Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-778.txt
Chương 778: Chiến hoàng, chiến đế
“Không tệ. Ha ha. Đám nhãi con các ngươi, lát nữa hãy thể hiện cho tốt!”
Quốc chủ Thiên Vận vừa cười vừa nói, sau đó lập tức dẫn theo mọi người phía sau đứng lên bậc thang cao nhất trên đài.
Những võ giả đi sau Quốc chủ Thiên Vận có người là cường giả Sinh Tử Cảnh, cũng có rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh, chắc hẳn là Thái tử và các Hoàng tử của thần quốc Tinh Dã...
Sau khi Quốc chủ của thần quốc Tinh Dã đến, cách đó không2xa còn có tia sáng xanh lam đang kéo tới. Tia sáng kia tựa như sao chổi, kéo theo một vệt thật dài, bắn thẳng tới đây.
Sau khi ánh sáng này đến gần, La Chinh lại phát hiện ra đó chính là một thanh cự kiếm được phóng đại ra vô số lần.
“Quốc chủ thần quốc Đại Vũ tới đấy!” Có người nhận ra lai lịch của cự kiếm này nên liền kêu lên.
Quả nhiên, sau khi cự kiếm kia dừng ở bờ sông, trong cự kiếm xuất hiện rất nhiều đại8năng Thần Hải Cảnh và mấy trăm người đi theo phía sau.
Lúc này, chợt nghe thấy giọng nói cao vút kia lại tuyên bố: “Chiến Đế Đại Vũ - Quốc chủ thần quốc Đại Vũ đến!”
So với Quốc chủ Thiên Vận của thần quốc Tinh Dã thì tính cách của Chiến Đế Đại Vũ này âm trầm hơn một chút. Suốt quãng đường bay qua quảng trường, hắn không hề nói gì mà trực tiếp dẫn người của mình đứng trên bậc thang cao nhất.
La Chinh cẩn thận đánh giá, lại nhìn6thấy trong đám người phía sau Chiến Đế Đại Vũ có một cô gái mặt đeo voan mỏng. Lớp voan mỏng kia không che được khuôn mặt của nàng ta, lông mày La Chinh hơi dựng lên rồi rụt người lại vào trong đám người.
Cô gái này chính là thánh nữ thần quốc!
Không biết thánh nữ thần quốc này chiếm vị trí như thế nào trong thần quốc Đại Vũ. Lỡ như bị nàng ta nhìn thấy thì liệu những đại năng Thần Hải Cảnh kia có làm khó mình hay không?
Giống3như hai vị Quốc chủ vừa đến lúc nãy, cho dù là Quốc chủ Thiên Vận hay là Chiến Đế Đại Vũ thì đều là đại năng Thần Hải Cảnh. Chẳng qua trong đại năng Thần Hải Cảnh cũng phân chia cao thấp. Với thực lực hiện tại của La Chinh, vốn không thể chạy thoát khỏi tay họ.
Nhỡ đâu thánh nữ kia lên tiếng, thì không biết Chiến Đế Đại Vũ kia có ra tay với mình không?
Trong lòng La Chinh hơi cảm thấy lo lắng, nhưng tức thì đã hít5một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Hắn tin tưởng vào số mệnh của mình. Nhiều khó khăn như vậy mà còn sống được đến bây giờ thì La Chinh càng phải cố gắng khiến bản thân bình tĩnh hơn nữa.
Kế tiếp là Quốc chủ của thần quốc Thiên Phong và thần quốc Hắc Thiết cũng đến. Danh hiệu của Quốc chủ thần quốc Thiên Phong là Chiến Hoàng Thiên Phong, còn danh hiệu của Quốc chủ thần quốc Hắc Thiết lại rất đặc biệt, chỉ hai chữ “Chu Hoàng”.
