Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-741.txt
Chương 741: Thức tỉnh
La Chinh không rõ sức mạnh này rốt cuộc là do cái gì tạo thành, thậm chí còn không cảm nhận được chân nguyên dao động trong đó.
Mặc kệ người thanh niên này đã vận dụng sức mạnh thế nào, La Chinh cũng chỉ có thể dốc toàn lực để đối phó!
Từng vòng sáng không ngừng lan tỏa quanh La Chinh, hắn không hề chậm trễ,2lập tức vận dụng tất cả sức mạnh từ các ngôi sao, kể cả lực vảy rồng cũng đồng loạt bộc phát chỉ trong nháy mắt!
Luồng sức mạnh này tràn ra, đủ để hủy diệt một dãy núi, cũng có thể khiến Trường Giang và Hoàng Hà khô cạn.
Nhưng sau khi va chạm với vòng sáng kia, La Chinh mới hiểu được sự chênh lệch về8thực lực giữa hắn và người thanh niên này.
Những vòng sáng này nhìn qua thì rất bình thường, thậm chí còn không hề cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó, nhưng khi La Chinh chạm vào nó, hắn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh không thể rung chuyển tức khắc tràn ra!
Cho dù thực lực của La Chinh có tăng lên gấp6mười lần thì cũng không có cách nào lay chuyển được những vòng sáng đó!
“Bùm!”
Vòng sáng đầu tiên bất chợt nổ tung, ngay sau đó là vòng thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Theo lý mà nói, một khi sức mạnh trong những vòng sáng này tràn ra ngoài thì liền có thể hủy diệt toàn bộ Hư Linh Tông. Nhưng bây giờ sức mạnh đó lại3khuếch tán theo phương hướng cực kỳ quái dị, không hề tràn ra bốn phương tám hướng, mà hoàn toàn trút xuống người La Chinh.
“Ầm ầm!”
Một âm thanh thật trầm vang lên…
Cả người La Chinh bị đánh bay, điên cuồng bắn về phía sau! Xẹt ra ngoài điện Hư Linh, qua cả Hư Linh Tông, vùng đồng bằng, qua cả thành Hư Thiên…
Bị luồng sức mạnh5này đẩy đi, tốc độ lao vút đi trong không trung còn nhanh hơn khi hắn bộc phát cương nguyên và chân nguyên để phi hành không chỉ hai mươi lần. Chỉ trong mấy hơi thở, La Chinh đã bay xa khoảng mấy trăm dặm!
Cuối cùng, La Chinh rơi xuống một cánh rừng rậm um tùm, liên tiếp đập nát mấy trăm gốc đại thụ rồi mới miễn cưỡng ngừng lại.
Từ trên cao nhìn xuống rừng rậm hỗn độn liền thấy một con đường nhỏ đột ngột xuất hiện từ ngoài bìa rừng vào sâu bên trong, trên đó là những thân cây ngổn ngang chồng chất.
Con đường nhỏ này chính là do thân thể La Chinh va chạm mà tạo thành!
Một con chồn đầu hổ lén lút từ trong rừng đi ra, thân thể nhanh nhẹn không phát ra bất kỳ âm thanh gì. Loại mãnh thú cấp ba này hình thể nhỏ gầy, bản tính hung hãn, ánh mắt nó chỉ dừng lại trên người La Chinh trong tích tắc, sau đó nó liền lặng lẽ lẩn vào rừng sâu. Trên người La Chinh tỏa ra khí thế mà nó không thể trêu chọc được.
Nằm trong rừng rậm, La Chinh hoàn toàn không kìm nén được nỗi kiếp sợ nơi đáy lòng. Đây chỉ là một phần vạn sức mạnh sao? Nếu hắn tung ra toàn bộ sức mạnh, chẳng phải chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể hủy diệt cả Đại Thế Giới này?
