Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-789.html
Chương 789: Đè ra mà đánh
Với trình độ lĩnh ngộ không gian của La Chinh thì hắn vẫn không thể trốn vào trong hư không được.
Cho dù hắn có thể nhìn thấu đường đen của Vân Long Đào trong hư không, nhưng cũng2chỉ có thể né tránh trước mà thôi. Chỉ cần Vân Long Đào vẫn luôn trốn trong hư không công kích thì La Chinh cũng không làm gì được hắn.
Cho nên trong nháy mắt khi Vân Long Đào9lao ra, La Chinh đã trực tiếp sử dụng kiếm để đánh hắn bay ngược lại vào hư không, đồng thời bản thân cũng xâm nhập vào khe không gian!
Đó cũng là do Vân Long Đào quá sơ6suất. Hắn không thể ngờ được là La Chinh lại có thể nhìn thấu vị trí của mình. Vốn dĩ, Vân Long Đào tưởng rằng một kiếm kia có thể cắt La Chinh đứt thành hai đoạn. Nếu0hắn cẩn thận hơn một chút, không mở khe không gian ra quá lớn mà cứ ở trong đó đâm ra một kiếm thì La Chinh cũng không làm gì được hắn.
Sau khi hai người biến mất vào7hư không, kết giới trên bầu trời đã trống rỗng. Những thiên tài của tứ đại thần quốc đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó bắt đầu ngẩn người nhìn không trung.
Chỉ có những đại năng Thần Hải Cảnh và một số cường giả Sinh Tử Cảnh mới tập trung, nhìn không chớp mắt vào giữa không trung.
Muốn nhìn xuyên qua hư không, tất nhiên mỗi người đều phải sử dụng bản lĩnh cao cường của mình. Ví dụ như trong mắt Chu Hoàng lóe lên ánh sáng vàng, giống như có thể thấy rõ vạn vật thế gian.
Còn trong hai mắt của Chiến Đế Đại Vũ thì như có tia sáng đen lóe ra.
Thậm chí có vài đại năng Thần Hải Cảnh còn lấy ra một số pháp bảo, ví dụ như có đại năng Thần Hải Cảnh lấy ra một miếng thủy tinh gần như trong suốt, đặt trước mặt của mình mới có thể theo dõi tình hình chiến đấu của hai người trong hư không.
Trong hư không, La Chinh và Vân Long Đào đang đánh nhau kịch liệt.
Sau thoáng chốc kinh ngạc, Vân Long Đào cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, Trảm Không kiếm trong tay hắn sắc bén như rắn độc, chém từng kiếm, từng kiếm về phía La Chinh.
Nếu là thánh khí bình thường, tất nhiên không thể chống đỡ được đòn đánh của Trảm Không kiếm. Nhưng Trảm Không kiếm không thể chém vỡ thánh khí thượng phẩm.
Hai người cứ như vậy giao đấu với nhau một hồi, dần dần khuyết điểm của Vân Long Đào liền lộ ra.
Võ kỹ Vân Long Đào tu luyện tương đối đơn giản, đương nhiên không phải cứ võ kỹ đơn giản thì sẽ kém cỏi, kiếm chiêu mà hắn theo đuổi chính là tốc độ nhanh, chuẩn, dứt khoát! Cố gắng dùng thời gian ngắn nhất, lấy kiếm chiêu mạnh nhất để đạt được kết quả tốt nhất.
Từ đó xem ra, cũng có vài phần tương tự với việc theo đuổi sự tối giản như La Chinh.
Nhưng La Chinh lại lĩnh ngộ Vô Thức, cũng là một loại kiếm pháp khắc chế chiêu thức lợi hại nhất.
Muốn phá giải chiêu này của La Chinh thì cũng chỉ có hai cách, một là dùng sức mạnh thuần túy để đánh thắng, hoàn toàn bỏ qua chiêu thức của La Chinh mà trực tiếp áp chế.
Cách thứ hai là ngộ ra chiêu thức tinh diệu hơn để đối phó. Võ giả có được võ kỹ như thế có khả năng tồn tại, nhưng tuyệt đối không có khả năng sinh ra ở Hạ Giới. Có một điều không thể nghi ngờ chính là, Vân Long Đào không phải một trong số đó.
“Kiếm pháp của ta lại hoàn toàn ở thế yếu!”
Vân Long Đào nghiến răng, Trảm Không kiếm trong tay ngày càng hung hiểm hơn. Hắn là người kiêu ngạo đến cỡ nào?