Mấy cái danh hiệu của Quốc chủ này quả thực vô cùng rối loạn, võ giả nào quen thì không vấn đề, nhưng La Chinh lại cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì sau khi đạt đến Thần Hải Cảnh rồi thì có thể phong Hoàng phong Đế, nhưng chỉ có vài võ giả vẫn giữ nguyên danh hiệu của mình, còn vài võ giả khác lại xưng là Chiến Hoàng, Chiến Đế...
La Chinh phát hiện ra Yến Vương đang đứng phía sau Chu Hoàng, còn Thái tử cũng ngồi trên xe lăn ở cùng Yến Vương.
Trên bậc thang có rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh và hoàng tộc, còn trong quảng trường dưới bậc thang lại là các tinh anh trẻ tuổi của tứ đại thần quốc.
Sau khi mọi người cơ bản đã tề tựu đầy đủ, giọng nói cao vút kia lại vang lên lần nữa.
“Người của tứ đại thần quốc đã tập trung đông đủ. Theo thông lệ sẽ tiến hành phân thắng bại, cao thấp trước rồi mới tiến hành lễ bái!”
Lần này đến cửa vào thánh hải Thiên Vũ, La Chinh cũng hiểu cách tứ đại thần quốc thăm dò thánh hải Thiên Vũ hằng năm như thế nào rồi.
Trong mắt tứ đại thần quốc, thánh hải Thiên Vũ giống như một chiếc bánh ngọt to lớn mà hằng năm mỗi thần quốc đều muốn dùng dao cắt xuống. Chẳng qua chiếc bánh ngọt này cắt ra bao nhiêu phần, ai cắt trước thì mỗi năm đều phải xác định lại một lần.
Mấy năm trước, các Quốc chủ đều tranh cãi một trận, vài lần còn suýt đánh nhau để phân chia.
Các Chiến Hoàng, Chiến Đế này mà đánh nhau thì thể nào cũng trời long đất lở. Hơn nữa, cả tứ đại thần quốc đều như tay với chân, tranh cãi như vậy cũng làm tổn thương hòa khí.
Vì vậy, trước khi lễ bái, cường giả đứng đầu thế hệ trẻ của tứ đại thần quốc đều phải phân chia thắng bại. Thứ nhất, có thể kiểm duyệt thực lực của thế hệ trẻ thần quốc, thứ hai có thể phân chia trình tự.
Lâu ngày, tứ đại thần quốc càng ngày càng coi trọng trận so đấu này, thậm chí có một vài võ giả thần quốc còn kết hợp kết quả của những cuộc đấu này lại để dự đoán vận mệnh và sự mạnh yếu của một thần quốc trong tương lai!
Tứ đại Quốc chủ đứng trên tầng cao nhất, sau khi nghe thấy như vậy thì Quốc chủ Thiên Vận lập tức cười ha ha: “Tốt! Đám nhóc con thần quốc Tinh Dã ta, đứng ra trước đi!”
Trong thần quốc Tinh Dã có ba võ phủ lục phẩm, võ giả có thể đứng trên bậc thang cao nhất lên đến sáu người. Ngay khi lời Quốc chủ Thiên Vận vừa nói ra xong, một võ giả dưới quảng trường lập tức hóa thành luồng sáng xông lên phía trước, đi về phía bậc thềm rồi hướng lên trên đỉnh bái vài cái, lớn tiếng đáp lại: “Quốc chủ, ta, Triệu Thiên Cơ, đại diện cho võ phủ Đại Tuyên xuất chiến!”
Quốc chủ Thiên Vận thân là Quốc chủ của thần quốc Tinh Dã, đương nhiên trong lòng đều biết cao thủ trong thế hệ trẻ của thần quốc mình. Dường như hắn rất có lòng tin với Triệu Thiên Cơ, vì vậy hào phóng cười nói: “Được! Vậy ngươi ra nghênh chiến đi! Không biết mấy tên nhóc của thần quốc khác có dám đến khiêu chiến không?”
