dụng gì lớn, không biết La Chinh lấy Dưỡng Hồn Mộc này để làm gì?
Quan trọng nhất là Chu Hoàng không hề có Dưỡng Hồn Mộc.
Thế nên Chu Hoàng thở dài một hơi, sau đó mới nói: “Nhưng trong thần quốc Hắc Thiết ta không hề có Dưỡng Hồn Mộc.”
Trước đây, quả thực trong thần quốc Hắc Thiết có một đoạn Dưỡng Hồn Mộc, nhưng đoạn Dưỡng Hồn Mộc đó đã bị dùng mất rồi. Linh hồn của một đại năng Thần Hải Cảnh đã được đưa vào đó, hiện giờ sao có thể0lấy ra cho La Chinh được?
Câu trả lời của Chu Hoàng sớm đã nằm trong dự liệu của La Chinh.
Trước giờ, La Chinh chưa từng đòi ai ban thưởng cái gì, nhưng Dưỡng Hồn Mộc này liên quan tới việc tiếp tục sinh tồn của Huân nên La Chinh cũng chỉ có thể nói: “Ta biết trong thần quốc Hắc Thiết không hề có Dưỡng Hồn Mộc, nhưng mà…”
Ánh mắt La Chinh đảo qua, dừng lại trên người Chiến Hoàng Thiên Phong và Hỏa Doãn Nhi, sau đó mới nói với Chu Hoàng: “Theo ta được biết, trong thần quốc Thiên Phong có lẽ vẫn còn một đoạn Dưỡng Hồn Mộc.”
Hắn vừa mở lời, Chiến Hoàng Thiên Phong liền kinh ngạc!
Trong thần quốc Thiên Phong quả thực có một đoạn7Dưỡng Hồn Mộc, nhưng nó được phát xuống thông qua con đường Nghịch Linh của Mật Giáo, người bình thường căn bản không thể biết được. E là đến cả Chu Hoàng cũng không biết rõ đoạn Dưỡng Hồn Mộc này của thần quốc Thiên Phong vẫn chưa được dùng mà vẫn còn trong tay Chiến Hoàng Thiên Phong.
Hiện giờ rắc rối rồi đây. Sao La Chinh lại biết được chuyện này?
Chiến Hoàng Thiên Phong không thể hiểu rõ hàm nghĩa của ý chí thế giới, nếu không thì không thể lâu như vậy rồi mà đại lục thần quốc vẫn không cách nào phá giải thân phận của quái vật nhỏ.
La Chinh có ý chí của thế giới, nên gần như trong thế giới này, hắn đã ở trạng thái “cái gì cũng biết”, hắn có thể tìm hiểu tin tức trong cả Đại Thế Giới này chỉ trong nháy mắt, vì vậy Đại Thế Giới này đối với La Chinh gần như không có bất kỳ bí mật gì!
Chu Hoàng cũng càng tò mò hơn, bởi đến hắn cũng không biết chuyện này mà vì sao La Chinh lại biết được?
Vì vậy Chu Hoàng liền dùng ánh mắt như dò hỏi, nhìn Chiến Hoàng Thiên Phong: “Lão Hỏa, trong tay ngươi thực sự có một đoạn Dưỡng Hồn Mộc sao?”
Chiến Hoàng Thiên Phong gật đầu, giơ tay móc vào nhẫn tu di, sau đó lấy ra một đoạn cành cây khô màu nâu. Cành khô này vô cùng xấu xí, nhìn qua thì có vẻ cũng giống như những cành cây bình thường.
Nhưng cẩn thận xem xét hoa văn trên đó thì có thể cảm nhận được điểm quỷ dị của nó. Cành khô này như có thể lôi kéo linh hồn của người vào trong vậy.
