Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-721.txt
Chương 721: Quyết chiến
Những võ giả Chiếu Thần Cảnh này đang chăm chú nghiêm túc, ngồi ngay ngắn, nhưng nhìn thấy La Chinh lao xuống thì vẻ mặt cả nhóm lập tức thay đổi.
Họ không hề biết La Chinh, nhưng vừa rồi, ba võ giả Hư Kiếp Cảnh đã tập hợp chân nguyên của hơn vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh lại cũng không thể bắt được La Chinh thì sao họ có2thể chống lại được?
Hơn nữa, Huyền Trần đã ra nghiêm lệnh, không ai được phép tự rút lui, cho dù có chết cũng phải chết tại chỗ. Kẻ nào trái lệnh, chém không tha!
Vì vậy, khi La Chinh nhanh chóng lao xuống, những võ giả Chiếu Thần Cảnh này cũng trở thành đối tượng tàn sát của hắn. Với sức mạnh hiện tại của La Chinh, những võ giả Chiếu8Thần Cảnh này không khác gì con kiến.
La Chinh bay khắp nơi trong thành Ba Giang, đi qua nơi nào là nơi đó máu tươi bay đầy trời, tạo thành một con đường đầy máu rõ ràng!
Lúc đầu, những võ giả Chiếu Thần Cảnh kia còn có thể chống đỡ, bởi lực uy hiếp của Thiên Tà Tông đối với những võ giả độc lập đang tạm thời gia nhập6này vẫn còn tác động rất mạnh. Nhưng La Chinh không ngừng giết hại như vậy, tà khí từ trong cơ thể hắn bộc phát ra ngày càng nhiều, cuối cùng những võ giả Chiếu Thần Cảnh đang ngồi ngay ngắn bên dưới cũng không chống đỡ được!
Không cam lòng bị La Chinh tùy tiện giết chết như một con kiến.
“Tên kia bị điên rồi!”
“Đứng ở đây chỉ có đường3chết!”
“Chạy mau!”
Lúc đầu chỉ có một số ít võ giả chạy trốn nên đốc quân* của hai bên còn có thể vung đại đao trong tay ngăn cản bọn họ. Bất cứ võ giả nào dám chạy trốn thì đều bị đốc quân giết chết.
*Đốc quân: người giám sát quân số trong đội.
Nhưng võ giả chọn chạy trốn càng ngày càng nhiều, cuối cùng, toàn bộ võ giả trong thành5Ba Giang đều chạy trốn khắp nơi...
Trong tình huống cả mấy vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh đều chạy trốn khắp bốn phía thì cho dù là Huyền Trần cũng không thể khống chế được nữa. Hắn không thể giết chết toàn bộ võ giả Chiếu Thần Cảnh đó được, hơn nữa, bản thân Huyền Trần cũng không thể làm được.
Võ giả Thần Đan Cảnh ở lớp giữa bắt đầu thấy không ổn, nên cũng không còn ngoan ngoãn ở lại chỗ đó nữa mà bắt đầu gia nhập đại quân chạy trốn.
Những võ giả độc lập này vốn không trung thành lắm, họ chọn Thiên Tà Tông là bởi thế lực của thần quốc Thiên Tà đang ngày càng lớn hơn. Sau này, khi thần quốc Thiên Tà thống lĩnh Trung Vực thì họ cũng có thể hưởng lợi. Nhưng chẳng qua, đối với võ giả độc lập mà nói, dù thế nào thì tính mạng của bản thân cũng là quan trọng nhất.
Võ giả tầng dưới không cung cấp chân nguyên nữa, sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh bên trên làm gì còn có thể vây chặt Ninh Vũ Điệp được nữa?
Phù văn to lớn đang vây quanh Ninh Vũ Điệp dần dần tiêu tan, Ninh Vũ Điệp lập tức nâng tay lên, từng ánh sáng trong suốt như tuyết trắng ngưng tụ trong tay nàng, nhanh chóng hình thành một Đại Kích Huyền Băng.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn về phía Huyền Trần, lạnh lùng nói: “Chết đi!”
