Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 517
Tám ngọn Tiên Mộ Linh Đăng rơi vào tay những thế lực khác nhau ở Trung Vực. Võ giả Trung Vực có thể xác định là Thôi Tà và Thiên Hạ Thương Minh đều cầm một ngọn Tiên Mộ Linh Đăng, ngoài ra thì hoàn toàn không biết sáu người giữ đèn khác là ai. Có thể là Huyết Mộc Nhai có Tiên Mộ Linh Đăng, có lẽ Huyền Âm2Quán cũng có một ngọn nữa, thậm chí người giữ Tiên Mộ Linh Đăng hoàn toàn không ở Trung Vực!
Có điều, cho dù thế nào thì những người giữ Tiên Mộ Linh Đăng đều hy vọng ngọn đèn cuối cùng sẽ được thắp sáng vào tối nay.
Trên một đài cao ở gần biên giới của Vân Điện nhất, Ninh Vũ Điệp đứng sừng sững nhìn từng ngọn đèn trời nho5nhỏ đang phấp phới bay lên trời, giống như những ngôi sao nhỏ lúc sáng lúc tối.
Các vị trưởng lảo Vân Điện đã nhận được tin tức từ một ngày trước. Hoá ra ngọn Tiên Mộ Linh Đăng cuối cùng đã rơi vào tay Ninh Vũ Điệp.
Chuyện này khiến các trưởng lão chấn động rất lớn. Bọn họ không ngờ đợi đã nhiều năm như vậy, vậy mà ngọn đèn6cuối cùng lại nằm ở Vân Điện!
Mộ Tiên Thiên Miểu đối với võ giả Trung Vực mà nói, chính là một cơ duyên vô cùng lớn!
Trong mộ Tiên Nhân có chứa bảo bối và cơ hội khiến trong lòng rất nhiều võ giả tràn đầy mơ mộng. Bởi vậy nên có nhiều võ giả đi vào Bạo Loạn Tinh Hải, muốn lẻn vào trong mộ Tiên. Có điều, từ trước5đến nay, số võ giả chết trong Bạo Loạn Tinh Hải có đến trăm nghìn vạn, nhưng chưa từng có ai thành công bao giờ.
Như vậy, Tiên Mộ Linh Đăng chính là cách duy nhất để vào trong mộ Tiên.
Đương nhiên, cùng với sự xuất hiện của Tiên Mộ Linh Đăng thì các loại thuyết âm mưu cũng ra đời theo.
Có người cho rằng Tiên Mộ Linh Đăng này nhất3định là một cái bẫy lớn, nếu không thì vì sao, vị Tiên Nhân Thiên Miểu kia lại phải để lại chín ngọn đèn để người ngoài tiến vào?
Trước đây La Chinh cũng từng hoài nghi như vậy.
Có điều đối với võ giả mà nói, cơ hội luôn tồn tại cùng với mạo hiểm. Võ giả sợ đầu sợ đuôi thì hoàn toàn không thể nào tiến bộ được. Mọi vật, mọi chuyện trên thế gian này đều là như thế!
Sau khi đám trưởng lão Vân Điện bàn bạc với nhau thì tổng cộng có sáu trưởng lão quyết định đi vào mộ Tiên. Tất cả những lý do của bọn họ không giống nhau.
Ví dụ như người có thực lực mạnh mẽ như Trác đại tiên sinh, hơn nữa lại còn là trưởng lão tương đối trẻ tuổi, tất nhiên vẫn muốn theo đuổi thêm cơ hội và cơ duyên lớn.
Còn như trưởng lão Phí Hàm, tuổi tác của lão đã cao, tuổi thọ sắp hết, nếu không cách nào đột phá được, cuối cùng sẽ phải ngã gục trước cửa trường sinh...
Những trưởng lão khác, đều có rất nhiều lý do.
Lúc này Ngọc bà bà cũng quyết định sẽ đi vào mộ Tiên. Bà có cùng lý do với trưởng lão Phí Hàm, thậm chí còn vội vàng hơn cả trưởng lão Phí Hàm nữa. Thân là cường giả Sinh Tử Cảnh, sẽ phải đối mặt với kiếp nạn Sinh Tử. Nếu như không có gì bất ngờ, thì bà không thể vượt qua được kiếp nạn Sinh Tử thứ hai này, mà chắc chắn sẽ bỏ mạng!
Gửi gắm hy vọng vào Sinh Tử Hoa trong tuyền thuyết, gần như là lựa chọn duy nhất của Ngọc bà bà.
“Đốt đèn đi...” Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng nói.