“Lão Hỏa….” Chu Hoàng đang định nói, mà Chiến Hoàng Thiên Phong cũng biết rõ hắn muốn nói chuyện Dưỡng Hồn Mộc với mình. Mặc dù Dưỡng Hồn Mộc này có thể nuôi dưỡng linh hồn, nhưng chung quy thì cũng chỉ là đòn bất đắc dĩ sau khi thân thể đã chết mà thôi. Vì vậy tuy nó hiếm có, nhưng không tính là vật quý: “Ta có thể tặng đoạn Dưỡng Hồn Mộc này cho La Thiên Hành, nhưng La Thiên Hành phải trả lời ta một câu hỏi.”
La Chinh vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng dù Chiến Hoàng Thiên Phong mở miệng nói thế nào thì La Chinh cũng phải có được Dưỡng Hồn Mộc này bằng mọi giá!
Không ngờ, cái giá đó lại chỉ là trả lời một câu hỏi của Chiến Hoàng Thiên Phong.
Có điều, câu hỏi cũng chia làm nhiều loại. Trên người La Chinh có một số bí mật đủ để phần đông võ giả mất đi lý trí, gặp phải câu hỏi không thể trả lời, e là La Chinh còn phiền phức hơn.
Sau đó La Chinh liền nghe thấy Chiến Hoàng Thiên Phong hỏi: “Làm sao ngươi biết ta có một đoạn Dưỡng Hồn Mộc? Ai nói cho ngươi biết?”
Mí mắt La Chinh khẽ giật giật, câu hỏi này La Chinh không tiện trả lời.
“Nói cho ta biết, ai nói với ngươi, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm. Dù gì thì cũng không coi là một bí mật quá lớn, ta chỉ tò mò mà thôi.” Chiến Hoàng Thiên Phong cười nói.
Nhìn đoạn Dưỡng Hồn Mộc đó, La Chinh lại rối rắm trong lòng. Hắn không thể nói với Chiến Hoàng Thiên Phong rằng bản thân mình đã kế thừa ý chí của thế giới đúng không?
Đừng nói là La Chinh biết Dưỡng Hồn Mộc này ở trên tay Chiến Hoàng Thiên Phong, chỉ cần hắn muốn thì đến cả việc Chiến Hoàng Thiên Phong lớn lên ra sao, tu luyện công pháp gì, có năng lực gì hắn đều có thể biết! Ngay đến cả chuyện Chiến Hoàng Thiên Phong có bao nhiêu cọng lông hắn cũng có thể biết rõ!
Trạng thái cái gì cũng biết chính là đáng sợ như vậy!
La Chinh thoáng chần chừ một lúc. Lúc này hắn lại tìm đọc trong đầu lai lịch của Dưỡng Hồn Mộc. Muốn làm rõ xem có bao nhiêu người biết sự tồn tại của Dưỡng Hồn Mộc này để còn xem có thể bịa ra lý do gì.
Kết quả sau khi tìm đọc lại khiến La Chinh rất thất vọng. Sau khi Dưỡng Hồn Mộc được gửi từ con đường Nghịch Linh xuống thì chính tay Bạch Nguyệt Dung tự đưa cho Chiến Hoàng Thiên Phong, người biết được sự tồn tại của Dưỡng Hồn Mộc này cũng chỉ có hai ba người mà thôi. Ngoài Bạch Nguyệt Dung ra thì còn có Hỏa Doãn Nhi kia nữa.
La Chinh cũng không thể nói dối rằng do Bạch Nguyệt Dung nói cho hắn được đúng không? E là lời nói dối này sẽ bị vạch trần ngay tại chỗ.
Hỏa Doãn Nhi thì sao?
Trong lòng La Chinh khẽ kích động, ánh mắt nhìn qua, không ngờ lại thấy ánh mắt Hỏa Doãn Nhi cũng đang nhìn mình. Cô gái này là con gái của Chiến Hoàng Thiên Phong, có lẽ cũng không dễ lừa như vậy…
“Sao nào? Chút yêu cầu này cũng không đáp ứng được sao?” Chiến Hoàng Thiên Phong cười hỏi.
