Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-747.txt
Chương 747: Thẳng tiến!
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía La Chinh.
Câu hỏi của Thạch Khắc Phàm cũng là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
Nếu La Chinh ngươi nói có đại năng Thần Hải Cảnh trợ giúp, vậy họ đang ở đâu?
Trong Trung Vực có không ít người ở ẩn.
Có một vài người từ khi ở ẩn tới nay cũng chưa bao giờ xuất hiện, tư liệu và thông tin của bọn họ, Thiên Hạ Thương Minh2cũng biết không ít, thậm chí trong đó còn có hai, ba cường giả Sinh Tử Cảnh, nhưng những cường giả này vốn không ai biết mà thôi.
Thế nhưng, tuyệt đối không có cường giả Thần Hải Cảnh!
La Chinh đi đâu để tìm đại năng Thần Hải Cảnh đây?
“Thạch minh chủ, bảy ngày sau, ta sẽ cho ngươi câu trả lời, mong mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi.” La Chinh chắp tay nói.
Thạch Khắc Phàm8gật đầu. Hắn cũng là người tin tưởng La Chinh nhất, hơn nữa La Chinh hoàn toàn không có lý do gì để nói dối, bởi vì điều đó không hề có lợi gì với La Chinh. Hơn nữa, có lẽ nhóm những đại năng kia của thần quốc Đại Vũ là nhằm vào La Chinh mà tới!
Còn người khác, trong lòng mơ hồ có chút không tin. Nhưng chẳng qua cũng chỉ bảy ngày mà6thôi. Chẳng mấy mà đến ngày đó rồi, đến lúc đó liền có thể chứng minh lời nói của La Chinh là thật hay giả!
Lý Hòa Thái kia đi theo La Chinh, vốn là tới nhận thưởng, kết quả sau khi đi theo La Chinh đến đây lại nghe thấy bọn họ thảo luận về mấy thứ như đại năng Thần Hải Cảnh gì đó, nhất thời hơi choáng váng.
Nhưng trong phòng nghị sự này, cơ3bản đều là cường giả Hư Kiếp Cảnh, một tên Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ như hắn, dù đối mặt với người nào cũng đều phát run, sao có chỗ cho hắn nói chen vào?
Mắt thấy mọi người thảo luận xong rồi, hắn mới nhỏ giọng nói: “Chuyện đó… phần thưởng của ta...”
Thạch Khắc Phàm lạnh lùng liếc Lý Hòa Thái một cái, lập tức phân phó một người khác đưa Lý Hòa Thái xuống nhận5đá chân nguyên cực phẩm.
Lý Hòa Thái cũng không dám hỏi lại La Chinh về chuyện gia nhập Vân Điện. Chẳng qua hắn cũng có chút thông minh, nhìn thôi cũng đã rõ, nếu La Chinh đã đồng ý, hắn cứ nhận được một nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm trước đã, sau đó đến Vân Điện báo tên tuổi của La Chinh ra, tất nhiên Vân Điện cũng sẽ không từ chối mình.
Sau khi La Chinh trở lại điện Thiên Thần, hắn lại gọi Huân ra.
Huân vẫn ẩn náu trong cơ thể La Chinh, đương nhiên hiểu được ý của La Chinh khi gọi mình ra.
Lúc trước, khi rời khỏi đại lục Hải Thần, Lưu Vũ đưa cho Huân một phù truyền âm có nối liền với pho tượng vương giả của Huân.
Linh hồn của Huân quá mức nhỏ yếu nên không thể trực tiếp thông qua pho tượng vương giả để nối liền với thánh địa của Yêu Dạ tộc như những vị Vương khác.
Chẳng qua, dựa vào phù truyền âm được chế tạo đặc biệt kia, lại thêm việc có pho tượng vương giả thì cũng có thể làm được!
Sau khi La Chinh đốt cháy phù truyền âm, Huân cũng nhắm hai mắt lại, lông mi run lên nhè nhẹ, nhanh chóng tiến vào trạng thái nào đó...
Hơn mười nghìn dặm bên ngoài...
Vượt qua rất nhiều hải vực, tới đại lục Hải Thần, thánh địa Thiên Vũ.
Mỗi ngày, tộc nhân của Yêu Dạ tộc trong thánh địa Thiên Vũ đều sẽ làm lễ trước pho tượng vương giả, đây là nghi thức không thể thiếu trong đời họ.