La Chinh gật đầu, lặng lẽ vận chuyển chân nguyên hoá thành một nhúm lửa, chậm rãi bay về phía ngọn Tiên Mộ Linh Đăng.
Ngọn Tiên Mộ Linh Đăng thứ chín cuối cùng cũng được thắp lên.
Gần như vào cùng lúc đó, hai mắt những võ giả giữ chín ngọn đèn này bỗng nhiên phát sáng hết cả lên!
“Ấn ký thứ chín đã sáng lên rồi!” Trong tổng bộ của Thiên Hạ Thương Minh, Yên Duyệt Sơn cười ha ha nói.
Trong đầm Vân Mộng, vị võ giả vóc người thấp bé kia nhìn ngọn Tiên Mộ Linh Đăng trước mắt, mặt mũi dần dần cũng giãn ra.
Về phần Thôi Tà và những người khác, trên mặt tất cả đều là vẻ hưng phấn.
Chờ chín ngọn đèn hơn một nghìn năm, rốt cuộc cũng được thắp sáng cùng một lúc! Sao chuyện này không khiến bọn họ kích động cho được?
Sau khi chín ngọn đèn được thắp lên, sâu trong Bạo Loạn Tinh Hải, bên ngoài một toà kiến trúc khổng lồ bắt đầu tản ra ánh sáng màu xanh. Toà kiến trúc này chính là mộ Tiên Thiên Miểu.
Không ít võ giả trong Trung Vực được nhìn thấy toà kiến trúc này, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể đứng cách biển sâu nhìn từ phía xa. Hễ có võ giả tiến lại gần thì đều bị một loại lời nguyền đặc biệt bên trong mộ Tiên Thiên Miểu rủa chết. Cho dù ngươi là võ giả Hư Kiếp Cảnh hay là võ giả Sinh Tử Cảnh thì đều chỉ có thể bị rủa chết, không có bất cứ ngoại lệ nào.
Sau khi mộ Tiên Thiên Miểu tản ra ánh sáng nhàn nhạt, bên trong có một quầng sáng bắt đầu chậm rãi xoay tròn, sau đó lại xuất hiện chín quả cầu sáng nho nhỏ ở những vị trí khác nhau.
Mà trên đỉnh cao nhất của mộ Tiên Thiên Miểu, trong một mật thất hình tam giác, có một quả cầu thuỷ tinh nho nhỏ chứa những hạt bụi phấn nhỏ vụn.
Những bụi phấn nhỏ vụn này đã tồn tại ở đây mấy nghìn năm, nhưng giờ phút này dường như đã tỉnh lại. Chúng liên tục ngưng kết lại với nhau, cuối cùng tạo thành một loại vật chất màu đen. Vật chất màu đen này không ngừng dung hợp, cuối cùng cũng biến thành hình khuôn mặt của một người.
“Chậm quá. Không ngờ... một lần chờ đợi lại hơn hai nghìn năm...”
Khuôn mặt người kia phát ra một giọng nói khàn khàn, giống như yếu ớt đến cực điểm.
La Chinh nhìn từng vầng sáng màu xanh liên tục bốc lên từ ngọn Tiên Mộ Linh Đăng. Vầng sáng này từ từng sáng lên, sau đó Tiên Mộ Linh Đăng bắt đầu từ từ xoay tròn trên không trung.
“Cổng truyền tống.” Ninh Vũ Điệp thì thào nói.
Mặc dù mọi người đều biết Tiên Mộ Linh Đăng là cách duy nhất để tiến vào mộ Tiên Thiên Miểu, thế nhưng chẳng ai ngờ rằng cái đèn nho nhỏ này lại có thể gọi ra một truyền tống trận.
“Vào đi.” Ninh Vũ Điệp nhìn sư phụ rồi nhìn La Chinh một chút.
La Chinh lập tức gật đầu, bước chân vào vòng xoáy màu xanh da trời kia đầu tiên, sau đó bóng dáng của Ninh Vũ Điệp cũng bay lên, chui vào trong đó.
Kế tiếp chính là Ngọc bà bà cùng với các vị trưởng lão và mấy đệ tử tinh anh của Vân Điện. Mặc dù một số đệ tử tinh anh chỉ mới có tu vi Thần Đan Cảnh, nhưng nếu bọn họ dám tiến vào trong đó rèn luyện thì đó cũng là một phần cơ duyên. Chỉ cần không chết, có thể bình an trở về từ trong mộ Tiên Thiên Miểu thì chắc chắn sẽ vô cùng có ích cho bọn họ sau này.