Cho dù vừa rồi, sức mạnh trong những vòng sáng kia mới chỉ đánh bay thân thể La Chinh. Nhưng nếu sức mạnh này đều tập kích lên thân thể thì cho dù là thân thể tiên khí của hắn cũng không thể chịu nổi, chỉ sợ đã sớm nổ tan xác chết.
Vì sao một nhân vật như vậy lại xuất hiện ở nơi này? Vì sao nhất định phải đưa La Yên đi?
La Chinh không nghĩ ra…
Trong điện Hư Linh hoàn toàn yên tĩnh, đám người Thạch Khắc Phàm và Yên Duyệt Sơn đều ngạc nhiên tột độ. Cái người không biết nhảy từ nơi nào ra này quả thật chính là một quái vật siêu cấp!
Võ giả chỉ có thể bị khuất phục bởi cường giả có thực lực mạnh hơn. Thực lực của người thanh niên trước mắt này đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, giống như lúc La Chinh mới vừa tới đại lục Hải Thần, trong lòng những người dân thường bị nuôi nhốt trong nông trường kia thì La Chinh chính là sự tồn tại sánh ngang với thần linh.
Mà người thanh niên trước mắt này cũng là như thế. Trong mắt nhóm Thạch Khắc Phàm, hắn chẳng khác thần tiên thật sự!
Cho nên lúc nhìn về người thanh niên kia, ánh mắt tất cả các võ giả trong điện Hư Linh đều ẩn chứa vẻ kính sợ, ngay thở cũng không dám thở mạnh, còn nói gì đến chuyện lên tiếng?
Ngược lại, người thanh niên này cực kỳ ôn hoà, mỉm cười nhìn mọi người, lắc đầu nói: “Không cẩn thận dùng sức hơi quá, vừa rồi có lẽ ta đã dùng ba phần sức mạnh. Khống chế sức mạnh trong một phạm vi nhất định quả là một việc khó khăn…”
Nghe thấy lời người thanh niên nói, trái tim mọi người đều không nhịn được mà run rẩy. Đây rốt cuộc là quái vật gì thế?
Người thanh niên thấy tất cả mọi người không ai nói lời nào nên lại nhìn về phía Thạch Khắc Phàm nói: “Các ngươi có vẻ căng thẳng nhỉ?”
Thạch Khắc Phàm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lắc đầu: “Đâu có, đâu có!”
“Vậy thì tốt. Ta còn nghĩ một người hòa nhã như ta sao có thể khiến người khác căng thẳng được.” Người thanh niên khẳng định.
Thạch Khắc Phàm dở khóc dở cười, nhưng trong lòng thầm gào thét: Hòa nhã cái quái gì. Người này giống như một con mãnh thú khổng lồ vậy, đối với một đứa trẻ loài người nhỏ bé thì sao có thể cảm nhận được sự hòa nhã?
“Không được rồi, lần này đẩy tên nhóc kia đi xa quá. Trở về... cho ta!” Người thanh niên vươn tay về phía cửa lớn điện Hư Linh, nhẹ nhàng chộp một cái vào trong không khí, một lực hấp dẫn vô hình tức thì tràn về phía trước!
Cách đó hơn trăm dặm, La Chinh vừa bò dậy thì chợt cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh vô tình bao phủ, sau đó hắn không thể điều khiển bản thân mà trôi lơ lửng trên không trung, lao vút về phía Hư Linh Tông. Sau mấy nhịp thở, hắn đã vững vàng đứng trong Hư Linh Điện.
Trong nháy mắt đã bắn ra ngoài hàng trăm dặm, lại cũng trong nháy mắt đã trở lại Hư Linh Tông, La Chinh chợt nảy sinh một cảm giác cực kỳ không chân thực…
Người thanh niên nở nụ cười bình thản với La Chinh, hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
La Chinh nhướng mày: “Rất tốt!”
“Đã như vậy, ta sẽ mang La Yên đi.” Vừa dứt lời, người thanh niên liền đi tới chỗ La Yên.
“Chờ một chút.” La Chinh vội hét lên.