La Chinh nghiến răng, trong lòng bắt đầu tính toán. Dù dùng thứ gì để đổi lấy Dưỡng Hồn Mộc thì tóm lại đều tốt hơn là tiết lộ bí mật của bản thân.
Nhưng ngay lúc này, Hỏa Doãn Nhi lại đột nhiên lên tiếng: “Phụ hoàng, là con nói cho La Chinh biết.”
“Hửm?” Hỏa Doãn Nhi vừa mở lời, Chiến Hoàng Thiên Phong tự nhiên cũng buồn bực trong lòng: “Con nói với La Chinh? Khi nào?”
“Vừa nãy, khi La Chinh muốn xin Dưỡng Hồn Mộc từ chỗ Quốc chủ thần quốc Hắc Thiết, con liền dùng chân nguyên truyền âm cho hắn.” Hỏa Doãn Nhi khẽ cười, nụ cười đó ưu nhã mà ung dung.
“Là như vậy sao…” Chiến Hoàng Thiên Phong nhìn chằm chằm La Chinh hỏi.
Hỏa Doãn Nhi đã chủ động phối hợp thì làm sao La Chinh lại dám phủ nhận? Hắn lập tức gật đầu nói: “Quả thực là lệnh thiên kim đã nói cho ta biết.”
Lý do này tuy miễn cưỡng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lấy làm cớ được…
Thực ra Chiến Hoàng Thiên Phong căn bản không hề tin lời Hỏa Doãn Nhi. Con gái mình căn bản không biết nói dối, hắn vừa nhìn liền có thể nhìn ra Hỏa Doãn Nhi đang nói dối rồi, chỉ là dù sao hắn cũng tò mò về bí mật của La Chinh mà thôi. Nhưng nếu con gái đã nói như vậy thì hắn sẽ không làm khó La Chinh nữa.
Vì vậy, Chiến Hoàng Thiên Phong liền chuyển Dưỡng Hồn Mộc cho Hỏa Doãn Nhi để nàng tự tay mang Dưỡng Hồn Mộc giao cho La Chinh.
“Cảm ơn.” Trong nháy mắt La Chinh cầm chắc Dưỡng Hồn Mộc, tâm can đều thoáng run rẩy. Dù thế nào thì cũng coi như linh hồn của Huân được cứu sống rồi.
Hỏa Doãn Nhi nháy nháy mắt, tặng cho La Chinh nụ cười tươi rói, sau đó quay đầu trở về bậc thang.
Chiến Hoàng Thiên Phong đều đã nhìn thấy hết những chi tiết này, nên lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trận chiến giữa hắn và quái vật nhỏ đã kết thúc, có lẽ sẽ không còn ai dám lên thách đấu nữa.
Đến một đòn tấn công toàn lực của đại năng Thần Hải Cảnh mà La Chinh còn có thể hóa giải thì trong Hư Kiếp Cảnh làm gì có thiên tài nào dám thử? Lúc này mà ra mặt thì chỉ có thể tự chuốc lấy nhục mà thôi.
Huống hồ trận so đấu này chẳng qua chỉ là một trận kiểm duyệt, cũng không liên quan đến lợi ích.
Lúc này, Yến Vương đột nhiên cười nói: “Phụ hoàng, nếu La Chinh đã giành được thắng2lợi, vậy thì người định thưởng gì cho hắn?”
“Ha ha, ban thưởng sao? Cái này dễ thôi, dễ thôi.” Chu Hoàng nhìn La Chinh rồi hỏi: “Chẳng phải ngươi cần Sinh Mệnh Nguyên Thạch sao? Trong thần quốc Hắc Thiết ta vẫn còn một ít, những Sinh Mệnh Nguyên Thạch này….”
Nghe thấy lời của Chu Hoàng, La Chinh lại từ chối: “Quốc chủ, ta không cần Sinh Mệnh Nguyên Thạch.”