Huyền Trần chợt thấy không ổn nên bóng dáng nhanh chóng lủi ra khỏi thành Ba Giang. Nhưng làm sao hắn có thể chạy thoát khỏi tay của Ninh Vũ Điệp được?
Chỉ thấy Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng vung Đại Kích Huyền Băng lên, bóng dáng lao vụt qua, lông vũ Băng Phượng kéo dài ra phía sau nàng tới mấy trượng, không ngừng bay phần phật trên bầu trời.
“Vù vù vù...”
Khi Ninh Vũ Điệp còn cách Huyền Trần khoảng hơn mười trượng, hắn lập tức cảm thấy hoạt động của bản thân bắt đầu chậm chạp, không chỉ là tốc độ bay mà ngay cả tốc độ vận chuyển chân nguyên bên trong đan điền cũng trở nên vô cùng chậm chạp.
Tốc độ của Huyền Trần chậm lại nên chỉ trong chốc lát Ninh Vũ Điệp đã tới gần hắn. Ánh mắt nàng lạnh lẽo, chăm chú nhìn vào Huyền Trần, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi về phía hắn.
Trong nháy mắt, cả người Huyền Trần đã bị một tầng băng sương bao phủ, đông cứng lại thành một khối băng!
Không đợi đến lúc Huyền Trần rơi xuống dưới, Ninh Vũ Điệp đã vung Đại Kích Huyền Băng ra, đánh lên trên khối băng hình người.
“Loảng xoảng!”
Cả người Huyền Trần bị đập vỡ thành từng mảnh hoa băng chỉ trong nháy mắt.
Lại nhìn qua bên này, La Chinh vẫn đang không ngừng đuổi giết sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh kia. Sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh vừa thấy tình hình không ổn thì trong lòng cũng không ngừng than khổ. Đương nhiên họ cũng chọn chạy trốn, hơn nữa mỗi người còn chạy về một hướng khác nhau.
Sau khi La Chinh đuổi giết được hai người thì bắt đầu dừng bước. Hắn đang sợ Ninh Vũ Điệp lại chạy đi tiếp, nếu không, với tốc độ hiện tại của hắn, ít nhất cũng có thể đuổi giết từ ba đến bốn võ giả Hư Kiếp Cảnh.
Quả nhiên giống như dự đoán của La Chinh, sau khi Ninh Vũ Điệp giết chết Huyền Trần, nàng hung hăng trừng mắt nhìn La Chinh ở phía xa rồi hóa thành một tia sáng trắng bay về phía nam!
Thấy thế, cương nguyên trong cơ thể La Chinh chợt đột phá, tăng tốc độ lên đến mức cao nhất, đuổi theo phía sau Ninh Vũ Điệp.
Còn nhóm người Hoa Thiên Mệnh thì chỉ có thể đối mặt nhìn nhau, ngơ ngác nhìn hai người nhanh chóng rời đi.
“Vậy giờ phải làm sao?” Bách Lý Hồng Phong mở to hai mắt hỏi.
“Không phải đuổi theo, chúng ta trở về báo cáo. Thành Ba Giang đã bị đánh bại, chỉ sợ đây là tin tức tốt nhất trong khoảng thời gian này!” Hoa Thiên Mệnh lập tức nói. Xem ra dường như Điện chủ đang có mâu thuẫn với La Chinh, nhưng tình hình này cũng không được coi là hỏng việc. Hơn nữa, với tốc độ của bọn họ thì cũng không thể theo kịp La Chinh được, chẳng bằng trở về báo cáo chi tiết còn hơn.
Mặc dù tốc độ chạy của Ninh Vũ Điệp rất nhanh, nhưng La Chinh cũng không hề chậm. Hai tia sáng biến mất một trước một sau, vẽ thành một đường cong trên địa phận Trung Vực.
