Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-662.txt
Chương 662: Trở về thảo nguyên thiên ưng
Lúc La Chinh đưa nhóm người Đồ Đồ Lỗ đến bãi cỏ, giao cho Nhân tộc một ít thế lực, nhóm người này đã sớm hòa hợp với những người chăn nuôi khác.
Mà giờ Đồ Đồ Lỗ đã sớm trở thành một võ giả, hiện tại rõ ràng hắn đã sớm bước vào cảnh giới luyện xương.
Tuy nhiên, nhóm những người tộc chăn nuôi2chưa bao giờ quên La Chinh, mặc dù họ hiểu La Chinh thực sự là một võ giả. Thông qua tin tức của những người dân chăn nuôi khác, những người dân chăn nuôi này không hề ngốc, họ hiểu được thế giới võ giả và cả toàn bộ tình hình của đại lục Hải Thần!
Mặc dù họ hiểu rằng La Chinh không như8họ nghĩ, là những vị thần thật sự tồn tại, nhưng ở trong lòng bọn họ, La Chinh vẫn là vị thần được trời phái xuống cứu bọn họ!
Nếu không có La Chinh, bọn họ vẫn còn bị Ma tộc nuôi nhốt một chỗ, trở thành người bình thường chăn bò dê trong bãi cỏ của Ma tộc.
“Ở đâu, nói nhanh lên!” Đồ Đồ6Lỗ lay lay cô bé kia, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn, mà những người chăn nuôi khác nghe thấy lời của cô bé cũng đều chui ra khỏi lều trại của mình.
Đồ Đồ Lỗ đã là võ giả đến cảnh giới luyện xương, sức mạnh hai tay lớn đến thế nào? Điều này bị ảnh hưởng từ La Chinh, khuôn mặt nhỏ liền3nín đến đỏ bừng.
“Đồ Đồ Lỗ, đừng bóp nàng!” Một người dân chăn nuôi quát lớn nói: “Ngươi như vậy thì nàng làm sao có thể nói chuyện!”
Lúc này, Đồ Đồ Lỗ mới nhận ra mình quá mức kích động, vội lè lưỡi một cái rồi nhanh chóng thả hai tay cô gái nhỏ ra.
Cô bé hung hăng trừng mắt liếc Đồ Đồ Lỗ,5lúc này cô bé cũng lười so đo với Đồ Đồ Lỗ, rồi chỉ vào một hướng trên bầu trời và nói: “Ở đó!”
Ở hướng mà cô bé chỉ đúng lúc La Chinh xuất hiện, cách bãi cỏ bọn họ không xa, tuy nói hiện tại tất cả thảo nguyên Thiên Ưng đều đã thuộc về Nhân tộc, nhưng đám người chăn nuôi Đồ Đồ Lỗ vẫn cố ý tránh bãi cỏ của Ma tộc, dù sao đối với bọn họ bãi cỏ Ma tộc chính là ác mộng không thể biến mất.
“Vèo!”
Theo hướng cô bé vừa chỉ. Đồ Đồ Lỗ giống như một mũi tên bắn ra, sau khi bước vào cảnh giới luyện xương, đã có thể điều khiển được xương của mình, chạy dọc theo thảo nguyên nhấp nhô, giống như một con sói xám nhanh nhẹn.
Những người chăn nuôi khác thấy thế, cũng đều đi ra khỏi lều trại, năm đó họ thậm chí còn không kịp cảm ơn thân ơn cứu mạng!
Nay bãi cỏ đã thuộc về thánh địa Tử Tâm, tên tuổi La Chinh ở trên đại lục Hải Thần hầu như ai cũng biết, người dân chăn nuôi cũng có thể qua miệng mấy võ giả mà biết được tin tức của La Chinh, thế nhưng dân chăn nuôi cũng hiểu được, lấy thân phận của họ mà muốn gặp La Chinh chỉ sợ sẽ gặp rất nhiều khó khăn, ít nhất tháp Tội Ác trong truyền thuyết kia, cả đời bọn họ cũng không thể đặt chân tới.
Cho dù có là võ giả như Đồ Đồ Lỗ cũng không có cơ hội! Dù sao tháp Tội Ác cũng là nơi tập hợp tất cả các thiên tài của toàn bộ đại lục Hải Thần. Ngay cả người cấp thiên tài thì trong tháp Tội Ác cũng chỉ mới là cấp thấp nhất, huống chi phần đông võ giả cũng không thể gọi là “Thiên tài”.