Người thanh niên quay đầu lại nhìn La Chinh, hỏi: “Còn có chuyện gì? Ngươi không ngăn cản được ta đâu…”
“Ta với La Yên xa cách đã lâu, có thể giúp ta phá giải phong ấn của La Yên được không? Ta muốn nói với nàng mấy câu!” Trước sự chênh lệch khổng lồ về thực lực, La Chinh rốt cuộc cũng lựa chọn nhượng bộ. Bản thân La Chinh vô cùng hiểu rõ, cho dù thực lực của mình có tăng lên gấp trăm lần, ngàn lần, hắn cũng không thể chống lại người thanh niên này.
Quan trọng hơn là, La Chinh không hề cảm nhận được bất kỳ ác ý nào trên người thanh niên này. Nếu như hắn muốn giết mình, trong thời gian ngắn ngủi ở nơi đây, chỉ sợ rằng La Chinh đã chết mấy nghìn lần rồi. Nhưng đối phương lại chỉ thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình, thậm chí còn cứu La Yên một mạng.
Nguyên nhân trong đó, đợi sau này hỏi Huân vậy.
Người thanh niên kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cho ngươi thời gian một nén nhang.” Dứt lời, hắn liền chạm nhẹ lên mi tâm La Yên một cái, chỉ thấy các bộ phận miệng, mũi, mắt, tai của La Yên đều tỏa ra vầng sáng mơ hồ, phong ấn của La Yên đã được thanh niên tháo gỡ trong nháy mắt.
Thấy hắn dễ dàng phá giải phong bế sáu giác quan như thế, ba vị Minh chủ không nhịn được mà nhướng mày.
Thủ pháp này quả thật không thể tưởng tượng nổi…
Pháp phong bế sáu giác quan là một loại bí pháp tu luyện, Thôi Tà và Thiên Hạ Thương Minh đều nắm giữ bí pháp này. Có điều, khi dùng bí pháp này lại sinh ra ảnh hưởng ngoài ý muốn đối với tâm võ đạo, hơn nữa cũng khá phiền phức, vậy nên Thiên Hạ Thương Minh rất ít khi dùng đến.
Bí pháp này chẳng hề có bất kỳ tác dụng nào đối với mấy vị võ giả Thần Đan Cảnh, trái lại, nhờ có đại trận Thiên Ma Hợp Hoan nên bí pháp này lại rất thích hợp với Thôi Tà.
Quá trình phong bế sáu giác quan cực kỳ phiền toái, mà để hóa giải nó cũng vô cùng phức tạp. Nếu bọn họ mang La Yên về, sợ rằng cũng phải tốn một số thủ đoạn nhất định, ít nhất phải mất mấy tháng mới có thể từ từ phá giải.
Người thanh niên này chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái đã dễ dàng hóa giải phong ấn, thật sự khiến bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Mí mắt La Yên khẽ giật nhẹ, nàng bất chợt mở mắt ra, nơi đáy mắt còn đọng lại vẻ nghi hoặc.
Nàng bị phong ấn hơn hai năm qua, mặc dù trong thời gian đó bản thân không ngừng tu luyện, nhưng cả người vẫn rơi vào trạng thái bị phong bế. Nếu là những võ giả hơn trăm tuổi thì có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, bởi dù sao thời gian của võ giả vốn cũng dài đằng đẵng, bế quan tu luyện mười năm, thậm chí trăm năm cũng là chuyện thường tình.
Nhưng La Yên vẫn còn nhỏ tuổi, trong những năm tháng ngắn ngủi sống trên đời, nàng đã có đến gần một phần chín thời gian bị giam cầm trong phong ấn, vậy nên cũng có chút ảnh hưởng tiêu cực.
Nàng ngẩn người, mờ mịt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm và từng gương mặt xa lạ trước mắt, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng. Ngay sau đó, trên gương mặt nhỏ nhắn tròn như trứng ngỗng liền hiện vẻ vui mừng. Cuối cùng, nàng hé miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Ca…”
La Chinh không rõ sức mạnh này rốt cuộc là do cái gì tạo thành, thậm chí còn không cảm nhận được chân nguyên dao động trong đó.