Cho dù hắn không có xuất thân cao quý, chỉ dựa vào sự chăm chỉ và thiên phú của bản thân để từng bước một đi lên có được địa vị bây giờ, trở thành võ giả đứng đầu trong thần quốc Đại Vũ, còn trẻ tuổi đã đứng vững vàng ở vị trí đứng đầu của đội ngũ thứ nhất, thế nên không đời nào hắn lại dễ dàng từ bỏ như vậy!
Nhưng Vân Long Đào không ngờ được, bộ kiếm pháp hắn tu luyện kia chính là truyền thừa trong Mật Giáo của thần quốc Đại Vũ, là kiếm pháp tuyệt diệu được lưu truyền từ Thượng Giới, vì sao lại bị La Chinh dễ dàng phá giải như vậy? Hoàn toàn bị La Chinh áp chế?
Hắn cảm thấy kiếm pháp của La Chinh cứ như là chú kim cô, trói chặt lấy từng chiêu từng thức của hắn. Cho dù hắn có giãy thế nào thì cũng không thể dốc toàn lực để thi triển kiếm pháp của mình!
Thật ra, từ đầu tới cuối, kiếm pháp của La Chinh đều rất đơn giản. Mỗi khi Trảm Không kiếm đâm ra, hắn liền đánh ra một cái, dường như thân kiếm tùy ý chặn lại đòn công kích của Vân Long Đào. Từng kiếm, từng kiếm được đánh ra, tâm tính La Chinh cũng càng bình thản hơn, ra chiêu cũng càng lúc càng tùy ý.
Trái lại, Vân Long Đào càng lúc càng hấp tấp, nóng nảy.
“Phá cho ta! Trảm Không kiếm, Cực Không Loạn Trảm!”
Vân Long Đào cắn răng, trong hai mắt dần nổi lên màu đỏ sẫm, Trảm Không kiếm trong tay lập tức biến thành trăm ngàn bóng kiếm phóng ra ồ ạt.
Trên mặt La Chinh vẫn là nụ cười thản nhiên như trước, trường kiếm giống như được một cô gái yếu đuối đánh ra.
“Keng!”
Sau khi lĩnh ngộ Vô Thức, La Chinh gần như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu đa số các kiếm pháp. Vân Long Đào đã phát huy được Trảm Không kiếm đến mức cực hạn, nhưng La Chinh vẫn có thể nhìn thấu được chỉ trong nháy mắt!
Khi một kiếm yếu ớt kia chặn trên Trảm Không kiếm, La Chinh mỉm cười với Vân Long Đào, còn Vân Long Đào thì hơi sửng sốt. Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một sức mạnh lớn đến mức khó có thể chống lại được trút xuống từ trường kiếm của La Chinh!
Sức mạnh mãnh liệt nháy mắt trào ra khiến Vân Long Đào gần như không thể nắm vững trường kiếm trong tay. Nếu không phải Trảm Không kiếm là do hắn ngưng luyện ra từ quy tắc không gian nên dường như được hòa làm một với hắn thì chỉ sợ nó đã rời tay, bay ra mất rồi.
Dù vậy, tay cầm kiếm của Vân Long Đào cũng bị trường kiếm của La Chinh ngăn lại, để lộ một khoảng trống trước người!
La Chinh thấy vậy liền tung một nắm đấm, đánh bay Vân Long Đào ra ngoài!
“Uỳnh uỳnh!”
Nắm đấm thứ nhất nện lên trên Áo Giáp Không Gian trước ngực Vân Long Đào, một quyền này không đủ để phá vỡ không gian nên Vân Long Đào vẫn bình yên vô sự. Chẳng qua chỉ là nhờ vào sức mạnh của La Chinh mà lui về phía sau.
Còn chưa đủ mạnh...
Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên, bóng dáng nhoáng một cái, đuổi theo Vân Long Đào đang không ngừng lui về phía sau.
Trong lúc bị đuổi theo, Vân Long Đào chém một kiếm về phía sau lưng mình, nhưng La Chinh căn bản không thèm để ý tới, trường kiếm chợt gạt Trảm Không kiếm ra lần nữa.
“Uỳnh uỳnh!”
Ngay sau đó, nắm đấm thứ hai lại nện lên Áo Giáp Không Gian. Một đấm này La Chinh đã mở ra ba trăm tấm vảy rồng, trên Áo Giáp Không Gian bắt đầu xuất hiện một vài vết nứt giống như mạng nhện.