Trước mắt, chỉ sợ đây là cơ hội duy nhất để bọn họ gặp được La Chinh.
Mặc một cái áo khoác lông vũ màu tím từ từ trên trời rơi xuống, khuôn mặt cực sạch sẽ thản nhiên nhìn lướt qua thảo nguyên, cảm thấy thần Hải Cảnh sao mà có cảm giác sắc bén?
Tuy nói truyền tống trận khổng lồ kia giấu dưới thảo nguyên nhưng trong nháy mắt nó đã được tìm thấy.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra, lập tức nói: “Truyền tống trận này ở ngay tại đây.”
Ánh mắt La Chinh dừng lại bên cạnh một cái hố to, chỗ hố to này chính là nơi La Chinh rơi xuống. Trong thời gian này, cái hố to này đã bị cỏ dại phủ kín, nhưng sự tổn hại của lực đánh ngày đó vẫn còn như cũ.
“Nơi này đúng không?” Người đứng đầu thánh địa Tử Tâm, Tư Đồ Hạo Thiên đáp xuống thảo nguyên, hắn mặc một chiếc áo choàng mềm mại, bay phất phơ trong gió, dây thắt lưng sau lưng rực rỡ đón gió bay bay, giống như một vị tiên.
Lập tức Tư Đồ Hạo Thiên vỗ tay một cái, đập xuống mặt đất!
“Ba!”
Lấy Tư Đồ Hạo Thiên làm trung tâm, thảm cỏ xung quanh hơn trăm trượng đột nhiên cuộn lên, chạy theo giống như lột hết một lớp da ở trên một vật, đồng thời thảm cỏ không ngừng quay, phía dưới một truyền tống trận khổng lồ cũng lộ ra khỏi mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, các nhóm thế lực thánh địa Tử Tâm và thánh địa Thiên Vũ mới khắc sâu, lúc này mới từ từ hạ xuống.
Ngoài cường giả thần Hải Cảnh ra, còn có nhiều Chiến Thánh cùng với Lăng Yên, Hạ Sương, Vân Lạc và nhiều võ giả Nhân tộc khác cũng đến đây, hôm nay là lúc La Chinh rời đi.
Có thể để hai người đứng đầu hai thánh địa đến đưa tiễn, chỉ sợ cả đại lục Hải Thần chỉ có La Chinh mới nhận được đãi ngộ này.
Kết cục trong tháp Tội Ác đã ngã ngũ, Yêu Dạ tộc và Nhân tộc mỗi tộc có hai vị Chiến Tôn cấp cao tiến vào trong. Trong số đó, Triệu Phần Cầm của Nhân tộc và Mai đại nhân của Yêu Dạ tộc đã trở thành cường giả cấp Chiến Thánh. Yêu Dạ tộc và Nhân tộc đang nghĩ đến việc thăm dò động Huyền Minh một lần nữa.
Ban đầu, Triệu Phần Cầm mời La Chinh ở lại, ít nhất chờ đến lúc sau khi thăm dò động Huyền Minh rồi hãy đi, nhưng La Chinh biết thời gian hắn ở lại không còn nhiều nữa, tu luyện mấy tháng nay đã giúp La Chinh đã đột phá Chiến Tướng, trở thành một Chiến Tôn!
Nếu cho La Chinh thêm thời gian, thông qua trau dồi ở trong tháp để tu luyện lên Chiến Tôn cấp cao cũng không phải là chuyện quá khó, vẫn đề là La Chinh không đủ thời gian.
Lúc rời khỏi khu vực trung tâm, La Chinh liền biết mình đã không còn nhiều thời gian. Ngay lúc này, tim La Chinh vẫn treo lơ lửng cả ngày lẫn đêm, không ai biết khi nào thì vị Âm Thể Tử Cực sẽ đến, La Chinh cầu nguyện, Thôi Tà đừng tìm ra một vị võ giả Âm Thể Tử Cực tiếp theo sớm như vậy.
“Tiễn quân ngàn dặm cũng phải có lúc từ biệt, thiếu hiệp La Chinh, hôm nay chúng ta chỉ có thể tiễn ngươi tới đây.” Tư Đồ Hạo Thiên chắp tay nói với La Chinh.