Tiếng của Quốc chủ Thiên Vận vừa dứt, trong quảng trường lập tức có một tia sáng khác lao vụt ra, nháy mắt đã đến dưới bậc thang. Người này là một võ giả của thần quốc Đại Vũ, thân hình vạm vỡ như mãnh thú.
“Vân Long Đào, võ phủ Lang Ảnh, thần quốc Đại Vũ, ứng chiến!”
Sau khi võ giả kia nói xong, trên mặt Chiến Đế Đại Vũ trên bậc thang lúc trước còn có vẻ âm trầm giờ đã nở nụ cười nhạt, sau đó cổ vũ: “Long Đào, nghe nói ngươi được xưng là người vô địch trong đám từ Hư Kiếp Cảnh trở xuống, lần này chắc hẳn sẽ không khiến ta thất vọng!”
“Bẩm Quốc chủ, vô địch trong những người từ Hư Kiếp Cảnh trở xuống chẳng qua là tin đồn thất thiệt của người khác mà thôi.” Mặc dù Vân Long Đào nói như vậy, nhưng trong lòng lại là vẻ tự tin mãnh liệt, tựa như vốn không coi các võ giả Hư Kiếp Cảnh ở đây ra gì.
Nếu đối thủ của hai thần quốc đều đã bước ra thì đương nhiên trận này sẽ được bắt đầu ngay.
Võ giả Hư Kiếp Cảnh mà giao đấu với nhau thì sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, đặc biệt nếu là cường giả Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ thì sẽ rất mạnh mẽ, toàn lực bùng nổ ra cũng có thể dời núi lấp biển, cho dù không gian ở đây có lớn, nhưng vẫn không đủ cho họ phát huy.
Chẳng qua đã thấy hai đại năng Thần Hải Cảnh đi xuống bậc thang, vung tay ra, từng đường sáng nhỏ hiện lên trên không trung, tạo thành một kết giới hình hộp chữ nhật to lớn bên trên. Trong kết giới này chính là không gian để bọn họ giao đấu.
Kết giới do đại năng Thần Hải Cảnh tạo ra không phải là thứ mà người có tu vi Hư Kiếp Cảnh có thể phá giải được.
La Chinh cũng không hề coi trọng trận đấu này. Theo hắn thấy, trận này cũng không liên quan đến hắn lắm.
Vốn dĩ đây chỉ là cuộc đấu phân cao thấp của võ giả thế hệ trẻ trong tứ đại thần quốc mà thôi, điều hắn quan tâm chính là chuyện bước vào thánh hải Thiên Vũ...
Lúc này, hắn cũng chỉ có thể kiên nhẫn, chờ họ phân thắng bại.
Dựa theo tính toán của La Chinh thì trận đấu này cũng sẽ không kéo dài quá lâu. Võ giả có thể đứng trên bậc thang đầu tiên của thần quốc Hắc Thiết cũng chỉ có bốn người, lát nữa, võ giả của thần quốc Hắc Thiết xuất chiến thì phần lớn cũng là bốn người Yến Vương, Thái tử, Tiêu Đạo Viễn và Chiêm Uân này.
Cho dù thần quốc Tinh Dã và thần quốc Đại Vũ mạnh hơn thần quốc Hắc Thiết một chút, nhưng võ giả có thể đứng ở bậc thang trên cùng cũng không có nhiều, cùng lắm cũng chỉ có khoảng sáu bảy người.
Trên quảng trường có rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh căng thẳng theo dõi trận đấu trong kết giới.
Lòng trung thành và sự đồng cảm của võ giả thần quốc mạnh mẽ hơn so với các tông môn, cho nên võ giả sinh ra ở thần quốc lại càng chú trọng vinh quang của thần quốc hơn.
Đây là trận chiến giữa võ giả của thần quốc Tinh Dã và thần quốc Đại Vũ. Đương nhiên các võ giả của hai thần quốc này sẽ căng thẳng và lo lắng nhất. Còn thần quốc Hắc Thiết và thần quốc Thiên Phong thì cũng chỉ xem cuộc chiến như đang xem một trò vui mà thôi.
“Ầm ầm...”
Trong hình hộp chữ nhật trên đỉnh đầu mọi người đang tràn đầy một ngọn lửa dữ dội. Hai người vừa lên sàn, tình hình đã bắt đầu gay cấn.
Đại diện cho thần quốc của mình xuất chiến, vinh quang này, võ giả nào trong thế hệ trẻ cũng muốn ra sức thực hiện!
“Hừ, Vân Long Đào được xưng là người vô địch trong những người có tu vi từ Hư Kiếp Cảnh trở xuống ư? Ta thấy thần quốc Đại Vũ càng ngày càng khoác lác!”
“Đúng, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Triệu sư huynh!” Người nói là võ giả của võ phủ Đại Tuyên, hẳn là sư huynh, sư đệ với Triệu Thiên Cơ.
Chẳng qua võ giả của thần quốc Đại Vũ cũng châm biếm lại: “Ha ha, lát nữa Long Đào đại ca thể nào cũng đánh tên Thiên Cơ vô dụng gì đó của bọn chúng đến nỗi răng rơi đầy đất!”
“Ngươi nói gì đấy? Có tin ta đánh ngươi răng rơi đầy đất ngay bây giờ không?”
Bên này vừa mới giao đấu, trên quảng trường đã bắt đầu cãi nhau ầm ĩ. Đặc biệt là võ giả của thần quốc Tinh Dã và thần quốc Đại Vũ, ai nấy đều vô cùng kích động như sắp đánh nhau đến nơi.
La Chinh chỉ lắc đầu, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ. Những võ giả này đã bước vào Hư Kiếp Cảnh rồi mà tâm tính vẫn không trưởng thành...
So sánh ra, võ giả Hư Kiếp Cảnh trong Trung Vực và các Chiến Tôn trong đại lục Hải Thần còn trưởng thành hơn bọn họ nhiều!
Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, La Chinh cũng có thể hiểu được. Những võ giả Hư Kiếp Cảnh này đều trưởng thành trong võ phủ, hơn nữa người có thể đi theo thần quốc vào đây thì đều là tinh anh trong tinh anh, tuổi tác đều không lớn.
Không giống như võ giả Hư Kiếp Cảnh trong Trung Vực, phần lớn đều là người sống trên trăm tuổi.
Còn các Chiến Tôn trên đại lục Hải Thần thì lại rèn luyện trong tháp Tội Ác, tính cách cũng được mài giũa qua những lần vào sinh ra tử, đương nhiên sẽ không ngây thơ, dễ nóng giận như vậy.
Mà năm nào cũng có một trận đấu thế này, vậy nên các đại năng Thần Hải Cảnh trên bậc thang cũng coi như không thấy. Ầm ĩ thì mặc ầm ĩ, mọi người vẫn tập trung lực chú ý lên trận đấu trên không trung.
Công pháp mà Triệu Thiên Cơ tu luyện có thuộc tính Hỏa, hơn nữa dường như cũng đã nắm chắc lực quy tắc hệ Hỏa đến tầng thứ ba rồi, nên trong ngọn lửa của hắn ẩn chứa sức hủy diệt cực hạn.
La Chinh đánh giá qua một chút thì thấy, thực lực của người này quả thực không đơn giản.
Nhưng võ giả có tên Vân Long Đào kia lại mạnh hơn một bậc! Quả nhiên xứng với danh xưng là người vô địch trong đám từ Hư Kiếp Cảnh trở xuống. Trên người hắn không ngừng có không gian được tạo ra, ngăn hết tất cả ngọn lửa cứng đầu kia ở bên ngoài cơ thể!
“Hử? Sử dụng lực không gian để tạo ra một không gian mỏng, coi như hộ giáp của chính mình ư?” Mắt La Chinh chợt lóe lên. Đây là quy tắc không gian tầng thứ ba, ngay cả La Chinh cũng không có cơ hội lĩnh ngộ. Quả nhiên nền tảng của tứ đại thần quốc thực vững vàng!
“Không tệ. Ha ha. Đám nhãi con các ngươi, lát nữa hãy thể hiện cho tốt!”
Quốc chủ Thiên Vận vừa cười vừa nói, sau đó lập tức dẫn theo mọi người phía sau đứng lên bậc thang cao nhất trên đài.
Những võ giả đi sau Quốc chủ Thiên Vận có người là cường giả Sinh Tử Cảnh, cũng có rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh, chắc hẳn là Thái tử và các Hoàng tử của thần quốc Tinh Dã...
Sau khi Quốc chủ của thần quốc Tinh Dã đến, cách đó không2xa còn có tia sáng xanh lam đang kéo tới. Tia sáng kia tựa như sao chổi, kéo theo một vệt thật dài, bắn thẳng tới đây.
Sau khi ánh sáng này đến gần, La Chinh lại phát hiện ra đó chính là một thanh cự kiếm được phóng đại ra vô số lần.
“Quốc chủ thần quốc Đại Vũ tới đấy!” Có người nhận ra lai lịch của cự kiếm này nên liền kêu lên.
Quả nhiên, sau khi cự kiếm kia dừng ở bờ sông, trong cự kiếm xuất hiện rất nhiều đại8năng Thần Hải Cảnh và mấy trăm người đi theo phía sau.
Lúc này, chợt nghe thấy giọng nói cao vút kia lại tuyên bố: “Chiến Đế Đại Vũ - Quốc chủ thần quốc Đại Vũ đến!”
So với Quốc chủ Thiên Vận của thần quốc Tinh Dã thì tính cách của Chiến Đế Đại Vũ này âm trầm hơn một chút. Suốt quãng đường bay qua quảng trường, hắn không hề nói gì mà trực tiếp dẫn người của mình đứng trên bậc thang cao nhất.
La Chinh cẩn thận đánh giá, lại nhìn6thấy trong đám người phía sau Chiến Đế Đại Vũ có một cô gái mặt đeo voan mỏng. Lớp voan mỏng kia không che được khuôn mặt của nàng ta, lông mày La Chinh hơi dựng lên rồi rụt người lại vào trong đám người.
Cô gái này chính là thánh nữ thần quốc!
Không biết thánh nữ thần quốc này chiếm vị trí như thế nào trong thần quốc Đại Vũ. Lỡ như bị nàng ta nhìn thấy thì liệu những đại năng Thần Hải Cảnh kia có làm khó mình hay không?
Giống3như hai vị Quốc chủ vừa đến lúc nãy, cho dù là Quốc chủ Thiên Vận hay là Chiến Đế Đại Vũ thì đều là đại năng Thần Hải Cảnh. Chẳng qua trong đại năng Thần Hải Cảnh cũng phân chia cao thấp. Với thực lực hiện tại của La Chinh, vốn không thể chạy thoát khỏi tay họ.
Nhỡ đâu thánh nữ kia lên tiếng, thì không biết Chiến Đế Đại Vũ kia có ra tay với mình không?
Trong lòng La Chinh hơi cảm thấy lo lắng, nhưng tức thì đã hít5một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Hắn tin tưởng vào số mệnh của mình. Nhiều khó khăn như vậy mà còn sống được đến bây giờ thì La Chinh càng phải cố gắng khiến bản thân bình tĩnh hơn nữa.
Kế tiếp là Quốc chủ của thần quốc Thiên Phong và thần quốc Hắc Thiết cũng đến. Danh hiệu của Quốc chủ thần quốc Thiên Phong là Chiến Hoàng Thiên Phong, còn danh hiệu của Quốc chủ thần quốc Hắc Thiết lại rất đặc biệt, chỉ hai chữ “Chu Hoàng”.
Mấy cái danh hiệu của Quốc chủ này quả thực vô cùng rối loạn, võ giả nào quen thì không vấn đề, nhưng La Chinh lại cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì sau khi đạt đến Thần Hải Cảnh rồi thì có thể phong Hoàng phong Đế, nhưng chỉ có vài võ giả vẫn giữ nguyên danh hiệu của mình, còn vài võ giả khác lại xưng là Chiến Hoàng, Chiến Đế...
La Chinh phát hiện ra Yến Vương đang đứng phía sau Chu Hoàng, còn Thái tử cũng ngồi trên xe lăn ở cùng Yến Vương.
Trên bậc thang có rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh và hoàng tộc, còn trong quảng trường dưới bậc thang lại là các tinh anh trẻ tuổi của tứ đại thần quốc.
Sau khi mọi người cơ bản đã tề tựu đầy đủ, giọng nói cao vút kia lại vang lên lần nữa.
“Người của tứ đại thần quốc đã tập trung đông đủ. Theo thông lệ sẽ tiến hành phân thắng bại, cao thấp trước rồi mới tiến hành lễ bái!”
Lần này đến cửa vào thánh hải Thiên Vũ, La Chinh cũng hiểu cách tứ đại thần quốc thăm dò thánh hải Thiên Vũ hằng năm như thế nào rồi.
Trong mắt tứ đại thần quốc, thánh hải Thiên Vũ giống như một chiếc bánh ngọt to lớn mà hằng năm mỗi thần quốc đều muốn dùng dao cắt xuống. Chẳng qua chiếc bánh ngọt này cắt ra bao nhiêu phần, ai cắt trước thì mỗi năm đều phải xác định lại một lần.
Mấy năm trước, các Quốc chủ đều tranh cãi một trận, vài lần còn suýt đánh nhau để phân chia.
Các Chiến Hoàng, Chiến Đế này mà đánh nhau thì thể nào cũng trời long đất lở. Hơn nữa, cả tứ đại thần quốc đều như tay với chân, tranh cãi như vậy cũng làm tổn thương hòa khí.
Vì vậy, trước khi lễ bái, cường giả đứng đầu thế hệ trẻ của tứ đại thần quốc đều phải phân chia thắng bại. Thứ nhất, có thể kiểm duyệt thực lực của thế hệ trẻ thần quốc, thứ hai có thể phân chia trình tự.
Lâu ngày, tứ đại thần quốc càng ngày càng coi trọng trận so đấu này, thậm chí có một vài võ giả thần quốc còn kết hợp kết quả của những cuộc đấu này lại để dự đoán vận mệnh và sự mạnh yếu của một thần quốc trong tương lai!
Tứ đại Quốc chủ đứng trên tầng cao nhất, sau khi nghe thấy như vậy thì Quốc chủ Thiên Vận lập tức cười ha ha: “Tốt! Đám nhóc con thần quốc Tinh Dã ta, đứng ra trước đi!”
Trong thần quốc Tinh Dã có ba võ phủ lục phẩm, võ giả có thể đứng trên bậc thang cao nhất lên đến sáu người. Ngay khi lời Quốc chủ Thiên Vận vừa nói ra xong, một võ giả dưới quảng trường lập tức hóa thành luồng sáng xông lên phía trước, đi về phía bậc thềm rồi hướng lên trên đỉnh bái vài cái, lớn tiếng đáp lại: “Quốc chủ, ta, Triệu Thiên Cơ, đại diện cho võ phủ Đại Tuyên xuất chiến!”
Quốc chủ Thiên Vận thân là Quốc chủ của thần quốc Tinh Dã, đương nhiên trong lòng đều biết cao thủ trong thế hệ trẻ của thần quốc mình. Dường như hắn rất có lòng tin với Triệu Thiên Cơ, vì vậy hào phóng cười nói: “Được! Vậy ngươi ra nghênh chiến đi! Không biết mấy tên nhóc của thần quốc khác có dám đến khiêu chiến không?”
Tiếng của Quốc chủ Thiên Vận vừa dứt, trong quảng trường lập tức có một tia sáng khác lao vụt ra, nháy mắt đã đến dưới bậc thang. Người này là một võ giả của thần quốc Đại Vũ, thân hình vạm vỡ như mãnh thú.
“Vân Long Đào, võ phủ Lang Ảnh, thần quốc Đại Vũ, ứng chiến!”
Sau khi võ giả kia nói xong, trên mặt Chiến Đế Đại Vũ trên bậc thang lúc trước còn có vẻ âm trầm giờ đã nở nụ cười nhạt, sau đó cổ vũ: “Long Đào, nghe nói ngươi được xưng là người vô địch trong đám từ Hư Kiếp Cảnh trở xuống, lần này chắc hẳn sẽ không khiến ta thất vọng!”
“Bẩm Quốc chủ, vô địch trong những người từ Hư Kiếp Cảnh trở xuống chẳng qua là tin đồn thất thiệt của người khác mà thôi.” Mặc dù Vân Long Đào nói như vậy, nhưng trong lòng lại là vẻ tự tin mãnh liệt, tựa như vốn không coi các võ giả Hư Kiếp Cảnh ở đây ra gì.
Nếu đối thủ của hai thần quốc đều đã bước ra thì đương nhiên trận này sẽ được bắt đầu ngay.
Võ giả Hư Kiếp Cảnh mà giao đấu với nhau thì sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, đặc biệt nếu là cường giả Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ thì sẽ rất mạnh mẽ, toàn lực bùng nổ ra cũng có thể dời núi lấp biển, cho dù không gian ở đây có lớn, nhưng vẫn không đủ cho họ phát huy.
Chẳng qua đã thấy hai đại năng Thần Hải Cảnh đi xuống bậc thang, vung tay ra, từng đường sáng nhỏ hiện lên trên không trung, tạo thành một kết giới hình hộp chữ nhật to lớn bên trên. Trong kết giới này chính là không gian để bọn họ giao đấu.
Kết giới do đại năng Thần Hải Cảnh tạo ra không phải là thứ mà người có tu vi Hư Kiếp Cảnh có thể phá giải được.
La Chinh cũng không hề coi trọng trận đấu này. Theo hắn thấy, trận này cũng không liên quan đến hắn lắm.
Vốn dĩ đây chỉ là cuộc đấu phân cao thấp của võ giả thế hệ trẻ trong tứ đại thần quốc mà thôi, điều hắn quan tâm chính là chuyện bước vào thánh hải Thiên Vũ...
Lúc này, hắn cũng chỉ có thể kiên nhẫn, chờ họ phân thắng bại.
Dựa theo tính toán của La Chinh thì trận đấu này cũng sẽ không kéo dài quá lâu. Võ giả có thể đứng trên bậc thang đầu tiên của thần quốc Hắc Thiết cũng chỉ có bốn người, lát nữa, võ giả của thần quốc Hắc Thiết xuất chiến thì phần lớn cũng là bốn người Yến Vương, Thái tử, Tiêu Đạo Viễn và Chiêm Uân này.
Cho dù thần quốc Tinh Dã và thần quốc Đại Vũ mạnh hơn thần quốc Hắc Thiết một chút, nhưng võ giả có thể đứng ở bậc thang trên cùng cũng không có nhiều, cùng lắm cũng chỉ có khoảng sáu bảy người.
Trên quảng trường có rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh căng thẳng theo dõi trận đấu trong kết giới.
Lòng trung thành và sự đồng cảm của võ giả thần quốc mạnh mẽ hơn so với các tông môn, cho nên võ giả sinh ra ở thần quốc lại càng chú trọng vinh quang của thần quốc hơn.
Đây là trận chiến giữa võ giả của thần quốc Tinh Dã và thần quốc Đại Vũ. Đương nhiên các võ giả của hai thần quốc này sẽ căng thẳng và lo lắng nhất. Còn thần quốc Hắc Thiết và thần quốc Thiên Phong thì cũng chỉ xem cuộc chiến như đang xem một trò vui mà thôi.
“Ầm ầm...”
Trong hình hộp chữ nhật trên đỉnh đầu mọi người đang tràn đầy một ngọn lửa dữ dội. Hai người vừa lên sàn, tình hình đã bắt đầu gay cấn.
Đại diện cho thần quốc của mình xuất chiến, vinh quang này, võ giả nào trong thế hệ trẻ cũng muốn ra sức thực hiện!
“Hừ, Vân Long Đào được xưng là người vô địch trong những người có tu vi từ Hư Kiếp Cảnh trở xuống ư? Ta thấy thần quốc Đại Vũ càng ngày càng khoác lác!”
“Đúng, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Triệu sư huynh!” Người nói là võ giả của võ phủ Đại Tuyên, hẳn là sư huynh, sư đệ với Triệu Thiên Cơ.
Chẳng qua võ giả của thần quốc Đại Vũ cũng châm biếm lại: “Ha ha, lát nữa Long Đào đại ca thể nào cũng đánh tên Thiên Cơ vô dụng gì đó của bọn chúng đến nỗi răng rơi đầy đất!”
“Ngươi nói gì đấy? Có tin ta đánh ngươi răng rơi đầy đất ngay bây giờ không?”
Bên này vừa mới giao đấu, trên quảng trường đã bắt đầu cãi nhau ầm ĩ. Đặc biệt là võ giả của thần quốc Tinh Dã và thần quốc Đại Vũ, ai nấy đều vô cùng kích động như sắp đánh nhau đến nơi.
La Chinh chỉ lắc đầu, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ. Những võ giả này đã bước vào Hư Kiếp Cảnh rồi mà tâm tính vẫn không trưởng thành...
So sánh ra, võ giả Hư Kiếp Cảnh trong Trung Vực và các Chiến Tôn trong đại lục Hải Thần còn trưởng thành hơn bọn họ nhiều!
Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, La Chinh cũng có thể hiểu được. Những võ giả Hư Kiếp Cảnh này đều trưởng thành trong võ phủ, hơn nữa người có thể đi theo thần quốc vào đây thì đều là tinh anh trong tinh anh, tuổi tác đều không lớn.
Không giống như võ giả Hư Kiếp Cảnh trong Trung Vực, phần lớn đều là người sống trên trăm tuổi.
Còn các Chiến Tôn trên đại lục Hải Thần thì lại rèn luyện trong tháp Tội Ác, tính cách cũng được mài giũa qua những lần vào sinh ra tử, đương nhiên sẽ không ngây thơ, dễ nóng giận như vậy.
Mà năm nào cũng có một trận đấu thế này, vậy nên các đại năng Thần Hải Cảnh trên bậc thang cũng coi như không thấy. Ầm ĩ thì mặc ầm ĩ, mọi người vẫn tập trung lực chú ý lên trận đấu trên không trung.
Công pháp mà Triệu Thiên Cơ tu luyện có thuộc tính Hỏa, hơn nữa dường như cũng đã nắm chắc lực quy tắc hệ Hỏa đến tầng thứ ba rồi, nên trong ngọn lửa của hắn ẩn chứa sức hủy diệt cực hạn.
La Chinh đánh giá qua một chút thì thấy, thực lực của người này quả thực không đơn giản.
Nhưng võ giả có tên Vân Long Đào kia lại mạnh hơn một bậc! Quả nhiên xứng với danh xưng là người vô địch trong đám từ Hư Kiếp Cảnh trở xuống. Trên người hắn không ngừng có không gian được tạo ra, ngăn hết tất cả ngọn lửa cứng đầu kia ở bên ngoài cơ thể!
“Hử? Sử dụng lực không gian để tạo ra một không gian mỏng, coi như hộ giáp của chính mình ư?” Mắt La Chinh chợt lóe lên. Đây là quy tắc không gian tầng thứ ba, ngay cả La Chinh cũng không có cơ hội lĩnh ngộ. Quả nhiên nền tảng của tứ đại thần quốc thực vững vàng!