“Sức mạnh lớn quá. Người này không chỉ có kiếm kỹ vô cùng tinh diệu, mà còn có sức mạnh như thế, hắn là quái vật sao?”
Đã lâu không có người đem lại cho hắn cảm giác này. Trong đám người trẻ tuổi, ngoài hoàng tộc của tứ đại thần quốc ra thì cũng chỉ có quái vật nhỏ trong võ phủ Cửu Đỉnh mới có thể lọt vào mắt hắn.
Nhưng hiện tại, trong mắt Vân Long Đào, La Chinh gần như còn khủng bố hơn cả quái vật nhỏ trong võ phủ Cửu Đỉnh.
Quái vật nhỏ kia tất nhiên có lợi hại, nhưng lại có điểm yếu chết người. Còn La Chinh này không chỉ có linh hồn mạnh mẽ, kiếm pháp hắn tu luyện lại tinh diệu như thế, càng khiến cho người ta sợ hãi hơn là sức mạnh của hắn. Nếu không phải có áo giáp vô cùng rắn chắc được ngưng luyện ra từ quy tắc không gian thì một đấm này cũng đủ để đánh gục Vân Long Đào hắn rồi.
Ta... không phải là đối thủ của hắn...
Người kiêu ngạo như Vân Long Đào mà cũng không thể không cúi đầu cho ra một đáp án như vậy.
Bên bờ sông Tây Long, gió lớn gào thét. Nếu là người thường thì chắc ngay cả việc đi đường cũng cảm thấy khó khăn, chỉ cần không để ý một chút thì sẽ bị gió to cuốn đi, bỏ mạng trên sông.
Võ giả có tu vi thấp nhất ở đây là Hư Kiếp Cảnh nên dù gió có to đến đâu, thổi mạnh đến đâu thì bọn họ vẫn đứng sừng sững bất động, lẳng lặng chờ đợi La Chinh và Vân Long Đào phân thắng bại.
Những đại năng Thần Hải Cảnh nhìn lên hư không thì đã biết rõ kết quả thắng bại, nhưng những võ giả ở phía dưới quảng trường thì không rõ lắm.
“Rốt cuộc ai đang chiếm ưu thế? Không biết La Thiên Hành có thể hay không?”
“Ta tin hắn có thể thắng...”
“Ta cũng tin!”
Võ giả thần quốc Hắc Thiết cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người La Chinh.
Nghe nhóm võ giả thần quốc Hắc Thiết nói vậy, nhóm võ giả thần quốc Đại Vũ đều cười.
“Ha ha, đám người thần quốc Hắc Thiết này thật sự quá ngây thơ! Long Đào sư huynh đã lĩnh ngộ tầng thứ ba của quy tắc không gian, gần như đã là vô địch. Thắng? La Thiên Hành dựa vào cái gì mà thắng?”
“Hư Kiếp Cảnh trung kỳ mà muốn thắng Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ? Điều này vốn dĩ đã rất vô lý rồi. Huống hồ thực lực của Long Đào sư huynh có thể đánh ngang với cường giả Sinh Tử Cảnh. Bọn họ đang nằm mơ chắc?”
“Để cho bọn họ nằm mơ cũng được, nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc, lát nữa tỉnh mộng, bọn họ sẽ phải khóc thôi.”
Võ giả thần quốc Đại Vũ vô cùng thản nhiên, dù sao bọn họ cũng biết rõ sự đáng sợ của Vân Long Đào.
Đúng lúc này, mọi người bỗng cảm nhận được dao động của một luồng năng lượng từ không trung truyền đến. Sự dao động này rõ ràng tới mức gần như mọi người đều có thể phát hiện được ngay.
“Đi ra rồi!”
Mọi người nhìn thấy trong không trung xuất hiện một cái khe quỷ dị, sau đó lập tức có một bóng người thất tha thất thểu ngã từ bên trong ra!
“Xem ra trận chiến đã kết thúc. Ta nói rồi mà, La Thiên Hành kia không phải là đối thủ của Long Đào sư huynh...” Một võ giả của thần quốc Đại Vũ mới nói được một nửa thì tập trung nhìn lại, liền thấy rõ ràng bóng dáng chật vật kia chính là Vân Long Đào!
“Long Đào sư huynh vậy mà lại rơi vào thế yếu!” Trên mặt võ giả thần quốc Đại Vũ tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Một võ giả có ánh mắt sắc bén lắc đầu nói: “Không, không chỉ là rơi vào thế yếu, mà là bị La Thiên Hành đè ra đánh.”