La Chinh bỗng từ trên trơi rơi xuống đại lục Hải Thần, với sức mạnh của hắn đã xoay chuyển được địa vị của Nhân tộc, được lợi lớn nhất tất nhiên là Tư Đồ Hạo Thiên đứng đầu thánh địa Tử Tâm. Vẻ ngoài, Tư Đồ Hạo Thiên biểu hiện vô cùng cảm kích, nhưng trong lòng Tư Đồ Hạo Thiên biết không thể giữ La Chinh lại, cũng chỉ đành tự mình rời khỏi thánh địa Tử Tâm, không quản đường xa tới tiễn La Chinh. Phải hiểu ở đại lục Hải Thần, cấp Chiến Thánh và cường giả trở lên đi ra ngoài đều không đi truyền tống trận, nên hắn phải từ ngàn dặm xa xôi chạy đến xem thực hư thế nào.
Về phần Lưu Vũ cấp võ giả của Yêu Dạ tộc đột nhiên một đầu gối quỳ xuống, nói với Huân ở bên cạnh La Chinh: “Ngô vương, hy vọng ngài sớm ngày trở lại vương vị! Nếu lúc ở xa có gì gặp bất kỳ nguy hiểm gì, cho dù cách xa ngàn dặm thì thánh địa Thiên Vũ ta cũng sẽ dốc hết toàn bộ sức lực!”
Trong lời nói của Lưu Vũ không có một câu khách khí, chỉ mới biết La Chinh chuẩn bị rời đi, thánh địa Thiên Vũ liền chế tạo một phù truyền âm, một mặt phù truyền âm này gắn ở trên tượng vương Huân, một mặt khác thì ở trong tay La Chinh.
Nếu Huân cần thánh địa Thiên Vũ trợ giúp, bọn họ thậm chí có thể vứt bỏ tất cả, tiến vào truyền tống trận khổng lồ này.
Huân gật đầu, thần sắc lạnh nhạt nói: “Đã biết.”
Chiếc váy dài chín màu của Vân Lạc không ngừng bay bay trên không trung, nàng chớp mắt. Cuối cùng, nàng chỉ nói với La Chinh: “Ta hy vọng sự lựa chọn của người là chính xác, cuối cùng chúng ta cũng có ngày phải tạm biệt!”
Mảnh vỡ Thiên Đạo là việc rất quan trọng. Cho đến bây giờ, Vân Lạc cũng không rõ giao cho La Chinh có phải là sự lựa chọn đúng đắn hay không. Mặc dù, lập trường của Vân Lạc khác với Thiên Miểu, nhưng cũng phải hiểu, giao mảnh vỡ Thiên Đạo cho một vị Đại Thế Chi Tranh là vô cùng thích hợp, nhưng mấy vị đại thiên tôn ở Thượng Giới vẫn còn tranh cãi quyết liệt, nàng lo La Chinh sẽ đứng ở phía đối lập với mình.
Vân Lạc tu luyện “Đại pháp một triệu phân tâm”, chủ thể của nàng đã đứng trên đỉnh ở Thượng Giới, chỉ cần La Chinh đi trên con đường võ giả, sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp Vân Lạc.
La Chinh im lặng gật đầu.
Lập tức hai vị Chiến Tôn cấp cao liên tục lấy ra đã chân nguyên cực phẩm, bắt đầu sắp xếp theo thứ tự truyền tống trận khổng lồ, truyền tống trận thật sự rất lớn, phải tiêu hao một lượng lớn đá chân nguyên cực phẩm, khoản phí này tự nhiên sẽ do thánh địa Tử Tâm chịu.
Đúng lúc này, trên thảo nguyên xuất hiện một bóng người, bóng người nọ chạy cực nhanh về phía La Chinh, đó là một thiếu niên Nhân tộc, mà ở sau người thiếu niên kia còn có hơn trăm người dân chăn nuôi đi theo.
“Gì vậy?” Lăng Yên nhìn về phía sau, thấy đó chỉ là một vị võ giả Nhân tộc đã tới Luyện Cốt Cảnh mà thôi, do vậy liền buông cảnh giác.
“Ngăn bọn họ lại.” Tư Đồ Hạo Thiên thản nhiên nói, lúc này, bọn họ làm sao có thể để cho dân chăn nuôi quấy rối được?
Vài vị Chiến Tôn cấp cao chuẩn bị tiến lên chặn lại nhưng La Chinh đã vẫy tay nói: “Không cần, để cho bọn họ lại đây.”