Bước vào truyền tống trận màu xanh da trời này, mọi người lập tức cảm thấy mình như bị một vầng sáng bao quanh lấy. Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy kỳ quái chính là hình như lối truyền tống này vô cùng vững chắc, không thấy bất cứ đợt bão không gian nào xuất hiện. Mà trên vách của lối truyền tống này, thậm chí còn khắc những hoa văn màu xanh da trời.
Phương pháp như thế không phải là thứ mà võ giả Trung Vực có thể làm được, chắc hẳn cũng là vị Tiên Nhân Thiên Miểu kia làm ra.
Trong không gian này, không cảm nhận được sự trôi đi của thời gian, giống như rất chậm, nhưng cũng giống như chỉ trong nháy mắt, mọi người đã xuyên qua thông đạo rồi.
Trong nháy mắt lúc La Chinh vừa mới xông ra khỏi lối đi không gian này, hắn lập tức nhìn thấy một con hung thú khổng lồ miệng to như chậu máu nhảy ra, xông về phía bản thân.
Thân thể La Chinh bỗng nhiên chuyển động, chuẩn bị đánh trả lại. Có điều, khi tập trung nhìn vào thì lại thấy con hung thú khổng lồ này đã đâm vào một màn sáng thật mỏng, sau đó thì bị bắn ngược ra, rồi chao đảo đi về phía vùng biển sâu hơn.
“Thâm Hải Ma Côn, chỉ cần mở to miệng là có thể cắn nuốt hết tất cả. Thực lực của loại hung thú này có thể so ngang với Sinh Tử Cảnh, đây cũng là một trong những lý do vì sao khó có võ giả nào có thể tiếp cận được mộ Tiên Thiên Miểu.” Tiểu Điệp cũng đã bước ra khỏi lối đi không gian, đứng sau lưng La Chinh chậm rãi nói.
Con hung thú khổng lồ kia vậy mà có thể so với cường giả Sinh Tử Cảnh, quả nhiên trong Bạo Loạn Tinh Hải này tràn ngập nguy hiểm chết người vô tận!
Đối với võ giả Trung Vực mà nói, Bạo Loạn Tinh Hải vốn chính là nơi giống như cấm địa. Nhìn trong Bạo Loạn Tinh Hải rộng lớn này xem, số lượng hung thú cùng với những loại sinh linh khác còn nhiều hơn gấp nghìn lần, vạn lần so với số sinh linh ở Trung Vực.
Ở nơi thật sâu dưới đáy biển, nghe nói còn có vài bộ tộc, căn cứ, thậm chí là quốc gia tồn tại.
“Cũng may, bên ngoài mộ Tiên Thiên Miểu này còn một tầng kết giới.” La Chinh thở dài một tiếng. Cho dù chỉ là một Bạo Loạn Tinh Hải, nhưng đó cũng không phải là thứ mà La Chinh có thể tưởng tượng được.
Vào lúc này, Ngọc bà bà, Trác đại tiên sinh, trưởng lão Phí Hàm, Đại Mộng chân nhân và các vị trưởng lão khác cũng ra khỏi lối đi không gian.
Mọi người phát hiện ra mình đang đứng ngoài rìa của mộ Tiên, mà ngay phía trước bọn họ có một lối đi hẹp dài. Lối đi kia bị kết giới ngăn cách, còn bên ngoài kết giới là nước biển vô tận.
“Chỉ có một lối vào này thôi.” Đại Mộng chân nhân đứng ở cửa vào lối đi đó, vừa nói xong, hắn đã lôi một “người” ra từ nhẫn tu di.
Người này cũng giống như những võ giả bình thường khác, cho dù là làn da hay khuôn mặt thì đều vô cùng tinh xảo. Có điều, trong đôi mắt lại không có bất cứ cảm xúc gì, giống như người chết vậy, không hề có sức sống.
Đợi sau khi Đại Mộng chân nhân thả “người” kia ra, người này lập tức chạy vào trong lối đi kia, tốc độ cũng vô cùng nhanh.
“Đó là một con rối! Đây là thuật con rối của Đại Mộng chân nhân.” Mí mắt La Chinh giật khẽ. Lúc hắn vừa mới tiến vào Vân Điện, đã từng bị Đại Mộng chân nhân điều khiển như con rối trong một thời gian dài.
Để một con rối đi trước dò đường, nhìn thử xem có gì nguy hiểm trong đó không, vào lúc này hình như thuật con rối rất có tác dụng.
Mọi người đứng ở cửa ra vào của lối đi chờ một hồi lâu, sau đó Đại Mộng chân nhân gật đầu nói: “Bên trong lối đi này không có gì nguy hiểm cả, chúng ta có thể tiến vào.”