Mặc kệ người thanh niên này đã vận dụng sức mạnh thế nào, La Chinh cũng chỉ có thể dốc toàn lực để đối phó!
Từng vòng sáng không ngừng lan tỏa quanh La Chinh, hắn không hề chậm trễ,2lập tức vận dụng tất cả sức mạnh từ các ngôi sao, kể cả lực vảy rồng cũng đồng loạt bộc phát chỉ trong nháy mắt!
Luồng sức mạnh này tràn ra, đủ để hủy diệt một dãy núi, cũng có thể khiến Trường Giang và Hoàng Hà khô cạn.
Nhưng sau khi va chạm với vòng sáng kia, La Chinh mới hiểu được sự chênh lệch về8thực lực giữa hắn và người thanh niên này.
Những vòng sáng này nhìn qua thì rất bình thường, thậm chí còn không hề cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó, nhưng khi La Chinh chạm vào nó, hắn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh không thể rung chuyển tức khắc tràn ra!
Cho dù thực lực của La Chinh có tăng lên gấp6mười lần thì cũng không có cách nào lay chuyển được những vòng sáng đó!
“Bùm!”
Vòng sáng đầu tiên bất chợt nổ tung, ngay sau đó là vòng thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Theo lý mà nói, một khi sức mạnh trong những vòng sáng này tràn ra ngoài thì liền có thể hủy diệt toàn bộ Hư Linh Tông. Nhưng bây giờ sức mạnh đó lại3khuếch tán theo phương hướng cực kỳ quái dị, không hề tràn ra bốn phương tám hướng, mà hoàn toàn trút xuống người La Chinh.
“Ầm ầm!”
Một âm thanh thật trầm vang lên…
Cả người La Chinh bị đánh bay, điên cuồng bắn về phía sau! Xẹt ra ngoài điện Hư Linh, qua cả Hư Linh Tông, vùng đồng bằng, qua cả thành Hư Thiên…
Bị luồng sức mạnh5này đẩy đi, tốc độ lao vút đi trong không trung còn nhanh hơn khi hắn bộc phát cương nguyên và chân nguyên để phi hành không chỉ hai mươi lần. Chỉ trong mấy hơi thở, La Chinh đã bay xa khoảng mấy trăm dặm!
Cuối cùng, La Chinh rơi xuống một cánh rừng rậm um tùm, liên tiếp đập nát mấy trăm gốc đại thụ rồi mới miễn cưỡng ngừng lại.
Từ trên cao nhìn xuống rừng rậm hỗn độn liền thấy một con đường nhỏ đột ngột xuất hiện từ ngoài bìa rừng vào sâu bên trong, trên đó là những thân cây ngổn ngang chồng chất.
Con đường nhỏ này chính là do thân thể La Chinh va chạm mà tạo thành!
Một con chồn đầu hổ lén lút từ trong rừng đi ra, thân thể nhanh nhẹn không phát ra bất kỳ âm thanh gì. Loại mãnh thú cấp ba này hình thể nhỏ gầy, bản tính hung hãn, ánh mắt nó chỉ dừng lại trên người La Chinh trong tích tắc, sau đó nó liền lặng lẽ lẩn vào rừng sâu. Trên người La Chinh tỏa ra khí thế mà nó không thể trêu chọc được.
Nằm trong rừng rậm, La Chinh hoàn toàn không kìm nén được nỗi kiếp sợ nơi đáy lòng. Đây chỉ là một phần vạn sức mạnh sao? Nếu hắn tung ra toàn bộ sức mạnh, chẳng phải chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể hủy diệt cả Đại Thế Giới này?
Cho dù vừa rồi, sức mạnh trong những vòng sáng kia mới chỉ đánh bay thân thể La Chinh. Nhưng nếu sức mạnh này đều tập kích lên thân thể thì cho dù là thân thể tiên khí của hắn cũng không thể chịu nổi, chỉ sợ đã sớm nổ tan xác chết.
Vì sao một nhân vật như vậy lại xuất hiện ở nơi này? Vì sao nhất định phải đưa La Yên đi?
La Chinh không nghĩ ra…
Trong điện Hư Linh hoàn toàn yên tĩnh, đám người Thạch Khắc Phàm và Yên Duyệt Sơn đều ngạc nhiên tột độ. Cái người không biết nhảy từ nơi nào ra này quả thật chính là một quái vật siêu cấp!
Võ giả chỉ có thể bị khuất phục bởi cường giả có thực lực mạnh hơn. Thực lực của người thanh niên trước mắt này đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, giống như lúc La Chinh mới vừa tới đại lục Hải Thần, trong lòng những người dân thường bị nuôi nhốt trong nông trường kia thì La Chinh chính là sự tồn tại sánh ngang với thần linh.
Mà người thanh niên trước mắt này cũng là như thế. Trong mắt nhóm Thạch Khắc Phàm, hắn chẳng khác thần tiên thật sự!
Cho nên lúc nhìn về người thanh niên kia, ánh mắt tất cả các võ giả trong điện Hư Linh đều ẩn chứa vẻ kính sợ, ngay thở cũng không dám thở mạnh, còn nói gì đến chuyện lên tiếng?
Ngược lại, người thanh niên này cực kỳ ôn hoà, mỉm cười nhìn mọi người, lắc đầu nói: “Không cẩn thận dùng sức hơi quá, vừa rồi có lẽ ta đã dùng ba phần sức mạnh. Khống chế sức mạnh trong một phạm vi nhất định quả là một việc khó khăn…”
Nghe thấy lời người thanh niên nói, trái tim mọi người đều không nhịn được mà run rẩy. Đây rốt cuộc là quái vật gì thế?
Người thanh niên thấy tất cả mọi người không ai nói lời nào nên lại nhìn về phía Thạch Khắc Phàm nói: “Các ngươi có vẻ căng thẳng nhỉ?”
Thạch Khắc Phàm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lắc đầu: “Đâu có, đâu có!”
“Vậy thì tốt. Ta còn nghĩ một người hòa nhã như ta sao có thể khiến người khác căng thẳng được.” Người thanh niên khẳng định.
Thạch Khắc Phàm dở khóc dở cười, nhưng trong lòng thầm gào thét: Hòa nhã cái quái gì. Người này giống như một con mãnh thú khổng lồ vậy, đối với một đứa trẻ loài người nhỏ bé thì sao có thể cảm nhận được sự hòa nhã?
“Không được rồi, lần này đẩy tên nhóc kia đi xa quá. Trở về... cho ta!” Người thanh niên vươn tay về phía cửa lớn điện Hư Linh, nhẹ nhàng chộp một cái vào trong không khí, một lực hấp dẫn vô hình tức thì tràn về phía trước!
Cách đó hơn trăm dặm, La Chinh vừa bò dậy thì chợt cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh vô tình bao phủ, sau đó hắn không thể điều khiển bản thân mà trôi lơ lửng trên không trung, lao vút về phía Hư Linh Tông. Sau mấy nhịp thở, hắn đã vững vàng đứng trong Hư Linh Điện.
Trong nháy mắt đã bắn ra ngoài hàng trăm dặm, lại cũng trong nháy mắt đã trở lại Hư Linh Tông, La Chinh chợt nảy sinh một cảm giác cực kỳ không chân thực…
Người thanh niên nở nụ cười bình thản với La Chinh, hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
La Chinh nhướng mày: “Rất tốt!”
“Đã như vậy, ta sẽ mang La Yên đi.” Vừa dứt lời, người thanh niên liền đi tới chỗ La Yên.
“Chờ một chút.” La Chinh vội hét lên.