Nhận ra bản thân không thể thoát khỏi La Chinh, bỗng nhiên Ninh Vũ Điệp đứng lại giữa không trung, tay giơ Đại Kích Huyền Băng lên, chỉ thẳng vào La Chinh: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
La Chinh thấy Ninh Vũ Điệp dừng lại thì cũng chậm rãi tới gần, đồng thời thản nhiên nói: “Thân là một Điện chủ lại không hề có chút giác ngộ nào, trên chiến trường mà ngươi lại làm loạn lên như vậy! Ngươi đã từng suy nghĩ cho Vân Điện chưa?”
Đối mặt với lời chất vấn của La Chinh, Ninh Vũ Điệp khẽ cắn môi: “Ta làm thế nào thì liên quan gì đến ngươi?”
La Chinh cười nhẹ, tiếp tục đến gần Ninh Vũ Điệp.
Đại Kích Huyền Băng của Ninh Vũ Điệp run lên: “Đừng qua đây!”
Sao La Chinh có thể nghe theo lời cảnh cáo của Ninh Vũ Điệp? Hắn vẫn chậm rãi đi qua phía nàng, ánh mắt cũng dần trở nên dịu dàng.
Nhận ra La Chinh càng lúc càng tới gần, bỗng nhiên nàng vung Đại Kích Huyền Băng lên, hung hăng đánh lên người La Chinh.
“Bang!”
Đại Kích Huyền Băng kia đánh lên cơ thể La Chinh lập tức khiến hắn giống như một ngôi sao băng, rơi thật mạnh xuống phía dưới.
Cho dù một đòn này của Ninh Vũ Điệp không sử dụng chân nguyên, nhưng là đòn của võ giả Sinh Tử Cảnh thì uy lực cũng không nhẹ.
“Ầm ầm!”
Cả người La Chinh ngã xuống đất.
Nếu võ giả Hư Kiếp Cảnh khác mà bị Ninh Vũ Điệp đánh như vậy thì chắc chắn không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng với cường độ của cơ thể La Chinh, ngoài việc sinh ra Hồng Mông Thiên Cương thì hầu như không gây thương tổn gì cho hắn nữa.
Sau khi La Chinh đứng lên khỏi hố to, hắn lại lập tức đi về phía Ninh Vũ Điệp, vẻ mặt rất cố chấp. Lần này, La Chinh vừa mới đến gần thì Ninh Vũ Điệp đã vung Đại Kích Huyền Băng lên, đánh hắn một lần nữa!
“Đừng đến đây!” Ninh Vũ Điệp lạnh lùng nói với La Chinh.
La Chinh không hề đứng im mà cứ thế tiếp tục tiến về phía Ninh Vũ Điệp.
Cứ như vậy, La Chinh lần lượt bị Ninh Vũ Điệp đánh ngã xuống đất, trên mặt đất bằng phẳng mà trống trải xung quanh dần dần xuất hiện một cái hố to.
Sau khi lặp lại như vậy hơn mười lần, trên mặt đất cũng có hơn mười mấy cái hố to...
Cuối cùng, Ninh Vũ Điệp không đánh nổi nữa, đành yếu ớt buông Đại Kích Huyền Băng xuống bên cạnh, kinh ngạc nhìn La Chinh.
Còn La Chinh vẫn không nhanh không chậm di chuyển về phía Ninh Vũ Điệp, lướt qua Đại Kích Huyền Băng của nàng. Cuối cùng, đến lúc này Ninh Vũ Điệp cũng không đánh La Chinh nữa.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng được kéo lại gần, sau đó La Chinh vươn tay về phía nàng, ôm nàng vào lòng, thản nhiên nói: “Đừng tùy hứng như vậy nữa.”
Thân hình nhỏ xinh của Ninh Vũ Điệp chợt cứng đờ, một tiếng nổ ầm ầm vang lên trong đầu, đôi mắt đẹp độc nhất vô nhị mơ hồ long lanh nước. Ngay sau đó, chợt nghe thấy Ninh Vũ Điệp gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ ở bên và ôm nhau như vậy.