Với trình độ lĩnh ngộ không gian của La Chinh thì hắn vẫn không thể trốn vào trong hư không được.
Cho dù hắn có thể nhìn thấu đường đen của Vân Long Đào trong hư không, nhưng cũng2chỉ có thể né tránh trước mà thôi. Chỉ cần Vân Long Đào vẫn luôn trốn trong hư không công kích thì La Chinh cũng không làm gì được hắn.
Cho nên trong nháy mắt khi Vân Long Đào9lao ra, La Chinh đã trực tiếp sử dụng kiếm để đánh hắn bay ngược lại vào hư không, đồng thời bản thân cũng xâm nhập vào khe không gian!
Đó cũng là do Vân Long Đào quá sơ6suất. Hắn không thể ngờ được là La Chinh lại có thể nhìn thấu vị trí của mình. Vốn dĩ, Vân Long Đào tưởng rằng một kiếm kia có thể cắt La Chinh đứt thành hai đoạn. Nếu0hắn cẩn thận hơn một chút, không mở khe không gian ra quá lớn mà cứ ở trong đó đâm ra một kiếm thì La Chinh cũng không làm gì được hắn.
Sau khi hai người biến mất vào7hư không, kết giới trên bầu trời đã trống rỗng. Những thiên tài của tứ đại thần quốc đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó bắt đầu ngẩn người nhìn không trung.
Chỉ có những đại năng Thần Hải Cảnh và một số cường giả Sinh Tử Cảnh mới tập trung, nhìn không chớp mắt vào giữa không trung.
Muốn nhìn xuyên qua hư không, tất nhiên mỗi người đều phải sử dụng bản lĩnh cao cường của mình. Ví dụ như trong mắt Chu Hoàng lóe lên ánh sáng vàng, giống như có thể thấy rõ vạn vật thế gian.
Còn trong hai mắt của Chiến Đế Đại Vũ thì như có tia sáng đen lóe ra.
Thậm chí có vài đại năng Thần Hải Cảnh còn lấy ra một số pháp bảo, ví dụ như có đại năng Thần Hải Cảnh lấy ra một miếng thủy tinh gần như trong suốt, đặt trước mặt của mình mới có thể theo dõi tình hình chiến đấu của hai người trong hư không.
Trong hư không, La Chinh và Vân Long Đào đang đánh nhau kịch liệt.
Sau thoáng chốc kinh ngạc, Vân Long Đào cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, Trảm Không kiếm trong tay hắn sắc bén như rắn độc, chém từng kiếm, từng kiếm về phía La Chinh.
Nếu là thánh khí bình thường, tất nhiên không thể chống đỡ được đòn đánh của Trảm Không kiếm. Nhưng Trảm Không kiếm không thể chém vỡ thánh khí thượng phẩm.
Hai người cứ như vậy giao đấu với nhau một hồi, dần dần khuyết điểm của Vân Long Đào liền lộ ra.
Võ kỹ Vân Long Đào tu luyện tương đối đơn giản, đương nhiên không phải cứ võ kỹ đơn giản thì sẽ kém cỏi, kiếm chiêu mà hắn theo đuổi chính là tốc độ nhanh, chuẩn, dứt khoát! Cố gắng dùng thời gian ngắn nhất, lấy kiếm chiêu mạnh nhất để đạt được kết quả tốt nhất.
Từ đó xem ra, cũng có vài phần tương tự với việc theo đuổi sự tối giản như La Chinh.
Nhưng La Chinh lại lĩnh ngộ Vô Thức, cũng là một loại kiếm pháp khắc chế chiêu thức lợi hại nhất.
Muốn phá giải chiêu này của La Chinh thì cũng chỉ có hai cách, một là dùng sức mạnh thuần túy để đánh thắng, hoàn toàn bỏ qua chiêu thức của La Chinh mà trực tiếp áp chế.
Cách thứ hai là ngộ ra chiêu thức tinh diệu hơn để đối phó. Võ giả có được võ kỹ như thế có khả năng tồn tại, nhưng tuyệt đối không có khả năng sinh ra ở Hạ Giới. Có một điều không thể nghi ngờ chính là, Vân Long Đào không phải một trong số đó.
“Kiếm pháp của ta lại hoàn toàn ở thế yếu!”
Vân Long Đào nghiến răng, Trảm Không kiếm trong tay ngày càng hung hiểm hơn. Hắn là người kiêu ngạo đến cỡ nào?