Người thanh niên quay đầu lại nhìn La Chinh, hỏi: “Còn có chuyện gì? Ngươi không ngăn cản được ta đâu…”
“Ta với La Yên xa cách đã lâu, có thể giúp ta phá giải phong ấn của La Yên được không? Ta muốn nói với nàng mấy câu!” Trước sự chênh lệch khổng lồ về thực lực, La Chinh rốt cuộc cũng lựa chọn nhượng bộ. Bản thân La Chinh vô cùng hiểu rõ, cho dù thực lực của mình có tăng lên gấp trăm lần, ngàn lần, hắn cũng không thể chống lại người thanh niên này.
Quan trọng hơn là, La Chinh không hề cảm nhận được bất kỳ ác ý nào trên người thanh niên này. Nếu như hắn muốn giết mình, trong thời gian ngắn ngủi ở nơi đây, chỉ sợ rằng La Chinh đã chết mấy nghìn lần rồi. Nhưng đối phương lại chỉ thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình, thậm chí còn cứu La Yên một mạng.
Nguyên nhân trong đó, đợi sau này hỏi Huân vậy.
Người thanh niên kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cho ngươi thời gian một nén nhang.” Dứt lời, hắn liền chạm nhẹ lên mi tâm La Yên một cái, chỉ thấy các bộ phận miệng, mũi, mắt, tai của La Yên đều tỏa ra vầng sáng mơ hồ, phong ấn của La Yên đã được thanh niên tháo gỡ trong nháy mắt.
Thấy hắn dễ dàng phá giải phong bế sáu giác quan như thế, ba vị Minh chủ không nhịn được mà nhướng mày.
Thủ pháp này quả thật không thể tưởng tượng nổi…
Pháp phong bế sáu giác quan là một loại bí pháp tu luyện, Thôi Tà và Thiên Hạ Thương Minh đều nắm giữ bí pháp này. Có điều, khi dùng bí pháp này lại sinh ra ảnh hưởng ngoài ý muốn đối với tâm võ đạo, hơn nữa cũng khá phiền phức, vậy nên Thiên Hạ Thương Minh rất ít khi dùng đến.
Bí pháp này chẳng hề có bất kỳ tác dụng nào đối với mấy vị võ giả Thần Đan Cảnh, trái lại, nhờ có đại trận Thiên Ma Hợp Hoan nên bí pháp này lại rất thích hợp với Thôi Tà.
Quá trình phong bế sáu giác quan cực kỳ phiền toái, mà để hóa giải nó cũng vô cùng phức tạp. Nếu bọn họ mang La Yên về, sợ rằng cũng phải tốn một số thủ đoạn nhất định, ít nhất phải mất mấy tháng mới có thể từ từ phá giải.
Người thanh niên này chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái đã dễ dàng hóa giải phong ấn, thật sự khiến bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Mí mắt La Yên khẽ giật nhẹ, nàng bất chợt mở mắt ra, nơi đáy mắt còn đọng lại vẻ nghi hoặc.
Nàng bị phong ấn hơn hai năm qua, mặc dù trong thời gian đó bản thân không ngừng tu luyện, nhưng cả người vẫn rơi vào trạng thái bị phong bế. Nếu là những võ giả hơn trăm tuổi thì có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, bởi dù sao thời gian của võ giả vốn cũng dài đằng đẵng, bế quan tu luyện mười năm, thậm chí trăm năm cũng là chuyện thường tình.
Nhưng La Yên vẫn còn nhỏ tuổi, trong những năm tháng ngắn ngủi sống trên đời, nàng đã có đến gần một phần chín thời gian bị giam cầm trong phong ấn, vậy nên cũng có chút ảnh hưởng tiêu cực.
Nàng ngẩn người, mờ mịt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm và từng gương mặt xa lạ trước mắt, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng. Ngay sau đó, trên gương mặt nhỏ nhắn tròn như trứng ngỗng liền hiện vẻ vui mừng. Cuối cùng, nàng hé miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Ca…”