Ba ngày sau, cuối cùng Ninh Vũ Điệp cũng trở về thành Thiên Khải.
Tin thành Ba Giang bị Ninh Vũ Điệp và La Chinh phá hủy đã truyền khắp thành Thiên Khải. Từ khi Thiên Tà Tông phát triển đến nay, thành Ba Giang vẫn luôn vẫn giống như một nơi quan trọng mang tính chiến lược. Lúc trước, thành Thiên Khải không chịu xuất binh tiến đánh thành Ba Giang cũng là bởi đã cân nhắc rất nhiều, trong đó mối lo lớn nhất chính là sợ Thôi Tà trực tiếp triển khai quyết chiến cùng liên minh.
Thế lực của Thiên Tà Tông bây giờ đã lớn mạnh, cho dù Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh đã liên kết lại với nhau thì thực lực cũng hơi kém hơn một chút, hiện tại hai bên đều đang súc thế.
Nhưng sau đoạt được thành Ba Giang, nỗi lo này cũng trở thành sự thật.
Thôi Tà thật sự đã mất kiên nhẫn, dẫn đầu đại quân Thiên Tà Tông, dốc toàn bộ lực lượng đến thẳng thành Thiên Khải.
Thiên Hạ Thương Minh nhận thấy, Thôi Tà chọn ra tay lúc này thì có lẽ nguyên nhân chính là vì thành Ba Giang đã bị cướp mất.
Họ cũng không biết rằng Thôi Tà chọn ra tay sớm là bởi vì La Chinh. Hắn không muốn để Vô Tâm thượng nhân vượt Bạo Loạn Tinh Hải qua đây ra tay rồi lấy mất bí mật trên người La Chinh mà thôi.
Mà cho dù có như thế nào thì trận quyết chiến kéo dài hơn nửa địa phận Trung Vực này cũng sẽ phải triển khai, toàn bộ võ giả trong thành Thiên Khải đều phải tham gia nên nhất thời, bầu không khí cũng vô cùng căng thẳng.
Những võ giả Chiếu Thần Cảnh này đang chăm chú nghiêm túc, ngồi ngay ngắn, nhưng nhìn thấy La Chinh lao xuống thì vẻ mặt cả nhóm lập tức thay đổi.
Họ không hề biết La Chinh, nhưng vừa rồi, ba võ giả Hư Kiếp Cảnh đã tập hợp chân nguyên của hơn vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh lại cũng không thể bắt được La Chinh thì sao họ có2thể chống lại được?
Hơn nữa, Huyền Trần đã ra nghiêm lệnh, không ai được phép tự rút lui, cho dù có chết cũng phải chết tại chỗ. Kẻ nào trái lệnh, chém không tha!
Vì vậy, khi La Chinh nhanh chóng lao xuống, những võ giả Chiếu Thần Cảnh này cũng trở thành đối tượng tàn sát của hắn. Với sức mạnh hiện tại của La Chinh, những võ giả Chiếu8Thần Cảnh này không khác gì con kiến.
La Chinh bay khắp nơi trong thành Ba Giang, đi qua nơi nào là nơi đó máu tươi bay đầy trời, tạo thành một con đường đầy máu rõ ràng!
Lúc đầu, những võ giả Chiếu Thần Cảnh kia còn có thể chống đỡ, bởi lực uy hiếp của Thiên Tà Tông đối với những võ giả độc lập đang tạm thời gia nhập6này vẫn còn tác động rất mạnh. Nhưng La Chinh không ngừng giết hại như vậy, tà khí từ trong cơ thể hắn bộc phát ra ngày càng nhiều, cuối cùng những võ giả Chiếu Thần Cảnh đang ngồi ngay ngắn bên dưới cũng không chống đỡ được!
Không cam lòng bị La Chinh tùy tiện giết chết như một con kiến.
“Tên kia bị điên rồi!”
“Đứng ở đây chỉ có đường3chết!”
“Chạy mau!”