Lúc La Chinh đưa nhóm người Đồ Đồ Lỗ đến bãi cỏ, giao cho Nhân tộc một ít thế lực, nhóm người này đã sớm hòa hợp với những người chăn nuôi khác.
Mà giờ Đồ Đồ Lỗ đã sớm trở thành một võ giả, hiện tại rõ ràng hắn đã sớm bước vào cảnh giới luyện xương.
Tuy nhiên, nhóm những người tộc chăn nuôi2chưa bao giờ quên La Chinh, mặc dù họ hiểu La Chinh thực sự là một võ giả. Thông qua tin tức của những người dân chăn nuôi khác, những người dân chăn nuôi này không hề ngốc, họ hiểu được thế giới võ giả và cả toàn bộ tình hình của đại lục Hải Thần!
Mặc dù họ hiểu rằng La Chinh không như8họ nghĩ, là những vị thần thật sự tồn tại, nhưng ở trong lòng bọn họ, La Chinh vẫn là vị thần được trời phái xuống cứu bọn họ!
Nếu không có La Chinh, bọn họ vẫn còn bị Ma tộc nuôi nhốt một chỗ, trở thành người bình thường chăn bò dê trong bãi cỏ của Ma tộc.
“Ở đâu, nói nhanh lên!” Đồ Đồ6Lỗ lay lay cô bé kia, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn, mà những người chăn nuôi khác nghe thấy lời của cô bé cũng đều chui ra khỏi lều trại của mình.
Đồ Đồ Lỗ đã là võ giả đến cảnh giới luyện xương, sức mạnh hai tay lớn đến thế nào? Điều này bị ảnh hưởng từ La Chinh, khuôn mặt nhỏ liền3nín đến đỏ bừng.
“Đồ Đồ Lỗ, đừng bóp nàng!” Một người dân chăn nuôi quát lớn nói: “Ngươi như vậy thì nàng làm sao có thể nói chuyện!”
Lúc này, Đồ Đồ Lỗ mới nhận ra mình quá mức kích động, vội lè lưỡi một cái rồi nhanh chóng thả hai tay cô gái nhỏ ra.
Cô bé hung hăng trừng mắt liếc Đồ Đồ Lỗ,5lúc này cô bé cũng lười so đo với Đồ Đồ Lỗ, rồi chỉ vào một hướng trên bầu trời và nói: “Ở đó!”
Ở hướng mà cô bé chỉ đúng lúc La Chinh xuất hiện, cách bãi cỏ bọn họ không xa, tuy nói hiện tại tất cả thảo nguyên Thiên Ưng đều đã thuộc về Nhân tộc, nhưng đám người chăn nuôi Đồ Đồ Lỗ vẫn cố ý tránh bãi cỏ của Ma tộc, dù sao đối với bọn họ bãi cỏ Ma tộc chính là ác mộng không thể biến mất.
“Vèo!”
Theo hướng cô bé vừa chỉ. Đồ Đồ Lỗ giống như một mũi tên bắn ra, sau khi bước vào cảnh giới luyện xương, đã có thể điều khiển được xương của mình, chạy dọc theo thảo nguyên nhấp nhô, giống như một con sói xám nhanh nhẹn.
Những người chăn nuôi khác thấy thế, cũng đều đi ra khỏi lều trại, năm đó họ thậm chí còn không kịp cảm ơn thân ơn cứu mạng!
Nay bãi cỏ đã thuộc về thánh địa Tử Tâm, tên tuổi La Chinh ở trên đại lục Hải Thần hầu như ai cũng biết, người dân chăn nuôi cũng có thể qua miệng mấy võ giả mà biết được tin tức của La Chinh, thế nhưng dân chăn nuôi cũng hiểu được, lấy thân phận của họ mà muốn gặp La Chinh chỉ sợ sẽ gặp rất nhiều khó khăn, ít nhất tháp Tội Ác trong truyền thuyết kia, cả đời bọn họ cũng không thể đặt chân tới.
Cho dù có là võ giả như Đồ Đồ Lỗ cũng không có cơ hội! Dù sao tháp Tội Ác cũng là nơi tập hợp tất cả các thiên tài của toàn bộ đại lục Hải Thần. Ngay cả người cấp thiên tài thì trong tháp Tội Ác cũng chỉ mới là cấp thấp nhất, huống chi phần đông võ giả cũng không thể gọi là “Thiên tài”.