Mặc dù hắn không biết thần quốc Hắc Thiết có bao nhiêu Sinh Mệnh Nguyên Thạch, nhưng đại khái hắn cũng biết, thông thường Sinh Mệnh Nguyên Thạch đều nhanh chóng bị dùng hết nên sẽ không cất giữ được quá nhiều. Mười mấy, hai mươi viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch thì e là cũng chẳng cứu được mạng của Ninh9Vũ Điệp.
Sinh Mệnh Nguyên Thạch này nên để hắn tự đến thánh hải Thiên Vũ khai thác thì hơn.
Hiện giờ người La Chinh lo lắng nhất là Huân! Nàng đã rơi vào trạng thái ngủ say, tầng linh hồn kia của nàng giống như ngọn nến trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt!
Hiện giờ hắn cần nhất chính là một đoạn Dưỡng Hồn Mộc!
“Ồ?” trên mặt Chu Hoàng lộ vẻ kinh ngạc. Lúc trước hắn đã biết, dường như La Chinh cần Sinh Mệnh Nguyên Thạch gấp, vậy mà hiện giờ lại từ chối là vì sao? “Nếu ngươi đã không cần Sinh Mệnh Nguyên Thạch, vậy thì ngươi cần gì?”
La Chinh chắp chắp tay nói: “Quốc chủ, ta muốn một đoạn Dưỡng Hồn Mộc!”
“Dưỡng6Hồn Mộc?” Lông mày Chu Hoàng khẽ dựng lên, vẻ kỳ lạ trên mặt càng thêm mãnh liệt. Dưỡng Hồn Mộc chỉ là một vật chứa linh hồn mà thôi, bình thường cũng không có tác dụng gì lớn, không biết La Chinh lấy Dưỡng Hồn Mộc này để làm gì?
Quan trọng nhất là Chu Hoàng không hề có Dưỡng Hồn Mộc.
Thế nên Chu Hoàng thở dài một hơi, sau đó mới nói: “Nhưng trong thần quốc Hắc Thiết ta không hề có Dưỡng Hồn Mộc.”
Trước đây, quả thực trong thần quốc Hắc Thiết có một đoạn Dưỡng Hồn Mộc, nhưng đoạn Dưỡng Hồn Mộc đó đã bị dùng mất rồi. Linh hồn của một đại năng Thần Hải Cảnh đã được đưa vào đó, hiện giờ sao có thể0lấy ra cho La Chinh được?
Câu trả lời của Chu Hoàng sớm đã nằm trong dự liệu của La Chinh.
Trước giờ, La Chinh chưa từng đòi ai ban thưởng cái gì, nhưng Dưỡng Hồn Mộc này liên quan tới việc tiếp tục sinh tồn của Huân nên La Chinh cũng chỉ có thể nói: “Ta biết trong thần quốc Hắc Thiết không hề có Dưỡng Hồn Mộc, nhưng mà…”
Ánh mắt La Chinh đảo qua, dừng lại trên người Chiến Hoàng Thiên Phong và Hỏa Doãn Nhi, sau đó mới nói với Chu Hoàng: “Theo ta được biết, trong thần quốc Thiên Phong có lẽ vẫn còn một đoạn Dưỡng Hồn Mộc.”
Hắn vừa mở lời, Chiến Hoàng Thiên Phong liền kinh ngạc!
Trong thần quốc Thiên Phong quả thực có một đoạn7Dưỡng Hồn Mộc, nhưng nó được phát xuống thông qua con đường Nghịch Linh của Mật Giáo, người bình thường căn bản không thể biết được. E là đến cả Chu Hoàng cũng không biết rõ đoạn Dưỡng Hồn Mộc này của thần quốc Thiên Phong vẫn chưa được dùng mà vẫn còn trong tay Chiến Hoàng Thiên Phong.
Hiện giờ rắc rối rồi đây. Sao La Chinh lại biết được chuyện này?
Chiến Hoàng Thiên Phong không thể hiểu rõ hàm nghĩa của ý chí thế giới, nếu không thì không thể lâu như vậy rồi mà đại lục thần quốc vẫn không cách nào phá giải thân phận của quái vật nhỏ.