Đối với bọn họ, pho tượng vương giả giống như một vật tổ, biểu tượng của tinh thần vậy.
Lưu Vũ dẫn theo tộc nhân Yêu Dạ tộc, quỳ lạy trước mặt pho tượng vương giả, vẻ mặt thành kính. Nghi thức làm lễ này sẽ duy trì liên tục trong ba nén nhang, chưa từng gián đoạn dù chỉ một ngày.
Hôm nay, pho tượng vương giả thứ ba, cũng chính là pho tượng của vị Vương cai quản sát lục chợt bốc cháy một phù truyền âm. Âm thanh trầm lắng kia của Huân lập tức truyền từ nơi xa xôi đến.
“Lưu Vũ.” Huân thản nhiên nói. Mặc dù đang ở trước mặt La Chinh, Huân có vẻ rất nhanh nhẹn, khéo léo, linh động, nhưng đối mặt với người của Yêu Dạ tộc, Huân lại là sự tồn tại tối cao!
Nghe thấy giọng nói của Huân, tất cả tộc nhân Yêu Dạ tộc đều kinh ngạc, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.
“Vương!”
Lưu Vũ quỳ một gối xuống, mặt lộ rõ vẻ kích động mà kêu to.
“Ta cần các ngươi.” Huân thản nhiên nói.
“Vâng. Vương, Lưu Vũ sẽ đến ngay!” Lưu Vũ không hề nghi ngờ gì, thậm chí trong đầu cũng không hề có suy nghĩ gì. Đối với Vương của Yêu Dạ tộc, tất cả các tộc nhân Yêu Dạ tộc đều phục tùng vô điều kiện.
Nhưng Huân lại lạnh lùng nói: “Nếu ngươi rời đi, thánh địa Thiên Vũ phải làm thế nào? Thánh địa Tử Tâm phải làm thế nào?”
Tình hình trên đại lục Hải Thần cũng không hề vững chắc như trong tưởng tượng. Nếu Lưu Vũ rời khỏi đại lục Hải Thần, chỉ sợ Song Ma thánh địa cũng sẽ rục rịch, bởi đó là thời cơ tốt nhất để họ phản công.
Nhưng Yêu Dạ tộc lại coi việc cống hiến sức lực vì Vương là hành động vẻ vang nhất, so ra thì thánh địa của mình cũng không được xếp ở vị trí thứ nhất.
Đương nhiên Huân hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Vũ, vì vậy nàng thản nhiên nói: “Không cần ngươi đến đây. Lưu Vũ, ngươi phải trấn giữ thánh địa Thiên Vũ. Thánh địa Thiên Vũ và thánh địa Tử Tâm các ngươi phái vài đại năng Thần Hải Cảnh đi là được rồi.”
Trong mắt Lưu Vũ có chút thất vọng.
Nhưng phân phó của Vương, nàng sao có thể làm trái? Vậy nên nàng chỉ có thể ngầm đồng ý.
Sau khi Huân phân phó xong, Huân cũng dặn dò việc mọi người đi qua truyền tống trận để đến thành Thiên Khải như thế nào.
Sau khi trao đổi xong, Lưu Vũ chợt đứng dậy, đưa lưng về phía ba pho tượng vương giả, liếc nhìn người của Yêu Dạ tộc một cái, sau đó thản nhiên nói: “Ai sẵn lòng đi qua truyền tống trận đến Trung Vực, cống hiến sức lực vì ngô Vương?”
Đối với Lưu Vũ mà nói, cống hiến sức lực vì Huân chính là vinh quang cao cả thì đối với những tộc nhân Yêu Dạ tộc khác sao lại không chứ?
“Lưu Vũ! Ta sẵn lòng ra trận!” Một đại năng Thần Hải Cảnh khác của Yêu Dạ tộc lên tiếng.
“Ta cũng sẵn lòng.” Một nữ tử mặc đồ đen nói.
“Lưu Vũ, cho ta một cơ hội!”
“Lưu Vũ...”
Trong đại lục Hải Thần, nơi có số lượng đại năng Thần Hải Cảnh nhiều nhất chính là thánh địa Thiên Vũ.
Nếu thánh địa Tử Tâm chỉ có ba đại năng Thần Hải Cảnh, thì trong thánh địa Thiên Vũ lại có bảy người, trong đó Lưu Vũ lại là cường giả đại năng Thần Hải Cảnh đứng đầu!