Cho dù hắn không có xuất thân cao quý, chỉ dựa vào sự chăm chỉ và thiên phú của bản thân để từng bước một đi lên có được địa vị bây giờ, trở thành võ giả đứng đầu trong thần quốc Đại Vũ, còn trẻ tuổi đã đứng vững vàng ở vị trí đứng đầu của đội ngũ thứ nhất, thế nên không đời nào hắn lại dễ dàng từ bỏ như vậy!
Nhưng Vân Long Đào không ngờ được, bộ kiếm pháp hắn tu luyện kia chính là truyền thừa trong Mật Giáo của thần quốc Đại Vũ, là kiếm pháp tuyệt diệu được lưu truyền từ Thượng Giới, vì sao lại bị La Chinh dễ dàng phá giải như vậy? Hoàn toàn bị La Chinh áp chế?
Hắn cảm thấy kiếm pháp của La Chinh cứ như là chú kim cô, trói chặt lấy từng chiêu từng thức của hắn. Cho dù hắn có giãy thế nào thì cũng không thể dốc toàn lực để thi triển kiếm pháp của mình!
Thật ra, từ đầu tới cuối, kiếm pháp của La Chinh đều rất đơn giản. Mỗi khi Trảm Không kiếm đâm ra, hắn liền đánh ra một cái, dường như thân kiếm tùy ý chặn lại đòn công kích của Vân Long Đào. Từng kiếm, từng kiếm được đánh ra, tâm tính La Chinh cũng càng bình thản hơn, ra chiêu cũng càng lúc càng tùy ý.
Trái lại, Vân Long Đào càng lúc càng hấp tấp, nóng nảy.
“Phá cho ta! Trảm Không kiếm, Cực Không Loạn Trảm!”
Vân Long Đào cắn răng, trong hai mắt dần nổi lên màu đỏ sẫm, Trảm Không kiếm trong tay lập tức biến thành trăm ngàn bóng kiếm phóng ra ồ ạt.
Trên mặt La Chinh vẫn là nụ cười thản nhiên như trước, trường kiếm giống như được một cô gái yếu đuối đánh ra.
“Keng!”
Sau khi lĩnh ngộ Vô Thức, La Chinh gần như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu đa số các kiếm pháp. Vân Long Đào đã phát huy được Trảm Không kiếm đến mức cực hạn, nhưng La Chinh vẫn có thể nhìn thấu được chỉ trong nháy mắt!
Khi một kiếm yếu ớt kia chặn trên Trảm Không kiếm, La Chinh mỉm cười với Vân Long Đào, còn Vân Long Đào thì hơi sửng sốt. Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một sức mạnh lớn đến mức khó có thể chống lại được trút xuống từ trường kiếm của La Chinh!
Sức mạnh mãnh liệt nháy mắt trào ra khiến Vân Long Đào gần như không thể nắm vững trường kiếm trong tay. Nếu không phải Trảm Không kiếm là do hắn ngưng luyện ra từ quy tắc không gian nên dường như được hòa làm một với hắn thì chỉ sợ nó đã rời tay, bay ra mất rồi.
Dù vậy, tay cầm kiếm của Vân Long Đào cũng bị trường kiếm của La Chinh ngăn lại, để lộ một khoảng trống trước người!
La Chinh thấy vậy liền tung một nắm đấm, đánh bay Vân Long Đào ra ngoài!
“Uỳnh uỳnh!”
Nắm đấm thứ nhất nện lên trên Áo Giáp Không Gian trước ngực Vân Long Đào, một quyền này không đủ để phá vỡ không gian nên Vân Long Đào vẫn bình yên vô sự. Chẳng qua chỉ là nhờ vào sức mạnh của La Chinh mà lui về phía sau.
Còn chưa đủ mạnh...
Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên, bóng dáng nhoáng một cái, đuổi theo Vân Long Đào đang không ngừng lui về phía sau.
Trong lúc bị đuổi theo, Vân Long Đào chém một kiếm về phía sau lưng mình, nhưng La Chinh căn bản không thèm để ý tới, trường kiếm chợt gạt Trảm Không kiếm ra lần nữa.
“Uỳnh uỳnh!”
Ngay sau đó, nắm đấm thứ hai lại nện lên Áo Giáp Không Gian. Một đấm này La Chinh đã mở ra ba trăm tấm vảy rồng, trên Áo Giáp Không Gian bắt đầu xuất hiện một vài vết nứt giống như mạng nhện.