Trước mắt, chỉ sợ đây là cơ hội duy nhất để bọn họ gặp được La Chinh.
Mặc một cái áo khoác lông vũ màu tím từ từ trên trời rơi xuống, khuôn mặt cực sạch sẽ thản nhiên nhìn lướt qua thảo nguyên, cảm thấy thần Hải Cảnh sao mà có cảm giác sắc bén?
Tuy nói truyền tống trận khổng lồ kia giấu dưới thảo nguyên nhưng trong nháy mắt nó đã được tìm thấy.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra, lập tức nói: “Truyền tống trận này ở ngay tại đây.”
Ánh mắt La Chinh dừng lại bên cạnh một cái hố to, chỗ hố to này chính là nơi La Chinh rơi xuống. Trong thời gian này, cái hố to này đã bị cỏ dại phủ kín, nhưng sự tổn hại của lực đánh ngày đó vẫn còn như cũ.
“Nơi này đúng không?” Người đứng đầu thánh địa Tử Tâm, Tư Đồ Hạo Thiên đáp xuống thảo nguyên, hắn mặc một chiếc áo choàng mềm mại, bay phất phơ trong gió, dây thắt lưng sau lưng rực rỡ đón gió bay bay, giống như một vị tiên.
Lập tức Tư Đồ Hạo Thiên vỗ tay một cái, đập xuống mặt đất!
“Ba!”
Lấy Tư Đồ Hạo Thiên làm trung tâm, thảm cỏ xung quanh hơn trăm trượng đột nhiên cuộn lên, chạy theo giống như lột hết một lớp da ở trên một vật, đồng thời thảm cỏ không ngừng quay, phía dưới một truyền tống trận khổng lồ cũng lộ ra khỏi mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, các nhóm thế lực thánh địa Tử Tâm và thánh địa Thiên Vũ mới khắc sâu, lúc này mới từ từ hạ xuống.
Ngoài cường giả thần Hải Cảnh ra, còn có nhiều Chiến Thánh cùng với Lăng Yên, Hạ Sương, Vân Lạc và nhiều võ giả Nhân tộc khác cũng đến đây, hôm nay là lúc La Chinh rời đi.
Có thể để hai người đứng đầu hai thánh địa đến đưa tiễn, chỉ sợ cả đại lục Hải Thần chỉ có La Chinh mới nhận được đãi ngộ này.
Kết cục trong tháp Tội Ác đã ngã ngũ, Yêu Dạ tộc và Nhân tộc mỗi tộc có hai vị Chiến Tôn cấp cao tiến vào trong. Trong số đó, Triệu Phần Cầm của Nhân tộc và Mai đại nhân của Yêu Dạ tộc đã trở thành cường giả cấp Chiến Thánh. Yêu Dạ tộc và Nhân tộc đang nghĩ đến việc thăm dò động Huyền Minh một lần nữa.
Ban đầu, Triệu Phần Cầm mời La Chinh ở lại, ít nhất chờ đến lúc sau khi thăm dò động Huyền Minh rồi hãy đi, nhưng La Chinh biết thời gian hắn ở lại không còn nhiều nữa, tu luyện mấy tháng nay đã giúp La Chinh đã đột phá Chiến Tướng, trở thành một Chiến Tôn!
Nếu cho La Chinh thêm thời gian, thông qua trau dồi ở trong tháp để tu luyện lên Chiến Tôn cấp cao cũng không phải là chuyện quá khó, vẫn đề là La Chinh không đủ thời gian.
Lúc rời khỏi khu vực trung tâm, La Chinh liền biết mình đã không còn nhiều thời gian. Ngay lúc này, tim La Chinh vẫn treo lơ lửng cả ngày lẫn đêm, không ai biết khi nào thì vị Âm Thể Tử Cực sẽ đến, La Chinh cầu nguyện, Thôi Tà đừng tìm ra một vị võ giả Âm Thể Tử Cực tiếp theo sớm như vậy.
“Tiễn quân ngàn dặm cũng phải có lúc từ biệt, thiếu hiệp La Chinh, hôm nay chúng ta chỉ có thể tiễn ngươi tới đây.” Tư Đồ Hạo Thiên chắp tay nói với La Chinh.