Hiện tại, Lưu Vũ đã mở lời, tất cả các đại năng Thần Hải Cảnh đều vui vẻ, bằng lòng tiến lên!
Ngoài sáu đại năng Thần Hải Cảnh kia ra, còn có rất nhiều cường giả Sinh Tử Cảnh cũng muốn đi cùng...
Cường giả Sinh Tử Cảnh là cường giả đứng đầu trong Trung Vực, nhưng ở đại lục Hải Thần cũng có không ít.
Lưu Vũ suy nghĩ một chút. Huân chỉ không cho Lưu Vũ rời khỏi thánh địa Thiên Vũ, nhưng cũng không giới hạn số người, nên nếu những Chiến Thánh này đã tình nguyện đi thì nàng cũng không có lý do nào để ngăn cản.
Vì vậy, Lưu Vũ gật đầu: “Ngoài các ngươi ra, còn có người của thánh địa Tử Tâm cùng đi...”
Hiệu suất của thánh địa rất cao, gần như chỉ cách một ngày đêm, một đội ngũ khổng lồ đã xuất phát tiến về phía thảo nguyên Thiên Ưng!
Đối với động tĩnh khác lạ của thánh địa Thiên Vũ và thánh địa Tử Tâm, Song Ma thánh địa đương nhiên cũng nhận được tin tức. Nhưng có Lưu Vũ trấn thủ, Song Ma thánh địa quả thực không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chẳng qua, nếu sau khi Lưu Vũ rời khỏi thì cũng khó nói lắm. Mặc dù Song Ma thánh địa không chống lại được những Chiến Thánh đột phá trong tháp Tội Ác kia, nhưng lại có thể trực tiếp ra tay với thánh địa. Những lão quái vật của Ma tộc kia cũng không hề yên phận.
Đây cũng là lý do vì sao Huân từ chối Lưu Vũ.
Ba ngày sau, trên vùng biển Bạo Loạn Tinh Hải ở phía đông Trung Vực chợt nổi lên bão không gian to lớn!
Sau đó, có một truyền tống trận to lớn xuất hiện trên không.
“Đùng đùng...”
Bão không gian to lớn như vậy, có thể khiến võ giả bình thường tan xương nát thịt!
Nhưng trong bão không gian này lại xuất hiện một đội ngũ hơn trăm người, bọn họ dường như chẳng coi bão không gian ra gì, ngang ngược mà xông ra!
Đội ngũ hơn trăm người này do chín đại năng Thần Hải Cảnh dẫn đầu, tất cả những người còn lại đều là Chiến Thánh.
“Nơi này chính là Trung Vực sao? Là quê hương của La Chinh?” Tư Đồ Hạo Thiên nhìn xuống bờ biển của đại lục ở nơi xa xa, trong lòng mơ hồ cảm thán.
Lúc trước, khi La Chinh tiến đến đại lục Hải Thần, Nhân tộc trong thánh địa Tử Tâm vẫn luôn giống như những đứa trẻ mồ côi vậy. Không ngờ đại lục nơi La Chinh ở lại do Nhân tộc khống chế toàn bộ.
“Xuất phát thôi.” Một đại năng Thần Hải Cảnh của Yêu Dạ tộc thản nhiên liếc nhìn một cái. Nàng không hề có loại cảm xúc như trong lòng Tư Đồ Hạo Thiên, động lực duy nhất của Yêu Dạ tộc bọn họ không phải thứ gì khác, mà đơn giản là bởi Huân là Vương của họ.
Vì vậy, hơn trăm võ giả này ào ào đi thẳng về phía trước.
“Tông… Tông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!” Trong Ngư Long Tông ở đầu phía đông Trung Vực bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
“Hoảng cái gì!” Sắc mặt Tiếu tông chủ của Ngư Long Tông trầm xuống, lớn tiếng quát với người kia: “Chúng ta tu luyện tâm võ đạo, coi trọng nhất chính là tâm tính, hoảng hốt như vậy thì vĩnh viễn cũng không làm được chuyện lớn!”
Tiếu tông chủ coi như cũng là một người từng trải!
Thiên Tà Tông tàn phá bừa bãi cả nửa Trung Vực, rất nhiều thế lực tam phẩm đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng Ngư Long Tông này lại chống cự vượt qua được mà cũng không tổn thất bao nhiêu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía La Chinh.