La Chinh có ý chí của thế giới, nên gần như trong thế giới này, hắn đã ở trạng thái “cái gì cũng biết”, hắn có thể tìm hiểu tin tức trong cả Đại Thế Giới này chỉ trong nháy mắt, vì vậy Đại Thế Giới này đối với La Chinh gần như không có bất kỳ bí mật gì!
Chu Hoàng cũng càng tò mò hơn, bởi đến hắn cũng không biết chuyện này mà vì sao La Chinh lại biết được?
Vì vậy Chu Hoàng liền dùng ánh mắt như dò hỏi, nhìn Chiến Hoàng Thiên Phong: “Lão Hỏa, trong tay ngươi thực sự có một đoạn Dưỡng Hồn Mộc sao?”
Chiến Hoàng Thiên Phong gật đầu, giơ tay móc vào nhẫn tu di, sau đó lấy ra một đoạn cành cây khô màu nâu. Cành khô này vô cùng xấu xí, nhìn qua thì có vẻ cũng giống như những cành cây bình thường.
Nhưng cẩn thận xem xét hoa văn trên đó thì có thể cảm nhận được điểm quỷ dị của nó. Cành khô này như có thể lôi kéo linh hồn của người vào trong vậy.
“Lão Hỏa….” Chu Hoàng đang định nói, mà Chiến Hoàng Thiên Phong cũng biết rõ hắn muốn nói chuyện Dưỡng Hồn Mộc với mình. Mặc dù Dưỡng Hồn Mộc này có thể nuôi dưỡng linh hồn, nhưng chung quy thì cũng chỉ là đòn bất đắc dĩ sau khi thân thể đã chết mà thôi. Vì vậy tuy nó hiếm có, nhưng không tính là vật quý: “Ta có thể tặng đoạn Dưỡng Hồn Mộc này cho La Thiên Hành, nhưng La Thiên Hành phải trả lời ta một câu hỏi.”
La Chinh vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng dù Chiến Hoàng Thiên Phong mở miệng nói thế nào thì La Chinh cũng phải có được Dưỡng Hồn Mộc này bằng mọi giá!
Không ngờ, cái giá đó lại chỉ là trả lời một câu hỏi của Chiến Hoàng Thiên Phong.
Có điều, câu hỏi cũng chia làm nhiều loại. Trên người La Chinh có một số bí mật đủ để phần đông võ giả mất đi lý trí, gặp phải câu hỏi không thể trả lời, e là La Chinh còn phiền phức hơn.
Sau đó La Chinh liền nghe thấy Chiến Hoàng Thiên Phong hỏi: “Làm sao ngươi biết ta có một đoạn Dưỡng Hồn Mộc? Ai nói cho ngươi biết?”
Mí mắt La Chinh khẽ giật giật, câu hỏi này La Chinh không tiện trả lời.
“Nói cho ta biết, ai nói với ngươi, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm. Dù gì thì cũng không coi là một bí mật quá lớn, ta chỉ tò mò mà thôi.” Chiến Hoàng Thiên Phong cười nói.
Nhìn đoạn Dưỡng Hồn Mộc đó, La Chinh lại rối rắm trong lòng. Hắn không thể nói với Chiến Hoàng Thiên Phong rằng bản thân mình đã kế thừa ý chí của thế giới đúng không?
Đừng nói là La Chinh biết Dưỡng Hồn Mộc này ở trên tay Chiến Hoàng Thiên Phong, chỉ cần hắn muốn thì đến cả việc Chiến Hoàng Thiên Phong lớn lên ra sao, tu luyện công pháp gì, có năng lực gì hắn đều có thể biết! Ngay đến cả chuyện Chiến Hoàng Thiên Phong có bao nhiêu cọng lông hắn cũng có thể biết rõ!
Trạng thái cái gì cũng biết chính là đáng sợ như vậy!