Lúc đầu chỉ có một số ít võ giả chạy trốn nên đốc quân* của hai bên còn có thể vung đại đao trong tay ngăn cản bọn họ. Bất cứ võ giả nào dám chạy trốn thì đều bị đốc quân giết chết.
*Đốc quân: người giám sát quân số trong đội.
Nhưng võ giả chọn chạy trốn càng ngày càng nhiều, cuối cùng, toàn bộ võ giả trong thành5Ba Giang đều chạy trốn khắp nơi...
Trong tình huống cả mấy vạn võ giả Chiếu Thần Cảnh đều chạy trốn khắp bốn phía thì cho dù là Huyền Trần cũng không thể khống chế được nữa. Hắn không thể giết chết toàn bộ võ giả Chiếu Thần Cảnh đó được, hơn nữa, bản thân Huyền Trần cũng không thể làm được.
Võ giả Thần Đan Cảnh ở lớp giữa bắt đầu thấy không ổn, nên cũng không còn ngoan ngoãn ở lại chỗ đó nữa mà bắt đầu gia nhập đại quân chạy trốn.
Những võ giả độc lập này vốn không trung thành lắm, họ chọn Thiên Tà Tông là bởi thế lực của thần quốc Thiên Tà đang ngày càng lớn hơn. Sau này, khi thần quốc Thiên Tà thống lĩnh Trung Vực thì họ cũng có thể hưởng lợi. Nhưng chẳng qua, đối với võ giả độc lập mà nói, dù thế nào thì tính mạng của bản thân cũng là quan trọng nhất.
Võ giả tầng dưới không cung cấp chân nguyên nữa, sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh bên trên làm gì còn có thể vây chặt Ninh Vũ Điệp được nữa?
Phù văn to lớn đang vây quanh Ninh Vũ Điệp dần dần tiêu tan, Ninh Vũ Điệp lập tức nâng tay lên, từng ánh sáng trong suốt như tuyết trắng ngưng tụ trong tay nàng, nhanh chóng hình thành một Đại Kích Huyền Băng.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn về phía Huyền Trần, lạnh lùng nói: “Chết đi!”
Huyền Trần chợt thấy không ổn nên bóng dáng nhanh chóng lủi ra khỏi thành Ba Giang. Nhưng làm sao hắn có thể chạy thoát khỏi tay của Ninh Vũ Điệp được?
Chỉ thấy Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng vung Đại Kích Huyền Băng lên, bóng dáng lao vụt qua, lông vũ Băng Phượng kéo dài ra phía sau nàng tới mấy trượng, không ngừng bay phần phật trên bầu trời.
“Vù vù vù...”
Khi Ninh Vũ Điệp còn cách Huyền Trần khoảng hơn mười trượng, hắn lập tức cảm thấy hoạt động của bản thân bắt đầu chậm chạp, không chỉ là tốc độ bay mà ngay cả tốc độ vận chuyển chân nguyên bên trong đan điền cũng trở nên vô cùng chậm chạp.
Tốc độ của Huyền Trần chậm lại nên chỉ trong chốc lát Ninh Vũ Điệp đã tới gần hắn. Ánh mắt nàng lạnh lẽo, chăm chú nhìn vào Huyền Trần, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi về phía hắn.
Trong nháy mắt, cả người Huyền Trần đã bị một tầng băng sương bao phủ, đông cứng lại thành một khối băng!
Không đợi đến lúc Huyền Trần rơi xuống dưới, Ninh Vũ Điệp đã vung Đại Kích Huyền Băng ra, đánh lên trên khối băng hình người.
“Loảng xoảng!”
Cả người Huyền Trần bị đập vỡ thành từng mảnh hoa băng chỉ trong nháy mắt.
Lại nhìn qua bên này, La Chinh vẫn đang không ngừng đuổi giết sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh kia. Sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh vừa thấy tình hình không ổn thì trong lòng cũng không ngừng than khổ. Đương nhiên họ cũng chọn chạy trốn, hơn nữa mỗi người còn chạy về một hướng khác nhau.
Sau khi La Chinh đuổi giết được hai người thì bắt đầu dừng bước. Hắn đang sợ Ninh Vũ Điệp lại chạy đi tiếp, nếu không, với tốc độ hiện tại của hắn, ít nhất cũng có thể đuổi giết từ ba đến bốn võ giả Hư Kiếp Cảnh.
Quả nhiên giống như dự đoán của La Chinh, sau khi Ninh Vũ Điệp giết chết Huyền Trần, nàng hung hăng trừng mắt nhìn La Chinh ở phía xa rồi hóa thành một tia sáng trắng bay về phía nam!
Thấy thế, cương nguyên trong cơ thể La Chinh chợt đột phá, tăng tốc độ lên đến mức cao nhất, đuổi theo phía sau Ninh Vũ Điệp.
Còn nhóm người Hoa Thiên Mệnh thì chỉ có thể đối mặt nhìn nhau, ngơ ngác nhìn hai người nhanh chóng rời đi.
“Vậy giờ phải làm sao?” Bách Lý Hồng Phong mở to hai mắt hỏi.
“Không phải đuổi theo, chúng ta trở về báo cáo. Thành Ba Giang đã bị đánh bại, chỉ sợ đây là tin tức tốt nhất trong khoảng thời gian này!” Hoa Thiên Mệnh lập tức nói. Xem ra dường như Điện chủ đang có mâu thuẫn với La Chinh, nhưng tình hình này cũng không được coi là hỏng việc. Hơn nữa, với tốc độ của bọn họ thì cũng không thể theo kịp La Chinh được, chẳng bằng trở về báo cáo chi tiết còn hơn.
Mặc dù tốc độ chạy của Ninh Vũ Điệp rất nhanh, nhưng La Chinh cũng không hề chậm. Hai tia sáng biến mất một trước một sau, vẽ thành một đường cong trên địa phận Trung Vực.
Nhận ra bản thân không thể thoát khỏi La Chinh, bỗng nhiên Ninh Vũ Điệp đứng lại giữa không trung, tay giơ Đại Kích Huyền Băng lên, chỉ thẳng vào La Chinh: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
La Chinh thấy Ninh Vũ Điệp dừng lại thì cũng chậm rãi tới gần, đồng thời thản nhiên nói: “Thân là một Điện chủ lại không hề có chút giác ngộ nào, trên chiến trường mà ngươi lại làm loạn lên như vậy! Ngươi đã từng suy nghĩ cho Vân Điện chưa?”
Đối mặt với lời chất vấn của La Chinh, Ninh Vũ Điệp khẽ cắn môi: “Ta làm thế nào thì liên quan gì đến ngươi?”
La Chinh cười nhẹ, tiếp tục đến gần Ninh Vũ Điệp.
Đại Kích Huyền Băng của Ninh Vũ Điệp run lên: “Đừng qua đây!”
Sao La Chinh có thể nghe theo lời cảnh cáo của Ninh Vũ Điệp? Hắn vẫn chậm rãi đi qua phía nàng, ánh mắt cũng dần trở nên dịu dàng.
Nhận ra La Chinh càng lúc càng tới gần, bỗng nhiên nàng vung Đại Kích Huyền Băng lên, hung hăng đánh lên người La Chinh.
“Bang!”
Đại Kích Huyền Băng kia đánh lên cơ thể La Chinh lập tức khiến hắn giống như một ngôi sao băng, rơi thật mạnh xuống phía dưới.
Cho dù một đòn này của Ninh Vũ Điệp không sử dụng chân nguyên, nhưng là đòn của võ giả Sinh Tử Cảnh thì uy lực cũng không nhẹ.
“Ầm ầm!”
Cả người La Chinh ngã xuống đất.
Nếu võ giả Hư Kiếp Cảnh khác mà bị Ninh Vũ Điệp đánh như vậy thì chắc chắn không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng với cường độ của cơ thể La Chinh, ngoài việc sinh ra Hồng Mông Thiên Cương thì hầu như không gây thương tổn gì cho hắn nữa.