Câu hỏi của Thạch Khắc Phàm cũng là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
Nếu La Chinh ngươi nói có đại năng Thần Hải Cảnh trợ giúp, vậy họ đang ở đâu?
Trong Trung Vực có không ít người ở ẩn.
Có một vài người từ khi ở ẩn tới nay cũng chưa bao giờ xuất hiện, tư liệu và thông tin của bọn họ, Thiên Hạ Thương Minh2cũng biết không ít, thậm chí trong đó còn có hai, ba cường giả Sinh Tử Cảnh, nhưng những cường giả này vốn không ai biết mà thôi.
Thế nhưng, tuyệt đối không có cường giả Thần Hải Cảnh!
La Chinh đi đâu để tìm đại năng Thần Hải Cảnh đây?
“Thạch minh chủ, bảy ngày sau, ta sẽ cho ngươi câu trả lời, mong mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi.” La Chinh chắp tay nói.
Thạch Khắc Phàm8gật đầu. Hắn cũng là người tin tưởng La Chinh nhất, hơn nữa La Chinh hoàn toàn không có lý do gì để nói dối, bởi vì điều đó không hề có lợi gì với La Chinh. Hơn nữa, có lẽ nhóm những đại năng kia của thần quốc Đại Vũ là nhằm vào La Chinh mà tới!
Còn người khác, trong lòng mơ hồ có chút không tin. Nhưng chẳng qua cũng chỉ bảy ngày mà6thôi. Chẳng mấy mà đến ngày đó rồi, đến lúc đó liền có thể chứng minh lời nói của La Chinh là thật hay giả!
Lý Hòa Thái kia đi theo La Chinh, vốn là tới nhận thưởng, kết quả sau khi đi theo La Chinh đến đây lại nghe thấy bọn họ thảo luận về mấy thứ như đại năng Thần Hải Cảnh gì đó, nhất thời hơi choáng váng.
Nhưng trong phòng nghị sự này, cơ3bản đều là cường giả Hư Kiếp Cảnh, một tên Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ như hắn, dù đối mặt với người nào cũng đều phát run, sao có chỗ cho hắn nói chen vào?
Mắt thấy mọi người thảo luận xong rồi, hắn mới nhỏ giọng nói: “Chuyện đó… phần thưởng của ta...”
Thạch Khắc Phàm lạnh lùng liếc Lý Hòa Thái một cái, lập tức phân phó một người khác đưa Lý Hòa Thái xuống nhận5đá chân nguyên cực phẩm.
Lý Hòa Thái cũng không dám hỏi lại La Chinh về chuyện gia nhập Vân Điện. Chẳng qua hắn cũng có chút thông minh, nhìn thôi cũng đã rõ, nếu La Chinh đã đồng ý, hắn cứ nhận được một nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm trước đã, sau đó đến Vân Điện báo tên tuổi của La Chinh ra, tất nhiên Vân Điện cũng sẽ không từ chối mình.
Sau khi La Chinh trở lại điện Thiên Thần, hắn lại gọi Huân ra.
Huân vẫn ẩn náu trong cơ thể La Chinh, đương nhiên hiểu được ý của La Chinh khi gọi mình ra.
Lúc trước, khi rời khỏi đại lục Hải Thần, Lưu Vũ đưa cho Huân một phù truyền âm có nối liền với pho tượng vương giả của Huân.
Linh hồn của Huân quá mức nhỏ yếu nên không thể trực tiếp thông qua pho tượng vương giả để nối liền với thánh địa của Yêu Dạ tộc như những vị Vương khác.
Chẳng qua, dựa vào phù truyền âm được chế tạo đặc biệt kia, lại thêm việc có pho tượng vương giả thì cũng có thể làm được!
Sau khi La Chinh đốt cháy phù truyền âm, Huân cũng nhắm hai mắt lại, lông mi run lên nhè nhẹ, nhanh chóng tiến vào trạng thái nào đó...
Hơn mười nghìn dặm bên ngoài...
Vượt qua rất nhiều hải vực, tới đại lục Hải Thần, thánh địa Thiên Vũ.
Mỗi ngày, tộc nhân của Yêu Dạ tộc trong thánh địa Thiên Vũ đều sẽ làm lễ trước pho tượng vương giả, đây là nghi thức không thể thiếu trong đời họ.
Đối với bọn họ, pho tượng vương giả giống như một vật tổ, biểu tượng của tinh thần vậy.
Lưu Vũ dẫn theo tộc nhân Yêu Dạ tộc, quỳ lạy trước mặt pho tượng vương giả, vẻ mặt thành kính. Nghi thức làm lễ này sẽ duy trì liên tục trong ba nén nhang, chưa từng gián đoạn dù chỉ một ngày.
Hôm nay, pho tượng vương giả thứ ba, cũng chính là pho tượng của vị Vương cai quản sát lục chợt bốc cháy một phù truyền âm. Âm thanh trầm lắng kia của Huân lập tức truyền từ nơi xa xôi đến.
“Lưu Vũ.” Huân thản nhiên nói. Mặc dù đang ở trước mặt La Chinh, Huân có vẻ rất nhanh nhẹn, khéo léo, linh động, nhưng đối mặt với người của Yêu Dạ tộc, Huân lại là sự tồn tại tối cao!
Nghe thấy giọng nói của Huân, tất cả tộc nhân Yêu Dạ tộc đều kinh ngạc, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.
“Vương!”
Lưu Vũ quỳ một gối xuống, mặt lộ rõ vẻ kích động mà kêu to.
“Ta cần các ngươi.” Huân thản nhiên nói.
“Vâng. Vương, Lưu Vũ sẽ đến ngay!” Lưu Vũ không hề nghi ngờ gì, thậm chí trong đầu cũng không hề có suy nghĩ gì. Đối với Vương của Yêu Dạ tộc, tất cả các tộc nhân Yêu Dạ tộc đều phục tùng vô điều kiện.
Nhưng Huân lại lạnh lùng nói: “Nếu ngươi rời đi, thánh địa Thiên Vũ phải làm thế nào? Thánh địa Tử Tâm phải làm thế nào?”
Tình hình trên đại lục Hải Thần cũng không hề vững chắc như trong tưởng tượng. Nếu Lưu Vũ rời khỏi đại lục Hải Thần, chỉ sợ Song Ma thánh địa cũng sẽ rục rịch, bởi đó là thời cơ tốt nhất để họ phản công.
Nhưng Yêu Dạ tộc lại coi việc cống hiến sức lực vì Vương là hành động vẻ vang nhất, so ra thì thánh địa của mình cũng không được xếp ở vị trí thứ nhất.
Đương nhiên Huân hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Vũ, vì vậy nàng thản nhiên nói: “Không cần ngươi đến đây. Lưu Vũ, ngươi phải trấn giữ thánh địa Thiên Vũ. Thánh địa Thiên Vũ và thánh địa Tử Tâm các ngươi phái vài đại năng Thần Hải Cảnh đi là được rồi.”
Trong mắt Lưu Vũ có chút thất vọng.
Nhưng phân phó của Vương, nàng sao có thể làm trái? Vậy nên nàng chỉ có thể ngầm đồng ý.
Sau khi Huân phân phó xong, Huân cũng dặn dò việc mọi người đi qua truyền tống trận để đến thành Thiên Khải như thế nào.
Sau khi trao đổi xong, Lưu Vũ chợt đứng dậy, đưa lưng về phía ba pho tượng vương giả, liếc nhìn người của Yêu Dạ tộc một cái, sau đó thản nhiên nói: “Ai sẵn lòng đi qua truyền tống trận đến Trung Vực, cống hiến sức lực vì ngô Vương?”
Đối với Lưu Vũ mà nói, cống hiến sức lực vì Huân chính là vinh quang cao cả thì đối với những tộc nhân Yêu Dạ tộc khác sao lại không chứ?
“Lưu Vũ! Ta sẵn lòng ra trận!” Một đại năng Thần Hải Cảnh khác của Yêu Dạ tộc lên tiếng.
“Ta cũng sẵn lòng.” Một nữ tử mặc đồ đen nói.
“Lưu Vũ, cho ta một cơ hội!”
“Lưu Vũ...”
Trong đại lục Hải Thần, nơi có số lượng đại năng Thần Hải Cảnh nhiều nhất chính là thánh địa Thiên Vũ.
Nếu thánh địa Tử Tâm chỉ có ba đại năng Thần Hải Cảnh, thì trong thánh địa Thiên Vũ lại có bảy người, trong đó Lưu Vũ lại là cường giả đại năng Thần Hải Cảnh đứng đầu!