La Chinh thoáng chần chừ một lúc. Lúc này hắn lại tìm đọc trong đầu lai lịch của Dưỡng Hồn Mộc. Muốn làm rõ xem có bao nhiêu người biết sự tồn tại của Dưỡng Hồn Mộc này để còn xem có thể bịa ra lý do gì.
Kết quả sau khi tìm đọc lại khiến La Chinh rất thất vọng. Sau khi Dưỡng Hồn Mộc được gửi từ con đường Nghịch Linh xuống thì chính tay Bạch Nguyệt Dung tự đưa cho Chiến Hoàng Thiên Phong, người biết được sự tồn tại của Dưỡng Hồn Mộc này cũng chỉ có hai ba người mà thôi. Ngoài Bạch Nguyệt Dung ra thì còn có Hỏa Doãn Nhi kia nữa.
La Chinh cũng không thể nói dối rằng do Bạch Nguyệt Dung nói cho hắn được đúng không? E là lời nói dối này sẽ bị vạch trần ngay tại chỗ.
Hỏa Doãn Nhi thì sao?
Trong lòng La Chinh khẽ kích động, ánh mắt nhìn qua, không ngờ lại thấy ánh mắt Hỏa Doãn Nhi cũng đang nhìn mình. Cô gái này là con gái của Chiến Hoàng Thiên Phong, có lẽ cũng không dễ lừa như vậy…
“Sao nào? Chút yêu cầu này cũng không đáp ứng được sao?” Chiến Hoàng Thiên Phong cười hỏi.
La Chinh nghiến răng, trong lòng bắt đầu tính toán. Dù dùng thứ gì để đổi lấy Dưỡng Hồn Mộc thì tóm lại đều tốt hơn là tiết lộ bí mật của bản thân.
Nhưng ngay lúc này, Hỏa Doãn Nhi lại đột nhiên lên tiếng: “Phụ hoàng, là con nói cho La Chinh biết.”
“Hửm?” Hỏa Doãn Nhi vừa mở lời, Chiến Hoàng Thiên Phong tự nhiên cũng buồn bực trong lòng: “Con nói với La Chinh? Khi nào?”
“Vừa nãy, khi La Chinh muốn xin Dưỡng Hồn Mộc từ chỗ Quốc chủ thần quốc Hắc Thiết, con liền dùng chân nguyên truyền âm cho hắn.” Hỏa Doãn Nhi khẽ cười, nụ cười đó ưu nhã mà ung dung.
“Là như vậy sao…” Chiến Hoàng Thiên Phong nhìn chằm chằm La Chinh hỏi.
Hỏa Doãn Nhi đã chủ động phối hợp thì làm sao La Chinh lại dám phủ nhận? Hắn lập tức gật đầu nói: “Quả thực là lệnh thiên kim đã nói cho ta biết.”
Lý do này tuy miễn cưỡng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lấy làm cớ được…
Thực ra Chiến Hoàng Thiên Phong căn bản không hề tin lời Hỏa Doãn Nhi. Con gái mình căn bản không biết nói dối, hắn vừa nhìn liền có thể nhìn ra Hỏa Doãn Nhi đang nói dối rồi, chỉ là dù sao hắn cũng tò mò về bí mật của La Chinh mà thôi. Nhưng nếu con gái đã nói như vậy thì hắn sẽ không làm khó La Chinh nữa.
Vì vậy, Chiến Hoàng Thiên Phong liền chuyển Dưỡng Hồn Mộc cho Hỏa Doãn Nhi để nàng tự tay mang Dưỡng Hồn Mộc giao cho La Chinh.
“Cảm ơn.” Trong nháy mắt La Chinh cầm chắc Dưỡng Hồn Mộc, tâm can đều thoáng run rẩy. Dù thế nào thì cũng coi như linh hồn của Huân được cứu sống rồi.
Hỏa Doãn Nhi nháy nháy mắt, tặng cho La Chinh nụ cười tươi rói, sau đó quay đầu trở về bậc thang.
Chiến Hoàng Thiên Phong đều đã nhìn thấy hết những chi tiết này, nên lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì.