Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 559
Sự huyền diệu của thần võ tối cao đã vượt xa khỏi tưởng tượng của La Chinh!
Bầu trời đầy sao kia phải cách La Chinh tới không dưới chục tỉ dặm, trăm tỉ dặm. Ở khoảng cách này, cho dù La Chinh dành cả hàng trăm vạn năm, ngàn vạn năm cũng không thể nào đi đến ngôi sao gần nhất được.
Nhưng trong nguyên tắc chung của thần võ tối cao lại có cách kết nối với ngôi sao xa như vậy, và dẫn động sức mạnh của nó!
Quả2thực khiến người khác không thể tưởng tượng được.
Theo ghi chép trong nguyên tắc chung thì kết nối càng nhiều ngôi sao, sức mạnh ngôi sao dẫn động được càng nhiều, uy lực của Sao Chiến Thể cũng càng mạnh hơn.
Bí pháp trong nguyên tắc chung của Sao Chiến Thể là lấy linh hồn để cảm ngộ những ngôi sao xa xôi, La Chinh vẫn cảm thấy vô thường mơ hồ!
Con người có cảm giác với vạn sự, vạn vật trên thế gian, từ những thứ lớn như tháp5Tội Ác trước mặt La Chinh, đến nhỏ như con ruồi đang chầm chậm bay qua, gần như cây cối đang ở ngay bên cạnh, hay xa như những ngôi sao xa bất tận kia.
Nhưng cảm giác của con người với sao trời vô cùng yếu ớt, ngoại trừ thị giác còn có thể chạm tới, có thể nhìn thấy ánh sáng nhỏ bé của ngôi sao kia thì cũng không thể nào có tin tức liên quan đến ngôi sao nào đó cả, thế nên làm sao mà6dùng được? Làm sao có thể dẫn động?
Hắn vẫn luôn nghi hoặc, không thể giải quyết được vấn đề.
Dựa theo việc không ngừng thí nghiệm theo bí pháp kia, lực cảm giác của La Chinh đã bắt đầu kéo dài ra…
Cường độ của lực cảm giác là do linh hồn quyết định, linh hồn của La Chinh vốn đã vô cùng lớn mạnh, lực cảm giác cũng vượt xa hơn những sinh linh bình thường.
Mười trượng…
Hai mươi trượng…
Năm mươi trượng…
Hai trăm lượng…
Khi đến khoảng cách 1.000 trượng, lực cảm5giác của La Chinh đã đến cực hạn, nếu tiếp tục kéo dài lên cao nữa thì lực cảm giác của hắn sẽ bị đứt gãy, tất cả sẽ trở nên cực kì mơ hồ.
“Như vậy đã đến cực hạn rồi, làm sao cảm nhận được bầu trời sao xa xôi như vậy đây? Đây chẳng phải là muốn lấy gậy trúc gõ mặt trăng sao?” La Chinh bĩu môi hỏi.
Xích Long cười khà khà: “Gậy trúc gõ mặt trăng? Hắc hắc. Hiện giờ quả thực là ngươi đang3làm như vậy. Nếu dựa theo cách của ngươi, đừng nói là ngươi, cho dù là sinh linh mạnh hơn ngươi gấp vạn lần cũng không cách nào cảm nhận được trời sao! Bây giờ ngươi nhắm mắt lại!”
La Chinh ngoan ngoãn nhắm mắt.
“Theo bí pháp trong nguyên tắc chung của Sao Chiến Thể, nhất niệm hóa thần, ngao du Thái Hư!” Xích Long lại nói.
Bí pháp nhất niệm hóa thần…
Nghe thấy lời của Xích Long, La Chinh rùng mình, bắt đầu dựa theo bí pháp đó mà vận chuyển cảm giác của bản thân.
Giờ này phút này cảm giác của La Chinh dần dần mở ra, cảm giác phía trên cùng lại đang không ngừng co rút, ngưng tụ!
Trong chớp mắt, La Chinh cảm thấy tất cả đều biến mất.
Ngay cả cơ thể của bản thân mà dường như hắn cũng không cảm giác được, ý thức của La Chinh gần như hoàn toàn dung nhập vào trong cảm giác.
Sau đó hắn liền cảm thấy bầu trời sản sinh ra một lực lút to lớn với mình, không ngừng lôi kéo ý thức của hắn. Không ngờ, ý thức của La Chinh lại không ngừng bay lên với tốc độ không thể tưởng tượng được, cách xa đại lục Hải Thần!
Hắn quay người nhìn xuống, tháp Tội Ác trước mặt nhanh chóng thu nhỏ lại, tòa tháp Tội Ác to lớn hiện giờ lại nhìn như que diêm ngắn ngủn.
Không bao lâu sau, tháp Tội Ác đã hoàn toàn biến mất, lúc này thứ hiện ra trước mặt La Chinh là toàn cảnh của cả đại lục Hải Thần!
Sau đó đại lục Hải Thần cũng trở nên ngày càng nhỏ, La Chinh thấy đại lục Hải Thần giống như một chiếc thuyền, lơ lửng trong biển lớn vô tận.
“Khổng lồ quá…”
Đại thế giới này còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của La Chinh.
Độ cao của La Chinh lại được kéo giãn lần nữa, trên biển lớn lại xuất hiện bảy tám đại lục, khoảng cách giữa những đại lục này đều rất xa xôi.
“Đó là… Trung Vực!”
Tim La Chinh đột nhiên đập liên hồi, trong bảy tám đại lục này, Trung Vực e là một khối đại lục nhỏ nhất. Trong Trung Vực chính là Bạo Loạn Tinh Hải, mà bờ bên kia của nó chính là Thần Quốc, địa bàn của tứ đại Thần Quốc lớn hơn Trung Vực gấp mấy chục lần!
“Ồ? Vẫn còn một đại lục! Không ngờ diện tích của đại lục này còn lớn hơn tứ đại Thần Quốc cả trăm lần! So sánh với đại lục này, dù là Trung Vực hay tứ đại Thần Quốc, hay là đại lục Hải Thần cũng chỉ giống như một hòn đảo nhỏ không đáng nhắc đến. Đó là đâu vậy nhỉ?” La Chinh thấy kì lạ, hỏi ngay.
Vốn dĩ La Chinh vô cùng tò mò về Thượng Giới.
Trên Thượng Giới có hàng chục vạn đại giới, hàng vạn ngàn chủng tộc, nhưng sau khi La Chinh nhìn thấy Đại Thế Giới nơi hắn đang ở thì mới phát hiện ra, hắn còn chưa hiểu rõ thế giới hắn đang ở!
Khoảng cách lại được kéo xa lần nữa, tốc độ bay của ý thức La Chinh đột nhiên tăng nhanh, độ cao lại tăng lên vô hạn!
“Gió lớn!”
Xung quanh La Chinh xuất hiện từng luồng gió khổng lồ, xoay chuyển điên cuồng!
Những luồng gió lớn này dường như có thể cắn nát tất cả, khi chúng va chạm vào nhau thì liền vô cùng kịch liệt, tạo ra những luồng gió còn khủng bố hơn. Những luồng gió lớn này không ngừng sinh sôi, không ngừng tiêu tán, không ngừng va chạm và không ngừng sản sinh.
Luồng gió khủng bố như vậy không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, có lẽ khi Đại Thế Giới này sinh ra thì đã tồn tại rồi, cho đến tận hôm nay cũng không có ai xuyên thấu được tầng gió lớn này.
Cho dù là thân thể tiên khí thượng phẩm của La Chinh mà bị xoắn vào trong thì e là cũng sẽ bị chúng xoắn thành tro bụi.
Có điều…
Hiện giờ chẳng qua là ý thức La Chinh tiến mạnh cấp tốc mà thôi, thế nên những luồng gió lớn này vẫn không thể nào gây tổn thương cho hắn được.
Sau khi xuyên thấu luồng gió lớn này, La Chinh lại quay đầu nhìn xuống dưới một lần nữa.
Dù có là ai thì lúc nhỏ cũng đều từng có một câu hỏi, La Chinh cũng như vậy.
Khi còn nhỏ, rất nhỏ, cha của La Chinh vẫn còn sống, lúc đó La Chinh bé nhỏ lần đầu tiên hỏi cha mình: “Điểm cuối của Đông Vực là ở đâu?”
Cha nói với La Chinh: “Điểm cuối của Đông Vực là Trung Vực.”
“Vậy điểm cuối của Trung Vực thì ở đâu ạ?”
“Điểm cuối của Trung Vực là biển lớn…”
“Điểm cuối của biển lớn thì sao?”
Câu hỏi này, cha La Chinh không cách nào trả lời được cho hắn, chỉ đưa cho hắn một quyển ghi chép về thần thoại để hắn tự mình đọc đáp án trong đó.
Trong ghi chép về thần thoại, điểm cuối của biển lớn là một vách núi, nước biển của cả Đại Thế Giới đều không ngừng đổ vào trong đó!
“Vậy thì… bên dưới cùng của vách núi đó là gì?”
La Chinh bé nhỏ nảy ra một câu hỏi như vậy, nhưng đáng tiếc không ai có thể trả lời hắn, trong ghi chép cũng không hề ghi lại.
Khoảng cách giữa La Chinh với đại lục lại được kéo giãn ra, tầm mắt hắn ngày càng rộng lớn, các đại lục đó hiện giờ đều biến thành những chấm đen nho nhỏ, mà xung quanh là biển lớn vô cùng vô tận!
“Biên giới, ở đâu…?”
Ánh mắt La Chinh quét qua, cuối cùng phát hiện điểm cuối của biển lớn kéo dài kia!
Không ngờ lại là một màn sương mù trắng xóa!
Đám sương mù đó giống như một bức tường, cắt vào trong biển vậy.
Toàn bộ Đại Thế Giới được bức tường hình thành từ sương mù khổng lồ này phân cắt, tạo thành một thế giới hình thoi!
“Sao lại như vậy?”
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng La Chinh cũng kích động một hồi.
Sau khi tầm nhìn của La Chinh vượt qua bức tường do sương mù kia hình thành thì lại nhìn thấy một biển lớn mênh mông…
“Biển lớn đó…không thuộc về Đại Thế Giới ta đang ở, có lẽ là một Đại Thế Giới khác.” La Chinh lẩm bẩm nói: “Thì ra các Đại Thế Giới được liên kết chặt chẽ với nhau, nhưng điểm cuối của Đại Thế Giới đâu?”
Hiện giờ tốc độ bay của ý thức La Chinh vẫn đang tăng nhanh, chắc chắn không bao lâu nữa đáp án này sẽ được giải đáp.
Lúc này La Chinh mới hiểu thế nào gọi là ngao du Thái Hư.
Không gian mênh mông này giống như không có điểm cuối, cho dù tốc độ bay của La Chinh nhanh như vậy thì những ngôi sao xa xôi kia cũng không hề thay đổi gì đối với hắn, giống như khoảng cách giữa hai bên không hề được kéo gần lại. Đây cũng là vì khoảng cách quá xa xôi, nên cho dù ý thức của La Chinh có phiêu lãng ở khoảng cách xa như thế nào thì khoảng cách giữa hắn và ngôi sao kia cũng chỉ vượt qua một phần tỉ của tỉ…
Cũng may ý thức của La Chinh đang không ngừng tăng tốc!
Lại qua một khoảng thời gian rất dài, La Chinh quay đầu dò xét lần nữa.
Lúc này La Chinh đã có thể thấy một đám Đại Thế Giới rõ ràng bên dưới. Mỗi Đại Thế Giới đều do bốn bức tường được tạo thành từ bốn luồng sương mù màu trắng ngăn cách, nhìn từ xa giống như một tấm vảy trên da con thú dữ nào đó!
“Đó là cái gì?”
La Chinh chú ý tới phía trên tấm vảy ấy, không ngờ lại có một con thú khổng lồ!
Toàn thân con thú đó đều là màu đen, ngoại hình nhìn giống như một con rùa, hơn nữa còn đang bò chầm chậm.
La Chinh làm sao không cảm thán cho được?
“Tấm vảy” hình thoi này chính là một Đại Thế Giới, vậy mà con cự thú đó lại phủ lên trên mười mấy cái Đại Thế Giới, hơn nữa còn đang bò!
Nói cách khác, con thú lớn này còn to lớn hơn mười mấy Đại Thế Giới. Với một thể tích to lớn như vậy thì gần như một chân đã có thể dẫm nát một Đại Thế Giới, điều này….
Nhìn thấy cảnh này, La Chinh cảm thấy bản thân hơi khó thở.