La Chinh bỗng từ trên trơi rơi xuống đại lục Hải Thần, với sức mạnh của hắn đã xoay chuyển được địa vị của Nhân tộc, được lợi lớn nhất tất nhiên là Tư Đồ Hạo Thiên đứng đầu thánh địa Tử Tâm. Vẻ ngoài, Tư Đồ Hạo Thiên biểu hiện vô cùng cảm kích, nhưng trong lòng Tư Đồ Hạo Thiên biết không thể giữ La Chinh lại, cũng chỉ đành tự mình rời khỏi thánh địa Tử Tâm, không quản đường xa tới tiễn La Chinh. Phải hiểu ở đại lục Hải Thần, cấp Chiến Thánh và cường giả trở lên đi ra ngoài đều không đi truyền tống trận, nên hắn phải từ ngàn dặm xa xôi chạy đến xem thực hư thế nào.
Về phần Lưu Vũ cấp võ giả của Yêu Dạ tộc đột nhiên một đầu gối quỳ xuống, nói với Huân ở bên cạnh La Chinh: “Ngô vương, hy vọng ngài sớm ngày trở lại vương vị! Nếu lúc ở xa có gì gặp bất kỳ nguy hiểm gì, cho dù cách xa ngàn dặm thì thánh địa Thiên Vũ ta cũng sẽ dốc hết toàn bộ sức lực!”
Trong lời nói của Lưu Vũ không có một câu khách khí, chỉ mới biết La Chinh chuẩn bị rời đi, thánh địa Thiên Vũ liền chế tạo một phù truyền âm, một mặt phù truyền âm này gắn ở trên tượng vương Huân, một mặt khác thì ở trong tay La Chinh.
Nếu Huân cần thánh địa Thiên Vũ trợ giúp, bọn họ thậm chí có thể vứt bỏ tất cả, tiến vào truyền tống trận khổng lồ này.
Huân gật đầu, thần sắc lạnh nhạt nói: “Đã biết.”
Chiếc váy dài chín màu của Vân Lạc không ngừng bay bay trên không trung, nàng chớp mắt. Cuối cùng, nàng chỉ nói với La Chinh: “Ta hy vọng sự lựa chọn của người là chính xác, cuối cùng chúng ta cũng có ngày phải tạm biệt!”
Mảnh vỡ Thiên Đạo là việc rất quan trọng. Cho đến bây giờ, Vân Lạc cũng không rõ giao cho La Chinh có phải là sự lựa chọn đúng đắn hay không. Mặc dù, lập trường của Vân Lạc khác với Thiên Miểu, nhưng cũng phải hiểu, giao mảnh vỡ Thiên Đạo cho một vị Đại Thế Chi Tranh là vô cùng thích hợp, nhưng mấy vị đại thiên tôn ở Thượng Giới vẫn còn tranh cãi quyết liệt, nàng lo La Chinh sẽ đứng ở phía đối lập với mình.
Vân Lạc tu luyện “Đại pháp một triệu phân tâm”, chủ thể của nàng đã đứng trên đỉnh ở Thượng Giới, chỉ cần La Chinh đi trên con đường võ giả, sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp Vân Lạc.
La Chinh im lặng gật đầu.
Lập tức hai vị Chiến Tôn cấp cao liên tục lấy ra đã chân nguyên cực phẩm, bắt đầu sắp xếp theo thứ tự truyền tống trận khổng lồ, truyền tống trận thật sự rất lớn, phải tiêu hao một lượng lớn đá chân nguyên cực phẩm, khoản phí này tự nhiên sẽ do thánh địa Tử Tâm chịu.
Đúng lúc này, trên thảo nguyên xuất hiện một bóng người, bóng người nọ chạy cực nhanh về phía La Chinh, đó là một thiếu niên Nhân tộc, mà ở sau người thiếu niên kia còn có hơn trăm người dân chăn nuôi đi theo.
“Gì vậy?” Lăng Yên nhìn về phía sau, thấy đó chỉ là một vị võ giả Nhân tộc đã tới Luyện Cốt Cảnh mà thôi, do vậy liền buông cảnh giác.
“Ngăn bọn họ lại.” Tư Đồ Hạo Thiên thản nhiên nói, lúc này, bọn họ làm sao có thể để cho dân chăn nuôi quấy rối được?
Vài vị Chiến Tôn cấp cao chuẩn bị tiến lên chặn lại nhưng La Chinh đã vẫy tay nói: “Không cần, để cho bọn họ lại đây.”