“Sức mạnh lớn quá. Người này không chỉ có kiếm kỹ vô cùng tinh diệu, mà còn có sức mạnh như thế, hắn là quái vật sao?”
Đã lâu không có người đem lại cho hắn cảm giác này. Trong đám người trẻ tuổi, ngoài hoàng tộc của tứ đại thần quốc ra thì cũng chỉ có quái vật nhỏ trong võ phủ Cửu Đỉnh mới có thể lọt vào mắt hắn.
Nhưng hiện tại, trong mắt Vân Long Đào, La Chinh gần như còn khủng bố hơn cả quái vật nhỏ trong võ phủ Cửu Đỉnh.
Quái vật nhỏ kia tất nhiên có lợi hại, nhưng lại có điểm yếu chết người. Còn La Chinh này không chỉ có linh hồn mạnh mẽ, kiếm pháp hắn tu luyện lại tinh diệu như thế, càng khiến cho người ta sợ hãi hơn là sức mạnh của hắn. Nếu không phải có áo giáp vô cùng rắn chắc được ngưng luyện ra từ quy tắc không gian thì một đấm này cũng đủ để đánh gục Vân Long Đào hắn rồi.
Ta... không phải là đối thủ của hắn...
Người kiêu ngạo như Vân Long Đào mà cũng không thể không cúi đầu cho ra một đáp án như vậy.
Bên bờ sông Tây Long, gió lớn gào thét. Nếu là người thường thì chắc ngay cả việc đi đường cũng cảm thấy khó khăn, chỉ cần không để ý một chút thì sẽ bị gió to cuốn đi, bỏ mạng trên sông.
Võ giả có tu vi thấp nhất ở đây là Hư Kiếp Cảnh nên dù gió có to đến đâu, thổi mạnh đến đâu thì bọn họ vẫn đứng sừng sững bất động, lẳng lặng chờ đợi La Chinh và Vân Long Đào phân thắng bại.
Những đại năng Thần Hải Cảnh nhìn lên hư không thì đã biết rõ kết quả thắng bại, nhưng những võ giả ở phía dưới quảng trường thì không rõ lắm.
“Rốt cuộc ai đang chiếm ưu thế? Không biết La Thiên Hành có thể hay không?”
“Ta tin hắn có thể thắng...”
“Ta cũng tin!”
Võ giả thần quốc Hắc Thiết cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người La Chinh.
Nghe nhóm võ giả thần quốc Hắc Thiết nói vậy, nhóm võ giả thần quốc Đại Vũ đều cười.
“Ha ha, đám người thần quốc Hắc Thiết này thật sự quá ngây thơ! Long Đào sư huynh đã lĩnh ngộ tầng thứ ba của quy tắc không gian, gần như đã là vô địch. Thắng? La Thiên Hành dựa vào cái gì mà thắng?”
“Hư Kiếp Cảnh trung kỳ mà muốn thắng Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ? Điều này vốn dĩ đã rất vô lý rồi. Huống hồ thực lực của Long Đào sư huynh có thể đánh ngang với cường giả Sinh Tử Cảnh. Bọn họ đang nằm mơ chắc?”
“Để cho bọn họ nằm mơ cũng được, nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc, lát nữa tỉnh mộng, bọn họ sẽ phải khóc thôi.”
Võ giả thần quốc Đại Vũ vô cùng thản nhiên, dù sao bọn họ cũng biết rõ sự đáng sợ của Vân Long Đào.
Đúng lúc này, mọi người bỗng cảm nhận được dao động của một luồng năng lượng từ không trung truyền đến. Sự dao động này rõ ràng tới mức gần như mọi người đều có thể phát hiện được ngay.
“Đi ra rồi!”
Mọi người nhìn thấy trong không trung xuất hiện một cái khe quỷ dị, sau đó lập tức có một bóng người thất tha thất thểu ngã từ bên trong ra!
“Xem ra trận chiến đã kết thúc. Ta nói rồi mà, La Thiên Hành kia không phải là đối thủ của Long Đào sư huynh...” Một võ giả của thần quốc Đại Vũ mới nói được một nửa thì tập trung nhìn lại, liền thấy rõ ràng bóng dáng chật vật kia chính là Vân Long Đào!
“Long Đào sư huynh vậy mà lại rơi vào thế yếu!” Trên mặt võ giả thần quốc Đại Vũ tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Một võ giả có ánh mắt sắc bén lắc đầu nói: “Không, không chỉ là rơi vào thế yếu, mà là bị La Thiên Hành đè ra đánh.”