Hiện tại, Lưu Vũ đã mở lời, tất cả các đại năng Thần Hải Cảnh đều vui vẻ, bằng lòng tiến lên!
Ngoài sáu đại năng Thần Hải Cảnh kia ra, còn có rất nhiều cường giả Sinh Tử Cảnh cũng muốn đi cùng...
Cường giả Sinh Tử Cảnh là cường giả đứng đầu trong Trung Vực, nhưng ở đại lục Hải Thần cũng có không ít.
Lưu Vũ suy nghĩ một chút. Huân chỉ không cho Lưu Vũ rời khỏi thánh địa Thiên Vũ, nhưng cũng không giới hạn số người, nên nếu những Chiến Thánh này đã tình nguyện đi thì nàng cũng không có lý do nào để ngăn cản.
Vì vậy, Lưu Vũ gật đầu: “Ngoài các ngươi ra, còn có người của thánh địa Tử Tâm cùng đi...”
Hiệu suất của thánh địa rất cao, gần như chỉ cách một ngày đêm, một đội ngũ khổng lồ đã xuất phát tiến về phía thảo nguyên Thiên Ưng!
Đối với động tĩnh khác lạ của thánh địa Thiên Vũ và thánh địa Tử Tâm, Song Ma thánh địa đương nhiên cũng nhận được tin tức. Nhưng có Lưu Vũ trấn thủ, Song Ma thánh địa quả thực không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chẳng qua, nếu sau khi Lưu Vũ rời khỏi thì cũng khó nói lắm. Mặc dù Song Ma thánh địa không chống lại được những Chiến Thánh đột phá trong tháp Tội Ác kia, nhưng lại có thể trực tiếp ra tay với thánh địa. Những lão quái vật của Ma tộc kia cũng không hề yên phận.
Đây cũng là lý do vì sao Huân từ chối Lưu Vũ.
Ba ngày sau, trên vùng biển Bạo Loạn Tinh Hải ở phía đông Trung Vực chợt nổi lên bão không gian to lớn!
Sau đó, có một truyền tống trận to lớn xuất hiện trên không.
“Đùng đùng...”
Bão không gian to lớn như vậy, có thể khiến võ giả bình thường tan xương nát thịt!
Nhưng trong bão không gian này lại xuất hiện một đội ngũ hơn trăm người, bọn họ dường như chẳng coi bão không gian ra gì, ngang ngược mà xông ra!
Đội ngũ hơn trăm người này do chín đại năng Thần Hải Cảnh dẫn đầu, tất cả những người còn lại đều là Chiến Thánh.
“Nơi này chính là Trung Vực sao? Là quê hương của La Chinh?” Tư Đồ Hạo Thiên nhìn xuống bờ biển của đại lục ở nơi xa xa, trong lòng mơ hồ cảm thán.
Lúc trước, khi La Chinh tiến đến đại lục Hải Thần, Nhân tộc trong thánh địa Tử Tâm vẫn luôn giống như những đứa trẻ mồ côi vậy. Không ngờ đại lục nơi La Chinh ở lại do Nhân tộc khống chế toàn bộ.
“Xuất phát thôi.” Một đại năng Thần Hải Cảnh của Yêu Dạ tộc thản nhiên liếc nhìn một cái. Nàng không hề có loại cảm xúc như trong lòng Tư Đồ Hạo Thiên, động lực duy nhất của Yêu Dạ tộc bọn họ không phải thứ gì khác, mà đơn giản là bởi Huân là Vương của họ.
Vì vậy, hơn trăm võ giả này ào ào đi thẳng về phía trước.
“Tông… Tông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!” Trong Ngư Long Tông ở đầu phía đông Trung Vực bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
“Hoảng cái gì!” Sắc mặt Tiếu tông chủ của Ngư Long Tông trầm xuống, lớn tiếng quát với người kia: “Chúng ta tu luyện tâm võ đạo, coi trọng nhất chính là tâm tính, hoảng hốt như vậy thì vĩnh viễn cũng không làm được chuyện lớn!”
Tiếu tông chủ coi như cũng là một người từng trải!
Thiên Tà Tông tàn phá bừa bãi cả nửa Trung Vực, rất nhiều thế lực tam phẩm đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng Ngư Long Tông này lại chống cự vượt qua được mà cũng không tổn thất bao nhiêu.