Sau khi La Chinh đứng lên khỏi hố to, hắn lại lập tức đi về phía Ninh Vũ Điệp, vẻ mặt rất cố chấp. Lần này, La Chinh vừa mới đến gần thì Ninh Vũ Điệp đã vung Đại Kích Huyền Băng lên, đánh hắn một lần nữa!
“Đừng đến đây!” Ninh Vũ Điệp lạnh lùng nói với La Chinh.
La Chinh không hề đứng im mà cứ thế tiếp tục tiến về phía Ninh Vũ Điệp.
Cứ như vậy, La Chinh lần lượt bị Ninh Vũ Điệp đánh ngã xuống đất, trên mặt đất bằng phẳng mà trống trải xung quanh dần dần xuất hiện một cái hố to.
Sau khi lặp lại như vậy hơn mười lần, trên mặt đất cũng có hơn mười mấy cái hố to...
Cuối cùng, Ninh Vũ Điệp không đánh nổi nữa, đành yếu ớt buông Đại Kích Huyền Băng xuống bên cạnh, kinh ngạc nhìn La Chinh.
Còn La Chinh vẫn không nhanh không chậm di chuyển về phía Ninh Vũ Điệp, lướt qua Đại Kích Huyền Băng của nàng. Cuối cùng, đến lúc này Ninh Vũ Điệp cũng không đánh La Chinh nữa.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng được kéo lại gần, sau đó La Chinh vươn tay về phía nàng, ôm nàng vào lòng, thản nhiên nói: “Đừng tùy hứng như vậy nữa.”
Thân hình nhỏ xinh của Ninh Vũ Điệp chợt cứng đờ, một tiếng nổ ầm ầm vang lên trong đầu, đôi mắt đẹp độc nhất vô nhị mơ hồ long lanh nước. Ngay sau đó, chợt nghe thấy Ninh Vũ Điệp gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ ở bên và ôm nhau như vậy.
Ba ngày sau, cuối cùng Ninh Vũ Điệp cũng trở về thành Thiên Khải.
Tin thành Ba Giang bị Ninh Vũ Điệp và La Chinh phá hủy đã truyền khắp thành Thiên Khải. Từ khi Thiên Tà Tông phát triển đến nay, thành Ba Giang vẫn luôn vẫn giống như một nơi quan trọng mang tính chiến lược. Lúc trước, thành Thiên Khải không chịu xuất binh tiến đánh thành Ba Giang cũng là bởi đã cân nhắc rất nhiều, trong đó mối lo lớn nhất chính là sợ Thôi Tà trực tiếp triển khai quyết chiến cùng liên minh.
Thế lực của Thiên Tà Tông bây giờ đã lớn mạnh, cho dù Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh đã liên kết lại với nhau thì thực lực cũng hơi kém hơn một chút, hiện tại hai bên đều đang súc thế.
Nhưng sau đoạt được thành Ba Giang, nỗi lo này cũng trở thành sự thật.
Thôi Tà thật sự đã mất kiên nhẫn, dẫn đầu đại quân Thiên Tà Tông, dốc toàn bộ lực lượng đến thẳng thành Thiên Khải.
Thiên Hạ Thương Minh nhận thấy, Thôi Tà chọn ra tay lúc này thì có lẽ nguyên nhân chính là vì thành Ba Giang đã bị cướp mất.
Họ cũng không biết rằng Thôi Tà chọn ra tay sớm là bởi vì La Chinh. Hắn không muốn để Vô Tâm thượng nhân vượt Bạo Loạn Tinh Hải qua đây ra tay rồi lấy mất bí mật trên người La Chinh mà thôi.
Mà cho dù có như thế nào thì trận quyết chiến kéo dài hơn nửa địa phận Trung Vực này cũng sẽ phải triển khai, toàn bộ võ giả trong thành Thiên Khải đều phải tham gia nên nhất thời, bầu không khí cũng vô cùng căng thẳng.